Mọi người vô thức nhớ lại lúc trên bờ cát Liêu Ba có hỏi Evans chỉ mang chút đồ như vậy à thì Evans trả lời:
“Tôi có em gái là đủ rồi.”
Khi ấy tất cả mọi người đều cho rằng ý của anh ấy là có em gái cùng theo bên cạnh thì không ăn cơm cũng không sao, vân vân đủ thứ loại. Giờ ngẫm lại... rõ ràng lời này của Evans cực kỳ thiết thực!
Fans nhìn thần tượng to cao nhà mình ngồi ngay ngắn trên tảng đá, cầm trên tay một vỏ sò lớn làm bát và thân hương bồ làm đũa ăn cơm vô cùng ngon lành... Tâm trạng có hơi phức tạp.
Cạnh bờ sông nước chảy róc rách, hai anh em suиɠ sướиɠ thưởng thức cơm trưa, bầu không khí yên tĩnh gượng gạo tại hiện trường không ảnh hưởng đến bọn họ chút nào.
Cơm nước xong, cuối cùng Evans cũng hành động, cầm nồi và vỏ sò đến cạnh sông rửa. Không biết tại sao các fans đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, tốt lắm, ít nhất thì cũng rửa chén!
Lúc này Văn Châu Liên lại lên tiếng: “Sư Yểu biết nhiều thật đấy, thường xuyên thám hiểm dã ngoại à?”
“Tàm tạm.” Tống Sư Yểu cất than củi vào túi nilon.
“Chị ơi, chị cất cái này làm gì?” Lễ Tuyền lại tò mò chạy tới, vừa rồi cậu bị Lễ Văn Linh đè lại, sợ cậu chạy đến đúng lúc người ta ăn cơm, đến lúc đó người ta có cho cậu ăn hay không thì bọn họ đều rất xấu hổ.
“Than củi có rất nhiều tác dụng tại dã ngoại. Có thể dùng để lọc nước, có thể chế tác mặt nạ phòng độc, còn có một tác dụng cực kỳ tốt nữa, đó là trừ ẩm.” Tống Sư Yểu nói.
Mạnh Thông và Vệ Thư cũng không nhịn được mà ghé tới gần. Đám thanh thiếu niên tuổi này vốn tràn ngập tò mò đối với rừng rậm hoang dã, mà thoạt nhìn Tống Sư Yểu có vẻ cái gì cũng biết, vừa xinh đẹp lại dịu dàng dễ thân, cho người ta cảm giác muốn đến gần.
Listan thấy Addison cũng có vẻ tò mò bèn đẩy bé qua, Addison lắc đầu, cuối cùng vẫn không qua đó.
“Thế nên tốt nhất đừng vứt than củi đi, cất vào túi đặt trong quần áo hoặc lều là có thể có tác dụng chống ẩm.”
Tống Sư Yểu đối xử với bọn nhỏ rất kiên nhẫn, rất dịu dàng, thậm chí cũng nói nhiều hơn vài câu. Mà đối xử với Văn Châu Liên lại lạnh lùng thản nhiên, làm cho Văn Châu Liên thực sự vô cùng xấu hổ. Fans của cô ta cũng đau lòng vô cùng.
“Có cái gì đặc biệt hơn người? Còn không phải hiểu chút tri thức dã ngoại thôi à? Mà cũng chỉ có chút công dụng thôi, bình thường ai cần cô ta?”
“Có phải cô ta cố ý khoe khoang không vậy? Cứ như người khác cần mấy thứ này không bằng. Người ta có bật lửa, có bình đun nước, có thiết bị lọc, còn cần dùng than củi à? Bẩn chết đi được!”
“Châu Châu thật ngốc, vẫn còn muốn đến gần với cô ta.”
“Thương Châu Châu của mị quá.”
Người nhà họ Văn còn chưa kịp phản ứng thì mẹ Thường đã đau lòng muốn chết rồi, cố ý lớn tiếng chất vấn Tống Sư Yểu: “Cô biết nhiều mấy thứ này nhỉ? Chắc bình thường hay chạy lên núi lắm đúng không? Không cần đi học à? À, đúng rồi, tôi nghe nói ở nước ngoài, đặc biệt là mấy nước phương Tây đều rất không coi trọng giáo dục con trẻ có đúng không? Không giống bên này của chúng tôi, bọn trẻ con học hành ghê lắm, nếu không thi được đại học còn bị đánh ấy chứ.”
“Mẹ.” Thường Hữu Thanh hơi xấu hổ. Anh ta biết mẹ già nhà mình rất thích Văn Châu Liên, hận không thể để cô ta là người nhà bọn họ. Nhưng bây giờ đang quay trực tiếp đấy, tuy không rõ máy quay ở đâu nhưng trên hợp đồng có viết trực tiếp thì chắc chắn có người đang xem. Dù lời này là để nói đỡ cho Văn Châu Liên, nhưng cách nói chuyện như vậy quá giống giọng của mấy người họ hàng không được yêu thích ngày lễ ngày tết đến thăm hỏi, các bạn mạng đều rất ghét người như thế.
