Khi tiếng chuông cửa vang lên, Khương Chi Chu tắt bếp từ, bước đến cửa, quan sát qua mắt mèo một lúc rồi mới mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, tầm mắt nàng rơi vào đôi mắt dịu dàng, sáng ngời của người đối diện.

Ánh mắt sáng ngời lưu chuyển đầy rực rỡ, nhưng lại có vài vết máu sưng tấy, khiến người khác không khỏi thắc mắc rằng có phải cô đã khóc trong khoảng thời gian dài rồi hay không.

Tháng ba của mùa xuân, tiết trời lúc nóng lúc lạnh.

Giang Thanh Mộng mặc một chiếc áo gió kaki cổ điển, mái tóc dài như rong biển khoác trên vai, dáng người cao gầy, ôn nhu nhưng không làm mất đi khí chất ngời ngợi của mình.

Cô gỡ khẩu trang ra, để lộ những đường nét thanh tú và giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe:"Tinh Hà, đã lâu không gặp. Chị nghe Vũ Hà nói em gặp tai nạn xe, đầu cũng bị va đập....Di chứng.....hiện tại em cảm thấy thế nào rồi?"

Khương Chi Chu sờ lên băng gạc, khẽ gật đầu, lễ phép đáp: "Vẫn ổn, cũng xem như khỏi hẳn rồi, cảm ơn chị đã hỏi thăm".

Sau đó, nàng mời cô vào nhà.

Vừa bước vào nhà, Giang Thanh Mộng đã ngửi được mùi hương nồng nặc của mì ăn liền.

Thấy cô hít hít mũi, Khương Chi Chu vội vàng mở cửa sổ để thông gió.

Giang Thanh Mộng hỏi:"Em nấu mì ở đây à?"

Khương Chi Chu ừ một tiếng, hỏi:"Chị ăn sáng chưa?"

Giang Thanh Mộng lắc đầu cười: "Vẫn chưa."

Khương Chi Chu hỏi: "Chị có thể ăn mì gói được không?"

Nghệ sĩ có yêu cầu nghiêm ngặt về thực phẩm để kiểm soát cân nặng của mình. Nàng không chắc Giang Thanh Mộng có tránh mì ăn liền như đồ ăn vặt hay không.

Giang Thanh Mộng nghe xong liền chậm rãi mím môi thu lại ý cười, nhất thời không trả lời. Cô rũ mi mắt như đang suy nghĩ điều gì, mãi cho đến khi Khương Chi Chu lộ ra vẻ nghi hoặc, cô mới ngước mắt lên, nhẹ giọng nói:"Không được, nhưng chị rất muốn ăn, chị không ăn mì từ rất lâu rồi". Khi nói xong, cô lại cười cười đổi đề tài:"Trước kia chị chưa thấy em xuống bếp bao giờ."

Giang Thanh Mộng làm trợ lý cho nguyên chủ trong nửa năm, cô chưa từng thấy nguyên chủ bước vào nhà bếp.

Nguyên chủ xuất thân là phú nhị đại, là một vị đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước. Khương Chi Chu muốn giữ lại nhược điểm này của nguyên chủ, nói:"Tôi cũng chỉ biết nấu mì ăn liền thôi."

Những đứa trẻ sinh ra trong nghèo khó phải làm việc nhà từ rất sớm nên nàng thật sự biết làm rất nhiều thứ.

Khương Chi Chu bảo Giang Thanh Mộng ngồi trên sô pha đợi một lát rồi vào bếp nấu mì cho cô.

Nàng chần một ít rau xanh và luộc thêm một quả trứng. Khi thấy sợi mì vàng ruộm trong làn nước nóng dậy mùi thơm thì nàng mới vớt chúng ra khỏi nồi.

Không biết từ khi nào Giang Thanh Mộng cũng đi đến cửa phòng bếp, ôm cánh tay, nhìn bóng lưng Khương Chi Chu. Cô không nói một lời nào, ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc, cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì mà lại khiến ánh mắt trở nên u ám như thế.

Khi Khương Chi Chu quay người lại, Giang Thanh Mộng lập tức thu lại thần sắc tối tăm của mình, chỉ để lại đôi mắt trong veo sáng ngời, vừa ôn nhu lại vừa sạch sẽ.

Khương Chi Chu đối diện với đôi mắt màu hổ phách trong veo của cô.

