Trong số những vệ sĩ được Nam Cung gia thu nhận và đào tạo, Dịch Phàm, Lâm Tinh và Cao Lãng là ba người gần tuổi nhất, cùng một lứa với nhau, cho nên từ nhỏ liền bị đem ra so sánh.

Dịch Phàm may mắn được Nam Cung phu nhân nhìn trúng, đưa đến bên cạnh làm bạn với vị tiểu thư duy nhất của Nam Cung gia, khiến hai tên còn lại rất hâm mộ.

Nhưng mà Lâm Tinh thì tính tình tương đối tốt, sẽ không ghen tỵ đến phát cuồng như Cao Lãng.

Bây giờ, khi Cao Lãng giành được chỗ trống mà hắn đã trông chờ suốt bao nhiêu năm, khỏi phải nói hắn vui vẻ và đắc ý đến cỡ nào.

Hắn cười nói:

“Dịch Phàm à Dịch Phàm, cậu cũng có ngày hôm nay.

Giỏi thì sao? Thân thủ tốt thì sao? Chẳng phải đều bị đuổi sang chỗ khác làm việc rồi à?”

Nguyên nhân chính khiến Dịch Phàm phải dời công tác sang nơi khác không phải ai cũng biết.

Cao Lãng tự cho là giỏi, nhớ đến biểu hiện vô cùng xuất sắc của Dịch Phàm khi còn bé và hàng tá lời khen có cánh của mấy chú, hắn tức giận ngắt máy.

Dịch Phàm cũng không vội vàng, anh gọi lại một lần nữa.

Nhận điện thoại xong, Cao Lãng nhếch môi hỏi:

“Sao hả?”

“Cao Lãng, tôi nhớ Nam Cung gia có quy định vệ sĩ riêng của Yến Thư không được hút thuốc.”

“T-Thì sao?” Cao Lãng đột nhiên thấy hồi hộp.

Giọng của Dịch Phàm nhẹ bẫng:

“Anh đã hút thuốc, hơn nữa còn nói dối đại thiếu gia rằng mình không hút.”

“...” Không thể nào, làm sao mà Dịch Phàm biết hắn lén lút hút thuốc chứ?

“Địa chỉ?”

“Tôi sẽ gửi cho cậu ngay.”

Cao Lãng nói nhanh, sống lưng lạnh toát.

Tên nhóc này mặc dù nhìn thì thật thà đầu gỗ lắm, nhưng IQ không thấp, sự nhạy bén này có chút đáng sợ.

Đúng thật hắn giấu chuyện mình hút thuốc để được làm vệ sĩ riêng cho Yến Thư, hơn nữa vì để không ai phát hiện ra, hắn thường xuyên nhai kẹo cao su, đang cố gắng cai rồi, bí mật này lại bị Dịch Phàm lấy làm thứ uy hiếp hắn.

Rất nhanh sau đó, điện thoại của Dịch Phàm hiện lên một địa chỉ của nhà hàng cao cấp.

Anh không nói một lời, chạy thẳng qua chỗ đó, trong lòng hơi căng thẳng, lẩm bẩm tự nhủ:

“Là do thói quen nghề nghiệp, muốn đến bảo vệ cô ấy mà thôi.”

Anh sẽ âm thầm theo dõi họ, sẽ không làm ra chuyện gì để bị phát hiện.

Anh một lần lại một lần từ chối cô ấy, cô ấy muốn tìm bạn trai khác cũng rất bình thường, chẳng ai chịu tổn thương liên tiếp còn ngu ngốc yêu mãi một người cả.

Khi Dịch Phàm đến nơi, Yến Thư đã kết thúc buổi nói chuyện với người đàn ông kia.

Tuy rằng không được tự nhiên, nhưng cô vẫn cố duy trì nụ cười lịch sự.

Anh ta tự giới thiệu là có nhà có xe, cả quá trình giao tiếp cứ khoe khoang đủ thứ, nào là tốt nghiệp đại học danh giá ở Mỹ, từng yêu qua nhiều người, hẹn hò với cả diễn viên, người mẫu, linh ta linh tinh.

Yến Thư chỉ biết cười ha ha cho qua, một người đàn ông thật sự ưu tú sẽ không treo cái bằng đại học và nhà cửa trên miệng đâu.

Cô tìm lý do để vào nhà vệ sinh, sau đó gọi cho Ninh Khả Điềm cầu cứu:

“Này, cậu đang ở đâu vậy? Giúp tớ với!”

“Làm sao thế?”

“Tên đàn ông ngoài kia giống như thần kinh vậy, tớ chịu không nổi rồi.” Yến Thư bắt đầu thuật lại mấy lời của người đó, nói cái gì mà chỉ cần vợ ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm chăm sóc con cái, không đòi hỏi học vấn, xinh đẹp là được, rồi thì một đống câu hỏi khiến cô vô cùng khó chịu.

Đáng đời ông ta bị ế!

Ninh Khả Điềm dở khóc dở cười:

“Lát nữa tớ gọi cho cậu, cậu giả vờ nghe máy rồi bảo có việc gấp nhé.”

Cách này của Ninh Khả Điềm không tồi, Yến Thư nghe xong liền mừng rỡ nói:

“Được.

Tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau khi chuẩn bị xong.”

Tắt máy, Yến Thư thở dài một hơi rồi nhìn chính mình trong gương.

Cô đưa tay vỗ vào mặt, vực dậy tinh thần rồi mới cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Lúc đó, tên đàn ông kia cũng đang ngồi nói chuyện điện thoại với bạn, vừa cười nham hiểm vừa bảo:

“Hôm nay câu được một con cá rất ngon, ừ, nhìn dáng nuột lắm, hơn nữa mới mười tám tuổi, chậc chậc.

Lát nữa tôi sẽ đưa con bé đó đi uống rượu rồi tìm cách “thịt” nó luôn.”

Những lời này thật sự khiến người xung quanh phải quay đầu nhìn, họ thấy sự đê hèn của gã đàn ông kia, nhưng chung quy đều là người xa lạ, không tiện xen vào lắm.

Nghe được từ đầu đến cuối những từ ngữ thô bỉ tuôn ra từ miệng của gã đàn ông, Dịch Phàm siết chặt nắm tay, gân xanh lần lượt nhô lên dưới lớp da màu đồng khỏe mạnh.

“Tao không tính dùng thuốc, chỉ cần chuốc say nó rồi muốn làm gì mà chẳng được? Đến khi đó nó lại đê mê bám dính lấy tao thôi! Nhưng nói thật, nếu không ổn, thì dùng thuốc chứ biết làm sao?”

Gã đàn ông lại nói nhỏ vào điện thoại, sau đó, đầu của hắn cảm giác được một cơn đau dữ dội.

“Cặn bã!”

Sau hai chữ đơn giản kia chính là âm thanh va đập thật mạnh, Dịch Phàm xông tới từ phía sau, túm đầu tên đàn ông và ấn mạnh xuống chiếc bàn cao cấp trước mặt.

Rầm.

Mặt kính dày lập tức nứt ra sau cú va chạm đầy bạo lực.