______

10.

Học viện Kimcodora là một trường quý tộc đã có lịch sử hai trăm năm, là kiểu trường quý tộc chân chính danh xứng với thực, không phải cứ có tiền là có thể nhập học.

Người thành lập Học viện này lúc bấy giờ là một người có huyết thống cao quý, chỉ tuyển những học sinh quý tộc máu xanh*.

(Gốc: blue blood – từ này bắt nguồn từ tiếng Tây Ban Nha, chỉ dòng máu thuần chủng của giới quý tộc.

Vì bọn họ là người da trắng nên các đường mạch máu hiện lên xanh hơn so người Tây Ban Nha có máu lai.

Cụm từ này được dùng phổ biến tại Anh từ đầu thế kỷ 19.)

Tất nhiên, đây đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.

Sau này thời đại thay đổi, khoa học kỹ thuật phát triển kéo theo nhiều ngành sản xuất mới cũng phát triển.

Rất nhiều quý tộc mới ở đủ mọi ngành nghề xuất hiện, bên cạnh đó cũng có không ít quý tộc cũ bị guồng quay thời đại bỏ lại, dần dần trở nên nghèo khó.

Vậy nên nguồn thu và vốn lưu động của trường ngày càng ít đi.

Vì để cho Học viện không bị đóng cửa, ban quản trị phải tìm kiếm một hướng đi mới, từ đó bắt đầu hạ thấp tiêu chuẩn xuống.

Đầu tiên họ tuyển con cháu nhà giàu xuất thân bình dân.

Sau đó theo sự phát triển của xã hội, chính phủ bắt đầu đánh giá xếp hạng các cơ sở giáo dục.

Để thứ hạng của Học viện không quá thấp, nhà trường bắt buộc phải nâng cao tỷ lệ bình quân lên lớp (dựa vào việc trúng tuyển vào các trường Đại học thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học, không phải dùng tiền) và bắt đầu tuyển học sinh đặc cách.

Do những yếu tố lịch sử còn sót lại, cho nên vẫn còn tồn tại những mâu thuẫn giai cấp tại Học viện này.

Những học sinh quý tộc máu xanh cho rằng mình mới là chủ nhân thực sự của ngôi trường này.

Họ gọi những bạn học gia cảnh giàu có xuất thân bình dân là đám nhà giàu mới nổi, là khách và thấp hơn bọn họ một bậc.

Họ tự ý thức được thân phận của mình, thái độ kiêu ngạo.

Còn những học sinh con nhà giàu có thì cảm thấy đám người này chỉ là những người nghèo túng, chức tước chỉ là cái danh hão, có tài sản gì mà đáng kiêu ngạo? Mua nổi xe sang hay biệt thự sao?

Những năm gần đây, hai phe xung đột cả trong tối lẫn ngoài sáng càng thêm gay gắt, nghiêm trọng đến mức biến các học sinh đặc cách trở thành bia đỡ đạn.

Ai đứng về phe này sẽ bị phe kia ghét bỏ, nếu giữ thái độ trung lập, ứng xử không khéo sẽ bị cả hai bên cùng bắt nạt.

Ngoài ra, những người bị tầng lớp trên bắt nạt mà không thể đánh trả, sẽ trút giận lên tầng lớp dưới chót như là điều hiển nhiên.

Bởi vậy tình cảnh của học sinh đặc cách trong trường này hết sức khốn khổ.

Khung cảnh trên sân quần vợt vô cùng náo nhiệt.

Gia tộc của Kim Diệu và Kim Ngọc là một trong số rất ít những quý tộc cũ có thể tiếp bước guồng quay của thời đại, là danh môn quý tộc chân chính lại sở hữu khối tài sản đồ sộ.

Cho nên địa vị của bọn họ như thể người lãnh đạo trong ngôi trường này, có sức ảnh hưởng lớn trong cả hai phe, hoặc có thể nói là không có một ai dám đối nghịch với bọn họ.

Kim Diệu có thói quen tập thể dục trong giờ nghỉ trưa, thông thường không ở sân quần vợt thì cũng ở trường đua ngựa, nên buổi trưa sẽ có rất nhiều học sinh tụ tập lại đây.

Minh Thù hùng hùng hổ hổ đi đến, nhìn thấy sân quần vợt tráng lệ đến nỗi có thể tổ chức giải thi đấu quần vợt cấp thế giới ở đây, nhất thời lại cảm thấy sợ hãi.

