Trước khi về căn hộ, Tống Sư Yểu đã đến cửa hàng cung cấp vật nuôi bên cạnh phòng khám thú y.

Rất nhiều học sinh trong ký túc xá học sinh đều nuôi thú cưng, vì vậy trong cửa hàng đồ dùng cho thú cưng có bán đầy đủ thứ. Bây giờ Tống Sư Yểu đã là chủ của một con mèo, hôm qua chỉ mua qua loa một túi đồ ăn cho mèo và chỗ đi vệ sinh cho mèo thôi, bây giờ phải mua thêm nhiều thứ nữa.

“Mua mấy món cần thiết là được rồi, nếu không khi quay lại làm việc trong viện nghiên cứu sẽ phải dọn đồ rất phiền.” Tống Sư Yểu quyết định.

Kết quả là Minh Thù và Lê Chiêu đứng ở cửa nhìn Tống Sư Yểu cầm đủ loại đồ ăn vặt, đồ hộp, đồ chơi cho mèo đầy một giỏ đi đến quầy thanh toán. Dáng vẻ hệt như đã bị mèo con chinh phục nhưng lại không muốn thừa nhận.

“Có phải là nhiều quá rồi không?” Lê Chiêu nhìn giá cả của mấy món đồ hộp, cảm thấy người thường dân như mình muốn mù cả mắt. Đồ trong trường quý tộc có thể rẻ thế nào được chứ? Sao cô ấy lại đi nhìn thử làm gì vậy. Giờ thì đã bị sự xa hoa của chủ nghĩa tư bản đốt mù cả mắt rồi!

Tống Sư Yểu có vẻ khổ não: “Nghĩ đến Tống Vãn Vãn chị lại không nhịn được muốn mua hết…”

Minh Thù: “Tống Vãn Vãn? Đàn chị đặt tên cho con mèo à?”

“Ừ, nghe hay không?”

“Hay ạ.”

“Thưa quý khách, của quý khách là 4210,9 tệ.” Thu ngân nở nụ cười trên môi.

Tống Sư Yểu lấy điện thoại ra thanh toán hóa đơn, rồi đột nhiên cô khựng lại, hai má hơi đỏ, ngượng ngùng ngẩng đầu nói: “Xin lỗi, tôi chỉ mua vài thứ này thôi.”

“Vâng.”

Tống Sư Yểu chọn ra một vài món rồi thanh toán hóa đơn.

Minh Thù nhìn Tống Sư Yểu, phản ứng vừa rồi của Tống Sư Yểu là vì... không có tiền sao?

Không, đáng lẽ Tống Sư Yểu phải rất giàu mới đúng chứ. Cô đã tham gia các chương trình tạp kỹ để kiếm tiền từ khi còn nhỏ. Sau khi nổi tiếng giá trị bản thân cô cũng tăng theo. Cô vẫn còn nhỏ, bình thường cũng không tiêu xài gì nhiều. Sau khi nhập học vào Học viện Kim Kha Đóa Lạp còn được thưởng năm trăm nghìn tệ, được miễn phí học phí, cấp học bổng cao nhất, giờ còn là thành viên của đội tham gia Olympic... Nghĩ thế nào thì Tống Sư Yểu cũng nên là một phú bà mới phải chứ.

...

Thang Khải còn chưa thoát khỏi đòn đả kích “ông bố già” thì lại được một học sinh tới gọi lên hội học sinh.

Thang Khải cầm theo hộp thuốc gõ cửa phòng làm việc của hội trưởng hội học sinh, một cô gái trông như thư ký ra mở cửa mời anh ta vào.

Lọt vào tầm mắt là một phòng làm việc rộng rãi và sang trọng, trông không giống một văn phòng mà giống như một phòng khách sang trọng của một nhà có tiền nào đó hơn.

Trên tấm thảm in hoa màu đỏ sẫm lộng lẫy, có hai người trông giống hệt nhau nhưng tính khí hoàn toàn trái ngược nhau, một người ngồi một người đứng, hai người cùng nhìn sang đây.

“Xử lý vết thương trên tay anh ấy đi.” Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên đang đứng vang lên, nghe càng thêm lạnh lùng hơn, ngay cả cái gọng kính mảnh của anh ta cũng phản chiếu ánh kim loại lạnh lẽo.

Kim Diệu hơi cáu kỉnh, vết cắn trên ngón tay cái lại bắt đầu nóng và ngứa: “Chỉ bị một con thỏ cắn thôi mà.”

Kim Ngọc: “Chính vì như vậy nên mới phải gọi bác sĩ tới tiêm phòng bệnh dại.”

Thang Khải biết hai người này chính là hoàng đế của ngôi trường này, thậm chí trong thế giới ảo này họ còn là nhân vật trên đỉnh của kim tự tháp. Nhìn vết xe đổ ngay trước đó của Minh Thù nên Thang Khải chỉ đóng vai bác sĩ của mình, lặng lẽ bước về phía trước, xử lý vết thương cho Kim Diệu.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của anh ta, vì sự xuất hiện của hai anh chàng đẹp trai nên lượng theo dõi đã giảm đi rất nhiều lại tăng lên.

