Sáng sớm, Tống Sư Yểu tỉnh dậy, Evans vẫn còn chưa tỉnh.
Tống Sư Yểu đã quen ngủ ở bên ngoài, bởi vậy mà giấc ngủ cũng không tệ, ít nhất tinh thần rất phấn chấn.
Vì anh trai chỉ là tên chỉ biết ngoan ngoãn đợi ăn, Tống Sư Yểu tỉnh dậy bèn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, vào rừng tìm đồ ăn xem ra khá dễ dàng, mẹ thiên nhiên ban tặng rất nhiều thứ, chỉ cần bạn có đủ kiến thức biết bản thân nên làm gì thôi.
Tống Sư Yểu tìm được một chiếc tổ chim gõ kiến, gõ vài cái lên thân cây, nghe được âm thanh trống rỗng, vậy là bèn lấy đá đục ra một cái lỗ, duỗi tay vào, chỉ thấy trong lỗ lộc cộc lăn ra rất nhiều hạt dẻ rừng, Tống Sư Yểu nhặt lấy một nắm to, dùng cành cây và lá cây bọc vào. Tránh để chim gõ kiến cực khổ kiếm đồ ăn lại bị sóc giành mất.
Cô lại hái được mấy quả chuối rừng và hoa quả. Khi trở về, cô thấy một cây liễu không tồi, nhặt lên bẻ, thử độ mềm dẻo, cảm thấy rất hài lòng nên xách theo về.
Evans vẫn còn đang ngủ, không biết tối qua mấy giờ ngủ, khi anh tỉnh dậy thì bữa sáng đã xong rồi. Tống Sư Yểu dùng liễu làm thành một cây cung, tháo một chiếc dây giày trang trí trên giày anh ra buộc lại. Lúc này đang dùng trụ cây hương bồ nhổ ngày hôm qua làm mũi tên.
Hương bồ là thứ đồ tốt, phần nhung trên đầu có thể dùng để nhóm lửa, trụ lại vừa thẳng vừa cứng, có thể dùng làm mũi tên, thậm chí gốc của nó đào ra còn có thể ăn được.
“Em gái.” Đầu tóc Evans rối tung, có chút ngây ngô gọi một tiếng.
“Buổi sáng tốt lành.” Tống Sư Yểu mỉm cười với anh, dùng đá lửa gọt những viên đá nhỏ trở nên sắc bén, cố định nó vào bên trụ hương bồ, sau đó dùng lông chim nhặt được cố định vào một bên khác, một mũi tên được hoàn thành.
Tống Sư Yểu đứng lên, đặt mũi tên lên cung, đi tới bên dòng suối nhỏ, nhắm chuẩn vào một con cá đang bơi dưới nước. Cô kiên nhẫn chờ đợi, giống như một thợ săn cực kỳ kiên trì.
“Vèo!”
“Phụt!”
Mũi tên bắn vào nước, mặt nước lập tức trấn động, Tống Sư Yểu nhấc mũi tên lên, một con cá đang giãy giụa trên đó.
“Vãi, lợi hại quá vậy!”
“Lại học được rồi, em gái thật giỏi.”
“So với bên kia, ở đây thật thoải mái.”
“Đám người Văn Châu Liên sớm nghe lời Tống Sư Yểu thì có phải xong việc rồi không, giờ đều do tự mình chuốc lấy.”
“Ít nhất thì ba đứa trẻ kia vô tội, hy vọng Tống Sư Yểu có thể giúp chúng.”
“Bộp bộp bộp bộp….” Evans vỗ tay.
Tống Sư Yểu hơi ngại ngùng mỉm cười: “Đây là kỹ năng mà mỗi chuyên gia sinh tồn hoang dã đều phải nắm chắc.”
“Nhưng không phải chuyên gia sinh tồn hoang dã ngoại nào cũng biết nhiều thứ như vậy.” Evans giơ ngón tay cái lên.
Ăn bữa sáng xong, làm một mũi tên, Tống Sư Yểu mở vòng tay ra xem, phát hiện đám người Văn Châu Liên đã phân tán. Phân ra rất rộng, giống như đang tạm thời tản ra tìm đồ ăn vậy.