Tướng mạo Giang Thanh Mộng vô cùng xinh đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy, mà giống như ngọc bích ấm áp, ôn nhu tao nhã; Cô có đôi mắt đặc biệt nổi bật, trong veo sạch sẽ, lông mi dài và cong, luôn có ý cười dịu dàng trong mắt khi cười, lúc không cười cũng có vài phần xa lạ.

Tuy Khương Chi Chu từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ trong giới nhưng nàng vẫn không khỏi trầm mặc chốc lát, sau đó khẽ nhướng mày, nhẹ giọng hỏi:"Chị muốn đến giúp tôi một tay à?"

Nói xong, nàng liếc nhìn đôi tay của Giang Thanh Mộng theo bản năng. Chúng mảnh mai và trắng nõn, khớp xương rõ ràng, không giống như bàn tay của người biết nấu ăn, mà lại giống như.......đôi tay của nghệ sĩ dương cầm.

Quả nhiên, ánh mắt của Giang Thanh Mộng bỗng trở nên do dự:"Chị.....rất ít khi xuống bếp....." Nhưng cô vẫn bước đến:" Chị có thể giúp em rửa rau, chị sẽ rửa rau, chị hứa với em là chị sẽ không làm rối tung mọi thứ lên."

Vẻ ngoài ấm áp, mềm mại và ngập ngừng này thật sự rất đáng yêu.

Khương Chi Chu mềm lòng, thu lại một chút lãnh đạm, cười nói:"Không cần đâu, tôi chỉ đùa với chị một chút thôi, tôi đã nấu xong rồi, chị đi rửa tay rồi ăn sáng đi."

Nụ cười này.....

Giang Thanh Mộng ngây người nhìn Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu mang mâm đồ ăn đến trước mặt cô:" Chị không cần rửa rau giúp tôi, chỉ cần chị mang bát mì này đến bàn ăn thì xem như là giúp tôi rồi."

Giang Thanh Mộng cúi đầu nhìn xuống bát mì, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Khương Chi Chu, xoa xoa mắt một lúc rồi mới bắt đầu bưng mì lên.

Chắc có lẽ chỉ là ảo giác...

Sao có thể là chị ấy được......

Các nàng một trước một sau đặt mì lên bàn ăn.

Sau khi tái sinh, đây là lần đầu tiên nàng ăn sáng cùng người khác. Khương Chi Chu nhìn Giang Thanh Mộng ngồi phía đối diện qua làn khói thoang thoảng, bỗng sinh ra vài phần ấm áp trong lòng.

Suy cho cùng, con người cũng là loài động vật có tình cảm, họ vẫn cần một vài người bạn đồng hành và chăm sóc.

Nàng rất biết ơn chuyến thăm này của Giang Thanh Mộng. Điều này ít nhiều đã xua tan nỗi cô đơn của nàng kể từ khi tái sinh.

Sau khi bước qua quỷ môn quan, chẳng những nàng không chết đi mà còn có thể vào bếp nấu ăn và giao tiếp cùng người khác.

Thật tốt.

Khương Chi Chu cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì.

Giang Thanh Mộng ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm mì ăn liền, ánh mắt có vài phần đau thương, khiến không khí xung quanh cũng dần lắng xuống.

Khương Chi Chu vừa ngẩng đầu lên liền nhận thấy sự khác thường của cô, nàng có chút kinh ngạc, nói:"Chị không thích ăn à? Vậy thì đừng miễn cưỡng, tôi sẽ mua ——"

"Không có, chị rất thích." Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng cắt đứt cuộc trò chuyện, cầm đũa lên, cúi đầu nhanh chóng cắn một miếng, nhưng suýt chút nữa đã bị bỏng.

Khương Chi Chu đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm. Khi ngồi xuống, nàng muốn pha trò để làm dịu không khí, nhưng lại thấy Giang Thanh Mộng rũ mi mắt, đuôi mắt phiếm hồng, nước mắt chực trào. Những giọt nước mắt làm ướt khóe mi, lung lay sắp đổ, trông rất yếu đuối và đáng thương.

Nàng hoàn toàn ngơ ngẩn.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Khương Chi Chu đặt đũa xuống, im lặng lấy khăn giấy đưa cho cô.

Giang Thanh Mộng nhận lấy khăn giấy, cúi đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, chị vô ý quá."

