Trình Tô Nhiên một bên ngây ngô cười một bên rơi lệ, hai má lúm đồng tiền nhỏ chua xót mà hãm xuống.

Cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, càng lau nước mắt lại chảy ra càng nhiều, lau thật lâu cũng không hết, con ngươi được nước mắt tẩy qua tựa như một viên minh châu đen nhánh, ánh đèn hạ xuống ướt át sáng trong.

"Kỳ hạn của hiệp ước là ba tháng, hiện tại còn hơn một tháng rưỡi nữa, chị cho em 30 vạn, em hẳn là nên trả lại một nửa, chờ một lát, em....." Giống như đang lầm bầm lầu bầu, nói xong, cúi đầu từ trong túi lấy điện thoại ra.

Giữa mày Giang Ngu ninh lại càng sâu, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không cần."

Trình Tô Nhiên phảng phất như không nghe thấy, đầu ngón tay ở trên điện thoại di chuyển thật nhanh.

Màn hình chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo nhuộm lấy đôi mắt phiếm hồng của cô, mũi cũng hồng hồng, môi khẽ nhếch, mỗi một lần hít sâu là mỗi một lần thân thể run rẩy, nước mắt cứ như vậy chảy vào trong miệng.

Nhìn cô so với khóc còn khó coi hơn cười, trong lòng Giang Ngu giống như có thứ gì đó, bị nắm lấy.

Dần dần sinh ra cảm giác bực bội.....

- -----phanh!

Giang Ngu đóng sầm cửa lại.

Khóa trái.

Cô ấy dựa lưng vào cửa cúi đầu, hít thở thật sâu, nhắm mắt lại.

Thời điểm biết được Trình Tô Nhiên "phản bội", đầu tiên cô ấy cảm thấy nghi hoặc, không rõ bạn nhỏ muốn từ chỗ của Kỳ Ngôn biết được cái gì, sau đó cô ấy có điểm hoảng loạn, lo lắng Kỳ Ngôn đem những chuyện không tốt giữa hai người nói ra, thêm mắm thêm muối một phen biến thành lời nói bất lợi cho cô ấy, dựa vào những thứ này, cuối cùng mới cảm thấy tức giận bởi vì bị phản bội.

Một khắc kia, cô ấy lại động tới ý niệm ngưng lại hiệp ước, chỉ là rất nhanh đã đánh mất ý niệm đó, cô ấy còn chưa nghĩ sẽ kết thúc đoạn quan hệ tiền tài này, cũng không muốn bản thân làm chuyện lỗ mãng.

Cô ấy hỏi Trình Tô Nhiên chuyện là như thế nào, sau khi nghe được đáp án mới một hơi thở phào nhẹ nhõm, phát hiện "phản bội" này không giống loại "phản bội" như trong tưởng tượng, hóa giải được hiểu lầm, cũng ý nghĩa cho việc cô ấy có thể tiếp tục lưu lại bạn nhỏ bên người.

Nhưng ngay sau đó lại ý thức được.....

Cô ấy thế nhưng cũng sẽ để ý hình tượng của bản thân trước mặt bạn nhỏ.

Mất khống chế.

Giang Ngu chán ghét nhất là loại mùi vị này, cô ấy không có khả năng mất đi khống chế, cô ấy không cho phép bản thân mất đi quyền chủ đạo, ngay lúc Điền Lâm nói với cô ấy đã tìm được lốp xe dự phòng, cô ấy liền bức thiết muốn thông qua một cô gái khác để chứng minh, ở trước mặt Trình Tô Nhiên chứng minh----

Cô ấy vĩnh viễn là kim chủ.

Muốn dạng người gì đều có thể có được dạng người đó.

Cô ấy vĩnh viễn là kim chủ.

Chỉ có bản thân cô ấy tự nguyện mở ra lồng sắt, chim nhỏ mới được phép bay đi....

Bốn phía yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.

Giang Ngu ngẩng đầu lên, mở bừng mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy giữa chân mày, lúc này điện thoại được đặt ở trên giường sáng lên, cô tiến lên, cầm lấy nhìn xem.

