Cầm Đế

Chương 17: Tử trúc thần châm

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: " Thật ra đạn cầm chính là đánh để cho tâm của mình cảm nhận. Tần gia gia từng nói qua, khi dùng cổ cầm phải chú ý tới thất lệ: minh đạo đức, cảm quỷ thần, mỹ phong tục, minh tâm sát, chế thanh điều, lưu văn nhã, thiện truyền thụ. Cầm đức trước tiên được thể hiện qua cầm nghệ. Bản thân phải cùng cầm huyền tương hợp, nếu không sẽ không thể tấu lên những cầm khúc tuyệt vời.

Tô Lạp cảm thán nói: " Xem ra không có chuyện trời sanh chức nghiệp, chỉ có thể dựa vào bản thân a! Ta thấy tương lai ngươi có hy vọng trở thành thần âm sư rồi. Vừa rồi trên lầu ta thấy ngươi và vị An Nhã tiểu thư kia nói chuyện liên quan đến học viện, có chuyện gì không? ".

Diệp Âm Trúc trầm ngâm nói: "
Trước tiên đi tìm Hải Dương đã ".

Tô Lạp phì cười: "
Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ trời hôm nay sẽ có bão a? ".

Diệp Âm Trúc mặt đỏ lên, hơi giận nói: "
Ngày hôm qua không phải ta cố ý. Giờ ta đi tìm Hải Dương vì chuyện gương mặt của nàng ".

Tô Lạp sững sờ, kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc: "
Vì chuyện gương mặt ư? Hải Dương vì chuyện này đã rất thương tâm rồi, chẳng lẽ ngươi định " bỏ đá xuống giếng " sao? Thật ra nếu gương mặt của nàng ta không bị thương thì dám chắc là tuyệt sắc mỹ nữ ". ( " bỏ đá cuống giếng " có ý nghĩa đại loại như chọc ngoáy thêm vào nỗi đau của người khác)

Diệp Âm Trúc tức giận nói: "
Ta là loại người " bỏ đá xuống giếng " sao? Huống chi, để đánh giá một nữ tử có đẹp hay không, không thể chỉ dựa vào gương mặt. Một nữ tử cho dù gương mặt có đẹp đến đâu mà tâm địa xấu xa thì cũng giống như sửu nữ ( loại con gái vất đi) ".

Tô Lạp sắc mặt hơi đổi, hỏi: "
Vậy rốt cuộc ngươi tìm Hải Dương làm gì? ".

Diệp Âm Trúc đáp: "
Ta muốn thử xem có thể giúp nàng trị liệu được hay không. Ta thấy tâm tình Hải Dương lạnh như băng nguyên nhân là do vết thương trên mặt. Nữ tử mà bị hủy dung nhan chắc là đau khổ lắm. Với phương pháp của ta, gương mặt của nàng ấy có cơ hội hồi phục được ".

Tô Lạp ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc: "
Ngươi nói ngươi có thể trị liệu được? Gương mặt của Hải Dương cho dù quang minh hệ ma pháp sư tối cường đại cũng không thể trị liệu được a! Ngươi chắc không biết về gia tộc của Hải Dương. An thiết lạc đề gia tộc là một trong tam đại gia tộc của mễ lan đế quốc. Ông nội của Hải Dương là tử tinh long kỵ tướng còn lại của mễ lan đế quốc - nguyên soái Tây Đa Phu. Tây Đa Phu nguyên soái có hai người con trai mà trưởng tử chính là cha của Hải Dương. Mẹ của Hải Dương là muội muội của mễ lan hoàng đế Bối Lỗ Tư Khoa Ni. Bọn họ chỉ có một nữ nhi duy nhất, nói cách khác Hải Dương là hoàng thân quốc thích. Cho dù tướng mạo của nàng đối với gia tộc không mấy quan trọng, nhưng cũng đã mời rất nhiều y sư giỏi nhất tới trị liệu. Ta xem ngươi không có cơ hội thành công đâu. Ngươi không cần vì chuyện hôm qua mà nhọc công như vậy ".

Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng, nói: "
Trong trận đấu ngày hôm qua, khi nhìn thấy gương mặt của nàng ấy, ta đã muốn thử trị liệu một lần giúp nàng. Mà cách trị liệu của ta rất khác người, cho dù có một tia cơ hội mỏng manh cũng không nên buông tha a!

Ngươi định để nàng ấy sống mà như chết, cả đời thống khổ ư? ".

Tô Lạp nhìn thật sâu vào mắt Âm Trúc rồi nói: "
Âm Trúc, ta thấy ngươi đích thị là một thằng ngốc. Bất quá lại là một thằng ngốc đáng yêu. Ta sẽ cùng đi với ngươi xem sao, không các ngươi cô nam quả nữ thật không thuận tiện ".

Khi hai người bọn hắn trở về mễ lan học viện thì trời đã tối. Hai người trước hết ghé qua thực đường ( nhà ăn) ăn bữa tối, sau đó mới đi đến ký túc xá của thần âm hệ đệ tử. Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đều không biết Hải Dương ở đâu, bất quá ngoại trừ phòng của Diệp Âm Trúc, thần âm hệ đệ tử đều cúng ở một chỗ, như vậy cũng tiện đi tìm.