Vết thương trên ngón tay cái của Kim Diệu đã không còn chảy máu nữa nhưng khi nhìn thấy nó Thang Khải vẫn hơi sửng sốt. Cắn ra vết thương thế này, Tống Sư Yểu cũng hung hãn thật đấy. Cái dấu răng này có khi còn lưu lại trên tay Kim Diệu cả đời cũng nên.

Kim Diệu để Thang Khải xử lý vết thương, một tay khác thì đang nâng má, cau mày lơ đãng nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, thái độ rất khó chịu.

“Người phụ nữ kia, lần sau mà gặp lại thì...” Anh ta lẩm bẩm.

“Anh ta đang nghĩ về Tống Sư Yểu! Tôi biết ngay mà!”

“Không uổng công tôi phi nước đại tới đây, kịch bản phim thần tượng quá nặng, cứ nghĩ đến đây là chuyện xảy ra trong “thực tế”, không phải là cảnh phim được bố trí trước thì tôi lại thấy kích động.”

“Tôi đến đây để xem người bị phán xét chịu hành hạ và kiểm tra, không phải để xem bộ phim thần tượng học đường của cô bé lọ lem đâu!”

“A a a a a Kim Ngọc là gu của tôi! Kiểu cặn bã bên trong còn ngoài mặt thì nhã nhặn này đúng gu tôi rồi!”

Kim Ngọc: “Quả nhiên học sinh đặc tuyển đúng là mấy con chuột nhắt của trường chúng ta, phải dọn sạch đám này mới phải.”

Thư ký: “Hội trưởng, nếu anh muốn xóa chế độ tuyển sinh đặc biệt thì tỷ lệ đỗ đại học phải giải quyết thế nào?”

“Khi cảnh sát chọn cảnh khuyển và xã hội chọn chó dẫn đường và các loại chó phục vụ công việc khác sẽ yêu cầu con chó đó không có tiền sử cắn người, làm bị thương con người hoặc phát điên. Tại sao lại vậy? Bởi vì bất kỳ hành vi thấp kém nào đều có nguồn gốc từ di truyền. Ở ngôi trường này, ngoài đám học sinh được tuyển sinh đặc biệt thì mỗi gia tộc đều trải qua một mức độ chọn lọc huyết thống nhất định, họ tích lũy được những bộ gen ưu tú và loại bỏ một số gen kém cỏi. Cô cảm thấy học sinh được chọn lọc gen có chất lượng tốt trong các gia đình giàu có, được giáo dục có mục đích lại không bằng đám học sinh đặc tuyển kia à?” Giọng điệu Kim Ngọc bình tĩnh như chỉ đang nói chuyện bình thường, lúc này trông anh ta thật sự vô cùng kiêu ngạo.

Thư ký: “Đúng vậy, là do tôi nghĩ thiếu sót rồi, tôi sẽ đi thu xếp ngay.”

Cô gái quay lưng rời đi.

Thang Khải nghẹn họng nhìn trân trối, quá ngạo mạn. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì trong thế giới thực có lẽ cũng không thiếu người thuộc tầng lớp quý tộc cũng có kiểu suy nghĩ như thế này.

Kim Ngọc muốn xóa sổ hình thức tuyển sinh đặc biệt, anh ta có dự cảm ngôi trường này sắp phải đối mặt với một cơn phong ba.

...

Cửa căn hộ mở ra, Tống Vãn Vãn liền kêu meo meo chạy tới, Tống Sư Yểu khom lưng ôm lấy nó, một người một mèo ôm ấp nhau sến vô cùng.

“Hai em đi nghỉ đi.” Tống Sư Yểu nói. Hôm nay cả hai cô gái này đều chịu đả kích tinh thần rồi.

Hai người vào phòng trống nghỉ ngơi.

Tống Sư Yểu ôm Tống Vãn Vãn ngồi trong phòng khách, nhìn qua túi xách của mình, cô lấy ra một tờ tiền 100 tệ, hai tờ 10 tệ và ba tờ 1 tệ*.

(*1 nhân dân tệ xấp xỉ 3500 VND)

Cầm 123 nhân dân tệ, Tống Sư Yểu thở dài cầm lấy như ôm tài sản duy nhất còn lại của mình.

Điện thoại trên bàn rung lên, Tống Sư Yểu giơ tay chạm vào. Tên người gọi đến là “Ô bảo vệ”.

“Chị Vũ Lâm?”

Một giọng nói mạnh mẽ của một người phụ nữ trưởng thành vang lên trong điện thoại, nghe có vẻ tức giận: “Tuần trước em đã tròn mười tám tuổi rồi, sao còn chưa đi huỷ thẻ ngân hàng, dời hộ khẩu? Em có biết tiền lương của em vừa gửi đến hôm qua là lập tức bị rút đi rồi không?”

