Gần như toàn bộ đệ tử ngơ ngác ra mặt, nếu nói Ny Na là Tây Nhĩ Duy Áo thân tỉ tỉ họ còn có thể tiếp nhận. Nhưng đường đường một đế quốc hoàng đế lại đến đây ban tiệc tẩy trần cho Diệp Âm Trúc một đệ tử thần âm hệ, một tử tước nho nhỏ, mọi người đều không cách nào giải thích được.
Tây Nhĩ Duy Áo hiển nhiên cũng biết mình và tỷ tỷ không có cách gì cả, bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, chúng ta không thảo luận về vấn đề này nữa. Hôm nay là Âm Trúc tiếp phong. Có ăn là tốt rồi. Chỉ thương cho kim khố nhỏ bé của ta, lần này lại muốn cạn sạch rồi. Không biết có thể hồi lại không a?
Ny Na toát ra vẻ tươi cười
-Đường đường là vua một nước, một lời đã nói sao có thể hồi lại a! Nếu đã mời khách, phải có một chút thành ý.
Tây Nhĩ Duy Áo chuyển hướng qua mọi người nói:
-Nào, mọi người cũng ngồi đi. Không cần câu thúc.
Mọi người lúc này mới đồng loạt ngồi xuống. Cũng may lúc trước đã ngồi trên đất ăn sẵn rồi, nếu không đế quốc hoàng đế ở chỗ này, mọi người sao có thể ngồi trên đất mà ăn.
Tây Nhĩ Duy Áo thở dài một tiếng, nói:
-Âm Trúc, về chuyện lần này, thúc thúc muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi. Vì đế quốc, khiến cho ngươi bị ủy khuất lớn như vậy, thúc thúc nhất định sẽ bồi thường cho ngươi. Ngươi có mong muốn gì? Chỉ cần có thể ta sẽ đáp ứng ngươi.
Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, Tây Nhĩ Duy Áo nói lời này trước mặt nhiều người như vậy thì sẽ không có khả năng thu hồi lại, nếu nói hắn không cảm động, là không có khả năng. Nhưng hắn cũng mơ hồ hiểu được, đây là một loại quyền biến thuộc về đế vương chi thuật. mặc dù như thế, thân là quốc vương của Long Khi Nỗ Tư đại lục đệ nhất đế quốc, có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.
-Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, ta cái gì cũng không cần. Mọi chuyện nếu đã giải quyết rồi, thì để cho nó qua đi thôi.
Tây Nhĩ Duy Áo có chút thống khổ nói:
-Làm vua một nước mà không thể bảo vệ nhân dân của mình chính là điều thống khổ nhất trên đời.
Nói đến đây, hắn hạ giọng xuống, âm thanh chỉ có một mình Diệp Âm Trúc có thể nghe được, nói:
-Chuyện này dù sao cũng là bí mật quốc gia. Thúc thúc không thể phong thưởng cho ngươi, vì sợ quần thần phản đối. Nhưng chuyện này thúc thúc vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Bất luận tương lai ngươi có việc gì cần đến, thúc thúc đều có thể thỏa mãn ngươi một điều kiện. Ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, không nên nói ra điều kiện. Đây là đế quốc nợ ngươi.
Kỳ thật, sau khi Diệp Âm Trúc rời ngân long thành không lâu, Tây Nhĩ Duy Áo đã biết tin tức. Hắn không chỉ biết Diệp Âm Trúc bình an vô sự trở về, đồng thời cũng biết được hắn trở thành ngân long ngoại tịch. Hắn đương nhiên biết ngân long ngoại tịch đối với một ma pháp sư có ý nghĩa gì. Mặc dù, Tây Đa Phu ngại lời thề với long tộc không thể đem chuyện trong long vực nói cho hắn hay, nhưng từ ngữ khí và vẻ mặt Tây Đa Phu, Tây Nhĩ Duy Áo cũng có thể đoán được, muốn trở thành ngoại tịch của ngân long tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Người Tây Nhĩ Duy Áo bội phục nhất chính là tỷ tỷ của mình.Ngay từ chuyện ngay từ đầu có tầm nhìn đầu từ vào Kim Sắc sinh hoạt, hay lần này đối với Âm Trúc đều là tỷ tỷ đề nghị với hắn. Hiện giờ Diệp Âm Trúc chưa tới mười bảy tuổi, ai có thể tưởng tượng được khi hắn hai mươi bảy tuổi, sẽ trở thành một ma pháp sư đẳng cấp nào đây? Mễ Lan đế quốc không thiếu quân đội, cũng không thiếu tiền tài, thiếu nhất là tuyệt thế cường giả. Tây Đa Phu mặc dù cường đại, tử cấp cao thủ cũng không ít. Nhưng cùng Pháp Lam so sánh, vẫn còn kém quá xa. Ngân long thành minh ước cũng không thể bù lại thiếu sót này. Chỉ là nếu có thể bồi dưỡng hợp lý sẽ trở thành tuyệt thế cường giả của đế quốc, thậm chí có thể đạt tới đẳng cấp của Pháp Lam thất tháp tháp chủ. Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Là một vị đế vương hùng tài vĩ lược, Tây Nhĩ Duy Áo hy vọng nhất chính là có một ngày chứng kiến Mễ Lan đế quốc địa thiết kỵ đạp bằng mọi ngõ ngách của Long Khi Nỗ Tư đại lục.