“Mẹ tò mò mới hỏi một chút thôi, ngay cả thiên tài như Châu Châu đều rất nỗ lực, không phải đã lấy được thành tích thủ khoa Học viện Điện ảnh Thủ đô đấy sao? Năm đó con cũng chỉ thi được hạng hai đấy. Ôi, đúng là quá ưu tú.” Mẹ Thường nói xong lại yêu thương lôi kéo tay Văn Châu Liên khích lệ liên tục.
“Không đâu ạ.” Văn Châu Liên khiêm tốn lại ngượng ngùng nói.
“Thi được hạng nhất đúng là rất giỏi, Học viện Điện ảnh Thủ đô là học viện nghệ thuật nổi danh nhất đế quốc.”
“Thì ra Châu Châu là đàn em của chúng tôi à.” Lễ Văn Linh nói: “Lễ Tuyền, Mạnh Thông, mau quay lại đây nghe đi này, cả ngày không muốn học hành tử tế.” Mạnh Thông là con lớn nhất của cô ta, theo họ của ba, còn con nhỏ theo họ của cô ta.
“Vệ Thư cũng đến đi, thời buổi này bọn trẻ con sống suиɠ sướиɠ quá, đều không muốn học hành, vẫn cần ba mẹ thúc giục mới được.” Mẹ Vệ cũng vội vàng gọi con gái về.
Ba thiếu niên thiếu nữ lưu luyến không rời, không tình nguyện đi trở về.
Bên kia lại bắt đầu náo nhiệt lên, nhắc tới chuyện thi đại học năm xưa, phải vất vả cố gắng thế nào mới có thể thi được trường này, rồi trường nọ từng đào tạo ra nghệ sĩ đáng gờm cỡ nào.
Evans rửa nồi và “bát” về tới, vừa lúc nghe được đám người kia mờ ám diss Tống Sư Yểu không bằng cấp, khóe môi trên gương mặt điển trai cao quý độc đáo khẽ nhếch lên, trông rất cay nghiệt, tựa như đang nhìn một đám vai hề nhảy nhót vậy.
“Xuất hiện rồi! Sự coi khinh của Đế vương! Giải thích: Khi Evans lộ ra vẻ mặt sự coi khinh của Đế vương thế này tương đương với anh ấy thấy được những kẻ không biết tự lượng sức mình bị nghiền áp còn làm ầm ĩ. Hơn nữa cuối cùng những kẻ không biết tự lượng sức mình như vậy đều bị lối tư duy của anh ấy nghiền áp.”
“Chẳng lẽ thực tế là thành tích học tập của em gái rất tốt?”
“Sau khi xem một buổi sáng thì có thể thấy đầu óc cô ấy thật sự rất thông minh.”
“Có thông minh đến đâu cũng kém Văn Châu Liên chứ. Người ta là thiên tài đấy, ra bài nào hot bài ấy. Mà cô ấy mới 18 tuổi thôi, đây là thiên tài cấp bậc gì chứ hả? Cho dù Tống Sư Yểu có là sinh viên ưu tú đại học hàng đầu đế quốc cũng không so được.”
“Bây giờ Evans đang đeo thấu kính em gái cưng.”
“Anh, bỏ nồi xuống rồi qua đây nghỉ một lát đi, chờ chốc nữa tiếp tục xuất phát.” Tống Sư Yểu trải thảm dưới bóng cây.
Evans là người ngạo mạn từ trong xương. Khi anh xem thường một người thì sẽ không buồn nói một chữ với đối phương. Hơn nữa anh cũng cảm thấy không cần phải đích thân giải thích với đám người này Tống Sư Yểu vĩ đại thế nào. Bọn họ không xứng.
Hai anh em nằm dưới bóng cây nghỉ ngơi dưỡng sức, gió thổi lá cây xào xạc, nước suối chảy róc rách, xung quanh dần an tĩnh lại, chỉ còn tiếng rừng cây thì thầm bên tai. Thỉnh thoảng có lá cây bị gió thổi hất lên, vài tia sáng len qua kẽ lá rơi xuống, dừng trên gò má trắng sứ của Tống Sư Yểu, hàng mi đen dày được làn da làm nổi bật lên trông càng dài mượt như cánh quạt.
Cô đặt hai tay lên bụng, có thể cảm nhận được bàn tay cô trái ngược hẳn với vẻ ngoài cao quý mềm mại của cô. Có lẽ người nào nắm tay cô sẽ không nhịn được ngạc nhiên, bởi vì bàn tay này không non mềm như trong tưởng tượng.
Tám năm trong tập hai này, hoàn cảnh sống của cô thật sự tốt hơn tập đầu tiên rất nhiều. Nhưng đây chưa chắc đã là chuyện tốt, vì an nhàn sẽ khiến con người ta lơ là thả lỏng cảnh giác, quên mất thật ra bốn phía xung quanh mình đều là địch, mà kẻ địch vẫn đang như hổ rình mồi.
May là ngọn lửa thiêu đốt trong ngực cô vẫn luôn cháy bỏng, khiến cô luôn luôn duy trì sự tỉnh táo. Tỉnh táo để nhớ rõ cô cần đối mặt với kẻ địch như thế nào? Đây không phải thế giới thực, vũ khí duy nhất của cô chính là trí nhớ của mình. Việc duy nhất cô có thể làm chính là thời khắc mài chuôi vũ khí này, để nó càng thêm sắc bén, càng có lực sát thương.
