Sau khi Lưu Thanh Phong đi được mấy ngày, thời gian dần bước sang tháng bảy

Ngày hè Bình Nam cỏ cây sum suê, thời tiết nóng bức

Lúc buổi trưa mặt trời nóng đến mức như muốn nướng chín vạn vật, gần như không thể ra khỏi cửa được.

Tổ mẫu có thói quen ngủ trưa, buổi trưa Đường Ngọc ăn cơm cùng tổ mẫu xong, sẽ đơn giản tản bộ tiêu thực dưới bóng râm mát trong viện, rồi sau đó mới ngồi giữ trên ghế nhỏ bên cạnh giường, vừa phe phẩy quạt cho tổ mẫu, vừa nói chuyện với bà, chờ khi tổ mẫu ngủ mới đi bận bịu việc khác

Liên tiếp hơn mười ngày, các chuyện còn tồn đọng lại trong nhà, Đường Ngọc đều dần dần sắp xếp lại, thời gian cũng dần dần an ổn

Bỗng nhiên thiếu đi việc lúc nào cũng phải cẩn thận trong mọi việc, như giẫm trên băng mỏng trước đây ở trong cung, thời gian bây giờ, theo Đường Ngọc thấy thì trôi chảy rất an bình.

Đường Ngọc rất hưởng thụ cuộc sống cứ trôi chảy an bình như vậy

Trần Thúc vẫn cứ cách một hai ngày liền sẽ đi qua chỗ Đường Ngọc, một là tới thăm lão thái thái, hai cũng là mang Đường Đường tới đây gặp Đường Ngọc.

Bởi vì nguyên nhân thời tiết, Đường Đường mới ban đầu còn chưa kịp thích ứng, Đường Ngọc còn dẫn Trần Thúc đi qua chỗ khám thú y sát đường xem qua, kỳ thật chính Trần Thúc cũng còn chưa thích ứng được

Y phục của hắn phần lớn đều kín kẽ, cổ áo cũng đều gài chặt nút không chút cẩu thả, vài lần Đường Ngọc đã thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi.

Đường Ngọc nhớ tới khi lần đầu gặp Trần Thúc tại Quy Hồng trấn, hắn khoác kiện áo choàng rộng thùng thình, giữa mày cũng có vài phần lười biếng mỏi mệt, không giống trước mắt, hẳn là do có trưởng bối ở đây

Đường Ngọc có khi cảm thấy lễ nghi giáo dưỡng của hắn không giống như gia đình giàu có bình thường……

Nhưng chính Trần Thúc lại chưa bao giờ nhắc tới, người khác chủ động hỏi ngược lại hình như hơi quá mức, do đó Đường Ngọc cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi, nhưng mỗi lần hắn tới, Đường Ngọc đều sẽ lấy cho hắn nước ô mai giải nhiệt

Mỗi lần Trần Thúc đều có thể uống hai chén trở lên, chóp mũi còn treo đầy mồ hôi

Thời tiết Bình Nam ẩm ướt nóng bức, đối với Trần Thúc mà nói xác thật có chút chịu tội.

Ở trong phủ đệ còn có thể cởi áo lười biếng, nhưng như Đường Ngọc đoán, từ nhỏ Trần Thúc đã được giáo dưỡng cần phải y phục chỉnh tề sạch sẽ trước mặt trưởng bối, tổ mẫu của Đường Ngọc chính là trưởng bối hắn, mặc dù đôi mắt tổ mẫu không thể nhìn thấy, nhưng cái gọi là giáo dưỡng cũng không chỉ ở trước mặt người khác, mà là ở nơi thấy được hoặc không thấy được đều phải như thế

Hai ngày nóng nhất này, Trần Thúc tới không sớm như trước đây

Lại có một lần, chính Đường Đường vụng trộm chui lỗ chó qua nơi này.

Mũi chó của Đường Đường nhạy bén, cũng ngựa quen đường cũ biết được đối diện chính là nhà Đường Ngọc, Đường Đường chui ra từ lỗ chó, vào trong nhà Đường Ngọc lăn lộn cả buổi cơm trưa, rồi sau đó lười biếng vào phòng tổ mẫu, tựa vào chân Đường Ngọc, vừa nghe Đường Ngọc cùng tổ mẫu nói chuyện, vừa ngủ gật.

