Khi Khương Chu Chu và Hạ Vũ Hà đến phim trường, hai trợ lý còn lại chạy ra. Hạ Vũ Hà chia hai túi kem lớn cho họ rồi nhờ họ gửi cho đoàn làm phim, cô ấy cầm túi còn lại theo rồi dẫn Khương Chi Chu đến thăm Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng vừa quay xong cảnh võ thuật dưới mưa. Cô ngả lưng ra ghế, quấn khăn tắm màu trắng, tóc tai hỗn loạn dính đầy lên trán, vẻ ngoài mong manh dễ vỡ khiến nhiều nhân viên trên phim trường không khỏi thương tiếc mà tiến đến bên cạnh, ân cần hỏi han.

"Thanh Mộng, em quá vất vả rồi, hôm nay thật sự không thể tiếp tục được nữa, hôm khác chúng ta tiếp tục quay nhé."

"Nếu không thì tìm diễn viên đóng thế đi."

"Giờ này đào đâu ra diễn viên đóng thế nữa?"

Mọi người bàn tán xôn xao, bỗng Giang Thanh Mộng đứng trong đám người nói:"Các vị lão sư cũng vất vả rồi, hôm nay em diễn cảnh này không được tốt, thật sự xin lỗi mọi người rất nhiều. Em không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi mười phút là có thể tiếp tục quay rồi."

Chỉ cần việc quay chụp trễ một phút thì hàng trăm nghìn tệ kinh phí đều cháy hết. Hơn nữa, đoàn đội nghệ thuật của cảnh này đã đến phim trường lúc 4 giờ sáng và mời hơn 20 diễn viên quần chúng đến để quay từ sáng đến tối. Quá trình quay phim lại sắp kết thúc và đoàn làm phim rất mong muốn đóng máy sớm, họ thật sự không muốn cô sẽ dời lịch quay sang ngày khác.

Lúc này, Hạ Vũ Hà dẫn Khương Chi Chu đến.

Khương Chi Chu mặc áo sơ mi trắng với quần jean cạp cao, mái tóc dài đen nhánh xõa tự nhiên ra sau vai. Tuy cách phối đồ tương đối đơn giản nhưng khi khoác lên người nàng lại mang một bộ dáng rất khác, tôn lên khí chất lạnh lùng, phảng phất giống như sinh ra để làm siêu sao. Mặc dù những người trên phim trường này quanh năm đều nhìn thấy siêu sao nhưng họ cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp của nàng. Họ lần lượt lui về phía sau, thầm đoán xem nữ minh tinh này là ai.

Giang Thanh Mộng không nghĩ Thẩm Tinh Hà sẽ xuất hiện ở phim trường, vì vậy cô ngẩn ra một chút.

Ánh đèn ban đêm mờ mờ ảo ảo, cánh tay truyền đến từng trận đau đớn làm đầu óc Giang Thanh Mộng choáng váng, khiến cô tưởng rằng người mình đang nhìn thấy là Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu cầm que kem tiến thẳng đến chỗ Giang Thanh Mộng, nói:"Tôi chỉ tình cờ đến thăm chị thôi, chị có muốn ăn kem không?"

Vẻ u ám trong mắt Giang Thanh Mộng chỉ thoáng qua trong giây lát, cô lấy lại vẻ tươi cười vốn có, sau đó đứng dậy, giới thiệu Khương Chi Chu với những người xung quanh, đồng thời kêu Hạ Vũ Hà phân phát kem cho mọi người.

Trong tiết trời tháng 6, phim trường nóng như lò hơi, mặc cho chiếc quạt nhỏ thổi liên tục, đoàn phim không thể không sáng mắt khi nhìn thấy que kem do Hạ Vũ Hà và Khương Chi Chu mang đến.

Những chiếc quạt nhỏ và kem que là một trong những hiện vật giải nhiệt tốt nhất của đoàn làm phim vào mùa hè.

Thấy có người đến thăm, đám đông vây quanh Giang Thanh Mộng cầm que kem, nói lời cảm ơn rồi tự giác tản đi, trả lại không gian riêng tư cho các nàng.