Khương Chi Chu không biết nguyên nhân sự việc là gì, chỉ đáp lại theo bản năng:"Không sao đâu, tôi hiểu mà. Những người làm nghệ thuật như chúng ta đều rất dễ xúc động........"

Mặc dù người dễ xúc động như cô cũng rất hiếm thấy.

Khương Chi Chu không có hứng thú muốn biết bí mật phía sau chuyện này là gì, cho nên nàng cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ xem như chưa nhìn thấy gì, nhẹ nhàng nói:"Chị ăn nhanh đi, nếu để nguội sẽ không ăn được nữa."

Giang Thanh Mộng không nói nữa, cúi đầu chuyên tâm ăn mì.

Sợi mì có vị mặn, cay, lại còn dai, hầu như lúc nào cô cũng nuốt chúng xuống cùng với nước dùng.

Khương Chi Chu nhướng mắt nhìn Giang Thanh Mộng, nghiêm túc đánh giá cô vài giây.

Từ quan điểm của một diễn viên điện ảnh, ngoại hình của Giang Thanh Mộng rất phù hợp với gu thẩm mỹ của Khương Chi Chu.

Khung xương cân đối, đường cong rõ ràng, 360 độ đều không có góc chết, rất ăn ảnh, cũng có thể được xem là 'gương mặt điện ảnh' thường được nhắc đến trong nghề.

Khi nhìn chằm chằm vào cô, Khương Chi Chu liền cảm nhận được cảm giác quen thuộc và thân thiết không thể giải thích được. Nàng cảm thấy giống như mình đã từng quen biết người trước mặt.

Không phải ở tiệc từ thiện vào buổi tối nửa năm trước, mà dường như sớm hơn đó rất nhiều.

Nàng đã từng gặp cô gái nhỏ này rồi.

Khương Chi Chu cố gắng nhớ lại, nhưng não nàng đột nhiên ù đi, rồi lại truyền đến từng trận đau nhói.

Sau khi gặp tai nạn xe, đầu óc nàng có chút hỗn loạn.

Các nàng không nói gì cho đến khi ăn xong bữa sáng.

Giang Thanh Mộng không hề đề cập đến lý do khóc vừa rồi, tựa như hoàn toàn không nhớ đến chuyện này.

Cô chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Khương Chi Chu, đôi mắt trong veo nhuốm một tầng u buồn, có rất nhiều cảm xúc không thể giải thích được.

Khương Chi Chu bị cô nhìn đến mức mất tự nhiên, nàng sờ sờ mặt, hỏi:"Trên mặt tôi có dính gì à?"

"Không có." Giang Thanh Mộng vội vàng nhìn sang chỗ khác, giọng điệu chua xót, cúi đầu nói: "Xin lỗi, chị lại vô ý rồi."

Cô rất có lễ nghi, lời cảm ơn hay xin lỗi gì cũng đều treo sẵn trên môi. Nhưng thật ra sự lễ phép cũng là mánh khóe tốt nhất để kéo khoảng cách giữa người với người ra xa.

Xem ra nguyên chủ và cô ấy thật sự không thân thiết với nhau cho lắm.

Khương Chi Chu bỗng cảm thấy yên tâm.

Chỉ cần không thân thuộc là được rồi, nàng không cần lo lắng sẽ làm lộ thân phận.

Kiếp trước, Khương Chi Chu là một người cô độc, rất ít bạn bè thân thiết, cũng ít khi đưa người về nhà.

Kể từ khi bố mẹ lần lượt qua đời và sau cơn bão dư luận, tính cách của nàng ngày càng trầm lặng hơn.

Vì táng gia bại sản nên nguyên chủ cũng rơi vào trầm cảm, không thích trò chuyện cùng người khác, cho nên cả hai đều có vài điểm tương đồng.

Tuy lúc này Khương Chi Chu nói rất ít nhưng Giang Thanh Mộng cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là trong lòng luôn có một tầng kinh ngạc. Cô cảm thấy hành động của người trước mặt khác xưa rất nhiều.

Giang Thanh Mộng thoáng nhìn thấy miếng gạc y tế quấn quanh đầu Khương Chi Chu. Cô nhớ lại lời Hạ Vũ Hà từng nói nàng bị mất trí nhớ phân ly và đã quên rất nhiều chuyện, cho nên mới mở miệng hỏi:" Có cần chị sắp xếp giới thiệu một vài bác sĩ giúp em theo dõi quá trình điều trị không?"

