Ba ngày sau Marion đang ngồi cùng với những người hộ tống trong phòng khiêu vũ lộng lẫy của người cô họ Fanny trong lúc dàn nhạc đang lên dây nhạc cụ chuẩn bị cho điệu khiêu vũ kế tiếp.

Đôi mắt nàng dường như có tâm trí của riêng chúng và cứ hướng về hình dáng cao ráo cùng bờ vai rộng của chàng Brand Hamilton. Chàng đang nói chuyện với dượng Reggie, và nàng biết họ đang thảo luận một số điểm tinh tế trong dự luật mới nhất trước khi Quốc hội [làm việc lại].

Bản thân nàng cũng đã tự nghe trộm một ít chuyện những ngày vừa qua, và theo hiểu biết của nàng, khuynh hướng chính trị của Ông Hamilton có thể được tóm tắt lại là phản đối chính phủ đương quyền [antiestalishment], phản đối chế độ quân chủ [antimonarchy], và hầu như là chống đối hết với tất cả những gì mà cha nàng từng tranh đấu.

Tuy nhiên mọi người lại nói rằng chàng rất có triển vọng trong lĩnh vực chính trị nếu chàng chịu đón nhận thử thách này. Kỳ lạ thay.

Phản ảnh của nàng bị gián đoạn khi người hộ tống của phu nhân Anne Boscobel nghiêng về phía nàng thì thào: “Dàn nhạc đang nổi lên điệu van đấy. Điệu này sẽ không hợp cho một thiếu nữ như tiểu thư Emily khiêu vũ đâu.”

“Cảm ơn cô đã cảnh báo, Cô Barnes.” Câu trả lời của Marion có vẻ thân ái, nhưng nội tâm nàng lại cảm thấy khó chịu. Cô Barnes đã tự xem mình như một vị thẩm phán về cách cách cư xử đúng đắn và luôn đào bới khuyết điểm nếu không phải là của cô thiếu nữ này thì là của cô khác. Điều càng khiến người ta khó chịu là Cô Barnes lại luôn luôn đúng.

Marion đứng dậy và sắp sửa cất bước trước khi nàng chợt nhớ để với lấy cây gậy của mình. Nàng cảm thấy thật lố lăng vì phải dùng gậy bởi một chuyện không có vẻ gì nghiêm trọng hơn là mấy ngón chân bị bầm dập. Miễn là nàng không đặt sức nặng lên cái chân, nàng hầu như không cảm thấy đau, nhưng chỉ một chút áp lực lên nó lại khiến đầu gối nàng rung lẩy bẩy, vì thế nên phải có cây gậy này.

Bước đi đầu tiên đã khiến nàng phải nhăn nhó. Theo đà này, nàng sẽ cần cả tuần trước khi đến được chỗ của Emily. Nàng bước một bước nhỏ, rồi dừng lại khi nhìn thấy Brand Hamilton đang luồng lách giữa những cặp trên sàn nhảy để đến chỗ của Emily và bạn khiêu vũ của cô ấy.

Chàng hướng về Marion gật đầu để tỏ rằng chàng hiểu được tình cảnh của nàng và chàng sẽ lo liệu đâu vào đấy thay nàng. Sau đó chàng dẫn Emily khỏi sàn nhảy, một Emily cười vui và muốn gây nên sự chú ý [của phái nam], đang rõ ràng hưởng thụ sự chú ý ấy. Hài lòng, Marion sắp ngồi xuống một lần nữa khi cô Fanny đến nhập nhóm với nàng.

“Cô thấy chúng ta đều có cùng một ý tưởng”, Fanny nói. “May thay Brand cũng đã nhận thức được điều ấy, nếu không phải là Emily thì các cô gái trẻ chưa lập gia đình sẽ được cho là quá dễ dàng nếu họ khiêu vũ điệu van trước khi được ra mắt tại Cung đình. Những quy định ngớ ngẩn này được lập ra để thử thách phụ nữ chúng ta.”

Điều mà cô họ Fanny dường như đã quên là Emily sẽ không được ra mắt tại Cung đình bởi gia đình nàng không có khả năng.

Marion mỉm cười với người cô họ của mình, biết rằng cô ấy không phải đang bới lông tìm vết mà là đang thương xót với những thách thức mà cha mẹ và những người giám hộ phải chịu đựng. Cô Fanny thực sự là cô em họ của cha nàng, và lớn hơn nàng khá nhiều tuổi.

