Giang Thanh Mộng dựa vào ban công, cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông say khướt trước mặt, mỉm cười.

Lâm Mặc, từng nổi tiếng cách đây hai năm, nhưng thị trường lưu lượng thay đổi quá nhanh, hai năm sau hắn liền im hơi lặng tiếng. Hiện tại, hắn đã chi rất nhiều tiền để có thể tiến vào đoàn làm phim 《 Cửu khúc 》 , hy vọng sẽ nổi đình nổi đám.

Hai năm trước, cô và Lâm Mặc cùng tạo scandal, lợi dụng độ nổi tiếng của hắn để đánh lạc hướng chuyện về Khương Chi Chu.

Người hâm mộ của hắn thiếu hiểu biết, lúc nào cũng mắng chửi cô. Cô không quan tâm, cũng không trách họ.

Trên đời này, ngoại trừ Khương Chi Chu ra, tất cả chỉ là người ngoài cuộc.

Mà người ngoài cuộc, không đáng để cô quan tâm.

Tuy nhiên, hắn cũng đã giúp chuyển hướng rất nhiều sự chú ý vào thời điểm đó.

Nghĩ đến đây, Giang Thanh Mộng khẽ rít điếu thuốc kẹp giữa khớp ngón tay, nhẹ nhàng phun ra một luồng khói.

Trong khung cảnh sương khói lượn lờ, cô quyết định tha thứ cho hành động lỗ mãng của Lâm Mặc, chỉ cần tặng cho hắn ta bài học nhỏ là được.

Hắn nghĩ cô không nói lời nào thì chính là cam chịu. Lâm Mặc nuốt nước bọt, lòng hắn rục rịch, bước từng bước đến gần Giang Thanh Mộng:" Thanh Mộng, anh biết em là người hai mặt.........Nhìn bề ngoài thì có vẻ trong sáng nhưng lại thèm khát đàn ông đến phát điên rồi đúng không? Sau này anh sẽ 'làm' cùng em........"

Giang Thanh Mộng cười mỉa mai, giơ tay ra hiệu cho người vệ sĩ trong góc tối.

Vừa mới giơ tay lên, chưa kịp ra hiệu, Giang Thanh Mộng dường như nhìn thấy điều gì đó. Cô ngẩn người, thả tay xuống, muốn nói lại thôi.

Giây tiếp theo, người đàn ông trước mặt hét lên một tiếng, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Phía sau người đàn ông là người phụ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, sự thù hằn ẩn đầy trong đôi mắt phượng của nàng.

Trước khi Lâm Mặc đang quỳ trên mặt đất kịp phản ứng, Khương Chi Chu đã giơ chân lên đá vào cổ hắn ta.

Lâm Mặc bị đá ngã xuống đất, hắn ôm lấy cổ, lớn tiếng chửi bới:"Đm! Con điên này từ đâu ra vậy? Tao có chọc ghẹo gì mày à?"

Hắn vùng vẫy đứng dậy, Khương Chi Chu liền nhấc đôi chân dài của mình lên, đá vào bụng hắn.

Lâm Mặc cuộn người lại vì đau, gần như nôn hết mọi thứ trong bụng ra.

Khương Chi Chu vẫn chưa nguôi giận. Nàng giơ chân lên, đá vào mặt, ngực và bụng hắn. Lực chân của nàng vừa mạnh vừa nhanh, Lâm Mặc cố gắng đứng dậy vài lần, nhưng lại bị đạp xuống. Cuối cùng, hắn bị đánh đến phát ngốc, đành ôm đầu xin tha:"Đừng đạp vào mặt! Tôi còn muốn dùng nó để kiếm cơm!"

Thấy hắn nhận thua, Khương Chi Chu liền đá vào đáy quần hắn một cước cuối, nói:" Xin lỗi chị ấy, sau đó cút ra xa một chút!"

Lâm Mặc che đũng quần, đau đến mức trán túa đầy mồ hôi, hắn nhanh chóng xin lỗi Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng gọi vệ sĩ đến lôi Lâm Mặc đi. Từ đầu đến cuối không nhìn hắn ta, mà chỉ nhìn Khương Chi Chu. Giống như cô đang xem kịch, ánh mắt tràn đầy thăm dò và nghiền ngẫm.

