“Vạn vật trêи đời đều vận hành theo quy luật của nó, cái này hai người biết rồi chứ?” Ngôn Tinh sờ mũi nói.

Nguyên Triết nhìn sang Thư ʍôиɠ: “Quy luật?”

“Mặc dù không biết nhóc đến đây bằng cách nào, nhưng với thế giới này thì nhóc xem như là người ngoài. Mà người ngoài luôn bị bài xích.” Tới đây, Thư ʍôиɠ hiểu ra đôi chút.

Thư ʍôиɠ: [Vì bị bài xích nên tôi bị thương nặng?]

Ngôn Tinh nhướng mày: “Có thể nói vậy. Tóm lại, nhóc là một vật lạ đột ngột xuất hiện khiến thế giới bài xích, sau đó dẫn đến tình trạng hiện giờ.”

Thư ʍôиɠ gõ chữ: [Nhưng sao lại vào cơ thể vẹt? Đúng hơn là trao đổi linh hồn.]

“Thầy từng bảo do… do cái gì ta?” Ngôn Tinh ưỡn ực phát ngôn nãy giờ bỗng dưng không nhớ nổi thầy mình từng nói gì, tức khắc cau mày: “Sao tự nhiên nghĩ không ra.”

Nguyên Triết trao đổi ánh mắt với Thư ʍôиɠ, không lên tiếng quấy rầy cậu chàng. Không may thay, Ngôn Tinh cau mày ngẫm mãi vẫn không tài nào nhớ nổi: “Quái lạ, cảm giác rõ ràng chữ đã lên tới miệng nhưng lại chẳng nhớ ra.”

Ấy thế, cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu dòm Nguyên Triết: “Tóm lại, trước khi khí hồn con bé hoàn toàn hòa với hơi thở thế giới này thì khả năng cao chưa về cơ thể được.”

“Làm sao để tăng tốc độ chuyển hóa?” Tuy Nguyên Triết không hiểu hết thuật ngữ đối phương đề cập, nhưng vẫn có thể nắm đủ ý chính.

“Cái này… tôi không biết.” Đạo sĩ trẻ Ngôn Tinh bày mặt vô tội: “Tôi đoán ngay cả thầy cũng không biết, không ông đã chẳng để mặc người nọ.”

Thế là lải nhải nửa ngày, Thư ʍôиɠ biết được cô rơi vào đây gặp tao ngộ bất ngờ, sau đó bị thương nặng, biến thành chim là do thế giới này bài trừ ngoại lai.

Theo sự biến hóa của thời gian, có lẽ cô sẽ chờ được ngày quay về. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, liệu cô có thể bình an đi đến ngày đó? Biết đâu bỗng một ngày, cơ thể mình xảy ra vấn đề, hoặc cơ thể vẹt không trụ nổi nữa thì sao?

Đáng tiếc, đạo sĩ trẻ có vẻ không biết cách giải quyết thật. Cậu chàng chỉ giải thích nguyên nhân của những việc này rồi ngưng.

[Vậy, cảm ơn đạo trưởng Ngôn Tinh.] Thư ʍôиɠ hơi nản chí, tuy nhiên cũng biết miễn cưỡng càng không được gì.

“Không sao không sao, tôi chỉ tò mò về trải nghiệm diệu kỳ của nhóc thôi.” Ngôn Tinh cười cười xua tay: “Cơ mà thực ra, tôi có một ý tưởng.”

Thư ʍôиɠ lần nữa ngẩng đầu về phía cậu.

“Vẹt nhỏ, nhóc muốn ở lại nơi này không?”

Lời vừa buông, cả Nguyên Triết lẫn Thư ʍôиɠ đều sửng sốt.

“Đạo trưởng Ngôn Tinh có ý gì?” Nguyên Triết, chủ nhân hiện giờ của Thư ʍôиɠ, nhíu mày.

Ngôn Tinh lại chớp chớp đôi mắt vô tội: “Có gì đâu, chẳng qua muốn giữ con bé lại nghiên cứu ấy mà. Nói không chừng có thể tìm được cách khôi phục nhân thân nhanh hơn?”

Nguyên Triết nào nhẹ dạ cả tin thế: “Vừa rồi đạo trưởng bảo, ngay cả thầy mình cũng không biết cách.”

Ngôn Tinh cười cười: “Thầy tôi chẳng ở cùng người đó bao lâu, chứ thêm tí nữa chắc sẽ tìm được đó?”

Thư ʍôиɠ dần rơi vào hoang mang. Ý là muốn giữ cô lại làm vật thí nghiệm á hả?

Kỳ thực, nếu cô chỉ một thân một chim, cô sẽ suy xét việc ở lại. Có điều cô hiện còn một chủ nhân là Nguyên Triết!

Mặc dù không có cô, anh vẫn có thể sống tốt…

Thư ʍôиɠ trộm đánh giá sắc mặt Nguyên Triết, để rồi bị bắt quả tang ngay tại trận: “Em muốn ở lại không?”