"
Ý! Kia không phải là Diệp Âm Trúc sao? Sao ngươi lại tới đây? ". Diệp Âm Trúc và Tô Lạp vừa đến thần âm hệ túc xá khu, đã thấy Tuyết Linh. Lúc này Tuyết Linh đang ngồi chải tóc trước cửa khu ký túc xá, bộ dáng xem chừng chuẩn bị đi nghỉ.

"
Ta tới để tìm Hải Dương. Tuyết Linh, ngươi biết nàng ấy ở phòng nào không? ".

Tuyết Linh cười hì hì, nói: "
Ngươi chỉ biết tới Hải Dương của ngươi, vừa gặp đã dồn dập hỏi khiến người ta muốn xỉu nè. Chẳng lẽ ngươi thích nàng ấy rồi à? Có cần ta giúp một tay không? ".

Diệp Âm Trúc đỏ bừng mặt vì xấu hổ, không biết nói sao cho phải. Tuyết Linh nhìn bộ dạng của hắn không nhịn được càng cười lớn hơn: "
Không hổ là thần âm đệ tử đệ nhất, Âm Trúc, ngươi chẳng lẽ chỉ thích nàng ấy mà không thích ta sao? ".

Tô Lạp ở bên cạnh tức muốn nổ cả mắt, trong lòng thầm nghĩ thần âm nữ đệ tử thật là điêu ngoa.

"
Tuyết Linh, ngươi hãy nói cho ta chỗ ở của Hải Dương đi. Ta thật sự có việc cần gặp nàng ấy ". Diệp Âm Trúc bị trêu xấu hổ quá, cáng không biết phải nói như thế nào, trên mặt màu đỏ đã lan tới tận mang tai.

Tuyết Linh vẫn cười: "
Được rồi, không trêu ngươi nữa. Ngươi theo đường nhỏ này mà đi vào bên trong, phòng của Hải Dương ở tận cùng khu ký túc xá đấy. Nàng ấy không quen hòa nhập cùng mọi người, nói chuyện cũng rất ít. Không nhìn ra là ngươi thích nàng ấy ở điểm nào đâu? ".

"
Thật sự không phải mà ". Diệp Âm Trúc vội vàng giải thích, nhìn bộ dạng cười ngặt nghẽo của Tuyết Linh, hắn không nói thểm được gì, vội chạy vào con đường mà Tuyết Linh vừa chỉ. Nhìn bóng dáng hắn chạy đi, Tuyết Linh nhịn không được lại ôm bụng mà cười, hoàn toàn không để ý tới bên cạnh Diệp Âm Trúc còn có Tô Lạp.

Theo con đường nhỏ đi tiếp đến sâu vào bên trong, Diệp Âm Trúc đã thấy một căn biệt thự màu trắng ở cuối khu kí túc xá, màu đỏ trên mặt bây giờ mới hết. Tô Lạp tựa hồ cũng rất thích bộ dạng đỏ mặt của Diệp Âm Trúc, trên đường cố nhịn cười, cũng không nói lời nào. Diệp Âm Trúc đi tới trước cửa ngôi biệt thự, gõ cửa: " Hải Dương học tả, ngươi ngủ chưa? ".

Thời gian không lâu, cánh cửa mở ra, một gương mặt đẹp tuyệt vời xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc, không phải Hải Dương mà là mễ lan học viện đệ nhất mỹ nữ Hương Loan. Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng sửng sốt, không hẹn mà cùng nói: "
Sao lại là ngươi? ".

Đây chính là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc nhìn thấy Hương Loan ở khoảng cách gần như vậy. Lúc này nàng mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, bởi vì khí trời se lạnh, bộ quần áo bó chặt vào da thịt, lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, đôi mắt tím mở to nhìn Diệp Âm Trúc, có phần bối rối, mái tóc dài được tết thành hai bím trên vai.

"
Chẳng lẽ Tuyết Linh gạt ta? Nơi này không phải là Hải Dương túc xá? ". Diệp Âm Trúc nghi hoặc nghĩ.

"
Diệp Âm Trúc, ngươi tới tìm Hải Dương phải không? ". Vẫn là Hương Loan mở lời, đánh tan sự xấu hổ giữa hai người.

"
A, đúng vậy ". Diệp Âm Trúc gật đầu một cách vô thức rồi hỏi: " Nơi này có phải Hải Dương học tả túc xá? ".

Hương Loan mỉm cười nói: "
Các ngươi cứ vào trước đi. Hải Dương đang ở trên lầu, để ta đi gọi nàng ấy xuống ". Vừa nói, nàng vừa nhường đường cho Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp tiến vào đại sảnh, sau đó mới đi lên lầu.

Đồ vật trong đều màu lam, tựa như khí tức trên người Hải Dương vậy, tuy bố trí rất đơn giản nhưng tạo cho người ta cảm giác có vài phần lãnh khí. Tô Lạp thấp giọng nói: "
Xem ra Hải Dương tu luyện thần âm hệ thật là lãng phí, ta thấy chi bằng tu luyện hắc ám hệ sẽ hợp hơn đấy ".

Diệp Âm Trúc lúc này chỉ thấy tim đập thình thịch như trống, không biết tại sao, mỗi lần gặp Hương Loan hắn đều có cảm giác này, thậm chí khi nói chuyện còn không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn mỹ của Hương Loan.