“Bọn họ phân ra?” Evans liếc mắt nhìn thoáng qua, anh cũng cảm thấy kỳ lạ: “Mấy người này có rất nhiều đồ dùng chung, phân ra hành động như vậy, không sợ chết sao.”
Trong rừng nguy hiểm trùng trùng, không phải nơi mà những người không thể nhóm lửa khi không có bật lửa có thể sinh tồn, dù uống một ngụm nước suối nhỏ, nói không chừng có thể vì nước nhiễm khuẩn mà nôn mửa dẫn đến sốc. Đã thế những người này đều là các ngôi sao nổi tiếng sống trong nhung lụa.
Tống Sư Yểu nhíu mày.
“Em gái thông minh như vậy, nhất định đã đoán được chuyện bọn họ gặp phải gấu rồi.”
“Bên đó tối qua thật sự quá đáng sợ, quá thảm khốc, không biết em gái có cách gì giúp họ không, thấy hơi đáng thương.”
“Thiên kim thật sẽ giúp sao? Đám người đó luôn đứng về phía thiên kim giả, nói không chừng biết Thường Trân Trân chết rồi sẽ rất vui đấy.”
“Có lẽ gặp nguy hiểm gì rồi, chỉ mong không phải thật sự gặp gấu.” Tống Sư Yểu quay đầu nói với Evans: “Em thấy đám người Lễ Tuyền cách chúng ta không quá xa, em tới xem xem, anh ở đây đợi em.”
“Anh đi cùng em.” Evans không yên tâm.
Tống Sư Yểu không để ý tới anh, trở tay lấy con dao dài treo trên ba lô đưa cho Evans: “Anh đi theo em sẽ vướng víu, ở đây đợi em đi. Suối này có tôm, chứng tỏ nước tương đối sạch, nhưng nước ở đây quanh năm không có ánh mặt trời chiếu vào, uống cũng rất nguy hiểm, thế nên không thể uống trực tiếp, phải nấu ít nhất năm phút. Đốt củi có thể khiến lũ rắn không tới gần anh, anh đợi chút có thể tự mình rải…”
Evans không cần dao, sợ cô gặp nguy hiểm: “Cái này em mang theo đi.”
“Không cần đâu.” Tống Sư Yểu xách cung lên, nhét một bó mũi tên vào ba lô sau lưng, xoay người chạy đi. Evans lo lắng đứng nguyên tại chỗ, sợ vướng víu tay chân cô, cuối cùng cũng không đuổi theo.
Tống Sư Yểu trải qua rèn luyện nhiều năm, có kinh nghiệm phong phú với cuộc sống hoang dã, đi đường tắt thế nào, thậm chí tư thế xuống núi nhanh nhất ra sao cũng đều đã quen. Lúc ở cùng Evans, chăm sóc Evans, tốc độ hành động của cô tương đối chậm, hiện giờ chỉ có một mình, cô chạy với tốc độ rất nhanh. Mà đồng thời cô có thể vừa chạy vừa duy trì cảnh giác và suy nghĩ, thỉnh thoảng dừng lại nhặt cái gì đó, hoặc là quan sát bốn phía xung quanh.
Tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, chân tay mảnh khảnh có sức mạnh động lòng người, uyển chuyển, nhẹ nhàng, nhanh chóng như một con mèo rừng, tinh quái, xinh đẹp mà lại có lực công kích.
Không biết có bao nhiêu người trước màn hình bị dáng vẻ nhanh nhẹn soái khí của cô đánh trúng tim.
...
Bên kia, Lễ Tuyền, Mạnh Thông cùng với Vệ Thư đang ở cùng nhau, mấy đứa nhỏ vô cùng chật vật, trên mặt bị thương vì mấy cành cây cứa qua, quần áo cũng rách nát, cả người vết thương chồng chất, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
Lúc này, ba thiếu niên dựa lưng vào nhau, dán chặt lấy nhau, nắm chặt đá lửa Tống Sư Yểu đưa cho trên tay, cái này khiến bọn họ có chút cảm giác an toàn. Bọn họ sợ hãi tới mức không ngừng nuốt nước miếng, hai mắt cũng run rẩy, chân cẳng giật giật.
