Vào ngày thử vai lần hai, Khương Chi Chu đến trường quay sớm hơn nửa tiếng.

Ba người tham gia thử vai nữ thứ là Khương Chi Chu, Trần Du, Thương Văn Văn.

Phía sau Trần Du là Trần Lâm và một số lãnh đạo cấp cao của công ty giải trí Tinh Nguyên. Thương Văn Văn là trụ cột của truyền thông Hoa Mỹ, còn Khương Chi Chu dựa vào Giang Thanh Mộng, Bạch Mạch Mạch và thực lực.

Thực lực là tất cả sự tự tin của nàng.

Giờ đây, khi không có nền tảng và mối quan hệ như kiếp trước, ánh hào quang và vinh quang phai nhạt, nàng chỉ có thể bắt dầu lại từ đầu. Nàng không biết sẽ mất bao lâu để trở lại thời kỳ đỉnh cao trong ngành công nghiệp giải trí.

Trong giới không thiếu những diễn viên có ngoại hình đẹp và kỹ năng diễn xuất tốt, nhưng lại thiếu hụt nguồn lực và cơ hội.

Nếu thiếu chút may mắn, có lẽ họ sẽ bị chôn vùi trong cuộc đời này.

Nàng không muốn bị chôn vùi như vậy.

Nàng muốn nổi tiếng, muốn có tên tuổi, muốn kiếm tiền và muốn đóng phim.

Vì vậy, khi nàng trao đổi với đạo diễn Phong Thượng Hiền của《 Cửu khúc》. Lúc đạo diễn Phong hỏi nàng tại sao lại muốn đóng vai nữ thứ, nàng đã vứt bỏ sự ngụy biện, thẳng thắn nói:" Cháu thích hợp với vai diễn này, cháu có thể diễn tốt. Hơn nữa, nếu diễn tốt vai này, có thể khiến cháu trở nên nổi tiếng. Cháu muốn trở thành người nổi tiếng."

Tốt hơn hết nàng nên nói sự thật khi đối diện với những nhân vật tai to mặt lớn.

Phong Thượng Hiền gần năm mươi tuổi, tóc đã bạc trắng nửa đầu, là một lão già đầy nhiệt huyết.

Hơn nửa cuộc đời, ông ấy đều quay chụp phim truyền hình. Ông là người cực kỳ chỉn chu, góa vợ, có danh tiếng lớn trong ngành, nhưng có rất ít người bình thường biết đến ông ấy.

Đây là lần đầu tiên ông làm đạo diễn cho một bộ phim truyền hình IP. Không ít người đàm tiếu sau lưng ông, nói ông thấy tiền liền sáng mắt, khó bảo toàn danh vọng khi về già. Phong Thượng Hiền nghe xong liền cười, thời thế đã thay đổi, những thứ mà ông đã quay chụp trong suốt nửa cuộc đời cũng đủ để ông ấy ghi danh vào lịch sử điện ảnh, tại sao ông ấy lại không thể thử điều mới và tận hưởng nửa đời sau của mình một cách thoải mái?

Sống trong sự đánh giá của người khác thường sẽ mất nhiều hơn có.

Là một nghệ sĩ, muốn nổi tiếng, thì có gì sai không?

Không sai, nhưng nếu không có đức hạnh mới thật sự sai trái.

Đi theo con đường lưu lượng không phải là tội, nhưng những minh tinh làm hỏng thanh danh ngành lưu lượng mới thật sự là người có tội. Những người làm nghệ thuật không xứng đáng với đạo đức thì nên bị đào thải, những kẻ thao túng dư luận, quấy rối thị phi, không chừa đường lui mới đáng bị lên án nhất.

Nàng tiếp tục nói sự hiểu biết của mình về nhân vật và kịch bản. Cuối cùng, Phong Thượng Hiền nhìn xuống lý lịch của nàng và nói:" Hôm nay cháu diễn rất tốt, hình tượng của cháu rất phù hợp với nhân vật, cũng nghiêm túc xem qua nguyên tác. Vai nữ thứ của bộ phim này có rất nhiều cảnh đánh nhau, sơ yếu lý lịch của cháu viết cháu có nền tảng vũ đạo. Tôi đang muốn tìm diễn viên có cơ sở vũ đạo tốt, nếu không có gì thay đổi, tôi sẽ quyết định chọn cháu. Nhưng tôi phải nhắc nhở cháu, diễn cảnh võ thuật tương đối khó, nếu không chịu đựng được, tốt hơn hết cháu nên nói trước với tôi một tiếng."