Lúc sau, cùng với Hương Loan, Hải Dương từ trên lầu đi xuống. Mặc dù Hải Dương mặc một bộ đồ rất giống Hương Loan, chỉ khác về màu sắc nhưng lại làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, có lẽ là do nàng mặc một bộ đồ trắng, mái tóc đen lại để xõa tự nhiên. Từ lúc thấy Diệp Âm Trúc, thần sắc nàng có chút mất tự nhiên, một nửa khuôn mặt thoáng đỏ ửng, hiển nhiên nhớ tới sự việc xảy ra vào đêm hôm qua.

Thấy Hải Dương, Diệp Âm Trúc cũng không giữ được bình tĩnh, nhớ tới sự việc đêm qua, lại vừa bị Tuyết Linh trêu, trong lòng hắn không khỏi dao động, khuôn mặt lại bắt đầu ửng đỏ.

Hương Loan cười khúc khích, nói: " Các ngươi đến đây làm gì thì làm đi. Đối tượng đang ở đây, Diệp Âm Trúc, ngươi nói gì đi chứ. Ngày hôm qua Hải Dương trở về rất muộn, mặc cho ta hỏi gì nàng ấy cũng không nói. Có phải hôm qua ngươi đã khi dễ nàng ấy không? ".

"
Ta, ta... ". Diệp Âm Trúc cũng không biết hành vi hôm qua của mình có phải là đã khi dễ Hải Dương không, trong lúc nhất thời không thể trả lời Hương Loan được.

"
Hương Loan, ngươi đừng khi dễ hắn. Hắn là con người hiền lành a ". Hải Dương rốt cuộc đã mở miệng, thanh âm nàng vẫn lạnh lùng như cũ nhưng nếu nhìn vào mắt nàng sẽ thấy vài tia bối rối.

Hương Loan cười nói: "
Chuyện này phải để hắn tự nói. Diệp Âm Trúc, nói đi! Rốt cuộc ngươi đã làm gì hả? ".

Diệp Âm Trúc chỉ biết ấp úng mà không trả lời được, hắn đột nhiên đã thấu đáo: không thể so sánh với nữ tử về việc ăn nói, các nàng đích thực rất lợi hại, nói chuyện với các nàng rất dễ bị giễu cợt. "
Ta hôm nay tới cảm tạ Hải Dương ngày hôm qua đã chiếu cố tới ta ".

"
Không cần cám ơn, là ngươi đã cứu chúng ta trước ". Hải Dương lạnh nhạt trả lời, lúc này ánh mắt nàng đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

"
Còn nữa, ta tới để xem có thể giúp ngươi phục hồi lại gương mặt được hay không ". Diệp Âm Trúc cuối cùng đã nói ra mục đích của mình khi đến đây.

"
Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể trị thương cho gương mặt của Hải Dương? ". Hương Loan giật mình nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi.

Hải Dương sắc mặt đại biến, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "
Ngươi đi đi. Ta không cần ngươi giúp ta ".

Cho dù đang ở phía sau Diệp Âm Trúc nhưng Tô Lạp vẫn cảm giác được lãnh khí trên người nàng phóng thích ra mãnh liệt, không khỏi trong lòng thầm mắng Diệp Âm Trúc là đại ngốc tử, trực tiếp nói với nữ tử chỗ đau của họ. Hải Dương có lòng tự tôn rất mạnh, hắn làm vậy không phải là tự chuốc khổ vào mình sao.

Diệp Âm Trúc đương nhiên không hiểu được tâm tư của nữ tử, vội hỏi: "
Hải Dương học tả, ta mặc dù không nắm chắc mười phần nhưng cũng có thể thử một chút. Ngươi trên mặt bị thương, chúng ta lại là bạn học, sao lại không đồng ý cho ta giúp ngươi vậy? ".

Hải Dương vừa muốn cự tuyệt, Hương Loan ở bên cạnh đã cướp lời: "
Hải Dương, nghe hắn nói không chừng có thể giúp được ngươi đấy. Để hắn thử một lần xem sao ".

Hải Dương than nhẹ một tiếng, nàng cũng hiểu rằng Diệp Âm Trúc không phải cố tình cố tình chạm vào nỗi đau trong lòng mình, ánh mắt đã bớt đi vài phần lãnh ý, nói: "
Không cần. Ta từ nhỏ đến lớn, bất luận là thầy thuốc hay quang minh hệ ma pháp sư đều đã gặp qua, vậy mà họ đều không thành công. Ta không muốn lại một lần nữa thất vọng. Diệp Âm Trúc, cám ơn ngươi đã quan tâm. Giờ ngươi hãy về đi ".

Diệp Âm Trúc không nghĩ rằng Hải Dương lại cự tuyệt mãnh liệt đến vậy: "
Hải Dương học tả, ta nghĩ ta có thể giúp ngươi. Vết thương trên mặt ngươi ắt hẳn là do ám ma pháp tạo thành, có thể là lời nguyền độc địa của ai đó. Loại ma pháp này quang minh hệ ma pháp cũng có thể thanh trừ, nhưng không phải bất kỳ loại thương tổn nào quang minh ma pháp cũng trị được, phải qua một lần đả thông kinh mạch nữa. Hơn nữa còn phải nghỉ ngơi thểm một thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục. Ta muốn thử một lần đả thông kinh mạch trên mặt ngươi, nếu nói về thành công, chí ít cũng có tám phần hy vọng ".

Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt kinh ngạc vài phần, trong lòng nàng đã có một tia hy vọng mới. Hương Loan bên cạnh vội hỏi: "
Hải Dương, ngươi để cho hắn thử xem sao đi. Hắn có thể làm nên kỳ tích cho thần âm hệ, không chừng cũng có thể làm nên kỳ tích cho ngươi đấy ".

Hải Dương chậm rãi gật đầu, hỏi: "
Được rồi. Ngươi định làm như thể nào? ".

Diệp Âm Trúc hăng hái nói: "
Hải Dương học tả, trước hết mời ngươi ngồi xuống ".

Hải Dương theo lời ngồi xuống. Hương Loan, Tô Lạp đứng ở hai bên, bọn họ đều muốn nhìn xem Diệp Âm Trúc chuẩn bị trị liệu cho Hải Dương như thế nào. Phải biết rằng ám ma pháp gây ra thương tổn rất khó trị, vết thương trên mặt Hải Dương chính là hậu quả của một lời nguyền ma pháp tạo thành.

Diệp Âm Trúc đi tới trước Hải Dương, nhẹ nhàng vuốt mái tóc che nửa mặt của nàng lên. Tuy động tác rất đơn giản nhưng lại khiến toàn thân Hải Dương khẽ run lên, mặc dù bàn tay của Diệp Âm Trúc không trực tiếp tiếp xúc với gương mặt nàng nhưng nhiệt lượng trên bàn tay vẫn khiến cho nàng có cảm giác, nhất là khi Diệp Âm Trúc nhìn nàng với ánh mắt chuyên chú, càng khiến cho Hải Dương có cảm giác thống khổ không sao tả xiết. Lúc này gương mặt nàng đã hoàn toàn lộ ra, mặc dù đây không phải là lần đầu, hơn nữa đối với Âm Trúc nàng lại có vài phần hảo cảm nhưng trong lòng Hải Dương vẫn tràn ngập các trạng thái tình cảm phức tạp.

" Ta, ta không thể tiếp tục ". Hải Dương bối rồi nhìn Tô Lạp đang giữ mái tóc dài của mình, lại bị một bên Hương Loan án ngữ.

"
Hải Dương, cố lên, có lẽ đây đúng là một cơ hội đấy ". Hương Loan vội trấn an nàng, dụng tay ngăn trở con mắt của Hải Dương, khiến nàng không thể nhìn thấy Diệp Âm Trúc. Làm như vậy tâm trạng của Hải Dương mới buông lỏng vài phần.

Gương mặt của Hải Dương cơ hồ bị phá hủy tám phần, bộ da héo rúm, có màu đỏ sậm, khiến người ta có cảm giác kinh khủng. Mặc dù lời nguyền ám ma pháp đã bị thanh trừ nhưng thương tổn mà nó để lại khiến trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc mãnh liệt. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng vì vết thương trên mặt mà Hải Dương đã phải chịu rất nhiều thống khổ. Quang mang màu vàng xuất hiện trên hữu thủ của Diệp Âm Trúc, hắn cần thận đưa hữu thủ lại gần vết thương trên mặt của Hải Dương. Khuôn mặt của Hải Dương rất lạnh nhưng khi hữu thủ của Diệp Âm Trúc chạm vào, toàn thân nàng khẽ run rẩy, một cảm giác ấm áp xuất hiện, như dòng nước mềm mại chuyển động trên các vết thương của nàng.

" So với ta tưởng tượng cong nghiêm trọng hơn, kinh mạch cơ hồ đã bị hủy hết ". Diệp Âm Trúc buông tay xuống, sắc mặt có chút ngưng trọng đứng lên.

Hương Loan vội hỏi: "
Vậy có thể chữa trị được không? ".

Diệp Âm Trúc gật đầu, đáp: "
Để ta thử xem. Nhưng phải qua nhiều lần chữa trị mới có thể phục hồi hoàn toàn. Hải Dương học tả, sau này có thể sẽ có cảm giác đau đớn, xin ngươi cố chịu một chút ". Vừa nói, Diệp Âm Trúc tự mình lùi bước. Tô Lạp cùng Hương Loan đồng thời chứng kiến Diệp Âm Trúc đang tháo bỏ gỡ một thứ bên hông phải, có màu giống với tượng bố ( thắt lưng), đưa cho Tô Lạp, bảo hắn mở hộ. Lúc này Tô Lạp mới nhìn kĩ đó là một bố nang ( túi nhỏ), mặt trước có hình khóm trúc, quang mang màu tím tỏa ra nhàn nhạt từ đấy. Diệp Âm Trúc hữu thủ cho vào bố nang, từ ngón trỏ và giữa rút ra một cây trường châm màu tím. Cây châm chừng ba tấc, không ngừng tỏa ra tử quang nhu hạ.

Hương Loan có chút kinh ngạc, hướng tới Diệp Âm Trúc hỏi: " Ngươi làm gì vậy? Cây châm này có tác dụng gì? ".

