Sẽ không có lần thứ ba, ta đảm bảo.

Cố Uyên nhìn cậu.

Bi thương đau xót đau đớn ở ngực tràn ra, xuyên thấu qua đôi đồng tử thâm thúy, mãnh liệt trút xuống thoát ra ngoài.

Y vẫn luôn biết trên người Lục Chấp Quang có bí mật.

Y vốn tưởng rằng Lục Chấp Quang dựa vào bí mật đó để bảo vệ tốt chính mình, thoát ly hiểm cảnh bình an mà sống sót. Lại không nghĩ rằng đối phương sẽ dựa vào bí mật đó từ cách xa ngoài mấy năm ánh sáng lao trở về, trở lại trung tâm lốc xoáy tràn ngập tử vong, trở về tìm y.

Tha hương nơi dị tinh, bị phong tỏa chặt chẽ, nguy cơ tứ phía.

Gió lạnh xuyên thấu qua song cửa sổ, ngọn đèn lay động trong gió, tàn khốc lao vào ngục thất lạnh lẽo, thiếu niên của y đứng ở ngoài song sắt, nhìn y.

Cho dù nỗ lực muốn nhìn rõ ràng hơn chút, nhưng tầm mắt y vẫn không thể tránh được nặng nề ảm đạm xuống dưới. Thể lực tồn trữ lại trong một phát đã dùng hết, Cố Uyên đỡ song sắt, muốn ổn định thân hình, mới phát giác lực đạo đỡ lấy mình vẫn an ổn cố định như cũ.

Lục Đăng chặt chẽ đỡ y, ánh mắt trước sau vẫn chăm chú ở trên người y, một tay khác đưa vào cặp sách, xuyên qua cửa lao, đem viên thuốc phiếm mùi hương thanh mát đưa đến bên môi y.

Trong đầu một mảnh hỗn độn, độ ấm đầu ngón tay bỗng nhiên nhẹ cọ qua bên môi.

Cố Uyên hơi hơi ngơ ngẩn, thuốc đã bị uy vào trong miệng, mùi hương thanh mát chua xót nhanh chóng lan tỏa ở đầu lưỡi.

Đầu óc hôn mê mơ hồ thanh tỉnh vài phần, Cố Uyên thở sâu, nỗ lực muốn đứng thẳng. Lục Đăng thêm chút sức lực, đỡ y dựa ổn trên cửa lao.

Cảm xúc mãnh liệt dần dần bình phục, Cố Uyên hạp mục hoãn quá một trận choáng váng, một lần nữa đón nhận tầm mắt chăm chú tràn đầy quan tâm lo lắng của Lục Đăng, tay đưa ra khỏi lưới sắt, khẽ vuốt lên khuôn mặt thanh tú kia.

Thiếu niên đè lại tay y, lực đạo của lòng bàn tay không giống dĩ vãng, lông mi dài chớp động hai cái rốt cuộc không tiếng động mở miệng.

Ánh sáng ảm đạm, tốc độ nói chuyện của Lục Đăng nhanh hơn so với ngày thường. Cố Uyên nhìn khẩu hình không dám lớn tiếng của cậu, chỉ kịp phân rõ ra mấy câu ngắn quan trọng được nói đặc biệt rõ ràng.

"Trước tiên nộp bài thi...... Khai chiến...... Tới tìm anh......"

Mơ hồ phân biệt ra, trong lòng dần dần dâng lên chút hiểu rõ.

Cố Uyên nhẹ cười khổ, cánh tay trái còn trong lưới sắt, cách cửa lao đem người ôm vào trong lòng ngực.

Lục Đăng dịu ngoan mà dán vào ngực y, cánh tay khẩn cấp ôm ở sau lưng y, lực đạo so ngày thường càng nhanh hơn, động tác lại vẫn cẩn thận nhu hòa như trước.

Chủ tinh của tinh hệ Pulitzer ở cách xa 61 năm ánh sáng, cần phải dựa tàu hàng của tinh hệ mới có thể đi tới đi lui thông hành, sẽ không bị chiến hỏa lan đến, cho nên y mới yên tâm để thiếu niên một mình bị đưa đi chủ tinh. Còn tưởng rằng như vậy là có thể đem Lục Chấp Quang bình bình an an tiễn đi, lại quên mất thí sinh sau khi kết thúc cuộc thi, còn có phúc lợi một lần miễn phí đi nhờ chuyến bay về.