Học tập, không ngừng học tập, vĩnh viễn đừng ngừng nghỉ. Chỉ có không ngừng hấp thu tri thức mới có thể đạt được cảm giác an toàn, mới có thể làm bản thân mình trở nên mạnh mẽ. Cho dù học cách đi một chiếc xe, học nhảy một điệu nhạc cũng đều là thu hoạch.
Ông trời sẽ không cho bạn nhiều thứ, bạn chỉ có thể có một tài năng thôi. Nhưng đa số mọi người có thể nhờ nỗ lực học tập mà đạt được đa số kỹ năng, kể cả sức mạnh về thể chất. Chỉ cần có thể kiên trì, có thể chịu được khổ, thì dù một cô gái được nuông chiều cũng có thể biến thành đại lực sĩ.
Ở tập trước cô không ngừng nỗ lực đạt được thành tựu từ việc học, tập này cô cố ý rèn luyện năng lực sinh tồn tại nơi dã ngoại của mình, vì vậy mà từng ngã gãy chân giữa rừng, từng ăn nhầm cái gì đó mà thượng thổ hạ tả suýt chết, đói đến mức cướp thỏ từ miệng cáo, còn suýt chết vì tuyết lở, chịu đựng cảm giác cô đơn, mệt mỏi và tuyệt vọng khi một mình đối mặt với lực lượng thiên nhiên đáng sợ...
Từ hẻm núi khu bình nguyên đến rừng mưa nhiệt đới, từ núi tuyết đến sa mạc.
Nhưng tất cả đều đáng giá, những thứ không thể học trong sách vở đều có thể đạt được qua thực tiễn. Tác giả Malcolm Gladwell từng nhắc tới định luật mười nghìn giờ. Mười nghìn giờ là điều kiện tất yếu để rèn luyện bất cứ ai từ người bình thường trở thành cấp bậc đại sư thế giới.
Mà Tống Sư Yểu đã dùng gần năm mươi nghìn giờ đồng hồ để học cách sinh tồn một mình giữa thiên nhiên hoang dã.
Cô sẽ không cần sợ hãi đến tập nào đó sẽ bị ekip chương trình ném tới vùng hoang vu dã ngoại cây cối nguyên thủy mà không hề có sức phản kích nữa.
Giang Bạch Kỳ phóng lớn hình ảnh. Rất nhanh, trên màn hình cỡ lớn chỉ còn một cô gái đang ngủ say.
Dưới bóng cây, cô gái xinh đẹp như công chúa ngủ trong rừng, cũng giống như một viên trân châu yên tĩnh nằm ở nơi đó, tản ra ánh sáng rất mờ nhạt, lại hấp dẫn ánh mắt người khác hơn bất cứ thứ gì.
Giang Bạch Kỳ che ngực, cảm thấy một cơn nghèn nghẹn chèn ngang trái tim khiến mình khó có thể hô hấp, cảm giác kỳ quái không thoải mái làm anh vội bắt lấy một quyển sách trên bàn.
Đây là sách của Công chúa Đồ Long, những câu chuyện cô ấy viết luôn tràn ngập những tư tưởng kỳ diệu, ngôn ngữ êm ả, dịu dàng đến mức khiến người ta cảm động. Nhưng xem xong ngẫm lại chỉ cảm thấy rợn cả người, cứ như một quyển tiểu thuyết mạo hiểm kỳ ảo chợt biến thành truyện kinh dị khiến người sợ hãi tột độ.
Chính vì phong cách kỳ lạ này mà sách của cô ấy nổi danh toàn cầu, người đọc trải rộng khắp các độ tuổi. Có người đọc nó như đọc truyện cổ tích, có người xem nó như tiểu thuyết mạo hiểm kỳ ảo, có người xem như tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, có người coi như đọc tiểu thuyết kinh dị. Có người lại cảm thấy câu chuyện của cô tràn ngập phép ẩn dụ sự thật, có người thì cảm thấy bọn họ lý giải quá mức mà thôi.
Giang Bạch Kỳ có thể cảm nhận được một thứ rất kỳ lạ từ sách của cô ấy, như là một loại lòng trung thành, linh hồn tương giao vậy. Đặc biệt là quyển “Người trong bể cá” kia, cũng chính là nơi phát ra linh cảm kỹ thuật cho Khu vui chơi đảo sinh tồn, cảm giác rung động khi đọc đến cuối truyện khiến anh mãi mãi không quên.
Anh có được rất nhiều linh cảm và ý tưởng sáng tạo từ sách của cô, sau khi trở thành bạn qua thư với cô thì thu hoạch được càng nhiều. Anh muốn gọi video với cô, nhưng cuối cùng lại vì cô bận quá nên không có cơ hội.
Thể chất tự mang cảm giác tồn tại thấp vô cùng khiến anh thường xuyên một mình, giao lưu trực tuyến với Công chúa Đồ Long trở thành con đường mở rộng cửa lòng nói hết của anh. Mà lúc nào cô ấy cũng luôn dịu sàng lắng nghe. Nói chuyện với cô ấy như được cô ấy nhẹ nhàng nắm tay bước đi, tiến vào một thế giới tách biệt vậy.