Vì dùng sức quá mức, phần cơ bắp trên chân Khương Chi Chu khẽ run lên.

Nàng đã tập thể dục trong sáu tháng qua, nhưng thể chất của cơ thể này không tốt như kiếp trước vì cơ thể này không được rèn luyện từ nhỏ.

Mặc kệ sự khó chịu của bắp chân, Khương Chi Chu nhìn thẳng vào mắt Giang Thanh Mộng.

Cả hai nhìn vào mắt nhau. Giang Thanh Mộng im lặng, không hỏi tại sao nàng lại vô duyên vô cớ xa lánh cô trong những ngày qua, cũng không hỏi vì sao nàng lại xuất hiện ở đây. Cô chỉ dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào nàng, như thể sợ nàng sẽ lại biến mất một lần nữa.

Khương Chi Chu nhìn thấy tia lửa giữa khớp ngón tay cô, nói: "Hút thuốc không tốt, chị có thể ngừng hút thuốc được không?"

Giang Thanh Mộng cũng nhìn xuống điếu thuốc trong tay, che đi sự dò hỏi trong mắt. Cô cong môi, thấp giọng đáp lại:"Được.". Cô dập tắt tàn thuốc, ném bật lửa vào thùng rác, mỉm cười rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Khương Chi Chu.

Khác với kiểu trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát thường ngày. Đêm nay, Giang Thanh Mộng trang điểm đậm vì có tiết mục biểu diễn trên sân khấu.

Trong bóng tối, người đẹp mặc bộ váy đen có mái tóc đen tuyền và làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, chiếc cổ thon dài và mảnh mai, lộ ra đường cong xương quai xanh rõ ràng, làn da sáng mịn, ánh mắt sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ đầy mê hoặc.

Nàng bị nụ cười của cô làm cho sững sờ. Khương Chi Chu ngẩn ra một lúc, thoáng dời tầm mắt. Nàng thấy cô ăn mặc phong thanh như thế mà gió trời lại lạnh đến thấu xương. Nàng sợ cô lạnh nên cởϊ áσ khoác của mình ra, khoác lên người cô.

Đêm nay, Giang Thanh Mộng mang giày cao gót, cao hơn nàng nửa cái đầu. Thật ra cả hai đều có cùng chiều cao, dáng người cũng tương đồng. Chiếc áo khoác dài màu trắng của Khương Chi Chu rất vừa vặn với cô.

Khương Chi Chu chỉnh lại cổ áo cho cô rồi lùi lại một bước. Khi chuẩn bị rời đi, Giang Thanh Mộng đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Khương Chi Chu, dùng sức, làm cho áo khoác rơi xuống đất.

Bước chân Khương Chi Chu không ổn định. Nàng lảo đảo khiến khoảng cách cả hai gần nhau hơn, theo quán tính, nàng được cô ôm vào lòng.

Giang Thanh Mộng ôm lấy nàng, thổi khí bên tai nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:" Ngoại trừ quần áo ra, em có thể ủ ấm cho chị bằng cơ thể của em."

Hơi nóng phả đều bên tai, vừa ngứa vừa mềm mại, khiến nàng có chút thất thần.

Chỉ với một câu nói, cô đã khơi dậy du͙ƈ vọиɠ đè nén bấy lâu nay trong lòng nàng. Khương Chi Chu bỏ lại sự nhẫn nhịn và kiềm chế phía sau, nàng không đẩy cô ra, thay vào đó là vươn tay rồi ôm chặt cổ cô.

Ôm, thân cận, không muốn đến gần, cũng chẳng muốn rời xa.

Mùi thơm cơ thể và mùi thuốc lá quanh quẩn nơi đầu mũi khiến vành tai nàng nóng ran.

Khi tiếp xúc cơ thể gần như vậy, nàng mới có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, mềm mại, hô hấp và nhịp tim của cô.

Khương Chi Chu khẽ thở dài: "Tuổi vẫn còn nhỏ, sao lại có thể học được những lời phù phiếm như vậy?"

Người trong vòng tay nàng luôn là người dịu dàng, đoan trang, nhã nhặn, có học thức, vậy mà lại nói ra những câu như thế này.