Cô ấy và dượng Reggie có hai cậu con trai gần bằng tuổi với Emily và họ hiện đang nhập học tại đại học, vì thế cô và dượng biết chắc rằng những người trẻ tuổi sẽ thử thách các quy định do người lớn đã đặt ra. Tuy nhiên phẩm chất đáng yêu nhất của cô trong mắt của Marion chính là cô dành tình cảm sâu đậm cho ba chị em mồ côi nàng mà cô đã không được gặp mặt từ khi Phoebe mới chào đời.

“Một ác quỷ đẹp trai[6], phải không?” Fanny nói. Bà đang theo dõi Brand Hamilton.

[6] handsome devil: đẹp như ác quỷ, ngụ ý là có sức quyến rũ như ác quỷ, một cách mắng yêu.

Marion không hề giả nai. “Con nghĩ cô có thể nói vậy.”

Fanny bật cười. “Khen như thế cũng chưa đủ mức, quả thật vậy! Cô chắc rằng có rất nhiều phụ nữ khác có mặt đều nghĩ như cô. Nếu cô được trẻ hơn mười tuổi, thì bọn họ chỉ có thể đứng sang một bên làm cảnh mà thôi[7].”

[7] give someone a run for their money (khiến người ôm của bỏ chạy): cạnh tranh rất mạnh mẽ với một người và dự kiến bản thân sẽ giành chiến thắng.

“Nếu cô trông trẻ hơn tí nào nữa,” Marion trả lời tỉnh khô: “Cô sẽ khiến các thiếu nữ trẻ như Emily phải đứng sang một bên.”

Nàng đã phóng đại một chút, nhưng có một chút sự thật trong lời nói. Thân hình của Fanny vừa rắn chắc lại mảnh mai, làn da của bà tỏa ra sức sống, và không có chút màu bạc nào trong những lọn tóc đen huyền của bà.

“Hãy nhìn xem,” Fanny thở ra. “Elliot Coyne vừa mới đến.”

Marion ngoan ngoãn nhìn ra. Nàng nhìn thấy một người đàn ông ở khoảng tuổi giữa ba mươi, đẹp trai nhưng không quá đẹp, và có vẻ rất thong dong thoải mái.

“Elliot Coyne”, Marion hỏi: “là ai?”

“Cậu ta là đối thủ của Brand cho vị trí đề cử đang bị bỏ trống.”

Một thiếu nữ với vóc người cao và làn tóc đen ở tuổi đôi mươi lập tức theo sau gót anh ta, cô ấy mặc một chiếc áo đầm bằng vải muslins lả lướt. Hai người họ làm thành một cặp rất đẹp đôi.

Fanny tiếp tục: “Và đó là vị hôn thê của cậu ta, tiểu thư Veronica, người thừa kế của hầu tước xứ Hove. Elliot đã làm ra một chuyện đáng tự hào. Tiểu thư Veronica sẽ là một bà phu nhân tuyệt vời cho một thành viên của Quốc hội.”

“Thật sao?” Marion đã thực sự có hứng thú. “Cô làm sao biết được?”

Fanny cười khúc khích. “Bởi vì cô ta có huyết thống và các mối quan hệ phù hợp. Cô ấy sẽ là người có ích thực sự với cậu ta.” Bà tắc lưỡi: “Tốt hơn hết thì Brand đã nên bắt đầu phòng ngừa một kình địch đi [8].”

[8] Look to one’s laurels (để ý đến cây nguyệt quế của mình): lưu tâm bảo vệ vinh dự đã đạt được.

“Chuyện này đó được quyết định rồi à? Anh ta sẽ ra tranh cử thật à?”

“Reggie đang trông cậy vào việc này. Không phải là cô và dượng không thích Elliot, nhưng cậu ta không có nghị lực của Brand. Thôi cô phải qua chào hỏi họ một chút đây.”

