Call Boy

Chương 21: Lại nhận việc làm tiền

Dịch: Lãng Nhân Môn

- Cô Chu, em muốn theo đuổi cô!

Tôi gọi ầm lên, thế nhưng chỉ có cánh cửa sổ nhà cô Chu là vẫn đóng im ỉm.

Chẳng lẽ làm đến thế rồi mà vẫn không được sao? Nỗi thất vọng dâng lên trong lòng tôi.

- Cô Chu, dưới lầu có nam sinh tỏ tình với cô kìa, cô đồng ý với người ta đi!

- Cô Chu gật đầu cho người ta vui kìa!

Tôi không ngờ những người xa lạ này lại giúp mình. Có lẽ không ít người trong số họ chỉ ôm tâm trạng xem kịch vui mà thôi.

Nhưng dù sao thì họ cũng giúp tôi tin tưởng thêm một chút.

- Cô Chu, em muốn theo đuổi cô!

Tôi gọi đến khản cả cổ mà Chu Mạn Như vẫn không chịu xuống. Một vài người thấy chẳng có gì vui thì chui đầu vào đóng cửa sổ

lại, còn vài người khác thì khuyên tôi:

- Thôi nhóc mày đừng gọi nữa, gái đẹp đâu chẳng có, tội gì quấn một nàng!

Tôi không thèm nghe mà cứ thế gọi tiếp, rồi cảm thấy như trong cổ họng mình bốc lên một luồng lửa cháy. Tôi không tin Chu

Mạn Như sẽ tuyệt tình đến thế. Trong giờ khắc này đây, tôi đã quên nhiệm vụ của chị Du, quên Chu Mạn Như là người thứ ba phá

nhà kẻ khác, tôi đã thực sự coi cô là đối tượng của mình rồi!

Cuối cùng trời không phụ lòng người, trên cửa sổ nhà Chu Mạn Như xuất hiện một bóng người. Tôi biết đó là cô đang đứng đấy

nhìn tôi. Có lẽ cô cũng không biết vì sao tôi lại đột nhiên tỏ tình với mình.Thế nhưng tôi lúc này đây rất mực thật lòng, và cô cũng

dần dần bị lòng thành của tôi làm cho cảm động!

- Em đừng gọi nữa.

Không biết Chu Mạn Như đã xuống trước mặt tôi từ lúc nào. Có lẽ vì mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi tĩnh tâm nên trạng thái của cô lại

khôi phục đến mức tốt nhất.

- Cô Chu…

Tiếng nói của tôi ngưng bặt lại. Chu Mạn Như đưa nước cho nhưng tôi rầy rà không nhận. Tôi cứ thế nhìn cô. Đây là lần đầu tiên

tôi nhìn kĩ cô ở khoảng cách gần như thế.

Từ mấy năm trước tôi đã biết cô xinh đẹp nhường nào. Nhưng dưới ánh trăng, vẻ đẹp của cô lại thấm hương vị khác. Ánh trăng

luồn qua kẽ tóc hắt lên gương mặt cô những bóng mờ, tô điểm cho cô như một tiên nữ bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nhân

gian.

Có thể nói cô và chị Du là hai kiểu người đẹp hoàn toàn tương phản. Chị Du nóng bỏng phóng khoáng và quyến rũ một cách rất

đàn bà, hệt như một yêu tinh hút tinh huyết đàn ông, còn Chu Mạn Như thanh tú lạnh lùng tựa tiên tử chẳng vương khói lửa nhân

gian vậy. Thậm chí có lúc tôi còn cảm thấy chị Du giống kẻ thứ ba hơn Chu Mạn Như nhiều!

- Thất thần gì thế? Tôi xuống rồi, em có chuyện gì thì mau nói đi.

Chu Mạn Như đưa nước cho tôi rồi nói.

- Em…

Tôi vừa mở miệng thì đã thấy cổ họng rát bỏng, giọng nói chẳng khác gì giấy ráp mài lên mặt bàn.

- Thôi.

Chu Mạn Như cau mày. Tôi cho rằng cô muốn tước đi cơ hội mà tôi khó khăn lắm mới tranh thủ được, bèn vội vã lóng ngóng

trình bày suy nghĩ của mình.

- Trưa mai gặp nhau ở quán café Ấn Tượng Xưa đi.

Nói xong, cô chẳng thèm để ý đến động tác khôi hài của tôi nữa mà quay người đi thẳng lên tầng.

Rốt cuộc tôi cũng thở phào nhẹ nhõm rồi đặt mông ngồi bệt xuống. Chuyện vừa rồi không chỉ khảo nghiệm thể lực của tôi mà còn

thách thức cả tinh thần tôi nữa. May mà cuối cùng thì tôi cũng thắng keo này. Bao nhiêu cố gắng không uổng phí mà!

Tôi không nói tin này cho chị Du, thứ nhất là vì sợ chị lại bày trò, thứ hai là bởi khi giúp chị Du làm việc này thì trong lòng tôi

luôn có chút cảm giác tội lỗi. Nghe theo quyết định của trái tim mình, tôi định ngày mai sẽ đến gặp Chu Mạn Như một mình.

Khi rời tiểu cư của Chu Mạn Như thì đã muộn lắm rồi, mà mấy hôm nay chẳng làm ăn được gì. Tôi bèn quyết định chạy tới Ngũ

Quang Thập Sắc nhận việc làm, lấy tiền sửa sang tút tát để ngày mai gây ấn ượng tốt cho Chu Mạn Như.