Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****

Ngay lúc Nhiếp Bất Phàm và Thiên nữ đang bàn bạc về vấn đề thần toán bên bờ thủy đàm thì Kê Oa thôn lại tiếp đón ba vị khách không mời mà đến.

Người dẫn đầu một thân trường bào tím đậm, thêu hoa dệt gấm, đai lưng nạm ngọc, hông dắt ngọc bội, tay cầm quạt giấy, phong tư trác tuyệt, quý khí bức người. Phía sau hắn là một gia nô và một đới đao thị vệ biểu tình lãnh khốc, không nộ mà uy, khiến cho Thổ Băng vừa nhìn đã kinh hồn bạt vía.

“Vị quý nhân này, xin hỏi ngài quá bộ tới Kê Oa thôn có việc gì?” Thổ Băng run rẩy khom người hành lễ.

“Nhiếp Bất Phàm đâu?” Người đó không nóng không lạnh hỏi.

“Trưởng thôn đã đi ra ngoài. ”

“Thiên nữ đâu?”

Thổ Băng nở một nụ cười có phần vặn vẹo, “Ngài nói cái gì?Thiên nữ?Tiểu nhân chưa từng nghe qua?”

“Phải không?” Nam nhân dùng đôi mắp phượng lếch xéo hắn, thanh âm êm nhẹ không gợn sóng, thế nhưng lại càng làm cho người ta gia tăng áp lực.

Nam nhân nhìn khắp mọi nơi, giống như vô tình mà nói, “Mấy ngày trước trứng luộc nước trà của quý thôn buôn bán cũng không tồi đi?”

Thổ Băng biến sắc, cười ha ha nói, “Ngài đang nói cái gì?Ha ha ha. ”

Nan nhân gõ gõ cái quạt vào lòng bàn tay, lại hỏi, “Thiên nữ đâu?”

“Ách… Cũng ra ngoài rồi. ” Thổ Băng ngoan ngoãn, thành thật đáp.

“Nàng và Nhiếp Bất Phàm cùng đi ra ngoài?”

“Đúng… vậy…”

“Đi đâu?”

“Hình như đi về phía sau thôn. ”

Có được đáp án, nam nhân cũng không nói thêm lời vô nghĩa, cất bước đi về hướng mà Thổ Băng chỉ.

“Ai…” Thổ Băng đang định mở miệng ngăn cản, nhưng nghĩ nghĩ một chút, liền buông xuống cái tay đã giơ lên phân nửa.

Nếu bọn họ đã muốn đi thì cứ để bọn họ đi thôi…

Cái người bất ngờ đi đến Kê Oa thôn lần này chính là Tư Thần Vũ. Trước đó hắn nhận được tin tức Thiên nữ đã tới ở tại Kê Oa thôn, rất nhanh liền đoán được, nơi Đa Bảo Thánh nhân cất giấu bảo vật rất có thể là ở chỗ này, bằng không, với thân phận của Thiên nữ, tuyệt không vô duyên vô cớ xuất hiện tại đây. Hơn nữa, thân phận của Thiên nữ chính là do Nhiếp Bất Phàm tiết lộ, nói bọn họ không có quan hệ gì, hắn tuyệt đối không tin, mà mối liên hệ duy nhất giữa họ chỉ có thể là bảo khố kia, hay nói cách khác, cái chìa khóa cuối cùng kia chính là ở chỗ này…

Tư Thần Vũ dẫn theo thủ hạ băng qua thôn, khi tới cuối thôn thì dừng lại.

Cũng không phải bọn họ muốn dừng, mà là trước mắt gà đứng bạt ngàn, làm cho con đường hoàn toàn bị che lấp.

Tư Thần Vũ ném cho tên gia nô một ánh mắt, ý bảo hắn xông tới mở đường.

Tên gia nô lĩnh mệnh, chạy đến phía trước trùng một gối giang rộng cánh tay, làm động tác xua đuổi. Thông thường, đàn gà bị đuổi chắc chắn sẽ tản ra chỗ khác, nhưng là đàn gà ở trước mặt này lại không giống. Chúng nó tựa như không hề có chút kinh sợ nào, vẫn như cũ chậm chạp dạo bước, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn về phía tên gia nô kia.

