Editor: Anh Anh

Lâm Thế Đông rót trà cho Trần Lộ, khách sáo chào hỏi: "Ông chủ Trần ngồi đi, ngồi đi, làm phiền cậu thường ngày chăm sóc Mậu Mậu nhà tôi."

Trần Lộ cười nói: "Đây là chuyện nên làm." Anh liếc nhìn Lâm Mậu, vẻ mặt nghiêm chỉnh hiếm thấy: "Nếu bây giờ cháu đã nhận Meo...!Lâm Mậu làm con nuôi thì đương nhiên có nghĩa vụ phải chăm sóc cho thằng bé cẩn thận."

Lâm Thế Đông hơi há miệng, ông lớn tuổi, cả đời yên ổn chưa từng qua lại với nhân vật lớn nào, hơi bị cái nhịp điệu vừa đến đã nhận làm cha nuôi này dọa sợ.

"Chuyện này..." Ông nhìn cháu trai nhỏ của mình: "Mậu Mậu còn nhỏ...!Tôi sợ..."

"Chính vì thằng bé con nhỏ tuổi, ở trong cái giới này mới cần người trông nom." Trần Lộ mỉm cười ngắt lời: "Bác Lâm, ngài yên tâm, chờ đến khi Lâm Mậu lớn rồi cháu sẽ tự cho thằng bé một tiền đồ tốt."

Cùng ăn cơm tối với ông nội xong, Trần Lộ ra hiệu cho Lâm Mậu đi cùng mình: "Dẫn em đến một nơi."

"Đi đâu?" Lâm Mậu vừa đi giày vừa giơ bảng viết chữ.

Trần Lộ không trả lời, anh lái xe đến cửa sân, mở cửa bên ghế phụ ra: "Đến đây."

Dọc đường Lâm Mậu đều giơ bảng viết chữ, trên đó viết hai chữ đi đâu thật to, còn hình vẽ bên cạnh thay đổi liên tục...!Trần Lộ chăm chú nhìn đường, ánh mắt không nghiêng một chút nào, biểu cảm một đường của Lâm Mậu từ Σ(っ °Д °;) っ thăng cấp thành ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮

Cuối cùng, đi được nửa đường, Trần Lộ từ bi mở miệng: "Sao lại không muốn hát?"

"Không, không có...!Không không, không muốn!" Lâm Mậu mặt vô cảm lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng mà, như vậy, vậy...!Không không, không được!"

Trần Lộ cũng không lập tức phản bác lại Lâm Mậu, môi anh hiện lên một độ cong dịu dàng, mơ hồ lộ ra ý cười.

"Vậy Meo Meo thấy phải làm sao mới tốt?" Anh nhìn về phía Lâm Mậu, vươn một tay ra xoa đầu đứa nhỏ: "Đừng cảm thấy người khác lấy được ít thì có nghĩa là không tốt, em không phải Phạm Đồng, sao em biết cậu ta không tốt?"

Tốc độ xe dần dần chậm lại, Lâm Mậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện Trần Lộ thế mà lại dẫn cậu đến quảng trường âm nhạc, Phạm Đồng ở đằng xa vẫy tay với bọn họ.

"Chờ hai người lâu quá." Thiếu niên mặt trẻ con rất thiếu kiên nhẫn, cậu đưa một bản nhạc cho Lâm Mậu: "Xem kỹ nha, ngày mai phải hát."

Lâm Mậu siết trong tay, cậu nhìn về phía Trần Lộ, người sau hất cằm lên với cậu: "Nhìn xem."

Lâm Mậu nhìn về phía trung tâm quảng trường, Phạm Đồng đã chuẩn bị đồng thời hai chiếc đàn piano, cậu đánh vài nốt thử âm, sau đó mở âm hưởng đến mức to nhất.

"Đây mới là điểm mạnh của Phạm Đồng." Trần Lộ nắm chặt tay Lâm Mậu vào trong bàn tay mình: "Sân khấu của cậu ta là sáng tác, vậu nên đối với cậu ta mà nói, đưa bản nhạc cho người phù hợp hát chúng, mới là chuyện có ý nghĩa nhất."

Trần Lộ chép miệng với bản nhạc trong tay Lâm Mậu: "Bây giờ em muốn hát chưa?"

