Hiên Viên Cẩm vừa ra ngoài, y liền ngồi không yên, tuy thân thể vẫn không thoải mái, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện tìm đồ riêng của y. Gian phòng này rất ưu nhã, không biết có cơ quan ám môn gì hay không. Lăng Ngạo không phải người nhiều chuyện, nhưng vì tương lai của bản thân, y dứt khoát phải nhiều chuyện một lần.

Bắt đầu lục tìm từ bàn sách, mặt lót dưới bàn y hận không thể lật lên nhìn thử. Mục tiêu tiếp theo là kệ sách, tất cả sách đều bị dọn xuống, không phát hiện dị thường gì, nên lại xếp lên. Tủ áo càng không cần nhắc tới, ngay cả con trùng cũng không phát hiện. Cuối cùng là phòng ngủ, mấy thứ trên giường đều cuộn hết lên, tỉ mỉ tìm kiếm, Vi Tiểu Bảo kia không phải thường xuyên tìm được các thứ dưới mặt giường sao, y cũng phải thử xem.

Nhưng rất hiển nhiên, Vi Tiểu Bảo vận khí không tồi. Y thì vận khí rất kém, trừ nghẹt một đống bụi, cái gì cũng không tìm được. Cuối cùng, y chuyển mục tiêu lên trên nóc. Có lẽ phía trên có thể giấu đồ cũng không chừng! Nhưng mà, nóc này cao như vậy, y kéo bàn, kê thêm ghế, vậy mà còn chưa đủ cao, không còn cách nào, lại lót thêm vài quyển sách, ta tìm ~~

“Ngươi nói y luôn tìm kiếm trong phòng?” Hiên Viên Cẩm khẽ híp mắt, hắn chỉ cảm thấy Tô Tử Trúc hiện tại biểu hiện rất quái dị, so với trước đây thì căn bản là hai người khác nhau. Hắn không chính diện bóc trần y, cũng là muốn xem thử y muốn diễn trò gì.

“Hồi tướng quân, Tô tiên sinh luôn tìm kiếm không ngừng, miệng còn lẩm bẩm kiểu như: Sao lại không có? Quả nhiên là quỷ nghèo! Xi tha (shit).” Hạ nhân cong lưng đáp lời chủ tử.

Hiên Viên Cẩm nhướng khóe môi: “Ngươi lui xuống đi.”

Người đó hành lễ, rồi nhanh chóng biến mất. Mà ý cười trên môi Hiên Viên Cẩm càng đậm: “Giỏi cho ngươi Tô Tử Trúc, ngươi rốt cuộc đang chơi trò gì?”

Muốn hắn tin tưởng y, sao có thể dễ dàng như vậy? Thân phận của y rốt cuộc thế nào, hắn còn chưa tra được, lại đánh mất binh phù. Đủ thứ chuyện hợp lại, cũng đủ lấy mạng y. Hiện tại không giết y, là muốn nhìn thử xem y còn có thể gây ra chuyện gì.

Tô Tử Trúc, ngươi mang đến kinh ngạc cho ta thật rất nhiều. Hiện tại lại còn diễn trò gì đây?

Lúc này trong mắt Hiên Viên Cẩm nào có một chút nhu tình hay sủng nhược. Hắn hai mươi ba tuổi làm tướng quân, chịu biết bao nhiêu khổ, chịu qua bao nhiêu tội, phải từng bước từng bước trèo lên địa vị hiện tại, trình độ thảm liệt trong đó không nghĩ cũng biết.

Hắn sao có thể dễ dàng tin tưởng một người chứ? Cho dù tán thưởng y, cho dù ái mộ y. Nhưng cũng sẽ không mất đi lý trí của hắn, tất cả những chuyện trước đây, cũng chẳng qua là vì mê hoặc người đó mà thôi. Nếu ngươi mắc lừa, thì chịu ngoan ngoãn giao ra binh phù, nếu không mắc lừa, vậy thì sau này tiếp tục đấu. Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!

Khi Hiên Viên Cẩm đẩy cửa ra, tim liền muốn nhảy ra ngoài. Tô Tử Trúc run run rẩy rẩy khiễng chân, tay với thật cao, hai tay không biết đang mò cái gì trên nóc.

Lăng Ngạo vốn đang chuyên tâm tìm kiếm, kết quả Hiên Viên Cẩm vừa đẩy cửa, y kinh ngạc, liền không ổn định, người từ trên chớp mắt té xuống, da ~

Hiện tại y sắp rớt xuống đất, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Hiên Viên Cẩm nhảy ra, hai tay mở rộng, ổn định đón được y vào lòng.

Lăng Ngạo vốn đang nhắm chặt mắt, đợi ngã bẹp xuống đất. Lúc này không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy có người đang mài răng bên tai mình. Mở mắt ra, nhìn thấy Hiên Viên Cẩm nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nói: “Ngươi đang làm gì!! Có biết rất nguy hiểm không?!”

Lăng Ngạo bị dọa co cổ, thanh âm này cũng quá lớn đi, gầm tới mức tai y ong cả lên. Hiên Viên Cẩm thở gấp phì phò phì phò, Lăng Ngạo đẩy đẩy hắn, cố gắng để tai mình khỏi phải nghe thấy tiếng tim đập như gỗ trống của hắn. Không khí này quái dị ghê ~

Rất lâu sau, Hiên Viên Cẩm mới bình ổn tức giận, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lăng Ngạo cúi đầu, binh phù mất rồi, Hiên Viên Cẩm không thể không phái người tra xét gian phòng của Tô Tử Trúc, hiện tại y làm như thế không cần nghi ngờ là uổng công vô ích. “Ta tìm binh phù.”

