Cảm Lạnh Mùa Hè

Chương 16: Vì yêu, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi 1

Chúng ta có thể thất tình, nhưng nhất định phải mang tình yêu đó chôn xuống nơi sâu nhất của trái tim. Chúng ta có thể tha thứ nhưng nhất định phải quên đi kẻ đã làm mình tổn thương. Bởi vì, một ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ dần dần yêu một người khác, mà người đó nhất định sẽ mang đến cho ta hạnh phúc. Những gì đã qua hãy để cho nó qua đi, vì yêu, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi.

Trên đường về, lúc đi qua một cửa hàng hoa trên phố Hồng Kỳ, tôi nhìn thấy Lăng Sở dắt tay một cô gái bước vào, bộ dạng có vẻ rất thân thiết. Tôi cho rằng mấy hôm nay mình quá mệt cho nên đang hoa mắt, không ngờ lại nhìn thấy thật sự là chiếc xe màu bạc của anh ta đang đậu bên hè phố.

Tôi có chút tức giận, cũng chẳng hiểu được là vì sao. Sau khi ra sức giơ chân đá vào cây liễu, tôi quay đầu bỏ đi. Từ nay về sau, tôi tin rằng trên thế giới này không còn tồn tại cái gọi là đàn ông tốt nữa, nếu có đi chăng nữa thì Hứa Y Thần tôi cũng không có may mắn gặp được. Trung chính một lòng, cụm từ này trong phút chốc đã hoàn toàn biến mất khỏi bộ não của tôi.

Tôi chúa ghét người khác lừa dối mình, càng chịu không nổi mấy cái gọi là diễn trò.

Tôi vừa đi vừa đá đạp lung tung những thứ đáng khinh rơi vãi trên đường, làm chúng phát ra những tiếng kêu “tinh tinh, tang tang”. Người đi đường đều quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị, tôi thực sự đang trong bộ dạng đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm, điệu bộ hung hăng như ác quỷ.

Với tính cách nóng nảy của tôi, lúc đầu tôi thật sự muốn bước sang đường cho đôi cẩu nam nữ ấy hai cái bạt tai. Nhưng sau một hồi bình tĩnh suy nghĩ, tôi đã hiểu ra một chuyện, đó là: Lăng Sở có cảm tình với bất cứ cô gái nào khác trên thế giới này thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi vừa đi trên đường vừa nghĩ Lăng Sở và cô gái đó vào cửa hàng hoa mua loại hoa gì. Hoa hồng? Hoa bách hợp? Hoa hồng xanh? Mải nghĩ tới những chuyện vớ vẩn này tôi đã về tới nhà lúc nào không biết.

Lúc vào nhà tôi mới phát hiện ra toàn thân mình toàn mùi thuốc khử trùng 84 HW [1]. Sau khi cho đám quần áo bẩn vừa thay vào trong máy giặt, tôi nằm dài trên sofa xem ti vi. Gần đây trên ti vi có chiếu mấy bộ phim truyền hình dài tập, thực sự tôi không thích xem. Nghe thấy máy giặt vắt quần áo phát ra những tiếng “ù ù” đau cả đầu, tôi tìm chứng minh thư trong túi đi đến quán cà phê internet hôm qua.

[1] 84 HW: là một chất khử trùng hiệu quả cao phổ biến, không có độc, có tính khử trùng mạnh, có thể diệt được virus viêm gan B, HIV, virus baiij liệt và các bào tử vi khuẩn SARS và các mầm bệnh khác. 84 HW là sự lựa chọn đầu tiên trong công tác phòng chống SARS trước đây.

Cô nhân viên thu ngân chăm chú nhìn tôi, lấy ra thẻ dùng máy số ba mươi ba đưa cho tôi. Lúc ngồi đợi máy khởi động, tôi chợt nhớ đến cậu bé tóc vàng và bao thuốc lá trắng hiệu Bảy con sói. Tôi đưa tay vào túi quần tìm bao thuốc, nhưng trước khi đến đây tôi lại vừa thay quần áo. Chắc giờ nó đã biến thành một mớ nhũn nhoét trong máy giặt rồi. Mà sao tự nhiên tôi lại nhớ tới cậu thiếu niên chẳng có cơ bắp, trông như suy dinh dưỡng ấy thế nhỉ?

Tôi không hiểu sao khi đăng nhập QQ lại cho cậu ta vào nhóm “bạn tốt”, quả nhiên cậu ta cũng đang online. Tôi ngồi thẳng lên, cẩn thận như dò mìn, quét ánh mắt một vòng quanh quán cà phê internet này, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng cậu ta ở đâu.

