Sau khi đưa Kiều Tiểu Ân về nhà nghỉ ngơi, Tề Tuấn lại lái xe đi đến công ty. Chủ tịch Cao muốn gặp anh nói là có việc gấp cần bàn.

“Chào Chủ tịch!”-Tề Tuấn bước vào đã nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đứng bên cạnh chủ tịch Cao, anh đã thấy qua cô gái này trong bức ảnh gia đình ở nhà ông, không khó để Tề Tuấn liên tưởng đến mối quan hệ giữa hai người.

“Tề Tuấn, vừa mới ký được hợp đồng đã gọi cậu đến ngay, không phiền chứ?”

“Có gì chủ tịch cứ phân phó.”

“Cậu ngồi xuống trước đi đã, cũng không hẳn là việc của công ty đâu. Là vấn đề của tôi thì đúng hơn.”-chủ tịch Cao nghiêng đầu nhìn sang người đứng bên cạnh mình, giới thiệu với anh: “Đây là Cẩm Tú, đứa con gái của tôi.”

Cao Cẩm Tú nở nụ cười tươi, vui sướng trong lòng khi chạm vào đôi mắt anh đang nhìn mình, đúng là người cô đã chọn, thần thái toát lên khí chất bức người khiến cô không khỏi bồi hồi, xao xuyến.

“Nó không thích công việc của người ba này, chỉ hứng thú với việc thiết kế. Nay trở về nước lập nghiệp, người làm ba như tôi cũng muốn giúp đỡ chỗ đứng cho con gái.”

Tề Tuấn nhanh chóng hiểu ra dụng ý của ông: “Ý chủ tịch muốn tôi giúp đỡ trong việc quảng bá thương hiệu của cô Cao?”

“Đúng vậy, với kinh nghiệm và khả năng của cậu, tôi rất an tâm “giao con gái” của mình cho cậu.”-lời nói hàm ý của chủ tịch Cao làm cho Cao Cẩm Tú thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt kín đáo lâu lâu lại nhìn sang anh. Cô không thể chờ thêm được cùng anh làm việc với nhau, hơn hết chính là... cái cô gái tên Kiều Tiểu Ân kia.

“Tôi sẽ làm hết trách nhiệm của mình, không còn gì nữa tôi xin phéo.”-Tề Tuấn hơi cúi đầu chào chủ tịch, sau đó rời khỏi phòng.

Đợi cho cánh cửa hoàn toàn khép lại, Cao Cẩm Tú bước đến ngồi cạnh ba mình khen: “Ba con giỏi quá đi, con yêu ba nhiều lắm!”

“Con đó, cứ nhìn người ta lộ liễu như vậy, người tinh ý như Tề Tuấn nhìn một cái là đoán ra ngay.”

“Con chính là muốn anh ấy biết tình cảm của mình, ngoài Tề Tuấn ra con sẽ không lấy ai đâu, ba muốn uống chén trà của con rể phải tác hợp cho con và anh ấy đấy.”

“Rồi rồi, cô thật là!”

Tề Tuấn bước vào xe mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn kèm tấm hình mèo con của Kiều Tiểu Ân.

“Em mệt quá, sau khi ngủ một giấc sẽ dậy nấu cơm, anh có muốn đến ăn không?”

Khẽ cười nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, anh đoán để nhắn và gửi lời mời này ắt hẳn Kiều Tiểu Ân đã đấu tranh nội tâm rất nhiều. Anh không thể phụ lòng cô được.

“OK, chiều anh qua!”

Tề Tuấn nhắn tin trả lời, anh chợt muốn trêu đùa cô nên nhắn thêm một tin: “Và mang theo rượu qua nữa.”Ngay lập tức bên kia liền nổi lên icon mặt bí xị.

“Chỉ nhận người, không nhận rượu.”

Tề Tuấn cất điện thoại vào túi, tâm trạng tốt lên sau cuộc gặp mặt vừa rồi với chủ tịch Cao. Anh khởi động xe trở về nhà.

Lâm Cẩn Hoa nhìn con trai của mình ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài liền có dự cảm không bình thường. Áo phông sáng màu cùng quần Jeans bó, đối với người bình thường mà nói không có gì khác nhưng với con trai của bà quả thật rất lạ. Thường ngày nếu không vào công ty làm việc Tề Tuấn chỉ ở trong nhà lướt wed hoặc nghỉ ngơi, trang phục này, lại ra ngoài vào giờ chiều tối thế này rất đang nghi.

