Trình Mục Vân cài cúc áo xong, đi đến bên đống lửa ngồi xuống. Anh đặt một tay lên đùi, bàn tay còn lại nhặt cành cây khô ở bên cạnh ném vào đống lửa.
Củi khô bốc cháy kêu tí tách, đốm lửa nhỏ bắn tung tóe.
Mạnh Lương Xuyên hừm một tiếng, dịch người nhường chỗ: "Trời vẫn chưa sáng, sao anh Trình đã ra ngoài rồi?"
Trình Mục Vân nhìn chằm chằm ngọn lửa, nhưng trên thực tế anh đang cảm nhận xung quanh.
Kể từ lúc sinh ra đời, anh đã đặt một chân vào cánh cửa địa ngục nên giác quan thứ sau vô cùng nhạy bén. Vừa rồi ở trong lều bạt, vào thời khắc khiến Ôn Hàn đạt khoái cảm dưới ngón tay mình, còn anh cúi đầu hôn cô cuồng nhiệt, giác quan của anh vẫn không một chút buông lỏng.
Đây là một đêm nguy hiểm rình tập tứ phương, biến cố ập đến trước khi trời sáng.
Lần này, Ôn Hàn thật sự chìm vào giấc ngủ. Cô nhắm mắt, toàn thân như bị đẩy xuống xoáy nước.
Cô rất mệt mỏi, đầu óc váng vất đến mức không còn tỉnh táo.
Nhưng dường như không bao lâu sau, cô bị đánh thức bởi tiếng thét kinh hoàng. Ôn Hàn lập tức ngồi dậy, nhận ra đây không phải giấc mộng. Cô liền cài cúc quần áo, từ túi ngủ bỏ ra ngoài, ra khỏi lều bạt.
Bên đống lửa không một người, nhưng Ôn Hàn nhìn thấy nhiều người ôm đầu, ngồi xổm bên cạnh lều bạt theo tiếng quát của Trình Mục Vân. Trình Mục Vân cầm cây súng trường nhỏ mà anh đem theo, nấp sau tảng đá lớn: "Mấy người đàn ông mau đi lấy súng." Ngữ khí của anh lạnh lùng và nghiêm nghị. Nói xong, anh nhặt một hòn đá ném về vị trí của hướng dẫn viên.
Nơi đó đều là súng do hướng dẫn viên mang theo để phòng thân theo thông lệ, số lượng không nhiều bằng của Trình Mục Vân và Mạnh Lương Xuyên.
Nghe tiếng quát của anh, đám đàn ông đều do dự. Họ muốn đứng dậy nhưng bị sự ngập ngừng của họ ngăn cản. Trình Mục Vân và Mạnh Lương Xuyên nhả đạn về khu rừng rậm phía sau tảng đá lớn. Tiếng súng không ngừng rít lên trong đêm tối yên tĩnh.
"Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt." Mạnh Lương Xuyên nhếch miệng, nhổ một miếng nước bọt, bắn liên tục ba phát đạn.
Lời nói của anh ta hoàn toàn thật lòng.
Một hướng dẫn viên đã bị trúng đạn. Còn một hướng dẫn viên, Trình Mục Vân và anh ta, tổng cộng mới là ba người có sức chiến đấu.
Không biết... đối phương có bao nhiêu tên?
Trong bóng tối chỉ còn lại tiếng súng, tiếng mắng chửi và tiếng khóc than.
Ôn Hàn ở gần chỗ Trình Mục Vân. Nghe những lời đó, tuy bị nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn thân nhưng cô vẫn từ từ bò đến bên Trình Mục Vân, cất giọng run run: "Tôi... tôi có thể không?"
Cô không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng tiềm thức báo cho cô biết, cô không thể sợ hãi, bằng không chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Trình Mục Vân chau mày, trong đôi mắt đan phượng của anh chỉ có bóng đêm. Vừa rồi anh nghe thấy có người tiến lại gần, khóe mắt đã nhìn Ôn Hàn. Anh không nói một lời, đưa khẩu súng lục thao tác đơn giản của mình cho cô.
Sau đó anh ra hiệu Ôn Hàn, học anh cách sử dụng.
Ôn Hàn giơ tay nhận khẩu súng. Nó nặng hơn cô tưởng rất nhiều.
Sau đó, cô dựa vào cảm giác của mình, nhằm đầu súng về nơi xa.