Nickname trên mạng của cậu chàng tóc vàng đó là Vì bạn bỏ sắc. Quả nhiên không thấy cậu ta chat với tôi, có lẽ tôi đã bắt đầu thấy tò mò về anh chàng này rồi. Tôi chuyển trạng thái QQ của mình thành “đang bận”, sau đó một mình chơi trò Đấu địa chủ [2]. Trước đây tôi và Y Dương có gây ra một số chuyện “tàn nhẫn vô tình”, chuyên hợp tác với nhau làm kẻ cướp, cướp tài sản của bọn phú nông, sau đó bị đám người bị hại chửi rủa thậm tệ. Đến nay tôi vĩnh viễn là kẻ cướp, không còn bị ai mắng là “đồ ngốc” nữa.

[2] Một trò chơi trên mạng QQ, giống với trò Nông trại vui vẻ của Zing.

Tôi thoát khỏi trò chơi, lại không ngờ người bước vào phòng chơi lại là Vì bạn bỏ sắc. Tôi ngây người một lát, sau đó mở cửa sổ chat với cậu ta, đánh mấy chữ ngắn gọn: “Không chơi Hành trình chinh phạt à?”

Cậu ta trả lời bằng một hình mặt cười dễ thương: “Giúp chị diệt địa chủ.”

Tôi gửi cho cậu ta hình mặt khóc, sau đó còn thêm ba dấu chấm than và câu: “Ai thèm.”

Cậu ta có vẻ lúng túng, đánh vào cửa sổ chat có một từ: “Haizz.”

Chúng tôi đấu với hết địa chủ này đến địa chủ khác, không thua hết điểm cũng không mất mạng. Lúc tôi thua tới sáu mươi tám điểm thì Lăng Sở gọi điện đến, tôi tắt chuông, không nghe máy.

Không biết tại sao, tôi lại nghĩ tới chuyện “cây dâu” [3] lúc chiều. Sau đó “hắt xì” hai tiếng, rất khó chịu. Điện thoại lại rung, màn hình nhấp nháy sáng cả một góc bàn.

[3] Lấy ý từ thành ngữ “trên bộc trong dâu”, chỉ nơi trai gái tự tình, ám chỉ chuyện trăng gió.

“Chị đang nghĩ gì?” Cậu chàng tóc vàng hỏi qua cửa sổ chát QQ. Tôi vừa nhìn màn hình điện thoại vừa nghĩ tận đâu đâu, trả lời qua quýt: “Không nghĩ gì.”

Lăng Sở giống như kẻ không va vào tường không quay đầu lại, tiếp tục gọi tới, tôi tức giận ấn vào nút nghe. Anh ấy ở đầu bên kia lên tiếng “a lô”, tôi ném điện thoại xuống bàn, tiếp tục chơi trò Đấu địa chủ.

Lần này là tôi thua hai mươi tư điểm: “Lăng Sở, ai khiến anh gọi điện vào lúc này, hại tôi thua sạch rồi.” Tôi vừa nhấn chuột vừa thầm chửi mắng. Lúc điện thoại hiển thị thời gian gọi đến là năm phút mười bốn giây, điện thoại bị ngắt, tôi hét “cút” một tiếng, không thèm quan tâm anh ta nữa.

Lúc tiếp tục chơi ván mới của trò Đấu địa chủ, điện thoại lại kêu.

“Lăng Sở, rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi nghe điện thoại, lại không có cách nào kìm nén cơn giận, to tiếng quát ầm cả quán cà phê internet này. Lúc này tôi cũng không có cách nào học theo phong thái điềm tĩnh của bố tôi, cứ như núi lửa phun trào.

“Y Thần, em làm sao vậy?” Lăng Sở lên tiếng hỏi, giả vờ ngốc nghếch trước tôi, làm ra vẻ của một kẻ bất hạnh đáng thương. Tôi thật sự muốn đánh anh ta cho đến tím bầm mặt mũi, khiến anh ta phải quỳ xuống cầu xin tôi, rồi nhìn anh ta thành tâm hối cải.

“Lăng Sở, anh có phải đàn ông không? Dám làm mà không dám nhận.” Thấy anh ta cứ giả vờ ngốc mãi, tôi càng nghĩ anh ta đúng là đồ mặt dày. Đây là lần đầu tiên tôi dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta, bất luận là bình thường người này đã đối xử với tôi như thế nào.

Tôi nghĩ rằng tôi ghét những tên đàn ông không có dũng khí.

“Hứa Y Thần, em lên cơn thần kinh à? Có chuyện gì mau nói thẳng ra đi.” Lăng Sở cũng bắt đầu lên giọng, có lẽ ý anh ta muốn nói tôi đang nói vòng vo tam quốc.

