Ngày thứ hai là sinh nhật của Tần Di

Bởi vì phải đưa em gái tới bệnh viện nên Mục Hiểu Hiểu đã dậy từ rất sớm chuẩn bị cơm cho Tần Di

Lúc Tiểu Thúy đến còn chưa tới bảy giờ, Mục Hiểu Hiểu đã nấu mì xong rồi, nàng vô cùng khéo léo, làm mọi thứ đều đặt rất nhiều tâm huyết, còn trộn thêm chút rau cho Tần Di

"Hiểu Hiểu...cô,từ khi nào cô với đại tiểu thư trở nên thân thiết như vậy?"

Hiểu Hiểu chu đáo như vậy, Tiểu Thúy vô cùng ngạc nhiên, cô ấy chắc phải dậy từ rất sớm, mì này đều là tự tay làm, bởi vì bận rộn, trán lấm tấm mồ hôi.

Mục Hiểu Hiểu cực kì vui mừng: "Hôm nay tôi có chút chuyện, việc còn lại làm phiền cô rồi."

Phiền cái gì cơ?

Mọi thứ đều làm xong rồi, nói cô ấy mang lên, khác gì cô ấy giành mất công lao? Lưu Vạn Niên đến rất đúng giờ, khi anh ta bước vào phòng, ánh mắt của Tiểu Thúy vô cùng nhanh, trông thấy anh ta liền lập tức rót một ly cà phê đem tới.

Lưu Vạn Niên biểu cảm lãnh đạm, xua xua tay: "Không uống."

Anh ta đối với ai cũng đều là dáng vẻ lạnh nhạt như vậy, Tiểu Thúy quen rồi, Mục Hiểu Hiểu thu dọn đồ giúp Thu Thu xong cũng không quên đi lên tầng ba, nàng nghĩ đại tiểu thư nên dậy rồi.

Hôm nay còn là sinh nhật cô.

Mục Hiểu Hiểu đã âm thầm chuẩn bị một bất ngờ nhỏ, nhanh chóng đưa em gái tới bệnh viện, xử lý mọi chuyện ổn thỏa sau đó trở về sớm một chút.

Lưu Vạn Niên trông thấy Mục Hiểu Hiểu đưa Thu Thu ra ngoài, vốn dĩ đang ngồi hút thuốc trong phòng, liền nhanh tay vứt điếu thuốc đi, đứng thẳng dậy: "Cô đến rồi."

Mục Hiểu Hiểu:...

Tiểu Thúy:???

Thu Thu vô cùng vui vẻ: "Em đến rồi đây, anh Vạn Niên, vất vả rồi."

Tình huống gì đây?

Không chỉ Tiểu Thúy cảm thấy khó hiểu mà cả Mục Hiểu Hiểu cũng vô cùng nghi hoặc, dở khóc dở cười nói: "Anh Lưu, bỗng nhiên lại khách khí vậy?"

Sao tự nhiên lại thay đổi thái độ nhanh như vậy

Không lẽ...

Mục Hiểu Hiểu che mặt, nàng biết mình đã trở thành em gái của đại tiểu thư rồi.

Lưu Vạn Niên không biết, chị em gì đó đối với anh ta mang một ý nghĩa khác, anh ta ngồi thẳng người, nghiêm túc sửa lại: "Xin hãy gọi tôi là tiểu Lưu."

Anh ấy không thể nào chịu được ánh mắt phi đao của đại tiểu thư.

Tính mạng quan trọng.

Cần phải giữ khoảng cách với cô chủ.

***

Sau khi Mục Hiểu Hiểu đi khỏi.

Đại tiểu thư mở cửa bước ra.

Cô thực sự dậy rất sớm, đúng hơn là cả đêm qua không ngủ được.

Hôm nay là sinh nhật cô, ngoài những người thân thiết ra, còn lại không có ai biết.

Cô không nói với Hiểu Hiểu.

Nàng rất bận rộn, Tần Di không muốn rước thêm phiền phức cho người khác.

Nhưng lúc Tiểu Thúy đem lên những món ăn khéo léo cùng với đĩa mì cuộn bằng tay, Tần Di cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, Tiểu Thúy không dám nói nhiều, để đó rồi rời đi.

Tần di cầm đũa lên, ăn một miếng mì, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt giãn ra, dễ chịu.

Hiểu Hiểu...nàng ấy biết.

Đây là...mì trường thọ nàng tự tay làm sao?

Nàng sẽ trở về sớm chứ?

Cô một mặt hy vọng và chờ đợi, mặt khác, lại âm thầm khó chịu với sự thay đổi của bản thân.

