Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 14: 14 Chú Của Đinh Mùi Họ Quý

Quý Kiêu có thói quen sáng sớm, mỗi ngày cho dù nghỉ hay đi làm, sáu giờ sáng là anh thức dậy cùng Lâm Tử ra sân chạy vài vòng, cho dù mỗi ngày họ đều huấn luyện, cường độ khá cao, nhưng nói theo kiểu của Lâm Tử là ‘Ưu điểm của người đàn ông độc thân, chính là tràn đầy tinh lực’.

Hôm nay lúc chạy bộ, con gái của Ngũ Chí quân còn nhào vô giúp vui chạy theo đằng sau, hôm nay cô bé con bị cảm không đi học, được Ngũ Chí Quân chở vào đội chơi.

Bé con chạy theo sau Quý Kiêu, vừa chạy vừa nói: “Quý Kiêu, chân chú dài quá.”

Quý Kiêu chạy đằng trước xém chút vấp té, quay đầu lại nhìn cô bé mới tròn tám tuổi vào hai tháng trước: “Con gọi chú là gì?”

“Quý Kiêu đó, con không được gọi chú là Quý Kiêu hả,” cô bé con liếc anh một cái, “Chẳng lẽ chú muốn làm anh con hả, chú gọi ba con là anh mà, gọi anh thì không đúng vai vế rồi.”

Lâm Tử chạy phía trước cười không ngừng, đứng lại nhìn cô bé: “Ngũ Tiểu Duệ, con thấy chân chú dài không?”

“Đừng con nít như vậy chứ, thấy người khác được khen cũng muốn nhào vô chung,” Ngũ Tiểu Duệ liếc qua Lâm Tử, “Nhiều người đã lớn mà còn ngây thơ như vậy.”

Lâm Tử bị cô bé làm cho câm nín nửa ngày không nói được, cuối cùng quay mặt về phía văn phòng của Ngũ Chí Quân gào: “Lão Đại, anh có chắc con gái mới tám tuổi hả?!”

“Con nhóc này ghê gớm thật, tinh ranh.” Lâm Tử đùa, chạy tiếp.

“Quý Kiêu,” Ngũ Tiểu Duệ lại tiến lên, Quý Kiêu chạy chậm lại, cô bé đuổi theo chạy song song, còn đẩy Lâm Tử đang chạy bên cạnh Quý Kiêu ra, “Chú có bạn gái chưa?”

“Chưa có, con giới thiệu cho chú hả?” Quý Kiêu nhịn cười nghiêm túc trò chuyện với cô nhóc.

“Giới thiệu thì không thành vấn đề, mấy bạn nữ xinh đẹp trong lớp con nhiều lắm, chú bao nhiêu tuổi, chắc 25 tuổi rồi, vậy mà chưa có bạn gái,” Ngũ Tiểu Duệ đánh giá anh từ trên xuống dưới, “Chú không có thói xấu gì đó chứ/”

Lâm Tử đứng bên cạnh lại cười sằng sặc, chân lảo đảo.

“Chú…” Thiếu chút nữa Quý Kiêu buột miệng nói ‘Đệt’ luôn, “Bỏ đi, chú thua.”

“Cũng không cần chán nản như vậy, hai chúng ta có thể hứa hẹn trước, con không yêu cầu gì nhiều về bạn trai, có thể mua socola cho con là được, mỗi ngày một thanh, nhân hạt dẻ.”

“Ba của con không cho con ăn socola mà,” Lâm Tử chen vào, “Răng con sâu hết rồi, đừng ăn nữa.”

“Không hư cũng sẽ rụng thay răng mà, có gì khác đâu, ông ấy không ăn nên mới không cho con ăn, người lớn độc đoán, thiệt là,” Ngũ Tiểu Duệ bĩu môi, “Quý Kiêu, chú cân nhắc thử xem.”

“Cân nhắc cái gì?” Quý Kiêu hơi sửng sốt.

“Cân nhắc hẹn ước với con nè,” Ngũ Tiểu Duệ vừa chạy vừa quay sang nhìn Lâm Tử, “Có bạn gái như con không mất mặt phải không?!”

“Không đâu, một chút cũng không! Kết đôi với Quý Kiêu quá đáng tiếc.” Vẻ mặt Lâm Tử nghiêm túc gật đầu như giã tỏi.

Quý Kiêu bất đắc dĩ phải ngừng lại, kéo tay Ngũ Tiểu Duệ, dẫn cô nhóc vào văn phòng Ngũ Chí Quân: “Con vào hỏi ý kiến ba con thử xem, để ông ấy canh giữ con.”

