Tốc độ của những viên nhân thật kinh khủng, bọn họ chỉ cần nhảy lên một cái là đã tới ngay sát bên cạnh những dã thú đang chạy, nắm lấy và xé toạc một cách dễ dàng. Có viên nhân thậm chí còn dùng trảo xé toàn ổ bụng của dã thú ra mà cho vào miệng nhai.
" Viên nhân? ". Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn Tô Lạp, lúc này Hương Loan và Hải Dương sắc mặt đều đã trở nên tái mét, những cảnh tượng man rợ này đối với nữ tử quả thực không thể chịu nổi.
Sắc mặt Tô Lạp bây giờ cũng trở nên trắng bệch, nhưng lời nói của hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh:
" Viên nhân là một trong những binh chủng quan trọng của thú nhân, lực lượng cường đại vô cùng, có thể dễ dàng xé đôi hổ, báo. Bộ lông trên người viên nhân cực kỳ cứng cỏi, đao kiếm bình thường không thể đả thương, cho dù có là trọng kỵ binh cũng rất khó có thể chống đỡ bọn họ. Thú nhân phái viên nhân đến đây làm gì nhỉ? Chẳng lẽ bọn chúng muốn đánh lén Khoa ni á thành? ".
Diệp Âm Trúc nhíu mày suy nghĩ:
" Không đúng! Viên nhân này nhìn qua mặc dù rất lợi hại, nhưng so với long kỵ binh vẫn còn kém hơn rất nhiều, hơn nữa số lượng viên nhân này chỉ có hơn 100 thôi... ". Hắn nói đến đây sắc mặt đại biến, bởi ngoài 100 viên nhân đang đến gần đỉnh núi, dưới chân núi còn có vô số thân ảnh xám trắng đang lầm lũi tiến lên, không thể đếm xuể.
Tô Lạp vội quát:
" Đi mau, chúng ta nhanh trở về báo tin cho mọi người chuẩn bị ứng chiến ".
Không trung đột nhiên xuất hiện một cái bóng lớn, Tô Lạp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một viên nhân tráng kiện cánh tay cầm một thân cây làm vũ khí đang hướng tới Hương Loan nhảy tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Cẩn thận! ".
Diệp Âm Trúc đã kịp thời ra tay, tả thủ vội kéo Hương Loan sát vào ngực mình, hữu thủ sử dụng trúc đấu khí công kích, một cỗ đấu khí màu vàng ồ ạt xông lên công kích thân thể của viên nhân tráng kiện.
" Ầm! ". Viên nhân nhất thời bị chấn bay về phía sau. Nhưng lúc này số đông viên nhân khác đã phát hiện ra bốn người Diệp Âm Trúc, dùng tốc độ kinh người tạo thành nửa vòng tròn bao vây xung quanh.
" Mau thừa dịp chủ lực của bọn họ chưa đến, chúng ta toàn lực đột phá vòng vây ". Tô Lạp nhảy từ trên cành cây cổ thụ xuống, trên tay đã xuất hiện chủy thủ thiên sử thán tức, thân ảnh chợt lóe, trong chớp mắt đã đuổi theo viên nhân bị Diệp Âm Trúc chấn bay, ô quang từ thiên sử thán tức hiện lên, nhất thời một chùm huyết vũ bắn ra tung tóe.
Phảng ứng của Diệp Âm Trúc cũng rất nhanh, có lẽ nguy hiểm trước mắt đã kích thích tiềm lực của hắn, hữu thủ vội kéo Hải Dương lên lưng mình, tả thủ ôm chặt Hương Loan, hai chân dùng sức vọt theo phương hướng Tô Lạp đang đi phía trước.
Thiên sử thán tức không hổ danh là thần khí chi vương của thích khách, cứ mỗi lần Tô Lạp vung tay lên là có một chùm huyết vũ bắn ra, những nạn nhân của hắn đều bị công kích vào yết hầu, chết ngay lập tức, cho dù không bị như thế thì cũng bị trớ chú trên thiên sử thán tức làm cho mất máu mà chết. Thân hình nhỏ bé của Tô Lạp không ngừng di động áp sát vào trận doanh của địch nhân. Thông thường thích khác lực phòng ngự rất yếu, căn bản gần như là con số không, nhưng lực công kích so với long kỵ binh còn muốn kinh khủng hơn. Nay Tô Lạp có thêm sự trợ giúp của vĩnh hằng thế thân khôi lỗi, thân thể trở nên hư ảo, có thể tránh được mọi sự công kích của viên nhân. Tất cả các công kích đều xuyên qua thân hình hắn mà không cách nào tạo được thương tích, trong khi đó thiên sử thán tức trong tay hắn đã nhanh chóng lấy mạng địch thủ.
Ngân Tệ tựa hồ như không e ngại cảnh tượng trước mắt, thủy chung vẫn ở trên vai Tô Lạp, thỉnh thoảnh còn giúp sức cho
" mụ mụ " của mình. Hỏa cầu, thủy tiễn, băng trùy, phong nhận, quang đạn, các loại đê cấp ma pháp không ngừng phóng ra từ trong miệng nó, mặc dù chỉ ở chanh cấp nhưng cũng đã khiến các viên nhân phân tâm không ít, tạo cơ hội cho Tô Lạp ra tay hạ sát.
