Ngọn lửa cháy tí tách, khi có gió thổi qua còn cuốn theo cả những vụn gỗ có lửa, chút nữa đã bay lên tóc của cô, may mà anh đã nhanh chóng dùng mu bàn tay ngăn lại. Vài tiếng sấm vang lên, Ôn Hàn ngẩng đầu nhìn lên, còn có ánh trăng như vậy chắc là sẽ không mưa đâu, nhưng mà sao gió lại lớn như vậy.
Chính là mấy tiếng sấm này lại thành công đem những con chim công đang nằm im lìm trong bụi cỏ kia bừng tỉnh, hơn nữa đêm, mấy con chim công màu lam từ trong các bụi cây cỏ đi ra, mấy con chim công cái vây quanh một con chim công đực. Những con chim này đứng ở xa xa, ngẩng cao cổ nhìn bọn họ.
Ôn Hàn ôm đầu gối cũng nhìn những con chim công được chăm nuôi so với những cô cậu chủ nhỏ của trang viên này không khác nhau là mấy, dù sao Ấn Độ cũng là đất nước có nhiều loại chim. Nhờ ánh sáng của ngọn lửa trại cổ thấy được lớp lông màu xanh thẳm duới cổ con chim công, lại nhớ tới anh ngày đó, ngồi chổm hổm cả người trước mặt con chim công, giống như là rất quen thuộc với loại động vật này.
"Trước kia anh đã từng tới Ấn Độ rồi sao?" Chắc chắn anh sẽ nghĩ rằng đây là một đề tài thật vô nghĩa.
"Đã đi rất nhiều nơi ở Ấn Độ.." Anh nói với giọng điệu nhàn nhạt, "Hang đá Ajanta, cung điện Hawa mahal, đền vàng Harmandir Sahib, Pháo đài Amber.. Còn có sa mạc rồi biển... rất nhiều nơi." Đây là lần đầu tiên Trình Mục vân nói về những việc mà anh đã trải qua trong quá khứ.
Dù chỉ là một địa danh nhưng cũng đã vẽ ra được một bức ảnh đen trắng ở trước mắt cô.
Ngón tay của anh mơn trớn trên mái tóc của cô, hơi dùng lực một chút có thể tách ra được, làm cho mái tóc dài màu đen của cô trượt xuống bờ vai, "Cần phải nuôi dưỡng nửa năm nữa mới bằng được con chim công kia."
Khó trách... lại dễ dàng bắt nạt con chim công kia...
Đó là mười năm truớc, khi đó Trình Mục Vân khác hẳn so với bây giờ, có thể nói là hai người, khi anh ở Nepal dụ dỗ cô thì đó mới chỉnh là phiên bản thu nhỏ của anh cách đây mười năm. Từ nhỏ anh đã sinh sống trong một mảnh đất màu xám, những con người ở đây làm việc ác nhiều hơn việc thiện, vì để cho bản thân mình thoải mái một chút từ năm 15 tuổi đã bắt đầu thủ giới, sau đó bởi vì bị một lão hòa thượng lớn tuổi tra khảo khiến anh hoàn toàn tỉnh ngộ.
Sau đó chính anh tố giác bản thân mình, thuần túy chỉ muốn trừng phạt chính mình.
Ngay tại trong ngục giam, anh quen biết với Phó Nhất Minh.
Khi đó Phó Nhất Minh chính là một kẻ nằm vùng, ngồi chổm hổm trong nhà tù để điều tra vụ án.
Trong ngục giam âm u vào một tối ở thành phố Moscow, Trình Mục Vân thờ ơ nhìn Phó Nhất Minh cùng trùm thuốc phiện bị giam giữ ở đây xưng huynh gọi đệ, điều tra ra một đường dây buôn lậu ma túy ở biên giới các nước kéo dài hàng chục năm qua khiến người ta kinh ngạc. Khi Phó Nhất Minh bị bại lộ thân phận, suýt nữa bị giết diệt khẩu thì Trình Mục Vân đã ra tay cứu hắn.
