Biên tập: Bún Chả.

Chỉnh sửa: Lychee.

Bên trong phòng nghiên cứu yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có vài người vội vã đi qua. Hai người Tạ Tử Thanh đi được nửa đường thì gặp một thanh nhiên tóc quăn màu nâu đeo mắt kính.

Tạ Tử Thanh dừng bước chân lại, hai người hỏi thăm một chút, hắn lại tiếp tục đi về phía trước.

“Phát hiện được một loại nguyên thạch mới trên một hành tinh nguyên thuỷ.” Perry mỉm cười nói: “Một tuần sau, nếu xác định được là không có nguy hiểm gì là có thể được khai thác, cùng đi không?”

Tạ Tử Thanh cảm thấy hứng thú hỏi:  “Số lượng nhiều không?”

Perry lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”

Hai người hàn huyên vài câu, hẹn ngày đi hành tinh nguyên thuỷ, sau đó liền rời đi.

“Là ai vậy?” Angusgail không nhịn được hỏi, “Hai người hình như rất thân.”

Tạ Tử Thanh lấy thứ anh cần trong tủ đồ ra: “Là bạn học.”

“Đi thôi.”

Bởi vì Angusgail chỉ có mấy ngày nghỉ, Tạ Tử Thanh tạm thời gác lại công việc của mình, cùng y chơi mấy ngày này, làm cho mấy người ở phòng thí nhiệm được một phen khiếp sợ dò hỏi có phải Tạ Tử Thanh bị bệnh gì hay không.

[Cuồng công việc đột nhiên xin nghỉ, trong đây có ẩn tình gì đến tột cùng cũng không cho người khác biết?]

Tạ Tử Thanh bỏ kính ra, đổi sang áo may ô với quần bơi chuyên dụng. Thay xong ngẩng đầu lên liền thấy Angusgail mặc bộ đồ tương tự, cơ ngực rắn chắc cùng cơ bụng đường nét rõ ràng hiện lên dưới lớp áo may ô mỏng manh chọc anh phải nhìn đến mấy lần.

Vị trí hiện tại bây giờ của bọn họ là thành phố Hoa Lai trên sao Gosoaia, nơi được mệnh danh là “Thành phố trong suốt”. Các kiến trúc nơi đây đều trong suốt, đặc biệt là bể bơi trên không khiến người ta không thể rời mắt kia.

Bể bơi trên không nằm ở vị trí trên một ngàn mét trong không trung, độ lớn phải cỡ nửa thành phố Hoa Lai.

Ngửa đầu nhìn lên, tất cả mọi người giống như đang sống dưới đáy nước vậy.

Thay đồ xong, hai người một trước một sau đi ra ngoài, Tạ Tử Thanh cảm giác mông mình đột nhiên căng thẳng, anh quay đầu lại, thấy Angusgail còn chưa thu tay về.

Angusgail bình tĩnh nói:  “Anh sờ đó.” Sau đó liền sờ soạng thêm hai cái.

Tạ Tử Thanh:… Cậu vui là được 🙂

Thành phố trong suốt không hổ là thành phố trong suốt, dường như chỉ nhìn thấy toàn người là người, Tạ Tử Thanh cẩn thận từng chút một, sợ mình không khéo lại đụng phải cái gì đấy.

Mặt nước trên đỉnh đầu lấp lánh, ở đây dường như không cảm nhận được nhiệt độ, mát lạnh sảng khoái.

Angusgail nói: “Chúng ta có thể ngồi cáp treo đi lên, cũng có thể tự đi lên cũng được.”

Tạ Tử Thanh nghĩ một chút: “Lúc lên thì ngồi cáp treo, lúc xuống thì tự đi đi.” Như vậy đều có thể được trải nghiệm một lần.

Angusgail ôm cổ anh, hôn một cái: “Đều nghe em.”

Tạ Tử Thanh sợ hết hồn, theo bản năng nhìn cũng quanh, lại thấy người xung quanh không có kinh ngạc trước hành động của bọn họ mới nhớ ra, thành phố này được tuyên truyền là thành địa bơi cho tình nhân, tuần trăng mật nhất dịnh phải đến đây.