Thật ra Ôn Hàn chẳng nhìn thấy bất cứ người nào. Cô không phải là Trình Mục Vân và Mạnh Lương Xuyên, chưa thể thích ứng với cuộc chiến trong đêm tối.
Ôn Hàn cũng không biết cô cầm súng liệu có tác dụng gì? Tuy nhiên, chính sự chủ động của cô đã khích lệ đám du khách nam. Đôi ba người chạy đến nhặt súng. Nhưng vừa mới có người cầm súng đứng dậy, muốn tìm nơi ẩn nấp, anh ta đột nhiên kêu một tiếng, ngã xuống đất.
Ôn Hàn nghe thấy Trình Mục Vân lẩm bẩm câu gì đó bằng tiếng Nga. Cô chú ý lắng nghe, hóa ra anh vừa giơ súng đề phòng vừa hát lẩm nhẩm. Anh dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng thể hiện chính bài hát thu hút sự chú ý của cô trong đêm lãng mạn hôm nào.
"Chúng đến rồi!" Mạnh Lương Xuyên đột nhiên kêu to một tiếng: "Nhìn thấy bóng người là bắn ngay, đừng quan tâm đến chuyện khác."
Anh ta và Trình Mục Vân không ngừng lên đạn.
Phía đối diện đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng người. Ôn Hàn bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt, trái tim cô co rút mạnh. Cô dựa sát vào người Trình Mục Vân, bàn tay run run cũng lên nòng súng.
Sức giật mạnh khiến báng súng đập vào gan bàn tay của cô.
Cũng chẳng biết có ai bị bắn trúng, không gian chỉ còn lại tiếng súng trong giây lát. Tiếng súng phát ra từ phía đối phương và nhóm du khách. Những người đàn ông bỗng dưng nổi cơn điên, tất cả đều nhặt súng, bắt đầu nổ súng loạn xạ, bất kể có biết sử dụng hay không. Dù bắn loạn xạ nhưng người đông vẫn có uy lực hơn hai tay súng thần.
Mười mấy bóng hình ở phía đối diện có người ngã vật xuống đất, cũng có kẻ nằm rạp xuống tránh đạn.
Ôn Hàn không nhìn thấy bất cứ bóng hình nào. Cô nheo mắt tìm kiếm trong đêm tối. Nhưng vào đúng giây phút cô lơ là, đột nhiên có một bóng đen lao đến. Ôn Hàn giật mình kêu một tiếng, lập tức bóp cò.
Nhưng một bụp nhẹ đã vang lên. Ôn Hàn cảm thấy bờ vai đau nhói, cô đã bị trúng đạn.
Vào thời khắc đó, từ sau lưng Ôn Hàn có một bóng đen lao ra, đụng mạnh vào bóng đen ở phía đối diện. Tiếp theo, hai bóng đen lăn xuống con dốc, lăn tới gần đống lửa. Hai bóng đen tấn công vào chỗ hiểm trên thân thể đối phương, vật lộn chẳng khác nào người man di mọi rợ. Ôn Hàn ôm vai mình, đau đến mức tầm mắt mờ dần. Tuy nhiên, cô vẫn nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau ở phía xa xa.
Bóng đen ngày càng nhiều, ý thức của Ôn Hàn cũng ngày càng rã rời.
Sau đó cô nhìn thấy một người cầm dao đâm mạnh vào người kia.
Trước mắt tối sầm, Ôn Hàn hoàn toàn mất đi tri giác.
Đau quá. Đâu đâu cũng toàn là máu, cộng thêm mùi nhức mũi.
Bờ vai ngày càng đau đớn, Ôn Hàn nghiến răng, dù cố gắng đến mức nào cô cũng không chịu nổi. Nước mắt chảy dài trên gò má, cô dần dần tỉnh lại từ trong cơn đau to lớn, cảnh vật trước mắt mơ hồ.
"Ôn Hàn." Một giọng đàn ông nói nhỏ bên tai cô: "Tôi giúp em xử lý vết thương."
Trên người Trình Mục Vân dính đầy máu, tuy nhiên đều là máu của người khác và máu của Ôn Hàn.
Anh đặt Ôn Hàn lên đùi mình, ngồi bên cạnh đống lửa đã gần tàn, dưới ánh nắng sớm mai, xử lý vết thương cho cô.
Những kẻ bất ngờ tấn công đã rút lui. Đám du khách sợ chết khiếp, tất cả tụ tập xung quanh đống lửa, như thể đối với bọn họ, chỉ có hai người đàn ông và hướng dẫn viên mới là chỗ dựa đáng tin cậy.