"Cảm thấy hứng thú sao?" Lúc ấy Phó Nhất Minh bị thương đã giao công việc này cho Trình Mục Vân khi anh được ra tù trước, cũng chính là công việc đầu tiên khi anh ra khỏi nơi đó, "Tôi cần một người giúp tôi tiếp tục điều tra tiếp, tôi không thể làm tiếp được nữa, tôi còn phải né tránh nhiều, ở trong đó còn có chị gái ruột của tôi." Khi Phó Nhất Minh đưa ra yêu cầu này, cũng đã biết rất rõ thân phận của Trình Mục Vân trước khi anh bị đưa vào đây, cả bối cảnh lẫn những mối quan hệ xung quanh có thể trợ giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ này không. Cho nên khi đó Phó Nhất Minh nhờ anh, cung cấp các thông tin cần thiết. Cuối cùng Trình Mục Vân vẫn đồng ý.
Đồng ý giúp Phó Nhất Minh tiếp tục điều tra nhưng điều kiện kèm theo đó là Phó Nhất Minh phải giao toàn quyền quyết định cho anh đối với tổ chức nhỏ dưới quyền Phó Nhất Minh, toàn bộ phải phối hợp với anh trong ba năm. Ba năm sau án tử kia được phá, đối phương triển khai trả thù một cách điên cuồng, lần thanh trừ này với quy mô rộng lớn, do một tổ chức chuyên về việc này của bọn chúng hành động.
Trong lần thanh trừ này Trình Mục Vân vốn cũng là một người trong số những người sẽ bị bọn chúng giết, nhưng rất nhiều anh em đã dùng tánh mạng của họ bảo vệ anh, đưa anh đến một nơi an toàn.
Trước khi anh rời đi, người nhà của anh đã bắt anh thề, anh phải đi đến một quốc gia nào đó cũng được, làm việc gì cũng được, sử dụng tính mạng của mình ra sao, hưởng thụ cuộc sống như thế nào cũng được, nhưng cả đời không thể quay về Moscow. Cái thành phố đó với anh mà nói là một nơi rất nguy hiểm.
Anh đã thề, đương nhiên là đối với Thượng Đế. Đây chính là nửa đời trước của anh.
Trình Mục Vân nhặt lên một hòn đá nhỏ, suy nghĩ một chút, đột nhiên anh ném viên đá nhỏ đi, trong bóng đêm chợt một con chim công kêu lớn tiếng lên, lập tức xù lông lên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Trình Mục Vân.
"Em yêu, em có biết ở Ấn Độ loại chim công hoang dại này thích ăn cái gì không?" Trình Mục Vân đứng lên, ở trong gió rết, từ trên cao nhìn xuống con chim công đang xù lông kia, giọng nói của anh trầm xuống, dùng teiensg Nga nói cho cô biết một chuyện rất thú vị, "Là loại động vật nhỏ nhắn nhưng lại làm cho người ta rất e ngại, là rắn hổ mang."
Thiên nhiên luôn tồn tại rất nhiều sự thật khiến cho con người phải ngạc nhiên.
Có người cho rằng hổ mang là loại động vật nguy hiểm nhưng chim công lại là loại động vật cao quý đẹp đẽ, cho nên sẽ không ai tin được rằng một trong những loại động vật nhỏ mà chim công thích ăn chính là rắn hổ mang.
Giống như lúc trước Trình Mục Vân tiếp nhận tổ chức nhỏ kia, ai cũng cho rằng anh có bối cảnh phức tạp dơ bẩn, là một nhân vật nguy hiểm, sẽ mang đến tai nạn cho những người trong tổ chức, nhưng đến cuối cùng một hoặc vài người có bối cảnh trong sạch lại đứng ra bán đứng mọi người.
Mọi chuyện trên thế gian này thị phi hay không, là đen hay là trắng làm sao có thể lẫn lộn giữa cái này với cái kia.
Ai là anh em, ai là kẻ thù, nếu thật sự nhận biết một cách dễ dàng như vậy thì sẽ không nhiều người chết cũng sẽ không có nhiều người phải đổ máu như vậy, cũng sẽ không có hơn mười ngàn bản kinh để cầu siêu cho linh hồn.
Đến sáng sớm hai người trở về tầng hai của căn nhà nhỏ kia nghỉ ngơi, nằm lên chiếc giường kia mà ngủ. Sau khi anh chợp mắt được hồi lâu, Ôn Hàn còn lặng lẽ mở mắt nhìn qua anh vài lần.
