Khi Đông khu đang ra sức mở rộng, trung tâm chỉ huy đã hạ lệnh xây dựng lại thành thị trên cả nước, lấy thành thị làm đơn vị để dần đẩy mạnh lực lượng, vừa thu nạp người bị nhiễm để điều trị, vừa tiêu diệt tang thi biến dị đã không thể chạy chữa.

Nghiên cứu bệnh nhân số 0 đã đem lại tiến triển rất lớn, việc chữa trị trên quy mô lớn đang dần được triển khai trên toàn cầu. 

Lạc Vũ tiếp tục đi theo đội Liệp Ưng làm nhiệm vụ, Doãn Trừng lấy thân phận cố vấn thực tiễn ra ngoài theo họ. Bọn họ dọn sạch mấy huyện nhỏ, sử dụng thiết bị sóng âm Lạc Lâm đưa cho để khống chế người bị nhiễm đang điên cuồng, dọn sạch bệnh viện huyện.

Mới đầu tình huống nơi đó cũng không khả quan, người bị nhiễm bình thường không tự có ý thức, chỉ có thể nhốt họ lại cưỡng chế trị liệu. Mỗi khi đi vào bệnh viện, Lạc Vũ lại có cảm giác như bước vào ngục giam. Nhưng khi nhìn thấy người nhà của những người bị nhiễm đang mong ngóng chờ ngoài cửa, cậu lại thấy hết thảy đều đáng giá.  

Mùa xuân lại đến, đội Liệp Ưng nhận được nhiệm vụ tiến vào thành phố Thuỵ Thường. 

“Em đã đợi rất lâu rồi.” Trên xe việt dã, Lạc Vũ và Doãn Trừng ngồi ở băng ghế sau, hai người nắm tay nhau, hai bàn tay cách nhau một đôi găng tay hở ngón. Ban đêm ở thành phố Thuỵ Thường có mưa xuân, Lạc Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nhủ. “Lần đầu em rời khỏi Bắc Âu đã đến thành phố Thuỵ Thường, bố em sinh ra và lớn lên ở nơi này.”  

“Cho nên em cũng đi học đại học ở đây.” Lạc Vũ hỏi, “Anh cũng là người thành phố Thuỵ Thường sao?” 

Doãn Trừng lắc đầu. “Quê của anh là một huyện nhỏ.” Anh khẽ cười, “Không có gì đặc biệt, cũng chẳng giàu có,anh chẳng có tình cảm gì với nơi đó.”

“Ò.” Lạc Vũ đổi đề tài, “Đợi thành phố được khôi phục, chúng ta cùng đi du lịch đi. Còn rất nhiều nơi em chưa được đặt chân tới nữa.”

“Được chứ.” Doãn Trừng duỗi tay xoa mái tóc vàng mềm mại của cậu, “Vậy lần sau bảo bối đi làm nhiệm vụ không được liều mạng như vậy nữa, lần trước một mình em xông lên phía trước suýt chút nữa thì không về được, em có biết anh đã lo lắng thế nào không?”

“Rồi rồi rồi.” Lạc Vũ cười nắm lấy tay anh, hôn lên đầu ngón tay một cái, “Lát nữa nhất định em sẽ đi theo sau mọi người nhé.”

Nhưng hai tiếng sau Lạc Vũ đã nuốt lời. 

Mục tiêu của họ là bệnh viên ở trung tâm thành phố Thuỵ Thường. Bệnh viện thành phố có năm toà nhà, lần lượt là khu nội trú, khu cấp cứu và các khu khác. Nhân số đội Liệp Ưng có hạn, họ chỉ đành bắt tay vào toà nhà chính. Sau khi Trương Anh hạ lệnh phân công nhiệm vụ cho từng người, Lạc Vũ lập tức đi lên tầng 3.   

Giang Phàm và Doãn Trừng cùng đội quay sang nhìn nhau, sắc mặt Doãn Trừng hơi khó coi, anh khoác khẩu súng máy Trương Anh đã phân phát cho đi lên theo cậu. 

Cận chiến rất bất lợi với Lạc Vũ, cậu nâng súng ngắm cẩn thận đi lên tầng 3, thiết bị rò người bị nhiễm trong tay không có phản ứng gì.   