Khương Chi Chu lo lắng về mối quan hệ giữa hai người, vì thế nàng lắc đầu, khách sáo nói:"Cảm ơn, chị đừng lo. Chỉ cần uống thuốc vài ngày nữa là khỏi rồi."

Giang Thanh Mộng chỉ vào thái dương của mình: "Nhưng Vũ Hà nói rằng em ...... bị mất trí nhớ?"

Khương Chi Chu:" Tôi thực sự không thể nhớ được nhiều thứ, nhưng tôi vẫn có thể từ từ nhớ ra được, cũng không có gì đáng lo". Nàng đã đọc nhật ký của nguyên chủ suốt một năm qua, tuy không dám nói rằng mình hiểu hết mấu chốt, nhưng nàng cũng hiểu được khoảng 50 đến 60% sự việc trong một năm qua.

Nhiệm vụ cấp bách nhất chính là ăn một bữa cơm.

Nếu ông trời thật sự nhìn thấy thì cũng sẽ thương tiếc cho nàng. Từ một ảnh hậu nổi tiếng được nhiều người vây quanh, đùng một cái liền biến thành một kẻ nghèo túng đến nỗi phải ở trong một căn hộ nhỏ để ăn mì gói.

Giang Thanh Mộng mím môi thở dài một tiếng, cô mở túi xách, lấy thẻ ngân hàng ra, viết mật khẩu lên tờ giấy note rồi đưa cho Khương Chi Chu.

"Mười triệu tệ, xem như là chị cho em vay, cũng như cảm ơn em đã cho chị cơ hội được nổi tiếng. Nếu không có em thì cũng chẳng có chị của ngày hôm nay."

Cô biết chuyện bị tai nạn xe hơi từ Hạ Vũ Hà. Hạ Vũ Hà đoán rằng Thẩm Tinh Hà có thể bị ép nợ đến mức tuyệt vọng cho nên đã chọn con đường tự tử.

Có lẽ lòng tốt muốn đến thăm ngày hôm nay bắt nguồn từ việc đưa tiền.

Lại còn là số tiền 10 triệu tệ.

Khương Chi Chu lập tức đề cao cảnh giác, trước tiên lễ phép cảm ơn, sau đó ngộ ra đạo lý trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, hỏi:"Điều kiện là gì? Lợi nhuận bao nhiêu?"

Giang Thanh Mộng lắc đầu: "Không có điều kiện, cũng không cần tiền lời."

Khương Chi Chu: "Tôi phải làm chuyện gì cho chị à?"

Nàng chỉ vừa mới tiếp xúc với người này, không hiểu rõ sâu cạn, vì vậy nàng không dám sơ suất.

Giang Thanh Mộng lắc đầu cười, đưa thẻ ngân hàng trên bàn đến trước mặt Khương Chi Chu:"Không cần, em đừng lo, chị sẽ không làm hại em."

"Cũng không đến mức là hại tôi." Khương Chi Chu hơi khựng lại, vô duyên vô cớ pha trò cười:" Nhưng nếu chị là đàn ông thì tôi sẽ thực sự suy đoán liệu chị có thích tôi hay không đấy."

Vài năm trước, chuyện doanh nhân giàu có bao nuôi tiểu minh tinh nợ nần chồng chất không phải là việc hiếm lạ gì trong giới giải trí. Những tờ báo lá cải năm đó rất thích viết bài về những người nổi tiếng đoạt chồng từ tay những người vợ chính thống của những doanh nhân này.

Những năm gần đây, người Trung Quốc ngày càng giàu có. Phần lớn những người ra mắt đều là phú nhị đại được nuông chiều, không cần bao nuôi, thậm chí họ còn muốn bao nuôi người khác.

Giang Thanh Mộng nhìn vào mắt Khương Chi Chu, cùng nàng đối diện một chút, khóe môi gợi lên nụ cười:"Vì tôi là phụ nữ cho nên em không cần nghi ngờ à?"

Khương Chi Chu không ngờ rằng Giang Thanh Mộng sẽ nói như thế, sắc mặt nàng bỗng cứng đờ:"Loại yêu thích này tương đối rất ít......chị......."

Những người có tướng mạo xinh đẹp khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy yêu thích, cho nên đồng tính luyến ái trong giới giải trí thật sự không hiếm thấy. Thậm chí còn nhiều hơn các ngành khác, nhưng xét cho cùng thì đây cũng không phải là xu hướng phổ biến.

