Lâm Tranh trên phòng ngủ nghe thấy tiếng mở cổng, biết lão Tiền đến nên lập tức gọi Bạch Hi xuống nhà.

Tối qua cậu dẫn Bạch Hi đi để mọi người tỉnh táo lại, trong tình huống đó họ sẽ dễ trở nên kích động.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi nên việc bây giờ là phải quay về đó để nghĩ cách giải quyết.

Bạch Hi không muốn đi nhưng dù sao đây cũng là nhà Lâm Tranh nên cậu không tiện nói.

Lâm Tranh mở cửa trông thấy Phong Duật Minh và Ngô Triết Thanh bước từ trên xe xuống, cậu đảo mắt nhìn Bạch Hi, hai người cùng bước tới.

Thấy vết bầm trên cằm Bạch Hi, Ngô Triết Thanh vội đi tới: “Em đánh nhau với người ta hả?”

Bạch Hi vòng qua anh ta chuẩn bị lên xe.

Ngô Triết Thanh lại quay sang hỏi Lâm Tranh: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Lâm Tranh: “Không có gì, bây giờ bọn em phải về trường.”

Ngô Triết Thanh đẩy Bạch Hi vào xe sau đó tự ngồi vào đóng cửa xe lại nói: “Lão Tiền, đến nhà cháu.”

Lâm Tranh muốn cản lại nhưng bị Phong Duật Minh giữ tay, anh nhíu mày nhìn chân cậu: “Chân cậu bị sao vậy?”

Lâm Tranh mang dép lê, trên ngón chân cái có hai miếng băng keo cá nhân được dán hết sức cẩu thả trông rất khó coi.

Lâm Tranh không kịp trả lời anh, cậu vội bước tới gõ kính xe: “Bạch Hi!”

Phong Duật Minh: “Đừng gõ nữa.

Ngô Triết Thanh sẽ giải quyết tốt hơn cậu.”

Lâm Tranh quay đầu lại: “Nhưng…”

Phong Duật Minh: “Không tin thì cậu đi hỏi xem Bạch Hi muốn về trường với cậu hay là đi với Ngô Triết Thanh.”

Ngô Triết Thanh kéo kính xe xuống, mặt Bạch Hi ló ra.

Ngô Triết Thanh: “Tiểu Tranh, anh dẫn Bạch Hi đi giải khuây chút, em đừng lo.”

Thấy Bạch Hi không phản đối, Lâm Tranh lùi lại nhìn bọn họ đi xa.

Cậu xoay người vào trong.

Phong Duật Minh từ phía sau bế cậu lên bước nhanh vào nhà.

Nếu là trước kia có thể Lâm Tranh sẽ giật mình, nhưng hai tháng nay cậu không tiện đi lại, được anh ôm vô số lần nên đã quen.

Phong Duật Minh đặt Lâm Tranh xuống sô pha.

Sau khi lấy hộp y tế đến, anh đặt chân cậu lên đầu gối, bắt tay vào gỡ băng keo cá nhân.

“Đánh nhau với bạn học à?”

“Không có, hai cậu bạn cùng phòng đánh nhau, cháu đi can.”

Phong Duật Minh cầm miếng băng keo vừa được gỡ ra quăng vào thùng rác rồi mở chai cồn ra thấm vào bông gòn để khử trùng vết thương.

Lâm Tranh đau rụt chân lại nhưng bị anh nắm lấy, lòng bàn tay anh đặt dưới gang bàn chân cậu sau đó cẩn thận cầm bông gòn lau vết máu quanh vết thương.

Lâm Tranh buồn bực nói: “Cháu có nên đi chùa thắp nén nhang không, gần đây cứ hay gặp nạn thấy máu mãi.”

Phong Duật Minh: “Đúng là nên đi.”

Phong Duật Minh rửa hết vết máu quanh miệng vết thương, cầm chân Lâm Tranh lên quan sát: “Vết thương lớn thế này thì dán băng keo cá nhân cũng vậy thôi.”

Phong Duật Minh tìm băng y tế trong hộp thuốc.

Lâm Tranh trông thấy vội vàng nói: “Không cần phải băng lại đâu, cháu mất có miếng thịt thôi mà, băng lại trông cứ như đầu ngón chân bị chặt đứt ấy.”

“Đừng nhúc nhích.” Phong Duật Minh giữ chân Lâm Tranh: “Băng lại có thể bôi được nhiều thuốc, mau lành.”