Gia nô thấy việc làm của mình không có hiệu quả, lại còn dường bị bị chúng gà khinh thường, hỏa khí ngập đầu, bắt đầu dùng vũ lực, nhấc chân đá vào một con gà.

Và ngay sau đó, một màn quỷ dị nảy sinh. Chỉ thấy con gà trống màu vàng hoàng kim khi sắp bị đá bay, thế nhưng vô cùng nhanh nhẹn nhảy phắt lên trên đùi tên gia nô, sau đó bám chân leo thẳng lên vai hắn, vuốt gà tung một cước vô ảnh trảo đã đánh bại người này.

“A!” Gia nô ôm mặt thét chói tai.

Tư Thần Vũ nhíu mày, đang định lệnh cho thị vệ đi tới kiểm tra thương thế của hắn, nhưng không ngờ, trận chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu. Tiếng thét của tên nô bộc giống như còi hiệu khai chiến, đàn gà vốn dĩ đang thảnh thơi nhất thời khựng lại, từng ánh mắt sắc bén mạnh mẽ đâm xuyên vào ba vị khách không mời, ý chí chiến đấu sôi sục.

Gia nô toàn thân run rẩy, qua khe hở nơi ngón tay có thể nhìn thấy gà khắp bốn phía xung quanh dường như đang lộ ra biểu tình vô cùng dữ tợn.

Hắn nhanh chóng thối lui về bên cạnh Tư Thần Vũ, thủ thế, nuốt nước miếng nói, “Vương gia, tình hình có cái gì đó không đúng. ”

Tư Thần Vũ dùng cây quạt đẩy đẩy hắn ra, mạch máu ở huyệt Thái dương đập thình thịch, có một dự cảm chẳng lành.

“Quác ác ác —-” một tiếng gáy to rõ vang lên phá vớ mảnh tĩnh mịch quỷ dị, tiếp đó chỉ thấy đàn gà giống như thủy triều ồ ạt lao tới bọn họ.

“Mau, chạy đi!” Tên gia nô kêu lên.

Tư Thần Vũ không chờ hắn nhắc nhở, lắc mình hai cái liền nhảy lên một thân cây cách đó không xa, mà tên thị vệ cũng kéo theo người gia nô nhảy lên nóc nhà.

Nhìn thấy đàn gà dưới mặt đất hừng hực khí thế quang quác kêu, trong lòng mấy người không khỏi thầm nghĩ: đàn gà này có bệnh sao?

Nhưng, bọn họ hiển nhiên đã đánh giá thấp sức chiến đấu của chúng gà, tưởng rằng chạy đến chỗ cao thì liền an toàn sao?

“Hắc … hắc…” Từ phía sau thị vệ và tên gia nô đột nhiên truyền đến một tiếng kêu quỷ dị, giống như tiếng người the thé cười. Bọn chúng đồng thời xoay người nhìn lại, liền thấy một con gà ngũ sắc vô cùng õng ẹo mà khoe ra một thân lông mao hoa lệ của mình. Sau khi dọa người thành công, nó giương cánh bay lên không trung, trong miệng còn nhả ra hai chữ, “Ngu ngốc –”

“Hình như ta nghe được nó nói ‘ngu ngốc’?” Tên gia nô mơ mơ hồ hồ nói một câu.

“Huyễn thanh thôi. ” Thị vệ đại ca khóe miệng giật giật trả lời.

Hai người trao cho nhau một ánh mắt bi ai sâu kín, làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, xoay người lại một lần nữa. Ai ngờ, vừa mới quay đầu lại, bọn họ liền ngây dại. Không biết từ khi nào, đàn gà đã tiến lên bao vây, đỏ vàng xanh đen trắng đủ cả, giống hệt như từng bị ngâm trong thuốc nhuộm, màu sắc lòe loẹt đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Hai bên giằng co một hồi, người gia nô cuối cùng nhịn không được, hô to “Chạy mau!”

Tên thị vệ cũng không phụ sự kỳ vọng mà cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng là lần này hắn quên mang theo người kia.

“A——” Tên gia nô trong nháy mắt bị chúng gà bao phủ, trở thành người đầu tiên bỏ mình.

Thị vệ một mặt mặc niệm cho hắn, một mặt nhảy lên một cái nóc nhà khác.