Cô trước giờ không thích dựa dẫm vào người khác

Giờ đây, bởi vì sự xuất hiện của một người, đã phá bỏ hết mọi thứ trước đây.

Phụ nữ với những tâm tư mềm dẻo như vậy, cô ấy không nên có.

Hôm nay cũng giống những ngày bình thường, cô không trông đợi bất kỳ ai.

Trong lòng Tần Di nghĩ như vậy, ăn cơm xong, cô ngồi ở cửa, nhìn ra cửa sổ.

Cô tự nhắc nhủ bản thân, rằng mình không phải đang đợi Mục Hiểu Hiểu.

Chỉ là sắc trời hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh, cô muốn hưởng thụ một chút cảnh đẹp.

"Đại tiểu thư,sắp mưa rồi."

Tiểu Hiền ở phía sau nhẹ giọng nhắc nhở, cô ấy không dám nói nhiều, không có Mục Hiểu Hiểu gan dạ ở bên cạnh nói thẳng, nhắc nhở cô đừng ngồi gần cửa sổ như vậy.

Tần Di:...

Mưa sao?

Thưởng thức cảnh mưa cũng rất thú vị, hơn nữa cô cũng rất thích nghe tiếng mưa rơi.

Mưa thật rồi.

Đối với Tần Di, những ngày quan trọng trong cuộc đời cô ấy hầu như trời sẽ đổ mưa.

Bầu trời đen kịt, bao phủ bởi những tầng mây vừa dày vừa nặng, thỉnh thoảng lại có tia chớp xoẹt qua, có vẻ không phải là cơn mưa nhỏ, mà là một trận mưa như trút nước sắp ập tới.

Tần Di nghĩ một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Lưu Vạn Niên.

Đưa nàng về.

Lúc Lưu Vạn Niên nhận được tin nhắn, nãy anh ta bận giúp Mục Hiểu Hiểu đưa Thu Thu đến bệnh viện,nói chuyện với viện trưởng, bàn xong thủ tục nhập viện, nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.

Đại tiểu thư thật nuông chiều Hiểu Hiểu, đây là sợ cô chủ phải dầm mưa sao? Đứng trước loại phòng bệnh cao cấp như thế này, Thu Thu thấy rất mới mẻ và lạ lẫm, sau khi chuyển vào, cô không còn là cô gái nhút nhát mọi ngày, mà nhìn ngắm khắp nơi, không ngừng hỏi: "Chị ơi một mình em ở đây sao? Căn phòng to như vậy chỉ có mình em thôi sao? Wow, còn có ti vi, điều hòa, máy lọc nước? Em đều được dùng sao?"

Mục Hiểu Hiểu mở vali ra, bỏ đồ ra ngoài: "Đúng đúng đúng, một mình em ở, những ngày này chị không ở cùng em được, đợi em phẫu thuật xong thì chị lại đến, được chứ?"

"Chị đừng đến nữa, đi qua đi lại như vậy rất mệt, viện trưởng nói rồi, bà ấy sẽ tới thăm em."

Thu Thu không muốn chị đến, cô đau lòng cho chị, hiếm có dịp nghỉ hè, nhìn gia đình chị Trương Xảo đều ra ngoài chơi rồi, còn chị cô ấy...

Mục Hiểu Hiểu cúi người: "Em đừng nghĩ tới việc thoát khỏi sự kiểm soát của chị, mặc dù bài tập hè làm xong rồi, nhưng vẫn phải chú ý ôn tập bài học của kỳ sau đó biết chưa?"

Thu Thu:...

Trời ạ.

Tại sao thế giới lại có người chị tàn nhẫn như vậy chứ?

Mục Hiểu Hiểu: "Quay đầu chị xem nào, mấy ngày nay em được đãi ngộ những thứ mới mẻ, xem ti vi, cái gì cũng không làm, chị đành phải trực tiếp rút đường dẫn của em ra, có sợ không?

Thu Thu bóc một cái bánh lòng đỏ trứng, trợn mắt: "Em sợ rồi, sợ lắm rồi, chị ơi đừng, xin chị đừng như vậy..."

Lưu Vạn Niên ở bên cạnh bị hai chị em họ chọc cười.

Anh ta sinh ra ở nông thôn, nhà cũng có mấy chị em tốt, mọi người rất thân với nhau, do sống ở Tần gia quá lâu rồi, quen với công việc đi tới đi lui trong thầm lặng, cũng rất lâu rồi anh ta không cảm nhận được sự ấm áp này.

"Chị, cho chị cái này."

Thấy chị dọn đồ cũng kha khá rồi, Thu Thu đưa cho nàng một bì thư, Mục Hiểu Hiểu ngờ vực nhìn cô ấy: "Cái gì đây?"

