Bạch Hi đói tỉnh, sau khi trợn tròn mắt thì trước mặt là một khung cảnh vô cùng lạ lẫm.

Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cậu đứng dậy khỏi giường, cúi xuống và nhận ra quần áo trên người mình đã thay đổi.

Bạch Hi kéo vạt áo, đó là một chiếc áo ngủ dài màu đen rất mỏng và có thể thấy nó không thuộc về cậu.

Bạch Hi đẩy cửa phòng ngủ, ra phòng khách và sau lưng chợt vang lên giọng nói: “Cuối cũng cũng chịu tỉnh.”

Cậu xoay lại, Ngô Triết Thanh đang cầm muỗng khuấy cháo trong nồi, thích ý nhìn cậu.

Bạch Hi không thể nhớ nổi chuyện xảy ra tối qua, cậu lúng túng kéo vạt áo đi đến chỗ anh: “Sao em lại ở đây?”

Ngô Triết Thanh: “Cái này phải hỏi em rồi.

Anh bảo chứ, ba đứa miệng còn hôi sữa bọn em chạy ra đường uống say ngất cần câu thế này có khi bị người ta bán đi còn không biết ấy.”

Bạch Hi cào tóc, chỉ quần áo trên người mình cà lăm: “Cái này…”

Ngô Triết Thanh chẳng thèm để ý: “Hôm qua người em bẩn quá, anh không thể để em ngủ như thế được nên mới ném em vào bồn tắm kì cọ rồi thay quần áo cho sạch sẽ.”

Mặt Bạch Hi lập tức đỏ bừng: “Bồn, bồn tắm?”

Ngô Triết Thanh cười đầy ẩn ý nhìn cậu: “Nghĩ gì thế?”

Bạch Hi vội xoay đi.

Ngô Triết Thanh cao giọng nhắc: “Tủ trong nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng mới.”

Bạch Hi bước vào nhà vệ sinh đứng nhìn mình trong gương, cậu hất nước lạnh lên mặt, thở dài bắt đầu đánh răng.

Ngô Triết Thanh bưng thức ăn lên bàn, Bạch Hi vẫn chưa ra.

Anh lau tay đi đến nhà vệ sinh, Bạch Hi lập tức kéo khăn lau mặt rồi nghiêng người lách qua Ngô Triết Thanh.

Ngô Triết Thanh nhìn bóng lưng cậu, lắc đầu cười.

Bạch Hi vẫn cúi đầu ăn cơm, áo ngủ đen tôn lên làn da trắng ngần của cậu nhưng vành tai lại đỏ như nhỏ ra máu.

Ngô Triết Thanh bỗng thấy rất buồn cười.

Anh không hiểu tại sao gương mặt của một tay chơi lão làng như Bạch Hi lại đỏ lên chỉ sau một câu nói?

Lần trước cũng vậy, Bạch Hi muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn nhưng khi đó Ngô Triết Thanh lại không ở trong thành phố nên đành phải từ chối.

Bạch Hi khá băn khoăn, Ngô Triết Thanh đã bảo cậu gọi tiếng anh xem như trả ơn và nhóc con chẳng buồn tiếp điện thoại của anh mấy hôm liền.

Quả là một con người khó chịu.

Bạch Hi vội vã cơm nước cho xong rồi đứng lên hỏi: “Quần áo em đâu? Em phải đi rồi.”

Ngô Triết Thanh: “Ngoài ban công đấy, sáng nay anh mới giặt nên không biết khô chưa.”

Bạch Hi ra ban công lấy quần áo, vạt áo và ống quần còn hơi ẩm nhưng cậu vẫn lấy xuống, cuộn trên tay xoay người lại.

Ngô Triết Thanh chắn trước mặt cậu, hai mắt mang ý cười: “Nhà anh có ma hay gì mà em đi vội thế?”

Bạch Hi nhìn sang hướng khác: “Chốc nữa em có việc.”

“Việc gì?”

Bạch Hi chớp mắt: “Không… Không cần phải khai báo với anh chứ.”

Ngô Triết Thanh chẳng nói chẳng rằng nhìn vệt đỏ dần lan từ vành tai xuống cổ Bạch Hi.

Anh giơ tay chạm vào khiến Bạch Hi nhảy lên như chú thỏ nhỏ, hoảng hốt lùi về sau trốn.