“Vậy được, anh đã nói thế thì tôi cũng không úp mở nữa. Lăng Sở, anh hãy như một đại trượng phu, dám làm dám nhận.” Rào đón một hồi tôi vẫn chưa đi vào chủ đề chính, về sau tôi mới đem chuyện đó gói vào câu cuối: “Anh suốt ngày giả vờ giả vịt quan tâm tôi, ai không biết anh đang làm cái trò quỷ gì, anh đã có người phụ nữ khác còn chạy đến tìm tôi làm gì?”

Không biết tại sao tôi lại tức giận chuyện đâu đâu như vậy? Là giận vì Lăng Sở lừa dối tôi hay là tức giận như một cô gái đang ghen? Tôi đá cái ghế ra xa, chờ câu trả lời của anh ta.

“Em nói linh tinh cái gì vậy? Y Thần, em thật là… Em đang ở đâu? Gặp anh rồi nói chuyện được không?” Giọng anh ta nghe như người muốn giải thích nhưng lại không thể giải thích. Lăng Sở, anh lại tiếp tục giả làm “chim thịt” [5] à?

[5] Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ việc con người nuôi chim bồ câu để chơi và đưa thư, sau đó có nhiều người thích ăn thịt chim bồ câu, sợ bị người khác lên án bèn đổi tên chim bồ câu thành “chim thịt”, từ này có ý chỉ những người giả vờ vô tội.

“Cổng nhà.” Tôi không ngập ngừng trả lời anh ta rồi cúp máy luôn.

Trong phòng game Đấu địa chủ lúc này chỉ còn lại một mình tôi, dòng dòng tin nhắn khiến tôi có chút phân tâm, ngại đọc nên đành tắt máy. Sau khi trả máy, tôi nhận lại tiền đặt cược, đi về cổng khu nhà. Lăng Sở, lát nữa anh mà không giải thích rõ ràng, tôi chắc chắn sẽ khiến anh chết rất khó coi.

Bác bảo vệ khu nhà, thò đầu ra khỏi cửa sổ phòng bảo vệ, đôi mắt như camera dán vào người tôi khiến tôi cảm thấy mất tự chủ, toàn thân nổi gai ốc, phải trốn sau gốc liễu bên ngoài cổng khu nhà.

Không lâu sau, một chiếc xe hơi chầm chậm tiến đến, đèn xe chiếu sáng một khoảng xa xa, sáng chói khiến tôi không dám mở mắt, tôi đưa tay che ngang mắt, bước đến chỗ xe đậu.

Lúc tôi ngồi lên ghế phụ, trong xe thoang thoảng mùi nước hoa dịu nhẹ, cảm giác nếu có phải gửi hàng trăm lần cũng không chán. Tôi lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được ngửi mùi nước hoa dễ chịu thế này, rất thích, vô cùng thích. Trực giác của phụ nữ mách bảo tôi quay đầu lại, ngồi ở ghế sau là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Anh chàng Lăng Sở này từ bao giờ lại có hứng thú với mẫu phụ nữ tài sắc thế này. Cô gái ấy có hai hàng mi dài, hàm răng trắng bóng, khuôn mặt đáng yêu, bên cạnh còn có thêm lẵng hoa tươi nữa, trông chẳng khác nào một cô ca sĩ hát trong phòng trà.

Tôi nghiến răng, nắm chặt tay, thật sự rất muốn đấm anh ta.

“Y Thần, người em nói là cô ấy sao?” Lăng Sở đánh tay lái, chuẩn bị rẽ vào khu nhà.

Tôi nhìn hai bên đường đi, không nói gì. Ba mặt một lời thế này thì tôi còn có thể nói được gì nữa chứ?

“Đây là chị dâu tương lai sao? Đã nghe anh trai em nhắc nhiều tới chị.” Còn chưa đợi tôi trả lời câu hỏi của Lăng Sở, cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi ghế sau đã lên tiếng trước. Câu nói này đủ để ném tôi rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được đầu thai.

Tôi á khẩu, hồi lâu sau cũng không nói được câu gì.

Chị dâu tương lai? Đây là cái gì với cái gì vậy? Tôi đã nói tôi là chị dâu tương lai của cô hay sao? Tôi đã cùng Y Dương thề non hẹn biển rồi, làm sao mà thay đổi được.

Lăng Sở thở dài, ra vẻ một người từng trải, nói: “Y Thần tất nhiên là quan tâm tới anh rồi.”

Tôi thề, nếu không có cô em gái trẻ trung xin đẹp của anh ta ở đây, tên Lăng Sở này nhất định sẽ bị tôi xử tử. Tôi cấu anh ta thật đau, Lăng Sở cố chịu đau, không dám kêu một tiếng.