Không ai dám nhìn xác chết ở bên ngoài khu vực cắm trại.
Càng không ai dám tiến lại gần thi thể ở trong khu vực cắm trại. Vừa rồi Trình Mục Vân đã đâm trúng tim hắn. Lúc anh lảo đảo đứng dậy, tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng đó đều vô cùng sợ hãi.
Cuộc chiến đẫm máu ở cự ly gần bao giờ cũng đáng sợ hơn đọ súng từ phía xa, bởi vì nó kích thích cảm quan và trái tim mỗi con người.
Người bình thường dễ bị suy sụp tinh thần khi chứng kiến cảnh tượng ghê rợn vừa rồi.
"Theo tôi, nên lấy..."
"Suỵt." Trình Mục Vân cắt ngang lời Mạnh Lương Xuyên.
Chứng kiến nửa thân trên của Ôn Hàn đầy máu, sắc mặt Vương Văn Hạo tái nhợt. Anh ta rất lo lắng và xót xa nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Anh ta không thể để lộ bản thân quen thuộc với việc xử lý vết thương đạn bắn nên đành đứng bên cạnh nhìn Trình Mục Vân ôm Ôn Hàn.
Tầm nhìn của Ôn Hàn rất mơ hồ, cô chỉ lờ mờ nhận ra, người đang ôm cô là Trình Mục Vân.
Trình Mục Vân đưa mắt ra hiệu Mạnh Lương Xuyên rồi lại nhìn chai rượu bên cạnh đống lửa. Mạnh Lương Xuyên đi lấy chai rượu đưa cho anh.
"Em yêu..." Trình Mục Vân ghé sát miệng vào tai Ôn Hàn, nói thì thầm bằng tiếng Nga như nói với người tình: "Lần đầu tiên tôi gặp em, lúc em chắp hai tay trước ngực, hai ngón trỏ của em vô ý thức cọ nhẹ vào nhau. Em biết không? Cử chỉ của em là muốn thu hút sự chú ý của tôi..." Anh rút con dao dính đầy máu trên người, đổ rượu vào lưỡi dao: "Tôi có khả năng quan sát rất tốt, tốt đến mức nhất cử nhất động của bất cứ người nào, bao gồm cả hơi thở nhẹ hay nặng, tôi cũng có hứng thú quan sát và phân tích..."
Rượu dần dần rửa sạch vết máu trên lưỡi dao.
Màu đỏ tươi biến mất, chỉ còn lại màu trắng bạc, trông đặc biệt lạnh lẽo dưới ánh nắng của buổi sớm tinh mơ.
Ôn Hàn yên lặng nghe anh nói chuyện. Cô chau mày, cố gắng chống lại nỗi đau trên vai.
Câu nói của Trình Mục Vân như một lời dẫn, thu hút sự chú ý của Ôn Hàn, bởi vì đó cũng là điều cô hiếu kỳ và muốn nghe. Lời phân tích mổ xẻ của anh, bất kể là thật hay giả, cũng có tác dụng thu hút cô.
"Tất nhiên, tôi không phải vì điều đó mới nảy sinh hứng thú với em. Tôi từng nói... kể từ lúc gặp em, tôi đã có khao khát mãnh liệt, muốn tiến lại gần em, hôn em, vuốt ve em..."
Trình Mục Vân xoay chuôi dao, để mũi dao hướng xuống đầu vai Ôn Hàn.
Áo sơ mi trên vai cô đã bị xé toang. Hình vẽ bông hoa sen trên cánh tay dính đầy máu trông rất đáng sợ.
Khóe mắt Trình Mục Vân có thể nhìn thấy, mũi dao đã nhằm trúng vị trí có đầu đạn.
"... Và cùng em ái ân."
Anh đột ngột đâm mũi dao xuống. Cảm giác mũi dao chạm vào đầu đạn, Trình Mục Vân khoét sâu vào da thịt một cách thành thạo, gẩy đầu đạn ra ngoài. Ôn Hàn đau đến mức trước mắt tối sầm. Cô hét lên một tiếng rồi cắn chặt môi, toàn thân có cảm giác như sắp lìa đời.
Đầu đạn rơi xuống đất.
Trình Mục Vân bóp cằm Ôn Hàn, cắn mạnh môi cô, cương quyết dùng đầu lưỡi ngăn cản hành động tự ngược đãi bản thân của cô. Anh nhanh chóng thò đầu lưỡi vào khoang miệng Ôn Hàn, cuốn lấy đầu lưỡi của cô đưa sang miệng mình quấn quýt triền miên. Ôn Hàn chỉ cảm thấy xung quanh đều là mùi máu tanh, toàn thân cô tê liệt, ngay cả nụ hôn này, ban đầu cô cũng không có cảm giác.