Với một nụ cười vui vẻ, bà tách khỏi tiểu thư Marion và đi vòng qua sàn nhảy. Khi bà đến chỗ của cặp Elliot, chồng bà đến nhập nhóm với bà. Tóc của Reggie Wright vàng nhạt trong khi phu nhân của ông tóc đen huyền, và chỉ khi nhìn thật kỹ thì mới có thể thấy mái tóc vàng nhạt của ông được pha nhiều ánh bạc. Marion thích dượng ấy vô cùng. Giống như cô Fanny, dượng rất tốt bụng và đã rất quan tâm đến ba người cháu họ của phu nhân mình.

Vẻ mặt của nàng trở nên mềm dịu khi nàng nhìn thấy hai người họ ở cạnh bên nhau. Nàng không khỏi cảm thấy một chút ganh tị. Xem họ có vẻ thỏa mãn với những gì họ có được và được thỏa mãn bên nhau. Nàng không nghĩ rằng dượng Reggie đã chọn cô Fanny để làm phu nhân bởi vì cô có dòng dõi hoặc các mối liên hệ phù hợp, hoặc có thể giúp sự nghiệp dượng phát triển. Cô và dượng có một loại tình yêu mà hầu hết các cặp phu phụ chỉ có thể ao ước.

Vậy thì bản thân nàng được đặt ở đâu?

Ở ngay chỗ mà nàng hằng mong muốn, nàng tự nhủ với một chút thách thức. Trong căn nhà của nàng tại Longbury với những người thân thiết nhất trên thế gian, và nàng sẽ không muốn gì khác hơn.

***

Mặc dù Marion đang ở cạnh các bà bá tước phu nhân, cách khá xa sàn nhảy, nhưng nàng không chỉ ngồi làm cảnh[9]. Lãnh chúa Denison đã không bao giờ dời chân quá xa, và đã giới thiệu nàng với cả đám người với những danh tính mà nàng hầu như đã quên ngay sau khi nàng nghe qua chúng. Nàng thích Ash Denison và hưởng thụ một chút ve vãn tán tỉnh của anh ta, nhưng nàng không bị lừa dối. Nàng biết rằng anh ta không phải kiếm nàng bầu bạn vì anh ta thật tâm thích làm chuyện ấy, và nàng nghi rằng dượng Reggie đã yêu cầu anh phải làm chuyện đó.

[9] nguyên văn là wallflower: một người, vì sự nhút nhát, không có thú hút, hoặc thiếu một bạn khiêu vũ, nên chỉ ngồi một bên của buổi tiệc.

Ông Hamilton cũng đã không bỏ rơi nàng, nhưng chàng hiếm khi bỏ lỡ một điệu vũ nào. Nàng cho rằng người đàn ông với tầm mắt nhìn vào vị trí tại Quốc hội không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội để kết bạn và giành phiếu.

Nàng không thể đến phòng ăn để lo bữa ăn khuya, nhưng Emily đã hứa mang bữa khuya đến dùm nàng. Ash Denison lưu lại để bầu bạn với nàng trong khi một phụ nữ tóc đỏ đẹp mê hồn trong một chiếc áo đầm đỏ tươi bó sát thân bổ đến như chú chim ưng. Những viên kim cương xung quanh cổ của nàng ta thật lộng lẫy, nhưng không làm giảm đi cái ấn tượng của một con chim săn mồi đẹp kỳ lạ với ánh mắt sắc bén nhọn hoắt [gimlet eyes: đôi mắt nhọn như lưỡi khoan]

Lãnh chúa Denison nhảy dựng lên. “Julia! Đây là một điều bất ngờ!”

Anh ta có vẻ sốc nhiều hơn là ngạc nhiên, và Marion gần như thương hại cho anh ta khi nghĩ chắc rằng nàng không sẽ không thích bị lâm vào hoàn cảnh của anh. Nàng cảm giác được một vụ tranh chấp giữa uyên ương và có vẻ rất cao hứng. Rồi nàng nhìn thấy cặp mắt nhọn hoắt ấy chăm chú vào người nàng, và nàng với lấy cây gậy của mình một cách máy móc.

Denison nói: “Tiểu thư Marion... ờm... cho phép tôi giới thiệu bà Milford, bà Julia Milford.”

Marion cũng đã không cố đứng lên. Nàng cảm tạ lời giới thiệu với một cái cúi đầu gật đầu nhẹ. “Chào bà, bà Milford,” nàng nói. “Như bà thấy đấy, tôi có hơi khó ở nếu không tôi sẽ chào bà đúng lễ.”