Ôi mẹ.

Lòng cô vang lên tiếng chuông báo động.

Không phải con nhóc này thích đại tiểu thư đó chứ? Muốn nàng giúp gửi thư tình sao?

Trông thấy ánh mắt tóe lửa của chị gái, Thu Thu bất lực, ngó anh Vạn Niên, nhỏ giọng nói: " Không phải hôm nay là sinh nhật của chị gái kia sao? Em sợ chị bận quá, quên chuẩn bị quà cho chị ấy, nên em đưa cho chị bì thư này, viết vài lời cảm ơn, gửi cho chị gái kia."

Mục Hiểu Hiểu đơ ra, nhìn Thu Thu: "Cái này chị còn cần em dạy sao?"

"Sao lại không cần? Chị keo kiệt như vậy." Thu Thu không chút lưu tình: "Cái này quá hợp với chị."

Mục Hiểu Hiểu:...

Ở trong lòng em gái, nàng "nghèo khổ" như vậy sao?

Thu Thu nhìn những đám mây đen ngoài cửa sổ: "Chị mau đi chuẩn bị đi, sắp mưa to rồi, chị, dũng cảm tiến về phía trước, đừng quay đầu, em tin chị, em nhớ Hồ Lan Thành có viết, nếu cô ấy thiếu kinh nghiệm, hãy đưa ông ấy đi ngắm nhìn thế giới sầm uất; nếu cuộc đời cô ấy thăng trầm, hãy đưa cô ấy đi chơi vòng quay ngựa gỗ.

Trong lòng chị gái kia đừng nói thăng trầm, có khi còn bị axit dội vào rồi, lần đầu cùng nhau đón sinh nhật, chị cố gắng dỗ cho chị ấy vui vẻ."

Mục Hiểu Hiểu há hốc mồm, kinh ngạc nhìn em gái.

Thu Thu nhướn mày, đắc ý nhìn chị, sao nào, bị cô làm kinh ngạc rồi, bị khuất phục bởi kiến thức của cô ấy rồi đúng không?

Mục Hiểu Hiểu nghiến răng: "Nói bao lần rồi, xem tiểu hoàng văn ít thôi, đàng hoàng chút đi."

Thu Thu:...

Trầm mặc một lúc.

Thu Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Lưu Vạn Niên: "Anh Vạn Niên, lúc nãy viện trưởng nói em cần nghỉ ngơi, cảm phiền anh giúp em lôi chị em ra ngoài." Mục Hiểu Hiểu còn ở đây, không chừng cô phát bệnh tim ở đây.

Lưu Vạn Niên: ^0^

Mục Hiểu Hiểu:...

Nàng thực sự cũng không thể lãng phí thời gian ở đây, lúc rời đi, Mục Hiểu Hiểu kiểm tra lại rất nhiều lần xem lượng tiền ở thẻ ăn có đủ hay không, sắp xếp y tá chăm sóc ra sao, quá trình phẫu thuật...

Lưu Vạn Niên ở bên cạnh cười cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói một câu: "Đây đều là đại tiểu thư đích thân chuẩn bị."

Hàm ý nhắc Mục Hiểu Hiểu không cần phải lo lắng.

Dũ Dương là bệnh viện tư được các vị trưởng lão nhà họ Tần xây dựng dành riêng cho gia đình, lúc đầu do một tay chị họ của đại tiểu thư Tần Hải Dao kiểm soát, đây có thể coi là bộ đội chính thống.

Có lẽ, đến những việc Tần Hải Long sắp xếp, còn không bằng một câu nói tốt Tần Di.

Đại tiểu thư gửi tin nhắn, chính là chỉ thị quan trọng nhất, chỉ cần nhìn sáng nay, viện trưởng đem thành phần chủ chốt tới thăm phòng bệnh mấy lần là biết tầm quan trọng của việc này, Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không cần phải bận tâm.

Thời khắc đó.

Mục Hiểu Hiểu yên tâm hơn nhưng đồng thời cũng cảm thấy xót xa.

Đây chính là lực lượng của tư bản sao?

Nàng cả đời vất vả, cũng không bằng một câu nói của đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu cũng không biết bản thân dạo này bị làm sao, rõ ràng Tần Di đã đồng ý nhận cô làm em gái rồi, từ nay trở đi họ là người thân rồi, giống như quan hệ giữa cô và Thu Thu.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà so đo.

Nàng có thể cho đại tiểu thư cái gì? Còn đại tiểu thư đã cho nàng những gì?

So sánh như vậy, sự mặc cảm tự ti ẩn sâu trong lòng tựa như nước, từng chút từng chút ngấm vào.

