Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 28: Hôn (Gộp ba chương thành một)

Khương Chi Chu rũ mắt nhìn vùng da nơi cổ tay trầy xước đến mức chảy máu cùng dấu răng trên đấy, sau đó nhìn lên Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng vẫn đang cười, hết cười tươi rồi lại cười nhạt, khuôn mặt trong sáng động lòng người, mang theo vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

Cổ tay truyền đến từng trận đau đớn, đau đến mức máu trong người như tràn ra.

Khương Chi Chu rũ tay áo xuống che đi dấu răng. Nàng tiến về phía trước một bước, ôm lấy vòng eo thon thả của Giang Thanh Mộng rồi kéo lại gần mình, tựa trán mình vào trán cô.

Khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau. Trong nháy mắt, độ nóng xuyên qua lớp quần áo chật chội, dần dần tăng lên.

Giang Thanh Mộng vươn tay vuốt ve gò má nàng, cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt nàng. Đôi mắt của nàng thật sự rất giống với chị ấy.

"Thanh Mộng, rốt cuộc thì chị và anh ta có quan hệ gì?"

"Đêm qua em không quan tâm đến chuyện này."

"Tôi quan tâm." Không chỉ quan tâm, mà cơn ghen còn tra tấn nàng cả đêm:"Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng tôi hỏi chuyện này."

"Quan hệ đối tác." Giang Thanh Mộng cười nhạt, nói: "Cũng giống như em vậy, chị cũng yêu cầu anh ta tạo scandal với chị."

"Thật sao?" Lòng nàng bỗng nhói đau, Khương Chi Chu cười lạnh, buông eo cô ra, kéo khoảng cách giữa cả hai ra xa:" Cũng là quan hệ đối tác giống tôi à?" Vừa dứt lời, sự tức giận cuồng cuộng không tài nào kiềm chế được dâng lên từ đáy mắt. Nàng tiến lại gần cô, dán lên thân thể mềm mại, dùng môi mình chạm vào môi cô:"Liệu anh ta có giống như tôi không?" Nàng hôn lên khóe môi cô, vén tóc ra sau tai, lần lượt hôn lên vành tai, tóc, lông mày và mắt cô, dịu dàng như thể hôn báu vật quý giá.

Khương Chi Chu ôm mặt cô, nghiêm túc hỏi: "Liệu người đối tác khác của chị có chạm vào chị giống như tôi không? Hửm?"

Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở ấm áp phả lên môi khiến nhịp tim đập loạn.

Còn chưa kịp trả lời thì Khương Chi Chu đã nhắm mắt lại, nghiêng người sang một bên, tiến lại gần, hôn lên đôi môi hồng hào, đầy đặn của cô.

Môi kề sát môi, mềm mại dán chặt vào nhau, hơi thở thơm ngát hòa cùng hương thơm độc đáo của phái đẹp làm say lòng người.

Như bị điện giật, Giang Thanh Mộng đột nhiên mở to mắt, đẩy Khương Chi Chu ra, sắc mặt ửng hồng.

"Ầm" một tiếng, ót nàng đập mạnh vào tường.

Mắt hoa, tai ù, Khương Chi Chu ôm đầu, đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển một hồi lâu.

Khi nàng đứng dậy, Giang Thanh Mộng đã biến mất.

Khương Chi Chu tựa vào tường, giơ cánh tay lên, nhìn vết máu trên cổ tay.

Nàng liếm môi, vị máu tanh nồng còn vương trên đầu lưỡi.

Đây là máu của nàng lưu lại trên môi Giang Thanh Mộng.

Khương Chi Chu thất thần một lát, thu lại sự mất mát trong mắt, thay quần áo rồi bước ra ngoài.

Tại cổng phim trường, Giang Thanh Mộng mặc áo gió màu đen, đeo khẩu trang và kính râm, dựa vào cửa xe.

Khương Chi Chu vờ như không thấy, bước ngang qua cô mà chẳng buồn nhìn lại, nhưng lại bị Giang Thanh Mộng giữ chặt.

"Lên xe."

Khương Chi Chu hất tay cô ra, sắc mặt trầm như nước, tiếp tục bước về phía trước.

Giang Thanh Mộng tháo kính râm và khẩu trang xuống, ngồi vào ghế lái, theo sát bóng lưng nàng.

Khi đi được một đoạn, Khương Chi Chu dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Giang Thanh Mộng đậu xe bên cạnh nàng, mở cửa ghế phụ, nhìn về phía nàng rồi nói: "Lên xe."

Khương Chi Chu mặc kệ, chóp mũi bắt đầu lên men, trong lòng tràn đầy ấm ức, xoay người tiếp tục bước đi.

Cô lại muốn trêu đùa, lại muốn đẩy nàng ra xa, hay muốn kéo nàng lại gần. Rốt cuộc thì cô xem nàng là ai?

Giang Thanh Mộng đóng cửa xe lại, tiếp tục đi theo nàng.

Mười phút sau, Khương Chi Chu lại dừng bước.

Giang Thanh Mộng mở cửa xe: "Chị nhắc lại lần cuối, lên xe."

Nghĩ đến nguyên tắc quá tam ba bận khốn kiếp của cô, hốc mắt Khương Chi Chu đỏ ửng, nàng ngồi vào trong xe, không nói lời nào.

Trong xe, Giang Thanh Mộng nắm lấy tay trái của nàng.

Khương Chi Chu co người lại, muốn rút tay về nhưng Giang Thanh Mộng lại nắm chặt không buông.

Trên xe đã chuẩn bị sẵn nước ấm, tăm bông và gạc.

Giang Thanh Mộng vén tay áo nàng lên.

Vết cắn không sâu, cũng không chảy nhiều máu, máu đã khô, chỉ để lại một vệt đỏ ửng.

Giang Thanh Mộng nhìn chằm chằm vết răng vài giây, sau đó đổ nước ấm trong phích ra, dùng tăm bông thấm nước rồi nhẹ nhàng lau vết thương cho nàng.

Trong lúc lau, cô sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên quan sát biểu hiện của Khương Chi Chu, như thể đang lo lắng nàng bị đau.

Sau khi lau sạch vết máu, Giang Thanh Mộng cầm băng gạc quấn quanh cổ tay cô vài vòng, nói:"Chị sẽ nhờ người mua thuốc trị sẹo cho em sau."

"Không cần, tôi tự mua được." Hai mắt Khương Chi Chu đỏ hoe, nàng nhìn về phía cửa sổ, chẳng buồn nhìn Giang Thanh Mộng lấy một lần.

Giang Thanh Mộng vươn tay nắm lấy cằm nàng, buộc nàng phải nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi:"Có đau không?"

Khương Chi Chu nhìn vào mắt cô, lạnh lùng nói:"Biết rõ còn cố hỏi, chị có giỏi thì để cho tôi cắn thử xem?"

Giang Thanh Mộng bỗng mỉm cười sau khi nghe thấy lời nói này. Cô vươn tay cởi bỏ cúc áo trên cổ tay, vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, sau đó duỗi tay, đưa đến bên môi Khương Chi Chu.

Làn da trên cổ tay trắng mịn như ngọc, Khương Chi Chu nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó tiến lại gần, nhưng nàng không nỡ cắn cô. Rốt cuộc nàng chỉ áp nhẹ môi mình vào đấy, sau đó kéo áo cô xuống, thắt lại cổ tay áo.