Cho dù không có năng lực thần kỳ như đến chỗ nào đều có thể tìm được y, lấy sức phán đoán của Lục Chấp Quang, cũng nhất định có thể đoán được y đã bị mang về Qua Nhĩ tinh.

Nhưng Lục Chấp Quang không nên tới đây là điều không thể nghi ngờ.

Vết thương trên ngực kề sát lưới sắt lạnh băng, Cố Uyên lại giống như không cảm giác được đau đớn, chỉ đem cánh tay ôm càng thêm chặt, ở bên tai y thấp giọng mở miệng: "Nơi này nguy hiểm, đi ra ngoài chờ ta...... Nghe lời."

Thiếu niên luôn luôn nghe theo y nói, nhưng lần này y lại không thể nắm chắc.

Nhận thấy thân thể trong lòng ngực giống như cũng không có bởi vì một câu này sinh ra bao nhiêu phản ứng, trong lòng Cố Uyên hơi trầm xuống, hơi buông cánh tay ra, lui về phía sau nửa bước, đối diện với đôi mắt đen nhuận chăm chú nhìn mình.

Lục Chấp Quang nhìn y, tay phải chống cửa lao, tay trái vẫn nâng cánh tay y, ánh mắt vẫn trong suốt như nước, giống như không nghe hiểu được những lời này của y.

Bỗng nhiên ý thức được ý đồ đến đây của đối phương, cổ họng Cố Uyên trong khàn đặc, trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt: "Chấp Quang, nghe lời......"

Y muốn nói vài lời an ủi đối phương, nhưng tình cảnh trong giờ phút này lại hoàn toàn không có bao nhiêu sức thuyết phục, cánh tay theo bản năng căng thẳng, nửa là đau đớn nửa là khẩn trương, trước mắt giống như lại dâng lên sương đen.

Nếu chỉ một mình y chịu đựng xuống, y sẽ không sinh ra bất kỳ do dự nào. Nhưng một khi Lục Chấp Quang vì y mà bí quá hoá liều, không thể nghi ngờ sẽ bị y kéo vào bên trong nguy cơ vô tận, hơi có chút sơ ý, liền có khả năng sẽ bị lốc xoáy kịch liệt dập nát.

Tựa hồ là đã nhận ra y không khoẻ, cánh tay nâng y giật giật, thân thể thiếu niên dán lên, muốn vỗ về sau lưng giúp y, lại bị Cố Uyên cầm lấy cổ tay.

"Chấp Quang, nơi này quá nguy hiểm, một khi bị phát hiện, bọn họ sẽ không bỏ qua cậu. Cậu trước đi ra ngoài, Gia Lê Lạc tinh sẽ nghĩ cách, không thể chỉ dựa vào một mình cậu......"

Khắp nơi đều có máy theo dõi, tiếp tục ở chỗ này, nói không chừng lập tức sẽ bị phát hiện.

Y biết Lục Chấp Quang có bản lĩnh tiến vào, thì nhất định có biện pháp trộm đi ra ngoài, nhưng một khi khiến cho Qua Nhĩ tinh chú ý, lại muốn thoát thân liền không thể nghi ngờ sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

Trong lòng càng thêm lo lắng, Cố Uyên tận lực ép tới chỉ còn vài âm tiết, còn muốn khuyên tiếp, ba tầng mã hóa chắc chắn của cửa lao bỗng nhiên nhoáng lên, khóa điện tử sáng lên đèn chỉ thị màu xanh cho phép thông hành.

Tay phải của Lục Đăng trước sau vẫn đỡ trên cửa rốt cuộc nâng lên, đèn đỏ kết nối của trí não tắt, dây kim loại màu bạc hiện lên ở cổ tay, chỉ một hồi công phu, một tầng khóa điện tử cuối cùng đã phát ra tiếng vang nhỏ ‘cùm cụp’.

Móc khoá nặng nề vừa muốn rơi xuống, đã bị cậu vững vàng cầm trong tay.

Câu chuyện đột nhiên im bặt, Cố Uyên giật mình nhìn biến cố trước mắt, thiếu niên đã mở ra cửa lao, nhào vào trong lòng ngực y.

Không có lưới sắt lạnh băng cách trở, thân thể ấm áp chân thật dán vào ngực, trong chớp mắt giống như cũng đem những miệng vết thương ẩn ẩn đau chữa khỏi.