Sau buổi trưa một chút, Đường Đường tự mình chạy về, còn thuận tiện ngậm theo một cây trâm gỗ Đường Ngọc dùng để tùy ý búi tóc trong nhà trở về, Trần Thúc ngẩn người, tức khắc đặt cây trâm khắc hai chữ Đường Ngọc nhặt được trước đây để lên chỗ đủ cao để chắc chắn Đường Đường với không tới, lúc này mới cầm lấy cây trâm gỗ kia, ngồi xổm xuống, nhìn chó Đường Đường nói, “Con có tiền đồ lắm a, chó Đường Đường, đồ của mẫu thân cũng dám trộm!”

“Gâu gâu gâu!” Chó Đường Đường bất mãn.

Trần Thúc lại nhìn nhìn trâm gỗ trên tay, nhìn chó Đường Đường thở dài, “Thật khó khăn lắm ta mới có thể tạo được hình tượng tốt đẹp trước mặt mẫu thân ngươi, ngươi chỉ biết gây thêm phiền phức cho cha ngươi thôi!”

Chó Đường Đường nghiêng nghiêng đầu, dù sao nghe cũng không hiểu, không lo!

Chó Đường Đường chạy đi, Trần Thúc nhìn củ khoai lang nóng phỏng tay mình đang cầm, để tự mình chó Đường Đường mang trả lại khả năng không lớn, củ khoai lang nóng phỏng tay này phải xử lý thế nào mới được đây?

Trong lúc suy nghĩ, đầu ngón tay Trần Thúc khựng lại một chút, hương hải đường thanh đạm trên trâm gỗ khiến cho Trần Thúc thất thần trong chốc lát.

……

Ngoài viện âm thanh gõ cửa hòa cùng tiếng kêu của chó Đường Đường vang lên, Đường Ngọc biết là Trần Thúc mang theo Đường Đường tới.

Hôm nay Đường Đường lén tới chỗ của nàng, rồi chạy về khi nào nàng cũng không biết được, hôm nay nàng có chút bận, giờ Ngọ ngủ trưa chốc lát, khi tỉnh lại thì đã không còn thấy Đường Đường.

Hẳn là Trần Thúc đã phát hiện được cái gì nên lại đây hỏi một tiếng.

Cho nên lúc đang mở cửa, Đường Ngọc vừa cười nói, “Chó Đường Đường, có phải con chạy loạn đã bị phát hiện rồi hay không?”

Chỉ là vừa dứt lời, lại thấy Trần Thúc mặc một cái áo choàng rộng thùng thình, cũng không giống vẻ cẩn thận không chút cẩu thả của ngày thường, tóc cột đơn giản, trên tóc mai có chút tóc đen hỗn độn, cổ áo cũng thoáng nới rộng, hẳn là bộ dáng ngày thường ở trong phủ, lộ ra vẻ lười biếng cùng thanh quý trước đây khi nàng mới gặp hắn ở Quy Hồng trấn, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khi hắn xuất hiện trước mặt tổ mẫu mấy ngày nay, hẳn là…… là đột nhiên nảy lên ý định muốn qua đây, hơn nữa, cũng không chuẩn bị gặp tổ mẫu.

Đường Ngọc nhìn hắn, còn Trần Thúc thì nhìn nhìn về phía chó Đường Đường, trầm giọng thở dài, “Tự con nói, hay để ta nói?”

Chó Đường Đường đặt hai cái móng vuốt vào trên cánh tay hắn, bởi vì thời tiết nóng nên vẫn luôn lè đầu lưỡi ra ngoài hà hơi, vẻ mặt thật thà, lại hoàn toàn không có phản ứng đến Trần Thúc, Trần Thúc hết cách với nó

Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ này của Trần Thúc cùng Đường Đường, Đường Ngọc xém chút nữa nhịn không được cười thành tiếng

Trần Thúc cũng khó xử nhìn về phía nàng, “Đường Ngọc, nhi tử nhà chúng ta đã học được cách trộm đồ……”

Trần Thúc nói xong, đưa trâm gỗ đang cầm trong tay cho nàng.

Đường Ngọc tiếp nhận, rất nhanh, tựa như bừng tỉnh đại ngộ nở nụ cười.

Khó trách mới vừa rồi nàng tìm như thế nào cũng đều tìm không thấy cây trâm gỗ này, còn tưởng rằng làm rớt ở dưới giường, nhưng tìm ở dưới giường cũng không thấy, hiện giờ vẫn còn buồn bực, thì ra là do Đường Đường mang đi.