Giang Thanh Mộng nhìn thẳng vào nàng: "Em có chuyện giấu chị."

Khương Chi Chu nhướng mắt, cũng nhìn thẳng vào cô: "Chị cũng đang giấu tôi."

Giang Thanh Mộng hỏi: "Em có chịu nói hay không?"

Khương Chi Chu hỏi lại: "Vậy chị có chịu nói hay không?"

Giang Thanh Mộng mỉm cười, lộ ra vẻ đắc ý:"Nếu em không nói thì sớm muộn gì chị cũng điều tra ra được."

Khương Chi Chu:"Nếu chị không nói, sau này tôi sẽ không hỏi lại nữa."

Giang Thanh Mộng cúi xuống thắt dây an toàn cho nàng: "Vậy thì đừng hỏi nữa."

Khương Chi Chu là người ăn mềm không ăn cứng, khi nghe cô nói vậy, nàng liền cảm thấy bị đả kích:" Không, tôi càng muốn hỏi, chị có thích Khương Chi Chu không?"

"Thích thì sao? Không thích thì sao? Có liên quan gì đến em không?" Giang Thanh Mộng dẫm mạnh chân ga, lao về khách sạn.

Cô luôn là người ấm áp, cũng nói năng rất nhẹ nhàng, nhưng âm lượng của những câu nói này rất cao, mang theo chút dọa người.

Phong cảnh bên ngoài xe lướt qua thật nhanh, Khương Chi Chu liếc nhìn đồng hồ tốc độ, sắc mặt tái nhợt:"Chị chạy chậm lại một chút đi, đừng nhanh như vậy." Sau vụ tai nạn xe cộ, nàng luôn sợ việc lái xe quá nhanh.

Giang Thanh Mộng thả lỏng chân ga, tốc độ xe dần dần giảm lại.

Một lúc sau, cô hạ giọng: "Người cũng đã chết, em hỏi chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

Sau khi im lặng một lúc lâu, Khương Chi Chu nói: "Được rồi, chúng ta cứ cho nhau một chút thời gian để suy nghĩ đi, hiện tại không cần trả lời.

"Suy nghĩ bao lâu?"

"Sẽ không lâu đâu, ngày mai chúng ta cho nhau câu trả lời có được không?"

Giang Thanh Mộng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Được, hiện tại là 7 giờ. Em phải cho chị câu trả lời trước 7 giờ tối mai."

Khương Chi Chu trả lời: "Được."

Sau một hồi im lặng, bầu không khí trong xe cũng dần hòa hoãn. Lúc này Khương Chi Chu mới nhớ có điều gì đó không ổn:"Vệ sĩ và trợ lý của chị đâu?"

"Cô ấy về khách sạn để giải quyết một số chuyện rồi, vệ sĩ thì đang chạy phía sau chúng ta."

Một chiếc Mercedes màu đen theo sát phía sau.

Khương Chi Chu vâng một tiếng, nói: "Phía trước có một con phố, chị tìm chỗ đậu xe đi."

"Em muốn làm gì?"

"Tôi đói, tôi muốn mua đồ ăn."

"Về khách sạn đi."

"Tôi muốn đi dạo phố để giải sầu, tôi đã không đi dạo phố từ rất lâu rồi."

Sau khi xóa tan ánh hào quang của ảnh hậu, trông Khương Chi Chu chẳng khác gì những cô gái bình thường khác, nàng thích dạo phố, thích ăn vặt và sắm quần áo.

Giang Thanh Mộng đậu xe ở ven đường, Khương Chi Chu hỏi: "Chị muốn ăn gì?"

Giang Thanh Mộng lắc đầu: "Không muốn."

Khương Chi Chu mở cửa ghế lái phụ. Khi vừa định xuống xe, nàng quay người lại, hỏi:"Chị có muốn đi dạo phố không?". Nàng dừng lại một chút, sau đó đổi thành:"Chị có thể đi dạo với tôi một chút không?"

Giang Thanh Mộng do dự một lúc. Cô cởϊ áσ khoác màu đen ra, thay chiếc áo khoác trơn màu trắng từ ghế sau vào, đầu đội chiếc mũ dệt kim. Cô chỉ tay vào chiếc khăn quàng cổ của Khương Chi Chu, nói:"Đưa khăn quàng cổ cho chị."

Khương Chi Chu cởi khăn quàng cổ của mình xuống, sau đó quấn quanh người cô, che miệng và mũi lại, chỉ để lộ ra đôi mắt trong veo đầy dịu dàng.

Giang Thanh Mộng khẽ cau mày: "Tại sao nó lại khác với lần trước vậy?"

Khương Chi Chu nhướng mày: "Mỗi ngày chị đều mặc đúng một bộ quần áo mà không thay ra à?" Tối hôm qua nàng đã ném chiếc khăn kia vào máy giặt rồi.

Trước khi xuống xe, Khương Chi Chu cũng đeo chiếc khẩu trang màu đen lên.

Có khá nhiều người đeo khẩu trang để tránh rét trong mùa đông nên việc này cũng không khiến người khác nghi ngờ là bao.

Ánh đèn nơi phố xá sầm uất sáng tựa ban ngày.

Các nàng đều có dáng người cao gầy, khí chất nổi bật, thu hút rất nhiều ánh mắt.

Gần đây có trụ sở điện ảnh, có rất nhiều minh tinh tuyến 18 thường đến con phố này nên mọi người cũng không kinh ngạc lắm.

Không ai nghĩ rằng lưu lượng nổi tiếng lại ghé thăm con phố nhỏ ít tên tuổi này, chứ đừng nói đến Giang Thanh Mộng.

Khi người ngoài nhìn thấy Giang Thanh Mộng, họ chỉ nghĩ cô là tiên nữ ở tận trời cao, mà tiên nữ sẽ không bao giờ dạo phố và ăn vặt giống như những người bình thường.

Biển người như nước, Khương Chi Chu sợ lạc mất cô, liền dùng tay trái của mình nắm chặt lấy tay phải cô, bỏ vào túi áo khoác, nhân tiện cũng sưởi ấm tay giúp cô.

Hai bên đường là những chuỗi cửa hàng rực rỡ sắc màu, Khương Chi Chu vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh:" Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi rất hay giận nhau. Sau khi nguôi giận, họ sẽ dẫn tôi đi dạo phố."

Giang Thanh Mộng bình tĩnh nói:"Xem ra em rất hạnh phúc."

Cô có thể cảm nhận được bố mẹ nàng thật sự yêu thương nhau.

Có thể lớn lên trong tình thương của bố mẹ là một điều may mắn. Những người lớn lên trong môi trường như thế luôn tự tin và lạc quan, họ luôn ẩn chứa sự ấm áp và ánh hào quang vô tận trong tim.

Nhưng khi nói về hạnh phúc gia đình trước mặt những người bất hạnh thì thật sự rất tàn nhẫn.

Khương Chi Chu đan mười ngón tay vào nhau, truyền độ ấm từ lòng bàn tay mình sang cho cô, tiếp tục nói:" Bố tôi thích đút tay mẹ tôi vào túi mỗi khi dạo phố. Lúc đó tôi nhìn thấy và nghĩ, khi lớn lên tôi cũng sẽ nắm tay người mình thích rồi bỏ vào túi áo."

