Nửa ngày trời Lâm Tranh không được uống một giọt nước, bụng đói kêu vang.

Nhưng bấy giờ cậu không dám làm bất cứ hành động gì.

Từ khi bị giam trong căn phòng này bọn bắt cóc luôn canh chừng cậu, chỉ cần cậu nhúc nhích thì bụng sẽ bị đạp hoặc bị bạt tai.

Có một lần bọn bắt cóc dùng lực quá mạnh, Lâm Tranh bị cột vào ghế kéo theo nó ngã nhào, đầu đập xuống nền gỗ cứng sau đó lập tức cảm nhận được dòng chất lỏng từ trên chảy xuống, xuôi dọc vào áo mình.

Bọn bắt cóc nắm ghế kéo cậu dậy, Lâm Tranh nổ đom đóm mắt, mãi một lúc lâu ý thức mới được lôi về, tai cậu lại nghe thấy tiếng bước chân của chúng.

Từ khi nhận được tin báo tới giờ cảnh sát vẫn chưa tìm được vị trí chính xác của bọn bắt cóc.

Điện thoại Lâm Tranh được tìm thấy ở vành đai xanh vùng ngoại ô, đoán rằng cậu vừa bị tóm đi không lâu thì nó bị ném xuống.

Chắc hẳn thứ bọn bắt cóc dùng không phải là điện thoại thông minh, chỉ cần tháo sim và pin ra, dù có là cục cảnh sát đứng đầu thành phố thì cũng khó để định vị chỉ bằng vỏn vẹn một cái tin nhắn.

Nên để tìm được bọn bắt cóc, họ chỉ còn cách lục hết tất cả các máy quay của các trường học gần đó, máy theo dõi từng con đường và các giao lộ đường cao tốc để kiểm tra lần lượt.

Từng phút từng giây trôi qua, dùng cách này để tìm người chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Lần trước trong một buổi họp với hơn mười mấy nhà cung cấp Phong Duật Minh có nghe nói con gái Chu Kỳ vừa qua đời, khi đó anh không giữ trong lòng nên bây giờ không nhớ rõ người nào đã thuận miệng nói ra.

Thời gian gấp gáp, anh báo cảnh sát xong lập tức cho người đi điều tra hành tung của Chu Kỳ trong thời gian gần đây.

Lý Dược phái người đi, hai giờ sau đã nhận được báo cáo.

Ba năm nay Chu Kỳ cùng đôi song sinh nữ sống tại khu nhà cho thuê gần bệnh viện Hiệp Hòa, hai cô con gái mang khối u ác tính nên ngày ngày ba người phải đi qua đi lại giữa bệnh viện và khu nhà thuê.

Trừ lần đó ra, gần như Chu Kỳ chưa từng ra khỏi khu vực bệnh viện Hiệp Hòa nên không tìm được điểm gì khác thường.

Phong Duật Minh nhíu mày: “Con gái ông ta thì sao? Mai táng ở đâu?”

Lý Dược: “Chúng ta chỉ có thể điều tra được khoảng thời gian Chu Kỳ ở gần khu bệnh viện Hiệp Hòa, một tháng trước con gái mất ông ấy đã rời khỏi nơi đó, không ai biết ông ta đi đâu.

Ông từng đến mượn tiền những người thân thiết để chữa bệnh cho con mình nên họ trốn còn không kịp, có thể nói hai ba năm nay ông ta không liên lạc với ai trừ hai đứa con gái.

Người của chúng ta đang thử liên lạc với bạn bè thân thích của ông ta trước kia xem có tìm được tin tức nào không.”

Phong Duật Minh: “Đã hỏi từng nhà cung cấp có mặt ở khách sạn Nam Tinh vào tháng trước chưa?”

Lý Dược: “Đã hỏi rất cặn kẽ rồi, trong đó ông chủ Phương từng tình cờ chạm mặt Chu Kỳ trước đó không lâu.

Chu Kỳ chỉ báo với ông ta tin con gái mình qua đời chứ không nói gì nhiều.