Wechat bạn nhỏ chuyển khoản năm vạn tệ.

[ Thực xin lỗi, chị, hạn ngạch chỉ cho phép chuyển được năm vạn, số còn lại ngày mai cùng ngày kia sẽ chuyển cho chị, ngày mai em sẽ trở về ký túc xá, trước khi đi sẽ đem phòng thu thật sạch sẽ.]

[ Cảm ơn chị.]

Lần này không có icon biểu tình nào.

Giang Ngu nhìn chằm chằm ít ỏi chỉ mấy văn tự, ninh chặt mi, giống như bị khiêu khích, chỉ cảm thấy bên trong thân thể như có một cổ lửa giận thiêu cháy.

Cô ấy đem điện thoại ném sang một bên, đứng dậy mở cửa.

Trong phòng khách không có một bóng người.

Cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, phòng tắm lại có tiếng nước.

Cô ấy lạnh mặt đi về hướng phòng ngủ phụ, không có bất luận thông báo gì trực tiếp đẩy cửa tiến vào, một tia ánh đèn tỏa ra, cô ấy ngước mắt lên, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kinh hoảng thất thố của Trình Tô Nhiên.

Cô gái nhỏ đang chuẩn bị tắm rửa, cả người chỉ độc một chiếc quần lót, thấy cô ấy xông vào theo bản năng giơ tay lên bảo vệ bản thân.

"Chị, sao chị....."

Giang Ngu cười lạnh tiến lên, duỗi tay ra đem cô chặn ngang ôm lấy, xoay người, chặt chẽ ấn xuống đầu giường, đầu ngón tay nắm lấy cằm cô, " Bạn nhỏ, có phải em nghe không hiểu lời tôi nói hay không?"

"Cái.....!Cái gì....." Trình Tô Nhiên bị ánh mắt âm lãnh của cô ấy dọa đến, cứng đờ không dám động đậy.

"Tôi để em đi rồi sao?"

"......"

"Gấp như vậy không chờ nổi muốn chạy?"

"Em...."

"Xem ra tôi đối với em thật sự quá tốt, làm cho xương cốt cả người đều tô đến muốn mệnh, ba ngày hai lần cùng tôi giận dỗi, hả? Cảm thấy cánh của mình đã dài đã cứng rồi, phải không?" Giọng nói Giang Ngu thấp lãnh, đầu ngón tay bỗng chốc dùng sức nắm chặt lấy.

Cằm truyền đến từng trận đau đớn, Trình Tô Nhiên nhăn mặt nức nở một tiếng, giãy giụa lắc đầu, "Không có, em không có ưm----"

Hơi thở ấm áp ngăn chặn lấy môi, thong thả mà nghiền ép, giống như đang trấn an, cô đình chỉ giãy giụa, cầm lòng không được ngẩng đầu lên đón ý hùa theo, nhưng mà ngay giây tiếp theo, đã bị nặng nề một ngụm cắn lấy.

Trình Tô Nhiên thoáng chốt đau đến chảy nước mắt, một bàn tay chống lấy bả vai Giang Ngu, ý đồ muốn đẩy cô ấy ra.

Đáng tiếc sức lực quá nhỏ.

Giang Ngu bắt lấy cái tay đang phản kháng trên người mình, đem cả người cô ấn đảo xuống, lại hung hăng cắn thêm một chút nữa, ngồi dậy, hai chân uốn cong quỳ gối hai bên sườn cô, từ trên cao mà nhìn xuống.

"Em sai rồi, chị, em biết sai rồi....." Cô gái nhỏ hai mắt đẫm lệ mông lung, giống như một chú dê con đang đợi đem đi làm thịt.

Giang Ngu hơi híp mắt, dục vọng khống chế được thỏa mãn trong lòng liền sinh ra khoái ý, tầm mắt dời xuống, lỡ đãng đảo qua một nửa đào tiêm hình cung kia, duỗi tay xoa nhẹ một cái, sau đó bóp chặt lấy.

"Ưm-----"

Trình Tô Nhiên ép người lại.

"Còn dám giận dỗi nữa không?" Giang Ngu cúi người dán ở bên tai cô.