"Khi đó em bao nhiêu tuổi?"

"12."

"Mới 12 tuổi mà đã nghĩ đến việc thích người khác rồi à?"

"Cũng chẳng có gì lạ. Vào thời cổ đại, người ta có thể kết hôn khi vừa mới 13, 14 tuổi rồi. Khi tôi 12 tuổi, những bức thư tình mà tôi nhận có thể lấp đầy hộc bàn đấy. Nhưng khi tôi 12 tuổi, tôi chỉ muốn kết hôn với thần tượng của mình. Năm 12 tuổi chị cũng không thích ai sao?"

Giang Thanh Mộng không trả lời, chỉ hỏi: "Thần tượng năm 12 tuổi của em là ai?"

"Trương XX, là diễn viên Hồng Kông."

"Vậy thì em không còn cơ hội nữa rồi. Ông ấy đã kết hôn, đứa con cũng trạc tuổi em đấy."

Khương Chi Chu bật cười: "Tôi biết rồi, tôi đang trèo tường, vì vậy tôi sẽ không thích ông ấy nữa."

Nàng đã lăn lộn trong giới người hâm mộ hơn nửa năm, vì vậy nàng buột miệng thốt ra danh từ được dùng trong đấy.

Khi đi ngang qua gian hàng, Khương Chi Chu ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ rang đường, nàng dừng lại, mua một túi, vừa đi vừa bóc vỏ.

Sau khi bóc xong, Khương Chi Chu tách thành hai nửa rồi cho vào miệng, nếu đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt thì sẽ đưa nửa còn lại đến bên môi Giang Thanh Mộng. Còn nếu không ngọt, nàng sẽ cho nửa kia vào miệng của mình.

Giang Thanh Mộng thường phải do dự một giây trước khi kéo khăn quàng cổ xuống, cúi đầu cắn lấy nửa quả hạt dẻ từ tay nàng vào miệng.

Lúc cúi xuống, thỉnh thoảng chóp mũi cô sẽ chạm vào lòng bàn tay nàng, tạo ra cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng.

Giống như đang cho mèo ăn.

Trông cô thật sự rất giống mèo.

Dịu dàng, xinh đẹp, nhạy cảm, đôi khi tao nhã, đôi khi quyến rũ, với bộ móng vuốt sắc nhọn ẩn trong đệm thịt, còn sẽ cắn người nếu giận dỗi.

Nghĩ đến đây, trong tâm trí nàng liền hiện ra hình dáng động vật nhỏ xù xì lông, tâm tình cũng mềm nhũn theo, khiến Khương Chi Chu cúi đầu mỉm cười.

Giang Thanh Mộng nhìn nàng:" Em cười cái gì?"

Khương Chi Chu bóc vỏ hạt dẻ, bỏ vào trong miệng: "Không có gì."

Cười cô đáng yêu.

Đầu khu phố ẩm thực thường có nghệ sĩ hát rong, là một cô bé chừng hai mươi tuổi, mang theo dàn âm thanh nổi, micro và mã QR.

Cô bé giơ micro, hỏi: "Người nào muốn đặt bài hát thì cứ đặt hàng đi. Nếu mọi người nghĩ tôi hát hay thì cứ tùy ý quét mã cho tôi là được".

Sau khi ăn xong túi hạt dẻ rang đường, Khương Chi Chu kéo Giang Thanh Mộng chen chúc vào trong đám đông để xem náo nhiệt.

Người nào đó trong đám đông hét lên: "Hát bài 《 Dũng khí 》của Lương Tịnh Như đi."

Tên bài hát đã trở thành một câu chuyện phiếm, nó cũng được cư dân mạng chế thành một gói biểu tượng cảm xúc, đám đông vây xem cười một trận thật to.

Cô gái cũng mỉm cười, sau đó chỉnh giai điệu nền, cầm lấy micro, nghiêm túc hát.

Bài hát cũ rất cổ điển, khi giai điệu vang lên, giống như đang vọng về nhiều năm trước.

Vài năm trước, nền âm nhạc Trung Quốc vẫn chưa sụp đổ.

Vài năm trước, tình yêu trong lời bài hát vẫn còn rất tinh tế.

"...

Chỉ cần có lời khẳng định của anh

Tình yêu của em đã ý nghĩa hơn bất cứ điều gì

Chúng ta yêu nhau cũng cần có dũng khí.

Để tin rằng mình có thể mãi bên nhau.

Nơi biển người ấy em cũng có thể cảm nhận được anh.

Nơi trao trọn tình yêu chân thành của anh trong bàn tay em....."

Giai điệu chảy xuôi vào lòng, Khương Chi Chu nắm chặt tay Giang Thanh Mộng.

Khi bạn thích một người, bạn sẽ hiểu rất nhiều bài hát tình ca, cũng bắt đầu kiểm tra xem tâm trạng của mình có tương tự với lời bài hát hay không. Sau đó lại sinh ra loại cảm giác tinh tế không tài nào giải thích được.

Bài hát kết thúc, Khương Chi Chu đưa Giang Thanh Mộng đi dạo phố.

"Thanh Mộng, chị có tin vào ma quỷ không?" Tái sinh là việc quá khó tin, nàng muốn làm công tác tư tưởng cho cô.

"Không tin."

"Tôi cũng không tin, nhưng chúng ta đã làm việc trong ngành này được một khoảng thời gian dài rồi, có vẻ như ít nhiều gì chúng ta cũng có phần mê tín."

"Vậy thì sao?"

Khương Chi Chu chưa kịp trả lời, một cậu bé đạo sĩ đột nhiên chạy ra khỏi cửa hàng bán nến dầu mè trên phố và ngăn các nàng lại——

"Hai vị nữ thí chủ, các cô có muốn rút quẻ không? Rút và giải quẻ tại chỗ, chỉ với 10.000 tệ."

Khương Chi Chu xua tay.

Mười nghìn tệ, đùa à, lần trước chỉ có một nghìn tệ mà nàng còn chưa muốn xem.

Giang Thanh Mộng thấy vị đạo tăng có vẻ thông minh, đáng yêu, bèn hỏi: "Mười nghìn tệ à, quẻ săm này có vẻ quý?"

Tiểu đạo tăng: "Săm linh của Quan Đế, thường giải bày những nghi ngờ trong lòng thí chủ."

Giang Thanh Mộng nhìn Khương Chi Chu: "Không phải em vừa nói chúng ta ít nhiều gì cũng có phần mê tín sao? Có muốn rút một quẻ không?"

Tiểu đạo tăng đưa điện thoại di động của mình ra: "Hiện tại, chùa chúng tôi đã tìm người lập app rút quẻ, nữ thí chủ đây chỉ cần lắc điện thoại là đã nhận được quẻ săm, chúng cũng được giải trực tiếp trên app."

Khương Chi Chu lắc đầu:"Không có tiền."

Sống trong cảnh nghèo túng khiến nàng lý trí hơn. Những năm gần đây, ngày càng có nhiều cách để lừa tiền.

Nhưng câu nói của tiểu đạo tăng này có phần quen tai. Khương Chi Chu cẩn thận nhận ra khuôn mặt của hắn, ngạc nhiên hỏi:" Em không phải là tiểu hòa thượng ở chùa kia sao?"

Tại sao lại trở thành đạo tăng rồi?