Hết thảy ở nơi này đều rất khác thường, tựa như có ai đó đã dọn sạch chỗ này vậy. Theo lẽ thường thì giai đoạn đầu khi virus bùng nổ, bệnh viện là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, dù là bây giờ thì cũng thể yên tĩnh như thế này được.   

Lạc Vũ không dám bật đèn, cong người chậm rãi đi men theo tường. 

Tầng 3 là nơi lấy thuốc, một bên là phòng thuốc và cửa sổ trả thuốc, bên kia là cửa sổ, trên hành lang trống rỗng là từng hàng ghế chờ kim loại chỉnh tề, đại khái là để bệnh nhân ngồi nghỉ khi đến lấy thuốc. Trong không khí đầy mùi máu đã cũ, vết máu phun tung toé bắn trên tường và sàn đã khô lại.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động thình thịch, Lạc Vũ quay đầu thì thấy Doãn Trừng cùng Giang Phàm đang đi lên. 

Lạc Vũ đang cong lưng dưới một cửa sổ, hai người đi sau còn chưa kịp để ý tới bầu không khí kỳ lạ của nơi này, Doãn Trừng lại chỉ đặt hết sự chú ý lên người Lạc Vũ. 

“Ai cho em chạy nhanh như thế.” trong lời Doãn Trừng có chút trách cứ, nói xong bèn tiến về trước hai bước.  

Lạc Vũ vừa mới định mở miệng thì thấy phía trên đầu anh có hai vết laze màu đỏ.  

“Lui về phía sau!” Lạc Vũ hét lớn một tiếng theo bản năng, buông súng nhào qua đẩy Doãn Trừng ngã ra đất. 

Viên đoạn xoẹt qua, bắn vỡ kính trên cửa sổ lấy thuốc đằng sau họ. 

Bấy giờ Lạc Vũ mới thấy đau mà hô lên một tiếng, nghiêng đầu thì thấy quần áo trên vai phải đã bị rách một mảng lớn, da thịt màu hồng nhạt chảy máu đỏ tươi. 

“Có tay súng bắn tỉa!” Giang Phàm lập tức phản ứng lại, túm hai người lôi đến chỗ rẽ, ghìm súng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thế nào rồi?” Doãn Trừng dựa vào tường, ôm Lạc Vũ vào lòng, “Xin lỗi em, tại anh hết, sau này sẽ không bao giờ hung dữ với em nữa…” Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải xin lỗi thế nào, đành nghiêng đầu li3m miệng vết thương cho cậu. 

Kiểu vết thương này Lạc Vũ đã sớm quen rồi, nhưng đây là lần đầu cậu bị thương vì Doãn Trừng. Cậu nhìn dáng vẻ hoảng loạn bối rối của Doãn Trừng, tự nhiên lại thấy anh có chút đáng yêu. Bị anh li3m đến phát ngứa mới cười đẩy anh ra, “Chuyện nhỏ thôi, anh đừng hoảng vậy.” Nói xong cậu đẩy Giang Phàm chỗ góc tường ra, tự mình nâng súng ngắm lên quan sát.   

Cậu ngắm một lúc thì cũng cười không nổi nữa. 

Chuyện vừa nãy diễn ra quá bất ngờ, nếu không phải mình suýt bị bắn trúng thì cậu sẽ nghĩ mình bị ảo giác mất.  

Tầng 3 toà đối diện vốn đang sáng đèn, đợi Lạc Vũ giơ súng lên nhắm vào bên kia thì đèn chợt tắt ngóm.  

“Tầng 3 đối diện có người.” Lạc Vũ hỏi Giang Phàm, “Nhiệm vụ lần này còn có đội khác đi cùng chúng ta sao?” 

Giang Phàm cũng căng thẳng, “Không.” cậu ta suy nghĩ một lát, “Có người ác ý nhằm vào chúng ta?”

“Xem ra là vậy.” Doãn Trừng đi đến sau lưng Lạc Vũ, anh nhìn sang tầng đối diện một lúc, nói, “Cạnh cửa sổ có một tay bắn tỉa, cạnh bàn làm việc có một người, anh nghĩ có ít nhất ba người.”

Lạc Vũ cùng Giang Phàm đều bị lời của anh làm cho sững sờ, vừa rồi Lạc Vũ nhìn qua ống ngắm còn không thấy rõ đến vậy. Cậu dựa sát lại nhìn mắt Doãn Trừng như nhìn vật thể lạ.