Sau đó hai người không hề gặp lại.”

Thông qua nơi điện thoại Lâm Tranh bị bỏ lại cùng với số liệu theo dõi các đoạn đường, cảnh sát có thể khái quát được ba hướng bọn bắt cóc sẽ đi, từ đó lần men theo cao tốc Thượng Hải – Bắc Kinh có thể sẽ tìm được chỗ bọn chúng.

Cho nên là, trước mắt bọn họ vẫn chưa có bước tiến gì lớn.

Trong tay Phong Duật Minh là ba hộp sắt, bên trong có ba trăm vạn tiền mặt.

Bây giờ chờ chờ đợi ra anh không còn cách nào khác.

Năm giờ chiều, điện thoại Phong Duật Minh nhận được một tin nhắn.

—– Tao cần thêm một trăm ngàn tiền chuộc.

Phong Duật Minh nhìn đội trường Trần của cục cảnh sát: “Tôi cần xác nhận Lâm Tranh vẫn an toàn.”

Đội trưởng Trần: “Cậu định nói chuyện với hắn hả?”

Phong Duật Minh: “Tôi thử xem, nếu chúng tôi trò chuyện mọi người có thể định vị được không?”

Đội trưởng Trần lập tức chỉ huy cấp dưới, nghiêm túc nói: “Nếu chỗ của bọn bắt cóc quá hẻo lánh, trạm điện thoại xung quanh quá ít thì không làm được nhưng cậu cố gắng kéo dài thời gian, chúng ta thử.”

Phong Duật Minh trả lời một tin nhắn: Tiền không thành vấn đề, nhưng tôi muốn nghe thấy giọng Lâm Tranh.

Trước khi bày ra vụ bắt cóc này Chu Kỳ đã chuẩn bị sẵn, ông ta biết cách khiến cảnh sát không thể tìm được vị trí của mình quá nhanh.

Định là sau chín giờ sẽ gửi tin nhắn cho Phong Duật Minh để báo anh biết đường đi nhưng lúc nãy giở trò bạo lực với Lâm Tranh đã khiến đồng bọn bên ông nghi ngờ.

Hạ Cường là một tên có tiền án trộm cướp, Chu Kỳ dùng hai trăm vạn thù lao để thuê gã giúp mình bắt cóc Lâm Tranh.

Một mình Chu Kỳ không đủ sức để tóm được cả hai chú cháu nên phải tìm thêm người giúp.

Hạ Cường tưởng rằng Chu Kỳ ham tiền nhưng thấy cách đối xử độc ác với Lâm Tranh, gã cảm thấy ông ta muốn giết người thì đúng hơn.

Thế là Hạ Cường đòi rút lui trước, Chu Kỳ hết cách đành phải tăng tiền thù lao cho gã lên năm trăm vạn.

Vậy nên mới có tin nhắn đột ngột được gửi đến Phong Duật Minh.

Chu Kỳ biết với vị trí hoang vu của bọn họ, dù có nói chuyện với Phong Duật Minh thì chỉ cần không quá một phút cảnh sát vẫn không tìm thấy, dù Lâm Tranh luôn bị bịt mắt và bị đánh nửa chết nửa sống nhưng vẫn nói được vài chữ.

Hạ Cường đứng bên cạnh theo dõi ông ta gắt gao, Chu Kỳ chần chừ vài giây, cuối cùng quyết định thỏa mãn điều kiện của Phong Duật Minh.

Ông nhìn lướt sang Lâm Tranh đang nửa tỉnh nửa mê, bước tới lột băng dính xuống, cố lắc mạnh đầu cậu rồi đưa điện thoại lên tai, quát: “Nói đi!”

Phong Duật Minh nghe được tiếng thở yếu ớt ở đầu dây bên kia, giọng anh khàn khàn: “Tiểu Tranh?”

Nghe được tiếng gọi quen thuộc, cơ thể đau đớn chợt bừng tỉnh khiến cậu không thể chịu nổi dù chỉ là một giây.