Mục Hiểu Hiểu trước giờ là một người tự tin tỏa sáng, lạc quan, vô vàn những điều tối tăm của quá khứ bị đè ép trong tim, nếu không phải vì đại tiểu thư, nàng còn nghĩ rằng bản thân mình đã được chữa lành rồi.

Bởi vì thời gian có chút gấp gáp, cô không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng cùng Lưu Vạn Niên rời khỏi bệnh viện.

Nàng cần phải đi tới tiệm bánh ngọt gần trường học, nàng đã liên hệ với chủ tiệm, dặn cô ấy đích thân làm bánh sinh nhật cho đại tiểu thư.

Mà trong tay nàng...

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn dây chuyền trong tay, đây cũng là nàng âm thầm chuẩn bị, từ khi Tống tẩu nói rằng sắp tới sinh nhật đại tiểu thư, nàng đã âm thầm lên kế hoạch, gấp rút chuẩn bị, lại nhờ tới tiệm trang sức của chị họ gấp rút tăng cường thì mới đuổi kịp.

Sợi dây chuyền bạch kim này, cũng không đáng bao nhiêu.

Nhưng đọng lại bên trong là tâm ý của Mục Hiểu Hiểu, phía sau mặt dây chuyền có một chữ Q nhỏ, biểu tượng cho Tần (Qin), bên cạnh là hình thanh kiếm nhỏ trông giống số 1(nhất, đồng âm với "Di"), Mục Hiểu Hiểu sờ mặt dây chuyền có chút ngượng ngùng, ngay ánh nhìn đầu tiên, nhìn mặt dây chuyền có vẻ giống viết tắt của Tần 1, thực ra không phải, số 1 đó là do Mục Hiểu Hiểu nghiên cứu biến từ chữ tiểu ra.

Thật ra trước đây Mục Hiểu Hiểu còn được gọi là Mục Tiểu Tiểu.

Cái tên đó là viện trưởng Tô Thu Vân đặt cho nàng, bởi khi cô ấy và bà nhặt được Mục Hiểu Hiểu, nàng còn quá nhỏ, cảm giác hai tay có thể nhấc được nàng lên.

Sau này, lớn dần, bà Sở rất mê tín, lo lắng nói: "Thu Vân, con xem nhà chúng ta, không có mấy đứa trẻ khỏe mạnh, không dễ dàng gì kiểm tra Tiểu Tiểu không bị bất cứ bệnh gì, chúng ta có nên đặt cho con bé tên khác không, đừng gọi Tiểu Tiểu nữa."

Tô Thu Vân cười cười hỏi bà: "Vậy gọi là gì đây?"

Bà Sở cũng đã suy nghĩ kĩ càng: "Ví dụ Cường Tráng, Kiện Kiện, nếu không thì gọi Đại Đại cũng được."

Tô Thu Vân:...

Khoảng thời gian đó, về sau là Tô Thu Vân kể với Mục Hiểu Hiểu, cô ấy rất ít khi tranh cãi với bà điều gì, nhưng lúc đó quả thật đã vì Mục Hiểu Hiểu đấu tranh đến cùng, cô ấy không muốn đứa trẻ nhà mình có cái tên khó nghe như vậ[email protected] Văn hay vô tận,tất cả đều có ở thành phố văn học Tấn Giang.

Cuối cùng bà và mẹ mỗi người nhường một chút, từ Tiểu tiểu đổi thành Hiểu Hiểu.

Lúc trước Tiểu Tiểu có nghĩa là đứa trẻ, giờ đổi thành hừng đông bừng sáng.

Mà Mục Hiểu Hiểu trở thành dáng vẻ mà mẹ và bà mong muốn, sau khi sinh ra bị vứt bỏ, điều đó đối với nàng mà nói, chỉ là bóng tối trước khi trời bừng sáng, mà nàng, cuối cùng dùng sự nỗ lực của mình vượt qua mọi khó khăn, trở thành ánh nắng ban mai tươi đẹp nhất trước bình minh.

Mục Hiểu Hiểu sờ mặt dây chuyền, lòng nóng dần lên.

Viền mắt cũng đỏ hoe.

Là một nhà tâm lý học, nàng luôn mạnh mẽ, ở vị thế làm chủ.

Nhất là khi đối mặt với bệnh nhân, nàng giống như ngọn núi cao vậy, là đối tượng khao khát.

Nhưng hôm nay.

Mục Hiểu Hiểu đã tự mình phá vỡ quy tắc mà mình lập ra, nàng muốn đại tiểu thư được vui vẻ, cho dù là dùng vết thương ngày trước giúp cô chữ lành, nàng cũng bằng lòng.

***

Bầu trời âm u.