Sau khi dẫn Ngũ Tiểu Duệ vào phòng làm việc của Ngũ Chí Quân, Quý Kiêu trở ra chạy trốn như chạy nạn, cô nhóc con thật sự có thể ‘giết người không đền mạng’, Ngũ Chí Quân nuôi con gái theo kiểu tự do thoải mái, con nhà người ta thì nhốt trong nhà dạy dỗ, còn cô nhóc con nhà ông thì kiểu nuôi thà, trước kia Quý Kiêu chỉ cảm thấy cô bé con già trước tuổi, không ngờ lại mạnh mẽ như thế.

“Hôm nay ra ngoài chơi không?” Lúc đi tắm, Lâm Tử vừa gội sạch cái đầu đầy bọt vừa hỏi Quý Kiêu, “Cả ngày nhốt trong đội, ngay cả con nhóc 8 tuổi cũng có thể coi thường em.”

“Đi chơi có thể tìm được bạn gái hả,” Quý Kiêu lắc lắc đầu, lại vỗ mấy cái, nước vào trong tai khó chịu quá, “Hôm nay có việc phải ra ngoài một chút, cậu muốn đi, đợi đến chiều rồi đi.”

“Đại gia Quý, em phát hiện gần đây anh ra ngoài thường xuyên lắm,” Lâm Tử nhìn anh, “Có chuyện gì mới rồi phải không?”

“Tôi có chuyện gì đâu, là cậu nhóc lần trước đem trả Tiểu Hoa đó, tôi giả làm phụ huynh đến trường giúp cậu ta, không biết đã gặp phải phiền phức gì rồi.”

“Không hay lắm đâu, lỡ để giáo viên phát hiện thì làm sao.”

“Cậu ta mồ côi, rất đáng thương, tôi đi xem đã xảy ra chuyện gì rồi nói tiếp.” Quý Kiêu tắt nước lấy khăn lau qua loa, cho đến bây giờ anh chưa từng được làm phụ huynh đi gặp giáo viên giùm cho ai, nên thật ra cũng không chắc cho lắm, “Muốn tôi mua giùm cho cậu cái gì hả?”

“Mua em gái anh.”

“Biến.”

Quý Kiêu chưa từng nôn nóng quen bạn gái, thời trung học sau trải qua một lần có thể gọi là mối tình đầu, sau đó cũng không quen ai nữa, cũng không có cảm giác gì khác, một mình cũng cảm thấy rất có ý vị.

Khi mối tình kết hôn anh có tham gia lễ cưới nhìn thấy chú rể, từng nghi ngờ mắt mối tình đầu có bị mù hay không ra, thì không có suy nghĩ gì khác.

Quý Kiêu mặc quần áo vào, nhìn chiếc áo sơ mi đang mặc, thoáng do dự rồi mặc thêm một chiếc áo khoác, như vậy nhìn có vẻ đáng tin, có thể tiến gần đến chức danh phụ huynh hơn một chút.

Lúc đến trường học cũng vừa lúc tan tiết thức hai, Quý Kiêu tìm lớp Đinh Mùi, đứng bên ngoài nhìn một lúc lâu vẫn không thấy Đinh Mùi đâu, anh tiện tay chặn một cậu bé từ trong lớp đi ra: “Bạn học, cho hỏi một chút, Đinh Mùi học lớp này hả?”

Mặt mũi cậu nam sinh kia đang quấn chằng chịt băng gạc, nghe anh hỏi, sắc mặt khẽ đổi, hung hăng nhìn chằm chằm vào anh: “Không biết!”

Nói xong, cậu nam sinh phun nước miếng một cái, sau đó nghiêng đầu bước đi.

Quý iêu nhìn phản ứng của người nọ, lại thêm trên mặt dán băng gạc, cảm thấy hiểu ra được gì đó, lần này Đinh Mùi gây họa hình như cũng không nhỏ.

“Này… anh tìm Đinh Mùi?” Một giọng nói có chút sợ hãi vang lên sau lưng Quý Kiêu.

Anh xoay người lại, nhìn thấy một cô gái đeo mắt kính đang đứng, anh cười cười: “Ừ, Đinh Mùi học lớp này hả?”

“Đúng rồi,” Cô bé gật gật đầu, “Nhưng hôm nay cậu ấy không đi học.”