Cậu cắn môi, đè nén tiếng hít khí và thốt lên một câu không đầu chẳng đuôi: “Cháu ngửi thấy mùi hoa cải dầu.”

Chu Kỳ lập tức cúp điện thoại, dán băng dính lên miệng Lâm Tranh một lần nữa, nắm tóc cậu kéo dậy, thở phì phò nói: “Không hổ là cháu trai Lâm Vân Kình, thông minh quá, nhỉ?!”

Huyện Gia Dụ nằm ở vị trí khuất sâu, kinh tế lạc hậu, nghề chính là nông lâm nghiệp, dân cư không đông lắm.

Chu Kỳ từng tới đây khảo sát cây nhiều lần nên rất quen thuộc với địa hình khu này.

Tiểu Trại Hương có một mảnh ruộng hoa cải đầu lớn, xung quanh có khá nhiều nhà gỗ nhỏ, trừ những lúc thu hoạch thì thường không có ai tới đây.

Chu Kỳ vội vàng tháo dây thừng buộc Lâm Tranh ra, ném ghế dựa qua một bên lôi cậu đi.

Đến gần cửa, Chu Kỳ đá mạnh, Lâm Tranh lăn thẳng xuống cầu thang gỗ.

Đường xuống vừa hẹp vừa dốc, hai bên dựng rào chắn, khi lăn xuống đầu và lưng cậu liên tục đập vào đó, đến khi mặt úp xuống bãi cỏ cậu đã ngất đi.

Chu Kỳ bước tới chỗ cậu, kéo tay lôi người lên xe như lôi xác chết.

Bên kia, khi nghe được tiếng Lâm Tranh, đội trường Trần của cục cảnh sát lập tức ra lệnh, một nửa lực lượng cảnh sát chạy đi bao vây ba trăm km ngoài huyện Gia Dụ.

Cùng lúc đó, đội trường Trần liên lạc với công an huyện Gia Dù nhờ cảnh sát địa phương nhanh chóng triển khai lục soát.

Thời gian trò chuyện không tới ba mươi giây, cảnh sát không thể định vị nhưng bọn họ đã xác định được ba hướng đi, câu nói của Lâm Tranh giúp đội trưởng Trần loại bỏ ai lựa chọn kia.

Đang vào đúng mùa hoa cải dầu nở, hương hoa này khá nhạt nên nếu có thể ngửi thấy trong không gian kín thì tất nhiên xung quanh phải có mảnh ruộng hoa rất lớn.

Bọn bắt cóc không dám thu hút sự chú ý, phương tiện giao thông chỉ có thể là ô tô.

Từ khi Lâm Tranh bị trói đi đến khi Phong Duật Minh nhận được tin nhắn đầu tiên là khoảng năm tiếng, đó có thể là khoảng thời gian bọn cướp di chuyển từ cổng trường đại học đến điểm ẩn náu.

Bốn năm giờ chạy xe, lại có hương hoa cải đầu, tổng hợp và sàng lọc lại thì nơi có khả năng cao nhất chính là Tiểu Trại Hương huyện Gia Dụ hướng Tây Nam.

Sau khi sắp đặt xong, đội trưởng Trần nhìn Phong Duật Minh: “Anh Phong, bây giờ tôi lập tức chạy tới huyện Gia Dụ, trong lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh, nếu trước chín giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được thì anh hãy lái xe đến cao tốc Thượng Hải – Bắc Kinh theo yêu cầu của bọn bắt cóc.”

Phong Duật Minh đứng dậy: “Tôi đi với mọi người.

Trước chín giờ tôi sẽ chạy vội về.”

Đội trưởng Trần: “Anh Phong, anh phải suy nghĩ thật kỹ.

Trước mắt chúng ta chỉ đưa ra phán đoán từ câu nói của Lâm Tranh nên không thể bảo đảm sẽ tìm được con tin.

Vả lại, nếu bọn bắt cóc nhận ra Lâm Tranh đang để lộ vị trí thì chắc chắn sẽ nhanh chóng bỏ chạy.