Trực tiếp vứt vấn đề ngược cho Thư ʍôиɠ.

Đạo trưởng Ngôn Tinh liếc cái đã thấu thân phận cô nên chắc hẳn rất có năng khiếu trong lĩnh vực nghiên cứu mấy chuyện khó thể tưởng tượng, suy ra cô ở lại có lẽ sẽ sớm ngày khôi phục. Nhưng đồng thời, cô hoàn toàn không xác định được ý nghĩ chân thật của đối phương.

Nhỡ cậu ta chỉ coi cô như vật thí nghiệm thì sao? Nhỡ cậu ta muốn làm thí nghiệm gì đó cực kỳ tàn ác thì sao? Đừng thấy người ta môi hồng răng trắng mà lầm, biết người, biết mặt, khó biết lòng đấy!

Thư ʍôиɠ nghĩ vài giây, rồi dứt khoát gõ chữ trả lời: [Không ở.]

Ngôn Tinh không khỏi chậc lưỡi, lắc đầu dọa: “Vẹt nhỏ, không chọn tôi, có khi phải nhiều năm sau mới về được đấy nhé.”

Thư ʍôиɠ nói thẳng: [Nói thật, chúng ta vốn chẳng quen biết, tôi không tin anh.]

“Thế nhóc tin anh ta? Anh ta chẳng phải cũng là một người lạ trong một thế giới xa lạ à?” Ngôn Tinh nhướng mày chỉ chỉ Nguyên Triết.

Ban đầu thì thế thật. Nhưng bây giờ Nguyên Triết có thể nói là người quen cũng như thân nhất của cô tại thế giới này.

[Anh ấy là người rất quan trọng.]

Đọc dòng chữ này, Ngôn Tinh bất thần nở nụ cười: “Rồi hiểu rồi, hóa ra nhóc thích anh ta.”

Thư ʍôиɠ:!!!

[Anh đừng… ] Cô vừa tức vừa thẹn gõ được một nửa thì bất ngờ có đôi tay đằng sau chìa ra ẵm cô lên.

Là Nguyên Triết —— Thư ʍôиɠ vô thức nằm im.

Nguyên Triết cất điện thoại, cẩn thận ôm Thư ʍôиɠ vào lòng bàn tay, sau đó đứng lên tạm biệt Ngôn Tinh: “Xin đạo trưởng thứ lỗi, em ấy không muốn ở lại nên chúng tôi đi trước.”

“Gấp thế cơ à.” Ngôn Tinh bĩu môi.

Nguyên Triết không tiếp lời: “Hôm khác sẽ gửi quà cảm ơn vì giải thích nghi hoặc sau.” Dứt lời liền bồng Thư ʍôиɠ về dọc theo con đường lúc tới.

Đạo sĩ trẻ lẳng lặng nhìn bóng người nọ biến mất, khẽ cười: “Người và chim… lại chẳng phải đơn phương. Thú vị đấy.”

Trêи đường về nhà, Nguyên Triết yên lặng lái xe, Thư ʍôиɠ không quấy rầy anh.

Chuyện xảy ra hôm nay chỉ cần mấy câu để khái quát, nhưng lại vô cùng đả kϊƈɦ tam quan của cô. Như cảm giác bàng hoàng khi ngớ ra Nguyên Triết sớm biết cô không phải người thế giới này, phần lớn còn lại là cảm giác bất lực khi bị bài xích.

Phải chăng với thế giới này, cô cũng như vi rút hay vi khuẩn, bị hệ thống miễn dịch phát hiện và tiêu diệt? Lại vì nguyên nhân nào đó mà hồn cô tráo đổi cùng vẹt nhỏ Manh Manh, nhờ đó tiếp tục tồn tại, rồi dần đồng hóa với thế giới, đến khi chẳng khác gì người ở đây là cô có thể về lại cơ thể mình?

Tuy nhiên, Thư ʍôиɠ vẫn cảm giác trong chuyện này còn hiện hữu một thứ rất cốt yếu. Bởi vậy cô không tin cứ thuận theo tự nhiên là sẽ chờ đến ngày quay về cơ thể. Quá nhiều vấn đề ngoài ý muốn có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, cô không thể đánh cuộc.

Cơ mà nếu đã từ chối lời mời của đối phương thì cô cũng chỉ có thể tiếp tục điều tra bằng chính sức bản thân và Nguyên Triết. Nhìn chung, hai người họ có vẻ không dễ tìm được gì ngoài “dung nhập thế giới”, nhưng bây giờ nào còn lựa chọn nào khác.

“ʍôиɠ ʍôиɠ.” Nguyên Triết đang lái xe đột nhiên mở miệng. Thư ʍôиɠ thoát khỏi suy nghĩ, thắc mắc quay đầu nhìn anh.