Lâm Tranh vẫn đang lo chuyện của Bạch Hi, hôm nay cậu định để Triệu Hàm và Bạch Hi bình tĩnh nói chuyện nhưng đó chỉ là tình huống trong mơ của cậu mà thôi, nhỡ đâu hai người lại cãi cọ đánh nhau nữa thì thế nào? Khúc mắc giữa họ không phải là loại hiểu lầm có thể dễ dàng gỡ bỏ mà là hai quan điểm hoàn toàn khác nhau.

Bạch Hi sẽ không thay đổi và Triệu Hàm cũng vậy, hiển nhiên cả hai sẽ không thể sống trong hòa bình.

Nghe thấy tiếng thở dài của Lâm Tranh, Phong Duật Minh khẽ nói: “Mấy đứa là sinh viên thì có khúc mắc gì không tháo gỡ được chứ? Tìm cơ hội ngồi xuống nói chuyện, nói ra là xong ngay.”

Tối qua Lâm Tranh đã nói chuyện với Bạch Hi, cậu có thể nhận ra Bạch Hi không định giải thích với Triệu Hàm.

Trong tiềm thức, cậu ấy đang không ngừng bác bỏ bản thân đồng thời phân tích thái độ của người khác.

Lâm Tranh thấy, từ khi bốn người biết nhau đến nay Triệu Hàm luôn là người anh lớn săn sóc cả ba người còn lại.

Tình cảm giữa họ rất tốt, nếu vì chuyện này mà quay lưng với nhau thì thật sự quá đáng tiếc.

Hơn nữa sự tự ti bên trong Bạch Hi quá nghiêm trọng.

Lâm Tranh không ngờ vấn đề này lại nghiêm trọng đến mức có thể chối bỏ một con người, nhận ra sự chán ghét muốn vứt bỏ chính mình ẩn giấu trong những lời Bạch Hi thốt ra khiến Lâm Tranh cảm thấy hết sức hoảng hốt.

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của Bạch Hi, dù Lâm Tranh muốn hỏi Phong Duật Minh thì cũng không thể liều lĩnh nói ra tất cả.

Cậu nghĩ nếu tạm thời Bạch Hi không về trường học thì chi bằng cậu tranh thủ đi khuyên Triệu Hàm.

Phong Duật Minh băng ngón chân Lâm Tranh xong, anh vừa dọn hộp y tế vừa nói: “Mấy ngày tới cậu ở nhà đi, đừng đi lung tung.”

Lâm Tranh nhìn ngón chân to dùng kia, ruồng bỏ nói: “Xấu quá.”

Phong Duật Minh: “Xấu cũng không cho gỡ.”

Phong Duật Minh rửa tay, anh ngó lên đồng hồ rồi cầm áo khoác vắt trên sô pha chuẩn bị ra ngoài.

Ra đến cửa thì Lâm Tranh gọi lại: “Phong Duật Minh, hôm qua là Tết Đoan Ngọ đó, chú ăn bánh ú chưa?”

Phong Duật Minh quay đầu nhìn cậu, khóe môi cong cong hiện lên ý cười không dễ thấy rồi vòng vào bếp cầm hai cái bánh ú ra sau đó đi mất.

Lâm Tranh nằm trên sô pha lật tạp chí, điện thoại nhận được WeChat của Ngô Triết Thanh.

“Bạch Hi xảy ra chuyện gì vậy? Anh thấy cảm xúc của em ấy không ổn.”

Lâm Tranh vò đầu do dự không biết có nên nói cho Ngô Triết Thanh hay không.

Chẳng mấy chốc Ngô Triết Thanh lại nhắn thêm một tin tới: Anh thật lòng xem Bạch Hi là bạn.

Lâm Tranh và Ngô Triết Thanh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên biết tính anh họ mình.

Tuy trông không đàng hoàng lắm nhưng nếu đã xem ai là người một nhà thì chắc chắn sẽ giang tay giúp không tiếc cả mạng sống.

Tối hôm qua cảm xúc của Bạch Hi cực kì tệ, có vẻ như lời khuyên của cậu hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, hay là cứ để Ngô Triết Thanh thử xem.

Cả đường đi Bạch Hi cứ im lặng mãi, Ngô Triết Thanh cùng đường nên mới hỏi chuyện từ phía Lâm Tranh.

Thấy cậu gửi tới một tin dài ngoằn, anh dựa vào cửa sổ âm thầm cười khẽ.