Nhìn thấy ánh mắt dò xét của mẹ, Tề Tuấn mặc áo khoắc vào lên tiếng: “Con qua nhà bạn gái ăn cơm, tối nay mẹ cứ ngủ trước đi, không cần đợi cửa con đâu.”

Lâm Cẩn Hoa mỉm cười bước tới hỏi: “Là cô nhân viên lần trước phải không con?”

“Vâng! Hợp ý người rồi phải không? Tề phu nhân?”

“Rất tốt, cô gái đó rất được, con nhớ phải yêu thương con gái nhà người ta đấy.”

“Con đi đây, sắp trễ rồi!”

TÍNH TOONG

Tề Tuấn không đợi quá lâu bên trong nhà đã có người chạy ra mở cửa, Kiều Tiểu Ân với áo thun và quần short đơn giản mỉm cười nhìn anh, tâm trạng càng tốt hơn khi trên tay anh không có cầm theo chai rượu nào.

“Anh vào đi!”

Tề Tuấn theo cô vào đến phòng khách, anh cởi áo khoác vắt lên giá, ngồi xuống rồi nhìn lên cô: “Thức ăn có bị hỏng không?”

Kiều Tiểu Ân bĩu môi, cô đi đến bàn ăn đã được dọn sẵn hất mặt lên khoe: “Anh nhìn đi, không cháy khét gì hết. Mùi vị không đảm bảo.”

Tề Tuấn gật gù, anh đứng dậy theo cô bước tới bàn ăn ngồi xuống, cảm giác họ bây giờ rất giống gia đình nhỏ. Anh nhận lấy đôi đũa từ cô gắp một ít rau nếm thử, sắc mặt không chút biểu cảm làm Kiều Tiểu Ân sinh ngờ vực vào khả năng nấu nướng của mình. Tuy cô không phải xuất sắc nhưng cũng không đến mức nấu ăn dở tệ, ít ra anh cũng phải cho cô chút nhận xét đi chứ?

Tề Tuấn nhướng mày nhìn Kiều Tiểu Ân đứng trơ ra nhìn mình chăm chăm, anh vẫn thản nhiên ngồi tiếp tục thưởng thức những món khác trên bàn, mặc kệ ánh nhìn càng lúc càng khó coi của cô.

“Tề Tuấn!”

“Không ngon như của mẹ anh nấu nhưng vì đang đói nên anh vẫn ăn được, nếu em không ăn anh sẽ ăn hết đấy.”-Tề Tuấn cho miếng thịt vào miệng nhai, lên tiếng giải đáp thắc mắc của cô, quả thật thức ăn trên bàn đã vơi đi rất nhiều.

Kiều Tiểu Ân hầm hầm cầm đũa lên, lầm bầm trong miệng: “Không khen người ta được một câu. Đáng ghét!”

Tề Tuấn gắp cho Tiểu Ân miếng thịt to: “Anh còn ăn cơm của em nhiều lần, anh không thể lừa người dối mình nó ngon được, nhưng anh không nói là dở.”

“Sao ạ?”-Kiều Tiểu Ân thoáng kinh ngạc với lời nói của anh, anh muốn ăn cơm do cô nấu nhiều lần nữa sao?

“Là thật, bộ em không muốn mối quan hệ của chúng ta tiến xa hơn sao?”-Tề Tuấn dùng ngón trỏ vuốt nhẹ chóp mũi hơi chun lại của cô, không hài lòng hỏi. Khi tỏ tình cùng cô Tề Tuấn đã xác định cùng người con gái này có mối quan hệ lâu dài tiến tới hôn nhân, là Kiều Tiểu Ân còn ngờ vực tình cảm của anh dành cho cô hay không tin tưởng mối quan hệ của bọn họ.

Tiểu Ân bối rối lắc đầu: “Không phải đâu, chỉ là trong mấy ngày mà mối quan hệ của chúng ta thay đổi nhiều quá nên em chưa quen lắm.”

“Yên tâm, anh sẽ tăng cường thời gian bên nhau của chúng ta hơn, đến lúc đó em sẽ quen thôi. Mẹ anh cũng muốn có con dâu lắm rồi.”-Tề Tuấn cong khóe môi mỏng lên nở nụ cười nhàn nhạt để lộ má lúm đồng tiền quyến rũ, làm cho người ngồi đối diện càng thêm bối rối.

“Anh ăn đi, thức ăn nguội hết rồi!”

TBC. (Nhiều bạn còn thắc mắc nên mình giải thích ở đây luôn, nó có nghĩa là Tobe Continued nha)