Tôi nhớ về ngày tháng thanh xuân ở bên Mạnh Dịch.

Đó là cuối hạ, tôi lên thành phố học đại học, làm quen với nhiều người, dần dần thích nghi với xung quanh, đó là lúc tôi gặp Mạnh Dịch.

—- Trong mọi hoàn cảnh, cậu luôn là người ưu tú nhất.

Thú thật, tôi yêu cậu cũng vì sự ưu tú ấy.

Lần ấy, có một lần chúng tôi leo nói. Ngon núi cao ngất, địa hình trắc trở, không có bậc đá, không có rào chắn.

Tôi và Mạnh Dịch tách ra thám hiểm một tòa nhà nằm trên đỉnh núi.

Tôi đã quên mất những chuyện xảy ra lúc ấy, chỉ nhớ quá trình bình lặng, kết thúc khó khăn.

Leo đến sườn núi, tôi suýt nữa ngã xuống bụi gai. Mạnh Dịch kéo lấy tay tôi, một tay bám lấy vách đá, cứ cheo leo như thế cả một ngày dài.

Mạnh Dịch là người cẩn thận,

Mọi việc luôn được cậu thực hiện với thái độ nghiêm túc và tỉ mỉ

Rất nhiều lần, tôi không biết từ khi nào cậu đã thấu hiểu tính cách và sở thích của tôi.

Chúng tôi đâu phải lúc nào cũng bên nhau

—–

Ban đêm cũng có sự náo nhiệt của riêng mình.

Chậm rãi lái xe, tôi nhìn thấy máy camera của cảnh sát giao thông nên không dám lại nhanh, uống rượu khi tham gia giao thông đâu phải chuyện đùa.

Khi tôi trở về đã là rạng sáng.

Tôi cầm chìa khóa cẩn thận mở cửa, không muốn phiền bất cứ ai

Vừa bước vào, đèn đã sáng choang.

Mạnh Dịch ngồi ở trên ghế sa lông.