Bất quá lực chiến đấu của viên nhân so với dã thú cao hơn rất nhiều, bgay sau khi ba viên nhân bị Tô Lạp giết, bọn họ đã biết cách phòng ngự, chỉ cần thấy Tô Lạp nhấc tay là bọn họ đưa cánh tay tráng kiện của mình ra che lấy yết hầu, mặc dù vết thương sẽ không cách nào khép lại được nhưng cũng không thể chết ngay, gây khó khăn không ít cho Tô Lạp.
Diệp Âm Trúc lúc này cũng đang phải đối mặt với áp lực cực đại, trừ mặt phía trước được Tô Lạp mở đường, ba mặt còn lại của hắn đều thụ địch, dưới khoảng cách gần như thế này, hắn không kịp đạn cầm để công kích, hơn nữa lại còn phải bảo vệ Hải Dương và Hương Loan, thế nên chỉ có hữu thủ của hắn là có thể hoạt động chống lại địch nhân.
Nguyệt thần thủ hộ mở ra, quang mang màu trắng nhu hòa bao phủ hoàn toàn lấy thân thể của ba người, lực công kích của viên nhân mặc dù cường đại, nhưng muốn đột phá tầng phòng ngự này cũng không phải dễ dàng. Cùng lúc đó, bích ti đã được Diệp Âm Trúc sử dụng như một ngọn trường tiên. Bảy, tám viên nhân đồng thời áp sát ba người bọn họ, hữu thủ Âm Trúc rung lên, bích ti quét ngang ra,
" phanh, phanh " hai tiếng, hai viên nhân đã bị hất bay về phía sau.
Bởi vì phải mang theo hai người nên sự linh hoạt của hắn giảm đi không ít, sau khi chấn lui hai viên nhân, nguyệt thần thủ hộ cũng đã ngăn chặn ba đợt công kích liên tiếp, chấn động kịch liệt khiến suýt nữa tinh thần của Diệp Âm Trúc không duy trì nổi. Hắn vội quét ngang bích ti một lần nữa, bức lui những viên nhân còn lại.
Tô Lạp quát lớn:
" Âm Trúc, hạ sát thủ đi, tốc độ xuống núi của ngươi khi phải mang theo hai người không nhanh bằng viên nhân đâu. Nếu không giết bọn họ, chúng ta sẽ không thể đi được ". Hắn biết Diệp Âm Trúc nhân từ, nếu không kích thích một chút, sợ rằng Âm Trúc sẽ không nhẫn tâm hạ sát thủ.
Diệp Âm Trúc thầm than một tiếng, có lẽ bây giờ không phải là lúc mềm yếu. Diệp Ly cùng Tần Thương đều đã dạy hắn rằng: đối diện với địch nhân, trong thời gian ngắn nhất phải khiến cho đối thủ bị thương nặng, nương tay chỉ có thể khiến cho bản thân bị thương tổn. Khi Tô Lạp nhắc nhở, sát ý trong lòng hắn đã bộc phát. Ít nhất hắn cũng biết bản thân phải bảo vệ cho Hải Dương và Hương Loan, tránh không cho các nàng chịu thương tổn.
" Khởi! ". Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng, toàn thân dùng sức hất Hải Dương và Hương Loan lên cao mấy chục thước.
" Trúc công! ". Hoàng trúc đấu khí và bích ti kết hợp một cách hoàn mỹ, từng đạo cột sáng hoàng lục nhị sắc hỗn hợp giống như lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt đột khởi, đâm ra bốn phương tám hướng xung quanh. Bích ti vốn cực kỳ cứng cỏi, nay lại có thêm hoàng trúc đấu khí ngũ giai hỗ trợ, có thể dễ dàng xuyên qua thân thể như lưỡi dao sắc xuyên qua tờ giấy.
Oanh, oanh...!
Tám viên nhân vây quanh đó đồng thời gục ngã không thể đứng dậy nổi nữa, khiến các viên nhân còn lại cảm thấy ngơ ngác. Ở giữa mi tâm của bọn họ có một cái lỗ hồng nho nhỏ, mắt thường rất khó nhận biết, đó là do sự công kích của bích ti trong nháy mắt đã xuyên thủng đại não của họ.
Một kích giết chết tám viên nhân, Diệp Âm Trúc vẫn không dừng lại, lúc này thân hình Hải Dương và Hương Loan từ trên cao cũng đã bắt đầu rơi xuống. Trên người Diệp Âm Trúc bỗng xuất hiện một đạo tử khí, hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, thân thể vọt đến bên Tô Lạp, song thủ xuất ra đón lấy quyền của hai viên nhân mà không cần sử dụng đến đấu khí. Hắn cảm thấy toàn thân bây giờ tràn ngập khí lực, muốn được phát tiết ra ngoài, khí phách vô song từ người hắn không ngừng tỏa ra, tựa như đã biến thành một người khác.
Rốp! Rốp!