Ngô Triết Thanh đến gần, dồn cậu vào góc ban công và chống tay hai bên, cố ý đưa miệng mình đến gần môi cậu.

Bạch Hi không kịp né, cậu quát lên: “Ngô Triết Thanh!”

Anh nhìn cậu, giọng điệu có thể nói là ngả ngớn: “Em trốn cái gì? Chẳng lẽ em không muốn?”

Bạch Hi thở dốc: “Anh khốn…”

Ngô Triết Thanh cúi xuống chặn môi cậu.

Anh cũng không biết nỗi xúc động này có từ bao giờ, có thể là khi biết Bạch Hi lén xem GV mấy tháng trước hay cũng có thể là khi anh cởi quần áo cậu trong phòng tắm đêm qua.

Chàng trai nhỏ Bạch Hi luôn xuất hiện trong dáng vẻ thật thà chất phác và ngoan ngoãn, mấy hôm nay Ngô Triết Thanh luôn kiềm lòng không đậu tưởng tượng đến cảnh cậu xem những thước phim đó, Bạch Hi sẽ trông thế nào?

Gương mặt trong sáng ưa nhìn của người con trai này sẽ ra sao nếu lột đi lớp da đó?

Bạch Hi xem rất nhiều phim nhưng kinh nghiệm thực tiễn lại là con số 0 tròn trĩnh, chẳng mấy chốc đã thở không ra hơi.