Đây là coi bọn họ thành một đôi?

Tạ Tử Thanh cũng đoán không được, trong lòng Angusgail bọn họ hiện tại là quan hệ gì.

Angusgail đúng là đã nói muốn kết hôn với anh, nhưng khi đó y còn nhỏ như vậy, thời gian cũng qua lâu rồi. Lời một đứa trẻ mới hơn mười tuổi nói ra làm sao có thể coi là thật đây?

Angusgail thấy Tạ Tử Thanh kinh ngạc nhìn mình không nói tiếng gì, cho là anh ở chỗ xa lạ nên sợ (sương mù), vì vậy ôm lấy anh, xoa xoa sau gáy anh an ủi nói: “Em ở đây chờ một chút, anh đi mua vé xong lập tức sẽ quay lại. Được không? Hay là muốn đi với anh?”

Tạ Tử Thanh hoàn hồn, đẩy y ra: “Cậu đi đi.”

Angusgail có hơi thất vọng: “Em ở đây đứng đi đâu đấy nhé.”

“Ừm.” Đang coi anh là nhóc con thích chạy nhong nhong đấy à?

Angusgail đúng theo lời y nói, trở về rất nhanh. Hai người tìm một cái cáp treo, đi lên.

Cáp treo cũng là trong suốt, vừa mới lên Tạ Tử Thanh còn cảm thấy mới mẻ, đến lúc lên được hơn trăm mét, anh bắt đầu thấy người mình có cái gì không đúng lắm.

Chân run run, cả người mềm nhũn, tim đập mạnh, hoa mắt chóng mặt, phải tựa vào người Angusgail.

“Angus, tớ khó chịu.”

Tạ Tử Thanh, từ nhỏ đến giờ chưa nếm mùi sợ độ cao là cái gì, nói.

Angusgail vừa đau lòng vừa buoofncuwoif nâng cằm anh lên, để anh nhìn lên phía trên: “Đừng nhìn xuống dưới.”

Tạ Tử Thanh túm chặt lấy Angusgail giống như cọng cỏ cứu mạng, cáp treo đi lên không trung, một cơn gió tình cờ thổi qua, anh thấy mình sắp khuỵu xuống luôn rồi.

Vất vả lắm mới lên trên được, lúc đi ra ngoài, chân Tạ Tử Thanh đã nhũn ra không thể đứng lên nổi nữa, Angusgail “chỉ có thể” ôm anh ra ngoài.

Sắc mặt Tạ Tử Thanh tái nhợt: “Lần sau không bao giờ tới đây nữa.”

Angusgail thuận theo ý anh: “Ừ, không tới nữa.” Trong lòng lại nghĩ, đến lúc nào lại lừa người tới đây chơi tiếp.

Trong hồ bơi người đông nhưng diện tích lớn, liếc mắt nhìn qua gần như chẳng thấy mấy ai.

Khi người ngợm bớt khó chịu, Tạ Tử Thanh liền tới bên chỗ ống nước, cẩn thận tuột xuống, qua một đoạn bước đệm ngắn, thích ứng được với nhiệt độ nước, anh mới chìm hẳn vào trong bể bơi.

Angusgail theo sát phía sau anh xuống dưới.

Tuy rằng bể bơi cao, nhưng lại vững chắc, lại có lọc nước, Tạ Tử Thanh tuy rằng còn chút sợ sệt, nhưng vẫn chấp nhận được, thích ứng được rồi liền bới ra xa.

Angusgail: …

Tạ Tử Thanh được được một lát, lại thấy mệt, lôi đệm nổi trên mặt nước ra nằm, không bao lâu, cái đệm chìm xuống, Tạ Tử Thanh mở mắt ra quay đầu, nhìn thấy Angusgail cũng đã trèo lên.

Bọn họ nằm cạnh nhau, không biết rốt cuộc là ai ra tay trước, có thể là nhiệt độ quá ấm, có lẽ là dưới thân quá mềm, hai người sáp lại hôn nhau, mang theo gấp gáp cũng nhiệt tình.