Hai âm thanh vỡ vụn vang lên. Bàn tay hai viên nhân của bị Âm Trúc bóp nát dễ dàng như bóp đậu hũ, hai bàn tay to lớn đã trở thành một đống bầy nhầy, xương cốt bên trong nát hết, máu tươi phún ra tung tóe, đảm bảo sẽ không thể sống lâu hơn do mất máu quá nhiều.
Diệp Âm Trúc cũng không quay đầu lại đá về phía sau một cước, nhất thời một tiếng kêu kinh khủng vang lên kèm theo tiếng xương vỡ rôm rốp, một viên nhân định đánh lén hắn đã bị một cước đá bay về sau năm trượng.
Được sự trợ giúp của Âm Trúc, áp lực đè lên Tô lạp cũng trở nên tiêu tán đi không ít, nhưng hắn cũng phải chật vật giải quyết nốt hai viên nhân bằng một nhát dao vào ngực rồi mới có thể lui về phía sau, đứng cạnh Âm Trúc. Hắn kinh ngạc phát hiện đôi mắt đen của Âm Trúc không biết từ lúc nào đã chuyển qua màu tím, quanh ma pháp bào và bàn tay cũng có một tầng tử khí nhàn nhạt bao phủ.
Giơ hai tay lên trời, Diệp Âm Trúc kịp thời đón lấy thân hình của Hương Loan và Hải Dương đang rơi xuống, chuyển các nàng đứng phía sau lưng mình.
Viên nhân quả nhiên cực kỳ bưu hãn, trải qua những phút bối rối ngắn ngủi đã nhanh chóng ổn định lại, hơn 80 viên nhân từ bốn phương tám hướng chậm rãi xông tới, tái thiết lập vòng bao vây bốn người.
Gió núi phần phật, không khí tựa hồ càng trở nên âm lạnh, phối hợp cùng mùi máu tanh nồng nặc khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn kinh khủng, sắc mặt Hải Dương và Hương Loan bây giờ cũng trở nên trắng bệch. Từ bé các nàng đã quen sinh sống trong cảnh êm ấm của những tiểu thư cành vàng lá ngọc, nay phải chứng kiến cảnh tàn khốc này, các nàng sợ đến rúm người lại, ngay cả thân phận ma pháp sư của mình dường như cũng đã quên mất.
" Tô Lạp, ngươi bảo vệ các nàng ". Diệp Âm Trúc vừa nói, thân hình đã xông lên phía trước.
Tô Lạp, Hương Loan và Hải Dương đã được chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng đến khó quên. Không có âm thanh của tiếng đàn, thậm chí cả ti bích cũng không sử dụng, vũ khí của Diệp Âm Trúc chính là hai nắm đấm, trực diện đối chọi lại quyền đầu to lớn của những viên nhân. Sự ưu nhã của Âm Trúc lúc này không còn nữa, thay vào đó là sát khí lạnh như băng, khí phách tỏa ra cực kỳ bá đạo. Bạch ý phiêu phất, mái tóc đen tung bay trong làn gió, mỗi lần hắn ra tay là lại có một viên nhân bị chấn bay đi, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên không ngớt, phảng phất như tiếng cười của tử thần. Đó chính là lực lượng thuần túy của Âm Trúc!
Hắn cũng không rời xa ba người bọn Tô Lạp, chỉ cần có viên nhân nào đến gần ba người, thân ảnh hắn lại biến mất và trong chớp mắt xuất hiện trước mặt viên nhân đó, trực tiếp công kích. Không một viên nhân nào có thể tránh được thủ pháp hạ sát thủ của Âm Trúc, ngay cả Tô Lạp muốn ra tay cũng không có cơ hội.
Viên nhân cũng không phải loại ngu ngốc, trí tuệ của bọn họ trong thú nhân tộc tương đối cao, ngay khi chứng kiến đã có hơn 30 mạng đồng loại gục ngã dưới tay Âm Trúc, bọn họ đã cảm thấy sợ hãi, không dám tiếp tục công kích về phía trước, chỉ tạo thành trận thế vây quanh bốn người Diệp Âm Trúc gầm gừ đe dọa.
Diệp Âm Trúc cũng không chủ động công kích, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh nhạt. Hắn trờ lại chỗ ba người ngồi xuống, quang mang trên tay chợt lóe, hải nguyệt thanh huy cầm lặng lẽ xuất hiện. Bản thân Âm Trúc rất rõ mình không phải là chiến sĩ mà là một ma pháp sư, cho dù đấu khí của hắn vượt qua ma pháp lực thì hắn vẫn chỉ là một ma pháp sư mà thôi.
Tiếng đàn vang lên, lúc này đây không có sự nhu hòa động lòng người nữa mà tràn ngập âm thanh sát phát, tựa như tiếng đao kiếm va chạm, tiếng ngựa hí vang trên chiến trường, bát chỉ không ngừng huy động, từng đạo âm nhận màu vàng chói mắt bắn ra với một tốc độ kinh khủng.
