Dịch: Lãng Nhân Môn

Sau đêm đó, tiểu khu Hưng Linh trở thành nơi tôi chăm đến nhất ngoài trường học. Chị Du cho tôi một tấm thẻ vào cổng của tiểu khu Hưng Linh, còn thuê một căn hộ ngay đối diện căn hộ của chồng mình cho tôi tiện bề quan sát.

Đôi khi tôi không hiểu được chị Du muốn làm cái gì, nếu chỉ muốn tôi dụ dỗ Chu Mạn Như để cô tránh xa chồng mình ra thì đâu cần phải làm đến mức này.

Hành vi của chị Du giống như đang thu thập chứng cứ để giành lấy thêm nhiều tài sản khi ly hôn vậy.

Từng ngày từng ngày trôi qua, nhưng Chu Mạn Như không xuất hiện trong tiểu khu này nữa. Tôi báo tin cho chị Du, chị Du chỉ bảo tôi tiếp tục theo dõi. Tôi thì có thể từ từ, nhưng mẹ tôi lại không đợi được!

Hôm nay khi tôi tới bệnh viện thì bác sĩ đã ra tối hậu thư. Mười ngày. Trong mười ngày mà tôi không gom đủ tiền thì đến thần tiên cũng phải bó tay.

Sau một hồi suy nghĩ thì tôi quyết định là mình không thể cứ ngồi ôm cây đợi thỏ thế này được, biết đến đời nào mới chụp được ảnh cho chị Du đây? Mục đích của chị Du là làm cho Chu Mạn Như thích tôi rồi rời khỏi ông xã của chị, còn ảnh chụp chỉ là yêu cầu nhỏ kèm thêm thôi. Thế thì chẳng bằng tôi chủ động tấn công, mau chóng chiếm được tình cảm của Chu Mạn Như, đến lúc đó hoàn thành nhiệm vụ rồi đòi tiền chị Du cũng đỡ ngại.

Tôi hạ quyết tâm rồi chạy về trường, đi hỏi thăm những thứ mà Chu Mạn Như yêu thích. Chị Du ghét cay ghét đắng Chu Mạn Như nên đương nhiên là không tìm hiểu xem cô thích gì rồi, trong tư liệu mà tôi có chỉ ghi mỗi hoàn cảnh gia đình và nơi công tác của cô mà thôi.

Theo lý mà nói thì hỏi thăm chị Du về vấn đề này là nhanh gọn nhất, bởi vì chị Du từng là bạn học có quan hệ thân thiết với Chu Mạn Như cơ mà. Chắc hẳn chị Du phải biết rõ Chu Mạn Như thích gì ghét gì chứ.

Nhưng tôi lại sợ nếu chị Du biết tôi hỏi thăm sở thích của Chu Mạn Như thì sẽ hiểu lầm. Đàn bà điên lên thì đáng sợ lắm, huống hồ còn là loại đàn bà bị bạn học của mình cướp chồng. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra, tôi mà đi hỏi chị Du vụ này thì chị không trở mặt băm xác tôi là tốt lắm rồi, đừng nói đến đòi được hai chục vạn.

Mục tiêu đầu tiên của tôi là Hoắc Chính. Hoắc Chính là thánh học trong phòng ngủ của tôi, cái danh hiệu này cũng không phải chỉ để gọi cho sang mồm. Chẳng những cậu ta được các thầy cô môn chuyên ngành yêu quý mà còn giành được cảm tình của giảng viên môn học tự chọn. Chu Mạn Như luôn thiên vị sinh viên chăm học giỏi giang, Hoắc Chính là thằng nổi bật trong đám đó nên Chu Mạn Như thích cậu ta lắm. Nếu hỏi trong lớp đứa nào có quan hệ tốt với Chu Mạn Như nhất thì chắc chắn là Hoắc Chính chứ chẳng còn ai.

Tôi nhịn nỗi đau cắt thịt, mua hai mươi đồng chân gà trong t iệm ăn đối diện cổng trường về cúng cho Hoắc Chính để biểu đạt thành ý. Hồi khai giảng, khi biết Hoắc Chính thích ăn chân gà thì mấy anh em trong phòng kí túc đều trêu cậu ta, thế mà cậu ta lại nói rất nghiêm túc rằng ăn chân gà có thể tu thân dưỡng tính, và đặc biệt là còn có thể tôi luyện kiên nhẫn và sức mạnh ý chí nữa. Trên thực tế thì đúng là sức nhẫn nại của Hoắc Chính dai hơn người thường nhiều.