Tiểu đạo tăng nói rất thâm thúy: "Phật và Đạo là gốc của đạo Phật, độ người, độ mình, hà cớ gì phải nghĩ ta, ngươi, hắn."

Tuy còn trẻ nhưng miệng lưỡi rất lanh lợi, trông có vẻ giống ông cụ non, nghe rất buồn cười.

Khương Chi Chu cười nhạo:"Nói tiếng người đi."

"Tôi là người, đương nhiên phải nói tiếng người rồi."

Giang Thanh Mộng giơ tay ngăn cản cuộc tranh luận này lại, cười nói: " Giải cho tôi một quẻ thử xem, tôi sẽ trả tiền."

Đạo tăng mở ứng dụng xin săm, Giang Thanh Mộng định cầm lấy, nhưng Khương Chi Chu đã giành trước:"Tôi muốn thử trước."

Cậu bé này kỳ kỳ lạ lạ, rất đáng nghi.

Khương Chi Chu cầm lấy điện thoại, quét hai lần rồi sờ sờ, xác nhận không có bụi bẩn như keo dính hay vết máu.

Nàng lắc điện thoại, trên màn hình thật sự nhảy ra câu sâm——

Gian nan hiểm trở lộ kỳ quặc,

Nam điểu cô phi quy bắc sào.

Hôm nay quý nhân từng thức diện

Tương phùng lại ở hạ thu giao.* [chú 1]

(Dịch thô: Đường khó đi, gian nan hiểm trở kỳ lạ/ Chim phương nam một mình bay về tổ phương bắc/ hôm nay quý nhân từng đối mặt/ gặp nhau vào giao mùa hạ thu.)

Bốn câu, trong đó ba câu đều thực bình thường, chỉ có câu thứ hai "Nam điểu cô phi quy bắc sào", nhẹ nhàng ùa vào lòng, gợi lên một mảnh gợn sóng.

Nếu xem Khương Chi Chu là chim phương nam, thì cơ thể của Thẩm Tinh Hà là tổ ấm phương bắc.

Chim phương nam trở về tổ bắc ... Không phải sau khi chết trong vụ tai nạn xe cộ, nàng lại được tái sinh trên thân xác Thẩm Tinh Hà sao?

Ý lạnh ùa vào lòng, Khương Chi Chu đưa điện thoại cho đạo tăng, vẻ mặt cứng đờ.

Đạo tăng nhìn quẻ săm, mời Giang Thanh Mộng tránh sang chỗ khác: " Tôi chỉ có thể giải săm cho người rút săm, người ngoài không được phép có mặt ở đây."

Giang Thanh Mộng gật đầu, lùi bước, đi vào cửa hàng chuông gió phía đối diện.

Làn gió nhẹ thổi, chuông gió phát ra âm thanh va chạm "leng keng", vừa sắc nét, vừa kỳ ảo.

Giang Thanh Mộng vươn tay chạm vào chuông gió, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Chi Chu ở hướng đối điện.

Năm phút sau, Khương Chi Chu bước ra khỏi cửa hàng nến hương, đôi mắt sáng ngời có chút mất mát.

Giang Thanh Mộng hỏi: "Nhanh như vậy à?"

Khương Chi Chu gượng cười, nói: "Chỉ là chuyện nhảm nhí, không có gì tốt."

Giang Thanh Mộng gật gật đầu, nắm lấy tay trái của nàng, vén tay áo lên, mang sợi dây đỏ lên cổ tay nàng.

Trên sợi dây đỏ treo hai chiếc chuông bằng bạc tinh xảo. Khương Chi Chu lắc lắc cổ tay, tiếng chuông 'leng keng leng keng' vang lên.

"Tại sao lại đưa cho tôi cái này?"

Giang Thanh Mộng khẽ nói: "Nhận lỗi với em. Chị mua nó ở cửa hàng chuông gió, trông khá đẹp."

Khương Chi Chu nhướng mày: "Chị còn biết nhận lỗi, tại sao không xin lỗi?"

Giang Thanh Mộng nói: "Là em muốn trốn tránh chị trước. Chị không sai, tại sao phải xin lỗi?"

Vừa nói là nhận lỗi, lại bảo mình không sai.

Nàng không ngờ rằng người này lại không nhất quán như vậy.

Khương Chi Chu sờ lên sợi dây đỏ và băng gạc trên cổ tay, cúi đầu cười, định miễn cưỡng tha thứ cho lời nói vô lý này của cô.

Giang Thanh Mộng vuốt ve gáy nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ở đây có đau không?"

Cô nhớ mình đã đẩy nàng ra, cái đẩy rất mạnh.

Khương Chi Chu lắc đầu: "Vẫn ổn, không đau."

Thật sự thì có đau một chút, lúc va vào tường còn cảm thấy chóng mặt.

Nhưng nàng thật sự không thể trách được cô. Nếu đổi lại là nàng trước đây, bỗng dưng bị một cô gái vô duyên vô cớ ôm hôn, sợ rằng không chỉ đẩy ra, mà còn giáng cho một cái tát.

Nghĩ đến những đụng chạm thân mật ấy, Khương Chi Chu do dự một lúc, lấy hết can đảm hỏi:" Tôi đối xử với chị như vậy.....Chị có cảm thấy chán ghét không?"

Giang Thanh Mộng rũ mắt, mím môi, gương mặt được khăn quàng cổ che khuất dần nóng lên.

Sau một lúc im lặng, cô nói: "Sẽ không, nhưng không có lần sau."

Khương Chi Chu ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Giang Thanh Mộng: "Chị cũng muốn rút một quẻ".

Thật ra cô muốn đi trả tiền.

Gần đây có một số ngôi chùa cổ rất nổi tiếng, vì vậy, có rất nhiều cửa hàng bán hương nến trên con phố này.

Giang Thanh Mộng bước vào cửa hàng nến hương có tên "Nhàn Độ".

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương khói lượn lờ. Có thể thấy những bức tượng vàng ở khắp mọi nơi trong cửa hàng, cùng nhang và đèn dầu. Tiểu đạo tăng ngồi ở quầy, bên cạnh là một mỹ nhân tóc đen, môi đỏ.

Mỹ nhân đó là chủ tiệm, tuổi không cao lắm, mới ngoài hai mươi, làn da trắng nõn, hai mắt phủ một tầng vải trắng. Khi nghe thấy động tĩnh, đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ nhếch lên:" Hoan nghênh vì đã đến, tôi có thể giúp gì cho bạn?" Giọng nói uyển chuyền, có chút mềm mại của người con gái Giang Nam.

Giang Thanh Mộng chỉ cảm thấy cửa hàng này đầy quái dị, cô không muốn ở lại quá lâu nên chỉ hỏi:" Tôi muốn thanh toán cho người vừa rồi. Tôi không mang theo nhiều tiền mặt cho lắm, ở đây có quẹt thẻ không?"

"Đương nhiên có thể." Chủ cửa hàng nhếch môi cười, ghé vào tai tiểu đạo tăng, nói gì đó.

Tiểu đạo tăng lấy máy POS của mình ra rồi đưa cho Giang Thanh Mộng:" Vị nữ thí chủ này, cô có muốn rút một quẻ không?"

Giang Thanh Mộng lịch sự từ chối: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi không mê tín."

Chủ cửa hàng: "Cứ rút một quẻ đi, xem như tôi và cô có duyên, tôi sẽ tặng cô."

