Mặc dù không hiểu chuyện nam nữ, nhưng bản năng của nam nhân vẫn tồn tại.

Lệnh Hồ Cẩm Y ôm Tiêu Yên, nghe được mùi thơm nhè nhẹ trên người nàng truyền đến một cách rõ ràng, còn có xúc cảm mềm nhũn dưới lòng bàn tay kia, điều này khiến cơ thể hắn nóng lên nhưng không giải thích được vì sao.

Lệnh Hồ Cẩm Y mở to mắt nhìn người đang bị mình ăn đậu hũ, theo bản năng lật người đè lên.

Chỉ cần hắn nhẹ dùng sức là bên tai truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ của Tiêu Yên.

Thanh âm này giống như thêm dầu vào lửa, khiến hỏa thế trong nháy mắt bừng lên mãnh liệt, đốt đến Lệnh Hồ Cẩm Y cũng chẳng biết phải làm sao.

Lệnh Hồ đại nhân rất là khó hiểu, từ khi bốn tuổi hắn đã luyện võ công thể hàn chí âm, thân thể quanh năm lạnh lẽo, hơn mười lăm năm nay không biết ấm áp có cảm giác gì.

Mùa hè nóng nhất người khác hận không thể ngày ngày ngâm trong nước, còn hắn nghênh ngang dưới ánh mặt trời dương dương tự đắc.

Thân thể hắn giống như một cái máy điều hòa, có thể tùy lúc điều chỉnh nhiệt độ.

Nhưng hôm nay lại không thể kiểm soát, chẳng lẽ thân thể đã xảy ra vấn đề?

Hơn nữa….chỗ đó của Tiêu Yên không phải hắn chưa từng chạm qua, lúc nàng tắm rửa hắn đã từng mò, nhưng vì sao lần đó không có cảm giác? [Nguyệt: xem lại “sự kiện tắm rửa”]

Lệnh Hồ Cẩm Y không hổ là mặt hàng “hai mặt” trong miệng Tiêu Yên, hắn nuốt ngụm nước miếng hỏi: “Vì sao nơi này lại mềm như vậy?”

“Ách…….”

“Xoa rất thích, ngươi thích không?”

“Ách….” mồ hôi chảy từng dòng….

“Mặt ngươi rất đỏ, rất nóng sao? Ta cũng rất nóng a.”

Lệnh Hồ Cẩm Y muốn cởi hết y phục trên người, rõ ràng xoa rất thoải mái, nhưng vì sao càng xoa càng nóng nga, trong thân thể giống như có một luồng nhiệt xông tới, hắn dùng nội lực áp xuống cũng không được.

Tiêu Yên thực nhịn không được, từ trong kẽ răng rít ra hai chữ: “Nói nhảm…”

Khi nào thì một hoàng hoa đại cô nương bị nam nhân tập kích ngực lại còn có thể lạnh nhạt nói – rất thích?

Hừ….mặt hàng này quả thật chẳng khác gì tiểu sắc xà kia, đều là cầm thú a, ăn đậu hũ của người ta còn có thể trưng ra dáng vẻ tình ngay lý thẳng!

Lệnh Hồ Cẩm Y không hiểu nhìn Tiêu Yên: “Ngươi tức giận?”

Hắn thấy rất kì quái, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại giận, giống như khi mẫu thân Tiểu Hồng mang thai, đang yên lành bỗng cắn hắn một cái.

Tiêu Yên hít thở sâu một hơi, tận lực không để bả thân tức giận: “Nếu như ngươi bỏ tay ra, ta sẽ không giận nữa.”