Cậu cố dùng hai tay đẩy Ngô Triết Thanh, anh vừa buông lỏng Bạch Hi đã chui qua cánh tay anh thoát ra ngoài, cậu lao vào phòng ngủ thay quần áo và ôm chiếc máy tính chuồn mất dạng.

~~~~~~~~~~~~

Lâm Tranh đi làm vào thứ hai, cậu trông thấy An Tĩnh Gia trong thang máy bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

An Tĩnh Gia cười: “Tớ thực tập ở đây mà.”

Lâm Tranh: “Thực tập?”

An Tĩnh Gia: “Đúng thế, tớ thực tập ở bộ phận tuyên truyền kế bên văn phòng cậu đấy.”

Lâm Tranh không thể hỏi nhiều trước mặt các đồng nghiệp khác, cậu định nhắn tin cho An Tĩnh Gia khi vào đến văn phòng nhưng lại nhận được tin nhắn từ cô: Tớ không muốn thực tập ở công ty nhà mình nên nhờ ba ba giúp tớ vào Lâm thị, giúp đỡ tớ nhiều hơn nhé.

Lâm Tranh gửi lại hình mặt cười và để điện thoại sang một bên.

Bộ phận số năm đang bắt đầu một dự án mới, Lâm Giảo giao hết việc nghiên cứu thị trường cạnh tranh cho Lâm Tranh, đó là những số liệu cần dùng khi vào đến giai đoạn giữa.

Ban đầu những việc này sẽ được giao cho cộng tác viên bên ngoài nhưng bây giờ họ có Lâm Tranh nên tất nhiên việc sẽ đến tay cậu.

Lâm Tranh không biết cách tìm được những thông tin cần thiết trong thời gian ngắn nhưng đồng nghiệp lại quá bận nên cậu phải tự mày mò.

Đến gần trưa, An Tĩnh Gia gửi tin nhắn hẹn Lâm Tranh cùng ăn cơm.

Lâm Tranh nhìn nội dung tin nhắn rồi nhíu mày tự hỏi xem mình nên trả lời thế nào.

Tuy có rất nhiều bạn học ghép đôi cậu với An Tĩnh Gia khi hai người ở trường nhưng cậu luôn xem cô là bạn, hơn nữa An Tĩnh Gia cũng chẳng làm gì tạo cảm giác mờ ám nên Lâm Tranh luôn cho rằng đó chỉ là trò đùa giữa bạn bè với nhau còn cậu với An Tĩnh Gia thì hết sức bình thường.

Nhưng rồi An Tĩnh Gia đột ngột chạy đến Lâm thị thực tập, đến trưa lại hẹn ăn cơm khiến Lâm Tranh buộc lòng phải suy nghĩ.

Cậu vẫn còn nhớ lúc học cấp ba, có bạn gái trong lớp viết thư tình rồi kẹp nó vào sách giáo khoa cho cậu, sau đó ông nội vô tình mở ra và trông thấy.

Khi đó ông cụ đã rất nghiêm túc nói với cậu rằng con gái và con trai hoàn toàn khác nhau.

Tuổi trẻ và danh tiếng đều là những thứ quý giá nên nếu cậu không muốn phát triển thêm mối quan hệ nào thì nên giữ khoảng cách và đừng cho họ quá nhiều không gian ảo tưởng.

Lâm Tranh nào biết được thứ ảo mộng tình yêu ấy, cậu kết bạn không hề quan tâm đến giới tính họ là nam hay nữ mà chỉ xem có hợp ý nhau không.

Ông cụ hết cách đành phải tự dạy cậu viết một bức thư văn vẻ bay bổng trả lời dọa con gái nhà người ta không dám tìm Lâm Tranh nói chuyện nữa.

Mấy năm sau đó, việc học khá nặng nên bên cạnh Lâm Tranh không còn một bóng hồng thân thiết nào, nhưng bây giờ lại xuất hiện một An Tĩnh Gia.

Lâm Tranh vẫn chưa biết nên bày tỏ thái độ của mình thế nào cho khéo, vả lại An Tĩnh Gia vẫn chưa nói gì mang hơi hướng mờ ám nên cậu lên tiếng chỉ khiến con gái người ta khó xử thêm.

Cách thích hợp nhất bây giờ chính là kéo dài khoảng cách.

Lâm Tranh trả lời: Trưa nay tớ bận công việc rồi.

An Tĩnh Gia: Thế mai thì sao? Công ty toàn những người luống tuổi, chẳng lẽ cậu ăn cơm với họ không thấy nhàm chán à?

Lâm Tranh chậc lưỡi, có vẻ ý cô nàng là ngày nào cũng hẹn nhau ăn trưa.

Lâm Tranh đảo mắt, tiếp tục trả lời: Trưa nào tớ cũng ăn cơm trên văn phòng chú nhỏ, hay là cậu lên cùng luôn?

An Tĩnh Gia: …Thôi, tớ tự đặt cơm ăn được rồi.

Lâm Tranh cười, cậu biết ngay chẳng có cô gái nào muốn ở cùng một phòng với Phong Duật Minh mà.

Tiếc là Lâm Tranh sai rồi, chẳng những có người muốn ở cùng phòng với Phong Duật Minh mà còn ở đó cùng anh nửa ngày.

Hôm sau, Lâm Tranh nhắn tin cho Phong Duật Minh từ sớm để báo rằng mình định lên đó ăn trưa nhưng đến tận giờ nghỉ vẫn không thấy anh trả lời.

Bộ phận tuyên truyền ở ngay kế bên, nếu Lâm Tranh không đi thì An Tĩnh Gia sẽ biết ngay và nó vô cùng khó xử.

Lâm Tranh chạy xuống hầm để xe, vào thang máy riêng đi thẳng lên phòng làm việc.

Cậu đứng bên ngoài gõ cửa, nghe Phong Duật Minh bảo ‘vào’ mới đẩy cửa bước vào.

Khi cánh cửa mở ra, cả ba người đều bất ngờ.