Anh luôn cho rằng mình thầm mến Công chúa Đồ Long.
Chỉ là... lúc này Giang Bạch Kỳ không thể xem được một chữ nào trong sách của cô ấy nữa. Đầu óc anh không thể khống chế mà nhồi đầy hình ảnh của Tống Sư Yểu. Sau khi lật hai trang sách đã không nhịn được lại nhìn lên cô gái trên màn hình, đáy lòng lại bắt đầu bứt rứt nên cúi đầu tiếp tục đọc sách, đọc chưa được bao lâu đã không nhịn được lại...
Phiền. Anh bực bội tắt màn hình lớn đi.
Một lát sau lại hậm hực mở lên.
...
Sau khi nghỉ ngơi, tới hai giờ chiều, mấy gia đình nghỉ tạm nơi bờ sông khôi phục tinh thần và sức lực, chuẩn bị khởi hành lần nữa.
Trước khi xuất phát, mấy gia đình cùng nhau thương lượng, ekip chương trình sinh tồn có bố trí vài cứ điểm để bọn họ nghỉ tạm hoặc bổ sung vật tư khắp đảo. Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể không cần bản đồ mà tìm được và cũng chiếm được.
Bây giờ đoàn người còn đang được vây trong trạng thái hưng phấn, mà còn đang quay gameshow nên bọn họ không có cảm giác nguy cơ chút nào.
“Tôi cảm thấy chúng ta cứ thong thả đi tới thôi, không cần đặt nặng việc tìm cứ điểm, thuận theo tự nhiên đi, tìm được thì tốt, không tìm được thì đóng quân dã ngoại. Được chứ?” Vệ Ngôn nói.
“Tôi không có ý kiến.” Thường Hữu Thanh nói.
“Được thôi, dù sao chúng tôi cũng mang lều trại.”
“Chúng tôi không có lều trại, nhưng có túi ngủ. Hơn nữa chúng tôi từng xem video hướng dẫn sinh tồn nơi hoang dã rồi, biết cách dựng một chỗ nghỉ tạm tự nhiên. Nếu đã đến rồi thì phải cảm nhận cuộc sống dã ngoại chứ.”
“Ba mẹ, hai người cảm thấy thế nào?” Thường Hữu Thanh nhìn ba mẹ mình.
Mẹ Thường tương đối hào sảng: “Mẹ thế nào cũng được, hồi trẻ mẹ cũng thích trải nghiệm cuộc sống hoang dã lắm. Mà còn có Châu Châu ở đây nữa, mẹ ra sao cũng được.”
“...”
Evans và Tống Sư Yểu đương nhiên không nằm trong quần thể đang cùng thương lượng này. Đám người thương lượng xong, Vệ Ngôn mới nhìn về phía hai anh em họ, lớn tiếng hỏi: “Sư Yểu, Evans, hai người thấy thế nào?”
Tống Sư Yểu và Evans đang phạt hương bồ, cũng không biết mấy người bọn họ nói cái gì. Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, không đáp lại.
“Bỏ đi, mặc kệ bọn họ.” Văn Anh Đình nói.
“Tách biệt thế còn đi theo chúng ta làm gì.” Thường Trân Trân bĩu môi.
“Trân Trân, đừng nói thế.” Văn Châu Liên nói: “Mọi người chăm sóc lẫn nhau thì tốt hơn mà.”
“Châu Châu, chị hiền lành quá rồi. Chị nhìn thái độ của bọn họ đi, như thế mà là muốn chăm sóc lẫn nhau với chúng ta à?”
“Thường Trân Trân nói chuẩn lắm, trưng ra bộ dáng không muốn trao đổi thì sao không tự đi đường của mình đi.”
“Hảo cảm vừa sinh ra đã lại mất sạch sẽ. Quá ngạo mạn, cực kỳ không lễ phép.”
“Nhóm người này cũng có vấn đề quá rồi đấy, nếu thật sự quan tâm ý kiến hai anh em kia thì sao vừa rồi lúc thương lượng không gọi bọn họ tới? Bàn xong xuôi rồi mới hỏi với tới một câu thấy thế nào...”
“Nhóm người Văn Châu Liên rõ ràng cố ý cô lập hai anh em bọn họ.”
“Cô lập cái gì? Chính hai người họ cũng không chủ động làm thân, vì sao phải bắt người ta chạy đến làm thân trước chứ?”
“Thế mới nói sao còn không tách ra đi? Thật ra là thiên kim chuẩn vẫn không cam lòng, muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt nhà họ Văn đúng không? Đáng tiếc người ta không cần kỹ năng sinh tồn dã ngoại của cô ta, cô ta và Châu Châu không phải cùng một level.”
Đám người bắt đầu khởi hành. Vẫn giống lúc trước, đoàn người đằng trước vui vẻ suиɠ sướиɠ nói cười đằng trước, hai anh em Tống Sư Yểu và Evans tụt lại phía sau. Evans hỏi đông hỏi tây, Tống Sư Yểu vừa trả lời vừa thu thập mấy thứ mình cảm thấy có ích trên dọc đường, rất nhanh, balo của Tống Sư Yểu và Evans đều đã căng phồng, chưa kể Evans còn ôm một bó hương bồ rất to.