Tạ Tử Thanh ôm cổ Angusgail, nheo nheo đôi mắt mơ màng, đôi lúc ngừng lại phát ra hơi thở gấp gáp.

Xung quanh yên tĩnh, có người vô tình đi vào nới này, sau khi nhìn thấy cũng vội vàng rời đi.

Một con côn trùng cánh dài bay lên, ngừng lại một chút trên mặt nước, chớp mắt tiếp theo, lại bị gợn sóng trên mặt nước làm hoảng sợ bay mất.

Kỳ nghỉ của Angusgail chỉ vỏn vẹn ba ngày, cũng bởi vì trùng tộc tấn công, không thể không dời đi.

Lúc Angusgail đi rồi, Tạ Tử Thanh lại trở về làm tên cuồng công việc như trước kia.

Vẽ xong bản thiết kế, Tạ Tử Thanh chậm rãi đứng lên xoay người, nhìn thấy đồng hồ báo thức trên vòng tay nhắc nhở, mới phát hiện đã quá giờ tan tầm rồi.

“Thể nào cũng lại Đậu Đỏ cằn nhằn cho xem.”

Lầm bầm lầu bầu có chút bất đắc dĩ, Tạ Tử Thanh thu dọn đồ rời khỏi viện nghiên cứu.

Về đến nhà, lại phát hiện cả nhà tối om om.

Tạ Tử Thanh nghi hoặc mở đèn lên, gọi một tiếng: “Đậu Đỏ?”

Tong phòng bếp phát ra tiếng Đậu Đỏ.

Tạ Tử Thanh đi tới, nhìn thấy Đậu Đỏ nằm trên mặt đất, nhìn vào trong tủ đồ.

“Tìm cái gì đấy?” Tạ Tử Thanh hiếu kỳ.

Đậu Đỏ bẹp một cái ngồi trên mặt đất, cả màn hình xám xịt: “Không thấy Khỉ Con.”

Tạ Tử Thanh kinh hãi: “Cái gì?”

Đậu Đỏ buồn bực lắc lắc cánh tay máy: “Hôn nay Khỉ Con muốn ra ngoài chơi, tui nói ‘Mày quá lớn, không thể đi ra ngoài’, sau đó thì không thấy tăm hơi nó đâu.”

Nó hình như không biết phải mô tả thế nào: “Nó biến nhỏ, rất nhỏ, sau đó không thấy nữa.”

Tạ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm nói: “Hôm nay mày có mở của ra hay không?”

Đậu Đỏ: “Không có.”

Vậy chắc còn ở trong phòng, Tạ Tử Thanh vừa đi quanh quanh trong phòng vừa gọi tên Khỉ Con, lúc đi ra phòng khách, anh đột nhiên nghe được một tiếng.

“Rầm —— Rầm ——”

Ánh mắt Tạ Tử Thanh rơi xuống thùng rác, anh nhìn vào trong, thấy bé Khỉ Con mini đang cố đập cánh bay ra ngoài, nhưng đáng tiếc chỉ tốn sức, mỗi lần chỉ bay được 4, 5 xăng ti mét là ngã oạch xuống.

Hành động này cứ diễn ra liên tục, mỗi lần ngã xuống thoạt nhìn còn bị chóng mặt.

Khoé miệng Tạ Tử Thanh giật một cái: “Đậu Đỏ, mày hình như nên đổi cái ống nghe mới đi?”

Đậu Đỏ rầu rĩ nói: “Đậu Đỏ không có hỏng.”

Tạ Tử Thanh nhấc Khỉ Con từ trong thùng rác ra, nhìn nhóc con nằm trong bàn tay mình thở hồng hộc, có chút đau đầu mà nói: “Nếu không bay ra được, mày ăn luôn cái thùng rác đi không phải ra được rồi à? Ngốc thế.”

Khỉ con xoay người chổng mông vào mặt anh.

Nó là một con rồng sạch sẽ, mới không ăn cái thứ đựng rác kia đâu!

Tạ Tử Thanh sờ sờ bụng nó: “Đói bụng không?”

Bất động.

Xoa xao đuôi: “Đói bụng không?”