Nếu đây là câu nói do người trưởng thành khác giới nói ra, nàng có thể dễ dàng nhận ra đây là một câu nói rất gợϊ ɖụƈ. Nhưng đặt dưới cương vị người đồng giới, thật sự không thể phân định được. Dường như cô thật sự muốn sưởi ấm, muốn cảm thụ độ ấm từ cơ thể nàng.

Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng nói:"Vừa học được rồi áp dụng ngay."

Vừa rồi, Lâm Mặc đã dùng câu nói này để trêu đùa cô. Hiện tại cô chỉ thay đổi chủ ngữ rồi áp dụng lên người khác, có cảm giác rất tốt.

Khương Chi Chu tự nhủ:" Không chỉ là học rồi áp dụng ngay, mà còn suy một ra ba, biến tấu ý tứ rất mạnh mẽ."

"Tuổi vẫn còn nhỏ gì chứ, chị cũng đã hai mươi rồi." Sau đó, Giang Thanh Mộng mới nhận ra điểm khác lạ:"Em trở nên rất kỳ quái, giống như bà cụ non vậy."

Quả thật là hai mươi, không còn là cô bé mười hai tuổi. Cơ thể trong vòng tay nàng lả lướt đầy hấp dẫn, giống như viên ngọc bích thơm ngát.....

Nhịp tim đập nhanh đến mức khiến nàng cảm thấy mơ hồ. Khương Chi Chu ho khan một tiếng, ngập ngừng nói:" Vậy chị thích em của trước kia hay hiện tại?"

"Hiện tại. "Giang Thanh Mộng dán vào tai nàng khiến hơi nóng xâm nhập vào trong:"Hiện tại em rất tốt."

Có loại cảm giác phù hợp và quen thuộc không thể giải thích được, ấm áp đến mức khiến người ta không muốn buông ra, chỉ muốn khóa chặt bên cạnh, không cho đi đâu, cũng không để cho ai nhìn thấy, chỉ có cô mới có thể ngắm nhìn.

Niềm vui sướng dày đặc dâng lên trong lòng. Khương Chi Chu muốn nén cười, nhưng lại không kìm chế được độ cong khóe môi, cuối cùng cũng cười mỉm.

Hạnh phúc.

Là loại hạnh phúc thật sự.

Đã lâu rồi nàng không cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Nàng không nhịn được, liền hôn nhẹ lên sợi tóc bên cổ Giang Thanh Mộng. Khương Chi Chu dịu dàng nói:" Chúng ta trở về đi, nơi này gió lớn quá, nếu cứ ở đây sẽ rất dễ bị cảm mạo."

Thân thể cô rất ốm yếu, Khương Chi Chu không đành lòng để cô hóng gió lạnh quá lâu.

Giang Thanh Mộng ôm nàng, không buông ra. Cô chỉ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Đợi một phút nữa đi."

"Chờ một phút để làm gì?"

"Một phút sau em sẽ biết."

Cô vẫn giữ tư thế ôm chặt lấy nhau này. Một phút sau, hàng chục tiếng động lớn ầm ầm vang lên, có rất nhiều tia lửa được bắn lên trời, đồng thời tản ra sắc màu rực rỡ, soi sáng muôn nơi, khiến bầu trời đêm sáng rực như ban ngày.

0 giờ, pháo hoa đêm giao thừa.

Khương Chi Chu đặt trán lên vai Giang Thanh Mộng, áp tai vào cổ cô, hỏi:" Chờ một phút chỉ để xem pháo hoa đêm giao thừa. Chị có thích xem những thứ này không?"

"Rất nhiều cô gái thích điều này." Giang Thanh Mộng trả lời rất mơ hồ.

Tuy không khẳng định 100% nhưng Khương Chi Chu đoán cô cũng không thích cảnh này lắm. Trông cô hiền lành, dễ gần nhưng nội tâm lại rất lạnh, không thích và không quan tâm nhiều điều cho lắm.

Có lẽ, cô nghĩ rằng nàng sẽ thích, cho nên mới ở lại để xem?

Khương Chi Chu cười nói: "Vâng, rất nhiều cô gái thích, tôi cũng thích, trông chúng rất đẹp."

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ. Cánh xuy lạc, tinh như vũ (Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở. Rụng như mưa, sao rực rỡ)

Trong tiếng pháo hoa, Giang Thanh Mộng ghé vào tai nàng, nói từng câu từng chữ: "Sau này em không được trốn tránh chị nữa."