Cơn mưa đến chậm một chút, khiến người lo âu.

Nhưng mà đại tiểu thư, lại đợi được một người không muốn gặp.

Cô nên biết, những ngày như này, gia đình họ một nhà ba người chắc chắn sẽ tới.

Người vẫn chưa bước vào.

Tiếng cười của Tố Lam vọng vào trong: "Di Di, dì nhỏ với ba cùng chị tới thăm con nè."

Bà ta kéo cánh tay Tần Hải Long, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc búi cao, cổ đeo chuỗi dây chuyền ngọc trai, cổ tay trái đeo một chiếc vòng tay bằng vàng, cổ tay phải là chiếc vòng tay bằng ngọc bích phát ra ánh sáng mờ ảo, giống như một viên ngọc quý.

Tần Hải Long mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn (hơi mang nét cổ xưa, cổ áo ba phân đứng, loại áo cài cúc), mái tóc được chải tỉ mỉ, gọn gàng, một tay chống nạng, biểu cảm thản nhiên, mặc dù tuổi đã cao, nhưng không thể ngăn cản hào quang mãnh liệt toát ra từ vẻ mặt ông, cùng với khí chất mạnh mẽ, chỉ cần nhìn nét mặt, Tần Di quả thực rất giống ông.

Tần Sương mặc một chiếc váy dài màu trắng, thắt eo, phần đuôi ôm vào người, vô cùng tôn dáng, cô ta nhớ ngày trước Tần Di nói thích cô ta mặc đồ màu trắng.

Thái độ hôm nay của cô ta cũng không nghiêm trọng như mọi người, tay cầm một cái bánh sinh nhật to, Tiểu Hiền trông thấy, vốn định chạy lên cầm lấy, nhưng Tần Sương xua tay: "Không cần đâu."

Đây là đích thân cô ta làm cho em gái, cô ta phải tự tay đưa cho em.

Tần Di ngồi trên xe lăn, từ xa trông thấy gia đình ba người hạnh phúc, ánh mắt càng ngày càng hờ hững.

Tần Hải Long mấy ngày nay không gặp con gái, trông trạng thái của cô không được tốt, trong lòng thở dài.

Tố Lam vẫn như lúc trước, vào trong nhà liền đánh động Tần Di: "Có vẻ tốt hơn chút rồi, có thể nói chuyện rồi chứ? Chân có sức lực chưa?"

Tần Di vờ như không nghe thấy, không thèm động đậy.

Tố Lam có chút ngượng ngùng, bà ta nhìn sang Tần Hải Long, Tần Hải Long nhìn Tần Di: "Ba tới thăm con đây."

Tần Di vẫn không thèm động đậy.

Đối với mấy người họ, lòng Tần Di sớm đã nguội lạnh rồi.

Oán hận cũng tốt, vui vẻ cũng được, sớm đã không còn tồn tại rồi.

Tần Hải Long nhíu mày, ông lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, người người cung kính, nhưng già rồi, những thứ lộn xộn trong nhà cũng khiến ông sứt đầu mẻ chán, vô cùng phiền não.

Nói gì mà lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Tần Di là đứa con gái ông yêu thương nhất, ông nhìn cô từ khi còn trong bụng mẹ cho tới khi trưởng thành, lại càng thêm thiên vị cô.

Mà Tần Di càng lớn, dáng vẻ lại càng giống ông, hào quang nhẹ nhàng mà uy nghiêm đó giống hệt ông.

Chỉ là...

Tần Hải Long không nhịn được thở dài một tiếng, Tố Lam huých ông: "Hôm nay là sinh nhật con gái, ông thở dài cái gì."

Tần Sương nhíu mày, thái độ quyết liệt: "Mẹ bớt nói vài câu đi!"

Rõ ràng trước khi tới đây, cô ta đã dặn mẹ mình rất nhiều lần, sau khi tới thì nói ít lại, đừng khiến người khác khó chịu, em gái đã rất đáng thương rồi, nỗi oán hận trong lòng bà vẫn chưa vơi đi sao? Bà đối với Tần Di không có chút tình thương nào sao? Đó cũng là đứa trẻ một tay bà nuôi dưỡng mà.

Vẻ mặt Tần Di không cảm xúc nhìn ba người, trong mắt cô, bọn họ như đang kể chuyện cười.

Chọn những ngày như này, ăn mặc thật đẹp, đến diễn kịch trước mặt cô.

Tố Lam bị con gái mắng thì mím chặt môi, Tần Sương càng lớn càng cứng đầu, hơi tí là tức giận, không còn nghe lời bà ta như hồi bé nữa, bà ta đối với cô có chút kiêng dè.