Bởi có Tây Nhĩ Duy Áo tham gia, bữa tiệc trở nên nghiêm cẩn rất nhiều, Tây Nhĩ Duy Áo cũng không dừng lại quá nhiều thời gian. Chỉ là đơn giản nói với Diệp Âm Trúc vài câu, thể hiện thiện ý của mình, rồi mang theo Tây Đa Phu rời đi. Đương nhiên, bữa tiệc này là do Tây Nhĩ Duy Áo tổ chức, Ny Na tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để ép giá đệ đệ.
Khi Tây Đa Phu đi đặc ý liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái, hướng hắn gật đầu. Thần sắc hắn luôn nghiêm túc đội trời đạp đất, Diệp Âm Trúc lần đầu thấy được một chút tán dương. Có lẽ nguyên nhân là vì cả hai cùng là ngân long ngoại tịch, Âm Trúc rõ ràng cảm giác được vị Nguyên soái này tựa hồ thân cận hơn rất nhiều.
Đối với việc Tây Nhĩ Duy Áo đối xử tốt, Diệp Âm Trúc mặc dù trong lòng có chút cảm động, nhưng hắn đồng thời cũng biết, nếu mình tại long vực bị long tộc phát hiện mọi chuyện. Sợ rằng Tây Nhĩ Duy Áo sẽ trước tiên vứt bỏ mình đi. Lúc này, hắn rốt cục cũng hiểu được câu nói trong sách vở, trong chính trị, không có vĩnh viễn bằng hữu, chỉ có vĩnh viễn ích lợi.
Bữa tiệc kết thúc, dưới sự dẫn dắt của Ny Na, các nữ đệ tử thần âm hệ nối đuôi nhau rời khỏi thần âm thính. Theo như lời Ny Na, mấy cô gái đánh đàn kia cũng là đệ tử thần âm hệ, hay cũng là bạn học của Diệp Âm Trúc, chỉ là tư chất có hạn, bây giờ cũng bất quá là chanh cấp mà thôi.
-Âm Trúc, ngươi chờ một chút được không?
Nhìn Diệp Âm Trúc cũng muốn cùng những người khác đi ra ngoài, Hải Dương đột nhiên gọi hắn lại.
Diệp Âm Trúc sửng sốt, xoay người lại nhìn Hải Dương
-Học tỉ, có việc gì thế?
Hải Dương mím môi, thấp giọng nói:
-Ta có chuyện muốn nói với một mình ngươi.
Một bên thì Hương Loan mỉm cười, đưa mắt nhìn Hải Dương cổ vũ, còn bên người thì Tô Lạp đã đi ra ngoài.
Tô Lạp tựa hồ nghĩ tới cái gì, thân thể rõ ràng trở nên có chút cứng ngắc, nhưng thần sắc ảm đạm của hắn lại cũng không có biểu hiện ra cái gì. Chỉ cúi đầu đi ra ngoài, thậm chí không nhìn Diệp Âm Trúc một cái.
Hải Dương đóng cửa. Lúc này, thần âm thính nội chỉ còn lại có nàng và Diệp Âm Trúc hai người.
Hai người đều đứng, Diệp Âm Trúc cũng có thể cảm giác được sự hấp dẫn kinh người từ cơ thể Hải Dương. Làn hương thơm không rõ làm từ hương liệu gì nhè nhẹ lan tỏa từ thân thể người thiếu nữ. Nhất là khí tức ưu nhã cổ điển của nàng, càng gây cho hắn ấn tượng mạnh mẽ.
Tựa hồ gom hết dũng khí, Hải Dương đứng lại cách Diệp Âm Trúc chỉ có một thước. Hai người mặt đối mặt, hai con ngươi trong suốt, ánh mắt có chút phức tạp. Diệp Âm Trúc lúc này hào khí trong ánh mắt không còn chỉ còn vài phần bối rối. Trong tròng mắt Hải Dương lại tràn ngập tâm tình phức tạp.
-Học tỉ, ta cũng đang có việc muốn hỏi ngươi đây.
Cảm thấy có chút giằng co mập mờ, Diệp Âm Trúc khơi chuyện phá vỡ sự xấu hổ.
Hải Dương nhẹ giọng nói:
-Ngươi muốn hỏi cái gì?
Diệp Âm Trúc nói:
-Khuôn mặt ngươi, ta muốn xem, khuôn mặt ngươi có hồi phục chưa? Ta thành công hay thất bại?
Hải Dương nhìn thấy trong mắt hắn sự ân cần lo lắng, đôi mắt to đen tròn nhất thời ươn ướt.
Thấy Hải Dương sắp khóc, Diệp Âm Trúc nhất thời không biết làm sao. Vội hỏi:
-Học tỉ, ngươi, ngươi đừng khóc a! Ngươi để ta xem. Có lẽ chúng ta còn có biện pháp khác.
Hải Dương vẫn không nói gì, giơ bàn tay nhỏ bé xinh xắn của nàng lên, chậm rãi bỏ chiếc mạng sa che mặt màu trắng xuống.
Cái khăn che mặt chậm rãi rơi xuống, một làn da trắng nõn, từng chút một xuất hiện trước mắt Diệp Âm Trúc.
Trong nháy mắt...
Một sát na...
Diệp Âm Trúc hoàn toàn á khẩu.
Ánh mắt hắn ngưng đọng lại, hắn giơ tay mình lên.
Phảng phất trong không khí, mọi nguyên tố đều đình chỉ ba động.