Giọng nói nhẹ nhàng, tựa như tiếng nỉ non, nhưng ẩn chứa vài phần đe dọa.

Cô luôn biết nàng đang xa lánh cô.

Nàng đã nghĩ rằng cô không để ý đến sự xa lánh này, nhưng hiện tại có vẻ như cô thật sự quan tâm.

Chóp mũi có chút lên men. Khương Chi Chu ôm chặt lấy cô, trong mắt lóe lên tia do dự cùng kiềm chế, cuối cùng tất cả đều biến mất, nàng rũ mắt xuống, đáp lại:"Vâng."

Pháo hoa kết thúc, Giang Thanh Mộng buông bỏ cái ôm ấm áp:"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới" Khương Chi Chu cười đáp lại, hỏi cô: "Điều ước vào năm mới của chị là gì?"

"Chị không biết, còn em thì sao?"

"Tôi à? Có rất nhiều thứ, tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn đóng phim điện ảnh...."

Nếu như có thể, nàng cũng muốn được cô yêu thích....

"Vậy thì chị cũng giống như em."

"Sao lại giống như tôi được, chị đã rất nổi tiếng rồi." Khương Chi Chu không nhịn được, vươn tay xoa xoa tóc cô:" Chị phải có mong ước của riêng mình, chẳng hạn như yêu, đi du lịch, tất nhiên, chị cũng có thể đóng phim điện ảnh."

"Tôi không muốn yêu đương, công ty cũng không cho phép việc này." Giang Thanh Mộng thản nhiên nói:"Đi thôi, chúng ta trở về."

Nghệ sĩ thường thổi phồng tin đồn, mặc kệ đúng sai, chỉ cần tạo ra hot search và nhiệt độ. Nếu thật sự yêu đương trong lúc sự nghiệp thăng tiến thì chẳng khác gì tự đào mồ chôn mình.

"Vâng." Khương Chi Chu gật đầu, khi nàng định quay người lại, bắp chân đột nhiên co rút đầy đau đớn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Giang Thanh Mộng nhanh tay lẹ mắt, lập tức nắm chặt tay nàng:"Em làm sao vậy?"

"Không có gì đâu." Khương Chi Chu bám lấy vai cô, nhỏ giọng nói: "Tôi bị chuột rút ở bắp chân. Vừa rồi tôi đá quá mạnh."

"Vậy à..." Giang Thanh Mộng gật đầu, trầm ngâm.

Xem ra, giáo huấn một chút cũng xem như là bài học quá rẻ cho người kia, có lẽ nên gϊếŧ đi thì hơn......

Sau khi hạ quyết tâm, cô rũ mi mắt nhìn Khương Chi Chu, vươn tay vén tóc nàng ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Có muốn đến phòng chị không?"

Vừa nói xong, bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội.

Tâm tư Khương Chi Chu có chút khác thường. Nàng muốn tránh ánh nhìn của cô, nhưng lại nhớ đến việc mình vừa hứa sẽ không tiếp tục trốn tránh, đành dằn lòng nhìn cô vài giây, không khỏi nhịn được cười:" Trước đây, có rất nhiều người hỏi tôi vấn đề này, nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý......"

Giang Thanh Mộng cắt ngang trí tưởng tượng của nàng: "Trong phòng chị có thuốc mỡ, em có thể bôi một ít, sẽ hết đau nhanh thôi."

Thật ra đây chỉ là cơn co thắt tạm thời, không cần bôi thuốc gì cả, đợi một chút liền sẽ trở lại bình thường. Ngoài ra, Khương Chi Chu luôn chuẩn bị sẵn thuốc điều trị chấn thương trong hành lý.

Nhưng nàng không từ chối.

Xiềng xích lý trí đã được gỡ bỏ, nàng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để đến gần cô.

Nàng chỉ muốn ở bên cô, càng lâu, càng tốt.

Loại tình cảm này là điều khó tránh khỏi, cũng chẳng rõ ràng, đa phần chỉ để lại luyến tiếc.

Mặc kệ có đồng tính hay không, cho dù trái ngược với thế gian, cho dù trái với luân thường đạo lý thì thích chính là thích, thích đến vô vọng.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.