Trình Tô Nhiên trừu khí, trong cổ họng phát ra thanh âm rầm rì, "Không dám....."

"Bộ ảnh còn mấy kỳ nữa chụp xong?"

"Hai kỳ."

"Sau khi chụp xong không được cùng Kỳ Ngôn có bất luận liên hệ gì!"

"Được...."

Trình Tô Nhiên ngửa đầu, nhịn không được rùng mình, đôi mắt đen ngập nước long lanh nhìn người.

Giang Ngu tránh đi ánh mắt của cô, ngừng lại động tác trên tay, buông cô ra, không nói một lời rời khỏi phòng.

Tiểu Đào tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một bộ áo ngủ màu hồng nhạt giống như đúc với Trình Tô Nhiên, vải dệt tơ lụa mượt mà, ở dưới ánh đèn oánh oánh tỏa sáng.

Có lẽ bởi vì dáng người cô cao hơn, thoạt nhìn qua cũng không có cảm giác thiếu nữ linh động, ngược lại bởi vì khung xương bả vai lớn mặc vào trong có vẻ quê mùa.

Chẳng ra cái gì cả.

"Giang tổng-----" Tiểu Đào hướng cô ấy cười, sờ soạng đầu tóc bản thân, "Em đã tắm sạch."

Giang Ngu nhìn nàng, phảng phất như đang xem phiên bản lỗi của bạn nhỏ, hình tượng cùng thần thái không giống, nhìn như thế nào cũng không có cảm giác kinh diễm, trong tức khắc hoàn toàn không còn hứng thú.

"Giang tổng?"

"Em đi đi."

Tiểu Đào đầy mặt kinh ngạc.

Giang Ngu đi đến cạnh sô pha ngồi xuống, từ trong túi lấy ra ví tiền, cầm mấy tờ giấy tiền màu đỏ đưa qua, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Tôi không thích những cô gái trẻ mặc quần áo màu hồng nhạt trông khó coi."

"......"

Tiểu Đào xấu hổ đến nỗi trên mặt một trận xanh một trận trắng, rồi lại không biết phản bác như thế nào, có điểm không cam lòng.

"Em đi đổi mội cái màu sắc khác nhưng....."

"Muốn tôi mời em ra ngoài sao?" Giang Ngu lười nhác mà nâng mí mắt lên.

Tiểu Đào ngậm miệng lại, giống như nhận mệnh nhận lấy tiền, ôm lấy quần áo bản thân vừa thay ra trở vào phòng tắm, một lần nữa mặc lại thật tốt, mặt mày xám xịt rời đi.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Giang Ngu đứng ở tại chỗ xuất thần, ánh sáng từ ngọn đèn thủy tinh hoa lệ chiếu xuống bao phủ lấy cô ấy, vì thân ảnh cô tịch đó mà mạ lên một tầng sắc màu ấm áp, một lát sau, cô ấy rót cho bản thân một ly nước, dạo bước đến phía trước cửa sổ.

Bầu trời là một màu đen kịt, ánh trăng u ám, ngoài cửa sổ là những ngọn đèn của thành phố mông lung bên trong mưa bụi mù mịt, giống như một mảnh hải dương lộng lẫy, duỗi hướng phương xa.

Cô ấy lẳng lặng chăm chú nhìn ra bên ngoài, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nước, ánh mắt thâm trầm.

Mấy ngày nay đi công tác ở bên ngoài căn bản là ngủ không được ngon giấc, rất nhớ bạn nhỏ, nhớ em ấy đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, nhớ em ấy ôn nhu nhuận ngọt tươi cười, nhớ em ấy khinh thanh tế ngữ gọi chị, càng nhớ bộ dáng em ấy ở trên giường bị khi dễ đến vô lực chống cự.

Mỗi khi hành lang dài tối đen xuất hiện ở trong đầu, cô gái nhỏ tựa như một bó sáng ở nơi kia, dẫn cô ấy ra khỏi bóng tối.

Cô ấy bức thiết cùng khát vọng muốn ôm cô đi vào giấc ngủ.