Cũng khó trách Trần Thúc mặc thành dáng vẻ này mà đã tới chỗ của nàng rồi, mới vừa rồi lại dùng vẻ mặt khó xử hỏi Đường Đường ngươi nói hay để ta nói.

Đường Ngọc hơi cúi người, sờ sờ đầu Đường Đường, “Đường Đường, lần sau không được tùy tiện lấy đồ người khác đâu, như vậy không phải là bé ngoan.”

“Oẳn!” Chó Đường Đường kêu một tiếng.

Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều nở nụ cười.

Vật trả về đúng chủ, Trần Thúc cũng không nán lại lâu, khi Trần Thúc ôm Đường Đường về phủ, không hiểu sao Đường Ngọc lại nhớ tới thật lâu về trước đã gặp một đứa bé ở nhà ông ngoại, hắn cũng rất cẩn thận ôm Quả Quả như vậy, sợ Quả Quả ngã xuống, nhưng Quả Quả lại không thích hắn, luôn muốn vọt vào trong lòng nàng……

Ông ngoại đã từng nói đứa bé kia hình như cũng gọi là Trường Doãn?

Nhưng thời gian qua lâu rồi, nàng nhớ không rõ lắm.

Hắn cũng không thích nói chuyện, so với Trần Trường Doãn trước mắt như hai người khác nhau

Đường Ngọc cảm thấy mình thật ngốc, tự dưng lại nghĩ tới giấc mộng lung tung rối loạn kia, trong mộng còn có người ở dịch quán trước đây, Đường Ngọc hơi ngẩn ngơ một chút, không muốn suy nghĩ nữa

Lại qua mấy ngày, chó Đường Đường lại tới vài lần nữa, Đường Ngọc cũng đã quen.

Đường Ngọc thận trọng, thấy trên người nó có dấu vết bị hàng rào kẹp, biết nó là chen từ khe hở hàng rào vào tới, dứt khoát tìm dấu vết chỗ ngày thường nó hay chui ra chui vô, nới lỏng nửa cái hàng rào, lần sau khi chó Đường Đường lại đến, trên người đã không còn dấu vết bị kẹp.

Rất nhanh đã tới ngày mùng mười tháng bảy, khi Đường Ngọc ra ngoài trở về, vừa lúc nhìn thấy có người ở cửa.

“Ngài tìm ai?” Đối phương còn chưa gõ cửa, Đường Ngọc đã hỏi trước

Đối phương nhìn nàng một cái, trong ánh mắt thoáng có chút kinh ngạc, hẳn là tới tìm tổ mẫu nàng, hiện giờ, không nhịn được cũng hỏi, “Còn ngươi là?”

Đường Ngọc đáp, “Ta là Đường Ngọc, tổ mẫu ta ở nơi này.”

Người tới giống như chợt nhận ra được điều gì, “Nga, là Đường Ngọc! Ta từng nghe cữu cữu con nhắc tới con.”

……

Thì ra người tới gọi là Kim Chiêu Lai, từng là bằng hữu của cữu cữu lúc sinh thời

Kỳ thật trong nhà nàng có hai chỗ cửa hàng, tổ mẫu hành động không tiện, sau khi cữu cữu qua đời, vẫn luôn do Kim thúc thúc giúp tổ mẫu thu tiền thuê.

Đường Ngọc cũng nghe Kim thúc thúc nói, kỳ thật lúc cữu cữu còn sống, dựa vào thu nhập cho thuê hai chỗ cửa hàng, sinh sống hàng ngày cũng tính là dư dả, đủ cho cữu cữu cùng tổ mẫu chi tiêu, khi đó trong nhà vẫn còn người làm.

Sau đó cữu cữu mất, tuy rằng khế đất vẫn còn ở chỗ tổ mẫu, nhưng ngoại trừ tiền thuê do một chỗ cửa hàng giao ra, cũng chính là tiền thuê lần này Kim thúc thúc đưa tới, một chỗ cửa hàng khác đã bị người chiếm đoạt.

Trong nhà chỉ có một mình tổ mẫu, người khác lại khi dễ tổ mẫu chỉ là một lão nhân gia ở trong nhà.

Tổ mẫu chỉ mong an ổn, không muốn gây chuyện, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Kim thúc thúc, cho nên cũng giấu diếm người khác, bao gồm cả nàng.