Một ngày mới bắt đầu, ánh nắng sáng mai hắt vào con phòng làm cho bóng tối cũng biến mất hẳn.
Nhìn chếch một bên cằm của anh, có thể nhìn lông mi dày rậm của anh che đậy đi đôi mắt sâu thẳm đó, mơ hồ cô thậm chí còn sợ đôi mắt kia sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Sao lại có loại dự cảm bất thường này cơ chứ. Ôn Hàn cảm thấy giật mình, lòng bàn tay lướt qua lưng anh, ngón tay cái nắm chặt lấy thắt lưng của anh, giống như chỉ có làm như vậy cô mới an tâm một chút, bản thân có thể giữ chặt anh.
Trình Mục Vân rút cuộc nở nụ cười, nhẹ nhàng dùng tiếng Nga bằng đầu lưỡi nói với cô, "Bảo bối, em lại có ý niệm gì đối với cơ thể của anh sao?" Anh mở mắt ra, tay trượt xuống đùi của cô, đem cả người cô quấn chặt lên trên thắt lưng của mình, "Tới đây nào."
"Em rất sợ khi nghe anh nói tiếng Nga."
"Như thế nào? Chẳng lẽ tiếng Nga của anh sẽ làm cho em cảm thấy khó chịu sao?" Anh nhẹ giọng cười.
Lời cô muốn nói đến bên miệng lại phải nén lại, "Không, rất có mị lực."
Làm cho người ta sợ hãi sao? Đúng vậy, phía sau lời nói của anh chính là ý trời.
Ánh mắt của anh giống như một câu thần chú làm cho cô mất đi năng lực chống cự.
Trình Mục Vân, cái tên này đối với cô vẫn là một sự mê hoặc không phân biệt được, có thể anh cả đời cũng sẽ không đem những chuyện đen tối mà mình đã trải qua, những con đường những nơi mà anh đã đi, cũng như những người ác độc hay hiền lành mà anh đã gặp nói cho cô biết. Nhưng cô không thể nghi ngờ một điều, đó là từ lúc bắt đầu cô đã trốn không thoát khỏi anh.
"Khi anh vừa tới Trung Quốc thì tiếng trung của anh có dùng được không?"
"Đó là một vấn đề thật sự làm cho người ta cảm thấy khó xử. Em yêu, em có thể tưởng tượng ra tình cảnh một hòa thượng mặc áo cà sa dùng tiếng Nga mỗi một ngày tụng kinh phật bản xứ không?"
Ôn Hàn đang thất vọng đau khổ, nghe anh nói đùa như vậy cũng không cười nổi.
Anh hình như không bao giờ dùng tiếng Trung nói chuyện với cô nữa, bắt đầu từ đêm đầu tiên gặp nhau cho đến bây giờ, cũng giống như người đàn ông lật sách dáng vẻ trầm tĩnh ở trên tàu cũng đã biến mất, xuất hiện bất ngờ, biến mất một cách nhanh chóng.
Điều này đại biểu cho anh đang có quyết định làm gì, anh cũng rất bi thương khi hai người anh em của mình đã chết, hay là nhớ tới những ngày ở Moscow?
Trình Mục Vân như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trực tiếp ôm cô ngồi xuống, đầu lưỡi vẫn vương trên xương quai xanh của cô đến tận vành tai, "Anh nghĩ mình nên dậy rồi, lần này sẽ tìm loại thuốc đặc biệt cho em, có lẽ mấy tháng sau hình vẽ trên người em vẫn còn rất rõ ràng, nếu em không chê phiền thì đến lúc đó tìm một thợ vẽ nữa, dựa theo hình vẽ trên người mà tôi vẽ cho em vẽ lại cũng được. Tin anh đi, ở Moscow em không có khả năng tìm được người có tay nghề tốt hơn anh đâu."
Ôn Hàn đồng ý, lại nghĩ tới ba tháng sau chính anh sẽ đưa cô trở về Moscow.
"Ở Trong đó là những đồ vật mang đến sự may mắn như ý. Phụ nữ thường cố ý đi làm vào những ngày trọng đại của mình, ví dụ như đính hôn, kết hôn..." Bàn tay của anh dọc theo ngực của cô trượt xuống, đặt ở trên bụng cô, "Mang thai 9 tháng, còn có sinh con...:"
Anh nói từng chữ, như đánh vào lòng của cô.