Nếu nói Âm Trúc tu luyện ma vũ song tu thì phương pháp hợp nhất hai loại đấu khí và ma pháp hiệu quả nhất chính là âm nhận. Khi trúc đấu khí đạt tới hoàng trúc ngũ giai, cường độ của âm nhận cũng tăng lên mấy bậc. Chỉ thấy âm nhận lao đến chỗ nào là nơi ấy có viên nhân gục ngã, ngay cả không khí cũng bị những âm thanh xé gió của tiếng đàn làm cho nhộn nhạo. Điều thần kỳ nhất của âm nhận là nó không phát ra theo một phương hướng cố định mà theo sự khống chế bằng tinh thần lực của Diệp Âm Trúc. Những điều hắn học tập từ quyển bút ký của Phất Cách Sâm không phải hoàn toàn vô ích, đối với lĩnh vực tinh thần ma pháp, hắn đã lĩnh ngộ được không ít cách giải thích mới mẻ, nhất là thông qua tinh thần lực khống chế tiếng đàn càng trở nên dễ dàng.
Nếu một đạo âm nhận chỉ có thể lưu huyết trên người các viên nhân, không thể giết nổi bọn họ thì ba đạo âm nhận tập trung công kích lại thừa khả năng, bất chấp sự phòng ngự cường hãn của viên nhân. Dù sao một đợt công kích ấy cũng tương đương thanh cấp đấu khí hỗn hợp cùng lục cấp ma pháp lực a!
Đại đa số viên nhân ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, từng đạo huyết quang lần lượt xuất hiện tước đi sinh mạng của họ. Cảnh tượng trước mắt Tô Lạp, Hải Dương và Hương Loan càng trở nên kinh khủng, bọn họ chứng kiến từng chùm huyết vụ bắn ra tung tóe theo sự công kích của âm nhận vào người viên nhân, đáng sợ nhất là có một viên nhân bị những đạo âm nhận khiến cho toàn thân trở thành một huyết nhân mà vẫn cố chạy trốn tìm đường sống, cuối cùng cũng gục ngã cách đấy một thước. Mức sát thương kinh khủng của thần âm sư trên chiến trường lần đầu tiên được chứng minh, ba người trở thành những người đầu tiên được chứng kiến cảnh giết chóc bằng tiếng đàn, ngay cả Hải Dương và Hương Loan là thần âm sư mà cũng bị dọa cho đến ngây người trước cảnh tượng này. Sắc mặt ba người trắng bệch, bọn họ không thể nghĩ rằng một người luôn ôn hòa, vui vẻ như Diệp Âm Trúc nay lại trở nên kinh khủng đến thế.
Khi tiếng đàn dừng lại thì cũng chỉ có mười viên nhân còn sống sót. Xung quanh bốn người là một vòng tròn la liệt xác chết, máu me chan hòa như suối. Những viên nhân bị Âm Trúc bị hạ gục bằng quyền đầu ít ra còn được chết một cách nguyên vẹn, chứ bị âm nhận từ hải nguyệt thanh huy cầm công kích thì thật sự chết không nhắm mắt, thân thể ít nhất bị xẻ làm hai, có viên nhân bị âm nhận chia thành bảy, tám mảnh.
Tuyết xung quanh cũng bị nhuốm hồng bởi máu tươi, cả một trung đội viên nhân nay đã biến thành những thi thể không còn sức sống. Tô Lạp luôn cho rằng tốc độ giết chóc của mình rất nhanh nhưng số thi thể trước mắt chỉ có khoảng 1/10 là do hắn ra tay hạ thủ, còn lại đều là
" kết quả " của Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc vẫn ngồi yên tại chỗ không cử động, thần sắc trên mặt vẫn lạnh như băng, chỉ có tầng tử khí trên người là dần dần tiêu biến.
Lúc này Tô Lạp mới miễn cưỡng hồi phục tinh thần, cắn chặt môi, nói:
" Âm Trúc, chúng ta mau đi thôi ".
" A! ". Vẻ mặt khô khốc lạnh lùng của Diệp Âm Trúc đột nhiên biến mất, thay vào đó là nét mặt ngây thơ vốn có, tay ôm hải nguyệt thanh huy cầm chậm rãi đứng lên. Sự chuyển biến trong nháy mắt như vậy khiến cho ba người Tô Lạp ứng phó không kịp.
Giây phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Hải Dương và Hương Loan không nhịn được đều nở nụ cười. Hương Loan có chút giận dỗi nói:
" Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, nguyên lai ngươi không phải loại người lãnh khốc như vậy a! Dù sao cũng đã trở lại là tiểu tử ngốc của thần âm hệ chúng ta rồi ".
Sắc mặt Tô Lạp cũng trở nên tươi tỉnh lên đôi chút, không khí lạnh như băng kèm theo huyết tinh nồng nặc xung quanh dường như cũng đã bớt kinh khủng đi.
Diệp Âm Trúc thở dốc một cái, ánh mắt thất thần quan sát cảnh tượng xung quanh, khuôn mặt lúc trắng lúc xám.
" Điều này thực sự là do ta làm sao? ". Hắn có chút mờ mịt hỏi. Vừa rồi khi hắn bắt đầu triển khai giết chóc, trong cơ thể có một luồng nhiệt khí cuồng loạn, tựa hồ như thể chỉ có phát tiết lực lượng ra ngoài mới có thể khiến bản thân thoải mái. Khi hắn lao vào đám viên nhân giết chóc, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉ có ý nghĩ hủy diệt là tràn ngập trí óc. Giờ đây tỉnh lại, hắn mới nhớ lại lúc đó bản thân hình như không thể khống chế được cơ thể nữa. Xem ra khi cùng tử thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước, bản thân mình hình như không chỉ tăng cường lực phòng ngự và lực lượng mà còn tiếp thu một chút tính tình của Tử.