"Cảm ơn đạo diễn Phong đã cho cháu cơ hội này." Khương Chi Chu cúi đầu, nghiêm túc nói: "Cháu sẽ chứng minh quyết tâm của mình với chú."

Kiếp trước, Khương Chi Chu vào ngành kịch nghệ vào năm mười tuổi, trọng tâm là Đao Mã Đán. Sau này, nàng được nhận vào lớp biểu diễn kinh kịch Trung Quốc và trở thành một diễn viên chính quy.

Việc xuất thân từ hí kịch giúp nàng nổi bật trong các bộ phim cổ trang và võ thuật.

Người đời thường nói nàng nổi như cồn chỉ nhờ vào may mắn. Có rất ít người biết trong những năm đầu, phim võ thuật rất phổ biến, có rất ít nữ diễn viên hát hay, đàn giỏi, cho nên việc nàng được các đạo diễn lớn ưu ái là chuyện đương nhiên.

Ngoài ra, nàng có con mắt tinh tường trong việc lựa chọn kịch bản và kỹ năng diễn xuất của nàng cũng rất tinh tế. Nàng có thể thu về ít nhất một chiếc cúp cho mỗi bộ phim.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ, nếu nàng không thể nổi tiếng, thật sự sẽ khiến thiên lý bất dung.

Trong những tháng gần đây, cả Trần Lâm của Tinh Nguyên và người đại diện phía truyền thông Hoa Mỹ đều đến tìm Phong Thượng Hiền, lén lút chèo lái vai diễn này.

Phong Thượng Hiền rơi vào thế khó xử, nếu ông chọn người này thì khó tránh khỏi làm phật lòng người kia; Tuyển người kia thì người này sẽ không vui.

Bây giờ ông đã chọn Khương Chi Chu. Một mặt, ông rất muốn xem thực lực của nữ diễn viên này có xứng đáng với tham vọng của nàng hay không; Mặt khác, có thể dùng nàng để đỡ súng đạn cho mình.

Thực ra thì ông không phải là người khó khăn, ông không cần người có kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, chỉ cần có thái độ đúng mực là được.

Trần Du thậm chí còn phát âm sai tên của nữ thứ, đem "Dận Nguyệt" phát âm thành "Nguyệt Nguyệt"; Còn về phần Thương Văn Văn, cô ấy có thể phát âm đúng tên nhân vật, nhưng khi đọc kịch bản, cô ấy lại không thể thuộc bất kỳ đoạn nào. Ông nghe nói ở các đoàn làm phim khác, cô ấy thường nói '1234567' để đánh lừa thị giác, kỹ thuật diễn xuất phụ thuộc rất nhiều vào diễn viên lồng tiếng.

Cuối cùng, ông buộc phải nói: Tôi chỉ muốn tìm một diễn viên có vũ đạo và nền tảng võ thuật, nếu ai đủ điều kiện thì tôi sẽ chọn người đó.

Tất nhiên, Trần Du và Thương Văn Văn không phù hợp, cho nên cùng bị loại.

Đây cũng giống như việc một số đơn vị công lập tuyển dụng người——một phương diện không tốt sẽ đắc tội trực tiếp với đơn vị có liên quan; Mặt khác, ông không muốn tuyển những người quá bất tài, vì vậy ông mới đặt ra quy tắc phải đáp ứng một số yêu cầu nhất định, nếu không đạt được thì trực tiếp bị loại.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Trần Du và Thương Văn Văn ngày đêm đề phòng lẫn nhau, họ không ngờ Khương Chi Chu lại trực tiếp hưởng lợi từ việc này. Khi có kết quả thử vai, họ tức giận đến mức suýt đập vỡ điện thoại.

Mặc dù bọn họ khó chịu, nhưng người đại diện không phải là kẻ ngốc.