Chỉ thấy ba con sói nhìn chằm chằm họ như hổ rình mồi, đôi mắt tràn đầy dã tính săn mồi, thèm nhỏ dãi nhìn họ.
Vệ Thư sợ hãi không ngừng chảy nước mắt: “Em… em sợ…”
“Mọi người nghe anh nói.” Mạnh Thông lớn nhất, cố nén nỗi sợ hãi, đảm nhận trách nhiệm lãnh đạo: “Chúng ta từ từ lui về gốc cây kia, Vệ Thư trèo lên trước, sói không biết trèo cây đâu. Sau khi Vệ Thư leo lên, chúng ta sẽ chặn nó.”
“Anh….” Lễ Tuyền nghe vậy lập tức muốn khóc.
“Đừng khóc, nghe anh, đi thôi.”
Nghe lời chỉ dẫn của Mạnh Thông, ba thanh niên trẻ tuổi di chuyển về phía cây, ba con sói cũng đi theo, thậm chí còn ép sát hơn trước đây, việc đánh giá ba con mồi đã sắp hoàn thành… muốn trực tiếp tấn công hay đợi đồng bọn tới.
Sau đó, nói thì dễ, nhưng làm thì không đơn giản như vậy, Vệ Thư chưa từng trèo cây, từ tối qua tới giờ chưa được nghỉ ngơi, luôn liều mạng tháo chạy, hiện giờ còn có ba con sói rình rập, chân mềm nhũn không có chút sức lực, không trèo lên nổi.
Mạnh Thông lo đến mức hai chân run lập cập, bảo Lễ Tuyền trèo lên, Lễ Tuyền cũng không trèo được, Mạnh Thông lại không thể để lại em trai và Vệ Thư để tự mình trèo lên.
Sói không cho họ nhiều thời gian, chúng đã xác định ba người là con mồi yếu ớt có thể săn gϊếŧ, hạ thấp thân mình há mồm chuẩn bị tiến tới cắn người.
“A a a a a a a tránh ra tránh ra!” Liều mạng múa may ném trúng hàm răng bọn sói, cục đá suýt chút nữa đập rớt bộ nanh của chúng, thành công khiến chúng tạm thời lui về sau cảnh giác.
Nhưng sói là sinh vật một khi đã phát động tấn công sẽ không dễ dàng dừng lại, chúng lại một lần nữa tiến lên phía trước.
Tuyệt vọng tột cùng và nỗi sợ hãi mãnh liệt đã ăn mòn trái tim thiếu niên, ý chí chiến đấu cũng bắt đầu hao mòn như nhiệt độ cơ thể, chỉ còn lại giãy giụa theo bản năng không mang theo bất cứ hy vọng gì.
Đám sói nhe nanh múa vuốt há to miệng, mang theo hơi thở đẫm máu nhào tới, Mạnh Thông chặn trước mặt em gái và em trai, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Vèo!”
Một mũi tên xuyên qua, xé rách không khí, bắn thật mạnh vào người con sói. Cái miệng há to của nó đột nhiên phát ra tiếng rêи ɾỉ, tiếp đất rồi cảnh giác lui về sau.
Các mũi tên nhanh chóng bắn tới hàng loạt. Mũi tên làm từ đá, không cẩn thận đập vào chân còn đau, huống hồ là dùng sức bắn tới, ba con sói đều lần lượt trúng tên mấy lần, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ, cảnh giác liên tục lùi về sau.
Ánh mắt ba thiếu niên lóe lên vẻ mừng rỡ, nhìn qua, quả nhiên thấy Tống Sư Yểu.
Tống Sư Yểu chậm rãi đi ra, trên tay còn kéo cung tên, ánh mắt sắc bén, hung hãn mà đầy lực công kích nhìn chằm chằm ba con sói. Đồng thời nói với ba người: “Đối diện với con sói, từ từ lui về phía sau chị.”