Nha đầu này tên là Lăng Vũ, là em một nhà của Lăng Sở. Lẵng hoa đó và cả thuốc bổ để ở ghế sau là bọn họ mua tới thăm bố tôi, bảo sao tôi lại không nguôi ngoai? Những việc Y Dương không làm được đều có Lăng Sở làm thay rồi. Tôi đưa hai tay chống cằm, nhất thời không biết phải nói gì.

Lăng Sở chưa từng nói với tôi rằng anh ấy có em gái, tôi cũng chưa từng hỏi chuyện đó. Nghe nói cô em gái xinh đẹp đó vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng chuẩn bị chuyển tới đây, một mình kiếm kế sinh nhai.

Cô ấy quay sang tôi, cười vui vẻ, nói: “Sau này em phải nhờ cậy chị nhiều.”

Bây giờ là tám giờ tối, tôi ngồi xe của Lăng Sở, nhân tiện đến bệnh viện luôn, anh em Lăng Sở nói không muốn lên đó làm phiền chúng tôi, nên họ sẽ ngồi trong xe đợi tôi quay lại. Tôi khệ nệ túi lớn túi nhỏ, một mình đi thẳng lên tầng năm. Buổi tối bệnh viện rất yên tĩnh, hành lang cũng rất yên tĩnh và có vẻ gì đó rất âm u.

Tôi nghĩ bố tôi đã ngủ rồi, nhưng khi mở cửa bước vào lại thấy ông vẫn đang đọc báo. Hứa Y Nam – con heo chết tiệt đó đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế cạnh giường, thấy tôi đồ đạc lỉnh kỉnh bước vào liền hỏi: “Y Thần, em cướp ở đâu thế?”

Không biết vì sao, cứ nhìn anh ấy tôi lại nhớ đến nhân vật Trư Bát Giới trong phim Tây du ký. Nói một câu khó nghe như vậy, anh ấy cũng chỉ xứng đôi vừa lứa với con heo đó, ngoài ra không xứng đáng được so sánh với bất cứ cái gì khác.

Tôi đặt đồ đạc xuống bàn, Hứa Y Nam vẫn không ngừng truy vấn là vị thánh nào đã thương tình ban cho. Tôi tức giận chỉ thẳng tay đuổi anh ấy ra khỏi cửa. Bố vẫn chăm chú đọc báo, không quan tâm đến chuyện của chúng tôi.

Tôi đứng bên cạnh Hứa Y nam, rõ ràng tôi không phải là đối thủ của anh ấy. Anh chàng này cao to hơn tôi, vừa nói vừa phải cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng có chút nể mặt bố tôi mà không dám làm càn.

Tôi đá cho anh ấy một cái, bỏ qua tất cả những lời thừa thãi, đi thẳng vào chủ đề chính: “Chuyện em và Y Dương, có phải anh đã nói với bố mẹ khôn?” Anh ấy không dám nhìn thẳng vào tôi, không ngừng gãi đầu gãi tai.

Tôi không nhịn được lại bẹo cái má phúng phính của anh ấy một cái, vừa bẹo vừa nói: “Hứa Y Nam, miệng anh làm sao lại giống cái muôi thủng thế?” Vì không muốn bố nghe thấy nên tôi cố gắng hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể.

Hứa Y Nam cũng không phải là cái đèn hết dầu, con heo ấy cũng chân đá tay đấm, không may tôi kịp thời né được, thoát khỏi nanh vuốt của anh ấy.

“Hứa Y Thần, anh nói cho em biết, em lớn như thế này rồi, còn nhỏ nhắn gì nữa đâu mà tại sao không có chút yểu điệu thục nữ nào hết vậy! Phải học tập chị dâu của em kia kìa, nếu không người ngoài nhìn vào lại bảo bố mẹ chúng ta không biết dạy con.” Anh ấy trợn mắt nhìn tôi đưa tay mở cửa.

Tôi bỏ qua những lời anh ấy vừa phun ra, lên mặt không thèm chấp vặt, nói: “Anh cứ chống mắt lên mà coi.” Sau đó tôi giơ tay vuốt vuốt mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cho gọn lại rồi đi về.

Lăng Sở và cô em gái Lăng Vũ trẻ đẹp của anh ta vẫn ở đó đợi tôi, sau khi đưa tôi về nhà họ mới về. Trên đường đi tôi không nói câu nào, thấy tôi có vẻ như muốn làm người câm, Lăng Sở công kích tôi một hồi, chỉ có điều tôi lại chẳng quan tâm tới mấy thứ đó, tiếp tục ngồi im.