Tô Lạp đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, nhéo hắn một cái thật đau ở tay, ân cần hỏi:
" Ngươi không sao chứ? ".
Diệp Âm Trúc cười khổ lắc đầu, đáp:
" Chúng ta đi mau thôi. Nguyên lai giết chóc lại có cảm giác thống khổ như vậy ".
Tô Lạp than nhẹ một tiếng:
" Vì bảo vệ bản thân, đôi khi không tránh được giết chóc. Sau này ngươi sẽ quen với những việc này thôi. A! Ngươi xem ". Hắn đột nhiên giật mình chỉ về phía dưới chân núi.
Bốn người cùng nhìn về phía đó và sắc mặt tái mét lại. Ngay dưới chân núi, sườn núi, khắp nơi đều có thú nhân, đi đầu chính là một số lượng khổng lồ viên nhân tại sườn núi, sau đó là những thân thể cao gần ba thước, bộ lông màu vàng đan xen những vạch màu đen chạy dọc khắp cả thân thể. Xen lẫn trong đó là những thú nhân cao gần hai thước, tốc độ cực kỳ nhanh, đang chạy theo viên nhân phía trước nhằm hướng đỉnh núi tiến tới, hiển nhiên đã nghe được tiếng chém giết từ trên đây vọng xuống.
" Hình như là hổ nhân và báo nhân, tất cả đều là chủ lực cuả thú nhân tộc, hơn nữa còn cường đại hơn cả viên nhân nữa cơ. Trời ạ! Thú nhân tộc rốt cuộc muốn làm gì đây? ". Tô Lạp thầm nuốt nước bọt.
Hương Loan đột nhiên kinh hô:
" Bỉ mông cự thú... bỉ mông cự thú ".
Đi sau cùng đội ngũ thú nhân là bỉ mông cự thú, thân hình khổng lồ cao mười lăm thước dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang màu xám. Từ trên đỉnh núi bốn người Âm Trúc cũng cảm thấy cự kỳ kinh sợ. Số lượng bỉ mông cự thú khoảng chừng hơn 100, hơn nữa hổ nhân, báo nhân, viên nhân tam đại cường lực binh chủng, toàn bộ số này ít nhất phải tương đương với 1/3 thực lực của Lôi thần bộ lạc.
" Đi mau ". Diệp Âm Trúc lúc này cũng không ngại xấu hổ nữa, hai tay vòng qua hông Hải Dương và Hương Loan kéo đi. Tô Lạp cũng nhanh chóng đuổi theo.
Khi thấy thân ảnh Tô Lạp đã đuổi kịp mình, Âm Trúc trầm giọng nói: " Tô Lạp, tốc độ ngươi nhanh nhất, mau trở về Khoa ni á thành báo tin. Đám thú nhân này chắc chắn muốn công kích Khoa ni á thành, không nghĩ tới bọn họ không ngại địa hình hiểm trở mà công kích đến đây, xem ra quân đội đã quá khinh thường rồi. Lần chiến tranh với thú nhân này sợ rằng không đơn giản như vậy. Từ khoa ní á thành đến Mễ lan đế quốc là con đường đơn giản nhất mà quân đội không hề phòng bị, nếu thú nhân chiếm được Khoa ni á thành, sợ rằng có thể xuyên thẳng vào bình nguyên, muốn ngăn cản được bọn họ thì Mễ lan đế quốc phải tổn thất trầm trọng ".
Mỗi ngày đều nghe Áo Lợi Duy Á giảng giải tình hình quân sự, hắn đối với bản đồ tác chiến cực kỳ quen thuộc, dễ dàng đoán ra mục đích của quân đội thú nhân tộc. Phổ lợi á bình nguyên có thể nói là nơi sản xuất nhiều lương thực nhất của Mễ lan đế quốc, đất đai phì nhiêu, có đại thành thị buôn bán cực kỳ phát đạt. Nhiều năm qua ở trong đại lục yên ổn, lực phòng vệ của tòa thành này là con số 0 tròn trĩnh, đừng nói là chủ lực quân đoàn của thú nhân tộc cùng bỉ mông cự thú, cho dù chỉ là một quân đội bình thường cũng có thể dễ dàng công hãm thành thị này, có thể nói Phổ lợi á là huyết mạch của Mễ lan đế quốc, nếu mất đi thì tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Tô Lạp do dự một chút rồi nói:
" Ta đi trước, vậy còn các ngươi? ".
Diệp Âm Trúc vội la lên:
" Không còn thời gian đâu, ngươi đi mau đi. Phải có chút thời gian chuẩn bị chúng ta mới có thể có cơ hội ngăn trở bọn họ. Nói cho Áo Lợi Duy Lạp đại ca, bảo hắn mau đến Thánh tâm thành cầu viện, nếu không sẽ không kịp nữa. Thú nhân bây giờ còn chưa đến, nhanh đi ".