Trình Vi là người lên tiếng trước: “Hello Lâm Tranh.”

Lâm Tranh cũng chào hỏi lại.

Phong Duật Minh hỏi cậu: “Sao cậu lên đây?”

Có người ngoài nên Lâm Tranh không tiện nói thẳng lí do, cậu bịa bừa một cái cớ: “…Phòng nghỉ lầu năm nhỏ quá, cháu muốn lên phòng chú ngủ trưa.”

Trình Vi mỉm cười.

Phong Duật Minh đứng dậy, áy náy nhìn Trình Vi và cười nhạt nói: “Ngại quá, nhà chúng tôi nuông chiều quen.”

Phong Duật Minh: “Tôi bảo trợ lý đặt cơm trưa cho cậu ngay, ăn xong cậu có thể vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nhớ đặt báo thức, đừng để trễ giờ.”

Lâm Tranh: “Còn chú?”

Phong Duật Minh: “Cô Trình đến đây trò chuyện từ sớm nên trưa nay tôi phải làm tròn vị trí chủ nhà.”

Trình Vi cũng đứng dậy, cười nói: “Thế thì chúng ta đi thôi.

Tiểu Lâm Tranh nghỉ ngơi đi nhé.”

Lâm Tranh nhìn họ ra ngoài rồi ảo não xoay người ném mình lên sô pha.

Tức không để đâu cho hết nhưng lại không biết mình tức vì cái gì, nói chung là tức Phong Duật Minh.

Lâm Tranh thở phì phì, như muốn dùng hai mắt đục thủng cánh cửa kia.

Trình Vi bước lên xe Phong Duật Minh và liếc sang nhìn vẻ mặt anh lúc này.

Hôm nay cô thay mặt cha đến tìm hiểu tình hình thị trường Lâm thị và đã ngồi bàn công việc với anh cả sáng, sự chuyên nghiệp và nhạy bén anh có đủ để trở thành đầu não và người cầm lái cả tập đoàn, nhưng đối với một cô gái thì tầm nhìn xa trông rộng cùng với lí trí của anh lại thành sự cứng nhắc và lạnh lẽo.

Con người lạnh như băng không cảm xúc, lại khiến con người ta không dám khinh nhờn.

Nhưng chỉ mới đây thôi Trình Vi đã có một ấn tượng khác.

Khoảnh khắc Phong Duật Minh lên tiếng xin lỗi thay Lâm Tranh, Trình Vi có thể thấy rất rõ sự yêu thương và nuông chiều trong đôi mắt ấy.

Cô từng nghe về thân thế của Phong Duật Minh, anh và Lâm Tranh vốn phải là hai sự tồn tại như nước với lửa, nhưng xem ra hai người lại khá thân thiết.

Lâm Tư Nhu từng nói bóng nói gió trước mặt Trình Vi rằng cô nên thân thiết với Phong Duật Minh hơn.

Trình Vi đã đến độ tuổi thích hợp nhưng vẫn chưa tìm được người vừa ý và cô nàng chẳng có ý kiến gì với chuyện mai mối của gia đình.

Có điều, Trình Vi cho rằng mình là một cô gái tài sắc vẹn toàn, gia thế cũng khá dư dả nên nói thế nào cũng không thể gả cho một cỗ máy kiếm tiền không cảm xúc được.

Nếu không thấy được thái độ của Phong Duật Minh với Lâm Tranh thì hẳn là cô nàng đã âm thầm gạch tên anh.

Trình Vi từng ăn cơm với khá nhiều đàn ông, những người ở tầng lớp cô có thể gặp đều giàu có hoặc cao quý, những chàng trai trẻ có xuất thân hiển hách hay những kẻ uống gió nằm sương làm nên chuyện lớn, tất cả đều biết cách niềm nở để lấy được nụ cười của mỹ nhân.

Thậm chí những người có gia giáo tốt còn biến sự niềm nở đó thành thứ tình cảm vừa đủ không vượt quá ranh giới mà phái nữ chẳng thể nào cưỡng lại.

Khi chân ướt chân ráo bước vào giới xã giao, Trình Vi đã từng bị những mánh lới lõi đời này mê hoặc.

Nhưng gặp nhiều rồi cô lại dần có khả năng nhìn thấu suy nghĩ trong đầu họ chỉ với một ánh mắt, nào là ăn nói bổ bã rồi là miệng lưỡi trơn tru cùng với đáp lời cho có, cô có thể cảm nhận hết.

Thế giới này luôn có đặc quyền dành cho phụ nữ đẹp, dù Trình Vi không cho là đúng nhưng phái nam muôn màu muôn vẻ xuất hiện bên cạnh cho cô thấy điều đó.

Đối mặt với người đẹp, dù chẳng có tâm trạng yêu đương thì cánh đàn ông vẫn dùng thứ được gọi là phong độ quý ông, hay chính xác hơn là chủ nghĩa đàn ông với người trong nước, để cho phụ nữ những ưu đãi về ngôn từ hay những hành động săn sóc tỉ mỉ.

Nhưng Phong Duật Minh chẳng giống ai trong số họ.

Trình Vi ngồi đối diện anh và Phong Duật Minh vẫn nhắc đến những mối quan hệ của hai nhà như bình thường, tuy không bàn về công việc nhưng giọng anh không có thứ mờ ám khi một đôi nam nữ ở cùng nhau và tất nhiên là không chút lấy lòng xu nịnh.

Dường như trong mắt anh, cô chẳng khác gì những đấng mày râu khác.

Trình Vi cười nhạt và cô chợt có đôi chút tò mò, liệu con người lí trí đầy nhạt nhẽo này có thể yêu một ai đó chăng?

— Hết chương 25 —.