Vẫy vẫy đuôi, vẫn là không động.

“Hoá ra không có đói bụng.” Tạ Tử Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nói, “Vừa hay hôm nay tao cũng mệt lắm, vậy tao đi nghỉ đây, mày tự chơi một lát đi nhé.”

Khỉ con trở mình bò lên, gặm một cái lên tay Tạ Tử Thanh, ngứa.

“Giận à?” Tạ Tử Thanh bật cười, “Thực sự là càng ngày càng đần.”

Khỉ Con nghiêng đầu nhìn anh, nghe thấy anh cười, sau đó bắt đầu lăn lộn trên tay anh chơi đến quên trời quên đất.

Kiểm tra thấy cơ thể Khỉ Con không có vấn đề gì, nhìn trạng thái của nó cũng có tinh thần, Tạ Tử Thanh cũng không còn xoắn xuýt nữa.

Đến ngày đã hẹn trước với Perry, thu dọn xong hành lý, lại nhét Khỉ Con đòi sống đòi chết muốn đi theo vào trong túi, Tạ Tử Thanh tạm biệt Đậu Đỏ, sau đó ra khỏi nhà.

Tàu không gian  đứng ở giữa, Tạ Tử Thanh cùng Perry gần như là cùng lúc đến.

“Thời gian lên tàu sắp đến rồi,” Perry nhìn đồng hồ, “Chúng ta đi qua đi.”

Tạ Tử Thanh nghi ngờ nói: “Chúng ta chưa có mua vé mà.”

Perry cười nói: “Hành tinh nguyên thuỷ kia không có thiết kế trạm tàu không gian, không có chuyến bay đến đó, chúng ta ngồi tàu không gian tư nhân đi.”

Tạ Tử Thanh trước đây cũng cùng Perry đi tìm kiếm vật liệu, công cộng tư nhân đều đã ngồi qua, cũng không hoài nghi đề nghị lần này.

“Không biết đá nguồn mới này trông thế nào nhỉ.”

Perry mở vòng tay củ mình ra, lôi ra một tấm ảnh: “Chính là cái này.”

Ánh mắt Tạ Tử Thanh sang lên: “Thoạt nhìn không sai.”

Hai người trò chuyện, lên phi thuyền.

Perry đưa Tạ Tử Thanh vào một căn phòng nói: “Tới đó phỏng chừng mất mấy ngày, cậu nghỉ ngơi thật tốt.”

“Căn phòng này rát đẹp.” Tạ Tử Thanh đi một vòng ở bên trong nói.

“Cậu thích là tốt rồi.” Thần sắc Perry phức tạp, quay người rời đi.

Sợ Khỉ Con chạy loạn, Tạ Tử Thanh không bỏ nó từ trong túi ra. Anh ngồi trên ghế salon, tiếp tục vẽ nốt bản vẽ ngày hôm qua chưa vẽ xong.

Anh bên này vẽ nghiêm túc, lại không biết bên ngoài có người tìm anh đến phát điên rồi.

Angusgail nhìn màn hình lần thứ mười xuất hiện dòng chữ “Đối phương không nằm trong vùng có tín hiệu”, sắc mặt cực kỳ âm trầm khủng bố.

Vị thiếu uý bên cạnh run sợ trong lòng mà nhìn y, cảm thấy y quả thực một giây sau có thể giết người được luôn rồi.

“Lão, lão đại?”

“A.”

Một tiếng cười làm tim hắn co rút vang lên, một trận gió nhẹ, lại nhìn Angusgail chạy ra cửa.

Hắn mau chóng đuổi theo: “Lão đại, anh muốn đi đâu?”

“Tìm người.” Tiếng Angusgail từ xa truyền tới, nghe có chút không rõ.

Hắn bạo gan lớn tiếng hỏi: “Nhưng tôi phải làm gì ở đây?”

Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió.

Thiếu uý: hứ …

Branco.

“Vẫn chưa tìm được sao?” Thẩm Khâm Nhạc cau chặt mày.