Bỗng nhiên vô pháp phán đoán hết thảy đến tột cùng có phải là cảnh trong mơ hay không, trái tim Cố Uyên bỗng dung đập điên cuồng lên, hô hấp dồn dập đến gần như khiến phổi sinh ra đau đớn, chần chờ nâng tay lên, cánh tay Lục Đăng đã vững chắc ôm chặt thân thể y.

Mái tóc mềm mại ở cần cổ y nhẹ cọ, nhịp tim nhẹ nhàng chậm chạp ổn định đập đều, hơi thở cỏ cây tươi mát ôn nhu phất qua mũi.

Cố Uyên khép mắt lại, buộc chặt cánh tay, đem người chặt chẽ khóa lại trong lòng ngực, hốc mắt chua xót nóng bỏng.

*

Vài phút sau, nhà tù tối tăm đã bị ánh sáng hôn ám bao phủ.

Cửa nhà tù một lần nữa bị đóng chặt lại, Lục Đăng đỡ y nằm ở thảm nhung lót trên giường đá, lại từ cặp sách lấy ra nhất thành bất biến(*) biến thành sữa bò, cẩm thận mà uy y uống xong.

*Nhất thành bất biến: đã biến thành thì không thay đổi.

Chất lỏng hơi mang ngọt ý hương thuần phủ vừa vào hầu, trước hết khiến cho dạ dày trống rỗng lâu ngày phản xạ có điều kiện co rút đau đớn. Cố Uyên theo bản năng hơi hơi nhíu mày, Lục Đăng đang ôm lấy y cơ hồ lập tức phát giác, động tác tay lập tức ngừng lại, không nói gì trong mắt lộ ra lo lắng.

Cố Uyên cong cong khóe môi, giơ tay xoa xoa tóc ngắn của cậu: "Không quan hệ, nơi này có thể nói chuyện."

Nhà giam là có chắn tiêu âm(*). Bị tiến vào đây phần lớn là phạm trọng, đừng nói rên rỉ hô đau, dù là tinh thần hỏng mất giãy giụa la hét cũng có không ít, nếu không phải bị lá chắn cách âm này che dấu, hành vi xâm phạm nhân quyền như vậy đáng lẽ đã sớm phải chịu sự chế tài của tòa án tinh hệ.

*Lá chắn tiêu âm: là giảm bớt âm thanh từ từ cho đến khi hoàn toàn biến mất, khác với cách âm chỉ thay đổi âm lượng truyền qua bề mặt.

Độ ấm quen thuộc phủ lên mái tóc, ánh mắt Lục Đăng sáng lên, khóe môi nhẹ kéo lên độ cung mềm mại, rốt cuộc nói ra tiếng: "Tôi không đi, cũng không mạo hiểm, liền ở chỗ này bồi anh."

Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để vượt ngục, tình trạng thân thể của Cố Uyên quá kém, bọn họ đi không được bao xa, cho dù ra khỏi được tòa ngục giam này, thì sống trên tinh cầu đối địch cũng mỗi bước nguy nan.

Phải đợi thân thể Cố Uyên có chút khôi phục, lại phải tránh cho người Qua Nhĩ tinh tiếp tục tiến hành tra tấn y, việc nắm chắc thời cơ liền trở nên đặc biệt quan trọng. Đợi đến lúc đó lại phải nghĩ cách trà trộn vào lần nữa, còn không bằng ở chỗ này bồi y.

Thiếu niên nói gần như quá mức thiên chân, Cố Uyên bất đắc dĩ mà nhướng nhướng khóe môi, dư quang đảo qua khóa cửa cùng máy theo dõi không chút nào nhìn ra dị trạng, rồi lại tâm phục khẩu phục mà im lặng xuống.

Khi thân phận cho phép, y đã từng tiếp xúc qua mấy cao tầng tại trung tâm tinh cầu, cũng biết đặc công trải qua huấn luyện cải tạo đặc thù là có thật. Lấy năng lực từng chịu qua chuyên huấn đặc công, muốn làm được này, xác thật cũng không khó khăn.

Vô luận là năng lực hay là tác phong hành sự, Lục Chấp Quang đều giống như là đặc công từng chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp. Thật ra y không lo lắng mấy chuyện đó, y chỉ lo một khi thiếu niên của y thật sự là đặc công chuyên phái của tinh cầu nào đó, cứ như vậy bồi chính mình, đến tột cùng có thể xảy ra vấn đề gì hay không.

May mắn y trước đó đã đem tiền gởi ngân hàng dời đi cất giữ thích đáng, ít nhiều còn có chút người quen. Vạn nhất ngày nào đó viên mẫu tinh nào đó thật sự lấy chuyện bỏ rơi nhiệm vụ đem người bắt trở về, y đành phải thử mua lại đối phương, một lần nữa bao dưỡng.