- Đồ giai ngành kia, ông tính noi gương thánh học tôi đây hả?

“Giai ngành” là biệt danh của tôi, đám bạn cùng phòng ngủ đều gọi tôi như vậy. Tuy nghe có hơi sai sai nhưng mãi cũng quen dần.

- Nói bậy gì đấy, tôi mua để hiếu kính thánh học nhà mình thôi mà!

Nói đoạn, tôi dâng túi chân gà lên như hiến vật quý.

- Tự dưng tốt bụng, chả cướp cũng gian!

Hoắc Chính đọc quyển sách trên tay, không thèm nhúc nhích, ấy vậy mà mắt thì cứ đảo láo liên sang phía này.

- Nói thế khách khí quá, lòng thành của tôi với ông có trời đất chứng minh, có nhật nguyệt chứng giám mà!

- Thôi đi ông, mau nói xem có vụ gì, bắn phao thì dẹp nhé, lần trước chỉ vì bị ông mê hoặc mà tôi cũng bị vạ lây theo!

Hoắc Chính cướp chân gà khỏi tay tôi rồi bốc một cái ra ăn:

- Vị ngon đó, mua ở đối diện cổng trường hả?

- Không hổ là thánh, cái quái gì cũng không trốn thoát pháp nhãn của ông!

Thấy đối phương tợp liên hồi, tôi mới hít sâu một cái rồi nói mục đích của chuyện lần này:

- Thằng em này đúng là có chuyện cần ông anh hỗ trợ đây.

Hoắc Chính tỏ vẻ “quả nhiên là thế”, nhưng động tác trên tay thì chẳng ngừng lại chút nào.

- Ông yên tâm, lần này tôi không bắt ông ném phao nữa đâu, chỉ có một vấn đề…

Nói được một nửa, tôi lôi Hoắc Chính vào buồng vệ sinh trong phòng kí túc:

- Tôi hỏi ông nhé, cô Chu nhà mình thích cái gì?

- Cô Chu nào?

Hoắc Chính đang ở trong WC mà vẫn không quên chân gà trên tay.

- Cô Chu Mạn Như ấy!

- Ông hỏi cô Chu làm gì?

Hoắc Chính lơ đãng hỏi lại:

- Đừng bảo ông thích cô ấy đấy nhá!

Tôi gật đầu:

- Ừa đó, tôi chuẩn bị theo đuổi cô ấy đây.

Tôi biết là Hoắc Chính rất thông minh, cho dù bây giờ tôi không nói thẳng với cậu ta thì sớm muộn gì cậu ta cũng vẫn biết, chẳng thà bày tỏ thật lòng luôn, biết đâu tới lúc nào đó lại cần cậu ta giúp đỡ thì sao.

- Ông nói gì cơ?

Hoắc Chính nghe xong thì kêu toáng lên, chân gà trong tay cũng rơi tạch xuống đất.

- Hai thằng trong WC để ý tí đi, làm trò đồi bại giữa ban ngày ban mặt mà còn muốn rên cho cả thế giới biết à?

- Giai ngành ơi, ông chả biết thương thánh học nhà mình gì cả, mạnh bạo cưỡng râm không phải là tác phong quân tử đâu nhá!

- Tiên sư bây, cút!

Hoắc Chính réo ra ngoài. Sau đó lại nhìn tôi với vẻ kinh ngạc cứ như muốn nhìn xuyên qua người tôi luôn:

- Ông nói thật hả?

- Thật chứ sao nữa, thật hơn vàng 999 luôn!

Tôi phẩy tay ngượng ngùng:

- Thôi đi ông, biết rồi thì mau nói cho anh em đi!

- Tôi không rành món này đâu.

Hoắc Chính lắc đầu.

- Sao mà không rành được, chẳng phải quan hệ của ông với cô Chu tốt lắm à?

- Ông nói gì đấy, tôi với cô Chu chỉ có quan hệ giảng viên sinh viên bình thường thôi!

Hoắc Chính khựng lại một chút rồi bỗng đỏ mặt như vừa nhớ tới cái gì. Lát sau cậu ta nói tiếp:

- Nhưng mà có một lần tình cờ tôi thấy vụ này, mà nói có khi ông không tin.

- Vụ gì?

- Tôi… tôi thấy cô Chu thẩm du trong văn phòng!