Năm ngày nghỉ phép trôi qua rất nhanh, nói là nghỉ phép những tôi cũng không thấy mình sung sướng hơn chút nào, có chăng chỉ là được ngủ nhiều hơn một chút.

Đang bước nhanh để đến công ty, tôi bỗng cảm thấy bước chân như bị níu lại, lẽ nào là do lực hấp dẫn của trái đất? Tôi cúi đầu nhìn xuống, một cục gì vừa đen vừa dính đang bám chặt vào phía dưới giày của tôi, nhìn kỹ hơn một chút thì ra đó là bã kẹo cao su.

Tôi giận dữ cau mặt, tức đến phát khóc. Lúc đến trước cầu thang, tôi ra sức quẹt giày vào bậc thang: “Sao mà khốn nạn thế, bố mẹ nó có dạy dỗ nó làm người không vậy trời?” Tôi vừa lớn tiếng chửi bới vừa tìm mọi cách để tống khứ miếng bã kẹo cao su đó ra khỏi giày. Kỳ cạch cạy cạy gạt gạt đến mỏi nhừ chân mà vẫn không làm thế nào cho nó rơi ra được.

Lúc đến công ty, phòng tôi đã đông đủ, mọi người cùng hỏi: “Y Thần, mấy ngày nghĩ cô an dưỡng kiểu gì mà lại tiều tuỵ thế này? Chơi sung quá à?” Tôi cười “hi hi”, cầm lấy tách cà phê.

Phải nói gì đây, mấy ngày nghỉ này có lẽ còn chưa đủ.

Tôi cho rằng một người chỉ mệt mỏi về thể xác thì không tính là mệt, người đau khổ về mặt tinh thần mới được coi là mệt. Kể từ khi tôi và Y Dương chia tay đến nay, chuyện này vẫn giày vò tôi, đến mức những người biết tôi, giờ gặp lại đều nói trông tôi già đi mấy tuổi.

Tôi nhìn chiếc máy bay đang bay trên bầu trời phía ngoài cửa sổ, bị những đám mây trắng muốt dần dần nuốt gọn, rồi lẳng lặng rời đi. Có phải chiếc máy bay đó đang bay đến Bắc Kinh? Khoé miệng tôi bất giác hé một nụ cười.

Hết giờ làm việc, tôi gọi điện cho Mỹ Tuệ nói phải tụ tập một bữa, ai ngờ là nha đầu mấy ngày liền không thấy lộ diện ấy lại đồng ý ngay, còn nói cái gì mà sẽ mang theo cả anh chàng hũ nút đó cùng đi nữa. Tôi nghe xong có ý muốn từ chối, nhưng lại ngần ngại không dám nói ra. Nghĩ đến việc phải làm cái bóng đèn bảy trăm oát [6], tôi lại điện cho Lăng Sở. Anh chàng đang đưa em gái đi tìm việc. Tôi nghiến chặt răng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bảo anh ấy đưa em gái đến nhà tôi chơi.

[6] Nhân vật tự so sánh mình với cái bóng đèn, ý nghĩa tương tự câu “kỳ đà cản mũi” trong tiếng Việt.

Tối đó, tại căn phòng không mấy rộng rãi của tôi xuất hiện hình bóng của năm chàng trai cô gái. Nói là đi trước thời đại thì không hẳn đúng, nhưng ít ra đây cũng là những thanh niên thời hiện đại.

Lăng Sở và Mỹ Tuệ mua nhiều đồ ăn ngon, tôi không biết nấu cơm, đành yên lặng ngồi xổm trong góc bếp nhặt rau. Hai người đó bận đến mức chẳng nói cười gì, tất nhiên vẫn có thể bắc nồi lên bếp.

Kỳ thực tôi chỉ bày biện những đồ ăn này ở trong bếp mà thôi. Đối với tôi mà nói, bữa tối nay có thể coi như tôi không có tác dụng gì.

Hai thanh niên, một người phía đông, một người phía tây ngồi trên sofa xem ti vi, tôi thật sự vừa tức giận vừa ghen tị. Hai người đó đang hào hứng nói chuyện về Diễn đàn bách gia [7]. Tôi nghe loáng thoáng, câu được câu mất mà thấy đau hết cả đầu. Em gái xinh đẹp đó đưa cho anh chàng hũ nút một quả chuối đã bóc vở, anh chàng này không khách khí nhận lấy luôn.

[7] Một chương trình truyền hình của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.

Tôi cảm thấy Trần Phi Hoàn và Lăng Vũ bên nhau mới là một bức tranh hoàn mỹ, không giải thích được là vì sao tôi lại thấy vậy, có thể là hai người này tâm đầu ý hợp… Tóm lại là nhìn bọn họ bên cạnh nhau thì rất xứng đôi.