Tư Thần Vũ đứng trên cây chứng kiến tất cả mọi chuyện, suýt nữa nghĩ là mình đang nằm mơ.

“Bộp!” Một đống vật thể dinh dính âm ấm rơi xuống đầu hắn.

Tư Thần Vũ tùy tiện đưa một tay lên sờ sờ, nhất thời biểu tình vặn vẹo, nộ khí ngút trời ngẩng đầu nhìn lên.

Trong nháy mắt, hắn cứng đờ.

Trên cành cây… toàn những gà là gà!!!Chúng từ trên cao nhìn xuống hắn, mỗi con mắt nhỏ bé đều cháy lên hung quang đến giật mình.

Cho dù Tư Thần Vũ có võ nghệ hộ thân, nhưng gặp phải trường hợp như vậy cũng không khỏi nhuyễn tâm thất thủ. Hắn cắn răng một cái, trước khi toàn thể chúng gà ở trên cây nhào xuống đã nhảy tới một nóc nhà gần đó, sau đó bắt chước thị vệ kia, sẵn sàng tùy thời di dời mặt trận.

Kế tiếp có thể chứng kiến một màn thập phần hoan hỉ — một đám gà chạy toán loạn liều mạng truy sát hai người đang nhảy lên nhảy xuống.

Chỉ trong phút chốc gà bay trứng vỡ, cỏ bụi mịt mù, chẳng khác nào bão lốc vừa quét qua.

Nếu không phải hai người bọn Tư Thần Vũ võ công không tồi, phỏng chừng đã sớm dẫm vào vết xe đổ của tên nô bộc kia. Lúc trước đám trộm tới Kê Oa thôn rình bắt gà, chính là cũng bị một phen chà đạp như vậy.

Nhưng là, bọn hắn hiển nhiên không thể trụ được lâu. Gà ở Kê Oa thôn chẳng những số lượng rất nhiều, chủng loại hỗn tạp, mà thân thủ lại linh hoạt, thể lực kinh người, chọc tới chúng nó thì chỉ còn cách tự cầu phúc mà thôi…

“Đây là… Xảy ra chuyện gì?” Khi đám người Nhiếp Bất Phàm trở về, chính là nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.

“Ai ôi. Trưởng thôn đại nhân, ngươi cuối cùng cũng trở lại. ” Thổ Băng đầu đội một cái sọt chạy tới, vẻ mặt buồn rầu thuật lại sự việc một lần.

Nhiếp Bất Phàm “A” một tiếng, bước về phía trước một bước, hai tay chống nạnh, hít sâu một hơi, sau đó rống lên nói, “Đều dừng tay lại cho ta!”

Thanh âm rung trời, khí thế động thủy.

Thoáng chốc, mọi thứ giống như bị đứng hình. Chúng gà nguyên bản đang bạo phát mãnh liệt đột ngột tạm dừng, có một con đang bay giữa không trung cũng khựng lại, giống như quả cân rơi bộp xuống mặt đất.

Thế giới, yên tĩnh.

Nhiếp Bất Phàm bước về phía hai người đáng thương đang chật vật kia, đám người Thiên nữ thì vẫn còn trong tình trạng đờ đẫn.

Tư Thần Vũ và thị vệ của hắn thấy bọn gà chậm rãi tản đi mới run rẩy từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Thân là hoàng tộc, Tư Thần Vũ cho đến bây giờ cũng chưa từng nhếch nhác như vậy. Hắn lúc này tóc tai lộn xộn, y bào hoa lệ in hằn từng vệt từng vệt móng cào, cây quạt phong nhã trên tay cũng không biết đã lưu lạc nơi nào.

Hắn hung hăng phủi phủi đống lông gà dính trên người, còn đang muốn lớn tiếng chất vấn cái người gọi là Kê Oa thôn thôn trưởng đang đứng trước mặt này, nào ngờ Nhiếp Bất Phàm đã lên tiếng trước, “Đợi ta cẩn thận tính toán thương vong của đàn gà, tổn hại của phòng ốc cùng với số lượng trứng gà và những cái khác, xong xuôi sẽ đưa cho ngươi báo cáo chi tiết, thỉnh cứ chiếu theo đó mà bồi thường. ”

“Ngươi nói cái gì?” Tư Thần Vũ không dám tin vào tai mình, nói, “Ngươi còn muốn ta bồi thường?”