Các học sinh tới xem thi đấu lấp đầy khán đài, nhóm hoạt náo viên lộ ra vòng eo thon thả chẳng khác nào những thiếu nữ theo đuổi ngôi sao, say mê hướng mắt về phía sân thi đấu.

Nếu cô ấy dám xông lên, lập tức sẽ bị cả trường vây xem.

Nhưng cô ấy cố hít một hơi thật sâu, đưa tay lấy miếng ngọc bội đeo trên cổ ra.

Ê kíp của cô ấy đã viết ra kịch bản cho cô là một cô bé lọ lem trong phim thần tượng, lấy bối cảnh vườn trường, như vậy hẳn là đã tìm thấy cơ hội để cô ấy có thể nhập vai vào vở kịch này.

Từ thẻ thông tin nhân vật của hai anh em sinh đôi này có thể biết được rằng, hồi nhỏ bọn họ đã từng bị bắt cóc, sau đó được một nhà ba người lên núi đi thanh minh cứu thoát.

Trong gia đình ba người này trùng hợp có một bé gái, bé gái ấy nhặt được miếng ngọc bội mà Kim Diệu từ nhỏ luôn đeo trên cổ làm rơi, quên mất chưa trả lại.

Ê kíp đã bỏ tiền mua lại miếng ngọc bội này từ tổ chương trình, để Minh Thù có cái cớ để không bị cặp song sinh này bắt nạt.

Nể tình thân phận ân nhân cứu mạng, cặp song sinh kia cho dù có là kẻ tàn nhẫn đến đâu cũng sẽ không đến mức ra tay với cô ấy.

Hơn nữa, nó còn có thể mang đến cho cô nhiều cơ hội để thể hiện bản thân.

Nắm chặt miếng ngọc bội nằm giữa xương quai xanh, Minh Thù như được tiếp thêm dũng khí.

Cược một lần, sẽ có được cả danh tiếng lẫn sự ủng hộ của người hâm mộ; nếu không dám cược, thậm chí còn không qua nổi vòng gửi xe!

Kim Diệu đang đánh bóng với mọi người ở trên sân, trông bộ dạng cậu ta khá lóa mắt, cơ bắp trên cánh tay lộ ra trong không khí vừa dẻo dai lại vừa có sức bật.

Lúc vung vợt đánh bóng, cơ bắp đang thả lỏng đột nhiên gồng lên, mồ hôi tuôn ra.

Thế nhưng nhìn cách chơi bóng của cậu ta cũng có thể đoán được, tính cách của cậu ta hẳn là người ngang ngược lại thô bạo.

Đối thủ của cậu ta đã sớm phải cầm vợt bằng cả hai tay, chiếc vợt trong tay mới không bị cú phát bóng của đối phương điên cuồng đánh bay.

Bị trúng cú bóng này vào người, không chừng sẽ bị gãy xương.

Nhưng thông thường, người ở trong tình huống nguy hiểm hơn cả đối thủ trước mặt Kim Diệu, chính là người nhặt bóng trên sân.

Kim Diệu thích chơi quần vợt, nhưng cậu ta lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Cậu ta luôn thấy chướng mắt khi nhìn thấy cho dù chỉ một quả bóng nằm vương vãi trên sân, vì vậy trong lúc trận đấu diễn ra, nhất định phải có người đi nhặt bóng.

Loại chuyện vặt vãnh này chủ yếu sẽ do các học sinh đặc cách làm.

Hai người nhặt bóng chia ra đứng ở hai góc phía sau hai vị tuyển thủ, chờ đợi nhặt bóng bất cứ lúc nào.

"Bang!" Vợt của đối thủ lập tức bị hất văng ra, vừa vặn bay chéo tới đập vào người cậu bạn nhặt bóng ở phía sau.

Chiếc vợt đập trúng mũi, máu mũi trong nháy mắt chảy ra, cậu bạn đó cũng té ngã trên mặt đất.

"Bộp!" Đối thủ không tiếp được bóng của Kim Diệu, quả bóng ấy lại lần nữa bay đến, đập vào người cậu bạn nhặt bóng không kịp tránh kia.

Chứng kiến cảnh Kim Diệu không hề để ý tới cậu bạn nhặt bóng bị thương mà vẫn tiếp tục thi đấu, khán giả trong Phòng livestream bắt đầu cảm thấy bất bình, Minh Thù liền ngay lập tức xông ra.