Tiếng Abshire (1) trầm thấp nói: “Bọn họ nói một ngày trước còn thu được tín hiệu của phi thuyền kia, nhưng ba tiếng trước tín hiệu đột nhiên bị cắt đứt, nghi ngờ là bên kia đã che giấu tín hiệu.”

Thẩm Khâm Nhạc đứng lên: “Không được, em phải tự đi tìm thằng bé.”

Abshire đỡ lấy vai hắn: “Anh đi cùng với em.”

Tạ Tử Thanh ở trong tàu không gian xa xôi nhàn nhã qua bốn ngày mới phát hiện có cái gì đó không đúng.

Bốn ngày là đủ để bay một vòng quanh một cái tinh hệ, làm sao còn chưa đến hành tinh nguyên thuỷ kia?

Anh mở cửa đi ra ngoài, phát hiện trên tàu không có lấy một người, ít nhất anh không tìm thấy người thứ hai.

Tạ Tử Thanh mở vòng tay gửi tin nhắn cho Perry.

Tạ Tử Thanh: [Sao vẫn chưa tới thế?]

Nhận được tin nhắn này, người Perry cứng đờ, chỗ không đúng này lập tức bị người đối diện phát hiện.

“Hoàng tử Perry?” Asa nhíu mày, khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.

Perry rũ mắt: “Cậu ấy hình như phát hiện ra rồi.”

Một giọng chanh chua vang lên: “Giờ mới phát hiện, rõ là ngu xuẩn.”

Perry nắm chặt nắm đấm, hắn biết Tạ Tử Thanh không hề dốt nát, thậm chí còn rất mẫn cảm với các loại nguy hiểm, anh chỉ không hoài nghi hắn mà thôi, nhưng hắn lại lừa Tạ Tử Thanh.

Giọng kia nói tiếp: “Anh không phải mềm lòng rồi đáy chứ? Anh đừng bị cái tên kia lừa gạt, hắn chính là cái tên tiểu nhân giả dối, bộ dạng của hắn đều là nguỵ trang thôi, hắn tốt với anh nói không chừng là muốn lợi dụng anh đấy.”

Asa cười nhạo: “Mày? Còn có tư cách nói người khác như vậy à?”

Perry thấp giọng nói: “Không cần cậu nói, tôi biết nên làm thế nào.”

Người kia bị Asa nói cực kỳ lúng túng, vì vậy đỏ hết lửa giận lên người Perry: “Anh tiếp cận hắn nhiều năm như thế, không phải vì cái thứ trên người hắn kia à? Bây giờ giả khổ sở cho ai ngắm?”

Ngực Perry kịch liệt phập phồng: “Cậu đừng nói nữa!”

Levi khinh thường nói: “Nói cho cùng anh với bọn tôi cũng là cùng một loại người thôi, ha ha, không đúng, anh cũng chả phải người.”

Người đang nói chuyện kia lại chính là cái kẻ bởi vì có ý định tổn thương động vật hoang dã, hãm hại bạn học mà bị bỏ tù, Levi. Dáng vẻ hắn hiện tại hoàn toàn khác trước đây, sắc mặt hắn trắng bệch đến cực điểm, gầy đến da bọc xương, trên mặt còn một vết sẹo thật dài.

Hắn nói tiếp.

“Trùng tộc vương lại đi rung động với một tên loài người. Buồn cười. Anh đừng quên, cho dù anh là con trai của nữ hoàng, phản bội bà ta, anh cũng phải chết. Nữ hoàng nhiều con thế, anh cho rằng bà ta sẽ quan tâm anh sao? Huống chi anh chỉ là hùng trùng, không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế của bà ta.”

Ngay sau đó, giọng nói mang vẻ đầu độc nói: “Chỉ cần anh lấy được thứ trong người Tạ Tử Thanh, anh sẽ càng mạnh hơn so với nữ hoàng, lẽ nào anh không muốn thử một chút cảm giác nắm giữ tính mạng chính mình trong tay hay sao?