Diệp Âm Trúc trả lời: "
Đây là tử trúc thần trâm, chỉ có thể kiếm được trong bích không hải. Trung tâm bích không hải có tánh mạng chi trúc, chung quanh có mười tám cây tử trúc, cứng rắn như sắt, mang năng lượng tự nhiên cực lớn. Mỗi một cây tử trúc đều có trúc tâm, trải qua quá trình chế luyện đặc thù mới trở thành châm. Ta mang trong người tổng cộng mười tám cây tử trúc thần trâm, kết hợp với y thuật gia truyền, có thể trị liệu một ít bệnh tật ".

Lúc đầu, Diệp Âm Trúc đánh mất không gian giới chỉ, ngũ trương cổ cầm chí bảo của cầm tông đồng thời bị mất, nhưng còn may là trúc tông bảo bối đều trên cơ thể hắn, trên cổ tay là bích ty, hông phải là tử trúc thần trâm. Nhìn qua mặc dù không thuận nhãn nhưng tất cả đều là vật chí bảo ngàn năm khó gặp. Diệp Ly sợ rằng cháu mình ở bên ngoài chịu thiệt thòi nên đã đưa tất cả bảo bối cho cháu, ngay cả Diêp Trọng cũng chưa từng nói qua. Ở lại bích không hải một năm cuối cùng, Diệp Âm Trúc chuyên chú học y thuật từ nương thân, mà trong đó chủ yếu là cách sử dụng tử trúc thần châm.

Hương Loan cả kinh, thất thanh hỏi lại: " Chẳng lẽ đây là châm thứ mạch liệu pháp trong truyền thuyết? Loại y thuật này không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? ".

Diệp Âm Trúc không trả lời, chỉ mỉm cười, hữu thủ vung lên, một đạo tử quang rời khỏi tay hắn cắm vào má phải của Hải Dương. Hải Dương cảm thấy không đau lắm, chỉ như muỗi đốt. Từ lúc nghe tiếng kinh hô của Hương Loan, hy vọng trong lòng nàng lại càng tăng lên. Nếu thật sự có thể trị khỏi vết thương trên mặt, vậy …

"
Hải Dương học tả, xin mời ngươi cởi áo ra! ". Diệp Âm Trúc lại phất hữu thủ lần nữa, trong tay đã có them hai cây tử trúc thần châm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hải Dương, Hương Loan, Tô Lạp đồng thời kinh hô, nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt quái dị.

Diệp Âm Trúc trong tay vẫn cầm tử trúc thần châm, có chút bất đắc dĩ nói: "
Châm pháp của ta chưa được đại thành, hơn nữa cơ thể nữ tử ta lại không hiểu rõ, không thể cách y thi châm, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Hải Dương học tả kinh mạch phải khai thông toàn bộ, bắt đầu sơ thông từ thân thể, lấy giữa ngực làm chủ đạo ".

Hương Loan suy tư hỏi: "
Như vậy xem ra không ổn, chẳng lẽ thân thể Hải Dương đều bị ngươi nhìn hết hay sao? Không được, tuyệt đối không được ". Vừa nói xong, nàng vội lấy thân thể ngăn Diệp Âm Trúc tiếp cận với Hải Dương, không cho hắn đến gần.

Tô Lạp cuống quít gật đầu đồng ý: "
Đúng vậy, ngươi làm sao có thể nhìn thân thể người ta ".

Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương. Lúc này Hương Loan không còn che mắt nàng nữa, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hải Dương nhìn thấy một đôi mắt trong sáng, thuần khiết, hoàn toàn không có một tia dâm tà. Khẽ cắn môi, hai mắt Hải Dương lúc này toát ra vài phần kiên định, lại nhớ tới trận đấu tranh phong giữa các đệ tử, Diệp Âm Trúc vì bảo vệ các nàng mà không ngại đối mặt với lục long. Ánh mắt của hắn gây cho những người bên cạnh cảm giác tín nhiệm hoàn toàn.

" Được, để ta làm ". Hải Dương kéo Hương Loan lại, thấp giọng nói, tay bắt đầu cởi áo.

"
Hải Dương, ngươi, ngươi … ". Hương Loan vội giữ tay Hải Dương, lo lắng nói.

Hải Dương than nhẹ một tiếng: "
Hương Loan, lúc nãy không phải chính ngươi đã nói đây là một cơ hội hiếm có sao. Nếu hắn thật sự dung loại y thuật trong truyền thuyết, có lẽ ta có khả năng hồi phục. Ta nguyện ý thử một lần bởi vì ta hoàn toàn tin tưởng vào Diệp Âm Trúc ".

Hương Loan chậm rãi buông tay ra, ánh mắt có tia thống khổ: "
Diệp Âm Trúc, giao cho ngươi vậy ".

Diệp Âm Trúc trong lòng có chút kích động bởi lời nói của Hải Dương. Hắn vội vận dụng trúc đấu khí để kìm nén những cảm xúc ấy, hơi thở trở về trạng thái ổn định. Với phương pháp trị liệu này, giờ chưa thể nói trước được điều gì. Vết thương quá phức tạp, một khi có vấn đề xảy ra, chẳng những Hải Dương không thể phục hồi được gương mặt, ngay cả danh tiết của nàng sau này cũng có thể bị bôi nhọ.