Thấy y không nói lời nào, Lục Đăng chỉ nghĩ là y cam chịu. Mặt mày giãn ra chút độ cung, chậm rãi uy y uống xong sữa bò, lại lấy ra một viên thuốc dinh dưỡng uy qua.

Đây đều là đồ ăn vặt trường thi phát cho thí sinh để điều chỉnh tâm tình, cậu đều để lại hết cho y.

Thuốc dinh dưỡng vị dâu tây tan ra trong miệng, vị chua ngọt mới lạ. Đầu ngón tay ấm áp dừng lại một lúc ở bên môi, xác nhận y đã ngậm lấy mới dịch về phía sau, mang theo dòng khí nhẹ nhàng chậm chạp, lặng yên trêu chọc một góc mẫn cảm nhất dưới đáy lòng.

Ngực Cố Uyên nhu ấm (nhu hòa ấm áp) , đối diện với quang mang trong đôi mắt đen kia, rốt cuộc lại nói không ra lời khuyên cậu đi.

Người đưa cơm mới vừa đi, Lục Chấp Quang có thể là thừa dịp lúc ấy lặng lẽ trà trộn vào, nhất thời muốn ra cũng ra không được. Lấy bản lĩnh không đeo chuông vào thì ngay cả y cũng không phát hiện được của đối phương, chỉ sợ nếu thật sự trốn ở chỗ này, đều an toàn hơn so với mạo hiểm rời đi.

Nhớ tới cái chuông kia, Cố Uyên hơi chống thân thể, theo bản năng nhìn qua.

Lục Đăng đang nghiêm túc giúp y xử lý thương thế trước ngực, thân thể hơi cong xuống, ánh mắt chuyên chú động tác mềm nhẹ. Chuông nhỏ còn hảo hảo mà đeo trên cần cổ, bên trong cẩn thận nhét một ít sợi bông trắng, trách không được nãy giờ cũng chưa nghe được tiếng chuông.

Nhận thấy động tác của đối phương, Lục Đăng hơi dừng, xác nhận Cố Uyên không đau mới buông tâm, cầm tay y, khẽ chạm lên chuông nhỏ đeo trên cổ mình, mặt mày cong lên độ cung xinh đẹp.

"Từng hai lần đáp ứng sẽ đến đón cậu, kết quả đều phải vất vả chính cậu tới tìm ta."

Cố Uyên bất đắc dĩ cười khẽ, cầm lấy cái chuông kia, lòng bàn tay cẩn thânh chà lau qua, rồi cầm ngược lại cái tay kia: "Sẽ không có lần thứ ba, ta bảo đảm."

Lục Đăng lắc đầu, bỗng nhiên cúi người qua, giang cánh tay đem y dịu dàng ôm chặt: "Là tôi luôn là chờ không được......"

Từ lúc hai người gặp nhau, dường như chưa từng tách nhau ra quá một ngày. Cố Uyên cũng đồng dạng không nỡ buông cậu ra, trở cánh tay ôm lấy thân thể đang dựa vào ngực, khẽ hôn lên giữa trán cậu.

"Lần sau nhất định sẽ không để cậu chờ lâu -- thời điểm đợi không được ta, cậu ở trong lòng số đếm một trăm số, ta liền tới."

Hết thảy đều đã kết thúc, hắc ám trước ánh sáng thường là lạnh lẽo nhất, y không rõ ràng lắm chính mình có qua được nguy cơ tuyệt mệnh trước mắt hay không, nhưng lại để y thấy rõ tâm chính mình.

Sống sót, che chở cậu. Đã chết, bồi cậu.

Sẽ không lại thất ước.

Lục Đăng ôm y một trận, nhịp tim đập của Cố Uyên dần dần bình thường xuống, mới ôm lấy y xoay người nằm ở trên giường, lột quần áo, tiếp tục xử lý sau lưng thương thế.

Sữa bò có lẽ là trộn lẫn thứ gì, sau khi uống xong đau đớn liền chậm rãi nhạt xuống, tuy rằng có thể cảm giác được đến đối phương đang cẩn thận mà giúp y xử lý vết thương, nhưng lại không cảm thấy đau đớn bao nhiêu.