Mười mấy tuổi Ngô Triết Thanh đã ra nước ngoài du học, bên cạnh anh có đủ loại người nên chút chuyện nhỏ của Bạch Hi trong mắt anh chẳng là cái gì to tát khiến con người ta phải khiếp sợ cả.

Trông Bạch Hi có vẻ rất thoải mái nhưng thật ra trong lòng cậu suy nghĩ rất nhiều, việc lớn việc nhỏ gì cũng thích giấu đi và hơn thế nữa là thích coi rẻ bản thân mình.

Ngô Triết Thanh bảo lão Tiền đưa họ tới Lâm thị, đổi về xe mình rồi đưa Bạch Hi đến núi Kê Minh.

Bạch Hi đứng dưới chân núi: “Tới đây chi vậy?”

Ngô Triết Thanh: “Leo núi.”

Tuy độ cao của núi Kê Minh so với mặt biển không lớn nhưng đường lên trên rất khúc khuỷu, leo từng bậc thang lên tới nơi phải mất hơn bốn giờ đồng hồ.

Từ đêm qua tới giờ Bạch Hi vẫn còn ấm ức, bí mật cậu chôn giấu bao nhiêu năm đã lộ ra trước mặt mọi người, trước mặt người bạn tốt nhất của cậu và người bạn cùng lớp luôn ở bên cậu.

Khoảnh khắc đó, cảm giác nhục nhã và sợ hãi khiến cậu không thể tìm được cách nào khác để trút ra ngoài cách dùng bạo lực để che giấu.

Đến khi tới nhà Lâm Tranh cậu như trút được gánh nặng, cậu giấu trong lòng một bản thân xấu xí và chỉ muốn giấu nó đi để mãi mãi không bị ai phát hiện nhưng đồng thời cậu cũng muốn ngẩng cao đầu khoe nó ra để không phải ôm khư khư như vậy nữa.

Bạch Hi đến từ vùng nông thôn hẻo lánh nơi tư tưởng lạc hầu và những quan niệm thời xa xưa đã ăn sâu vào máu.

Lần đầu tiên cậu biết thích một người con trai là khi còn học trung học cơ sở, trong lòng cậu ôm ấp niềm khao khát bí ẩn và không cách nào nói nên lời nhưng vì quá sợ hãi và e ngại nên chỉ biết ghét bỏ bản thân và thầm oán ông trời.

Tại sao cậu lại là một con người như thế?

Ngày qua ngày tự hỏi bản thân khiến cậu càng thêm căm ghét chính mình, thậm chí sau đó mỗi lần trong đầu hiện lên những hình ảnh dơ bẩn ấy cậu hay cầm com-pa rạch vào tay.

Mãi đến khi xa quê lên thành phố học cậu mới biết giữa người với người chưa chắc đã có được sự thân mật, hoàn toàn khác dưới quê, chuyện trong nhà nhưng cả thôn lại bàn tán khiến không ai có được sự riêng tư.

Cậu dần học được cách che giấu cảm giác chán ngán không muốn sống và dùng thái độ bình thản để đối mặt với thế giới bên ngoài.

Cậu muốn làm một người bình thường và hơn thế nữa là trở thành người mà chị ưng ý nhất.

Áp lực của học sinh cấp ba quá nặng, cậu bận học nên chẳng còn thời gian để lo nghĩ đến những chuyện râu ria.

Nhưng lên đại học thì khác, cơ thể cậu dần trưởng thành, môi trường học tập thoải mái tự do khiến cậu không còn cẩn thận và dè dặt như thời trung học nữa.

Ngọn lửa bị cậu đè nén bằng cách tự tổn thương mình lại được đốt lên.

Nhưng với Bạch Hi mà nói thì đó chẳng phải là chuyện hay ho gì nên cậu không dám lộ ra quá rõ nét, thỉnh thoảng khi học tập quá mệt mỏi cậu mới lên diễn đàn dạo chút thôi.

Tối hôm qua ngồi giải đề hơn hai tiếng, đầu óc đã mệt mỏi nhưng lại không thấy buồn ngủ nên cậu mới nhấp vào diễn đàn đó xem.

Có một người bạn hay nói chuyện trên mạng đột nhiên gửi cho cậu một tập tin, thấy bạn cùng phòng ngủ say Bạch Hi mới nhấn mở.