" Ngươi sao còn chưa đi ra? Tưởng chiếm luôn tiện nghi của Hải Dương hay sao? ". Hương Loan trừng mắt nhìn Tô Lạp phía sau Diệp Âm Trúc.

"
A! ". Tô Lạp đầu tiên sửng sốt một chút, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Diệp Âm Trúc, đưa bố nang trong tay cho Hương Loan. " Âm Trúc, ta ở bên ngoài chờ ngươi ".

Vạt áo đã được mở ra, theo đó thân thể tuyệt mỹ của Hải Dương cũng từ từ lộ rõ, mang theo hương thơm của người xử nữ. Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc một cái rồi nhắm chặt hai mắt lại. Tâm trạng của nàng lúc này rất kích động, hai tay giữ chặt lấy hai vạt áo, thân thể run rẩy không ngừng.

Diệp Âm Trúc vẫn lẳng lặng nhìn, ngay cả hô hấp cũng không vì cảnh trươc mắt mà trở nên rối loạn. Hắn căn bản là không hiểu chuyện nam nữ, nhìn da thịt Hải Dương trắng như tuyết trong long cũng chỉ có vài phần khác thường.

Chiếc áo của Hải Dương cuối cùng cũng đã được cởi hẳn ra, trên thân thể nàng lúc này chỉ còn hai mảnh nội y. Diệp Âm Trúc nhìn qua, thầm nghĩ: nguyên lai ngực Hải Dương học tả cũng "cường tráng" quá a! May mà hắn nhớ An Nhã đã từng dặn dò, nếu không hắn đã buột mồm hỏi luôn Hải Dương rồi. Thân thể Hải Dương đúng là kiệt tác của tạo hóa, cánh tay trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực nhô lên ngạo nghễ sau dải yếm …, nói chung là những chỗ cần lồi thì rất lồi, chỗ cần cong thì cũng quá cong.

"
Sao? Còn muốn ta cởi thêm ra ư? ". Hải Dương có chút bất an hỏi.

"
Không cần đâu, như thế này là đủ rồi ". Câu trả lời của Diệp Âm Trúc khiến cho nàng thở phào nhẹ nhõm, tuy vậy hơi thở vẫn còn dồn dập, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.

Diệp Âm Trúc tiến lên hai bước, ánh mắt trở nên ngưng trọng: "
Hải Dương học tả, nếu có bất kì cảm giác gì ngươi cũng không được cử động nhé. Ta bắt đầu đây ".

Tô Lạp đứng ở ngoài cửa, lúc này tâm trạng cực kì không tốt bởi không biết Diệp Âm Trúc nghĩ gì khi nhìn thấy thân thể xích lõa của Hải Dương. Nhớ lại những lần nói chuyện với Diệp Âm Trúc, Tô Lạp cảm thấy hối hận khi không nói ra thân phận của mình, đến giờ này mới nói liệu có quá muộn không? Ở bên ngoài, Tô Lạp chỉ có thể nghe thấy âm thanh của Hương Loan vọng ra: "
Diệp Âm Trúc, ngươi không được đem chuyện ngày hôm nay kể cho bất kì ai, nếu không thì đừng tách ta đối với ngươi không khách khí " ; " Ý, Diệp Âm Trúc, động tác của ngươi không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao, người ta là nữ tử mà, hãy dịu dàng, ân cần chút đi. Ngươi không thấy Hải Dương nhíu mày vì đau sao? " ; " Diệp Âm Trúc, cái loại vừa dài vừa to này đâm vào thật sự không có vấn đề gì chứ? Có thể chảy máu đấy! ".

Nghe thanh âm của Hương Loan không ngừng truyền ra, Tô Lạp cảm thấy toàn thân chấn động mãnh liệt, mặc dù biết rõ là bên trong đang tiến hành trị liệu cho Hải Dương nhưng cũng không khỏi tưởng tượng lung tung, khuôn mặt lúc đỏ hồng lúc trắng bạch. Nếu không phải bận tâm đến thân phận của chính mình bay giờ, hắn thật muốn đi vào để xem họ rốt cuộc đã làm những gì. Thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên si dại nhìn về phía xa xăm, bên tai như văng vẳng từng lời của Diệp Âm Trúc: " để đánh giá một nữ tử có đẹp hay không, không thể chỉ dựa vào gương mặt. Một nữ tử cho dù gương mặt có đẹp đến đâu mà tâm địa xấu xa thì cũng giống như sửu nữ ". " Âm Trúc, có lẽ ta đã quá đa nghi, ngươi làm sao có thể là loại người tâm địa bất hảo được ". Những suy nghĩ chợt tan biến, đứng một mình giữa đêm khuya, Tô Lạp cảm thấy cô đơn lạ lùng, chỉ mong có Diệp Âm Trúc ở bên cạnh.

"
Hương Loan học tả, ngươi có thể im lặng một chút được không? Ngươi làm ồn như vậy khiến ta không thể tập trung được ". Diệp Âm Trúc có chút khó chịu. Vài lần hắn hạ châm đều bị Hương Loan ngăn trở. Hương Loan coi Hải Dương là loại đồ sứ dễ vỡ hay sao mà lại lắm lời thế?