《 Cửu khúc 》là bộ phim truyền hình do Tinh Nguyên và Hoa Mỹ hợp tác sản xuất, có vốn đầu tư lên tới 300 triệu tệ, đầy rẫy những chiêu trò quảng cáo, nhiệt độ tuyên truyền chỉ có thể cao, không thể nào thấp được. Chân ruồi dù nhỏ đến đâu thì vẫn chắc thịt, dù họ không thể giành được vai nữ thứ thì vai diễn nữ thứ hai, ba, bốn gì cũng đều có thể vào tay họ. Việc có thể xuất hiện trong bộ phim này quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Đạo diễn Phong đã cân nhắc tính cách của hai nữ nghệ sĩ này và chọn Trần Du vào vai nữ thứ ba ——công chúa chu ngoa, tùy hứng của Thiên giới, còn Thương Văn Văn vào vai nữ thứ tư——Hoàng hậu trầm mặc ít nói, lời kịch ít.

Vai diễn đúng như tính cách của mình, chắc chắn sẽ không tệ.

Tuy bộ phim 《 Cửu khúc 》không lọt vào mắt Khương Chi Chu, nhưng dù sao đây cũng là một phần công việc, nàng nên nghiêm túc và có trách nhiệm với nó.

Nàng đã tham gia khóa đào tạo của đoàn làm phim trước một tháng.

Ngoài nàng ra, nam chính cũng có rất nhiều cảnh đánh nhau. Theo lý mà nói, hắn cũng cần phải tham gia đào tạo để luyện tập đánh võ.

Diễn viên đóng vai nam chính tên Hứa Thịnh, là tiểu thịt tươi lưu lượng cao của Hoa Mỹ. Hắn nhận quảng cáo đến mềm cả tay, suốt ngày phải bay tới bay lui, không có thời gian rảnh để đến phim trường tập luyện.

Vì vậy, Khương Chi Chu là diễn viên chính duy nhất xuất hiện trong trường quay mỗi ngày.

Chỉ có Khương Chi Chu tiếp xúc với võ sĩ của đoàn làm phim.

Trình Nhĩ, người gốc Hồng Kông, sinh ra trong một gia đình võ thuật kinh kịch Bắc Kinh, là người dạy võ thuật cung đình của đạo diễn Vương, ông được coi như kim bài trong giới võ sư ——Có thể thấy rằng Tinh Nguyên và Hoa Mỹ quả thực đã tiêu rất nhiều tiền.

Thiết kế võ thuật trong điện ảnh và phim truyền hình được chia thành hai trường phái: Hiện thực và tự do.

Chủ nghĩa hiện thực chú ý đến cái 'thật'. Đao thật, kiếm thật, nắm đấm bằng xương bằng thịt; Tự do chú ý đến vẻ đẹp của quan niệm nghệ thuật, vẻ đẹp của ống kính, vẻ đẹp của bố cục.

Trình Nhĩ có thể kinh qua cả phong cách thực tế và tự do, các động tác võ thuật được thiết kế mang tính nghệ thuật cao, cực kỳ có cảm giác thẩm mỹ. Kiếp trước, Khương Chi Chu cũng đã làm việc với ông vài lần, cho nên cũng cảm thấy quen thuộc.

Khi diễn tập được một hai lần, Khương Chi Chu liền nói:"Trình lão sư, cháu nhớ rồi, chúng ta đến đoạn tiếp theo đi."

Trình Nhĩ kinh ngạc: "Thuộc nhanh như vậy à?"

Khương Chi Chu gật đầu, treo trên dây thép, ngả người về phía sau, làm một cú lộn ngược, sau đó vung kiếm như gió, hất, đâm, vung, chặt và chém 一một loạt các hành động diễn ra trôi chảy, không có chút trì trệ nào.

Sau khi khóa huấn luyện của Khương Chi Chu kết thúc, Trình Nhĩ chạy đến, hết mực khen ngợi nàng:" Cô Thẩm đây thật sự rất lợi hại, dáng người cũng rất đẹp, cô đã luyện tập được bao nhiêu năm rồi?"

Khương Chi Chu đề cao nguyên tắc khiêm tốn và thận trọng đối với người mới, gật đầu mỉm cười: "Trình lão sư quá khen, từ nhỏ cháu đã được học qua vũ đạo."

Nguyên chủ Thẩm Tinh Hà chỉ học múa dân gian chứ chưa bao giờ học võ.

Kiếp trước, Khương Chi Chu xuất thân từ Đao Mã Đán, nàng cũng đã học múa cổ điển khi đóng phim 《 Kinh trập 》và học múa kiếm khi đóng phim võ thuật........ Cuối cùng, khi quay《 Mộng điệp 》, nàng đã học Vịnh Xuân Quyền với một người thầy trong hai năm.