Cách chắc ăn nhất chỉ có chín giờ đến gặp bọn bắt cóc theo đúng yêu cầu, theo kế hoạch bọn tôi sẽ cho một đội cảnh sát đi theo để đánh úp.”

Thái độ Phong Duật Minh rất kiên quyết: “Tôi sẽ theo mọi người đến huyện Gia Dụ.”

Đội trưởng Trần không kéo dài thời gian, mang theo một nhóm người và Phong Duật Minh đến ga tàu cao tốc trước.

Chu Kỳ lôi Lâm Tranh lên xe, Hạ Cường ngồi trên ghế lái, giọng hơi run: “Bây giờ đi đâu?”

Hạ Cường không có thù oán gì với Lâm Tranh, gã chỉ tham một khoản tiền nhưng với tình huống này, có thể bọn họ còn chưa cầm được tiền thì đã bị cảnh sát tóm lấy.

Gã không muốn vào đồn cảnh sát chỉ vì một số tiền chưa tới tay.

Từ đầu Chu Kỳ đã không cần ba trăm vạn kia, kế hoạch của ông ta là lợi dụng Lâm Tranh kéo Phong Duật Minh tới, sau đó bảo Hạ Cường ôm tiền cút, trước khi vồ được Phong Duật Minh, nơi thích hợp nhất để họ ẩn náu chính là huyện Gia Dụ.

Còn ông ta, từ ngày con gái mất ông ta đã không cần cái mạng này nữa.

Chẳng qua trước lúc đó, ông ta không thể bỏ qua cho Phong Duật Minh.

Vài năm trước, xưởng chế biến của Chu Kỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn mười người bị thương cần bồi thường một số tiền lớn, thêm vào đó là nhà xưởng bị hư hại nên hy vọng duy nhất của Chu Kỳ chính là hợp đồng với Lâm thị.

Vậy mà Phong Duật Minh lại làm việc máu lạnh, hợp tác bảy tám năm nói ngừng là ngừng.

Phút chốc Chu Kỳ mang nợ ngập đầu, bán tất cả tài sản đi vẫn còn thiếu lại mấy chục vạn.

Nhà dột gặp mưa dầm, hai đứa con gái song sinh lại được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, chi phí xạ trị kếch xù khiến tóc ông bạc trắng sau một đêm.

Mấy năm nay Chu Kỳ sống rất khổ sở, hai cô con gái chính là niềm hi vọng để ông gắng gượng.

Các con vừa đi, Chu Kỳ hoàn toàn sụp đổ.

Quay đầu nhìn Lâm Tranh trên băng ghế sau, lúc trước ông ta từng được gặp cậu thiếu gia nhỏ của Lâm thị này vài lần, đẹp đẽ cao quý, vẫn là cái vẻ ngây thơ hồn nhiên không thạo chuyện đời khiến người ta yêu thích.

Nhưng giờ phút này, hai má xước da sưng phồng, mảng máu đông to tướng trên trán làm người ta sợ hãi, chắc chắn trên cơ thể được bọc trong lớp quần áo kia đầy rẫy các vết thương.

Hai đứa con gái ông cũng rất xinh xắn, nếu lúc trước có tiền chữa bệnh thì có lẽ bây giờ đã lên đại học giống Lâm Tranh, trưởng thành không phải lo nghĩ gì.

Chu Kỳ bỗng có cảm giác siêu thoát của một người sắp chết, đến giờ phút này ông không còn ham muốn tiền tài, cũng không còn gì để mong ngóng, chỉ muốn được kết thúc mối hận cũ.

Chu Kỳ bảo Hạ Cường dừng xe đoạn quay đầu nhìn Lâm Tranh, Hạ Cường cũng nhìn theo, ông tranh thủ lúc gã không chú ý đập cáng dao vào đầu gã.

Hạ Cường lập tức choáng váng trên ghế lái.

Chu Kỳ xuống xe lôi gã ra khỏi đó đẩy vào bụi cỏ cao cỡ nửa người.