Tô Lạp biết Diệp Âm Trúc nói đúng, cắn chặt môi, thân thể tăng tốc, dưới tác dụng của vĩnh hằng thế thân khôi lỗi phát huy đến cực hạn, nhằm hướng Khoa ni á thành lao nhanh tới.
Tại lều trung ương của Lôi thần bộ lạc.
Tù trưởng Lôi thần bộ lạc là một sư nhân cường đại, có thể nói là chiến sĩ cường đại nhất trong vương tộc và Lôi thần bộ lạc, lực lượng hoàn toàn có thể so sánh cùng với bỉ mông cự thú. Thân thể cao hơn ba thước, toàn thân tỏa ra khí thế bức nhân, đôi mắt chứa đầy những tia quang mang uy mãnh, còn có vài phần âm hiểm, hiển nhiên hắn không giống với thú nhân bình thường có suy nghĩ đơn giản.
Bàn tay hắn chậm rãi mở bản đồ trải ra toàn bàn, trong mắt hiện lên một chút đắc ý. " Người của chúng ta hẳn là đã đến vùng núi Phiên việt bố luân nạp rồi, chỉ cần ra được Bố luân nạp sơn khẩu, tài phú cực lớn của Mễ lan đế quốc chắc chắn sẽ thuộc về Lôi thần bộ lạc chúng ta. Đến lúc đó, cho dù Sở la môn có hùng nhân cùng Chiến thần yếu tắc có hổ nhân cũng không thể chống lại thực lực của Lôi thần bộ lạc chúng ta. Cực bắc hoang nguyên sẽ thống nhất dưới tay Cổ Đế ta. Hảo, thật sự là quá tốt. Ai Mạc Sâm tiên sinh, người quả là báu vật của Lôi thần bộ lạc chúng ta, nếu không có người đề cử, sợ rằng ta cũng không thể nghĩ đến phương pháp trực tiếp đột kích vào Mễ lan đế quốc ".
Đứng bên trái Cổ Đế là một nhân vật toàn thân được che phủ bởi cái áo choàng màu lam chùm kín đầu, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi, nhưng chiều cao chỉ tương đương với một người bình thường. Thanh âm của hắn phát ra, giọng trầm thấp có pha thêm chút lạnh lùng, âm hiểm: " Ca ngợi Lôi thần, đây là sự chiếu cố của Lôi thần đối với con dân của người. Bây giờ chúng ta phải tạo áp lực thật lớn ở mặt trước, để cho bọn họ có phát hiện ra chúng ta đã xâm nhập được vào Mễ lan cũng không thể phái nhiều long kỵ binh đi ứng phó. Chỉ có như vậy chúng ta mới thu được thêm nhiều tài phú. Ta nghĩ lần này quân đội của ngài đã được ta đưa cho mười cái không gian giới chỉ sẽ nhanh chóng đầy ắp đem về dâng cho ngài ".
Cổ Đế ha hả cười:
" Đúng, người nói đúng, mười không gian giới chỉ có thể vét sạch cả một thành thị, ta tin rằng chẳng bao lâu nữa người dân của ta có thể chứng kiến tài sản của Mễ lan có nhiều đến cỡ nào ".
Nói đến đây, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe:
" Bất quá ta dường như không thấy Pháp lam có sự phản ứng nào. Ai Mạc Sâm tiên sinh, người nói xem nếu chúng ta công kích các thành thị phía bắc của Mễ lan đế quốc thì có gặp phải sự phản ứng của Pháp lam không? Nếu như vậy thì chúng ta không thể chống chọi lại được. Tổ tiên ta đã dặn rằng thủy chung không thể chống lại Pháp lam ".
Ai Mạc Sâm mỉm cười, nói:
" Không, đương nhiên sẽ không. Pháp lam thất tháp sẽ không dễ dàng can thiệp vào chuyện của đại lục, mà Mễ lan lại là đệ nhất đế quốc của Long khi nỗ tư đại lục, cho dù lần này ngài lấy được rất nhiều tài phú, đối với họ tổn thất chẳng đáng là bao. Có khi họ yếu đi thì Pháp lam càng mừng ấy chứ, nam bắc cân bằng thì địa vị của Pháp lam càng thêm ổn định ".
Cổ Đế gầm nhẹ một tiếng: " Pháp lam còn cần sự cân bằng hay sao? Sợ rằng quân đội của cả đại lục cùng đứng lên cũng không thể đối kháng lại với họ. Truyền mệnh lệnh của ta, toàn thể quân đoàn lang kỵ binh xuất phát, đánh sâu vào phòng tuyến của Mễ lan đế quốc cho ta. Sư nhân thân vệ đoàn, bỉ mông quân đoàn, ngưu đầu nhân quân đoàn, bán nhân mã cung tiễn quân đoàn cùng ta xuất phát, mục tiêu là Thánh tâm thành. Mã Nhĩ, lần này ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thất bại thảm hại, khi ngươi phát hiện ra mục tiêu thật sự của chúng ta sợ rằng quân đoàn cướp bóc của chúng ta đã trở về rồi. Ha ha, ha ha ha ha... ".