Một lẽ thường tình mà mọi người trong ngành đều biết và thưởng thức là khiêu vũ có tác dụng rất lớn trong các cảnh võ thuật. Trình Nhĩ sờ cằm, gật đầu:"Vậy à, năng khiếu của cô rất tốt, về sau sẽ rất thành công, cố lên nhé."

Vào ngày thứ năm của khóa huấn luyện, Giang Thanh Mộng tiến vào đoàn làm phim với một đám người vây quanh.

Giang Thanh Mộng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc dài như rong biển khoác trên vai, dáng người yểu điệu, bước nhanh như gió. Cô có mái tóc đen láy và đôi môi đỏ mọng, lối trang điểm đậm làm suy yếu cảm giác trong sáng của thiếu nữ, tăng thêm vài phần quyến rũ.

Khác với vẻ dịu dàng, lễ độ khi gặp riêng, cô xuất hiện trước công chúng với vẻ xa cách, lạnh lùng nhưng vẫn đẹp câu hồn người khác.

Khi có người chào hỏi, cô gật đầu cười nhẹ, băng tuyết tan ra, giảm bớt cảm giác xa lạ vốn có.

Khương Chi Chu đứng trong góc trường quay, nhìn cô thật kỹ từ phía xa.

Tâm sinh tướng, chỉ trong sáu tháng, vẻ mặt dịu dàng và đôi mắt ôn hòa của cô đã trở nên lạnh lùng và dữ tợn hơn, ngày càng toát ra ánh hào quang của người nổi tiếng.

Cô đã trưởng thành nhanh chóng với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Trong trí nhớ của nàng, cô chỉ là một đứa bé mười hai tuổi, gầy gò lẻ bóng; Đã tám năm trôi qua, ở tuổi hai mươi, cô đã thật sự trở mình thành mỹ nhân, người người vây quanh.

Có lẽ, trong một vài năm nữa, nàng không thể dùng 'cô bé' để hình dung cô nữa.

Tuổi hai mươi là độ tuổi kiêu ngạo nhất, nhưng nàng không thể nhìn thấy nửa điểm tùy hứng trong cô.

Khương Chi Chu đã nhìn thấy sự bi thương, tức giận và nụ cười của cô. Nhưng nàng chưa bao giờ thấy cô thực sự thoải mái cười to, cô vĩnh viễn chỉ biết cười nhạt, không bộc lộ cảm xúc, vừa ẩn nhẫn, vừa bình tĩnh.

Hệt như cốc nước ấm, mềm và nhẹ.

Dưới vẻ ngoài bình lặng này là sóng to gió lớn, hay chỉ đơn giản là giếng cổ không dậy sóng, chỉ có bản thân cô mới biết được.

Nàng đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện non nớt của Giang Thanh Mộng khi cô mười hai tuổi.

"Vậy chị nhớ chờ em lớn lên đấy."

"Vội vàng trưởng thành để làm gì, làm trẻ con thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều."

"Khi lớn lên rồi, em có thể yêu thích người khác."

Bây giờ cô đã lớn, cô đã có người mình thích chưa?

Cho dù không phải bây giờ, nhưng vào một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ gặp được người nguyện ý bước vào lễ đường cùng cô, người có thể khiến cô thoải mái cười to, yêu cô, đồng hành cùng cô, hoặc cũng có thể.......làm tổn thương cô.....

Cô tốt như vậy, liệu có ai nỡ lòng làm tổn thương cô không?

Sẽ.

Khi thích một ai đó, thì chính chúng ta đã trao cho họ quyền làm tổn thương mình rồi.

Cô sẽ trằn trọc vì hắn, sẽ vui mừng khi hắn vui, cũng sẽ buồn khi thấy hắn khổ sở.

Khi nghĩ đến đây, Khương Chi Chu cúi đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.

Lòng nàng bồi hồi, xen lẫn với cơn đau nông như vết dao cắt, cơn đau lan tỏa như gợn sóng trên mặt nước.

"Này, em đang làm gì vậy? Trông em có vẻ không được vui cho lắm?"

Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai, có chút anh anh, có chút dịu dàng ấm áp.

Khương Chi Chu ngẩng đầu, không biết Giang Thanh Mộng rời khỏi đám người ân cần hỏi han đấy từ khi nào. Cô bước đến trước mặt nàng, khóe mắt và đuôi lông mày mang theo ý cười dịu dàng.