Nhận thấy mình không thể từ chối ý tốt của cô ấy, Giang Thanh Mộng mỉm cười, nói cảm ơn, sau đó cầm điện thoại di động lắc lắc, rồi đưa lại cho tiểu đạo đồng mà không hề nhìn lấy một lần.

Tiểu đạo đồng đọc thành tiếng——

Thiên chi họa phúc từ nhân tâm

Hà tu vấn ngã quyết hồ nghi

Nguyện tử cải quá tòng thiện hành

Tự nhiên phúc chí sự giai nghi* [chú 2]

(Dịch thô: Họa phúc từ lòng người mà ra/ hà tất phải tự mình nghi ngờ/ Mong con thay đổi và làm việc thiện/ Tự nhiên ơn trên ban phúc lành. )

Chủ cửa hàng nghiêng đầu cười:" Quẻ này rất đơn giản, chắc có lẽ cô nghe và hiểu được. Họa phúc từ tâm mà ra, không cần hỏi ông trời. Tôi chỉ muốn khuyên cô một câu, có một số chuyện, biết quá nhiều chưa chắc đã là điều tốt, cô xem ——"Cô ấy chỉ vào mắt mình:" Do tôi biết quá nhiều, cho nên đã bị mù." Sau đó, cô ấy dùng bút viết lên giấy giải sâm, gấp lại, bảo tiểu đạo đồng nhận lấy rồi đưa cho Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng mở ra, chỉ có bảy chữ trên giấy——tìm chỗ khoan dung mà độ lượng (khuyên người phải có lòng khoan dung).

Mặc dù cô ấy là người mù, nhưng nét chữ vẫn rất đẹp và thanh lịch.

Giang Thanh Mộng cười nhạt, khen ngợi: "Chữ viết rất đẹp."

Sau đó, cô quẹt thẻ thanh toán, đi ra ngoài, vò tờ giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác ven đường. Trong lúc cúi đầu, ánh mắt cô quay cuồng trong cảm xúc.

Mong cô thay đổi suy nghĩ và làm những việc tốt ...

Thay đổi?

Những người đó làm ra rất nhiều loại chuyện xấu, đáng ra phải chết không được tử tế, một lần đốt hết chẳng phải sẽ sạch sẽ sao? Cô sai ở điểm nào, tại sao phải thay đổi?

Việc tốt?

Việc gì gọi là tốt? Việc gì gọi là xấu? Cô thậm chí còn không thể bảo vệ được người mình yêu, vậy sự dịu dàng và tử tế này có ích gì!

Giang Thanh Mộng mím chặt môi, nắm chặt tay, móng tay như muốn ghim sâu vào da thịt.

Sự u ám sâu thẳm trong lòng đã từng bị đè nén từ rất lâu, nhưng hôm nay dường như đã mất đi xiềng xích, điên cuồng mọc lên như cỏ dại, tựa hồ như sắp nuốt chửng cô.

"Thanh Mộng, chị xem..." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Thanh Mộng.

Khương Chi Chu giơ chiếc ocarina sáu lỗ màu trắng sứ lên lắc lắc trước mắt cô: "Tôi vừa mới mua này."

Giang Thanh Mộng thoáng giật mình, buông lỏng bàn tay đang siết chặt. Cô ngẩng đầu lên, sự u ám cuồng cuộng nơi đáy mắt dần tan biến, thay vào đó là nụ cười trong trẻo, đầy dịu dàng.

Cô cười với Khương Chi Chu, hỏi, "Ocarina? Em thích thổi ocarina à?"

"Tàm tạm, tôi rất thích nó, nhưng tôi chỉ thật sự thích một loại giai điệu của ocarina thôi."

"Giai điệu nào?"

"《 Cố hương nguyên phong cảnh 》."

"Em có thể thổi không?"

"Có thể." Nàng cũng chỉ biết thổi mỗi bài này.

"Vậy em thổi cho chị nghe đi."

Khương Chi Chu nhìn xung quanh: "Ở đây có nhiều người như vậy, rất dễ thu hút sự chú ý. Đối với tôi thì không có vấn đề gì, nhưng chị sẽ không được an toàn."

Giang Thanh Mộng mỉm cười: "Chờ đến nơi ít người, em nhớ thổi cho chị nghe đấy."

"Được." Khương Chi Chu nắm lấy tay cô:" Sắp đến giờ trở về rồi."

Tay cô lạnh đến thấu xương. Khương Chi Chu nắm lấy, bảo bọc, kỳ quái nói:" Vừa rồi tôi không ủ ấm chị, chị liền đông lạnh như thế này rồi, chị là loại thể chất gì vậy?"

Giang Thanh Mộng cười nhạt: "Không biết, từ nhỏ chị đã như vậy rồi, em giúp chị sưởi ấm lại được không?"

Lời nói của cô vô thức mang theo tia làm nũng. Khương Chi Chu nghe thấy, bỗng cảm thấy lòng mình dao động, nàng cầm lòng chẳng đặng nhìn thẳng vào mắt cô.

Diễn viên rất nhạy cảm. Họ nhạy cảm trong tâm hồn và có tính quan sát tốt để có thể đánh giá hỉ, nộ, ái, ố trong cuộc sống. Ngay cả khi Khương Chi Chu còn trẻ, nàng cũng có một trái tim tinh tế và nhạy cảm như vậy, còn rất biết xem mặt đoán ý.

Khương Chi Chu của ngày hôm nay, sau bao năm chông gai, đã trở nên dịu dàng và sống nội tâm hơn. Nàng đã học cách lặng lẽ che giấu cảm xúc của mình, đồng thời cũng học cách cố gắng diễn giải mọi cảm xúc dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của cô.

Cũng giống như hiện tại, Giang Thanh Mộng mỉm cười nhìn Khương Chi Chu, nhưng Khương Chi Chu có thể mơ hồ nhận ra trong mắt cô đang ẩn chứa đầy bối rối và mờ mịt.

Cô rất ít khi bộc lộ những nghĩ suy trong lòng, muốn đồ vật gì cũng chỉ nhìn mà không nói ra. Thỉnh thoảng cũng sẽ thẳng thắn, ẩn chứa rất nhiều cảm giác kỳ quái trong cảm xúc, tựa như muốn được gần gũi, khát khao ấm áp, phảng phất giống như người đang chết đuối, liều mạng ôm lấy tảng băng.

Nàng nhớ đến dáng vẻ kiềm chế đến mức nắm chặt hai tay của cô. Khương Chi Chu buông bàn tay đang được nàng bảo bọc, mở lòng bàn tay cô ra, khi nhìn thấy bốn dấu ngón tay hằn rõ trên lòng bàn tay, lòng nàng khẽ nhói đau.

Nàng cúi đầu, hôn lên những dấu tay đó. Khương Chi Chu lại dùng tay mình bảo bọc tay cô một lần nữa, ngẩng đầu lên nhìn cô:" Có phải chủ cửa hàng kia nói nhảm nhí gì với chị không? Cô ấy chọc chị giận à? Dù cho cô ấy có nói gì đi chăng nữa, Thanh Mộng, ở trước mặt tôi, chị có thể là chính mình, chị không cần phải chịu đựng hay kìm nén cảm xúc của bản thân. Chị có thể tùy hứng với tôi, có thể giận dữ, hoặc thậm chí vô cớ gây gổ......... Ở trước mặt tôi, chị có thể làm bất cứ thứ gì mà chị muốn."