Tôi say sưa ngắm nhìn bọn họ, đến mức nhặt cần tây trụi lui lủi.

Những câu này bất luộn như thế nào cũng không được để Mỹ Tuệ nghe thấy, nếu Mỹ Tuệ biết thì khuỷu tay tôi không bị cô ấy bẻ gãy mới là lạ.

Tôi đứng ở cửa phòng bếp, không có việc gì. Kỳ thực là tôi ghét mùi dầu ăn đang dùng xào rau trên bếp. Trên đời này, việc làm một người phụ nữ của gia đình và tôi chắc là không có duyên.

“Y Thần, bưng rau.” Một giọng nói vang lên, tôi giống như con cún chạy lăng xăng bưng rau bê canh. Cuối cùng thức ăn được bày biện xong hết, tôi được ăn cơm rồi. Người ta nói cấm có sai, tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ…

Tôi không muốn mời rượu, một là vì ở đây có hai “vị thành niên”, hai là lại sợ mình say xỉn mất hết lý trí như lần trước.

Em gái xinh đẹp đó không chút ngại ngùng gắp cho anh chàng hũ nút đó một cái cánh gà, rồi múc cho anh ta một ít canh. Lẽ nào thanh niên thời đại mới đều không e ngại bày tỏ tình cảm của bản thân như vậy? Tôi yên lặng như đang nhìn thức ăn, trên mặt Mỹ Tuệ đã có chút thay đổi tế nhị. Trên bàn ăn không ai nói gì, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau lách cách.

Về sau tôi đành lên tiếng hỏi Lăng Vũ đã tìm được việc hay chưa.

Cô nàng đầu tiên còn úp úp mở mở, trước hết là nhìn bá cơm trên tay anh trai, sau đó mới khẽ lắc đầu nói: “Vẫn chưa tìm được.”

Lúc tôi hỏi Lăng Vũ muốn tìm công việc như thế nào, cô nàng chỉ cười cười nói: “Tìm rồi mới biết ạ.”

Anh chàng hũ nút kia đặt nửa cánh gà gặm dở xuống bát, nhằn xương gà ra, rất sôi nổi nói: “Không thì đến toà soạn bọn anh thử xem sao.”

Tôi cười to: “Thân cậu còn chưa lo xong, còn muốn đèo bòng à?” Anh chàng hũ nuuts này hôm nay làm sao lại nói những lời kỳ lạ thế nhỉ, thậm chí còn nói nhiều hơn lần trước gặp tôi gấp mấy lần. Tôi bắt đầu có chút nghi ngờ, còn nữa, tôi càng không tin mối tình chị em của cậu ta và Mỹ Tuệ có thể có kết cục tốt đẹp.

Mỹ Tuệ có chút tức giận, cầm đũa gõ gõ vào bát của anh chàng hũ nút, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Bữa cơm kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ như vậy. Tôi cúi đầu ăn nốt chỗ cơm rồi đứng dậy sau cùng.

Không khí và quan hệ trong căn phòng này đều rất không bình thường, tôi giả vờ mượn cớ đi mua đồ để đi xuống lầu. Trăng hôm nay sáng lạ, vầng trăng tròn tròn trên cao, ánh sáng chiếu khắp nơi, bóng tôi in trên mặt đất lúc ngắn, lúc dài.

Tôi ngồi trên một cái ghế dài ngắm bầu trời, cho đến khi cổ mỏi nhừ thì nhìn thấy Tiểu Hắc Tử đi xuống lầu. Tên Tiểu Hắc Tử đó kém tôi một tuổi, dáng người vừa cao vừa gầy, mái tóc ngắn, nhìn rất có khí chất. Nếu không phải là vì tôi đã gặp Y Dương từ trước thì chưa biết chừng tôi sẽ phải lòng Tiểu Hắc Tử này. Tiểu Hắc Tử tới nay vẫn chưa có người yêu, là bởi vì cậu ta đòi hỏi quá cao ở đối phương, cô gái mà cậu ta tìm phải có ngoại hình xinh đẹp, tính cách hiền hoà, là một người dâu hiền vợ thảo. Tôi thấy không phải cậu ta đang tìm người yêu mà là đang tìm một con chó nghiệp vụ tốt.

Tiểu tử này không biết vì sao hôm nay lại ra đây hóng gió thế này? Sau đó tôi ngửi thấy mùi sầu riêng, nhớ tới hai ngày trước vì chuyện mẹ con cậu ta ăn sầu riêng mà mẹ cậu ta và bà cụ hàng xóm đã cãi nhau một trận ra trò.

