Call Boy

Chương 10: Chu Mạn Như

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Khi tôi và Hoắc Chính đến lớp học thì những hàng ghế đầu đã chật kín người, chúng tôi đành ngồi ở hàng ghế thứ tư từ cuối lên. Hoắc Chính chính là thánh học trong phòng ngủ của chúng tôi đó.

Chẳng ba lâu sau thì một người phụ nữ già dặn mạnh mẽ cầm giáo án bước vào lớp. Cô chính là cô Chu – Chu Mạn Như.

Tuy cô Chu rất đẹp nhưng lại không thích trang điểm, luôn cho người ta ấn tượng về một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập. Đừng nói đến dụ dỗ đàn ông có vợ, đàn ông bình thường còn không đến gần cô nữa là. Tôi thật sự không tưởng tượng được cô Chu lại là con giáp thứ mười ba, nhưng vẻ mặt của chị Du rất thật lòng… Thế là tôi lại lâm vào mâu thuẫn.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ mông lung thì Hoắc Chính bên cạnh đẩy tay tôi một cái.

- Gì đấy?

Tôi nghi hoặc hỏi.

- Bạn Triệu Kiện, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.

Giời biết cô vừa hỏi cái quái gì, tôi mắng thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bé ngoan. Chắc chắn là ban nãy thiếu tập trung nên bị tóm rồi.

Tôi đánh mắt cầu cứu Hoắc Chính, ai dè Chu Mạn Như đã đi thẳng tới trước mặt tôi. Nhìn gần thế này tôi lại càng thấy cô xinh đẹp, đúng là không uổng tôi coi cô là nữ thần suốt ba năm trời!

Có lẽ vì thấy tôi lại thất thần nên Chu Mạn Như đập mạnh lên bàn rồi nói với giọng lạnh lùng:

- Tan học lên phòng làm việc của tôi!

Học sinh luôn ôm lòng sợ hãi trời sinh đối với giáo viên, dù là học sinh tiểu học hay sinh viên đại học cũng chẳng khác gì nhau.

Nếu là người khác bị thầy cô gọi lên văn phòng thì chỉ sợ đã chủ động nhận lỗi để được khoan hồng rồi, thế nhưng với tôi mà nói thì đây lại là một cơ hội, một cơ hội có thể thâm nhập và tìm hiểu Chu Mạn Như.

Toi muốn biết rốt cuộc thì Chu Mạn Như có chen chân vào gia đình người khác thật hay không. Nếu chỉ dựa vào lời của chị Du thì không được chuẩn xác cho lắm, tôi phải thấy tận mắt mới tin được.

Sau khi Chu Mạn Như đi rồi, Hoắc Chính lấy quyển sách che trước mặt tôi như đang thảo luận vấn đề gì đó, thực ra lại ngầm nói nhỏ trêu tôi:

- Ông chẳng giống Triệu Kiện trong cảm nhận của tôi gì cả.

- Trong cảm nhận của ông thì tôi phải thế nào mới đúng?

Tôi buồn chán hỏi lại. Chu Mạn Như dạy một môn học tự chọn chẳng chút thú vị, nếu không phải vì cô đẹp thì cơ bản không có mấy người chọn môn này, chứ nói gì đến việc chuyên cần lên lớp.

Phải biết rằng nhiều người chọn môn học là để cho đủ học phần thôi chứ chẳng thèm đi học, chỉ chờ góp mặt mỗi đợt thi cuối kì. Đây cũng là lí do nhiều thầy cô khác hay nói xấu sau lưng Chu Mạn Như rằng cô lên lớp phô trương lẳng lơ.

- Triệu Kiện trong cảm nhận của tôi lúc này hẳn phải chủ động nhận lỗi, hứa lên hứa xuống rằng không tái phạm và cúi đầu ngắm cặp giò của cô Chu mới chuẩn.

Sau khi tan học, tôi đi với cô Chu lên văn phòng của cô. Chu Mạn Như chỉ là một giảng viên bình thường nên văn phòng cô chung với nhiều thầy cô khác. Lúc tôi vào đến nơi thì thấy giảng viên cuối cùng trong văn phòng cũng vừa đi về.

Chu Mạn Như giảng đạo cho tôi một bài tràng giang đại hải ngàn năm như một, đại để là em đừng tưởng em lên đại học rồi thì có thể bỏ bê việc học hành, em làm như thế là không xứng đáng với số tiền học phí và tiền sinh hoạt mà bố mẹ chu cấp cho…

Cuối cùng, Chu Mạn Như kết luận:

- Em về suy nghĩ cho kĩ đi, tiết sau tôi sẽ xem xem biểu hiện của em thế nào.

Khi Chu Mạn Như giảng đạo thì tôi cũng đánh giá lại cô. Nhìn kiểu gì tôi cũng không thấy cô có dáng dấp của con giáp thứ mười ba.

- Sao em còn chưa về đi?

Tôi không đáp lại câu hỏi của cô mà nói một câu khác:

- Cô Chu đẹp thật đó.

Trên thực tế thì tôi cũng không hiểu vì sao mình lại nói thế nữa. Bình thường Chu Mạn Như toàn dùng hình tượng nghiêm khắc để đối đãi với người khác, cho nên còn có biệt danh là Diệt Tuyệt Sư Thái nữa kia. Có điều tôi chẳng thấy cô giống Diệt Tuyệt Sư Thái chút nào, Diệt Tuyệt Sư Thái làm sao mà đẹp như vậy được, chỉ có tính cách của cô là tương tự bà ta thôi.

Tôi cứ nghĩ là mình không thoát khỏi một trận răn dạy nữa, bèn cúi đầu chuẩn bị ăn mắng nhớ đời. Ai ngờ cô Chu lại im lựng hồi lâu. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của cô. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã vội vàng rời mắt đi rồi nói với vẻ hơi kích động:

- Mau ra ngoài đi, cô cũng phải về rồi!

Cho dù ban nãy chỉ đối mắt với nhau một khoảnh khắc ngắn ngủi, thế nhưng tôi lại đọc ra vô số tình cảm phức tạp đan xen trong mắt của Chu Mạn Như. Trong ánh mắt ấy có tình cảm, có hoài niệm, có đau thương, có vui vẻ, còn có rất nhiều những điều khác nữa. Tôi không rõ cô đang nhớ đến ai, thế nhưng rõ ràng là cô đang nhìn xuyên qua tôi mà nghĩ đến một người khác.