Cậu lắc đầu thở dài, con người ấy à, không nên giấu những gì không thể giấu vì cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.

Cậu đâm đầu đi leo núi, bước đi rất nhanh, một bước sải qua hai ba bậc, chạy như điên suốt hai tiếng đồng hồ sau đó thở hổn hển dừng lại.

Ngô Triết Thanh đứng bên cạnh chống nạnh trêu: “Chạy tiếp đi, còn một nửa đường này.”

Bạch Hi chống tay vào đầu gối, ngẩng đầu nhìn Ngô Triết Thanh: “Anh bảo là anh sẽ không quan tâm tới em nữa mà?”

Ngô Triết Thanh xoay trái xoay phải, mặt tỉnh bơ thả tay xuống: “Gâu.”

Bạch Hi đứng dậy cười, tiếp tục leo tiếp.

Hai người mồ hôi nhễ nhại leo đến đỉnh núi, vì đang trong hè nên mặt trời xuống núi khá trễ, hai người đứng trên đỉnh có thể trông thấy mặt trời ngả về Tây.

Ánh chiều tà vương trên đỉnh núi.

Gió đêm thổi vào người khiến con người ta khoan khoái, Bạch Hi ngửa đầu cảm nhận cơn gió thổi đến từ khắp nơi.

Ngô Triết Thanh: “Mỗi lần tâm trạng không thoải mái anh thường đi leo núi, mệt cách mấy cũng cũng phải lết lên tới đỉnh.

Nhìn những đồi núi nhỏ kia sẽ cảm thấy mình cũng rất nhỏ bé nên thật ra phiền não đã không còn quan trọng nữa.”

Lúc này đây, Bạch Hi chấp nhận lời Ngô Triết Thanh nói.

Ban nãy khi đứng trên tảng đá đó thì cơn ấm ức trong lòng cậu đã tiêu tan, tâm trạng thoải mái như thể trên đời này chẳng còn chuyện gì đáng để ưu sầu.

Ngô Triết Thanh dựa vào thân cây, nhìn Bạch Hi nói: “Anh hỏi chuyện ký xúc xá mấy đứa từ chỗ Lâm Tranh.”

Bây giờ Bạch Hi không còn quan tâm có bao nhiêu người biết nữa nên cậu chẳng có phản ứng gì.

Ngô Triết Thanh: “Tính anh không thích khuyên ai, em có thể thi vào đại học Công chứng tỏ em cũng là người thông minh.

Có thể vài năm trước em sẽ không hiểu nổi đống đạo lý sáo rỗng đó nhưng bây giờ thì chắc chắn đã thuộc nằm lòng.

Vậy sao em không thử chấp nhận đi thay vì phản kháng? Dù sao em cũng không sai mà.”

Bạch Hi: “Nếu em không thể chấp nhận thì sao.”

Bạch Hi nghĩ thầm, dù cậu buông tha cho bản thân thì cha mẹ, chị gái cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.

Ngô Triết Thanh: “Để anh đoán xem, có lẽ nguyên nhân lớn nhất đến từ gia đình em, phải không?”

Bạch Hi im lặng.

Ngô Triết Thanh cầm nhánh cây trong tay nghịch: “Cơm phải ăn từng ngụm và người cũng phải trưởng thành từng bước.

Nếu đã là chuyện không thể thay đổi được thì nên để bản thân mình chịu đựng trước, chờ đến khi không còn e dè về bản thân, không còn nghĩ mình là một con quái vật nữa thì hẵng nghĩ tới những người khác.”

Ngô Triết Thanh nhìn vẻ mặt Bạch Hi, tiếp tục nói: “Con người ta sống trên đời, dù ngoài miệng nói là vì cha mẹ người thân, vì ánh mắt của xã hội nhưng thật ra đến cuối cùng người có thể ở bên cậu chỉ có cậu mà thôi.”

Bạch Hi quen nhìn Ngô Triết Thanh cà lơ phất phơ, không ngờ anh lại đột nhiên nói ra những đạo lý lớn lao như thế, hơn nữa những lời đó lại có thể khiến Bạch Hi phải xúc động, cứ như biến thành một người khác.

Nhìn vào mắt Bạch Hi, Ngô Triết Thanh nhận ra cậu dùng ánh mắt biết ơn nhìn mình, anh vội vàng bẻ nhánh cây cợt nhả nói: “Đương nhiên nếu em muốn có anh ở bên thì cũng được thôi.”

— Hết chương 15 —.