Gặp được sói ở nơi hoang dã thì tuyệt đối không được quay lưng về phía nó, nhất định phải đối mặt với nó, nhìn thẳng hai mắt, không thể sợ hãi, một khi để nó phát hiện ra nỗi sợ của bạn, bạn sẽ xong đời.
Ba người thấy Tống Sư Yểu xuất hiện, lập tức yên tâm, trong lòng họ, Tống Sư Yểu cực kỳ có quyền uy và chỗ đứng, cô hiểu cách sinh tồn ở đây hơn bất kỳ ai.
Họ nghe lời đối mặt với ba con sói, từ từ lùi về phía Tống Sư Yểu. Lúc này, ba con sói vẫn như không có ý từ bỏ, vẫn đang cảnh giác, không từ bỏ ý định đi theo.
Nhưng chúng vừa tiến về phía trước một bước, mũi tên trên tay Tống Sư Yểu liền bắn tới, chúng lập tức thu chân về, ba con sói coi Tống Sư Yểu thành ba người kia, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ngay sau đó, dưới ánh mắt của cô, nó cảnh giác đứng tại chỗ.
Ba người lùi về sau Tống Sư Yểu, Tống Sư Yểu mới chậm rãi buông cung tên, xoay người, bình tĩnh dắt họ rời đi.
Ba con sói đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng Tống Sư Yểu, cuối cùng không đuổi theo nữa.
Đi một đoạn dài, xác nhận sói không đi theo, Tống Sư Yểu mới khẽ thở phào một hơi. Dù là livestream chương trình đảo sinh tồn hay là livestream chương trình thẩm phán, tất cả khán giả đều vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Không khí vừa rồi quả thật quá căng thẳng, quá đáng sợ.
Ngay sau đó, bình luận trên màn hình lại điên cuồng lên.
“A a a a a Tống Sư Yểu soái quá đi!!!”
“Ánh mắt đó bắn trúng tim tôi!”
“A a a a a a a a Yêu rồi yêu rồi!!”
Ba người trẻ tuổi sớm đã lệ rơi đầy mặt, họ thật sự đã phải chịu nỗi khủng hoảng quá lớn.
“Chị không biết mọi người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ cũng không còn thời gian nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Tống Sư Yểu nói, mũi tên tự chế của cô không mạnh tới mức có thể gϊếŧ sói, mà vốn dĩ cô cũng không định gϊếŧ sói, làm thế chẳng khác nào tìm chết cả, gϊếŧ chết một con sói là sẽ gây thù hận với cả đàn, rồi sau đấy cứ ngồi đợi chúng dẫn cả đàn tới đuổi gϊếŧ, cấu xé đi.
Nhưng cũng không có cách nào chắc chắn ba con sói kia sẽ không dẫn đàn tới tìm. Dù sao thì ba người trẻ tuổi này trông thật sự không có chút uy hϊếp nào, dựa vào tính uy hϊếp của một mình Tống Sư Yểu có lẽ không đủ.
Tống Sư Yểu nói vậy, Thư Vệ lập tức khóc òa lên nói: “ Chị ơi, chị cứu người nhà em với…”
Hai người còn lại cũng nước mắt lưng tròng nhìn cô.
“Gặp phải gấu sao?” Tống Sư Yểu nói ra khả năng xấu nhất.
Nhắc tới gấu, ba người run sợ, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi rõ ràng.
Vốn dĩ đêm qua sau khi họ tìm thấy thi thể Thường Trân Trân, tiếng kêu của Thường Hữu Thanh lại một lần nữa dẫn dụ gấu tới, gấu đã ăn no rồi, nhưng không để ý chuyện gϊếŧ con mồi làm thú vui, trong lúc hỗn loạn, đèn pin cũng không có, mọi người hoảng loạn như ruồi nhặng tháo chạy.
Ba người họ vừa hay ở cùng nhau, chạy về hướng này, có lẽ trên người toàn mùi máu nên dẫn dụ sói tới.