"Không có gì." Thấy cô đến gần, nàng nhanh chóng thu cảm giác mất mát lại, tùy ý quét mắt nhìn sang. Khi nhìn thấy đôi tay đỏ bừng vì lạnh của Giang Thanh Mộng, nàng sững người một lúc, nhíu mày:" Trời lạnh như vậy, tại sao chị không mang găng tay khi ra ngoài?" Nàng nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình, siết chặt.

Giang Thanh Mộng muốn rút tay lại theo bản năng, tuy tay hơi nhúc nhích, nhưng cũng không rút ra.

Được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp và mềm mại, thoải mái, tinh tế, Giang Thanh Mộng mím môi không nhúc nhích, để mặc cho Khương Chi Chu nắm lấy tay mình.

Giang Thanh Mộng thể hàn, tay chân lạnh lẽo quanh năm, đến mùa đông lạnh chẳng khác gì băng tuyết. Thân nhiệt Khương Chi Chu cao hơn người thường, mặc dù là mùa đông, tay của nàng vẫn ấm.

Một lạnh một nóng, nóng và lạnh hòa vào nhau, khiến lòng bàn tay cả hai trở nên ấm áp.

Hai người đứng đối diện nhau, hương bạc hà lành lạnh và hương sương hồng quyện vào nhau, lưu luyến nơi đầu mũi, khiến bầu không khí trở nên vi diệu.

Nhịp tim đập quá nhanh. Khương Chi Chu ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng, hỏi: "Hôm nay chị đến phim trường làm gì vậy?"

Ánh mắt Giang Thanh Mộng nhàn nhạt, cô nhẹ giọng nói: "Cũng giống như em vậy, chị bắt đầu đến phim trường tập luyện kể từ ngày hôm nay."

"Chị không có lịch trình khác à?"

Công ty thực sự bỏ mặc, không cho cô kiếm tiền, cử cô đến đoàn làm phim từ sớm.

Giang Thanh Mộng không quan tâm:"Chị đã nói với Trần Lâm từ nửa năm trước rồi, chị không muốn nhận lịch trình, chỉ muốn đến đoàn làm phim sớm. Lúc đó cô ấy đang muốn dẫn dắt Trần Du nên cũng đã đồng ý, toàn bộ tài nguyên đều được chuyển cho Trần Du."

Khương Chi Chu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Cũng tốt. Chúng ta có rất nhiều đoạn diễn chung, có thể tranh thủ khoảng thời gian này để luyện tập."

Sáu tháng qua, các nàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Từ tận đáy lòng mình, Khương Chi Chu muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn. Nàng thích cảm giác được ở bên cô, rất thoải mái và dễ chịu, còn có, một chút rung động.

Ngay khi Giang Thanh Mộng đến gần, nhịp tim nàng đập nhanh hơn so với bình thường. Nếu giờ phút này có người nào chạm vào cổ tay nàng, họ có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập.

Dường như có thể cảm thấy máu đang chảy trong cơ thể.

Lòng bàn tay Khương Chi Chu càng ngày càng nóng, khiến tay Giang Thanh Mộng nóng lây.

Khương Chi Chu buông tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó lấy đôi găng tay đen tuyền từ túi áo khoác ra:" Tôi sẽ cho chị mượn găng tay của tôi, là màu đen, cùng màu với áo khoác của chị."

Giang Thanh Mộng trực tiếp dùng ánh mắt màu hổ phách nhìn nàng, không nói gì.

Khương Chi Chu nắm lấy cổ tay Giang Thanh Mộng, cúi đầu mang bao tay giúp cô.

Cô có đôi bàn tay rất đẹp, từ nhỏ đã luyện tập dương cầm, đường cong đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, thon dài, mạnh mẽ, trắng như ngọc.

Nhìn một lúc, trong đầu Khương Chi Chu thoáng hiện lên tia kỳ quái, hình ảnh từ bộ phim điện ảnh đồng giới không ngừng hiện lên trong đầu.

——Trên giường, người hầu gái lần lượt cởi từng nút buộc bao tay cho chủ nhân rồi gỡ xuống, sau đó là.......Một bức tranh mơ hồ, ái muội, đầy nhục dục đan xen vào nhau.

Vành tai nàng ngay lập tức nóng lên, chiếc găng tay còn lại vô thức rơi xuống đất.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.