"Dừng lại!" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía bên này.

Cảnh tượng như thể trong nháy mắt được ánh đèn sân khấu chiếu sáng.

Từ lối vào, Minh Thù bước ra sân thi đấu, như thể cô ấy là nhân vật nữ chính cô bé lọ lem trong vườn trường, trong lòng tràn đầy dũng cảm và chính nghĩa, chạy đến chỗ nam sinh bị thương, tức giận nhìn Kim Diệu.

"Vì sở thích của bản thân mà chà đạp người khác như vậy, chẳng lẽ tính mạng của người khác thì không phải là tính mạng sao? Cậu ấy cũng có ba mẹ, nếu ba mẹ cậu ấy trông thấy dáng vẻ này của cậu ấy sẽ đau lòng đến thế nào?" Ánh mắt Minh Thù sáng lên, giọng nói trầm bổng hữu lực, đồng thời cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ hết sức quật cường.

Đám học sinh sợ ngây người, toàn bộ sân quần vợt yên tĩnh trong giây lát, tất cả mọi người đều nhìn Minh Thù bằng ánh mắt sững sờ không dám tin, cô gái này đột nhiên xuất hiện ở đây, đây là có chuyện gì vậy? Điên rồi sao!

[A a a a a...!Không hổ là cô gái mà mình hâm mộ, quá tuyệt vời!!]

[Nhấn like, Minh Thù rất có tinh thần trượng nghĩa.

Loại người như Kim Diệu thực sự quá chướng mắt rồi, không coi người khác là con người.

Nếu không phải may mắn đầu thai vào nhà có gia cảnh tốt, thì loại người khốn nạn như cậu ta, sớm đã bị người ta đánh chết rồi.]

[Emmm...!Thế sao không vào nhà vệ sinh cứu bạn nữ kia?]

[Lúc ở Hội học sinh bị cô gái kia nói, trong lòng hẳn là rất tức giận đi?]

[Cảm giác có chút nguy hiểm, đáng sợ quá!]

Khán giả trong Phòng livestream không hề biết rằng, Minh Thù nhìn Kim Diệu từng bước đến gần cô ấy, toàn thân đều trở nên căng thẳng, suy nghĩ trong đầu toàn bộ đều là: Mau, mau nhìn miếng ngọc bội trên cổ tôi!

Kim Diệu đứng nhìn Minh Thù vài giây, lại nhìn về phía nam sinh vẻ mặt hoảng sợ được che chở ở phía sau cô ấy: "Học sinh đặc cách các người muốn tạo phản có phải không?"

"Không...!Tôi không quen cô ta! Kim Diệu, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chưa từng gặp cô ta bao giờ!" Nam sinh lập tức nói.

"Cảm thấy tiền tôi đưa quá ít có phải hay không?" Kim Diệu cười lạnh, nói.

Kỳ thực cậu ta có trả tiền lương cho cậu bạn nhặt bóng này.

Suy cho cùng công việc này nguy hiểm như vậy, dù sao cũng phải trả một ít tiền thuốc men cho người ta không phải sao?

"Cậu còn dùng tiền để sỉ nhục người ta! Chẳng lẽ tất cả các vết thương đều có thể chữa trị hết sao? Nói cho cùng công việc này của cậu về bản chất rất là vô lý.

Sao có thể bắt người ta vào sân nhặt bóng trong lúc trận đấu đang diễn ra? Trả tiền công thì ghê gớm lắm sao? Trong trường này chỉ có học sinh đặc cách làm công việc này, bởi vì không ai trong số họ dám từ chối! Bây giờ cậu ta đã bị thương thành như vậy rồi, vậy mà cậu vẫn làm như không thấy, vẫn tiếp tục thi đấu.

Cậu làm vậy quá máu lạnh, quá quá đáng rồi! Cậu có gì đặc biệt hơn người khác cơ chứ!" Khí tràng của Kim Diệu khiến đối phương cảm thấy áp lực quá lớn, Minh Thù đã sợ đến mức giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, nhưng chuyện đến nước này cũng chỉ có thể bất chấp đọc xong lời thoại theo như kịch bản mà ê kíp đưa ra.

"Bạn học, bạn đừng nói nữa!" Nam sinh phía sau tuyệt vọng lên tiếng.