Khi Trình Mục Vân thọc sâu lưỡi vào cổ họng Ôn Hàn, đồng thời đổ rượu lên vai cô để khử trùng, cô đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó nổ tung, đớn đau nhấn chìm toàn thân, linh hồn phảng phất rời khỏi cơ thể.
Nước mắt không ngừng tuôn ra như suối. Tầm mắt của cô mờ mịt, cô chỉ biết đón nhận nụ hôn của anh một cách bất lực.
Khi đau đớn vượt qua giới hạn của sức chịu đựng, tất cả đều trở nên mơ hồ. Chỉ có dục vọng của người đàn ông là chân thực.
Trình Mục Vân không ngừng hôn Ôn Hàn, anh giơ tay ra hiệu Mạnh Lương Xuyên bôi thuốc và băng bó vết thương cho cô. Vẻ mặt của Mạnh Lương Xuyên đầy ý vị sâu xa, anh ta nhanh chóng xử lý vết thương, động tác hết sức chuyên nghiệp. Cuối cùng, Ôn Hàn lịm đi vì đau đớn, còn ánh mắt của Vương Văn Hạo như muốn giết người.
Mạnh Lương Xuyên nhướng mày, cảm thấy thú vị.
Từ hôm qua anh ta đã có cảm giác, cô gái này tương đối đặc biệt. Nửa đêm phát hiện cô bất bình thường, bởi vì cô cùng Trình Mục Vân chui vào một lều bạt. Không ngờ đến trận đọ súng sáng sớm ngày hôm nay, cô gái lại càng lạ thường, bởi đối tượng mà Trình Mục Vân nhắm tới cứ nhìn chằm chằm cô như vật sở hữu cá nhân...
Hừm, quả là thú vị. Mạnh Lương Xuyên ho khẽ một tiếng.
Đây là cuộc đột kích hết sức bất ngờ, ngay cả hướng dẫn viên cũng không giải thích nổi tại sao bọn họ lại bị tấn công. Trong nhóm chỉ có ba người biết rõ nguyên nhân, đối phương vì Vương Văn Hạo mới nửa đêm mò đến nơi này. Tuy nhiên, có lẽ chỉ mình Vương Văn Hạo mới biết rõ mục đích cụ thể của bọn chúng.
Ôn Hàn được đưa vào lều bạt lớn nhất, bên trong dựng tạm một cái giường đơn giản cho cô.
Du khách nam bị thương cũng nằm ở lều bạt lớn này, một tấm rèm được giăng ở giữa hai người.
Khi Ôn Hàn tỉnh lại, Agassi ở bên cạnh chăm sóc cô. Cô ta nói nhỏ với cô, bây giờ mọi người tạm thời ở lại nơi này nghỉ ngơi. Hướng dẫn viên bị thương nhẹ định quay về gọi những người từng làm lính đánh thuê tới đây, bảo vệ du khách tới nơi an toàn... Sau một hồi suy đi tính lại, anh ta không dám một mình rời khỏi nơi này, sợ đụng phải đám người đó.
Cuối cùng, mọi người quyết định đều ở lại đây chờ đợi, bởi vì cách vài ngày sẽ có người bản xứ đi tuần, dọn dẹp những nơi du khách thường ghé qua.
Cổ họng Ôn Hàn khô rát, toàn thân nóng ran, đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn nhớ đến Trình Mục Vân.
Cô nhớ tới cảnh anh xông ra bảo vệ cô và vật lộn với đối phương, cảnh anh quyến rũ cô để lấy viên đạn. Ôn Hàn ho khẽ hai tiếng, vừa định mở miệng, Agassi đã nhắc đến anh: "Ôn Hàn, sao người ấy lại hôn cậu? Tình huống lúc đó rất đáng sợ. Đến giờ tớ vẫn nghĩ không thông, sao anh ta tự dưng có hứng thú với cậu. Vương Văn Hạo rất tức giận, thật sự không biết lúc trở về, cậu phải đối diện với Vương Văn Hạo thế nào..." Agassi vẫn chưa hết kinh hoàng: "Tại sao lại bị tấn công, nơi này đáng sợ quá, chúng ta mau quay về thôi."