Bộ não hắn tạm thời ngưng hoạt động, hô hấp của hắn trong nháy mắt ngưng trệ.
Trong khoảnh khắc, hắn căn bản là không cách nào dụng ngôn ngữ để hình dung hết thảy những gì mình vừa chứng kiến.
Tất cả biến hóa này, đều cũng vì khuynh thế dung nhan trước mặt hắn.
Băng tuyết như ngọc, da thịt như thủy tinh trong trắng không chút tỳ vết nào. Đôi mắt đen huyền mang theo hơi nước, nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn. Đôi môi anh đào xinh xắn, dung nhan xinh đẹp vượt trội hơn hẳn Hương Loan, như là nữ thần vốn không có thực trên cõi nhân gian này, thêm vào tà áo diềm màu lam phấp phới đang mặc, phải chăng nàng chính là đại hải thần nữ giáng thế?
Hải Dương, Hải Dương. Đây mới chính là Hải Dương a! Dung nhan như vậy mới xứng đáng với nàng a!
Thân hình đầy đặn, hấp dẫn mà hắn thấy trong lần trị liệu cuối cùng phảng phất lại muốn nổi lên. Một cảm giác thỏa mãn không cách nào tả được lan tỏa khắp nội tâm hắn.
Hải Dương quả là kiệt tác xinh đẹp của tạo hóa. Rốt cục dưới tác dụng của tử trúc thần châm đã khôi phục bình thường. Hơn mười năm mất đi, rốt cục đã trở về.
Phong tư ưu nhã, cao quý, thong thả nư nàng, đang đứng trước mình chừng một thước, hô hấp tựa hồ có chút dồn dập. Tuyệt vời không thể so sánh a! Ca ngợi Pháp Lam, ca ngợi hết thảy thần minh có thể ca ngợi, đây mới là hoàn mỹ.
Vẻ băng lãnh biến mất, dung nhan xinh đẹp của nàng đang mang theo một tia đỏ ửng nhàn nhạt, trong đôi mắt to đen tròn tràn ngập hơi nước. Nàng đang nhìn ta. Ánh mắt nàng tại sao làm ta có cảm giác nóng rực. Từ băng lãnh đến nồng nhiệt, trái ngược nhau hoàn toàn như băng hỏa hai cực, dáng vẻ Hải Dương thay đổi quá mức kinh ngạc.
-Còn nhớ khi chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, ngươi nói câu gì không?
Hải Dương nhẹ giọng nói.
Trong mắt Diệp Âm Trúc lộ vẻ than thở cùng hưng phấn, nói không ra lời.
-Ngươi nói, trong như tiên ngọc, vang như rồng ngâm, chính là một khúc
"Thiện nữ u hồn". Sau đó ngươi cùng ta hợp tấu. Trước khi gặp ngươi, ta không nghĩ sẽ có nam nhi chọn chức nghiệp thần âm sư này. Nhưng sau ta mới biết được sự xuất sắc của ngươi. Là ngươi, là ngươi làm cho ta biết thần âm sư còn có thể cường đại như thế nào. Nhạc điệu có thể trở nên tuyệt vời như thế nào.
-Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt ta, ngươi không có chút nào khinh bỉ, không có tránh như tránh nọc rắn. Ta có thể nhìn thấy trong mắt ngươi sự thương tiếc. Nhưng ngươi biết không? Khi đó ta cũng không muốn tiếp nhận phần thương tiếc này, tôn nghiêm của ta làm cho ta không hy vọng bị bất luận kẻ nào thương cảm.
-Không, học tỉ, ta không phải có ý đó.
Diệp Âm Trúc rốt cục cũng nói ra lời, có chút lo lắng phản bác lại.
-Đừng gọi ta là học tỉ. Gọi ta là Hải Dương.
Đôi mắt đen ngập nước, lặng lẽ chảy thành dòng, làm cho thủy nguyên tố trong suốt ướt đẫm vạt áo.
-Hải.... Hải Dương.
Diệp Âm Trúc đột nhiên thấy mình dường như rất ngu ngốc. Muốn giải thích, mà lại nói không nên lời.
-Ngươi trị liệu cho ta, không cầu hồi báo, trị liệu cho ta không cần suy tính, lần nào cũng chuyên chú một lòng. Khi đó ngươi cũng không biết thân phận của ta. Ánh mắt ngươi hoàn toàn trong sáng. Cho dù thấy thân thể ta, cũng không có chút khí tức dâm tà. Ngươi dĩ nhiên cũng hơi ngượng ngùng. Khi đó, ngươi làm cho ta cảm giác được một loại người tối thuần khiết, tối thanh tịnh, chí thanh chí thuần. Ta nghĩ, cũng chỉ có người tâm hoàn toàn trong sáng thuần khiết như ngươi mới có thể diễn tấu ra những giai điệu tuyệt vời như vậy, mới có thể đem tâm tình hòa vào nhạc khúc.
Nhỏ giọng xuống, miễn cưỡng ức chế sự khẩn trương trong lòng. Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Lần đầu tiên thấy ngươi. Vẻ ngoài băng lãnh của ngươi gây cho ta một ấn tượng sâu đậm. Sau ta thấy dung mạo ngươi bị hủy mới hiểu nguyên nhân. Thật ra ta chỉ là không hy vọng người vốn hoàn mỹ như ngươi lại bị chút tỳ vết như vậy ảnh hưởng. Ta chỉ là giúp ngươi trở về với chính mình. Ngươi bây giờ đã là chính mình, đã có dung mạo vốn thuộc về ngươi a!