Tần Sương bước tới trước mặt Tần Di, ngồi xuống nhìn cô, cười nhẹ: "Sinh nhật vui vẻ."

Tần Di không nhìn cô ta.

Lòng Tần Sương nhói lên một chút, cô ta mở bánh ngọt ra.

Đây là tự tay cô ta làm.

Trên mặt bánh là hình hai đứa trẻ đáng yêu tay nắm tay.

Họ đều ở độ tuổi đẹp nhất, một người mặc váy trắng như tuyết, một người mặc bộ tây trang màu đen.

Bé gái mặc váy trắng trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, còn bé gái mặc tây trang đen thì mỉm cười nhìn cô, mặt đầy cưng chiều.

Điều đó đã hằn sâu trong ký ức của tần Sương, lưu giữ trong tim.

"Di Di à, con không biết, A Sương nhà chúng ta vì con làm cái bánh này, đã đặt rất nhiều tình cảm vào đó, trong lúc bận trăm công nghìn việc vẫn chạy ra ngoài, muốn tận tay làm cho con."

"Con cũng không thèm nở nụ cười, người nhà với nhau mà vẫn kiêu ngạo như vậy."

Tố Lam nhìn Tần Di cười nói, giọng nói mang theo chút châm chọc.

Tần Sương nhăn mặt, hít sâu, cố gắng kiềm chế: "Hôm nay cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm được không?"

Sinh nhật của cô, nên có người nhà ở bên.

Tần Di trầm ngâm một chút, nhìn Tần Sương, tầm mắt dừng lại trên người Tố Lam và Tần Hải Long, cô giơ tay lên.

Mấy người khiến tôi buồn nôn.

Cơn mưa hùng vĩ đến đúng như đã hẹn.

Tia sét màu tím cắt ngang trời đất, âm thanh ầm ầm như đánh trúng tim mỗi người.

Tần Di vẫn bộ dạng bướng bỉnh, cho dù ai nói điều gì, cô vẫn không thèm quan tâm.

Tần Sương biết chắc là sẽ có kết quả như này, nhưng vẫn không tránh khỏi đau lòng, cô ta và Tố Lam bị Tần Hải Long quát ra ngoài.

"Ra ngoài hết đi, tôi có chuyện muốn nói với con gái."

Tố Lam kìm nén lửa giận trong lòng, từ khi bà ta bước chân vào Tần gia, không có ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà ta.

Tần Di là cái thá gì?

Cô ta vẫn nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư hay sao?

Tần Sương không đi quá xa, cô ta đứng ở ngoài sân nhìn vào trong phòng, mờ mờ vẫn nhìn thấy Tần Di và Tần Hải Long.

Cô ta không yên tâm.

A Chức đứng bên cạnh che ô cho Tần Sương, cô ta xua tay: "Không sao đâu." Chắn hay không chắn, cơn mưa này sớm đã ngấm vào trong tim cô một cách rất tàn nhẫn rồi.

A Chức mím môi, bỏ ô sang bên, những giọt mưa mưa cứ như vậy rơi trên người Tần Sương, cô ta sống chết vẫn nhìn vào căn phòng nơi có hai người, mượn cơn mưa, cô ta có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc, hàng nước mắt hòa chung với nước mưa lăn dài.

Như vậy cũng tốt, không có ai trông thấy sự đau thương của cô ta.

Mưa ngừng, cô ta vẫn là con người cao quý, là đại tiểu thư mà tất cả mọi người cung kính.

Chỉ là...

Trong đầu cô ta, toàn là những câu nói của Tần Di trong bữa tiệc sinh nhật năm mười tám tuổi của cô.

Xin chào, tôi là Tần Di, cô tên là gì?

Tôi...!đại tiểu thư, tôi tên Tần Sương.

Giống như ba nói, chúng ta đều cùng họ Tần, cô không cần phải khách sáo như thế, lại đây ngồi đi.

...

Sự ấm áp như vậy, giờ không còn nữa rồi.

Ở phòng khách.

Mùi gỗ đàn hương tràn ngập căn phòng.

Tần Hải Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn con gái.

Tần Di ánh mắt nhạt nhạt, đối diện ông.

Ba con hai người ở trong không khí căng thẳng như vậy một lúc.

Tần Hải Long thở dài nặng trịch: "Di Di, con làm ba quá thất vọng."

Tần Di muốn cười, nhưng không cách nào cười được.

Tần Hải Long chắp hai tay sau lưng, trầm mặc một lúc, ánh mắt diều hâu ấy đặt trên người cô: "Con đừng trách ba, ba già rồi, Tiểu Hải cũng không còn, con đừng để thế hệ Tần Gia ta việc sắp thành lại bị đổ vỡ."