Lễ Tuyền, Mạnh Thông và Vệ Thư không xen vào đề tài của mấy người lớn được, cũng cảm thấy nhàm chán nên lặng lẽ dần tụt lại phía sau, chạy đến chỗ Tống Sư Yểu và Evans.
“Chị ơi, đây là cái gì thế?”
Tự nhiên nhiều thêm ba bé con tò mò.
Tống Sư Yểu chia mấy cục đá của mình cho ba đứa bé: “Đây là đá lửa, cứng lắm đấy, có thể dùng làm dao nhỏ. Công cụ làm bằng đá của người nguyên thủy đa số là dùng đá lửa tạo thành. Nếu có sắt thì có thể va chạm tạo ra tia lửa, dùng để đốt lửa. Chị thấy mọi người không phải ai cũng mang dao theo, các em cầm đá này đi.”
“Tại sao phải mỗi người một dao chứ? Ai có dao thì thay nhau dùng là được mà.” Lễ Tuyền cầm tảng đá, thuận tay đập vào một thân cây thử độ cứng. Kết quả là đá lửa đập thân cây ra một cái lỗ, mà cậu cũng đau nhe răng nhếch miệng.
“Sinh tồn tại dã ngoại kiêng kị nhất là nhiều người dùng chung một vật phẩm. Chẳng may thất lạc thì làm thế nào?”
“Chị giỏi thật đấy. Sao cái gì chị cũng biết thế?” Vệ Thư sùng bái nhìn Tống Sư Yểu, hai mắt long lanh trong veo.
“Em cứ đọc nhiều sách trước đi.” Tống Sư Yểu nói. Đọc sách trước, sau đó thực hành, hai bên kết hợp là biện pháp nhanh chóng nhất.
“Nhưng chính chị cũng không đọc bao nhiêu sách cơ mà?” Mạnh Thông nói. Cậu mười sáu tuổi, đang ở trong thời kỳ phản nghịch không thích học tập. Cậu còn nhớ lúc trưa mấy người lớn nói, cho nên cảm thấy Tống Sư Yểu cũng là học sinh cá biệt như mình: “Em cũng thấy học tập không phải con đường duy nhất. Nếu gia đình em cũng được khai sáng như gia đình chị thì tốt rồi.”
“Ranh con, cậu không có tư cách đánh đồng với em gái tôi. Bằng tuổi cậu thì em tôi đã tốt nghiệp đại học rồi.” Evans dùng khóe mắt nhìn Mạnh Thông từ trên cao xuống. Nhóc con chưa đủ lông đủ cánh, chạy đến bắt chuyện với em gái anh làm gì? Hay là muốn theo đuổi con bé? Không xứng! Cút!
Mạnh Thông ngẩn ngơ: “Không đời nào! Nếu có thì cũng chỉ là tốt nghiệp đại học hạng ba thôi!”
Evans: “Thế cơ à? Luận văn tốt nghiệp của con bé là do giáo sư hướng dẫn đích thân mời lính đánh thuê chạy tới rừng mưa nhiệt đới lấy về đấy.”
Chuyện này năm đó còn từng lên báo chí, rất nhiều người cảm thấy không thể tin được. Đương nhiên, tên với các thứ dây dưa đều che đi rồi, vậy nên không ai biết sinh viên kia là ai.
Tình huống lần đó là Tống Sư Yểu ở rừng mưa phát hiện một đội săn bắn trộm, Tống Sư Yểu đi trốn, bởi vậy bỏ lỡ thời gian hẹn trước nộp luận văn tốt nghiệp cho thầy hướng dẫn. Thầy hướng dẫn nhắn tin hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Tống Sư Yểu kể rõ chi tiết. Vì thế, chỉ vì muốn lấy luận văn tốt nghiệp của học trò mà thầy hướng dẫn đã mời một đội lính đánh thuê đi đón Tống Sư Yểu ra ngoài.
“Evans quá khoác lác, Tống Sư Yểu phải vĩ đại tới trình độ nào mới có thể để thầy hướng dẫn làm ra chuyện như vậy chứ?”
“Nói điêu đúng không? Nói vậy chẳng phải thiên kim chuẩn 15 tuổi đã một mình một người mạo hiểm ở rừng mưa nhiệt đới à? Thế sao còn chưa chết?”
“Lầu trên độc miệng quá vậy. Sống ác như vậy không sợ sau này nghiệp báo à?
“Vội vàng lên hệ thống học tịch trên mạng tìm kiếm tên Tống Sư Yểu, không có kết quả, ngại quá ngại quá.”
“Nói cách khác là Evans thật sự nói khoác à? Nhưng trông anh ấy nghiêm túc thế mà? Hay là Tống Sư Yểu nói dối, sau đó anh ấy tin tưởng?”
“Có thể lắm. Evans bề bộn nhiều việc, thường xuyên không ở nhà.”
“Anh.” Tống Sư Yểu bất đắc nói. Trẻ con quá đấy, tranh chấp với bạn nhỏ làm gì.
Văn Anh Đình đi đằng trước nghe được lời này của Evans chỉ cảm thấy rất ngoa. Trên mạng có thể tra được học tịch, cho dù là trường trong hay ngoài nước đều như nhau, mang tên “Tống Sư Yểu” ra tìm đều không thấy tên cô ta trong bất cứ trường đại học nào. Đâu phải anh ta chưa thử tìm bao giờ.