Hôm nay hẳn tổ mẫu biết Kim thúc thúc sẽ tới, cho nên cố ý bảo nàng ra ngoài, sợ nàng biết được, bà vẫn còn muốn tiếp tục giấu diếm nàng, nào ngờ nàng về đúng lúc gặp được Kim thúc thúc.

Khi Kim thúc thúc nói đến việc cửa hàng, cũng thở dài, người sinh sự là bằng hữu của cháu trai thủ thành, ở Miểu thành này không ai dám quản, không phải chuyện dễ dàng gì

Kim thúc thúc nói như vậy, trong lòng Đường Ngọc cũng đã hiểu rõ, lại nhìn Kim thúc thúc nói lời cảm tạ.

Trước khi đi, Kim Chiêu Lai có nhắc một câu, trước đây đã từng nghe cữu cữu của nàng nói qua, trong nhà hẳn là còn có một ít ruộng đất, nhưng vẫn luôn nhờ người khác hỗ trợ chăm sóc, Kim thúc thúc cũng không biết rõ, nhưng lần trước khi hỏi tổ mẫu, tổ mẫu cũng không biết gì nhiều.

Kim thúc thúc biết được chỉ có bấy nhiêu, toàn bộ đều đã kể hết cho nàng biết, lại nói với nàng nếu có chuyện gì có thể tìm hắn hỗ trợ, Đường Ngọc nói dạ.

Harry Potter fanfic

Đường Ngọc xuất thần nhìn nhìn mớ bạc vụn trong tay

Ở trong cung hơn mười năm, nàng chưa từng chủ động gây chuyện, nhưng không sợ chuyện, nàng cũng có nguyên tắc xử sự riêng của mình

Nàng tích góp đã đủ để chăm sóc tốt cho tổ mẫu, nhưng nàng cũng biết, chuyện cửa hàng này như một con dao cùn, vắt ngang trong tim tổ mẫu……

Tổ mẫu cũng không biết nàng đã sớm trở về nhà, Đường Ngọc cũng không vào nhà, mà đi một chuyến đến chợ cửa Đông trước

Cửa hàng nằm ở chợ cửa Đông này, chính là cửa hàng hôm nay Kim thúc thúc đưa tiền thuê tới

Đường Ngọc thấy đây là cửa hàng vải, kinh doanh kỳ thật coi như không tệ

Đường Ngọc tùy ý bước vào, cũng có chưởng quầy cùng tiểu nhị tiến lên giới thiệu vải vóc cho nàng, Đường Ngọc cố ý kéo dài thời gian hơi dài chọn vải, cũng lưu ý khách nhân tới lui trong cửa hàng, kinh doanh của cửa hàng này thật sự không kém, Đường Ngọc cũng mua hai thớt vải rồi mới rời đi.

Mang theo hai thớt vải, Đường Ngọc lại đi đến chỗ một cửa hàng khác mà Kim thúc thúc đã nhắc tới, hiện giờ, đây chính là một cửa tiệm vàng bạc, cũng chính là nơi bán phụ kiện cùng đồ trang sức

Đường Ngọc cũng đi vào, lập tức có tiểu nhị tiến lên đón, Đường Ngọc tùy ý hỏi vài câu, tiểu nhị lên tiếng đáp, rồi sau đó mới đón Đường Ngọc đi vào

……

Ở lầu hai quán rượu đối diện, ánh mắt Trần Thúc vừa lúc bắt gặp được một thân ảnh ngay lối vào cửa hàng.

Đường Ngọc?

Trần Thúc cười mỉm, tới nơi này mà cũng có thể nhìn thấy nàng, hắn thấy trong lòng nàng ôm hai thớt vải, nói cùng tiểu nhị mấy câu, sau đó được tiểu nhị đón đi vào.

Lúc này ánh mắt Trần Thúc mới dừng trên bản tên của cửa hàng đối diện, là tiệm kinh doanh phụ kiện cùng đồ trang sức……

Đầu ngón tay Trần Thúc gõ nhẹ mép bàn, vừa mua vải, vừa mua trang sức, đây là chuẩn bị bắt đầu trang điểm?

Nữ tử sửa soạn vì người mình thích, chẳng lẽ, là cố ý trang điểm cho hắn nhìn?

Nhưng mà…… Trần Thúc bỗng nhiên nghĩ, sao lại có con thiêu thân từ chỗ nào bay loạn tới đây vậy? Tựa như con này trước đây đã tới rồi thì phải?

Tác giả có lời muốn nói:

Trần...!ngươi bớt tự mình đa tình đi...!chặc chặc.