Khương Chi Chu kéo Giang Thanh Mộng ngồi xuống, nói: "Cho tôi xem cánh tay của chị một chút đi."

Giang Thanh Mộng sửng sốt một lúc, tự hỏi tại sao thái độ của người trước mặt lại quay ngoắt 180 độ như vậy.

——Lúc trước, mỗi khi Thẩm Tinh Hà nhìn cô, ánh mắt cô ấy lúc nào cũng lộ ra vẻ kinh tởm. Ngay cả khi cô đến thăm bệnh cách đây 3 tháng thì vẫn cảm nhận được sự xa lánh từ nàng. Nhưng giờ phút này, nàng không hề quan tâm đến những hiềm khích trước đây, tự động đến thăm phim trường, còn chủ động quan tâm đến vết thương của cô.

Khương Chi Chu nhìn thấu được sự nghi ngờ của cô, nàng nhướng mày, nói:" Chị không cần phải chú ý quá nhiều đến những thay đổi của tôi. Chẳng hạn như những gì tôi đã nói với chị ngày hôm qua, thì ngày hôm nay đã mất đi. Chị cứ xem như tôi của ngày xưa đã chết rồi đi, nếu không ngại thì chị có thể thử tìm hiểu tôi một lần nữa."

Giang Thanh Mộng nhất thời không lên tiếng, cô nhìn người trước mặt, giống như đang nhìn thấy một người khác.

Thấy Giang Thanh Mộng không trả lời, Khương Chi Chu nhẹ nhàng giật khăn tắm của cô, nói:"Ngây ra đó làm gì, mau lấy đá chườm lên cánh tay của chị đi."

Giang Thanh Mộng định thần lại, vén khăn tắm bên phải lên.

Cô đối mặt với Khương Chi Chu, mái tóc dài như rong biển vén sang bên trái, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen, làm cho nước da của cô trở nên mịn màng, thanh tú tựa bạch ngọc. Bộ quần áo nửa khô nửa ướt dính vào cơ thể, phác họa nên từng đường cong yểu điệu.

Mặt Khương Chi Chu không có lấy một tia cảm xúc, tự nhủ cô bé này dậy thì rất thành công.

Nàng nhìn chằm chằm vào cánh tay của Giang Thanh Mộng.

Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện rất nhiều miệng vết thương nhỏ, trầy xước, tróc da và vết cắt... Ngoài ra khớp khuỷu tay cũng có dấu hiệu sưng tấy rất rõ ràng.

Nàng vươn tay ra ấn nhẹ vào đấy.

Đầu ngón tay Khương Chi Chu hơi nóng còn cánh tay Giang Thanh Mộng lại lạnh lẽo. Khi các nàng chạm vào nhau liền cảm nhận được cảm giác khang khác, đáy lòng dậy lên từng trận sóng ngầm.

Giang Thanh Mộng rụt tay lại.

Khương Chi Chu thu tay lại, hỏi: "Có đau không?"

Giang Thanh Mộng khẽ nhíu mày: "Không đau."

Cô vẫn còn đang trang điểm, bởi vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt, sinh ra vài phần ốm yếu bệnh tật. Hai thứ trên quyện vào nhau, sinh ra một tầng bệnh trạng đẹp đẽ.

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đau lắm đâu." Nàng quấn túi nước đá trong chiếc khăn tắm, vừa chườm lạnh cho Giang Thanh Mộng vừa hỏi: "Vết thương này từ đâu ra vậy?"

"Nhân viên công tác sai sót trong khâu vận hành khiến dây thép bị trật."

"Chị không đến bệnh viện để kiểm tra à?"

"Vẫn ổn, chị có thể chịu đựng được một thời gian, đợi cho đến khi công việc kết thúc."

"Chị vẫn tiếp tục diễn à?"

"Ừm, là cảnh đánh nhau."

Khương Chi Chu nâng cánh tay cô lên, hỏi: "Tay của chị thành ra thế này rồi mà vẫn còn cầm kiếm được à?"