Anh ta không nhịn được mà cười nhạo ra tiếng, quay đầu nói: “Tôi có nhiều bạn bè tốt nghiệp đại học có tiếng thế giới lắm. Sư Yểu, cô tốt nghiệp trường nào? Nói không chừng có bạn của tôi cũng học cùng trường cô đấy.”
Những người khác cũng đều vểnh tai nghe ngóng. Chỉ có Vệ Ngôn và Văn Châu Liên là tim đập nhanh hẳn lên. Ở tập đầu tiên năng lực học tập của Tống Sư Yểu chính là cấp thần, nếu nói đến số này cô ta đã tốt nghiệp đại học thì cũng rất có khả năng.
Thái độ của bọn họ cứ như mặc kệ Evans nói ra tên trường nào cũng đều là cưỡng ép vớt vát mặt mũi vậy.
Vốn cho rằng Evans sẽ xấu hổ một phen, vậy mà chỉ nghe Evans hỏi ngược lại: “Xin hỏi những người bạn mà anh nói tốt nghiệp những trường nào?”
Văn Anh Đình đọc tên vài trường đại học, toàn bộ đều là trường nằm trong Top 50 thế giới, thậm chí có một trường đứng thứ ba thế giới, có thể nói là rất xuất sắc.
Cả màn hình bình luận đều đang nói bạn bè của người xuất sắc cũng đều là người ưu tú.
Vẻ mặt Evans càng thêm khinh thường: “À, ngại quá, xem ra mấy người bạn của anh đều không có tư cách làm bạn học với em gái tôi.”
Văn Anh Đình: “Vậy luôn à? Một khi là thật thì chắc cô ta phải tốt nghiệp trường đại học Horritz đứng đầu thế giới hoặc là trường Puglein đứng thứ hai đấy nhỉ?”
“Oa! Lời như thế mà Evans cũng dám nói.”
“Đúng là xấu hổ, Evans không học đại học nên không biết thế giới này có cái gọi là học tịch online đúng không?”
“Tôi đảm bảo đều do em gái nói dối lừa gạt Evans, nếu không Evans sẽ không nói chắc như thế.
“Trước đây tôi cảm thấy biểu cảm này của Evans rất ngầu, giờ chỉ còn cảm thấy xấu hổ thôi.”
Evans còn chưa đáp lời thì Tống Sư Yểu đã chợt dừng bước, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm một bãi phân còn ướt trong bụi cỏ.
“Sao thế?” Evans ngồi xổm xuống cạnh cô.
“Xí.” Thường Trân Trân trợn trắng mắt xem thường, cảm thấy Tống Sư Yểu và Evans cố ý nói lảng sang chuyện khác. Cư dân mạng cũng cảm thấy như vậy, lập tức tiếng mỉa mai càng vang dội.
Tống Sư Yểu không trả lời, cô mở ba lô lấy một máy phân tích nhỏ ra, cắm đầu máy vào đống phân, nhìn số liệu hiện ra bên trên.
Văn Châu Liên lên tiếng hòa giải: “Mọi người mau đi tiếp thôi, chúng ta còn cần tìm chỗ nghỉ lại buổi tối nữa.”
Văn Châu Liên vừa lên tiếng, những người khác đều nể tình bỏ qua đề tài khiến hai anh em nhà kia xấu hổ: “Đi thôi, đi thôi.”
“Evans, Sư Yểu, đi nào.” Văn Châu Liên lại gọi hai người.
Tống Sư Yểu đứng lên, nhìn số liệu trên dụng cụ trong tay: “Đừng đi về phía trước nữa, đổi phương hướng đi.”
“Vì sao?”
“Đằng trước là địa bàn của gấu.” Tống Sư Yểu nói.
“Gấu?” Thường Trân Trân hơi hưng phấn nói: “Tôi còn chưa thấy gấu hoang bao giờ đâu!”
“Bây giờ là mùa hè, trái cây trong rừng dồi sào, cá trong sông cũng nhiều, nãy giờ đường chúng ta đi cũng thấy rất nhiều hoa, ong mật có thể lấy mật, thức ăn của gấu sung túc nên tính tình rất ôn hòa. Chỉ cần chúng ta không tìm nó trêu chọc thì nó cũng sẽ không tự nhiên tìm chúng ta gây sự. Đừng cho rằng chỉ có cô mới hiểu, mau đi thôi, trước khi tối phải tìm được doanh địa thích hợp đóng trại.” Văn Anh Đình không kiên nhẫn nói một tràng, tính nhẫn nại của anh ta đã khô kiệt hoàn toàn rồi. Chỉ cảm thấy Tống Sư Yểu nói dối hết bài này đến bài khác, sau đó muốn dựa vào kỹ năng sinh tồn dã ngoại của mình để tìm về thể diện.
Những người khác cũng không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng, bọn họ đang tham gia chương trình gameshow cơ mà, tuy phương pháp quay chụp tương đối đặc biệt nhưng chắc chắn có nhân viên công tác tránh ở nơi bọn họ không nhìn tới để quan sát bọn họ. Sao có thể gặp nguy hiểm được chứ? Còn đang quay trực tiếp nữa, Tập đoàn Phồn Tinh cũng không có khả năng để bọn họ gặp nguy hiểm ngay dưới mắt nhiều người xem như vậy.