Thực ra bình thường cũng không nguy hiểm như vậy.

Là bởi vì hôm nay ánh nắng quá chói mắt, mà cậu ta lại quên đeo kính râm cho nên mới không nhìn thấy rõ bóng, mới không tránh được.

Kim Diệu bật cười, nhiệt độ xung quanh dần dần hạ thấp: "Xem ra đám học sinh đặc cách cuối cùng cũng nổi loạn rồi, lại xuất hiện một đứa cứng đầu.

Rất tốt, như vậy đi, tôi cho cô hai lựa chọn.

Thứ nhất, cô chỉ cần tiếp được một cú phát bóng của tôi, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô việc vô lễ lần đầu; thứ hai, cô quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi."

A a a a a...!Sự việc phát triển không theo kịch bản chút nào, thấy chưa hả đám ê kíp rác rưởi kia! Ông chủ rác rưởi, trừ việc có tiền ra thì còn lại đều vô dụng! Mặt tiểu nhân trong lòng Minh Thù sớm đã quỳ xuống tại chỗ cầu xin Kim Diệu tha thứ rồi.

Nhưng trên thực tế, cô ấy đã đâm lao thì phải theo lao, không thể nào quỳ xuống cầu xin trước sự chứng kiến của rất nhiều khán giả trong Phòng livestream như vậy được.

Vì vậy cô ấy bất chấp tất cả mà gật đầu đồng ý.

Sau đó trực tiếp đưa tay lên sờ miếng ngọc bội trên cổ: Mau, mau nhìn đi, ngọc bội ở đây này!

Kim Diệu quả nhiên vô thức nhìn xuống miếng ngọc bội đeo trên cổ cô, sau đó đồng tử co rút, nét mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn Minh Thù đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Hóa ra là cô ta.

Năm đó cậu ta và người anh em cùng bị bắt cóc, một nhà ba người vô tình xông vào cứu họ.

Sau đó gia đình đó nhiều lần đòi hỏi, đưa ra yêu cầu quá đáng với nhà họ Kim, đòi báo đáp ơn cứu mạng, bộ dáng tham lam trông cũng không khác gì những tên bắt cóc kia.

Sau khi trở về nhà, cậu ta mới phát hiện miếng ngọc bội đã mất, sai người đi tìm nhưng không tìm thấy; đi hỏi gia đình ba người kia, bọn họ cũng khăng khăng nói không nhìn thấy.

Cuối cùng thực sự không thể tìm được, đành phải từ bỏ.

Thật là đủ tham lam, phường trộm cắp.

Những cái khác có thể bỏ qua, chỉ có điều này là tuyệt đối không thể tha thứ!

Thẻ nhân vật mua từ tổ chương trình cũng không viết rõ ràng, không phải tất cả những chuyện xảy ra đều được ghi chép lại một cách chi tiết.

Liên quan đến sự kiện bắt cóc này, chỉ nói ngắn gọn một câu "Hai anh em sinh đôi từng bị bắt cóc khi còn nhỏ, được một nhà ba người lên núi đi thanh minh cứu.

Trong vụ việc này Kim Diệu đã làm mất miếng ngọc bội gia truyền được bà nội tặng."

Trái tim Minh Thù "thình thịch" nhảy lên, cả người nổi da gà, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi, toàn thân lạnh ngắt, máy móc cầm lấy vợt đánh bóng, bước vào vị trí.

*

Khi Tống Thư Yểu đi đến sân quần vợt, trong sân quần vợt im lặng đến kì lạ, rõ ràng có rất nhiều người nhưng lại không hề phát ra tiếng động nào, chỉ có tiếng "bộp, bộp" của quả bóng tennis nện xuống nền đất.

Tống Thư Yểu bước nhanh tới, đẩy nhóm hoạt náo viên đang che chắn tầm nhìn ra, liền nhìn thấy Minh Thù ở trong sân bóng bị đánh đến cả người đều là vết thương.

Hai chân cô ấy lộ ra ở bên ngoài váy đồng phục, xuất hiện vô số vết thương đan xen trên da thịt giống như bị bóng cọ xát mạnh mà tạo thành.

Khuôn mặt cô ấy bầm tím, sưng tấy, cả người đang lảo đảo gắng gượng từ trên mặt đất đứng dậy, máu từ khóe miệng chảy ra, lợi chắc hẳn đã bị thương nặng.