Nàng sợ với tình trạng này, chỉ cần cô dùng lực một chút thôi thì cánh tay sẽ trở nên vô cùng đau nhức.

Giang Thanh Mộng chỉ cười: "Không sao đâu, nhịn một chút là được rồi, chị không thể để mọi người trì hoãn tiến độ quay chụp chỉ vì một mình chị."

Khương Chi Chu lại hỏi: "Chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Giang Thanh Mộng im lặng, nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái.

Khương Chi Chu chỉ vào đầu mình, giải thích:" Chị biết đấy, tôi bị đụng xe, dẫn đến việc bị mất trí nhớ phân ly nên đã quên rất nhiều thứ". Sau đó, nàng đoán:"Mười chín? Hai mươi? Hai mươi mốt?"

Giang Thanh Mộng im lặng một lúc rồi trả lời: "Hai mươi. Hai tháng nữa chị mới đủ hai mươi tuổi."

Khương Chi Chu gật gật đầu.

Nhỏ hơn nàng bảy tuổi, thực sự chỉ là một cô bé.

Khi còn bé, nàng chịu nhiều đau khổ cho nên rất thích cắn răng chịu đựng. Khi có người đến quan tâm vài câu thì nàng sẽ đẩy người đó ra xa, cũng không đối nhân xử thế tốt bằng cô bé này.

Sau một giây suy nghĩ, Khương Chi Chu mơ hồ cảm thấy cuộc trò chuyện này có chút quen thuộc, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh nào đó nhưng lại nắm bắt không kịp, vì vậy liền lắc lắc đầu theo bản năng.

Giang Thanh Mộng dịu dàng hỏi: "Em làm sao vậy? Nghĩ ra việc gì sao?"

Khương Chi Chu khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Không có". Nàng đổi túi đá rồi tiếp tục chườm cho Giang Thanh Mộng.

Màn đêm mờ ảo.

Cả hai không nói với nhau một lời nào.

Giang Thanh Mộng nhìn vào mắt Khương Chi Chu, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Nàng thực sự giống chị ấy. Lúc trước chỉ là gần giống nhau, nhưng hiện tại ngay cả thân hình, thần thái, nụ cười, lời nói hay hành động đều giống hệt với người trong trí nhớ của cô.

Khương Chi Chu đối diện với tầm mắt của cô, nàng cầm lòng chặng đặng liền bị cô hấp dẫn.

Màu vàng vàng xen lẫn với nâu đỏ, tựa như màu hổ phách, trong sáng và mờ ảo, gợi cho Khương Chi Chu nhớ về sắc trời lúc hoàng hôn.

Trong ấn tượng của nàng, dường như nàng đã từng nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách giống như vậy.

Rốt cuộc thì nàng đã gặp đôi mắt đẹp này ở đâu và vào khi nào?

Nàng không tài nào nhớ ra được.

Khương Chi Chu ngoảnh mặt đi, cúi đầu xoa xoa thái dương, suy tư một lúc rồi bất ngờ đổi đề tài: "Tôi đã quay phim ở Hoành Điếm trong suốt hai tháng qua."

Giang Thanh Mộng nói: "Chị có nghe Trần Lâm nói qua. Công việc của em thế nào rồi, có suôn sẻ không?"

Khương Chi Chu nói: "Nhờ ơn của chị, mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi."

Giang Thanh Mộng sững sờ.

Khương Chi Chu tiếp tục nói một cách chậm rãi:" Trong hai tháng trở lại đây, đoàn làm phim lúc nào cũng đồn đoán về việc tôi góp vốn vào bộ phim này. Lúc đầu tôi không tin có sự việc như thế xảy ra, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy tên của công ty giải trí Tinh Nguyên trong danh mục đầu tư thì mới ngộ ra được.

Ngoài Tinh Nguyên ra, trong danh sách đầu tư còn có một người khác tên là Hà Gia. Hà Gia tự bỏ vốn riêng để đầu tư vào bộ phim này, cô ấy còn chỉ đích danh tôi nhận vai nữ chính.