Cho dù có gấu thật chắc cũng là những con gấu mà ekip chương trình đã xác nhận sẽ không tấn công người.
Gương mặt Tống Sư Yểu trở nên nghiêm túc: “Tôi khuyên mọi người đừng xem nhẹ, con gấu này...”
“Sư Yểu, đi thôi nào.” Văn Châu Liên cắt ngang lời Tống Sư Yểu, bất đắc dĩ như thể Tống Sư Yểu đang hờn dỗi nên mới cố ý làm trái lại bọn họ vậy.
Tống Sư Yểu kiên trì: “Mọi người nghe tôi nói cho xong đã, con gấu này...”
“Cô không muốn đi cùng chúng tôi thì tự tách ra đi có được không?” Cuôi cùng Thường Trân Trân cũng không thể nhịn thêm được nữa, tức giận nói.
“Trân Trân!” Thường Hữu Thanh trách cứ một tiếng: “Xin lỗi, đừng nghe con bé nói, chúng ta cùng đi thôi.”
“Em nói sai cái gì? Em nhịn lâu lắm rồi! Đã không hòa hợp rồi còn trưng ra bộ dáng xem thường người khác. Nếu vậy thì sao không tách ra luôn đi?” Thường Trân Trân nói.
“Cuối cùng cũng đợi được màn này!”
“Cao trào của hôm nay đến rồi.”
“Thường Trân Trân nói ra suy nghĩ trong lòng tôi.”
“Tuy Thường Hữu Thanh làm rất tốt, nhưng tôi vẫn không thích tính cách cô ta. Quá ba phải, sợ đắc tội người khác, không có chí khí, làm người ta phát ghét!”
Bởi vì hành vi xé rách da mặt của Thường Trân Trân mà không khí lại trở nên xấu hổ, nhưng xấu hổ nhất đương nhiên là hai người bị cô lập.
Listan định đứng ra làm người hòa giải, đáng tiếc lại không quá thân thiết với cả hai bên.
Tống Sư Yểu giữ chặt Evans đang muốn nổi cáu, bình tĩnh nhìn nhóm người này: “Nếu mọi người muốn tách ra thì tách ra thôi. Nhưng tôi nói lời từ lương tâm, xin cảnh cáo mọi người. Tính tình gấu không ôn hòa bao giờ, chúng nó vui giận thất thường, trời sinh tò mò, dù là gấu trong đoàn xiếc thú cũng không thể khẳng định là vô hại. Hơn nữa bây giờ tâm trạng con gấu này không tốt, sẽ càng nguy hiểm hơn. Còn nữa, nếu gặp gấu thì tuyệt đối đừng nằm xuống giả chết.”
“Đi thôi anh.” Tống Sư Yểu lôi kéo Evans quay đầu rời đi.
Giọng nói khinh thường của Thường Trân Trân từ sau lưng vang lên: “Cô ta còn đọc được tâm trạng của gấu cơ à?”
Tống Sư Yểu lắc đầu, không để ý tới.
“Tôi phải nói một câu, thông qua vật bài tiết thật sự có thể đạt được rất nhiều tin tức, lợi dụng công cụ công nghệ cao có thể biết được càng nhiều, đọc ra tâm trạng của gấu cũng không phải chuyện không thể. Dù sao vui giận buồn đau trong não đều sẽ phân bố ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác nhau, công cụ vừa rồi của Tống Sư Yểu chắc chắn dùng để phân tích mấy cái này.”
Sau khi Tống Sư Yểu và Evans tách ra, phòng trực tiếp lập tức phân thành hai màn hình, một bên là hai anh em Tống Sư Yểu, một bên là đám người Văn Châu Liên.
Bởi vì lực ảnh hưởng của Evans và nhiệt độ siêu hot của bộ gameshow này vẫn nằm trong top đầu hot search của tất cả các quốc gia nên lời Evans bênh vực em gái vừa rồi khiến rất nhiều sinh viên tốt nghiệp các trường Văn Anh Đình nhắc tới sinh ra bất mãn. Nhóm fans lý trí còn đỡ, nhưng nhóm fans bạn gái khổng lồ thì hận Tống Sư Yểu muốn chết.
Mà nhóm fans của Văn Châu Liên cũng cười muốn tắc thở, điên cuồng tag hai trường kia trên mạng.
“Tôi muốn biết ai sẽ đến nhận đấy. @ Đại học Horritz @ Đại học Puglein”
“@ Đại học Horritz @ Đại học Puglein, ở đây có người xưng là sinh viên tốt nghiệp trường các vị này, mau ra đây đánh kẻ giả mạo đi nào.”
“@ Đại học Horritz @ Đại học Puglein”
Hai trường học này đều có tiếng là đánh giả cuồng ma, nếu có người giả mạo sinh viên trường bọn họ bị phát hiện thì tuyệt đối không nương tay chút nào.
Lúc này, tại trường Đại học Horritz.