Sau khi nghe xong, Giang Thanh Mộng nhìn chằm chằm vào nàng trong vài giây, sau đó rút tay lại, ôm lấy eo nàng, kéo lại gần, vòng qua cổ rồi đặt cằm lên vai nàng, khẽ hỏi:" Tại sao em lại đột nhiên nói nhiều như vậy, có gì không ổn à? Người chủ cửa hàng nói gì với em sao?"

"Không có gì." Các nàng ôm lấy nhau, không thể nhìn thấy biểu cảm, chỉ có thể nghe thấy giọng nói. Khương Chi Chu vòng qua eo, quấn chặt lấy lưng cô:" Chỉ nói những lời sâu xa giả dối. Tôi cũng giống như chị, tôi không phải là người mê tín."

Giọng điệu của nàng rất bình thường và tự nhiên, nhưng ánh mắt chất chứa đầy rẫy bi thương và cảm giác tội lỗi không tài nào giãi bày được.

Người đến, người đi, hai mỹ nhân ôm lấy nhau quả thật rất đáng chú ý. Khương Chi Chu cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, nàng chủ động tách nhau ra, dắt tay cô trở lại xe.

"Thắt dây an toàn vào." Giang Thanh Mộng cẩn thận nhắc nhở Khương Chi Chu. Cô khởi động xe, cầm vô lăng, dùng ánh sáng nơi khóe mắt yên lặng đánh giá nàng.

Tuy nói là đi dạo phố giải sầu, nhưng tâm trạng nàng dường như trở nên nặng nề hơn.

Cô không biết phải hỏi từ đâu, có lẽ nàng cũng không muốn nói, Giang Thanh Mộng chỉ nói:" Hiện tại chỉ có hai chúng ta, em thổi cho chị nghe đi."

"Hả? Vâng." Khương Chi Chu dần lấy lại tinh thần, mỉm cười, cầm lấy đàn ocarina màu trắng sứ, nhớ lại từng cử động ngón tay trên lỗ sáo rồi đưa đến bên môi.

Giai điệu kỳ ảo vang lên, xen lẫn một nỗi buồn man mác.

Cố hương nguyên phong cảnh.

Quê nhà của Khương Chi Chu nằm ở phía nam của dòng sông Giang Nam dịu dàng. Vào mỗi mùa hè, sen trong hồ liên tục nở rộ, trổ đầy một hồ sen.

Năm mười chín tuổi, khi nhìn thấy đài sen trong hồ dưới lầu bệnh viện, nàng lại nhớ đến hồ nước ở quê nhà. Nàng tựa vào lan can, kể cho Giang Thanh Mộng nghe những kỷ niệm thời thơ ấu của mình, cuối cùng còn nổi cơn tam bành, tung tăng nhảy nhót xuống cầu thang, hái trộm một đóa sen để tặng cô.

Khi đó, Khương Chi Chu chưa bao giờ nghĩ đến việc cả hai còn có cơ hội gặp lại nhau sau nhiều năm, hay thậm chí còn có một ngày.....thích cô.

Thực ra trước kia nàng từng có chút hảo cảm mông lung với cô.

Vào buổi tối hôm đó, lúc nàng mượn rượu giải sầu, cô đã đến và để lại một tấm danh thiếp với những lời động viên.

—— Kinh trập đến, hoa đào nở, vàng anh hót, vạn vật sinh sôi.

Nàng mơ hồ nhớ lại tâm trạng khi nhìn thấy câu từ này vào lúc đó, trong lòng đầy hỗn loạn, cảm động, vui sướng đều có.

Sau nhiều năm trôi qua, không ngờ lại có người giống với nàng như vậy, ghi tạc lời thoại trong bộ phim điện ảnh kia trong lòng.

《 Kinh trập 》là bộ phim đầu tiên nàng đóng khi mới 17 tuổi. Lần đầu lúc nào cũng đặc biệt. Lúc đó, nàng chưa quen với các kỹ năng diễn xuất và kịch bản, nàng đã dành rất nhiều để gian để mài dũa chúng, đương nhiên, chúng sẽ có ý nghĩa đặc biệt trong lòng nàng.

Nhưng nàng không biết lúc đó, Giang Thanh Mộng viết những dòng chữ kia với tâm trạng gì?

Là loại tâm trạng không thể nhận ra nhau sao?

Văn tự, âm nhạc, phim ảnh, điểm giống nhau của cả ba là khám phá tâm hồn người khác, xúc tác hoặc pha loãng cảm xúc của họ.

‌Sau khi thổi xong, tâm trạng nặng trĩu của Khương Chi Chu nhẹ đi không ít.

Giang Thanh Mộng ngồi ở ghế lái quay sang nhìn nàng, khẽ nói: "Em thổi rất hay, khiến chị nhớ đến một số việc trong quá khứ."

Khương Chi Chu hỏi: "Chuyện cũ nào thế?"

Giang Thanh Mộng chỉ cười, không nói.

Chỉ là mẩu chuyện cũ từ nhiều năm về trước.

Khi cô còn nhỏ, có người từng tựa vào lan can cười nói. Dưới ánh mặt trời, người đó kể về chuyện xưa nơi quê nhà, muốn làm cho cô cười.

Chuyện xưa mang đầy hơi thở sống động, nụ cười ấy ấm áp vô cùng, người ấy, là người soi sáng cõi lòng cô, là ánh ban mai rực sáng trong cô.

Phải trở thành người dịu dàng.

Đừng để bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực, cô nhất định phải giống như người đó, trở thành một người dịu dàng.

Có cuộc gọi đến, Giang Thanh Mộng mang tai nghe Bluetooth vào: "Chào buổi tối, có chuyện gì vậy?"

"....Ừm, tôi biết rồi, chị và đoàn đội cứ kiểm soát dư luận và hành động theo kế hoạch đi, tối nay mọi người vất vả rồi."

Sau khi bàn bạc ngắn gọn, Giang Thanh Mộng cúp máy, nói với Khương Chi Chu: "Em mở Weibo xem hot search đi."

Khương Chi Chu vâng lời, mở Weibo lên.

Hot search thứ nhất —— "Người tình mới của Giang Thanh Mộng bất ngờ bại lộ", còn có từ khóa "bùng nổ" bên cạnh.

Nàng bấm vào xem ——

Giải trí bát quái: 【# Người tình mới của Giang Thanh Mộng bất ngờ bại lộ #】Gần đây, báo chí bắt gặp Giang Thanh Mộng ôm hôn, thân mật với bạn bè đồng giới, hành động đầy ái muội, nghi vấn đồng tính bị phanh phui.

Có chín bức ảnh.

Bức thứ nhất rõ ràng nhất. Trên ban công của khách sạn, dưới trận pháo hoa đêm giao thừa, bắp chân của Khương Chi Chu co lại, suýt ngã, Giang Thanh Mộng đỡ lấy nàng, vén sợi tóc ra sau tai giúp nàng. Bức ảnh hơi mờ, cộng thêm vấn đề góc chụp, ánh nhìn chăm chú vào phần cơ bị chuột rút của nàng đã đổi thành Khương Chi Chu dùng hai tay ôm lấy cổ Giang Thanh Mộng, Giang Thanh Mộng ghì lấy đầu nàng, cúi đầu ôm hôn.