-Từ khi mọi chuyện xảy ra, theo lời ông nội đem chuyện lời nguyền nói cho ta biết sau này. Ta đã không còn hy vọng có một ngày có thể khôi phục. Là ngươi, là ngươi cho tái sanh ta. Với ngươi ta sẽ không nói hai chữ cám ơn. Bởi vì ta biết với người thiện lương như ngươi đó là sỉ nhục.
-Không, đương nhiên không cần cám ơn. Là việc ta nên làm mà.
Diệp Âm Trúc phát hiện, tư tưởng vốn thành thục được một ít của mình lúc này hoàn toàn không dùng được. Ánh mắt Hải Dương nồng nàn, tựa hồ muốn đem chính mình hòa tan.
Mỉm cười, trong mắt Hải Dương hơi nước từ từ bay mất, nhìn nam nhân trước mặt thật kỹ, thật sâu, nhẹ giọng:
-Âm Trúc, có thấy mạng che trắng không? Từ ngày ngươi trị liệu lần cuối cùng cho ta, ta vẫn mang nó theo. Dung mạo dù đã khôi phục, nhưng ta vẫn đeo nó như trước, sau này cũng sẽ vĩnh viễn mang nó theo. Bởi vì, ngoại trừ thân nhân và ngươi ta không muốn cho bất cứ nam nhân nào khác được thấy dung mạo đã khôi phục của ta. Trừ phi ta chết, nếu không, điều này vĩnh viễn không thay đổi.
-A?
Diệp Âm Trúc lại thêm một lần ngốc trệ, hắn phát hiện đầu óc mình không biết từ lúc nào lại trở nên trống rỗng.
Nói ra những điều muốn nói trong lòng, Hải Dương đột nhiên cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, mặc dù nàng vẫn chưa có đáp án. Nhưng cảm giác lúc này nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
-Hải Dương, ta ……
Hải Dương giơ bàn tay nhỏ bé lên, khẽ chặn ngang miệng Diệp Âm Trúc
-Đừng nói, đừng nói gì cả. Chúng ta đều còn nhỏ, nhưng ta sẽ đợi, bất luận bao lâu. Hôm nay ta nói những lời này, chỉ là muốn cho ngươi biết, từ thời khắc dung mạo khôi phục, Hải Dương sẽ chỉ thuộc về một người. Bất luận hắn có muốn Hải Dương hay không. Hải Dương đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, đều thuộc về một mình hắn. Sở dĩ nói là từ khi dung mạo khôi phục, bởi vì chỉ có dung mạo như thế Hải Dương mới xứng đáng với hắn, mới có cơ hội ở bên hắn.
Nói đến đây, Hải Dương dừng lại một chút, đôi mắt trong suốt mỹ miều sâu sắc nhìn Diệp Âm Trúc trước mặt, rõ ràng nói từng chữ một:
-Người đó tên là Diệp Âm Trúc.
Nhón mủi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, trong đôi mắt tràn ngập hơi nước, nàng nhẹ giọng nói
-Nhớ kỹ những gì ta nói, Hải Dương là của Diệp Âm Trúc.
Nàng đi, một lần nữa mang phương lụa trắng,Hải Dương đi ra. Chỉ còn lại Diệp Âm Trúc đứng trơ ra như gỗ.
Choáng váng, Diệp Âm Trúc cũng không biết mình làm sao mà có thể quay về túc xá, lời nói của Hải Dương cùng nụ hôn ngọt ngào cứ luẩn quẩn trong đầu hắn không đi. Hắn mơ hồ nhận ra từ khi hắn quay lại, Tô Lạp thủy chung rất trầm mặc.
Cứ lâng lâng như vậy cho đến khi trong đầu hắn xuất hiện tiếng gọi, Diệp Âm Trúc mới thanh tỉnh lại.
-Âm Trúc, ta có thể triệu hoán ngươi không?
Tinh thần ba động một chút khiến cho hắn thoát khỏi cơn mê, sự vui mừng trong nháy mắt tràn ngập trái tim. Có thể, đương nhiên là có thể.
Tử quang chợt lóe, rồi mọi thứ lại lại trở về ảm đạm yên tĩnh, thân ảnh Diệp Âm Trúc trong túc xá lặng yên biến mất.
Tô Lạp vốn đã ngủ từ trên giường ngồi dậy, nhìn Diệp Âm Trúc biến mất trên giường, hai hàng thanh lệ chảy dọc xuống má. Hắn luôn luôn trầm ổn, bây giờ lại đang run rẩy, không thể khống chế.
Cảm thụ không gian nguyên tố quen thuộc ba động, chung quanh hết thảy không gian xẹt qua, quang mang chợt lóe. Áp lực không gian nhất thời nhẹ bẫng, không khí lạnh như băng nói cho hắn biết mình đã đến một nơi xa lạ.
Một huyệt động thật lớn, có chút tăm tối, so với long huyệt ở ngân long thành có chút bất đồng, nơi này quá âm lãnh. Với thực lực của Diệp Âm Trúc, cũng không khỏi rùng mình. Nhưng băng giá bên ngoài không thể xóa đi ngọn lửa trong lòng Diệp Âm Trúc.
-Tử, ngươi không có việc gì chứ?
Nhìn Tử đang ngồi trước mặt đang mỉm cười, Diệp Âm Trúc ân cần hỏi.