Nhẹ nhàng thoải mái đã lâu không thấy dần dâng lên, Cố Uyên nhẹ nhàng ngáp một cái, tầm mắt dần trở nên mông lung. Thân hình đơn bạc của thiếu niên hợp thành một với ánh đèn, bị nhốt ý kích ra một chút thủy sắc, khiến cho những ánh sáng ảm đạm kia cũng trở thành một mảnh ánh sáng ấm áp cùng nhu hòa.

Vì thế trong lòng cũng hoàn toàn cảm thấy yên ổn theo.

Băng bó vết thương cần phải cởi quần áo ra, trong lúc ngủ say cảm thấy có chút lạnh, Cố Uyên theo bản năng xê dịch thân thể, bỗng nhiên bị bao phủ trong hơi thở ấm áp sạch sẽ.

Lục Đăng đã xử lý tốt vết thương sau lưng y, giúp y khoác tốt quần áo một lần nữa, cũng cởi quần áo của mình ra đắp lên cho y, lại đem từng nút từng nút trên áo sơmi mở ra, chui vào trong lòng ngực y, đem Cố Uyên tràn đầy lạnh lẽo ôm lấy.

Trong phòng giam dù sao cũng âm lãnh, nếu muốn sưởi ấm, thân thể chính là nguồn nhiệt tốt nhất.

Hai người cách nhau rất gần, gần gũi đến mức có thể cảm giác được dòng khí mền nhẹ khi hô hấp của nhau. Ánh mắt thiếu niên vẫn trong sáng thuần triệt, thẳng tắp nhìn y, trong mắt lộ ra chờ mong mơ hồ, tựa hồ đang chờ y phản ứng.

Thân thể ấm áp dễ chịu liền củng ở cánh tay mình, ngay cả một kiện quần áo cũng không còn, ngăn cách cũng không có, Cố Uyên tự nhiên không có khả năng không có phản ứng, chỉ là trường hợp trước mắt tựa hồ không thích hợp làm loại chuyện này.

Khẩn trương dù khi chịu hình cũng không thấy bỗng dâng lên từ đáy lòng, trong cổ họng Cố Uyên phát khàn, nuốt nuốt nước miếng, đêm bị hạ dược mưa rền gió dữ đó bắt đầu bị lật ra từ chỗ sâu trong kí ức.

Hai người không thiếu cùng chung chăn gối, nhưng xích - lỏa như vậy ôm nhau lại chỉ là lần thứ hai.

Y lần trước bị dược xui khiến xưng tội bức cho cùng đường, khó tránh khỏi sẽ lưu lại cho thiếu niên những hồi ức không tốt, nếu lần thứ hai là bị đặt ở trong phòng giam, trên người y còn mang theo vết thương do tra hình, chỉ sợ nhận thức về sau của Lục Chấp Quang đối với chuyện này sẽ sinh ra lệch lạc nghiêm trọng.

Nhận thấy được nhịp tim của Cố Uyên có chút nhanh, Lục Đăng ở trong lòng ngực y ngẩng đầu, thử thăm dò đem người ôm càng chặt, đem nhiệt độ cơ thể mình phân qua càng nhiều cho y: "Lạnh lợi hại vậy sao?"

......

Một chút cũng không lạnh.

Cố Uyên khép lại hai mắt, giả bộ đã ngủ say, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.

Bình phục xong tâm tư gút mắt không rõ, Cố Uyên cưỡng bách suy nghĩ chính mình một lần nữa trở lại hiện thực lạnh băng, trở lại hiện trạng hai viên tinh cầu giao chiến, trở lại gian nhà tù tiến vào liền không nhất định có thể trở ra này.

Cơ giáp cao cấp hủy trong một ngày, người Qua Nhĩ tinh hiện tại tự thân khó bảo toàn, có không ít tinh cầu ở bên như hổ rình mồi. Trận chiến này tiếp tục kéo qua hai tuần liền bắt đầu hoà đàm, đến lúc đó sẽ có chuyên phái viên của Gia Lê Lạc tinh đi vào Qua Nhĩ tinh, nói không chừng có thể đem Lục Chấp Quang thuận thế đưa về.

Nói không chừng cũng có thể cùng nhau nghĩ cách chạy đi.

Thân thể ấm áp mềm dẻo trong lòng ngực, lộ ra hơi thở sinh mệnh tươi mới, chặt chẽ ràng buộc bước chân y, vô luận như thế nào cũng không muốn từ bỏ như vậy.

Chỉ cần chờ ở chỗ này, chờ hy vọng xa vời ít ỏi cuối cùng may mắn