Hạ Cường cần tiền còn ông thì muốn mạng, câu nói của Lâm Tranh đã làm xáo trộn kế hoạch đó, bây giờ ông không thể bảo đảm được mong muốn của Hạ Cường nên chẳng bằng lôi cả gã xuống nước.

Tiếp đó Chu Kỳ phóng xe như bay về một hướng khác.

Ông rất rành về huyện Gia Dụ nên biết phải đi đâu để tìm được chỗ xa nơi này và thích hợp để ẩn náu.

Khi đoàn người Phong Duật Minh ra khỏi tạm tàu cao tốc, xe của công an huyện Gia Dụ đã chờ ở bên ngoài.

Đội trưởng Trần dẫn cấp dưới lên xe, Phong Duật Minh chỉ chiếc việt dã đậu bên cạnh nói: “Tôi lái chiếc xe này theo sau mọi người.”

Đây là chiếc xe do Phong Duật Minh bảo Lý Dược tìm người chuẩn bị trước khi xuất phát.

Trong việc cứu người này cảnh sát chuyên nghiệp hơn anh, anh chỉ đi theo để được thấy Lâm Tranh.

Lỡ đâu Chu Kỳ chó cùng rứt giậu thì ít nhất vẫn còn có anh ở đó để thử đàm phán với ông ta.

Còn trước mắt phải hành động thế nào thì phải chờ bên phía cảnh sát.

Phong Duật Minh luôn theo sát xe cảnh, khi đi ngang một con đường đất, bên kia sông có một chiếc xe đang lao đi.

Anh quay sang nhìn theo bản năng, không hiểu sao lại có cảm giác rất lạ.

Huyện Gia Dụ có nhiều ao hồ, giữa đường với thường thường cách nhau một khoảng nước, ngó trái ngó phải, ba bốn con đường song song luôn có các loại xe vận tải chạy qua.

Vị trí bây giờ của bọn họ cách Tiểu Trại Hương một đoạn đường xe rất dài, một tiếng trước cảnh sát địa phương đã chạy tới điều tra, cho đến thời điểm này tất cả xe ra vào Tiểu Trại Hương đều bị kiểm tra nghiêm ngặt nhưng vẫn không thấy người.

Nếu chiếc vừa rồi do Chu Kỳ lái, vậy thì ông ta chỉ có thể vòng ra từ con đường nhỏ nào đó mà cảnh sát không biết.

Nhưng đó chỉ là phỏng đoán không thể giải thích được của Phong Duật Minh, chẳng có căn cứ nào cả, nếu bảo đội trưởng Trần quay đầu đuổi theo, lỡ đâu làm chậm trễ việc cứu viện thì hối hận đã không còn kịp nữa.

Phong Duật Minh tiếp tục đi thêm vài phút, tâm trạng ngày càng bứt rứt nên dứt khoát quay đầu xe đuổi theo.

Phong Duật Minh sợ đánh rắn động cỏ nên không dám đi quá gần, vài lần suýt bị cắt đuôi.

Cuối cùng, chiếc xe vòng vào một rừng cây, xe Phong Duật Minh không thể vào đó nên bị bỏ lại.

Nhưng một chiếc xe chạy vào rừng thì có vẻ hơi kỳ lạ.

Ngẫm lại, anh vẫn leo xuống men theo vết bánh xe đi dọc vào rừng sâu.

Đi được chừng một ngàn mét, Phong Duật Minh trông thấy chiếc xe đậu ngoài căn nhà gỗ.

Anh hơi thất vọng, nói không chừng đây chính là xe của người canh rừng, chính anh đã trông gà hóa cuốc.

Đang định xoay người đi thì những mảnh vụn vàng bên cạnh cửa lại lọt vào tầm mắt.

Đó là mấy đóa hoa cải dầu bị bóp nát.

Sắc trời dần tối, trong rừng chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, nếu không sẽ rất khó để chú ý tới ánh vàng le lói ấy.

— Hết chương 9 —.