“Ô, làm ơn đừng xin lỗi.” Julia Milford trưng ra một bộ [răng] sứ trắng tinh hoàn hảo. “Tôi đã nghe nói đến vụ tai nạn của cô.” Nét mặt của bà ta thể hiện thoáng một nét đồng cảm. “Bị vào chân phải của cô, phải không nào?”

“Không. Là chân trái của tôi.”

Marion nhìn chằm chằm xuống đôi chân của mình. Nàng đã mang một đôi giày cao gót satanh của cô Fanny bởi vì nó là đôi giày duy nhất nàng có thể mang mà không cảm thấy những ngón chân của nàng như bị kẹp bằng kìm.

Nàng nâng vạt áo đầm của mình để có thể nhìn chân của mình rõ hơn, và đó là khi bà Milford đã làm chuyện không thể tưởng. Bà ta cố ý dẫm lên những ngón chân bầm dập của Marion. Marion có lẽ đã thét lên nếu nàng có thể tìm ra chút hơi thở, nhưng cơn đau quá oằn oại khiến nàng chỉ có thể nặng nhọc hít hà bằng miệng. Nước mắt ùa lên trong đôi mắt nàng và lã chã lăn xuống gò má.

Áp lực trên chân nàng được dời đi khi Ash tóm lấy con thú săn có đôi mắt nhọn hoắt và lôi bà ấy ra xa. “Hãy tự trọng đi Julia,” Anh khiển trách và lắc bà ấy một cách thô bạo.

Bất cứ điều gì bà Milford có thể thốt lên đã bị nhấn chìm bởi những lời giận dữ của Ash. Anh nắm chặt khuỷu tay bà ta và đẩy bà ra phía cửa. Nếu Marion đủ sức, nàng đã đuổi theo họ với cây gậy của nàng và quất con mụ ngu ngốc ấy. Nàng không thể nhớ được đã có lần nào nàng tức giận như lần này.

Tất nhiên nàng hiểu rõ lý do vì sao bà Milford đã nổi cơn. Người đàn bà đó thật ghen tuông đến mức điên cuồng, và tất cả chẳng để làm gì. Ash Denison đã không hấp dẫn nàng cũng như nàng không thu hút anh ta. Và cho dù là nàng và anh ta đều hấp dẫn nhau, vậy thì sao? Một người không thể chạy quanh tấn công người khác. Con kền kền đó nên bị nhốt vào lồng.

Nàng đã bắt đầu điều hòa hơi thở của mình khi Brand Hamilton hướng đến nàng, trên tay chàng mang theo hai đĩa thức ăn. Hoạt cảnh tiếp theo sau đã khiến Marion quên sạch vụ ngón chân của nàng. Julia Milford vùng vẫy khỏi tay của Ash và lao tới Brand. Chàng vẫn còn đủ trí khôn để đưa hai đĩa thức ăn cho Ash trước khi người đàn bà lăng loàn bất ngờ tấn công và thẳng tay tát vào mặt chàng. Âm thanh của cú đánh khiến Marion phải nhăn mặt. Nàng đưa mắt nhìn quanh phòng. Tất cả ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào bộ ba đang đứng giữa sàn nhảy.

Bà Milford ngẩng cao đầu oai vệ bước ra khỏi phòng. Brand Hamilton cầm lại hai đĩa thức ăn từ cậu bạn của chàng và bước tới Marion.

Bây giờ nàng đã hiểu. Đối tượng thực sự của cơn ghen tuông của Julia Milford không phải là Ash Denison, mà là Brand Hamilton. Hiển nhiên, người phụ nữ này là một người tình đã bị bỏ rơi. Và cũng rõ ràng như thế, bà Milford đã coi nàng là người đàn bà kia.

Các ý tưởng khác cứ quấn quanh tâm trí nàng: tiểu thư Veronica, người có dòng dõi và các mối quan hệ phù hợp, và sẽ là một thuận lợi đối với sự nghiệp của phu quân nàng ta. Một người đàn ông với tham vọng như Brand Hamilton sẽ không ghép mình với một người đàn bà lắm chuyện như Julia Milford trong hay ngoài hôn nhân. Chàng sẽ chọn cho mình một phu nhân mà mang lại lợi ích cho chàng, một người mà sẽ được đỉnh cao xã hội chấp nhận, một người như tiểu thư Veronica-một người tương tự như nàng!