Hiên Viên Cẩm thở dài: “Đồ ngươi tự cất mà chính mình còn không nhớ sao?” Ở đâu ra người to gan tìm kiếm khoa trương thế này.

Làm sao đây? Những hành động này của y không phải quá không hợp tình lý sao, y sao lại nói dối ngu như vậy? “Ta nếu nói với ngươi, khi ta bị ngươi đè dưới thân, đầu đau muốn nứt mà ngất đi, đợi khi tỉnh lại thì không nhớ chuyện trước đây nữa, ngươi sẽ tin tưởng sao?”

Lý do này thật sự miễn cưỡng, nhưng y phải giải thích thế nào? Thực sự là không có cách nào nói như sự thật a!

Hiên Viên Cẩm nhìn chăm chăm y, lời nói dối như vậy mà ngươi cũng nói ra được? Tô Tử Trúc, ngươi xem ta là hài đồng ba tuổi sao? Không cần nói ngươi ẩn tàng sâu như thế, chỉ cần nói riêng về tính cách của ngươi, thanh lãnh cô ngạo, không đặt chuyện thế tục vào mắt, chỉ ngắn ngủi vài ngày liền biến thành bộ dáng này. Ngươi đang nói với ta, sau khi bị ta ôm, chịu đựng kích thích nên mới tính tình đại biến?

Tô Tử Trúc, ngươi quá xem thường ta rồi! Nhưng mà, nếu ngươi muốn diễn trò, vậy ta sẽ diễn cùng ngươi, xem thử ngươi còn có thể bày ra những trò gì!

“Ta tin!” Hiên Viên Cẩm mục quang thâm trầm kiên định, từng chữ đều lộ ra lòng kiên nghị của hắn. Điều này khiến Lăng Ngạo có cảm giác như trút được gánh nặng, ánh mắt hắn khẳng định như vậy, chắc là không phải giả đi.

Lăng Ngạo lớn như vậy rồi, nhưng không hiểu cách diễn trò, có gì cũng đều biểu hiện ra mặt, nếu nói y ba mươi tuổi, thì thật không có ai tin.

“Cảm ơn ngươi đã tin ta.” Lăng Ngạo ở kiếp trước là song tính luyến, tuy chưa kết hôn, nhưng cũng có người yêu cố định, mà trước khi y xảy ra chuyện đang qua lại với một nam nhân. Cho nên, đối với sự tiếp xúc của Hiên Viên Cẩm, y không có bao nhiêu phản cảm. Chỉ là khi triền miên cả hai người đều đạt được khoái cảm mới là cực đỉnh, nếu chỉ có đơn phương một bên, vậy y vẫn chọn lựa thiến phức đối phương.

Đương nhiên, trước khi làm những chuyện này, y phải bảo đảm mình còn sống đã. Nếu mệnh không giữ được, mà nhất thời làm bậy, thì không phải là hành động đúng đắn.

Tin ngươi sao? Lời nói này ngươi thế nhưng có thể nói ra? Ngươi dùng thái độ nào để nói ra lời này vậy? Tạm thời xem như ngươi nói thật đi, ta muốn xem thử ngươi chừng nào mới hạ màn?

“Tìm cả ngày, mệt rồi đi. Chúng ta đi dùng thiện thôi.” Hiên Viên Cẩm nhìn một đống thê thảm trong phòng, Tô Tử Trúc trước giờ luôn rất sạch sẽ chỉnh tề, sao có thể làm cho gian phòng thành ra thế này. Đây cũng là ngươi cố ý diễn sao?

“Được.” Hiên Viên Cẩm nói xong y liền cảm thấy thật sự là đói, trong bụng trống rỗng không có gì. “Trước đây ta thích kinh thi Phạn văn sao?” Sách trong gian phòng này hơn phân nửa là Phạn văn, y đoán Tô Tử Trúc nhất định là người rất thích kinh thi.

“Ân, rất thích, kinh thi Phạn văn trong gian phòng này tất cả đều là do ta tìm về cho ngươi. Cũng chỉ có khi đó ngươi mới cười với ta.” Hiên Viên Cẩm hồi tưởng lại ngày tháng trước đây, tuy có khổ sở vô pháp mở miệng cầu hoan, nhưng cũng coi như hai người sống chung hòa hợp, xưng huynh gọi đệ, có thể tâm tình trời cao đất rộng, không chút cố kỵ.

Mà bây giờ, giữa bọn họ đã không thể giống như trước kia. Ai cũng mang tâm tư riêng, ai cũng có dự tính riêng. Tuy hiện tại nhìn thì bình tĩnh, nói không chừng giây tiếp theo đã lấy bạo lực tương kiến.

Hiên Viên Cẩm thở dài trong lòng, nếu đến lúc đó, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi, tuy ngươi không thể thuộc về ta cả người lẫn tâm, nhưng ta cũng không cho phép người khác giành mất ngươi! Nếu phải hủy diệt thì cũng phải do ta hủy diệt ngươi!