Tử đứng lên, cười nói:
-Còn muốn đa tạ ngươi đây. Ngươi gần đây thực lực lại đột phá, làm ta cũng thu được không ít lợi, nếu không cũng không thể khôi phục nhanh như vậy. Âm Trúc, ngươi có phải đã gặp chuyện gì không? Đáng tiếc mấy ngày nay ta không thể giúp ngươi.
Vừa thấy Diệp Âm Trúc, Tử đã kinh ngạc đứng lên. Không ai có thể hiểu rõ Âm Trúc hơn hắn. Không chỉ bởi vì hai người từng ở cùng một chỗ trong thời gian dài nhất. Mà trọng yếu nhất là tác dụng của đồng đẳng bổn mạng khế ước khiến cho bọn hắn có một loại liên hệ đặc thù. Khi triệu hoán Diệp Âm Trúc, Tử lập tức cảm giác được tâm tính hắn đang có biến hóa lớn.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, chỉnh sắc nói:
-Không có gì, cũng đã qua rồi. Tử, bỉ mông nhất tộc các ngươi cùng long tộc là tử địch thật không?
Tử nhìn hắn, nghiêm túc địa gật đầu
-Chính xác. Bỉ mông cùng long tộc, trời sanh là tử địch. Từ khai sanh lập địa, bỉ mông vẫn bị long tộc áp bức. Âm Trúc, tại sao ta từ trên người ngươi cảm nhận được khí tức của long tộc. So với lần trước càng thêm rõ ràng. Cái này tựa hồ như không phải linh hồn y phụ.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
-Bất luận thế nào, ta cũng đứng về phía ngươi. Ta đi qua ngân long thành rồi…
Đối với Tử, hắn cũng không có giấu diếm cái gì. Tử là huynh đệ hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm, cũng là đồng bọn tốt nhất.
Khi Tử nghe Âm Trúc nói ngân long vương Hoắc Hoa Đức để hắn đi vào long vực thí luyện, trong mắt Tử quang mang nhất thời đại thịnh. Xương cốt toàn thân không ngừng phát ra âm thanh ba ba. Nhưng khi hắn nghe được những tao ngộ của Diệp Âm Trúc tại long vực thì thần sắc lại từ từ bình tĩnh trở lại, từ phẫn nộ biến thành kinh ngạc.
-Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi giết chết thần thánh cự long Nặc Khắc Hi?
Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Âm Trúc, mồm há thật to. Người luôn luôn trầm lặng băng lãnh như hắn, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt này. Nhìn thấy thế, Diệp Âm Trúc không nhịn được một trận buồn cười.
-Ngươi biết hắn sao, Tử. Như hắn nói, hắn sở dĩ thân thể tử vong, chính là bởi vì cùng tử tinh bỉ mông các ngươi chiến đấu.
-Không, ta không biết hắn. Nhưng hắn là bỉ mông tộc chúng ta đại cừu nhân. Không sai, hắn chính là chết ở trong tay tổ tiên ta. Nhưng tổ tiên ta cũng đồng dạng bị hắn hủy diệt. Đó là một trận chiến lưỡng bại câu thương.
Trong mắt toát ra một tia bi phẫn
-Nặc Khắc Hi mặc dù đã chết, nhưng hắn ít nhất còn có thể mang thân thể trọng thương về tới long vực. Tổ tiên lúc bắt đầu trận chiến đã bị hắn đánh lén, cuối cùng không cách nào cầm cự bị hình thần câu diệt. Ngay cả xương cốt cũng không còn. Bảo vật của tử tinh bỉ mông chúng ta là tử tinh cự kiếm, cũng chính là mất từ khi đó.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Tử, bây giờ ngươi có thể đem tất cả mọi chuyện của ngươi nói cho ta biết không? Mặc dù ta chưa đạt tới tử cấp, nhưng ta tin tưởng nhất định có thể giúp đỡ ngươi.
Tử nở nụ cười, đột nhiên hắn lui về phía sau một bước, vang lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt Diệp Âm Trúc.
-Tử, ngươi làm gì vậy?
Diệp Âm Trúc hoảng sợ, vội bước lên phía trước nâng hắn dậy, nhưng lực lượng của Tử hắn không thể so sánh. Quỳ ở đó, như tường đồng vách sắt bất di bất dịch.
-Âm Trúc, ngươi phải nhận của ta cái lạy này. Đây không chỉ là ta bái tạ ngươi, mà là chúng ta tử tinh nhất tộc bái tạ ngươi. Là ngươi giúp chúng ta báo huyết hải thâm cừu, hoàn toàn hủy diệt thần thánh cự long Nặc Khắc Hi, hơn nữa phong ấn linh hồn hèn hạ của hắn, làm hắn trọn đời không được an bình. Ta cám ơn ngươi, Âm Trúc. Chẳng những chúng ta là hảo huynh đệ, mà tương lai, hậu nhân của ngươi, vĩnh viễn là người mà tử tinh nhất tộc chúng ta sẽ thủ hộ. Đây là lời hứa không chỉ của ta với ngươi, cũng là tử tinh nhất tộc hứa với ngươi.
Nói xong, Tử kiên quyết đẩy tay Âm Trúc ra. Kiên định bái lạy.
Diệp Âm Trúc cũng không ngăn cản hắn nữa, hắn biết tính Tử. Chỉ cần là hắn đã quyết định, sẽ không thay đổi. Huống chi chuyện này còn quan hệ đến tổ tiên Tử.