Khi chàng bước đến bên nàng, chàng nói: “Em lại có cái vẻ ấy trên khuôn mặt nữa rồi.”

Nàng lạnh như nước đá. “Vẻ gì?”

“Cái vẻ để che đậy những gì em đang thực sự suy nghĩ. Đây, phần này là dành cho em.” Chàng đưa cho nàng một cái đĩa. “Tôi đã nói với Emily rằng tôi sẽ đưa nó đến cho em. Nếu phải buộc cô ấy phải rời khỏi đám bạn [để đưa đĩa thức ăn đến cho nàng] thì thật là đáng tiếc.”

Khi chàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, nàng nhìn xuống đĩa thức ăn của mình. Bánh nướng tôm hùm, khoai tây chiên phồng, một chút các loại rau quả nướng thập cẩm, và các lát thịt đùi heo xông khói thật mỏng và thịt bò bít tết. Nàng vô cùng muốn đổ ập chúng lên trên đùi của chàng.

“Tôi xin lỗi về vì cảnh vừa rồi của bà Milford,” chàng nói. “Bà ta đã nói gì với em?”

Lời xin lỗi hờ hửng của chàng như xát thêm muối. “Bà ấy đạp lên ngón chân của tôi”, nàng trả lời, bắt chước sự thờ ơ của chàng, sau đó nàng cắn một miếng bánh nướng tôm hùm và xuýt một tí là đã rên lên trong sung sướng. Emily đã chọn những thứ nàng yêu thích nhất.

“Ui da!” chàng nói, nhưng chàng nói với một nụ cười.

Ui da? Đó là lời duy nhất chàng có thể nghĩ nói ra sao? Ui da?

“Nếu tôi biết bà ấy ở đây”, chàng tiếp: “tôi đã kéo bà ta tránh xa em. Tôi tưởng bà ấy đang ở Paris.”

Nàng trao cho chàng một nụ cười nhạt nhẽo. “Tôi đã hiểu rồi. Nếu bà Milford hết cản đường cản lối, anh sẽ có một cơ hội tốt hơn để kêu gọi hỗ trợ ứng cử.” Nàng nhét phần còn lại của món bánh nướng tôm hùm vào miệng và nhai trệu trạo mà chẳng cảm thấy mùi vị.

Nàng thấy được gì đó nhoáng lên trong mắt chàng, khó chịu hay là giận dữ, rồi sau đó đã tan biến và chàng chăm chú nhìn nàng một cách bình thản. “Câu đó có ý gì?”

“Này, Ông Hamilton, tôi không phải là người ngây thơ. Tôi hầu như không nghĩ rằng một người phụ nữ có tính khí của bà Milford sẽ giúp củng cố sự nghiệp của anh.” Máu nàng bắt đầu sôi trào khi nghĩ đến những ngón chân bầm dập của mình. “Mặt khác, để anh được nhìn thấy đi cùng với một người như tôi lại có thể tăng thêm uy tín của anh.”

Anh đang chú tâm vào chiếc đĩa của mình, lựa chọn một cái gì để ăn. “Hãy nhớ rằng,” chàng nói: “đó là Julia người đã dẫm lên ngón chân của em, không phải là tôi. Đối với việc tăng thêm uy tín của tôi -sao có thể được?”

“Ồ, hãy thử nghĩ đến tiểu thư Veronica và ông Coyne.” Nàng cố tỏ vẻ tinh ranh: “Này tín của anh ta đã tăng lên đáng kể từ khi anh ấy đính hôn với nàng ta, hoặc là mọi người đã khiến cho tôi hiểu như vậy. Và tại sao lại không chứ? Nàng ta có huyết thống quá tốt cũng như các mối quan hệ. Hỡi ôi cho anh, vì bởi tiểu thư Veronica đã là hoa đã có chủ.”

Chàng quay đầu lại và nhìn nàng với ánh mắt hiếu kỳ. “Marion,” chàng nói: “có phải ý em là em đang độc thân không? Trên thực tế, đây có phải là một đề nghị để thành thân?”

Nàng hít một hơi thật sâu và chậm rãi thở ra. “Đó là - tốt, tôi thật vui mừng vì một trong chúng ta cảm thấy thích thú.”