“Cái gì?” Quý Kiêu kinh ngạc, cậu nhóc nhờ anh đến gặp giáo viên, còn bản thân cậu ta thì không đến trường!

“Hôm nay cậu ấy…” Cô bé muốn nói gì nữa, nhưng chuông vào học đã vang lên, cô bé nhanh chóng chỉ chỉ về phía cuối hành lang, “Văn phòng giáo viên của em ở đằng kia.”

“Cám ơn.” Quý Kiêu hơi lo lắng, chuyện gì vậy nhỉ? Anh không biết Đinh Mùi đang ở đâu, cũng không có số điện thoại của cậu, một chút nữa nếu giáo viên hỏi vì sao Đinh Mùi không đến trường thì anh biết bịa chuyện sao cho hợp lý đây?

May mắn câu hỏi đầu tiên giáo viên hỏi anh không phải chuyện này, nhưng so với chuyện vì sao Đinh Mùi không đi học càng khó trả lời hơn, cô đánh giá Quý Kiêu: “Anh là gì của Quý Kiêu?”

Quý Kiêu muốn nói là anh trai, nhưng lại cảm thấy nếu tác phẩm băng gạc trên mặt cậu học sinh vừa đụng mặt kia thật sự là của Đinh Mùi, các chức ‘anh trai’ này có thể sụp đổ, vì thế anh cắn răng nói: “Tôi là chú của cậu ấy.”

Cô giáo của Đinh Mùi ngẩn người, nhìn chằm chằm mặt Quý Kiêu: “Là chú ruột? Sao trẻ như vậy?”

“… Thì… là mẹ tôi sinh khỏe, thân thể tốt.” Quý Kiêu gật gật đầu, xin lỗi mẹ, nếu lời này để bà nghe được, có thể dự đoán được anh sẽ đánh cho bầm dập.

“À… vậy à.” Cô Đinh gật gật đầu, lấy ghế mời anh ngồi, “Gọi anh thế nào đây?”

“Quý Kiêu.”

“Chú Đinh Mùi họ Quý?”

Ánh mắt sắc bén của giáo viên đảo qua Quý Kiêu, chửi thầm trong bụng một câu, bà cô này xảo quyệt quá, bắt được anh ở điểm này rồi.

Anh lấy lại bình tĩnh, ba, con xin lỗi, lỡ đâm lao phải theo lao thôi.

“Không phải họ Quý, họ Đinh.” Anh khẽ cắn môi.

“Đinh Quý Kiêu?”

“… Đúng vậy,” Quý Kiêu muốn khóc thầm, cái tên thiệt khó nghe, anh không muốn lằng nhằng với bà cô này nữa, còn tiếp tục nữa thì không biết moi ra tới chuyện gì đây, anh thử dỏi dò một câu, “Thưa cô giáo, Đinh Mùi nhà tôi, nó không nghe lời sao?”

“Không nghe lời?” Giáo viên nâng cao giọng hơn một chút, “Tôi sẽ nhờ người gọi học sinh tên Hồ Phi lên đây, anh nhìn đi rồi nói thử xem so với việc không nghe lời thì cháu anh đã làm cái gì?”

Học sinh tên Hồ Phi được gọi lên kia quả nhiên chính là cậu chàng đứng trước cửa lớp với vẻ mặt giận dữ phun nước miếng vào Quý Kiêu.

Quý Kiêu biết chuyện này Đinh Mùi quá tay, nhưng vì trước đó cậu học sinh tên Hồ Phi này đã có hành động vô lễ, Quý Kiêu hơi chướng mắt với cậu chàng này.

Hỏi hơn nửa ngày mới biết, thằng nhóc kia phá con chuột trong lớp nên bị Đinh Mùi đánh, Quý Kiêu có hơi buồn nôn, không phải vì con chuột, mà nghĩ tới cảnh con chuột bị đá vòng vòng hết phòng học, dạ dày anh cứ cuộn lên mãi.

Thằng nhóc không chỉ hơi biến thái bình thường đâu, hành hạ một con chuột như vậy thì có gì vui a.

“Mặt tôi bị may mấy mũi! Đồ điên!” Nhắc đến chuyện này là Hồ Phi muốn nổi lửa, quay mặt về Quý Kiêu hét, thế nhưng vì nói quá lớn nên vết thương bị đau, nghiến chặt răng, “Các người phải đền tiền cho tôi!”