Hương Loan đỏ mặt, nàng cũng hiểu chính mình vừa rồi đã cư xử không phải: "
Vậy ngươi cứ tiếp tục trị liệu tiếp đi, nhớ cẩn thận một chút nhé ".

Không có Hương Loan quấy nhiễu, Diệp Âm Trúc rốt cuộc cũng đã có thể tập trung tinh thần, hai đạo tử mang đồng thời từ trong tay hắn bắn ra, lặng im ghim vào hai vai của Hải Dương, chỉ lộ chút cán ở ngoài. Điểm kỳ dị ở đây chính là Hải Dương, dường như nàng không cảm thấy đau chút nào, thân thể không hề nhúc nhích.

Diệp Âm Trúc hai tay mặc dù chỉ có bát chỉ nhưng lại linh hoạt dị thường, đây là lần đầu hắn sử dụng tử trúc châm nhưng do tu luyện cầm nhiều năm nên ngón tay hắn rất nhanh chóng đã quen thuộc với tử trúc châm. Bát chỉ của hắn không ngừng hoạt động, hết rút tử trúc châm ra rồi lại nhanh chóng cắm vào huyệt đạo khác trên người Hải Dương. Từ đầu đến giờ hắn mới chỉ sử dụng ba cây tử trúc châm, thủ pháp này được gọi là tam châm định thần. Hải Dương từ trạng thái khẩn trương đã từ từ trầm tĩnh lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng, cả người như rơi vào trạng thái mông lung, kỳ ảo, cảm giác rất thoải mái …

Diệp Âm Trúc đón nhận bố nang từ tay Hương Loan, nhìn lại Hải Dương trước mặt vẫn chưa cử động. Âm Trúc nghỉ ngơi một chút rồi vận dụng trúc đấu khí, khiến quang mang từ trong cơ thể không ngừng phóng thích. Đấu khí nương theo nhịp hô hấp của hắn, từ từ chậm rãi rồi đột nhiên quang mang đại thịnh, hữu thủ của hắn nhanh chóng từ trong bố nang lấy ra một nắm tử trúc thần châm. Hương Loan chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, những cây tử chúc trâm đó đã hóa thành từng đạo ánh sáng màu tím rồi biến mất một cách kỳ dị. Mười lăm cây tử trúc châm đã hoàn toàn tiến nhập vào thân thể Hải Dương.

Hải Dương kêu lên một tiếng đau đớn, tựa hồ rất thống khổ, cơ thể bắt đầu run rẩy dữ dội. Diệp Âm trúc tiếp tục động thủ, di chuyển lại gần Hải Dương, hữu thủ rút ba cây tử trúc trâm từ trong người Hải Dương ra, truyền đấu khí vào thân trâm rồi nhanh chóng cắm vào những vị trí khác trên người Hải Dương. Động tác của hắn không hề dừng lại, lại tiếp tục rút ba cây châm khác ra rồi làm như cũ, vận hành liên tục nhiều lần, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn chuyển động xoay quanh thân thể Hải Dương như chong chóng. Trúc đấu khí theo tử trúc châm liên tục truyền vào người Hải Dương.

Quang mang chói lòa của đấu khí khiến Hương Loan không thể nhìn thấy gì cả. Nàng đi đi lại lại không ngừng, tâm trạng rất ư là lo lắng. Bỗng nàng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng truyền ra từ phía Hải Dương, tựa hồ như là hương trúc. Hương Loan mở lớn hai mắt, cẩn thận nhìn lại Hải Dương, lúc này mới phát hiên tử trúc châm bắt đầu rời khỏi cơ thể Hải Dương. Diệp Âm Trúc vơi tốc độ cực nhanh đang thu hồi lại những cây tử trúc châm, tổng cộng mười tám cây. Tả thủ cầm châm, hữu thủ lại tiếp tục động, sáu cây được cắm lên hai má Hải Dương, mười hai cây còn lại cắm vào não hậu, hai bả vai cả mặt trước và sau. Lúc này xuất hiện một tầng sương khói màu tím nhàn nhạt, tựa hồ như tới vì hương trúc. Diệp Âm Trúc bắt đầu cử động chậm dần lại, từng động tác nhìn rất nhẹ nhàng nhưng qua vẻ mặt ngưng trọng của Diệp Âm Trúc có thể thấy đã bước vào khâu quan trọng nhất trong quá trình trị liệu. Loại liệu pháp này yêu cầu cực cao đối với người thi triển, không chỉ cần có đấu khí sung mãn mà còn phải cực kì cẩn thận trong từng động tác nhỏ. Lần hạ châm đầu của Diệp Âm Trúc có tác dụng dò xét qua vết thương của Hải Dương, sau đó mới chính thức dùng tử trúc thần trâm kết hợp trúc đấu khí để trị liệu. Việc này yêu cầu tinh thần lực phải cực cao.

Đấu khí cùng tinh thần lực tiêu hao liên tục khiến Diệp Âm Trúc cảm thấy hơi mệt mỏi. Nếu không phải thưở nhỏ hắn tu luyện xích tử cầm tâm thường xuyên thì rất khó có thể trụ vững được đến bây giờ. Lúc này, Diệp Âm Trúc mới nhận ra đấu khí của mình đã tiến bộ. Từ khi kết hợp đồng đẳng bổn mạng khế ước, trúc đấu khí tăng đạt đến hoàng trúc nhị giai, trở nên hung hậu không ít. Hôm nay lại được vị Mã lão nhân ở phiêu lan hiên truyền vào cơ thể một ít đấu khí, tựa hồ như có chút biến hóa, trở nên thuần khiết vài phần. Vì thể mà đến bây giờ hắn chưa có cảm giác kiệt lực.