“Không, không. Đề xuất của em cũng có điểm tốt. Em sẽ là một thuận lợi cho tôi trên con đường tranh cử. Em được sinh ra trong một gia đình bề thế, một phụ nữ quý phái từ đầu đến chân [to the tips of your finger - đến tận đầu ngón tay], và người ta thích thân cận em cũng như muốn xa lánh tôi. Nhưng phía bên kia của bản cân đối tài sản, tôi là một người đàn ông giàu có, và không bủn xỉn. Em và chị em của em thì lại là tay trắng. Nhưng tôi giả sử em cũng đã nghĩ tới điều đó.”

Nàng nói qua hàm răng nghiến chặt: “Tôi không phải đang cầu hôn, anh biết quá rõ.”

Chàng phớt lờ sự phản đối của nàng. “Tôi sẽ phải suy nghĩ lại vấn đề này một nghiêm túc.”

Nàng rơi vào cảnh gậy ông đập lưng ông. Chẳng còn gì để nói khi so gươm với một tay kiếm lão luyện.

Sự thích thú trong mắt chàng phai nhạt và chàng nghiêm túc nói: “Nhưng trước tiên, tôi muốn biết về David.”

Dạ dầy của nàng phập phồng tràn đầy cảnh báo. Chỉ có một cách để thỏa mãn sự tò mò của một người đàn ông thế này, và đó là cho chàng biết tất cả những sự thật mà nàng dám nói ra.

“David,” nàng nói một cách điềm tĩnh: “là người đàn ông tôi đã được cùng đính hôn khi tôi bằng tuổi Emily. Anh ấy nói rằng tôi là tình yêu của đời anh ta, nhưng anh ấy đã bỏ rơi tôi trước bàn thờ tại giáo đường [vào ngày kết hôn]. Anh thấy đó, anh ấy đã tìm thấy một tình yêu mới mà anh ta không thể sống nếu không có nàng ta.”

“Tôi xin lỗi.”

“Không cần. Trái tim tôi đã không bị tan nát. Tôi đã không đi vào con đường suy sụp. Tôi đã quên mất anh ta.”

Sau một thời gian dài chìm trong im lặng, chàng nói: “Nhưng nó lại là cái tên em nhắc đến đến khi em tỉnh lại sau vụ ngã.”

Tim của nàng ngừng một nhịp. Tại sao chàng lại không để cho nó yên? “Vâng,” nàng nói:”Tôi cũng thắc mắc về điều đó.” Nàng hy vọng mình có vẻ thuyết phục. “Có lẽ, sâu tận cùng trong trái tim của tôi, tôi vẫn còn yêu anh ấy một chút.”

Chàng nghiêng người về phía nàng: “Em là một kẻ gian lận, Marion Dane ạ. Em không phải đang héo hon cho một tình yêu đã mất.”

Nàng nghiến chặt răng. “Làm sao anh biết?”

“Bởi vì điều này!”

Dưới ánh mắt bối rối của nàng, chàng lấy đĩa thức ăn trong tay nàng và đặt nó lên mặt bàn bên cạnh cùng với cái đĩa của mình, sau đó chàng vòng một cánh tay quanh eo nàng và hôn vào môi nàng. Ngay tại đấy để cho mọi người đều nhìn thấy, chàng đã hôn nàng. Nàng phải nên biết trước cái cử chỉ liều lĩnh này từ vết sẹo tố cáo trên trán chàng.

Nàng đã quá phẩm hạnh để chống cự lại chàng, nhưng sau đó lại quá say đắm để làm gì hơn là nắm chặt vào ve áo của chiếc áo khoát ngoài của chàng để giữ thăng bằng. Nó không phải là loại nụ hôn nàng đã tưởng. Chàng đã không khiến nàng phải khuất phục; chàng đã tán tỉnh nàng với áp lực nhẹ nhàng nhất của đôi môi chàng di chuyển trên môi nàng.

Khi chàng dang người ra, nàng chớp ngước nhìn chàng. Mắt chàng mỉm cười vào đôi mắt nàng. “Cả hai chúng ta đều đã thắc mắc về chuyện này, phải không? Cho nên bây giờ chúng ta đều được biết.”