Bức thứ hai là cảnh Giang Thanh Mộng nắm tay nàng bước qua đám đông trong buổi lễ khởi động máy ngày hôm qua.

Bức thứ ba là cách đây nửa năm, Giang Thanh Mộng nhập viện vì sốt cao, Khương Chi Chu túc trực chăm sóc bên giường bệnh cô, nàng còn vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.

Những bức ảnh tiếp theo là ảnh chụp riêng của hai người. Một người thanh lệ, một người dịu dàng, trông rất xứng đôi vừa lứa.

Bình luận của cư dân mạng ở phía dưới bùng nổ.

Dư luận đại khái chia thành bốn phe ——

Một là, phe người qua đường buôn dưa, một mặt kinh ngạc, một mặt chúc phúc, mặt khác lại cảm thấy Giang Thanh Mộng dịu dàng trong sáng như vậy mà lại chủ động ôm hôn đối phương.

Hai là tài khoản kiểm soát bình luận do người hâm mộ nắm, một bộ phận cật lực quảng bá bộ phim truyền hình mới của Giang Thanh Mộng, còn có một bộ phận khác mắng mỏ nàng là minh tinh tuyến 18 không biết xấu hổ, dám cọ nhiệt chị nhà của họ!

Ba là phe trung lập, liếc mắt một cái liền biết chuyện này là đang tạo nhiệt để quảng bá bộ phim truyền hình mới mang tên《 Cửu khúc 》, còn có fans nhà bên lén lút mắng chiến lược marketing lỗi thời không biết xấu hổ, cứ suốt ngày lăng xê!

Bốn là một số ít người bị sắc đẹp của hai nhân vật chính làm cho lóa mắt, tâm hồn bách hợp hừng hực thiêu đốt. Họ bắt đầu hú hét việc hôn hít dưới pháo hoa, tình yêu đẹp đẽ gì thế này, tôi thật sự rất ủng hộ!

Kéo xuống một chút nữa, tên của nghệ sĩ tuyến 18 Thẩm Tinh Hà cũng được đào ra, kể cả mối quan hệ của trợ lý từng làm việc với cả hai cũng bị khui ra, còn nhắc lại lịch sử đen tối vào một tháng trước, khi Thẩm Tinh Hà cố ý cọ nhiệt ảnh hậu Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu đã nhấp vào Weibo của nguyên chủ Thẩm Tinh Hà, có rất nhiều tin nhắn riêng tư và bình luận nhảy ra.

Trước khi nàng kịp bấm vào tin nhắn để xem, Giang Thanh Mộng đột nhiên lo lắng nói: "Đừng đọc tin nhắn riêng, những người hâm mộ thiếu hiểu biết của chị sẽ mắng em."

Từ kiếp trước đến kiếp này, Khương Chi Chu đã nhận được rất nhiều lời mắng mỏ, nàng cũng chẳng quan tâm đến điều này. Tuy nhiên, nàng thích lời nhắc nhở nhẹ nhàng và ân cần của cô.

Khương Chi Chu mỉm cười, nghe lời cô, không nhấn vào xem. Thay vào đó, nàng đăng nhập vào tài khoản phụ của mình.

ID ban đầu của tài khoản phụ là "Tiểu anh hùng bàn phím vui vẻ". Khoảng thời gian trước, nàng không vừa mắt Hứa Thịnh, lại cảm thấy lòng dạ mình thật hẹp hòi, thường xuyên lên men cảm xúc, bèn đổi ID thành 'Nước cốt chanh giang hồ'.

Khương Chi Chu chuyển sang những bình luận nóng nảy mắng mỏ mình, bật chế độ giang hồ, liên tiếp nhập vài bình luận.

Mắng đến mức sảng khoái khiến sự bực bội tích tụ trong lòng hóa thành hư không, nàng liền nhìn thấy một bình luận.

Bạn gái của Thanh Mộng: Này này này, các người đừng nói bậy, chị ấy là của tôi QaQ.

Nghĩ đến những câu chuyện cười mà mình từng đọc từ Weibo, Khương Chi Chu dùng gương mặt không biểu tình bùm bùm gõ chữ trả lời: Bạn có biết Thanh Mộng đã ôm tôi vào lòng và dỗ dành tôi rất lâu chỉ vì câu nói của bạn không.

Sau khi trả lời xong, nàng có phần chán ghét sự vô liêm sỉ của bản thân. Khương Chi Chu đặt điện thoại xuống, nhìn người bên cạnh.

Giang Thanh Mộng giải thích từng điều với nàng:" Tối hôm qua, Hà Gia gọi điện đến. Bức ảnh chúng ta ôm nhau trên ban công đã bị phóng viên chụp lại. Ban đầu, chị định chặn tin này lại, nhưng sau đó chị lại nghĩ cách khác, cứ để bọn họ đăng tin, sau đó chị sẽ tung ảnh của chị và Hứa Thịnh lên, cuối cùng là hình ảnh thông báo chính thức của đoàn làm phim. Đánh tráo khái niệm, thật và giả lẫn lộn, nhân tiện cũng tận dụng cơ hội để quảng bá bộ phim truyền hình mới."

Khương Chi Chu lòng dạ hẹp hòi, trọng tâm vẫn là Hứa Thịnh:" Tối hôm qua chị cùng anh ta ra ngoài bao lâu?"

Giang Thanh Mộng im lặng một lúc, trả lời nàng:" Chưa đầy 20 phút, chị đã sắp xếp phóng viên từ trước nên chị chỉ cần việc tạo dáng chụp ảnh với anh ấy là được." Cô dừng lại một lúc, tiếp tục nói:"Anh ấy là gay, có bạn trai rồi."

Cô đang giải thích, ý nghĩa đằng sau lời giải thích này là sự quan tâm.

Nhận ra được điều này, Khương Chi Chu cúi đầu cười, rồi lại khụ một tiếng, thu lại nụ cười, nhìn góc nghiêng của cô, hỏi:" Vậy tại sao đêm qua chị không trả lời tin nhắn của tôi?"

Hại nàng trằn trọc đợi một hồi lâu.

"Em nói em không quan tâm."

Vành tai Khương Chi Chu dần đỏ lên, mồm mép lanh lợi của nàng có chút trì trệ:" Tôi, đó là tôi...." Nàng chẳng nói ra được lý do chính đáng nào, đành phải lẩm bẩm:" Chị cứ xem như tôi nói một đằng, làm một nẻo là được rồi....." Nói xong, nàng có chút ảo não quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giang Thanh Mộng mỉm cười, nhìn về phía trước, im lặng một lúc rồi khẽ nói: "Lúc sau chị đi ngủ, nên không nhìn thấy tin nhắn của em."

Khương Chi Chu gật đầu, tựa như đã chấp nhận lời giải thích này của cô, tạm thời không hỏi thêm câu nào nữa.

Thật ra, nàng phát hiện Giang Thanh Mộng không thích nàng cho lắm.

Vì nếu thực sự thích một người, cô sẽ không đành lòng để người đó đợi quá lâu.

Khi nhận ra điều này, nàng có chút mất mát, nhưng cô thực sự quan tâm đến nàng.

Chỉ riêng sự quan tâm chăm sóc này thôi cũng đủ khiến nàng có thể kiên trì thích cô rồi.