"Hẳn là sẽ không..." Sẽ không mang thai chứ.
"Sẽ không mang thai được." Trình Mục Vân khẳng định với cô, "Tin anh, anh sẽ không để cho em giữu lại bất cứ phiền toái gì, lại sẽ càng không để cho em phải chịu mọi bất kỳ khổ cực nào."
Có một đứa con với Trình Mục Vân anh cũng không phải là chuyện may mắn gì, bị báo thù, bị thanh trừ, bị lợi dụng, tất cả đều không hợp với cuộc sống của cô.
Ánh mắt của Ôn Hàn hơi rung chuyển.
Cô nhớ tới mình ở bên bờ sông Hằng, tâm nguyện của cô với Phật Tổ khi cô người ta bắt đầu hỏa thiêu cho một cụ già người Ấn Độ.
Thì ra cho dù anh không yêu thương cô thì cũng sẽ không thay đổi được kết cục.
Trình Mục Vân đột nhiên chuyển đề tài, hỏi cô có thấy chán khi mấy món ăn ở Ấn Độ gần như giống nhau hay không, có muốn ăn chút cơm tây hay gì đó không. Ôn Hàn còn không có đuổi kịp tiết tấu của anh, anh liền xoay người xuống giường, giống như người vừa rồi ôm hôn cô không tồn tại Anh rời đi giày vào, anh lấy chiếc áo sơ mi cùng chiếc áo khoác leo núi mặc vào, khó có khi thấy được anh mặc bộ đồ này. Anh sờ sờ mái tóc ngắn của một chút rồi nói, "Anh đi làm cho em một chút đồ ăn, em xem, nơi này ngay cả người hầu đều không có, chỉ có thể tự mình đi một chuyến."
Cô nhu thuận gật đầu, lại nằm ấp sấp lên trên giường vẫn còn lưu lại hơi ấm của mà than thở, "Anh nói em làm sao mà dậy đây, dậy ngay bây giờ sao?"
Trình Mục Vân nghiêng đầu cười cười, thoải mái bước xuống lầu.
Nhưng mà Ôn Hàn cũng không biết cái cô đợi không phải là người đàn ông này mang bữa sáng về cho cô mà chính là phải đối mặt với súng vác trên vai, đạn lên nòng của mấy người cảnh sát, Ấn Độ có, các quốc gia khác cũng có, vốn đều ghìm súng chuẩn bị lên lầu trực tiếp bắt người, khi nhìn đến chính chủ tự mình đi xuống dưới thì thật sự ngoài ý muốn.
Mạnh Lương Xuyên đứng ở giữa những người này, cũng rất bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói rằng muốn với Trình Mục Vân mấy câu. Đối với những người này Mạnh Lương Xuyên cũng có quen biết, có thể xem như là bạn bè tốt, xem như dàn xếp được.
Mạnh Lương Xuyên đi tới, nghĩ tới muốn nắm lấy bả vai của Trình Mục Vân, khi vươn tay ra lại phát hiện ra anh rất cao, ho nhẹ thu tay lại, "Nơi này cũng không phải Nepal, có tôi che chở cho anh, không duyên cớ lại chết một người nên cần phải điều tra. Hơn nữa.. thân phận của anh còn đặc thù như vậy."
Bất luận nói như thế nào, loại hành vi "bắt người" không chính thức này, gặp phải người thật sự cũng là án mạng rồi, nếu như là mạng người vô tội càng phải đối xử cho thật tốt.
Trình Mục Vân không nói chuyện, xem như cam chịu
"Đôi tai của anh thật là tốt, tôi còn sợ bọn họ đi lên động tay động chân, dọa đến người phụ nữ của anh." Mạnh Lương Xuyên nói xong, nghĩ nghĩ chút lại nhỏ giọng nói tiếp, " Anh phải nói thật cho tôi biết một điều, người có tên Tiểu Trang đó không phải là do anh giết đúng không? Nếu là sự thật, bất kể là luật pháp của nước nào thì anh đều phải đền mạng đó Trình Mục Vân."