Khi Tống Sư Yểu nghe nói Thường Trân Trân bị gấu ăn thịt, bước chân của cô chợt dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ, nháy mắt khiến khán giả cũng cảm thấy thấp thỏm.
Tống Sư Yểu: “Gấu ăn thịt Thường Trân Trân?”
Ba người sợ hãi gật đầu.
“Hỏng rồi…” Tống Sư Yểu thấp giọng nói một tiếng, bước chân nhanh hơn: “Đi mau!”
“Chị ơi…”
“Mọi người phân tán rộng quá, ai mọi người cũng muốn chị cứu, chị nên cứu ai đây?” Tống Sư Yểu nghiêm túc nói với ba người: “Hơn nữa chị cũng không phải thần, không phải cái gì cũng có thể làm được, chị chỉ có nhiều kiến thức và kinh nghiệm hơn mọi người một chút thôi. Chị có thể giằng co với bầy sói trong một thời gian ngắn, nhưng không thể một mình đấu với một con gấu trưởng thành được.”
Thấy đôi mắt sợ hãi mất hồn của ba đứa, cô lại có chút không đành lòng nói: “Người nhà của các em chắc chắn cũng muốn tìm các em, bọn họ có thể nhìn thấy các em ở cùng nhau thông qua vòng tay, sẽ chủ động tìm tới, đây cũng là cách tốt nhất hiện giờ, để họ nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của gấu, nếu không sẽ bị gấu gϊếŧ chết.”
Thấy Tống Sư Yểu nói vậy, họ gật đầu, không cầu xin Tống Sư Yểu trở về cứu người nữa. Thấy Tống Sư Yểu nhìn có vẻ cũng rất căng thẳng và có chút sợ hãi, tinh thần vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng lên, bước nhanh theo Tống Sư Yểu.
Thư Vệ vừa khóc vừa không dám lên tiếng đi theo, hòn đảo bị cô lập này khiến bọn họ đối mặt trực tiếp với thử thách và nỗi sợ hãi, khiến trái tim trẻ con của họ nhanh chóng trưởng thành.
Evans nhãn nhã ngồi trên tảng đá ăn hạt dẻ mà em gái nướng cho, thấy em gái vội vội vàng vàng dẫn theo ba đứa nhỏ trở về, anh liền đứng lên.
“Sao thế?” Evans nhìn vẻ mặt Tống Sư Yểu, biết ngay vừa xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
Tống Sư Yểu nhanh chóng khom lưng nhặt tất cả đồ dùng lên: “Tạm thời không có thời gian giải thích, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”
Bốn người nhanh chóng đi theo Tống Sư Yểu, Tống Sư Yểu vừa đi vừa giải thích với Evans: “Có người bị gấu ăn thịt rồi.”
Evans trợn tròn mắt, hãi hồn khϊếp vía. Cái gì? Tăng hiệu ứng chương trình à??
“Hình như không phải hiệu ứng chương trình đâu, dù thế nào đi nữa, thà nghĩ theo hướng xấu nhất còn hơn là mong chờ vào may mắn.”
“Nhưng không phải chúng ta đã rời khỏi lãnh địa của gấu rồi sao? Vì sao lại phải chạy?”
“Vì người tới tìm chúng ta có khả năng sẽ dẫn dắt gấu tới.” Tống Sư Yểu nói: “Con gấu đó ăn thịt người rồi, đã biết con người dễ bắt, da thịt non mịn, mỡ màng. Còn có một chuyện rất quan trọng nữa, chúng ta có thể thông qua phân và nướƈ ŧıểυ của động vật để biết thêm rất nhiều tin tức, phân và nướƈ ŧıểυ của con gấu đó nói cho em biết, nó đã đói suốt một thời gian dài, thế nên tâm trạng không được tốt. Nhưng hiện giờ đồ ăn trong rừng rất nhiều, cá tôm trong sông không ít, sao nó lại đói bụng? Vốn dĩ em cũng không biết vì sao, hiện giờ có lẽ em đã biết rồi.”
“Vì sao?”
Người xem livestream cũng tò mò dựng tai lên nghe.