“Đừng nhìn.” Doãn Trừng xoa mặt cậu, “Di chứng thôi, lúc trước khi bị nhiễm thì thị lực và thính lực đều được đề cao rất nhiều. Nhìn nữa là anh hôn em đấy.”

Di chứng vậy cũng tốt. Lạc Vũ bỏ ống ngắm xuống, nói: “Giờ chúng ta làm sao?” 

“Không phải người của quân đội.” Doãn Trừng phân tích, “Có súng,còn muốn ngăn không cho quân đội dọn bệnh viện, em nghĩ dạng người nào sẽ làm như vậy?” 

“Bọn chúng giấu gì đó trong bệnh viện.” Giang Phàm nói.

“Hoặc là, nơi này là địa bàn của chúng.” Lạc Vũ nheo mắt lại, nhìn thấy báng súng bên cửa sổ khẽ giật giật. 

Doãn Trừng chợt cầm lấy ngón trỏ đặt trên cò súng của Lạc Vũ. Lạc Vũ giật mình nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe tiếng súng được lắp ống giảm thanh nhả đạn, viên đạn xuyên qua cửa kính bắn trúng cái tay đang thò ra của người nọ.    

“Mặc kệ chúng nó muốn làm gì, đây lại còn làm em ấy bị thương.” Doãn Trừng nghiến răng, sườn mặt sắc bén mang theo sát ý. 

Đối mặt với cục diện rối loạn, có mấy tên không thể kiềm chế được, chúng đứng dậy nổ súng với bên họ. 

Doãn Trừng ôm lấy Lạc Vũ từ phía sau, nói bên tai cậu: “Bảo bối, cho anh mượn tay chút nhé.”

Ngữ khí anh thân mật, tình tứ, động tác trên tay lại không hề ướt át bẩn thỉu.

“Pằng!”

Phát súng thứ nhất bắn trúng tay một người. Lạc Vũ đưa tay lên đạn, Doãn Trừng lập tức bắn phát thứ hai.

“Pằng!”

Người nọ vừa bị bắn trúng tay, đang chống cạnh bàn kêu gào đau đớn lại bị phát súng tiếp theo bắn trúng cổ, máu tươi bắn đầy tường trắng. 

Lạc Vũ hơi luống cuống, cậu trở tay bắt lấy bàn tay đang đặt trên mu bàn tay mình của Doãn Trừng. 

Xét theo nghĩa nào đó thì đây là mượn tay cậu giết người.  

Doãn Trừng nhìn thấu tâm tư của cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lạc Vũ, ánh mắt không hề dao động. 

“Em không giết hắn ta thì phát súng tiếp theo có lẽ sẽ không chỉ bắn trúng vai đâu.”

“Nhưng giết người không phải giết tang thi mà.”

“Có gì không giống nhau?” Doãn Trừng nói, “Không phải tang thi cũng là người sao? Nói thế thì dù là ai tấn công chúng ta, chúng ta cũng không nên đánh trả ư?”

Lạc Vũ không phản bác gì mà chỉ rũ mắt xuống.

“Cá lớn nuốt cá bé thôi.” Doãn Trừng đành phải hôn lên mi mắt cậu, “Kẻ địch có là tang thi hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải sống sót. Không phải em đã dạy anh sao, tang thi phải ăn thịt người, chúng ta phải giết kẻ địch, đều là để tồn tại.”

Giang Phàm đứng một bên bị hai người chói mù mắt cũng phụ hoạ: “Tôi thấy Doãn Trừng có lý đấy, trước khi virus bùng nổ, đội Liệp Ưng cũng đã được giao nhiệm vụ tiêu diệt kẻ địch rồi, chuyện này là bình thường.” 

Lúc này Lạc Vũ mới ý thức được sự chênh lệch của bản thân với quân nhân chân chính. Bên kia lại chiếu tia laze qua đây, lần này có ba tia, chạy qua chạy lại trên sàn nhà trước mặt họ.

Quân tiếp viện của đối phương tới rồi. Lạc Vũ nghiến răng, đẩy Giang Phàm đứng một bên.

“Đi xuống tìm đội trưởng đi, gọi họ tới tiếp viện.”

——————–