Agassi nói không ngừng nghỉ. Ôn Hàn động đậy người một cách khó nhọc, cô cảm thấy xương cốt rã rời.
Đến buổi tối, Ôn Hàn chỉ ăn một chút đồ bởi cô nuốt không trôi. Trình Mục Vân vào lều bạt một cách thoải mái. Anh cho cô uống thuốc kháng sinh và thay băng bôi thuốc lên vết thương.
Ôn Hàn nhìn anh.
Nỗi đau trên vai cô giảm đi nhiều, đó là tác dụng của thuốc tê bôi lên vết thương.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Sáng sớm ngày hôm nay, chứng kiến bộ dạng cầm súng và sử dụng dao của anh, cô biết anh không phải là người đàn ông bình thường. Thậm chí lai lịch của anh phức tạp gấp trăm ngàn lần so với sự tưởng tượng của cô.
Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Tuy nhiên từ trong tiềm thức, cô cũng cho rằng, anh nhất định sẽ không làm cô tổn thương.
"Sao em nhìn tôi như vậy? Em sợ rồi à?" Trình Mục Vân cười khẽ.
Cổ họng Ôn Hàn đau rát, cô cố cất giọng khản đặc, hỏi anh: "Anh... người đó..."
"Chết rồi." Trình Mục Vân lên tiếng: "Không phải hắn toi mạng thì tôi tiêu đời. Bây giờ tôi vẫn còn sống, có nghĩa hắn đã chết."
Lòng Ôn Hàn trĩu nặng, toàn thân cô run bần bật theo phản xạ có điều kiện.
"Nếu không có tôi, em đã bị hắn bắn chết. Do đó em không cần xót xa cho cái chết của hắn. Em có thể coi đây là "trừng phạt đúng tội"."
Anh hiểu rõ cô đến từ thế giới bình thường nên tâm trạng của cô tương đối bi quan. Vậy mà anh vẫn mở miệng dạy bảo cô.
Trình Mục Vân vừa nói vừa tháo đôi giày nhà binh nặng nề, nằm nghiêng xuống bên cạnh Ôn Hàn. Bởi vì một bên vai bị đau, cô cũng chỉ có thể nằm nghiêng, vừa vặn chừa một chỗ trống cho anh.
Trình Mục Vân giơ tay ôm cô: "Tôi cũng sẽ giống người đó, âm thầm chết ở một nơi nào đó mà chẳng ai hay biết... Nếu tôi gặp em muộn vài năm hay sớm vài năm thì sẽ đơn giản hơn nhiều..." Anh không nói tiếp mà chuyển đề tài khác: "Hôm em gặp tôi lần đầu, có một vị Lạt ma già nói với tôi: "Mộng dài ai sớm tỉnh. Đời ta, ta biết ta". Ông cho biết, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là ảo mộng." Giọng nói của Trình Mục Vân nhàn nhạt, giống mùi hương vương vấn quanh trái tim: "Lúc đó tôi không bảo với ông ta, điều ông ta nói không hẹn mà trùng hợp với Kinh Kim Cang của Phật giáo người Hán. Kinh Kim Cang cho biết "Tất cả pháp hữu vi đều như giấc mộng, như bọt nước, như cái bóng". Mọi thứ trên thế gian này chỉ là mộng ảo, chúng ta không cần cố chấp."
Trình Mục Vân vừa lẩm bẩm vừa vuốt ve thân thể của cô: "Nếu dục vọng của tôi đối em chỉ là ảo mộng, vậy thì tâm tư của tôi bây giờ là gì?"
Đây đúng là mệnh đề kỳ lạ, bởi vì anh chưa bao giờ muốn chiếm hữu một người phụ nữ đến vậy.
Điều này thật sự thú vị.
Bàn tay anh sờ lên ngực cô theo thói quen, miệng áp vào làn da để lộ ra bên ngoài trên lưng cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô, sau đó ôm cả người cô vào lòng.
Tất nhiên, anh tránh đụng chạm đến vết thương trên vai Ôn Hàn.
Ôn Hàn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô chẳng để ý đến chuyện du khách nam bị thương nằm ở bên kia tấm rèm nghe thấy điều gì. Đầu óc cô nặng trĩu như muốn chìm vào giấc ngủ.
Hai con người đã quen thuộc cơ thể của nhau, dựa dẫm vào nhau trong trạng thái tinh thần và thể xác mệt mỏi rã rời. Họ có cảm giác an toàn khi chạm vào làn da và nhiệt độ của đối phương.