Hắc Tử là con của một bà mẹ đơn thân, cho nên tôi có cảm giác đặc biệt với cậu ta, có điều không phải là sự đồng cảm, cũng không phải là lòng thương hại.

“Hi, chị Y Thần. Một mình ở đây phơi nắng à?” Cậu ta vừa nói vừa làm không khí có mùi khó chịu, tiểu tử này mãi mãi không thể nào ăn nói ngọt ngào được.

“Buổi tối thế này thì ngắm mặt trời ở đâu?” Kỳ thực tôi muốn nói: “Buổi tối mà muốn ngắm mặt trời thì chỉ có xuống âm phủ, ở dương thế thì ngắm cái nỗi gì.” Nhưng những lời này sắp thoát ra khỏi miệng, tôi lại thấy không được thích hợp lắm cho nên vội nói tránh đi.

Cậu ta ngồi xuống cái chỗ cái ghế dài tôi ngồi một chút, thở ra một hơi.

Tôi nhìn cậu ra, hỏi: “Hắc Tử, có thuốc lá không?”

Cậu ta chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó quay đi tìm trong túi quần, rút ra một bao thuốc, tôi bật lửa mà thấy lòng bàn tay toát mồ hôi, có lẽ hôm nay thời tiết quá nóng. Sau khi bật đến n lần mà không được, dưới ánh trăng mờ mờ tôi mới phát hiện ra nó hết ga rồi, Tiểu Hắc Tử cũng thử bật nhưng không được bèn tức giận ném nó xuống đất.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được một điều, sau đó than thở: “Trên đời này bất hạnh nhất không phải là ngậm điếu thuốc vào mồm rồi mà không thể tìm thấy bật lửa mà là bật lửa có trong tay nhưng lại không thể đánh ra lửa.”

Hắc Tử bất lực lắc đầu đi lên tầng, lúc đến trước cửa còn quay lại tiếp tục mở miệng sầu riêng hỏi tôi có cần bật lửa nữa không.

Thế là tôi giữ điếu thuốc chưa châm lửa tiếp tục ngồi đợi ở đó.

Cả toà nhà đều sáng đèn, cũng không biết mấy người kia đang làm gì trong nhà tôi nữa, chỉ là tôi có cảm giác chủ khách đảo lộn, tự nhiên tôi biến thành kẻ lang thang đầu đường.

Một lúc sau, đầu cầu thang xuất hiện một bóng đen, lúc có ánh đèn mới phát hiện ra đó là Lăng Sở. Anh ấy nhìn tôi một cái sau đó đi tới phía tôi, thật không biết mắt mũi tên tiểu tử này để đi đâu nữa, đã thấy tôi không vui vẻ ngồi đây lại còn dám ý lớn ức nhỏ lấn chỗ của bản cô nương.

“Em ra đây cho yên tĩnh à?” Đây là câu đầu tiên anh ấy nói.

Tôi ngậm điếu thuốc, không quan tâm đến Lăng Sở.

“Hứa Y Thần, đưa tay em cho anh.” Trong trí nhớ của tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên Lăng Sở gọi cả họ và tên của tôi. Tiểu tử này ăn nhầm gan báo hay sao mà dám xưng hô với ta như vậy à?

Tôi ngồi bên cạnh, giả câm giả điếc, chẳng đếm xỉa gì đến anh ấy.

“Nắm tay nhé.” Nói xong, Lăng Sở giống như tên cướp, kéo lấy tay tôi, sau đó cứ cầm tay như thế, tôi giằng co một lát rồi không chống cự nữa. Tôi nhìn Lăng Sở mà trên mặt hiện lên hai chữ “hiếu kỳ”.

Lăng Sở duỗi bàn tay trái của anh ấy, đặt lên trên bàn tay phải của tôi, sau đó nhờ ánh đèn mờ mờ dưới lầu tạo thành bóng tay dài dài. Anh ấy chỉ nhìn dưới đất, là thế này, bóng tay in dưới đất cho thấy tay chúng tôi từng chút từng chút đan vào nhau, cuối cùng hợp làm một.

Tôi có thể nhìn thấy ngón tay thanh tú của Lăng Sở đẹp như thế nào. Tôi và Lăng Sở đang chơi trò “rối tay” dưới ánh đèn mờ ảo, hình ảnh nhìn thấy dưới đất là bàn tay anh ấy đan chặt lấy tay tôi, cho dù đôi tay đó không có hơi ấm.

Tôi cũng nhìn nhìn xuống đất, cảm thấy Lăng Sở cũng có chút lãng mạn, không nói ra, anh ấy chỉ cười ngốc nghếch.