Tuy rằng bóng ma chiếm cứ trong lòng, nhưng mười mấy năm qua cô ấy luôn là một người ngủ, trên giường có thêm một người cũng sẽ khiến cho cô ấy không có cảm giác an toàn.

Thời điểm cùng bạn gái cũ ở bên nhau, hai người cùng giường triền miên, cô ấy luôn chờ đến khi đối phương ngủ rồi, lại lặng lẽ rời đi, đến một phòng khác nghỉ ngơi, sáng sớm lại lặng lẽ trở lại bên người đối phương.

Đến nỗi nhóm tình nhân trước đây cũng vậy, ở trên giường bất quá là vì nhất thời vui thích, sau khi kết thúc càng là không cần lưu luyến, một mình rời đi.

Mới đầu cô ấy cùng bạn nhỏ cũng như thế.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào hết thảy đều đã thay đổi.

Buổi tối Tết Trung Thu ngày hôm đó, cô ôm bạn nhỏ ngủ một đêm, không có bất luận cảm giác không khỏe gì.

Sau đó nữa, chính là đêm cô ấy bị đá xuống giường đêm đó.

Nguyên lai cùng người triền miên suốt một đêm lại ấm áp và thoải mái như vậy.

Cô ấy phảng phất như một cái đảo cô độc ngăn cách với thế nhân, cách một đại dương mênh mong bát ngát nhìn người khác vui vẻ náo nhiệt, nhưng trước sau lại cự tuyệt rời đi, cũng không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.

Rốt cuộc đến một ngày, cô ấy nhìn thấy Trình Tô Nhiên, có chút cảm thấy không chịu nổi cô tịch cùng quanh quẽ, sinh ra khát vọng muốn tới gần.

Nhưng là vì cái gì? Vì cái gì lại là Trình Tô Nhiên.....

Non nửa ly nước chậm rãi uống xong, khó chịu trong lòng cũng tiêu bớt không ít, bình tĩnh lại.

Giang Ngu buông cái ly, xoay người, liếc mắt nhìn phòng ngủ chính một cái, lại nhìn về phía phòng ngủ phụ, suy nghĩ, ánh sáng trong mắt ảm đạm xuống.

Sau một lúc lâu, cô ấy đi về hướng phòng ngủ chính.

........

Mấy ngày liên tiếp bị ác mộng quấy nhiễu, Giang Ngu đối với giấc ngủ sinh ra rất nhỏ sợ hãi, cô ấy đem đèn đầu giường điều chỉnh sáng hơn một tí, đồng thời kéo bức màn cửa sổ ra, làm cho ánh đèn từ những tòa cao ốc building bên ngoài tiến vào.

Khiến cho gian phòng ngủ mông lung cảm nhận được nhu hòa lấp đầy.

Cô ấy nằm xuống, nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, hô hấp dần dần đều đặn vững vàng.

Cũng không nhớ rõ trước khi vào giấc ngủ sâu đã nghĩ đến cái gì, thời điểm cô ấy ý thức được, trước mắt đã là một thế giới khác, hắc ám, áp lực, tràn ngập tuyệt vọng, vẫn là cảnh tượng đó, vẫn là những người đó, giống như một bàn tay thật lớn xé rách cô ấy.

Đứt quãng, nửa mộng nửa tỉnh.

Trên trán là mồ hôi nhễ nhại, trái tim bên trong lồng ngực đậịch liệt, Giang Ngu đột nhiên mở bừng mắt ra, bò ngồi dậy, ở bên trong ánh đèn sáng nhạt của căn phòng không ngừng thở phì phò.

Thời gian là 12 giờ rưỡi.

Không được....

Vẫn không được.

Cô ấy bình tĩnh trong chốc lát, nắm lấy điện thoại, lảo đảo rời khỏi phòng, xuyên qua phòng khách, gấp không chờ nổi mà đẩy ra cửa phòng ngủ phụ.

Trong phòng tối đen.

Mảng lớn ánh sáng từ phòng khách tỏa vào, Giang Ngu mơ hồ nhìn thấy người trên giường giật giật, cô ấy bất chấp mọi thứ, buông điện thoại xuống, chui vào ổ chăn ấm áp.