Trong văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đang nghiêm túc thương lượng em trai mình, cũng là giáo sư luật của trường xem năm nay nên mời danh nhân nào đến làm diễn thuyết cho sinh viên tốt nghiệp.
Làm trường đại học danh giá vững vàng chiếm cứ ngai vàng đầu bảng xếp hạng trường đại học toàn thế giới liên tục một thế kỷ tới nay, suốt sáu trăm năm lịch sử, trường học đã từng đào tạo ra trên trăm vị tổng thống, hơn trăm vị tướng quân và vô số chính khách, nhân vật tinh anh đếm không hết, học sinh phân bố khắp các quốc gia trên thế giới. Trường đại học bọn họ chính là ánh trăng sáng trong lòng học sinh toàn thế giới, là đỉnh núi khó có thể trèo lên.
Mỗi năm trường đều sẽ mời danh nhân có thành tựu từng tốt nghiệp trường bọn họ đến diễn thuyết trước sinh viên tốt nghiệp trong năm.
Di động của giáo sư chợt vang “tinh, tinh” không ngừng, liên tiếp đến mức sắp rung tắt máy luôn rồi.
Giáo sư cau mày, bấm hạ âm lượng đến tự động chuyển qua tĩnh âm.
“Em cảm thấy gọi Alice đến được chứ?” Hiệu trưởng nói.
“Hừ! Biết ngay anh lại muốn khoe khoang học trò của em mà!” Giáo sư lập tức chê cười anh trai mình.
“Cô ấy không đáng để khoe khoang à? Đừng tưởng anh không biết em ám chỉ Alice tặng mình sách có chữ ký, sau đó mang đi tán gái nhé!” Một mớ tuổi rồi còn làm công tử trăng hoa, không biết xấu hổ.
“Được rồi, được rồi, đương nhiên có thể mời Alice, nhưng như vậy cần công bố đủ loại thành tựu của con bé, anh xác định con bé nguyện ý công khai à?”
“Anh gọi điện hỏi thử xem thôi, cô ấy cũng trưởng thành rồi...” Hiệu trưởng lập tức cầm điện thoại lên.
Tranh thủ lúc hiệu trưởng gọi điện thoại, giáo sư mở di động lên, phát hiện trang chủ trường bị @ mấy chục nghìn lần. Chẳng trách vừa rồi suýt bị thông báo đơ máy luôn. Thời gian này vẫn luôn là ông ấy quản lý trang web trường, bất ngờ bị tag nhiều như vậy chắc là có chuyện lớn rồi. Ông vội mở thông báo xem thử.
? Không phải Alice đây sao? Tống Sư Yểu? Đó là tên khác của Alice mà.
Sao lại thế này? Nhìn kỹ xem nào.
... Hửm? Đám ngu xuẩn này làm cái trò gì vậy? Mạng học tịch? Mạng học tịch phải tra bằng tên trên hộ chiếu mới được chứ? Tên trên hộ chiếu người ta là Alice cơ mà. Đầu óc đám người này có bệnh hết rồi à? Không biết con bé được gia đình nước ngoài nhận nuôi rồi hay sao?
Dân mạng nước ngoài thảo luận nhân thiết Evans sụp đổ, fans bạn gái điên cuồng mắng Tống Sư Yểu làm liên lụy Evans, dân mạng trong nước thì đa số mắng Tống Sư Yểu, trong đó fans Văn Châu Liên là mắng tích cực nhất, dẫn đường dư luận nhanh chóng nóng lên.
Dù sao quan hệ thiên kim thật - giả giữa Văn Châu Liên và Tống Sư Yểu vốn đã tồn tại rất nhiều điểm mâu thuẫn, hơn nữa Văn Châu Liên một mực đẩy hai người về hai mặt trái ngược. Mà trong lúc ghi hình trực tiếp Tống Sư Yểu cũng thật sự không cho Văn Châu Liên chút mặt mũi nào, fans không anti Tống Sư Yểu mới là lạ, ai dám ra mặt nói thay Tống Sư Yểu một câu thôi đều phải bị tin nhắn riêng mắng chết.
Fans các khách mời khác tùy theo sở thích, có người giúp Văn Châu Liên, cũng có người ăn dưa xem diễn.
“Đại sư đánh giả mau ra đây, có người giả mạo sinh viên trường các ngài này @ Đại học Horritz @ Đại học Puglein.”
Đại học Horritz V: “Người này chính là sinh viên xuất sắc đã tốt nghiệp khiến chúng tôi vô cùng tự hào - Cô Alice. PS: Muốn tra mạng học tịch thì xin dùng tên thật để search, dùng bút danh hoặc tên khác do chính chủ đặt để tìm là không tìm được đâu nhé! *mỉm cười* *mỉm cười* *mỉm cười*“
Hiệu trưởng đương nhiệm trường Đại học Horritz V: *lửa giận* *lửa giận* *lửa giận* *lửa giận* Đây là học trò khiến tôi tự hào! *Ảnh tốt nghiệp* *Ảnh tốt nghiệp chụp chung*“
Hiệu trưởng Đại học Puglein V: “Vô cùng tiếc nuối vì năm đó không cướp được cô bé này *thở dài*“
Đám người đang mỉa mai bừng bừng chợt khựng lại.
Quần chúng ăn dưa... rớt miếng dưa!
Cái gì?