“Sẽ về được.” Nguyên Triết vẫn nhìn thẳng, nói với giọng bình tĩnh chắc nịch.

Thư ʍôиɠ phản ứng hơi chậm, phải vài giây sau mới học theo anh: “Sẽ về được.”

Không có manh mối, song tâm lý nhẹ nhàng hơn nhiều.

***

Sau khi nộp bài dự thi vòng loại không lâu, chuyện Tề Mai rốt cuộc hạ màn.

Tổng hợp đủ các loại hành vi mấy năm gần đây, bà ta bị phán tám năm tù. Tuy mức phạt không quá dài, nhưng Hứa Lập Nghiệp đã tuyên bố ly hôn, nên dù có ra tù, e rằng bà ta cũng chẳng còn cuộc sống nhung lụa thích gì được nấy.

Nghe nói trước khi phán quyết cuối cùng được đưa ra, bà ta từng nhờ người mời Nguyên Triết tới gặp một lần. Không cần biết rốt cuộc lương tâm thức tỉnh xin tha thứ hay có ý đồ gì khác… Nguyên Triết đều không đáp ứng.

Như anh đã nói, Tề Mai chẳng liên quan gì đến anh.

Thư ʍôиɠ xem cư dân mạng hít hà drama trêи Weibo mồm năm miệng mười bàn luận chuyện này một hồi cũng chán, quyết định không quan tâm nữa.

Tiến trình học ngoại ngữ gần đây của cô rất tiến bộ, làm đề trêи máy tính bảng mắc ít lỗi hơn trước rất nhiều. Lâu lâu có vấn đề không hiểu mới hỏi Nguyên Triết, còn lại tự học là chính.

Thời điểm phòng làm việc của Nguyên Triết qua được vòng loại, Thư ʍôиɠ thấy đều trong dự đoán.

Vòng loại thi tác phẩm tự do. Nhưng đến vòng bán kết, ban tổ chức lại bất ngờ đưa ra các chủ đề khác nhau.

Phòng làm việc Nguyên Triết nhận được chủ đề —— Tình yêu. Một chủ đề phạm vi rộng, mà phạm vi càng rộng thì càng khó đưa ra quyết định cuối cùng.

Thư ʍôиɠ dốt đặc cán mai ở phương diện này nhưng vẫn hết sức tin tưởng Nguyên Triết.

***

Do không được phép mang vẹt vào siêu thị, nên chỉ khi đi một mình Nguyên Triết mới dạo siêu thị, khi có mang Thư ʍôиɠ sẽ đi chợ.

Khu anh ở không cũ lắm, song gần đó thì có vài căn chung cư cũ, thành ra chợ cũng được xây cách đấy không xa.

Đây không phải lần đầu Thư ʍôиɠ tới chợ, lần nọ nhà hết đồ ăn, Nguyên Triết đã chở cô tới một lần. Có điều bữa đó chỉ mua rau tươi và ít thịt heo rồi về ngay.

Hôm trước xem hướng dẫn kho cá trêи TV, Nguyên Triết phát hiện cô thèm rỏ dãi, nên hôm nay tới mua cá tươi đây. Canh cá Nguyên Triết đặc chế cho Thư ʍôиɠ đợt bị thương tuy không tươi ngon như các món con người thường ăn, nhưng cũng siêu siêu tuyệt.

Cô đã đến một lần mà mọi người, bao gồm các bác gái đi chợ, vẫn nhịn không được trộm ngắm suốt.

“Nhóc mua cá à?” Thấy Nguyên Triết dừng trước loạt bể thủy tinh, chú bán cá hỏi.

Nguyên Triết gật đầu: “Vâng.”

“Muốn mua loại nào? Cá trích, trắm cỏ, mè trắng… đều có hết!” Có được câu trả lời khẳng định, ông chủ lập tức đẩy mạnh tiêu thụ.

Nguyên Triết trầm ngâm một chốc rồi quyết định: “Cá trích đi. Con này.” Anh chỉ con cá đang bơi tung tăng trong bể.

“Ok luôn!” Ông chủ lấy ngay cây vợt cạnh đó, vớt nhóc cá tung tăng nhảy nhót lên thớt êm ru.

Quá trình làm sạch cá hơi máu me nên Thư ʍôиɠ ngoảnh đầu sang bên theo bản năng, thế mới bắt gặp được bóng dáng quen thuộc.

Theo lý thuyết, đối phương sẽ không xuất hiện trong khu chợ thế này. Cơ mà với định lý vai chính thì chắc muốn ở đâu cũng được, nhỉ?

Người nọ cau mày loanh quanh giữa tiếng rao ầm ĩ trong chợ, vừa liếc qua mé phải đằng trước đã chạm mắt với Thư ʍôиɠ. Giây tiếp theo, đối phương thấy Nguyên Triết đang tính tiền với ông chú bán cá liền rảo bước nhanh hơn.

“Nguyên Triết!”