Trên một thân cây đại thụ tại đỉnh núi, Diệp Âm Trúc không ngừng quan sát xung quanh. Sau khi Tô lạp đi, hắn cũng không trở về Khoa ni á thành mà tạm thời dừng lại ở đây.
Hắn biết rõ rằng tình hình Khoa ni á thành bây giờ rất nguy kịch, đừng nói là mấy quân đoàn thế này, chỉ cần mấy trăm bỉ mông cự thú xuất chiến, Khoa ni á thành chắc chắn không thể chống đỡ nổi, việc cần thiết bây giờ là có thể trì hoãn thời gian càng lâu càng tốt. Vì thế Diệp Âm Trúc định ở lại một mình ngăn cản đoàn quân thú nhân.
Hương Loan và Hải Dương đã được hắn bố trí ở một nơi khá xa, không có sự trợ giúp của hắn, các nàng có đi cũng chẳng được bao nhiêu, có khi còn nguy hiểm hơn nữa chứ, thà đợi hắn một chút rồi tất cả cùng rời đi.
Việc Diệp Âm Trúc muốn làm rất đơn giản, đây là ngọn núi gần Khoa ni á thành nhất, muốn vượt qua sường núi bên này để sang bên kia cũng mất một chút thời gian, hắn định nhân lúc thú nhân di chuyển leo lên đỉnh núi sẽ dùng thân cây làm vật cản đường. Ở đây có rất nhiều cây cổ thụ chọc trời, so với độ cao ngàn thước của ngọn núi cũng xấp xỉ, nếu những thân cây này lăn xuống từ trên đỉnh núi, lực sát thương nhất định sẽ rất kinh người. Mặc dù chỉ có một mình nhưng Diệp Âm Trúc tự tin tốc độ của mình kết hợp với cường bạo lực lượng có thể thành công, ít nhất cũng không phải vướng bận sự an toàn của Hải Dương và Hương Loan.
Bích ti đã được Diệp Âm Trúc triển khai, quấn thành một vòng quanh những cây cổ thụ gần đấy. Diệp Âm Trúc vận dụng đấu khí khiến bích ti dễ dàng cắt đứt những thân cây cổ thụ, khiến chúng thay nhau đổ ầm xuống, tạm ngăn chặn đám thú nhân tiến lên.
" Hắn là người sao? Sao hắn không biết mệt mỏi vậy? ". Hương Loan thì thào hỏi. Nàng và Hải Dương đều là ma pháp sư, hơn nữa lại là thần âm sư, đối mặt với cục diện này chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Thanh âm Hải Dương lúc này cũng không còn lạnh như băng nữa:
" Lực lượng của Âm Trúc so với thú nhân còn mạnh hơn. Ngươi xem, hắn ngoại trừ lúc dùng đấu khí cắt đứt cả cây đại thụ còn có lúc nào dùng đâu ".
Hương Loan cười hì hì, ghé sát tai Hải Dương nói:
" Đúng vậy! Hắn rất cường tráng a! ".
Hải Dương đỏ mặt lên, trừng mắt nhìn nàng, nói:
" Đến lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ bậy bạ như vậy ".
Hương Loan tỏ bộ dáng oan uổng:
" Ta chỉ nói hắn cường tráng, sao lại là chuyện bậy bạ. Ta nghĩ là tư tưởng ngươi không lành mạnh mới đúng. Hải Dương, không nghĩ rằng ngươi cũng đã động xuân tâm rồi ".
Hải Dương lườm nàng:
" Thận hết biết. Bây giờ còn chưa biết có thể vượt được nguy cơ trước mắt không vậy mà ngươi còn nghĩ viển vông. Không thể nghĩ rằng thú nhân lại chọn từ vị trí này mà công kích, nếu để bọn họ vượt qua Khoa ni á thành, sợ rằng... ".
Hương Loan lúc này cũng đã trở nên ưu sầu, nói:
" Bây giờ chỉ có thể hy vọng trì hoãn thêm một ít thời gian mà thôi. Phụ hoàng không biết có thể điều động quân viện trợ đến kịp thời hay không nữa. Thú nhân bây giờ tựa hồ không còn đơn giản như xưa nữa, nếu bọn họ một mặt ra sức công kích Thánh tâm thành, sợ rằng quân cứu viện cũng không thể đến kịp ".
Hải Dương biến sắc:
" Nếu nói như vậy thì chẳng lẽ mọi chuyện xong hết rồi sao. từ Mễ lan thành đến bắc cương ít nhất cũng phải mất 20 ngày lộ trình, nhanh nhất cũng không có khả năng dưới 10 ngày. Bây giờ đừng nói đến 10 ngày, cho dù một giờ cũng sợ rằng chúng ta không thể trụ nổi ".
Hương Loan thở dài một tiếng:
" Cũng chỉ biết phụ thuộc vào mệnh trời thôi. Mà cho dù trời sập cũng do nam nhân gánh vác ". Nói xong, nàng đưa mắt tìm Diệp Âm Trúc.
Thân hình chợt lóe, Diệp Âm Trúc đã trở lại bên người nhị nữ, tuy hắn đã có biện pháp tạm thời ngăn chặn thú nhân nhưng trên mặt hắn lúc này một tia cao hứng cũng không có.
