Cao Cẩm Tú lo sợ cứ đi đi lại lại xung quanh phòng của mình, không những kế hoạch thất bại thảm hại, bọn người vô dụng của bạn cô còn bị bắt về đồn, làm cho cô đứng ngồi không yên mà.

Tiếng chuông điện thoại của SuSan reo lên làm Cẩm Tú giật bắn người, cô căng thẳng theo dõi cuộc đối thoại ngắn của cô ấy.

SuSun nở nụ cười nhẹ nhõm nói với bạn của mình: “Bọn họ sẽ không khai chúng ta ra đâu, tớ đã cho người mua chuộc tên cầm đầu rồi, bọn họ chỉ nói là nhìn thấy cô gái xinh đẹp nên mới giở trò trêu chọc thôi.”

“Thật là, dọa chết tớ rồi, tại sao tớ lại nghe theo cậu làm cái trò mập mờ này chứ? Đau tim quá!”

SuSun nụ cười trên môi càng thâm hiểm: “Không phải vì một chữ yêu sao?”

Kiều Tiểu Ân ngồi sấy tóc trên giường, nghĩ đến tất cả những việc xảy ra trong chuyến đi này quả thật kỳ diệu, nhưng thứ còn giữ lại trong cô lúc này chính là màn tỏ tình ngọt ngào của Tề Tuấn. Chuyến công tác này có thu hoạch lớn.

Đang miên man hồi tưởng lại những ký ức lãng mạn của cả hai, chợt cửa phòng có tiếng động, Kiều Tiểu Ân kiểm tra qua lỗ nhỏ qua cánh cửa, là nhân viên phục vụ mới yên tâm mở cửa.

“Nhiều đồ ăn thế?”-Cô tròn mắt nhìn bàn ăn đặc sắc cùng chai rượu vang đắc tiền, cô không nhớ mình đã đặt chúng.

“Của quý khách đây, chúc cô buổi tối ngon miệng!”

“Ơ... cái này...”

“Là anh đặt đấy!”-Tề Tuấn bước ra khỏi phòng tắm với áo choàng tắm màu trắng, đợi cho phục vụ đóng cửa lại mới tiếp tục: “Hôm nay đủ rắc rối rồi, chúng ta nên ăn trong phòng. Sáng mai ra sân bay trở về luôn.”

Kiều Tiểu Ân gật gù, Tề Tuấn xưa nay làm việc luôn cân nhắc trước sau, anh đã nói vậy cô đương nhiên không phản đối, nhưng là: “Chúng ta không cần uống rượu buổi tối đâu.”

Tề Tuấn khẽ cười nhìn gò má ửng hồng của cô, anh ngồi xuống ghế cầm chai rượu lên bật nắp ra rót vào ly cho mình và cô, trêu chọc: “Đại tỷ à, em thân thủ tốt như vậy còn sợ người khác làm gì mình sao?”

“Anh trêu em.”-Kiều Tiểu Ân đẩy ly rượu qua một bên không uống, hôm nay cô nhất định phải tỉnh táo.

Tề Tuấn không miễn cưỡng Kiều Tiểu Ân, anh nhấp một ngụm rượu rồi bắt đầu thưởng thức bữa ăn tối.

“Rượu này ngon thật!”

Kiều Tiểu Ân thấy anh ăn uống ngon miệng cũng bắt đầu ăn, ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn sang ly rượu cạnh mình, nó có vẻ rất đắc tiền, uống một chút không say được đâu.

“Những món này phải uống cùng rượu mới thưởng thức trọn vẹn vị ngon của nó, em thử một chút đi!”-Tề Tuấn mở lời giúp cô đỡ ngại hơn, anh nâng ly rượu lên cụng nhẹ vào thành ly của cô.

Anh đã nói như thế cô mà không uống thì phụ lòng quá, hơn nữa Tề Tuấn đâu phải loại người xấu, là cô đa nghi quá thôi.

Cầm ly rượu lên uống một ít, đôi mắt Kiều Tiểu Ân chợt sáng rỡ lên nhìn lại chất lỏng sóng sánh trong ly: “Ngon quá đi!”

“Anh đã chuẩn bị mà.”-Tề Tuấn mỉm cười nhìn cô uống hết số rượu còn lại trong ly: “Anh bỏ thuốc vào trong rượu đó.”

Nhìn vẻ mặt đơ ra của Kiều Tiểu Ân, Tề Tuấn bật cười rót thêm rượu vào ly cho cả hai: “Không đùa nữa, em ăn tiếp đi!”

Kết thúc bữa ăn thú vị, cả hai đang ngồi bên ngoài bể bơi nhân tạo ngắm nhìn bầu trời lấp lánh những vì sao trên trời, làn gió mát êm dịu làm cho bầu không khí thêm dễ chịu.

“Chuyến đi này thật tuyệt!”-cô nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác thoải mái và bình dị này. Lúc bắt đầu đi không nghĩ đến việc sẽ được sếp tỏ tình, còn thành công ký được hợp đồng, ông trời đã quá ưu đãi Kiều Tiểu Ân này rồi. Chỉ xin ông, nếu như đây là giấc mơ, đừng để nó mau kết thúc, cứ để cô đắm chìm trong hạnh phúc và ngọt ngào này tiếp đi.

Tề Tuấn theo lời nói của người bên cạnh nghiêng đầu nhìn sang, trước mắt anh là một vẻ đẹp thuần khiết và chân thật, cô không mang sự sắc sảo hay vẻ cao quý ngất trời nhưng đối với anh, nó thật sự rất gần gũi và xinh đẹp. Bất giác Tề Tuấn nhích người lại gần hơn, anh muốn chạm vào đôi môi anh đào đang nở nụ cười ngọt ngào kia, muốn được nếm trải hương vị của nó một lần nữa.

“Chờ đã!”-Kiều Tiểu Ân đột ngột quay sang anh nói to làm hành động của Tề Tuấn khựng lại, anh hơi giật mình, ánh mắt thoáng bối rối đã kịp giấu đi nên cô không thể nhận ra: “Chuyện gì vậy?”

“Phần thưởng của em đâu? Anh nói nếu chúng ta ký hợp đồng thành công anh sẽ thưởng cho em còn gì.”

Tề Tuấn sau một hồi hóa đá bởi câu nói vô tư của bạn gái, anh vòng tay qua ôm lấy eo cô kéo sát vào cơ thể săn chắc của mình, khẽ khàng đáp: “Anh chính là phần thưởng rồi còn gì, chỉ còn thiếu việc đóng gói đem đến trước mặt em thôi.”

Lúc này cô mới ngộ ra, vậy anh định hợp đồng ký thuận lợi sẽ tỏ tình với mình, Tề Tuấn ơi Tề Tuấn, anh cũng thâm sâu ghê. Nhưng một lần nữa làm trái tim cô bị lỗi nhịp vì con người này.

Tề Tuấn nghiêng đầu một lần nữa muốn hôn lên môi Kiều Tiểu Ân nhưng lại một lần nữa bị cô “vô tư” phá hoại. Kiều Tiểu Ân hạnh phúc xoay người ôm lấy anh siết chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào hõm vai quyến rũ, cả mùi hương của anh cũng hấp dẫn nữa.

Tề Tuấn khẽ cười vòng tay ôm lấy cô, cứ để thuận theo tự nhiên thôi, nếu cô mà biết anh nãy giờ muốn hôn cô chắc sẽ buồn cười lắm.

“Em yêu anh!”

“Anh cũng yêu em!”

TBC.