Sau đó, khi tôi trò chuyện với giám đốc sản xuất thì mới biết được rằng khi anh ấy đến chỗ Trần Lâm để nói về việc góp thêm vốn đầu tư thì chị cũng có ở đó.

Những yếu tố này xếp chồng lên nhau, vì thế tôi mới biết được lý do tại sao vai nữ chính lại đến tay tôi dễ dàng như vậy."

Khi Khương Chi Chu nói những lời này, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, không có vui mừng hay oán trách, như thể nàng đang nói về một sự việc rất bình thường.

"Tôi nghĩ rằng có thể là do lúc trước Thẩm Tinh Hà luôn miễn cưỡng tiếp nhận lòng tốt của chị nên mới khiến chị không nói gì, chỉ âm thầm giúp đỡ phía sau.

Về sau chị không cần làm như vậy nữa đâu. Nếu chị muốn giúp thì cứ thoải mái giúp đỡ tôi đi. Tuy rằng tôi không thích nợ người khác, nhưng khi tôi nợ ai rồi thì tôi nhất định sẽ trả đủ cho người đó, tôi cũng không muốn tìm nhầm chủ nợ. Chị hiểu ý tôi chứ?"

Nợ tiền thì dễ trả, nhưng nợ ân tình thì rất khó.

Các món nợ ân tình trong ngành có lớn có nhỏ. Thậm chí, đến cả đại minh tinh đôi khi cũng phải đóng một số bộ phim được cho là dở tệ chỉ để trả nợ ân tình. Ngoài ra, họ cũng phải cam chịu việc bị vu oan là cố tình lách tiền, làm hoang phí tình cảm của khán giả, mãi cho đến lúc già đi cũng bị đem ra bêu rếu.

Sau khi Giang Thanh Mộng nghe xong, cô gật gật gù gù rồi nhìn vào mắt Khương Chi Chu, mỉm cười, nói khẽ: "Tinh Hà, chị hiểu rồi."

Khi nhìn thấy nàng cười tươi như vậy, Khương Chi Chu không nhịn được muốn vươn tay ra sờ sờ đầu cô, nhưng lại nhận ra không thích hợp cho lắm.

——Quan hệ giữa hai người vẫn chưa thân thiết đến mức này.

Vì vậy Khương Chi Chu chỉ giúp nàng vén những sợi tóc tán loạn ra sau tai, dịu dàng nói: "Hiểu được là tốt rồi."

Giang Thanh Mộng lại nở nụ cười, ánh mắt có chút mờ mịt. Cô không thể nào che giấu vẻ mệt mỏi được nữa, cơ thể như muốn ngả về phía trước.

Lúc này Khương Chi Chu mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Nàng đưa tay chạm vào trán Giang Thanh Mộng.

"Nóng quá, chị phát sốt rồi, sao lại không nói với tôi sớm hơn?"

Giang Thanh Mộng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, suy nghĩ như diều đứt dây, không thể nói ra một câu trọn vẹn, toàn thân đau nhức đến mức không chịu nổi, mơ mơ màng màng không biết chống đỡ thế nào, cuối cùng cũng ngã vào lòng Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu ôm Giang Thanh Mộng vào lòng, sau đó gọi nhân viên công tác tại phim trường.

Trợ lý và nhân viên kéo đến như ong vỡ tổ. Vị đạo diễn đang ngồi trước màn hình quan sát để uống một cốc nước lạnh nghe thấy tin này, ông ta chưa kịp xỏ xong giày đã lạch bạch lạch bạch chạy đến:"Mau đưa đến bệnh viện! Mau đưa đến bệnh viện đi! Hôm nay không quay! Không quay nữa!"

Không phải nói đùa, đây là trụ cột của Tinh Nguyên. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, mặc dù Tinh Nguyên không lột da ông ra thì sớm muộn gì ông cũng bị fans của Giang Thanh Mộng rút gân.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.