Sau khi cung kính đại lễ, Tử mới đứng lên, trong con mắt sáng như sao lộ ra thần quang hưng phấn
-Có lẽ, đây là ông trời ban cho bỉ mông nhất tộc chúng ta cơ hội hưng thịnh. Âm Trúc, ngươi nói đúng, bây giờ là lúc để ngươi biết tất cả mọi chuyện.
-Chờ một chút, Tử. Ngươi triệu hoán ta về chỉ có thể duy trì khoảng nửa giờ. Để ta trước hết truyền tống mình đến bên ngươi sẽ tốt hơn
Vừa nói, trong ánh mắt kinh ngạc của Tử, Diệp Âm Trúc từ không gian giới chỉ lấy ra một thủy tinh cầu tím.
Đáy mắt hiện lên một chút ngân quang, trải qua lần đi long vực tẩy lễ, tinh thần lực trở nên tinh khiết hơn. Tinh thần lực bắn thẳng vào tử tinh cầu, cùng nó câu thông, một đạo tử quang do hắn điều khiển từ tử tinh cầu bắn ra. Tử quang lưu chuyển trên mặt đất lưu lại từng dấu sâu, không gian ma pháp nguyên tố như là đọng lại thâm uẩn trong đó.
Phương pháp khắc họa ma pháp trận này đã ăn sâu vào trí nhớ của Diệp Âm Trúc, khống chế tinh thần lực khắc họa lại phi thường dễ dàng. Chỉ bất quá khắc họa ma pháp trận này tiêu hao tinh thần lực phi thường nhiều, khi cả pháp trận hoàn thành là lúc Diệp Âm Trúc tiêu hao hơn ba thành ma pháp lực.
-Tốt lắm, Tử, ta về trước. Rất nhanh ta sẽ trở lại.
Nhìn Tử, hắn lộ ra một nụ cười thần bí, quang mang trắng nhũ vụt sáng, Diệp Âm Trúc phiêu nhiên dung nhập, thân thể hắn biến mất, thông qua khế ước, quay về học viện.
Túc xá vẫn ấm áp như trước, Diệp Âm Trúc nhẹ chân nhẹ tay từ phòng ngủ đi ra ngoài, sợ đánh thức Tô Lạp đang khoanh chân tu luyện. Tới đại sảnh, hắn lập tức đem những gì đã làm ở huyệt động của Tử làm lại một lần. Tử quang lưu chuyển, đầu tiên xuất hiện lục mang tinh màu tím. Ngay sau đó, những phù chú phức tạp không ngừng xuất hiện trong đó, cuối cùng một đạo văn lộ hoàn thành. Một tầng quang hoa màu tím mờ ảo phún ra, đem cả đại sảnh chiếu sáng. Quang mang lặng lẽ biến mất, tất cả dấu vết trên mặt đất cũng tiêu mất. Không có tử tinh cầu dò xét, ai cũng không thể phát hiện thượng cổ pháp trận đặc thù này.
Làm xong, Diệp Âm Trúc không nhịn được đi tới hàng ghế bên cạnh ngồi xuống. Nhanh như vậy đã tiêu hao hơn sáu thành tinh thần lực, cho dù tinh thần hắn mạnh mẽ cũng có chút thừa nhận không lại nổi. Lễ vật đầu tiên của ngân long vương Hoắc Hoa Đức tặng lần đầu tiên thể hiện tác dụng. May là Diệp Âm Trúc truyện tống chỉ là một người. Tiêu hao pháp lực sẽ không nhiều lắm. Nếu không, hắn tạm thời không cách nào đến chỗ Tử cả.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, tinh thần Diệp Âm Trúc khôi phục vài phần. Một lần nữa hắn đi tới trước vị trí hắn khắc họa ma pháp trận. Tử tinh cầu lại xuất hiện. Huyền phù trên đỉnh đầu hắn toàn bộ giáng xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng loại truyện tống này. Trong trí nhớ ngân long vương lưu lại cho hắn, sử dụng tử tinh cầu truyện tống, tiêu hao tinh thần lực tùy theo khoảng cách và nhân số mà tính. Một khi tinh thần lực không đạt được yêu cầu của truyện tống thì truyện tống sẽ thất bại. Đồng thời tinh thần lực cũng sẽ biến mất.
Một vòng sáng tím theo tinh thần lực Diệp Âm Trúc nhập vào tử tinh cầu rồi phóng ra. Thông qua tinh thần lực cảm thụ. Hắn rõ ràng cảm giác được trong tử tinh cầu đang có hai tinh thần lạc ấn. Một cái ngay dưới chân hắn, còn cái kia, chính là ở chỗ của Tử.
Tử quang bay lên, lạc ấn màu tím trên mặt đất vốn đã biến mất một lần nữa xuất hiện, một tầng tử quang bao phủ, Diệp Âm Trúc thấy tinh thần lực của mình trong nháy mắt tiêu hao một thành. Hắn biến mất giữa túc xá.
Không gian truyền tống thông qua tử tinh cầu cùng Tử triệu hoán hoàn toàn bất đồng. Một cảm giác đau đớn tựa hồ như thân thể bị xé rách truyền đến, trúc đấu khí theo ý thức phóng ra, bảo vệ thân thể hắn. Lúc này mới giảm bớt vài phần thống khổ, chung quanh mênh mông màu tím, tựa như không có tận cùng.
Thời gian trôi qua dường như rất lâu, trong khi Diệp Âm Trúc cảm giác được đấu khí của mình tiêu hao càng lúc càng lớn, thì rốt cục hắn cũng thấy mình tới nơi.