Tôi cúi đầu, đu đưa chân, lúc này tôi cảm thấy bầu không khí bỗng dưng ngột ngạt, thậm chí có chút bí bách. Sau đó vỗ vỗ đầu anh ấy, ném lại một câu: “IQ thấp” và nghiêng ngả đi lên lầu.

Mỹ Tuệ đang rửa bát, hai thiếu niên thời đại mới đó vẫn ngồi nhàn tản trên sofa xem ti vi như lúc trước, tôi có chút ngứa mắt, đây là kiểu hình thái xã hội gì đây?

Thấy tôi về, mấy người đó cùng đồng loạt cầm áo khoác, túi xách, lẽ nào sắp có một trận động đất ở đây, tôi lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nước cam ép, tu một hơi hết quá nửa bình.

“Y Thần, cậu nhìn xem giờ đã là mấy giờ rồi, ở nhà trông nhà nhé. Chúng tớ phải về đây, nhớ ngoan nhé.” Nói xong, Mỹ Tuệ giơ đôi tay dính đầy nước rửa bát hứng dưới vòi nước, rửa sạch, vứt bỏ luôn cả hình tượng tiểu cung nữ bị bắt nạt và lăng nhục đến cùng cực.

Tôi “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Sau khi bọn họ đã về hết, tôi bắt đầu thu dọn căn phòng hỗn loạn, thành quả là bát đĩa dính đầy dầu mỡ xếp đầy bồn rửa bát. Tôi thở dài một hơi, thật hối hận vì đã để đám người đó đi một cách quá dễ dàng. Mỹ Tuệ, nha đầu này cũng thật thiếu ý thức quá, mất bao nhiêu thời gian như thế mà cũng chỉ rửa xong có mỗi hai cái bát.

Tôi dựa vào bàn, không muốn nhúc nhích, đúng lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông, có tin nhắn. Tôi vội vàng chạy lại, chắc đến mười phần là tin nhắn báo mình không phải làm cái công việc rửa bát chán ngắt này.

Mười giờ ba mươi mốt phút linh năm giây buổi tối ngày mùng Ba tháng Chín năm 2008, cuối cùng tôi cũng biết thế nào là cứu tinh.

Tin nhắn đến ấy có nội dung thế này: “Y Thần tiểu thư, anh biết là em rất ghét làm việc nhà. Vậy có cần anh bỏ ra một giờ đến làm công giúp em không?”

Tôi cắn một miếng dưa hấu đang để trên bàn, hận một điều là anh chàng đó không thể lập tức tới đây. Đợi hơn ba phút sau, tôi không nhanh không chậm trả lời lại tin nhắn đó bằng chữ “ok”, sau đó vừa uống Wahaha [8] vừa xem tiểu phẩm hài trên ti vi.

[8] Wahaha là tên một hãng nước giải khát nổi tiếng của Trung Quốc.

Khoảng hơn mười phút sau, Lăng Sở tới. Tôi nằm dài trên sofa ngủ gật, chỉ mơ hồ nghe anh chàng đó bận rộn rửa bát và thu dọn những thứ khác trong bếp.

Không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Lăng Sở làm giúp tôi nữa, chỉ có những lúc tôi lên cơn lười anh ấy đều xuất hiện. Tục ngữ có câu: “Gửi than hồng trong bão tuyết”[9] chắc là để dùng cho trường hợp này, đáng tiếc là bây giờ tất cả đã dùng bếp ga, không ai dùng bếp than nữa.

[9] Tục ngữ của Trung Quốc, chỉ sự giúp đỡ kịp thời, hiệu quả.

Tôi thật sự không biết mình đã ngủ say đến thế nào, bởi vì tấm đệm sofa lồi lên chọc vào eo tôi, rất khó chịu. Tôi công nhận người lười thì tay cũng lười, nói tóm lại thì là tôi không muốn động đậy tay chân để nhấc đệm ra.

Lúc sau, thấy Lăng Sở lay lay vai tôi, nói khẽ: “Vào giường ngủ đi.” Sau đó đưa chai Wahaha lại gần miệng tôi. Tôi uống hai ngụm sau đó xỏ chân vào đôi dép lê Mỹ Kỳ loạng choạng đi vào phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng Lăng Sở tắt đèn, nói vọng vào: “Y Thần, anh về đây.” Cuồi cùng là tiếng khoá cửa tách một cái.

Kỳ thực trong mắt tôi, Lăng Sở không phải là người giúp việc theo giờ gì cả, cho dù anh ấy cam tâm tình nguyện làm bao nhiêu việc vì tôi, tôi vẫn cảm thấy biết ơn tự đáy lòng.