Ba giờ sau, đúng như kế hoạch của Giang Thanh Mộng, tài khoản marketing mà cô mua đã tung tin về những bức ảnh không rõ ràng của cô với Hứa Thịnh. Sau đó, đoàn phim cũng công bố những bức ảnh chính thức được chụp trong ngày.

Giang Thanh Mộng đăng một thông điệp lên Weibo: "Cảm ơn sự quan tâm của các bạn, không có chuyện tình cảm gì ở đây."

Phòng làm việc cũng đăng lại:" Đồng nghiệp Tinh Hà bị căng cơ chân, Thanh Mộng chỉ thuận tay đỡ lấy cô ấy." Họ cũng đăng một bức ảnh nhìn từ góc độ khác.

Phòng làm việc của Hứa Thịnh cũng đăng lại: "Tất cả chúng tôi đều là bạn tốt của nhau, chỉ là cùng nhau nghiên cứu kịch bản thôi."

Ồn ào náo loạn cả một đêm dài. Ngày hôm sau, Tiểu Ngải – người phải làm việc thâu đêm ngáp dài ngáp ngắn, mời Khương Chi Chu lên xe Giang Thanh Mộng như thường lệ.

Khương Chi Chu không chút rụt rè, đi theo cô ấy.

Tôn Lật ở phía sau mỉm cười mừng rỡ, nghĩ thầm có lẽ 《 36 kế 'lái xe' cùng bạn gái》 lúc trước cô ta gửi đến đã thành công vang dội.

Cuộc sống ở đoàn phim thực sự rất nhàm chán, chỉ quay chụp, sau đó ăn ngủ.

Buổi sáng, đạo diễn sẽ tập hợp biên kịch cùng diễn viên chính lại, thông báo sẽ không sắp xếp theo thứ tự kịch bản, khả năng buổi sáng sẽ quay chụp cảnh hôn kịch liệt, buổi chiều sẽ quay cảnh hai người gặp nhau lần đầu, đôi khi sẽ quay thêm một vài phân cảnh phụ. Cho nên đến cuối cùng, trước khi phân cảnh hậu kỳ được công bố, diễn viên cũng chẳng biết nội dung phim đi như thế nào.

Phong Thượng Hiền nói: "Buổi sáng hôm nay là cảnh diễn của nữ chính và nữ thứ, cũng chính là Nguyên Chỉ và Dận Nguyêt. Đây là cảnh các cô giận dỗi tránh mặt nhau, còn có vài cảnh làm hòa......"

"Cảnh diễn này có rất ít lời thoại, những gì các em phải chú ý là giao tiếp bằng mắt và tạo hình cơ thể ..."

Trùng hợp thay, đây cũng là trạng thái của các nàng trong hai ngày gần đây.

Khương Chi Chu nghe đến mức chột dạ, nàng nhướng mắt nhìn Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng cũng tình cờ nhìn nàng, ánh mắt hai người va vào nhau, nhìn nhau vài giây rồi nhanh chóng rời đi.

Giây tiếp theo, nàng cầm lòng chẳng đặng mà nhìn cô, sau đó quay đi chỗ khác, cúi đầu, giả vờ đọc kịch bản.

Hai lần này không phải do trốn tránh, mà là có chút......

Ngượng ngùng.....

Đôi mắt của cô thực sự đẹp, vừa trong veo, vừa sạch sẽ, còn cất chứa ý cười dịu dàng. Khi người khác nhìn vào mắt cô, họ liền hiểu được ý nghĩa của bốn chữ "Cố phán sinh huy (đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ)".

Trước kia, Khương Chi Chu có tính tình cởi mở, có thể nhìn cô không chút ngại ngùng. Nhưng hiện tại, mỗi lần nhìn như vậy, trái tim nàng lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

"Lấy cảm hứng từ những bức ảnh lên hot search đêm qua, tôi đã sửa lại kịch bản và thêm cảnh cho các cô. Hai người có cảm thấy phiền không?" Bạch Mạch Mạch - trưởng nhóm biên kịch, trao tờ giấy A4 cho các nàng.

Hot search có thể dẫn dắt ra trò hay nào đây?

Khương Chi Chu rủa thầm trong lòng, nhận lấy và đọc ——

【 Cảnh thứ sáu

Cảnh: bên trong / đêm bên giường

Người: Nguyên Chỉ, Dận Nguyệt】

Cảnh giường chiếu à?

Lại nhìn xuống——

【Dận Nguyệt (nhắm mắt, nằm trên giường, môi tái nhợt)

Nguyên Chỉ (nam trang, ngồi bên giường, bưng bát thuốc tiên, do dự hồi lâu): Thực xin lỗi, thất lễ (hạ quyết tâm, uống thuốc, cúi đầu, dùng miệng mớm thuốc).

Dận Nguyệt (dần dần tỉnh lại, bàng hoàng, ngượng ngùng, không thể tin được, nhìn chằm chằm vào nhau, thẹn quá hóa giận): Ngươi đang làm gì vậy? (Tát một bạt tai thật mạnh).

Nguyên Chỉ (che mặt, ấm ức, bất giác đứng lên): Ngươi hôn mê rất lâu rồi, ta chỉ muốn giúp ngươi uống thuốc....

Dận Nguyệt (mím môi, đỏ mặt, xoay người đi, bất lực nói): Cút đi .....】

Khương Chi Chu dùng gương mặt không biểu cảm đọc xong, sau đó nhìn thoáng qua Bạch Mạch Mạch, tự nhủ: Cô có thể viết thêm một chút cẩu huyết hơn được không? Tôi là tiên nữ trên trời, nếu cảm thấy tôi hôn mê thì cứ cho tôi uống tiên khí đi, tại sao phải truyền thuốc bằng miệng?

"Tôi không sao, còn em thì sao?" Câu hỏi mang theo ý cười vang lên bên tai.

Khương Chi Chu ngừng rủa thầm, nói nhỏ:" Tôi không có ý kiến gì." Không hề đề cập đến vấn đề bất hợp lý này của cốt truyện.

Giang Thanh Mộng gật đầu cười, sau đó hỏi: "Chị sẽ sắp xếp diễn viên đóng thế trong cảnh hôn, em thì sao?"

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Khương Chi Chu, nàng nói: "Tôi không cần đóng thế."

Ánh mắt Giang Thanh Mộng tối sầm lại, sau đó nở một nụ cười:" Xem ra em chuyên nghiệp hơn chị rồi."

Cảm xúc chua xót từ từ lên men. Khương Chi Chu rũ mi mắt:" Không có gì, chỉ là công việc thôi."

Khóe môi Giang Thanh Mộng vẫn còn đọng lại nụ cười:" Có muốn chị sắp xếp người đóng thế cho em không?"

"Cảm ơn, không cần đâu." Khương Chi Chu từ chối thẳng thừng: "Tôi không dùng diễn viên đóng thế."

Đó là vấn đề nguyên tắc, nàng sẽ không bao giờ thỏa hiệp.

Giang Thanh Mộng gật đầu, không nói gì nữa.

Khương Chi Chu chạm vào miếng gạc và sợi dây đỏ trên cổ tay, cũng không hề nói gì.

Nếu cô không quan tâm, vậy thì nàng càng không quan tâm.

--

*Chú 1, 2- Trích dẫn phỏng theo Quan Đế Linh xăm.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.