Tử quang biến mất. Mọi thứ chung quanh đều tối sầm lại. Không khí vẫn lạnh như băng như trước, từ ánh mắt kinh ngạc của Tử nói cho hắn biết hắn đã thành công rồi. Ma pháp trận trên mặt đất đang chậm rãi biến mất.
Mễ Lan đế quốc tiếp giáp cực bắc hoang nguyên, khoảng cách cũng không quá xa. Hơn nữa Diệp Âm Trúc truyền tống chỉ là một mình hắn.Cho nên tiêu hao tinh thần lực cũng không phải quá lớn. Bất quá trải qua một phen nháo nhào, tinh thần lực của hắn lúc này chỉ còn lại không đủ ba thành. Cảm giác suy yếu làm trong lòng hắn sanh ra cảnh giác. Tử tinh cầu truyền tống cố nhiên tiện lợi, nhưng tiêu hao cũng là cực kỳ lớn. Dùng để chạy trốn cố nhiên là không sai nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Thở dài một hơi.
-Thành công tốt đẹp rồi Tử. Bây giờ chúng ta có thể yên tâm nói chuyện phiếm, không cần lo lắng nửa giờ hạn chế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tử kinh ngạc nhìn tử tinh cầu trong tay Diệp Âm Trúc.
-Đây là truyện tống thủy tinh. Bây giờ không ngờ còn có đồ vật này tồn tại, hơn nữa là một khối to như vậy, tựa hồ có thể tiến hành truyện tống cả một nhóm a.
Diệp Âm Trúc gật đầu. Nói:
-Số lượng truyền tống cao nhất là một trăm người. Sau khi trở thành ngân long ngoại tịch, ngân long vương vì lung lạc ta mà ban cho.
Trong mắt Tử toát ra một tia hàm ý, tươi cười.
-Vừa đánh vừa xoa, ngân long vương này cũng có chút đầu óc. Nhưng là đồ tốt a! Cho dù là trong lịch sử tử tinh nhất tộc chúng ta ghi lại, trên lục địa cũng không xuất hiện quá vài lần. Hơn nữa việc sử dụng cũng có không ít tổn hại. Âm Trúc, sau này sử dụng nó truyền tống, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, phải đảm bảo an toàn mới có thể sử dụng. Nếu không, một khi có ngoại lực phá hư, truyền tống thủy tinh lập tức tổn hại.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Ta sẽ chú ý. Tử, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết thân thế của ngươi.
Tử chỉ chỗ bên cạnh mình, để Diệp Âm Trúc ngồi xuống. Trong đôi mắt tím hiện lên một tầng quang vụ tím. Than nhẹ một tiếng, nói:
-Bắt đầu nói từ tổ tiên của ta thời thượng cổ, hoặc nói là khi Long Khi Nỗ Tư lục địa mới hình thành, các loài sinh vật dần dần tiến hóa. Một ít chủng tộc cường đại bắt đầu xuất hiện. Khi đó, diện tích Long Khi Nỗ Tư lục địa còn không có lớn như bây giờ. Ước chừng chỉ bằng khoảng một nửa lục địa bây giờ thôi. So với giờ chỉ có cực bắc hoang nguyên, hơn nửa Mễ Lan đế quốc, A Tư Khoa Lợi vương quốc, một nửa Ba Lặc Mạc vương quốc hay chính là bộ phận phía Tây Bắc của Long Khi Nỗ Tư lục địa bây giờ. Lúc ấy, xuất hiện các chủng tộc lớn phân biệt các vị trí không giống nhau. Loài người các ngươi, ở trạng thái nguyên thủy. Trong mắt các chủng tộc cường đại, các ngươi chỉ là đồ ăn hay người hầu thôi. Lúc này các chủng tộc lớn tranh nhau chiếm các địa cực làm căn cứ. Một trong đó là tử tinh bỉ mông chúng ta. Một tộc kia là long tộc bây giờ. Lúc ấy, hai đại chủng tộc chúng ta là hai thế lực mạnh nhất đương thời. Đơn giản mà nói, thần thánh cự long chính là tổ tiên long tộc bây giờ. Mà tử tinh bỉ mông chúng ta chính là tổ tiên của bỉ mông cự thú nhất tộc. Khi đó chúng ta cùng sống ở cực bắc hoang nguyên, có đông đảo minh hữu. Bỉ mông chúng ta lúc ấy mới là chủng tộc cường thịnh nhất. Bấy giờ tất cả thú nhân tộc đều là chư hầu của chúng ta. Khi đó chúng ta cũng không gọi là bỉ mông. Mà được xưng là thánh thú. Tử tinh thánh thú, hay chính là chúa tể tuyệt đối của cực bắc hoang nguyên.
Nói đến đây, Tử phảng phất thấy lại huy hoàng của tổ tiên, tử quang trong mắt không nhịn được nồng thêm vài phần.