Nắm giữ tính mạng của chính mình trong tay của của chính mình, không cần bị quản chế bởi nữ hoàng…

Perry thừa nhận, điều này quả thực rất dụ người, bạn bè cái gì, hữu nghị cái gì, hoàn toàn không so sánh được với nó, nhưng mà…

Asa đứng lên, trước khi đi ra ngoài nói với Perry: “Cậu lấy được đồ, giúp tôi giết chết Abshire, những thứ tôi giúp cậu coi như sòng phẳng.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tạ Tử Thanh thấy Perry lâu vậy vẫn chưa trả lời, vì vậy lại gửi thêm một tin khác.

Tạ Tử Thanh: [Trên tàu không gian sao hông có người thế?]

Lần này đối phương phản hồi rất nhanh.

Perry: [Tớ lừa cậu.]

Tạ Tử Thanh: [Cái gì?]

Perry: [Tớ không phải người.]

Tạ Tử Thanh sợ hết hồn: [Đầu cậu hỏng đâu à?] Sao lại tự chửi mình như thế?

Perry: [Tớ thật sự không phải người, tớ là trùng tộc. Tớ cố ý tiếp cận cậu để đạt được sự tin tưởng của cậu.]

Tạ Tử Thanh: [Cậu không có xấu.]

Perry không nhịn dược vì chủng tộc của mình biện hộ một câu: [Trùng không xấu, chỉ là thẩm mỹ không giống nhau. Trùng tộc bọn tớ nhìn nhân loại, cũng lại thấy nhân loại xấu. Lại như mấy cậu nhìn trùng, cảm thấy trùng càng xấu, ở chỗ bọn tớ mới càng đẹp. Người các cậu thấy càng đẹp, trong mắt bọn tớ lại càng xấu.]

Tạ Tử Thanh kiên trì: [Thẩm mỹ trùng tộc có vấn đề.]

Perry: [Đây là khác biệt thẩm mỹ của từng chủng tộc.]

Tạ Tử Thanh: [Trùng xấu!]

Perry: [Con người mới xấu!]

Lúc này, không cần đầu độc cái gì, càng trò chuyện thì tình bạn bè gì cũng đều quăng vào sọt rác. Hai người chỉ còn kém vén tay áo dần nhau một trận ra trò.

Từ chỗ khác biệt tổng thể đánh đến khác biệt cá nhân, cuối cùng Perry nghèo từ cũng đành đình chiến.

Tạ Tử Thanh: [Thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Cậu vẫn nên thừa nhận nhân loại đẹp đi.]

Perry… Hắn có thể nói cái gì? Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho anh.

Khoé miệng hiện lên một vệt ý cười chính hắn cũng không nhận ra, Levi ngồi đói diện nhìn thấy vẻ mặt hắn liền cảnh giác.

“Các anh nói cái gì?”

Perry nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Không có gì. Chỉ là, hắn biết tôi tiếp cận hắn là có mục đích, mắng tôi một trận.”

“Có đúng không?” Levi vẫn rất hoài nghi.

Perry nói: “Cậu tin hay không là chuyện chuyện của cậu. Chẳng có quan hệ gì tới tôi cả,”

Thái độ dửng dưng vừa rồi của hắn, vừa vặn xoá đi nghi ngờ trong lòng Levi.

Tạ Tử Thanh nghiêm nghị, một tay vô thức luồn vào túi xoa xoa Khỉ Con. Bây giờ anh có thể xác định rằng mình lại bị bắt rồi.

Thái độ Perry ám muội không rõ, khiến Tạ Tử Thanh lo âu.

Perry nói hắn là trùng tộc, chẳng lẽ muốn bắt anh là trùng tộc bên kia?

Tạ Tử Thanh lại nghĩ đến mảnh vụn trong mắt mình, hay là nói, Perry là vì nó mà đến?

Đích xác là vậy đi.

Tạ Tử Thanh sờ sờ con mắt chính mình, không quản thế nào, mảnh vụn này anh sẽ không để trùng tộc lấy được đâu.

Hết chương 46
(1) Từ đoạn này không biết tác giả có nhầm hay không mà từ chương này trở đi đều ghi là Abbott, trong khi chồng của Thẩm Khâm Nhạc là Abshire cơ, còn Abbott là cha của Alan, vợ ổng là Đường Vân Yến cơ mà.