Phạm Đồng vừa thu dọn đồ đạc vừa chỉ ra điểm quan trọng trong bản nhạc, Lâm Mậu đứng bên cạnh lắng nghe: "Chỗ này, chỗ này, nhịp điệu chậm hơn chút nữa, chỗ này thì đổi giọng...!Sau đó kéo cao lên." Cậu dừng một chút, nở nụ cười xấu xa với Lâm Mậu: "Âm vực của em như bé gái ấy, chắc Đô Quân cũng không cao bằng em nhỉ?"

Lâm Mậu nghiêm túc giơ bảng viết chữ: "Em đã qua thời kỳ vỡ giọng rồi (*/ω*) "

Phạm Đồng chỉ biểu cảm cuối câu: "Đây là ý gì?"

Lâm Mậu suy nghĩ một chút, cậu lấy ra một chiếc bút đánh dấu màu đỏ, vẽ hai hình tròn hồng hồng trên mu bàn tay, sau đó mặt không cảm xúc giơ tay bưng kín mặt.

Phạm Đồng: "...!Vẻ mặt này quá khoa trương rồi."

Tiễn Phạm Đồng đi, Trần Lộ xoay người nhìn thấy Lâm Mậu ngồi bên cạnh sân khấu, hai chân lơ lửng lắc lư trên không, đứa bé thấy anh, mặt gỗ nghiêm lại vỗ vỗ vị trí cạnh mình.

Trần Lộ đi tới, thì nhìn thấy Lâm Mậu giơ bảng viết chữ lên: "Cảm ơn (つ ﹏?) "

Trần Lộ nhíu mày: "Sao lại cảm ơn chú?"

Lâm Mậu do dự một lúc, cậu lại vẽ lên bảng mấy biểu cảm ~(~o ̄▽ ̄)~o...!o~(_△_o~) ~.

Trần Lộ cầm lấy xem, có chút ý xấu nói với Lâm Mậu: "Vẽ ra thì không được tính, em lăn vài vòng rồi lộ bụng ra cho chú sờ nhé?"

Lâm Mậu không hé răng, vẻ mặt cậu cứng ngắc, hai vành tai đã từ từ đỏ lên, cậu liếc nhìn Trần Lộ một cái, lại thật sự ôm đầu gối lăn trái lăn phải hai vòng, sau đó không cảm xúc giang tay chân ra, giơ bảng viết chữ che trước ngực: "Sờ đi! (ˉ▽ˉ;)..."

Trần Lộ bật cười ha ha, anh vươn tay xoa nặn bụng thịt của Lâm Mậu, được voi đòi tiên tiếp tục đưa thêm yêu cầu: "Nào, thử meo một tiếng xem nào."

"..." Lâm Mậu: "( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄ 皿 ̄///) "

Sau một tuần chia đội thi đấu, Lâm Mậu và Phạm Đồng phối hợp càng ngày càng ăn ý, Mạc Sam nghe mấy lần mà thật sự hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn, anh sửa lại một vài chi tiết nhỏ trên bản nhạc của Phạm Đồng, ba người đang nói chuyện, tiếng cãi vã của Ôn Ngôn và Lâu Phong Đài ở sát vách đột nhiên truyền vào.

Lâm Mậu có chút bận tâm ló đầu ra nhìn, cậu giơ bảng viết chữ hỏi Mạc Sam: "Không đi khuyên can à? (′д)...!彡...!彡"

Ngay cả mí mắt Mạc Sam cũng lười nhấc lên: "Khuyên cái gì? Ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, vợ chồng thất niên chi dương* cũng không dằn vặt bằng hai người bọn họ."

*Thất niên chi dương: Tương truyền mỗi một cặp vợ chồng đều có một cái dớp bảy năm, nếu vượt qua được thì sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời, còn không thì sẽ đường ai nấy đi.

Phạm Đồng cũng mang dáng vẻ quen thuộc: "Lăn qua lộn lại vẫn chỉ mấy câu như vậy, một người thì oán giận thể lực đối phương không tốt, một người thì ghét bỏ đối phương kêu không êm tai."

Mạc Sam: "...!Rõ ràng là lực không đủ, âm không chuẩn, sao vào trong miệng em lại hoàn toàn biến vị rồi?"

Phạm Đồng thờ ơ nhún vai; "Có gì khác biệt à?"

Mạc Sam: "..."

Lâm Mậu nghe một hồi, đột nhiên phát hiện không còn tiếng gì nữa, cậu hào hứng giơ bảng: "Bọn họ không ầm ĩ nữa?! ~(≧▽≦)/~ "

Phạm Đồng vỗ đùi, đắc ý nói: "Anh đã nói mà! Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa!"

Lâm Mậu, Mạc Sam: "......".