Dừng lại một chút, hắn mới tiếp tục nói:
-Long tộc khi đó chủ yếu sinh sống ở vùng đất A Tư Khoa Lợi vương quốc cùng với vùng phụ cận Mễ Lan đế quốc. Số lượng chúng mặc dù không ít, nhưng không cách nào cấu thành uy hiếp đối với thú nhân tộc chúng ta. Thần thánh cự long quả thật cường đại, nhưng so sánh với tổ tiên ta còn kém một bậc. Khi đó, long tộc chủ yếu kết minh với tinh linh tộc và ải nhân tộc, cùng với một tộc đã tuyệt diệt là tộc người chim. Thú nhân chúng ta đối với xâm lược cũng không cảm thấy hứng thú lắm. Khi đó, cực bắc hoang nguyên cũng không giống như bây giờ lạnh giá, mà sản vật phong phú, cũng đủ cho chúng ta tự cấp tự túc. Nhưng hòa bình không duy trì được lâu.
Một chút bi thương nhàn nhạtxuất hiện trong tâm tình Tử. Diệp Âm Trúc cũng không cắt đứt câu chuyện, tiếp tục nghe hắn kể lại
-Long tộc thiên tính dâm đãng. Nhất là cao giai long tộc càng như thế. Đạt tới cửu cấp, long tộc có thể hóa thân làm người. Cơ hồ cùng chủng tộc nào cũng phát sinh quan hệ, con cháu không ngừng sanh sôi. Cũng xuất hiện á long, như các người bây giờ gọi là tuần long. Mặc dù so với long tộc chính thức, tuần long còn có chênh lệch rất lớn, nhưng chúng hoàn toàn nghe long tộc chỉ huy, số lượng không ngừng tăng, dã tâm của long tộc càng lúc càng lớn. Chúng bắt đầu bất mãn với tình huống hiện hữu, dòm ngó cực bắc hoang nguyên vốn thuộc về thú nhân chúng ta, chiến tranh cũng từ đó bắt đầu xuất hiện.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn Tử. Mặc dù ấn tượng của hắn đối với long tộc phi thường bất hảo, nhưng theo hắn biết, tính xâm lược của long tộc tựa hồ cũng không mạnh.
Dưới ảnh hưởng của đồng đẳng bổn mạng khế ước, Tử cảm giác được nghi hoặc trong lòng Diệp Âm Trúc, mỉm cười nói:
-Ta hiểu được trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Nhưng những gì ta nói đều là thật. Nhưng vị trí của long tộc thời thượng cổ và long tộc bây giờ là không giống nhau. Khi đó, số lượng cự long chánh thức thủy chung ở mức xung quanh mười vạn. Ngươi nghĩ xem. Mười vạn cự long a! Hơn nữa còn có trăm vạn á long. Đó là một lực lượng cường đại thế nào? Bọn họ có thể yên lặng không? Còn bây giờ, long tộc muốn duy trì nòi giống cũng khó khăn, còn có thể xâm lược cái gì? Loài người các ngươi thân thể mặc dù nhỏ yếu, nhưng trí tuệ long tộc không thể bằng được. Chỉ đơn giản Pháp Lam thất tháp đứng đó, cả long tộc đã không dám coi thường vọng động.
Mười vạn cự long? Diệp Âm Trúc giật mình mở to hai mắt nhìn. Hắn đã thấy qua sự cường đại của long tộc, tự nhiên hiểu được mười vạn cự long ý nghĩa như thế nào. Nếu bây giờ còn có mười vạn cự long tồn tại trên đời, sợ rằng có thể dễ dàng đạp bằng cả Long Khi Nỗ Tư lục địa.
-Tử, chẳng lẻ mười vạn long tộc cùng trăm vạn á long, là do bỉ mông các ngươi trong lúc chiến đấu giết đến hầu như không còn sao?
Nếu thật sự là như thế, trận chiến này quả thật quá tàn khốc a!
Tử lắc đầu
-Không. Không phải. Mặc dù bỉ mông chúng ta và long tộc thực lực khi đó đều cực kỳ cường hãn, nhưng cũng không có điên cuồng chém giết đến mức hủy diệt lẫn nhau như thế. Long tộc bắt đầu phát động chiến tranh với chúng ta, mặc dù chiến tranh kéo dài, nhưng tiêu hao phần lớn chỉ là thú nhân bình thường và á long, bỉ mông chúng ta và cự long hao tổn cũng không quá lớn. Theo sự kéo dài của chiến tranh, minh hữu của song phương chúng ta cũng từ từ gia nhập. Lúc này trận chiến của bỉ mông và long tộc lan ra khắp mọi ngõ ngách của lục địa. Long tộc mặc dù có á long số lượng đông đảo, so với trước kia trở nên mạnh mẽ rất nhiều. Nhưng thú nhân chúng ta trời sanh là chiến sĩ xuất sắc nhất. Bọn họ muốn chiếm được tiện nghi cũng không dễ dàng. Chiến tranh giằng co một ngàn năm. Loài người các ngươi chính là tại một ngàn năm này, lén lút phát triển lên.
Nói đến đây, trong mắt Tử đột nhiên toát ra một tia sợ hãi
-Sau một ngàn năm tranh đấu đầu tiên, thiên phạt xuất hiện. Lục địa phát sinh biến hóa bất ngờ. Trong trí nhớ tổ tiên lưu lại tràn ngập sợ hãi. Có thể là trời cao trừng phạt bỉ mông chúng ta và long tộc đã gây ra chiến tranh kéo dài. Nhưng sao lại là thiên phạt tàn khốc như thế. Bỉ mông cùng long tộc số lượng đại giảm. Cực bắc hoang nguyên biến thành băng tuyết thế giới căn bản nguyên nhân cũng là từ đó.
Lời tác giả: Đoán xem thiên phạt là cái gì? Hết một tập. Tập tới nói về lịch sử lục địa sẽ nói rõ.