Giang Thanh Mộng cười nhẹ:" Tôi chỉ đùa thôi. Tôi không có hứng thú, cũng sẽ không làm ra loại việc kia."

Khương Chi Chu:"..."

Nàng cầm ly nước lên, nhấp một ngụm, suy nghĩ một lúc.

"Tôi sẽ nhận số tiền này, cảm ơn chị." Số tiền này thực sự giải quyết được nhu cầu cấp bách của nàng, Khương Chi Chu không có lý do gì từ chối, nàng cũng không có ý định lợi dụng Giang Thanh Mộng:" Trong hai ngày này, tôi sẽ tìm luật sư, chúng ta sẽ cùng nhau lập hợp đồng vay, thương lượng mức lãi suất phù hợp. Nếu phát sinh điều kiện phụ gì, miễn là không vi phạm nguyên tắc cá nhân thì tôi nhất định sẽ làm được. Ngoài ra, có thể trước mắt tôi không trả được tiền, nhưng trong vòng hai năm, tôi nhất định sẽ hoàn vốn lại cho chị."

Giang Thanh Mộng nhìn Khương Chi Chu, như thể đang nhìn một người lạ:"Tinh Hà, em thay đổi rất nhiều."

Khương Chi Chu nói:"Không phải tôi vừa trải qua một vụ tai nạn xe cộ sao? Cứ xem như tôi vừa sống lại đi. Nếu như ngày hôm qua tôi chết đi, thì ngày hôm nay tôi đã được tái sinh."

Giang Thanh Mộng mỉm cười khi nghe điều này, nói:" Chị thực sự không có điều kiện nào khác. Còn tiền lãi thì ....... nếu em cứ cố chấp như vậy thì cứ tính theo lãi vay ngân hàng đi. Em không cần phải thương lượng với chị về những vấn đề nhỏ nhặt khác, chỉ cần ký kết các khoản mục trên hợp đồng rồi giao cho chị là được."

Khương Chi Chu bị sự hào phóng của cô làm cho sửng sốt, nàng nhướng mày khẽ hỏi: "Nhà chị có mỏ à?"

Giang Thanh Mộng mới nổi tiếng được một năm. Cho dù giá trị thương hiệu của cô có tăng cao cỡ nào thì việc vô điều kiện móc ra 10 triệu giúp nàng trả nợ trong chớp mắt cũng không phải là loại chuyện mà người bình thường có thể làm được.

——Có lẽ gia đình cô thật sự rất giàu có.

Giang Thanh Mộng cười cười, không nói gì.

——Điều này như khẳng định thêm phỏng đoán của Khương Chi Chu.

Chỉ là nàng có một chút không rõ.

Trong nhà có tiền thì tại sao cô lại trở thành trợ lý của nguyên chủ?

Muốn trải nghiệm đau khổ của nhân gian à?

Mục đích của chuyến thăm hỏi đã đạt được, Giang Thanh Mộng cũng không muốn ở lại lâu. Cô nói dăm ba câu xong liền chạy lấy người, hẹn ngày khác lại đến thăm. Khương Chi Chu tiễn cô đến cửa rồi đứng đấy nhìn cô rời đi.

Khi rời đi, cô quay người lại nhìn Khương Chi Chu thật sâu, như thể muốn ghi tạc khuôn mặt của Khương Chi Chu vào tâm trí mình.

Khương Chi Chu có chút ngượng ngùng trước ánh nhìn của cô.

Có khi nào cô yêu thầm nguyên chủ không?

Loại suy nghĩ này khiến nàng nổi da gà. Khương Chi Chu xoa xoa cánh tay, vẫy tay chào tạm biệt Giang Thanh Mộng.

Thật sự là đang đuổi khách.

Giang Thanh Mộng hiểu lòng nàng, cô sửng sốt một chút rồi quay người rời đi. Khi cô quay đi, sự dịu dàng trong mắt lập tức phai dần, chỉ còn lại vẻ u ám và một nỗi đau thương nhàn nhạt.

Khương Chi Chu không phát hiện điều này. Nàng ôm cánh tay, nhìn Giang Thanh Mộng rời đi, mơ hồ nhớ đến bữa tiệc tối hai người gặp gỡ vào nửa năm trước.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.