" Âm Trúc, tình hình phía dưới thế nào? Thú nhân đã lên đây chưa? ". Hương Loan hỏi.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, đáp:
" Chưa đâu. Bọn họ hình như đang tập trung binh lực, có lẽ bởi vì cái chết của những viên nhân đi đầu nên bọn họ chưa dám vọng động. Thú nhân hình như rất cẩn thận ".
Hương Loan lại hỏi:
" Vậy bao giờ chúng ta đi? ".
" Đợi thú nhân lên núi đã. Hy vọng những thân cây đại thụ đổ xuống có thể gây cho họ chút tổn thất. Chúng ta ở trê này có lợi thế là rừng cây rậm rạp, bọn họ phải leo dốc đứng, hơn nữa còn bị thân cây đại thụ ngăn cản, nhưng ta sợ rằng cách này cũng không có tác dụng mấy. Nếu có lửa thì tốt quá, bây giờ là cuối thu đầu đông, rất thích hợp cho việc dùng hỏa công. Ngày hôm qua ta còn hỏi Áo Lợi Duy Lạp đại ca về cách chiến đấu lợi dụng hỏa công. Đáng tiếc chúng ta không có hỏa hệ ma pháp sư ".
" Ai nói là không có lửa nào? ". Một thanh âm vang lên khiến ba người chú ý. Họ xoay người nhìn lại đã thấy Tô lạp trở về.
Sắc mặt Tô Lạp lúc này có chút tái nhợt, không ngừng thở dốc, trên mặt khó có thể che dấu sự mệt mỏi. Tiểu long Ngân Tệ vẫn thoải mái ở trên vai hắn, thân thể mũm mĩm đáng yêu, thỉnh thoảng còn dùng tiểu trảo nghịch những sợi tóc của Tô Lạp.
" Tô Lạp, sao ngươi lại quay trở lại? ". Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi.
Tô lạp lúc này đã đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, ngồi xuống nghỉ ngơi:
" Ta đã báo tin cho Áo Lợi Duy Lạp, sau đó lại sợ các ngươi ở lại gặp nguy hiểm nên quay trở lại luôn. Âm Trúc, ngươi chuẩn bị thân cây đổ đối phó với thú nhân sao? ".
Diệp Âm Trúc gật đầu:
" Bên kia là dốc đứng, dễ thủ khó công, chúng ta có thể trì hoãn tốc độ tiến quân của thú nhân một chút. Ta làm thế này để cho Áo Lợi Duy Lạp đại ca có thêm thời gian chuẩn bị. Hắn nghe xong tình huống phẩn ứng thế nào? ".
Tô Lạp cười khổ cói:
" Còn có thể thế nào nữa? Chúng ta tổng cộng chỉ có 500 long kỵ binh, thêm cả đệ tử học viện là 600, số quân thủ thành của Khoa ní á thành thì không tính làm gì. Bây giờ hắn đã dụng ma pháp thông báo tình hình cho Thánh tâm thành biết. Phản ứng của Thánh tâm thành ra sao ta cũng không biết, hắn vừa truyền tin tức đi là ta đã quay trở lại rồi ".
" Cám ơn ngươi, Tô Lạp! ". Trong mắt Diệp Âm Trúc tràn ngập những tia quang mang xúc động.
Tô lạp bĩu môi, nói:
" Cám ơn gì? Ngươi quên những lời ngươi nói với ta rồi sao? ".
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nhịn được cùng mỉm cười. Đúng lúc này, Diệp Âm Trúc phát hiện thú nhân đã bắt đầu di chuyển. Bốn người ở trên quan sát, thấy từng hàng thú nhân chỉnh tề đang nhằm phía đỉnh núi đi tới, mục tiêu rõ ràng là Khoa ni á thành. Đi đầu lúc này không phải là những viên nhân nữa mà là những báo nhân với tốc độ cực nhanh. Số lượng cực đông, không thể ước lượng được là bao nhiêu. Theo sau báo nhân là hổ nhân và viên nhân, còn đám bỉ mông cự thú không cử động, chỉ ở bên sườn núi đối diện quan sát tình hình.
Tô Lạp quay sang Diệp Âm Trúc hỏi:
" Chúng ta nên làm gì bây giờ? ".
" Vừa rồi ngươi nói là có lửa, phải chăng từ Ngân Tệ? ".
Tô Lạp gật đầu xác nhận:
" Ngân Tệ mặc dù còn rất nhỏ nhưng nó ít nhất có thể phát ra xích cấp hỏa hệ ma pháp, mặc dù không thể tấn công, nhưng dùng để thiêu đốt đồ vật thì dư sức. Bây giờ đang là mùa khô, thân cây cũng dễ đốt hơn ".
Diệp Âm Trúc quyết định thật nhanh:
" Tốt lắm, chúng ta hãy dùng hỏa công thử xem sao. Bất luận có thể thành công hay không, chúng ta cũng trở về Khoa ni á thành ".
Tô Lạp cho Ngân Tệ rời khỏi vai mình, xoa xoa đầu nó, hỏi:
" Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? ".