“Em quên mất…”

Nhậm Vũ Lâm tức giận: “Em muốn chọc cho chị giận chết phải không? Có phải nếu không phải chị nhớ ra hôm qua viện nghiên cứu của em phát tiền lương, cố tình xem thử thì em cũng không cần lấy một đồng nào luôn phải không?”

“Chị đừng giận, hai ngày nữa em đi làm thủ tục được không?”

“Lại còn hai ngày nữa! Ngày mai đi làm luôn đi. Chị sẽ nhờ anh trai chị đến chào hỏi người ta trước, để em làm thủ tục nhanh nhất có thể.” Giọng điệu Nhậm Vũ Lâm đã chậm lại.

“Vâng, chị cảm ơn anh Gia Kỳ hộ em nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, Tống Sư Yểu le lưỡi như một cô bé rồi lại mở hộp thư, nhấp vào tin nhắn trên cùng, là tin nhắn thông báo ngân hàng gửi đến.

Số dư trong thẻ chỉ có ba mươi xu, cũng may là trong ví thanh toán của cô còn lại mấy trăm tệ, nếu không thì đến một hộp đồ ăn mèo cô cũng không mua nổi.

Tống Sư Yểu trầm mặc nhìn một hồi rồi tự lẩm bẩm một mình: “Cũng may là mình nhận lời mời của hiệu trưởng đến sống trong trường, nếu không thì bây giờ sẽ phải phải ngủ ngoài đường mất rồi.”

“Tôi chợt có một suy đoán táo bạo, có khi nào tiền của Tống Sư Yểu đều ở chỗ Liễu Diễm không?”

“Tống Sư Yểu mới vừa đủ tuổi thành niên, trước khi trưởng thành thì tiền đều do người giám hộ quản lý.”

“Vậy nên Tống Sư Yểu không hề gϊếŧ hay vứt bỏ Liễu Diễm, hơn nữa Liễu Diễm còn lấy đi toàn bộ số tiền của Tống Sư Yểu, khiến cô ấy suýt nữa còn không đủ tiền ăn sao?”

“Mới có một cuộc điện thoại mà đã nóng lòng muốn tẩy trắng giúp kẻ sát nhân rồi à? Ai biết người được nhắc đến trong điện thoại là ai? Lỡ như không phải là Liễu Diễm thì sao? Liễu Diễm được thiết lập tính cách thế nào dùng đầu óc nghĩ kỹ thì sẽ thấy bà ta không thể nào mạnh mẽ như vậy được.”

“Công ty Phúc Khải vừa mở một vòng cược mới, lần này cược là người lấy tiền của Tống Sư Yểu có phải là Liễu Diễm hay không, lần này ông đây phải cược trước một bước!”

“Vũ Lâm? Có phải là Nhậm Vũ Lâm không? Là cô gái rất độc miệng lúc Tống Sư Yểu tham gia “Tôi là người chiến thắng” ấy?”

Trước đó Thang Khải đã xem chương trình đầu tiên của Tống Sư Yểu là mùa đầu của “Tôi là người chiến thắng” với tư cách là khách mời. Một số khán giả cũng đã chuyển sang góc nhìn của anh ta để xem cùng. Trong tập đó có một khách mời làm cho người ta rất khó chịu. Nữ khách mời này là kẻ thù không đội trời chung của khán giả trong thế giới ảo, độc mồm độc miệng, thái độ rất kiêu ngạo và khó chịu, nhưng mọi người đều không làm gì được cô ấy cho đến khi Tống Sư Yểu đến tham gia đánh bại và thay thế cô ấy.

Trận PK đỉnh cao giữa Tống Sư Yểu và Nhậm Vũ Lâm có thể nói là trận chiến kinh điển nhất, hấp dẫn nhất trong lịch sử chương trình “Tôi là người chiến thắng”. Hai người thi đấu đến mức kho câu hỏi phải rỗng đến hai lần, cuối cùng cô gái mười tuổi gầy còm đen nhẻm kia chiến thắng. Vào khoảnh khắc đó đừng nói là khán giả trong thế giới ảo mà ngay cả khán giả trong thế giới thực cũng phải phấn khích đến mức da đầu họ tê dại, hộp sọ như muốn bay ra ngoài.

Xem hết chương trình thì cũng thôi đi, họ vốn nghĩ rằng Nhậm Vũ Lâm chỉ là một người qua đường, ai ngờ cô ấy lại xuất hiện, mà có vẻ có quan hệ rất tốt với Tống Sư Yểu?

“U là trờiiii tò mò quá đi mất! Không biết Tống Sư Yểu đã trải qua những gì trong mấy năm trước đây?”

“Tôi luôn cảm thấy quá trình trưởng thành của Tống Sư Yểu sẽ có cảm giác như một huyền thoại.”

“Có thể kết bạn với những người như Nhậm Vũ Lâm, chứng tỏ Tống Sư Yểu không phải là loại người tốt lành gì rồi, không phải chắc? Loại NPC có thể bị nhiều NPC khác chán ghét như vậy rõ ràng là rất có vấn đề.”

“…”