Chàng lấy lại hai cái đĩa thức ăn và bắt đầu trò chuyện tự nhiên và dễ dàng về chuyện thiết lập chuồng ngựa của chàng và những cuộc mua sắm mới nhất. Dần dần nàng đã có thể đóng góp vào cuộc đối thoại một cách mạch lạc, và không còn cảm thấy quá xấu hổ nữa. Dẫu sao đi nữa, nàng đã ý thức được những ánh mắt kín đáo liếc nhìn về phía hai người họ.

***

Đến khi nàng đi ngủ thì tình hình đã tồi tệ đến mức không thể hơn được. Tin đồn nhanh chóng được bay khắp nơi về cảnh tượng đã gây ra bởi Julia Milford và nụ hôn mà bây giờ đã biến thành sự ôm ấp nảy lửa.

Marion cũng chỉ mới chui vào giường khi Emily bước vào buồng nàng. “Có thật không, chị Marion?” Đôi mắt đen láy của cô đang nhảy múa. “Có phải chị đã đính hôn với Ông Hamilton? Đó là chuyện mọi người đều nói.”

“Vậy thì mọi người cần phải kiểm tra lại đầu óc của mình!” Marion cáu kỉnh. Và đề tài về Brand Hamilton, nàng từ chối không nói thêm một lời nào.

Nàng nằm trong bóng tối, đôi mắt mở thao láo, với những suy nghĩ quay cuồng trong đầu. Nụ hôn đó không nên xảy ra. Nàng không thể cho phép Brand Hamilton trở thành một thứ quan trọng đối với nàng. Chàng nghĩ chàng biết tỏ tường về nàng, nhưng thật ra chàng không biết một tí gì về nàng cả.

Nàng biết quá rõ chuyện phản bội và nỗi thống khổ của con tim, nhưng nàng đã học được cách bỏ chúng lại phía sau. Giờ nàng đã không còn là một cô gái trẻ, nàng là một phụ nữ, một người phụ nữ quật cường và đầy đủ khả năng và có hai cô em nàng cần chăm sóc. Trong cuộc sống nàng đã không còn khoảng trống cho bất cứ người đàn ông nào, nhất là một người như Brand Hamilton. Nàng sẽ làm những gì nàng vẫn luôn làm trước đây; nàng sẽ kiên trì.

Nàng trục xuất tất cả những ý tưởng về Hamilton và tập trung vào một cuộc hẹn không dễ chịu nhưng lại cần thiết vào buổi sáng hôm sau. Việc ấy sẽ đưa nàng ấy đến hiệu sách Hatchard trên phố Piccadilly. Và khi nàng rời khỏi hiệu sách Hatchard, David sẽ được vĩnh viễn tống khứ khỏi cuộc đời nàng.

Trong ý tưởng hạnh phúc ấy, nàng chìm vào giấc ngủ.

Một gã [âm thầm] theo dõi đứng phía dưới cánh cổng xây của Nhà thờ Thánh George tại Quảng trường Hanover đã rút mình vào bóng tối khi cỗ xe ngựa cuối cùng bên ngoài ngôi nhà của Reginald Wright đã ra khỏi cửa. Buổi tiệc khiêu vũ cũng đã kết thúc. Tất cả các quý khách đều đã lên đường trở về nhà, và đám hạ nhân đã đóng lại các cánh cửa ra vào và những khung cửa sổ trước khi đi ngủ. Đêm nay tiểu thư Marion Dane đã được an toàn an giấc trong ngôi nhà và ngoài tầm với của hắn.

Sẽ có cơ hội khác để tóm lấy cô ta, hắn tự hứa với lòng, nếu không ở đây tại ngay Luân Đôn, thì trên đường đến Longbury hoặc ngay tại Longbury. Cách sống tại thành thị khác hẳn với cách sống tại miền quê. Cô ta sẽ không luôn được hộ tống tốt đến nhường này tại miền quê.

Hắn không căm ghét hay không ưa nàng. Tuy nhiên, hắn lại sợ nàng và sợ những điều hại nàng có thể gây ra cho hắn. Nếu nàng giữ mồm miệng, thì mọi thứ sẽ tốt thôi. Tuy nhiên, nó sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người liên quan nếu nàng ta không bao giờ trở lại Longbury.

Hắn nghiền ngẫm với cái ý nghĩ đó khi hắn đi về hướng phố Brook và cỗ xe thuê của hắn đang đợi hắn ở đấy.