“Có lẽ con gấu đó đã ăn chán đồ ăn trong rừng, hoặc là nó có chứng kén ăn. Mà con gấu luôn không ăn nổi gì, tối qua lại ăn thịt một người, chuyện này nghĩa là sao?” Tống Sư Yểu nhìn về phía Evans.
Cổ họng Evans khô khốc, khó khăn nói: “Nó cảm thấy thịt người ngon.”
“!!!!”
“Rợn tóc gáy!! Sợ chết tôi mất.”
“Đáng sợ quá!! Gấu ăn thịt người!”
Tống Sư Yểu gật đầu: “Nó cảm thấy thịt người ngon, hơn nữa nó đã ăn chán đồ ăn trong rừng, nó không muốn đói bụng, mà trên đảo vừa hay còn có những người khác.”
Thế nên con gấu đó, sẽ truy sát họ.
Giống như còn sợ chưa khiến họ đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cảm giác sợ hãi chưa tới bến, Tống Sư Yểu lại nói tiếp: “Kể một câu chuyện có thật cho mọi người, một con gấu nâu vì đói khát mà xâm nhập vào một thôn trang, ăn thịt một đứa trẻ và một người phụ nữ rồi chạy mất, từ đó bắt đầu có sở thích ăn thịt người, sau đó nó nhiều lần tập kích thôn trang, những người nó săn gϊếŧ đều là phụ nữ và trẻ em. Đàn ông nó chỉ cắn chết hoặc cắn bị thương chứ không ăn.”
“Nó cảm thấy trẻ nhỏ ăn ngon nhất, thịt tươi mới vừa miệng, phụ nữ xếp thứ hai. Nói cho cùng thịt người vẫn được xếp vào thực đơn của nó. Thế nên trong tình huống bình thường, động vật từng ăn thịt người nhất định phải gϊếŧ chết, nếu không đời sau của nó sẽ có gen săn gϊếŧ người, con người sẽ đứng đầu trong thực đơn của chúng.”
Đa số tình huống mãnh thú sẽ không tập kích con người, chẳng qua là con người không có trong thực đơn gen của chúng, chúng không biết con người có thể ăn hay không, chứ không phải thân phận con người này có đặc thù gì khiến mãnh thú không công kích.
Nhưng không có súng, muốn gϊếŧ chết một con gấu nâu trưởng thành đúng là mơ tưởng hão huyền, cung tên trên tay Tống Sư Yểu cũng không thể khiến nó trầy da chút nào hết. Chỉ có thể tháo chạy.
Nghe câu chuyện này, cả bốn người đều lộ ra vẻ sợ hãi, từ nay về sau nhất định sẽ tránh xa gấu, đặc biệt là gấu nâu!
Evans: “Chúng ta đi nhanh chút.” Anh cũng không muốn đối mặt với một con gấu ăn thịt người chút nào.
Tống Sư Yểu cúi đầu nhìn vòng trên cổ tay, người nhà của ba thiếu niên này đều đang đi về phía họ, có người luôn đứng nguyên chỗ cũ không động đây, có khả năng đang trốn, cũng có người chạy tới chạy lui, có lẽ là muốn tới bãi cát, dù sao thì trong rừng quá nguy hiểm. Chỉ đáng tiếc, lối ra chỉ có một thôi, chính là đầu bên kia của hòn đảo.
Tống Sư Yểu phải đợi họ, cũng phải lựa chọn một nơi an toàn nhất, thích hợp nhất, cô rất nhanh đã tìm được.
“Chính là chỗ này.”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Có bạn bình luận không tìm được thông tin của bạn nhỏ thiết kế ra chiếc bàn học kia, tôi cũng không thể tìm được! Có khả năng là trong đầu tôi chứa nhiều thứ linh tinh quá, lắm lúc lẫn lộn giữa thông tin đọc được với mấy thứ tôi suy nghĩ tưởng tượng ra cũng nên?? Thôi… quên đi, cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì cho cam. Về câu chuyện em gái Yểu Yểu nói ở cuối chương, nếu ai có hứng thú thì có thể tìm đọc câu chuyện gấu ăn thịt người ở Nhật Bản.