“Yên tâm, ta vốn rất công bằng, người già và trẻ nhỏ nhất định không ức hiếp. ”

Tư Thần Vũ nắm chặt hai bàn tay, toàn thân run rẩy.

“Đúng rồi, xét thấy các ngươi cũng đã bị kinh hách chút ít, bản thôn nguyện ý cung cấp miễn phí một bữa cơm trưa và nước ấm tắm rửa, khách nhân có thể yên tâm rửa mặt chải đầu và ăn uống no nê ‘trong yên tĩnh’. ” Nhiếp Bất Phàm lộ ra dáng cười vô cùng thân thiện.

Ra oai phủ đầu chiếm thế chủ động, lại cho chút lợi lộc nho nhỏ trấn an, chính là nguyên tắc bất bại trong thuật không chế người khác.

Tư Thần Vũ thầm hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống lửa giận. Vốn định nói lời cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy ba nữ tử đang đứng cách đó không xa liền lập tức nuốt trở vào, đáp, “Được, tổn thất của ngươi ta sẽ bồi thường. Hiện tại lập tức an bài cho ta một gian phòng yên tĩnh, cứ theo lời ngươi, chuẩn bị nước tắm đi, ta muốn gột rửa một phen. ” Hắn một khắc cũng không thể chịu được dơ bẩn cùng mùi vị quái dị trên người.

“Không thành vấn đề. ” Nhiếp Bất Phàm dặn dò Thổ Băng, để hắn đi thu xếp.

“Đúng rồi, còn chưa hỏi qua qúy tính đại danh của quý khách. ” Nhiếp Bất Phàm thuận miệng hỏi.

“TƯ – THẦN – VŨ. ” Người kia nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“Ha ha, nghe rất quen tai. ”

“…” Tư Thần Vũ dừng lại cước bộ, trong đầu đao quang kiếm ảnh không ngừng lóe lên, huyết sắc mịt mù, hận không thể đem người kia ra chặt thành từng mảnh.

Để tránh huyết án xảy ra, Tư Thần Vũ dứt khoát gia tăng tốc độ, theo Thổ Băng rời đi.

Thị vệ của hắn cứu nên nô bộc bị chà đạp thảm hại ra. Người vẫn còn chút khí tàn, nhưng là đã không còn nhìn ra hình dạng.

Thập Cửu Lúc này, mới chạy tới, nhỏ giọng nói với Nhiếp Bất Phàm, “Là ai vậy?”

“Ngươi chưa từng gặp?”

Thập Cửu lắc đầu, “Chưa hề. Kỳ thực đại diện của tứ đại gia tộc ta đều chưa từng thấy qua. ”

“Ngươi cũng quá khiêm tốn rồi. ” Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nói, “Có biết cái gọi là ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ không?Ngươi ngay cả một chút tin tức cũng không có, vậy mà đã muốn học người ta làm thần toán?”

Thập Cửu mở to con mắt trong suốt, thỉnh giáo nói, “Ngươi đây lại có chỉ điểm gì?”

Nhiếp Bất Phàm vẫn vẫy tay với nàng, thấp giọng nói, “Người vừa rồi là Vương gia Tư Thần Vũ, là người có thế lực nhất trong tứ đại gia tộc, ngươi có thể lừa được hắn thì những người khác đều không cần lo lắng nữa. ”

Thập Cửu bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, lại hỏi, “Vậy phải làm như thế nào?Hắn dường như bị ngươi chọc giận không ít?”

“Yên tâm, trong tay ta có tử huyệt của hắn, hắn nhất định không dám động thủ. ”

Trong mắt Thập Cửu lóe ra quang mang bát quái, “Tử huyệt nào a?”

Nhiếp Bất Phàm lãnh đạm khụ một tiếng, quyết định cả đời này sẽ không nói cho Thiên nữ biết, cái tử huyệt này chính là nhờ bán đứng nàng mà nắm được.

“Chuyện này ngươi đừng quan tâm, vẫn là suy nghĩ xem làm sao ứng phó với vị Vương gia kia đi. Nhớ kỹ, Thiên nữ phải có chuẩn mực của Thiên nữ, đoan trang, thần bí, chuyện gì cũng chỉ được nói ba phần, không hơn…”