Tần Di khép hờ mắt.

Lại thế.

Lần nào cũng thế, thứ tình thân ngắn ngủi ấm áp đều ẩn sau lợi ích.

Tần Hải Long nhìn con gái, có chút bất lực: "Đáng lẽ ra mọi thứ của ba đều sẽ cho con hết, nhưng bây giờ con như vậy..."

Ông lắc đầu: "Tần gia chúng ta, cần một người có đầu óc, có mặt mũi đứng lên quản lý mọi thứ."

Nhưng như Tần Di bây giờ, coi như là bỏ đi rồi.

Tần Di nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo.

Tần Hải Long: "Ba biết, trong tay con vẫn nắm giữ cổ phần của con và Tiểu Hải chị con, chính là muốn đợi nó quay về, nhưng đã qua bao lâu rồi? Con gái, con cũng nên thông suốt rồi, nó không thể trở về nữa, Tiểu Hải chết rồi, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con đừng tự lừa dối mình nữa."

Tần Di nhìn cây to bị gió lớn thổi cong ngoài cửa sổ, cô đợi lâu như vậy rồi, tại sao chị vẫn chưa quay lại?

"Tần gia chúng ta không thể cứ mãi bị mắc kẹt như vậy, từ bỏ đi."

"Giao cổ phần của con và Tiểu Hải ra đi, để cho chị con gánh vác trọng trách này." "Không phải con vốn không thích thương trường lừa mình dối người ư? Ba đã mua cho con căn hộ và đất ở khu vực phía Nam, con tới đó đi."

"Con yên tâm, không cần biết dì con thế nào, nhưng con cũng biết A Sương có tình cảm với con, kể cả ngày nào đó ba không còn nữa, nó cũng sẽ không ngược đãi con đúng chứ?"

"Bây giờ con không cần điều gì, Tố Lam đồng ý với ba rồi, sẽ không tới chọc tức con nữa, sẽ không nói mấy câu kiểu mẹ con vì con mới rời bỏ nhà này nữa." "Tần gia không thể vì sự cố chấp của con mà sụp đổ, Di Di, xem như ba cầu xin con."

"Cơ thể con...!con nắm giữ cổ phần càng lâu, đối với Nam Dương là một loại tổn hại, con sớm nghĩ thông suốt đi, ba cho con thêm hai tháng."

"Tại sao con không đáp lại? Đừng trách ba phải ra tay với con gái ruột của mình."...

Mưa càng ngày càng to.

Không biết qua bao lâu, những âm thanh ồn ào đó đều tan biến hết ở bên tai.

Người làm của Tần gia đều lui xuống hết rồi, họ cũng biết đang xảy ra chuyện gì, không ai dám ra ngoài.

Tần Di ngồi trong sân, cơn mưa như trút nước dội xuống, khiến cho quần áo và tóc cô bị ướt hết.

Trước mắt đã là một màn sương dày đặc, gì cũng không thấy nữa rồi.

Một mình đại tiểu thư trơ trọi ngồi đó.

Ơ.

Nay còn là sinh nhật cô mà.

Đây là ba cô, chị cô, dì nhỏ của cô.

Họ đều là những người thân nhất của cô.

Mưa, từng giọt mãnh liệt đập vào người, Tần Di vốn đã không còn cảm thấy đau nữa, cô nhìn ra xa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hiểu Hiểu...

Cô nghĩ tới sáng nay, Tố Lam gửi tin nhắn cho cô.

Cô bây giờ, đối với tất cả mọi người, là thứ gánh nặng phiền toái.

Cô không thể cử động, cũng không nói được, tại sao cứ nhất định không thành toàn cho chị của cô?

Giờ cô chỉ là một phế nhân, đến bản thân mình còn không bảo vệ nổi, còn muốn làm gì?

Tần Di hít sâu một hơi, cô không thể từ bỏ.

Cô của ngày trước, lòng lạnh như tro nguội, đến bản thân mình cô cũng từ bỏ rồi, thì cô còn quan tâm gì khác nữa?

Nhưng bây giờ...!trong tim cô có ánh sáng.

Cô phải bảo vệ nàng.

Không cho phép bất cứ ai trên thế giới này làm hại nàng.

Nghĩ tới đây, Tần Di cắn cắn răng, lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô muốn đứng dậy.

Cô hít sâu, hai tay nắm chặt hai bên thành xe lăn, cố gắng dùng lực hai chân, nhưng cho dù cô có dùng bao nhiêu lực, thì sức của hai chân cũng không thể chống đỡ được thân thể cô, hai tay vừa trượt, Tần Di không những không đứng trên mặt đất, còn nặng nề ngã xuống.