Hải Dương hoàn toàn không biết vì mình mà Diệp Âm Trúc đã phải nỗ lực rất nhiều. Lúc mới bắt đầu, trên mặt nàng chỉ có chảm giác tê tê, nhưng khi mười tám cây tử trúc châm hoàn toàn nhập thể, nửa người nàng xuất hiện những trạng thái vô cùng quái dị. lúc thì đau đớn, lúc thì nóng rực, lúc lại ngứa ngáy bứt rứt không yên, khiến nàng phai bật ra tiếng rên rỉ. Nàng muốn phản ứng lại song cơ thể lại không thể cử động, chỉ có thể ngồi yên một chỗ. Đó là do Diệp Âm Trúc đã dụng tử trúc châm phong bế kinh mạch nàng lại, nếu không trong quá trình trị liệu, Hải Dương lại cử động thì vị trí của châm có thể sai lệch, dẫn đén trạng thái đấu khí công tâm.

Làn sương cùng hương trúc dần trở nên phai nhạt, quang mang màu tím từ tử trúc châm dường như đã truyền toàn bộ vào trong cơ thể Hải Dương, khiến trên thân nàng xuất hiện những biến đổi nhỏ, màu da vốn trắng nõn nay nhìn vào có thêm cảm giác mềm mại như da trẻ em.

Kỳ thật phương cách dùng tử trúc thần châm của Diệp Âm Trúc cũng không đơn thuần là loại y thuật thất truyền như lời hương Loan nói. Tại liệu pháp cổ truyền, người ta sử dụng rất nhiều chủng loại châm, hơn nữa phần lớn trong đó cũng chỉ là kim trúc châm. Ở đây Diệp Âm Trúc sử dụng tử trúc châm, so với kim trúc châm hiệu quả gấp bội. Tử trúc mặc dù không trân quý bằng tánh mạng chi trúc, cũng không phải là cực phẩm trong các cực phẩm, chỉ là sinh trưởng xung quanh tính mạng chi trúc nên cực kì cứng cỏi, bên trong cũng ẩn chứa không ít năng lượng, có thể dùng làm linh dược giải độc, miễn cưỡng có thể coi là thiên tài địa bảo. Trải qua thủ pháp luyện chế đặc thù của trúc tông, mấy trăm năm thời gian cũng chỉ luyện được hai bộ tử chúc trâm mà thôi. Sử dụng nó thi triển thứ mạch liệu pháp, có thể trừ tà, giải độc, sanh cơ, thông mạch, lại thêm Diệp Âm Trúc sử dụng trúc đấu khí kích thích, hiệu quả mới có thể gọi là hoàn toàn phóng thích ra. Nếu không phải bởi vì có tử trúc châm, Diệp Âm Trúc làm sao có thể nắm chắc bản thân trị liệu được cho Hải Dương đây?

Hương trúc đã tiêu biến, Diệp Âm Trúc cũng đã dừng tay. Một giọt mồ hôi từ trên mặt hắn rơi xuống nền đại sảnh, Trông hắn bây giờ rất mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhìn như vừa trải qua một trận đấu căng thẳng. Màu vàng của trúc đấu khí đã bắt đầu yếu đi, để lộ khuôn mặt Hải Dương. Thế nhưng các vết thương vẫn còn đó. không biến mất, bên trong nội tâm Hải Dương chỉ thấy vô cùng thống khổ, thậm chí nước mắt đã trào ra.

Sau đó cảm giác đau đớn cứ ngày càng ít dần và mất hẳn. Diệp Âm Trúc khẽ quát mọt tiếng: " Khởi ". Mười tám đạo tử mang đồng thời bắn ra, Diệp Âm Trúc động thân đem mười tám cây tử trúc châm bỏ vào bố nang. Xong việc, Diệp Âm Trúc thở hổn hển, hai chân lảo đảo suýt ngã xuống. Lần trị liệu này đã diễn ra trong vài canh giờ.

Hương Loan vội tiến lên vài bước, đỡ lấy thân hình Diệp Âm Trúc. "
Ngươi có sao không? ".

Diệp Âm Trúc mệt mỏi đáp: "
Ta không việc gì. Lần này may mắn đã không làm nhục mệnh, Hải Dương học tả có cơ hội khôi phục ".

"
A! ". Hương Loan kinh hãi nhìn về phía Hải Dương, chỉ thấy thân trên của Hải Dương đang chảy ra mười tám đạo chất lỏng màu đen, đó chính là nhưng nơi mà tử trúc châm vừa cắm vào. Gương mặt Hải Dương cũng theo đó mà từ từ biến đổi, những vết sẹo đỏ sậm đã dần dần nhạt đi thành màu hồng, tuy không biến mất hẳn nhưng nhìn đã đỡ hơn trước, không còn gây ra cảm giác ghê sợ nữa. " Tình trạng Hải Dương bây giờ thế nào rồi? ".