Trong nháy mắt kia khi ôm lấy bạn nhỏ, cảm nhận được thân thể của cô có chút run lên.

"Tôi đánh thức em sao?" Giang Ngu nhẹ giọng hỏi

Trình Tô Nhiên nằm nghiêng, hai mắt nhắm chặt, vốn định cứ như vậy giả bộ đã ngủ rồi, nhưng ngay tại lúc người phía sau ôm lấy cô, trong tâm sinh ra sợ hãi khiến cô khống chế không được run rẩy.

Giả không nổi nữa.

"Không có...." Cô nhỏ giọng nói, "Em còn chưa ngủ."

Giang Ngu trầm mặc không nói.

Trong bóng tối, không khí yên tĩnh phảng phất như đọng lại, có thể tinh tường nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Trình Tô Nhiên không khỏi khẩn trưởng lên, cũng có chút nghi hoặc, chị ấy không phải đang cùng tình nhân khác.....!À, khả năng đã làm xong rồi đi.

Từ hơn 9 giờ cho đến bây giờ, đã rất lâu rồi, chị ấy nhất định rất thích cũng rất vừa lòng cô gái kia, không biết đã dùng bao nhiêu bao ngón tay? Có phải cũng dùng đến món đồ chơi nhỏ hay không?

Nghĩ đến đây, trái tim run rẩy nhói đau, trong bóng đêm cô nở nụ cười khổ.

Cô muốn bẻ ra ngón tay đang đặt trên eo mình.

Nhưng cô không thể.

Không thể giận dỗi.

"Tôi để em ấy đi rồi." Sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp của Giang Ngu.

Trình Tô Nhiên ngẩn ra.

Không đợi cô hỏi vì cái gì, người ở phía sau lại lần nữa mở miệng: "Em ấy không đẹp bằng em."

"....."

Chóp mũi quanh quẩn ngọt thanh mùi sữa, Giang Ngu nhắm mắt lại, hít sâu, hơi thở nóng rực phả lấy phía sau cổ cô gái nhỏ, giọng nói lại thấp vài phần: "Em có chán ghét tôi không?"

"Không chán ghét...." Trình Tô Nhiên lẩm bẩm, khóe môi giương lên độ cong nhợt nhạt.

Nghe thấy Giang Ngu nói đã để cô gái kia đi rồi, trong đầu thoáng chốc có một đóa pháo hoa nổ vang sáng rực, cảm giác ngứa ngáy dày đặc chạy dọc theo xương leo lên, ở nơi mềm mại của trái tim cào nhẹ.

Cô thế nhưng lại có chút vui vẻ.

Cô thật tiện.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, thấm ướt gối đầu, cô nhịn không được, nước mắt càng ngày càng dũng mãnh rơi xuống, thân mình run rẩy.

Trong cổ họng phát ra thanh âm áp lực nức nở.

Giang Ngu khẽ nhíu mày, một tay khác đem cô gái nhỏ xoay người lại, phiến môi ôn nhu dán trên mí mắt của cô, hôn xuống những giọt nước mắt đó, "Đừng khóc...."

"Ừm." Trình Tô Nhiên gật gật đầu, đôi tay vô thức ôm lấy cổ Giang Ngu.

Nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.

Rõ ràng là đã thề phải khống chế bản thân, nhưng vẫn là bởi vì chị ấy nói mấy câu lại vô thức đầu hàng, cô thật sự không có bất luận biện pháp chống cự nào.

Bắt đầu từ một khắc kia khi cô biết bản thân đã động tâm, thì đã chú định rằng không thể trốn được nữa....

Đầu lưỡi nếm lấy tư vị mằn mặn, Giang Ngu ngẩng đầu lên, duỗi tay phất khai tóc mái tán loạn trên trán cô gái nhỏ, lại lần nữa cuối thấp, hôn lấy tai cô.

"Về sau muốn biết cái gì có thể trực tiếp đến hỏi tôi."

"Ngoan."

- -------

Editor:

*Thả tim*.