Cả khuôn mặt đều là máu và nước mắt lẫn lộn, trông vô cùng đáng thương.

"Vẫn không chịu xin tha?" Kim Diệu nheo mắt, vươn tay sang phía bên cạnh.

Bàn tay thon dài mạnh mẽ, nắm một cái cũng có thể cầm chặt tay của mấy bạn nữ, nhìn qua là biết bàn tay mạnh mẽ của một cậu con trai.

Thế nhưng trên bàn tay ấy, rất nhanh liền được cậu bạn nhặt bóng cung kính đặt một quả bóng tennis vào lòng bàn tay.

Nước mắt của Minh Thù càng tuôn ra nhiều hơn.

Cô ấy muốn xin tha, thật sự rất muốn xin tha, thế nhưng nếu thật sự quỳ xuống, thì sự nghiệp thần tượng của cô ấy coi như chấm hết.

Vì vậy cô ấy không thể cầu xin, đánh chết cũng không thể cầu xin hu hu hu...!

Kim Diệu lạnh lùng cười, ném quả bóng lên trời, ra sức vung vợt, đánh về phía Minh Thù.

Nếu xương đã cứng như vậy thì đánh gãy luôn đi.

Minh Thù đến giờ phút này không thể cử động được nữa, giơ tay lên chắn trước người, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Khán giả trong Phòng livestream hoàn toàn không dám xem.

Cảnh tượng này quá tàn nhẫn, màn hình thông minh của khán giả chưa đủ tuổi vị thành niên đã bị hệ thống tự động làm mờ.

"Bộp!"

Quả bóng tennis màu vàng và chiếc hộp đựng bóng tennis va vào nhau trên không trung, một nửa số bóng tennis trong hộp bay ra ngoài.

Minh Thù mở mắt ra, trong đôi mắt đẫm lệ hiện ra ảnh ngược chiếc hộp đựng bóng xoay vòng trên không trung, cùng với những quả bóng tennis ào ào bay ra như những cánh hoa.

Cô theo linh cảm quay đầu nhìn về phía hộp đựng bóng bị đá bay ra, dưới ánh nắng chói chang, cô gái kia thu chân lại, duyên dáng yêu kiều, dáng vẻ lại ngầu khó tả.

Minh Thù ngây người, nước mắt giàn giụa trên gò má, tim đập thình thịch.

[A a a a a a a a a!]

[A a a a a a tôi điên mất thôi, a a a a!]

[Vãi thiệt, vãi thiệt, vãi thiệt! Đẹp trai chết mất!]

[A a a a a a a a a a a a]

[A a a a a a a a a Tống Thư Yểu giết tôi rồi!]

Trong Phòng livestream, tiếng hét chói tai điên cuồng chạy kín màn hình.

Khi người thật và nhân vật người thật trong thế giới ảo cách nhau ở một khoảng cách nhất định, các Phòng livestream riêng sẽ nhập lại thành một, cũng sẽ cộng gộp lượng khán giả của từng phòng lại, đồng thời góc nhìn phát sóng trực tiếp cũng sẽ trở nên rộng hơn.

Tất cả khán giả trong Phòng livestream vừa rồi đều nhìn thấy, trong nháy mắt khi Kim Diệu phát bóng, Tống Thư Yểu phản ứng nhanh chóng đến thế nào.

Cô đột nhiên xoay người tung ra một cú đá, đá bay chiếc hộp đựng bóng tennis bên cạnh, làm chệch hướng phát bóng trí mạng của Kim Diệu.

Dưới ánh mặt trời, cô ngầu đến muốn bay lên.

Trong sân im lặng trong chốc lát, cuối cùng mọi người cũng có phản ứng, ánh mắt đều hướng về phía lối vào của sân bóng, nhìn thấy người đến chính là Tống Thư Yểu, tức khắc nổi lên một trận xì xào bàn tán.

"Là Tống Thư Yểu!"

"Không phải cô ta lại muốn lo chuyện bao đồng đấy chứ?"

"Cô ta chỉ là khách ở trường chúng ta, có tư cách gì mà quản chuyện trong trường chứ?"

"Nếu Kim Diệu đánh cô ta thì có sao không nhỉ?"

"Cô ta tiêu đời rồi.

Cho dù có là thành viên của đội tuyển Olympic cũng không thể đối nghịch với nhà họ Kim đại tư bản này được đâu."

"...".