Call Boy

Chương 38: Hoắc chính là gian tế

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Nghe Hoắc Chính nói xong, tôi lảo đảo lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch ra. Tôi cứ thắc mắc mãi không hiểu vì sao chị Du lại có thể biết rõ từng hành động của mình, chẳng ngờ kẻ theo dõi tôi lại ngủ cùng tôi trong một phòng kí túc.

Uổng cho tôi ngu ngốc coi cậu ta là bạn tốt tri kỉ, kể hết mọi chuyện giữa tôi và Chu Mạn Như cho cậu ta nghe. Nói không chừng

những phương pháp mà cậu ta mách cho tôi đều là chị Du dặn trước.

- Xin lỗi, dì là dì nhỏ của tôi, tôi cứ nghĩ là dì ấy sẽ không làm gì ảnh hưởng đến ông.

Cho nên mỗi ngày ông đều tận tình lừa tôi rồi nhìn tôi nhảy múa y như trêu một thằng hề?

Tôi muốn chửi ầm lên, thế nhưng chửi một trận hay đánh nhau một trận có thể thay đổi được tình hình trước mắt không?

- Sao bây giờ ông lại nói cho tôi biết?

- Tôi cảm thấy có lẽ chuyện cô Chu xin từ chức có liên quan đến dì nhỏ tôi.

Hoắc Chính dừng một chút rồi nói:

- Tuần trước dì ấy đến tìm tôi rồi ngày nào cũng hỏi thăm tin tức về ông, dì ấy còn dặn tôi không được nói cho ông biết nữa.

- Tôi không biết vì sao dì nhỏ lại thích cậu, nhưng dì ấy đáng thương quá, nên tôi…

- Nên ông bán hết thông tin về tôi cho chị ta? Ông cũng nói luôn cả việc chiều nay tôi đi xem phim với Chu Mạn Như đúng không?

Hoắc Chính “ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu:

- Dì nhỏ của tôi thích ông lắm, dù dì ấy làm gì với Chu Mạn Như thật thì tôi cũng mong ông tha thứ cho dì ấy với…

- Chị ta thích tôi thì kệ xác chị ta, chị ta cứ thích tôi thì tôi phải thích lại à? Huống hồ chị ta còn là gái đã có chồng, tôi không có

hứng làm hồ ly đực!

Tôi nổi giận đùng đùng.

Tôi tha thứ cho chị ta á? Tha thứ cho chị ta rồi Chu Mạn Như có ở lại với tôi không?

- Ai bảo dì nhỏ tôi là gái đã có chồng? Dì ấy đã lấy chồng đâu?

Hoắc Chính ngẩng lên phản bác một câu yếu ớt.

- Còn dám lừa tôi, dì nhỏ ông chưa lấy..

Nói được một nửa thì tôi nhớ tới cảnh tượng mình thấy khi đến nhà chị Du. Đó rõ ràng là căn chung cư của một người còn độc

thân. Nếu chị Du kết hôn rồi, nhà lại giàu như thế thì làm sao có thể ở căn hộ nhỏ như thế được?

Nói cách khác, chị Du đã gạt tôi ngay từ đầu. Chị ta căn bản chẳng có chồng con gì hết, có khi chính chị ta mới là hồ ly tinh ấy.

Chị ta muốn cướp chồng người khác, mà người kia chính là Chu Mạn Như!

- Lúc trước tôi bảo ông là thấy Chu Mạn Như thẩm du trong văn phòng cũng là lừa ông đấy, dì nhỏ bảo tôi nói thế.

Tôi không biết Hoắc Chính còn lừa tôi bao nhiêu việc nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn gặp Chu Mạn Như để hỏi cho rõ rốt cuộc chuyện là

thế nào mà thôi!

Tôi chạy đến dưới lầu nhà Chu Mạn Như và gọi to tên cô hết lần này đến lần khác, gọi mãi đến khi giọng khản đặc. Tôi cứ hi vọng

mình sẽ gặp được Chu Mạn Như như lần trước, thế nhưng lần này dường như ông trời cũng muốn trêu đùa tôi. Chưa tới hai phút

sau, bầu trời đang trong xanh bỗng kéo mây mờ mịt, sấm sét vang rền, và rồi từng hạt mưa to như hạt đậu tầm tã trút xuống.

Tiếng gọi của tôi bị màn mưa nuốt chửng và tâm trạng tôi cũng u ám hệt như màn trời lúc này. Trời cũng muốn trêu ngươi tôi!

Tôi không muốn về kí túc gặp Hoắc Chính, không đến được nơi có Chu Mạn Như, chỗ của chị Du lại càng khỏi bàn. Bây giờ tôi mới

bi ai phát hiện ra một điều, ấy là trời đất bao la là thế, mà tôi chẳng chốn dung thân.

Tôi đội mưa to chạy về bệnh viện. Mẹ tôi ngủ say trên giường bệnh. Tôi bỗng nhiên sợ hãi, sợ rằng mẹ sẽ cứ thế bỏ tôi đi mất.

Không biết vì lạnh hay vì sợ mà cả người tôi run lên bần bật. Tôi móc điện thoại ra, tốn rất nhiều sức mới bấm được số gọi cho chị

Du:

- Alo, tôi muốn lấy hai mươi vạn!