***

Khi Hiểu Hiểu và Lưu Vạn Niên trở về, cũng là lúc trời mưa to nhất.

Lưu Vạn Niên dừng xe, đưa áo mưa cho Mục Hiểu Hiểu: "Mưa to quá, sợ không dùng ô được."

Mục Hiểu Hiểu cười tươi cầm lấy áo mưa, nhưng nàng không mặc vào người, mà lấy áo mưa bọc vào bánh kem hoa trên tay.

Đây là chiếc bánh hoa mà cô làm, thực sự rất tốn thời gian.

Là một đóa hoa hồng đỏ tươi kiều diễm và rực rỡ.

Đó là nàng dùng bánh ngọt làm thành, làm cho đại tiểu thư của nàng.

Trong lòng nàng, đại tiểu thư giống như bông hồng kiều diễm này, là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên thế gian.

Nàng có thể tưởng tượng được đại tiểu thư sau khi trông thấy sẽ vui tới nhường nào, lại gải vờ nói mấy câu như không thích mấy thứ biểu cảm đáng yêu này.

Mục

Hiểu Hiểu cẩn thận bọc kỹ bánh kem, trong lòng dường như không thể chờ đợi thêm được nữa.

Đại tiểu thư chắc chắn đang đợi nàng.

Lưu Vạn Niên trông thấy nàng vì nóng lòng mà tay đều run cả lên, anh ấy tinh ý nói: "Hiểu Hiểu, vậy tôi không vào nữa."

Anh ấy cực kì có mắt nhìn, biết rằng lúc này, đại tiểu thư chắc chắn hy vọng có thể cùng Hiểu Hiểu ở trong thế giới chỉ có hai người.

Một ngày lãng mạn như vậy.

Vào một ngày mưa, cùng người mình yêu mến ăn bánh ngọt, Lưu Vạn Niên nhịn không được cảm thấy có chút đố kỵ.

Mục Hiểu Hiểu gật gật đầu, tay của nàng không ý thức được mà sờ vào dây chuyền ở trong túi, tạm biệt Lưu Vạn Niên xong, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy vào trong sân.

Trời mưa to quá, căn bản không nhìn rõ đường phía trước.

Quần áo của Mục Hiểu Hiểu chẳng mấy chốc ướt hết rồi, nhưng nàng không quan tâm, như một đứa ngốc, tay ôm một chiếc áo mưa màu xanh, bọc một vật thể gì đó không rõ ràng.

Thật may vì trời mưa to, những người bên cạnh nhìn không rõ, nếu không họ lại tưởng nàng thần kinh không bình thường.

Mục Hiểu Hiểu cực kì vui vẻ, mặc kệ bùn dưới chân, càng đi càng nhanh, lòng cũng bắt đầu vang lên bài hát sinh nhật rồi.

Sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.

Em về rồi đây đại tiểu thư.

Nhưng khi Mục Hiểu Hiểu mạnh mẽ bước vào trong sân, khi nàng vui vẻ chuẩn bị gọi đại tiểu thư, cả người liền đứng im bất động.

Một tay nàng cầm bánh ngọt, ngơ ngác nhìn phía trước, nàng không dám tin vào mắt mình, dơ tay dụi dụi mắt.

Tần Di cứ như vậy ngồi dưới đất.

Chiếc váy dài của cô bị ướt hết, toàn thân ướt đẫm, bơ vơ ôm lấy bản thân, giống một con vật nhỏ lạc đường bị vứt bỏ, đầu gối cuộn lại.

Nhận thấy có người tới, Tần Di ngẩng đầu, khoảnh khắc trông thấy Mục Hiểu Hiểu, cô đã nhẫn nhịn cả ngày, bỗng nhiên đỏ hoe viền mắt.

Đối diện với những lời nói châm chọc của dì nhỏ.

Đối diện với sự bức ép từ ba.

Đối diện với sự đau khổ và khó xử của Tần Sương.

Cô đều có thể nhịn, dùng sự lạnh nhạt đối đáp tất cả.

Nhưng chỉ là người đó, nàng đứng ở xa xa nhìn bản thân cô, Tần Di cảm thấy mình giống một đứa trẻ vô cùng tủi thân, phút chốc sụp đổ.

Mục Hiểu Hiểu khó khăn bước từng bước, tay vẫn cầm chiếc bánh kem mà nàng dày công chuẩn bị cho cô, trong túi vẫn đựng sợi dây chuyền thiết kế vì cô.

Cơn mưa hào hùng.

Nàng từng bước bước tới bên cạnh đại tiểu thư của nàng.

Nước mắt nàng chảy dài.

Trái tim nàng như bị bóp nghẹt.