“Cậu bé nói chuyện với người lớn phải kềm chế một chút,” Quý Kiêu cảm thấy nếu đổi lại anh, đứng trước thằng nhóc này, nếu nó không giỡn con chuột thì anh cũng cho một cái tát, tính tình gì không biết, “Chúng tôi nhất định sẽ đền tiền thuốc men, nhưng chắc chắn không thể giao tiền trực tiếp cho cậu đúng không, sẽ giao cho cha mẹ cậu.”

Quý Kiêu rất nhức đầu, thằng nhóc này luôn khẳng định trong tay Đinh Mùi giấu dao, nhưng những học sinh được gọi đến để làm chứng đều nói không để ý thấy Đinh Mùi có cầm vật gì, nếu thật sự cầm dao, tính chất không còn giống như trước, người nhà họ muốn quậy sẽ rất phiền phức.

Nhưng nếu nói trong tay không cầm gì, một cái tát tai có để làm mặt người ta tét ra thành bốn đườg màu, điều này không hợp lý, thật ra cho dù có cầm dao trong tay, cũng không thể rạch bốn đường cùng một lúc, làm được chắc cũng phải cỡ cao thủ võ lam mới có thể a…

Khi ra khỏi văn phòng giáo viên, Quý Kiêu có cảm giác như được trở về với cuộc sống, thầy giáo nói đi nói lại với anh, Đinh Mùi rất kích động, làm việc không tính hậu quả, mới chuyển đến ngày hôm trước hôm sau đã xảy ra chuyện, thật sự là không được, gia đình cũng không chịu trách nhiệm, ngược lại Hồ Phi không nói nhiều như thầy giáo, nhưng mỗi lần lên tiếng đều khiến Quý Kiêu muốn đánh hắn.

“Hôm nay Đinh Mùi không đến trường, có phải sợ tôi đánh nó không ha!” Ra khỏi văn phòng, thằng nhóc còn chưa buông tha Quý Kiêu lẽo đẽo theo sau nói không ngừng.

Quý Kiêu thật sự không nhịn được nữa, xoay người nắm cổ áo hắn, hạ giọng: “Nhóc con, nếu không câm miệng lại, nửa mặt còn lại cũng giữ không được đâu!”

“Anh muốn làm gì, tôi mà sợ anh hả! Ba tôi gọi vài người là có để diệt anh luôn!” Hồ Phi cũng không để vào mắt người chú của Đinh Mùi thoáng nhìn rất trẻ tuổi, tuy rằng nó có hơi sợ hãi khi thấy sự liều mạng trong mắt Quý Kiêu, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng.

“Được, cậu gọi ba cậu đến đi, tôi nhìn thử xem ba cậu có diệt hết người trong đội tôi không,” Quý Kiêu nổi cáu, đẩy Hồ Phi vào tường, “Trước tiên phải nói cho rõ, nếu ba cậu muốn tiêu diệt tôi, đừng trách tôi kéo một xe binh qua diệt nhà cậu trước!”

Quý Kiêu nói rất ác độc, Hồ Phi hơi bị dọa, thực chất đương nhiên Quý Kiêu không thể kéo một xe binh đến tìm cậu ta, hơn nữa người trong đội của anh cũng không đủ một xe.

“Trong quân đội thì hay hả, quân đội mà muốn đánh nhau với dân a…” Hồ Phi không còn mạnh miệng như trước, nhưng vẫn không chịu thua.

“Cậu đừng làm càn,” Quý Kiêu thả tay, vỗ vỗ lên vai hắn, mỉm cười, “Nếu tôi là ba cậu, biết mức độ hành hạ chuột của cậu, đã đánh cậu từ lâu.”

...!

Quý Kiêu từ trường học đi ra mang theo một bụng lửa giận, trong lòng lại có chút không nỡ, rõ ràng hôm qua Đinh Mùi đã nói sẽ ở trường chờ anh, nhưng hôm nay lại không đến mà không giải thích…

Khi về đến đội, anh thấy Lâm Tử, đang cầm một câu xúc xích hun khói đứng dưới tàng cây ngoài cổng lớn.

“Cậu đang làm gì đó?” Quý Kiêu bước đến đứng cạnh cậu ta.

“Anh nhìn nè,” Lâm Tử chỉ chỉ lên cây, lại giơ xúc xích hun khói trong tay lên, “Tiểu Hắc!”

Quý Kiêu giật mình, nhanh chóng lên lên câu, quả nhiên thấy chú mèo đen nhỏ đang nằm ở chạc cây cách mặt đất hai ba mét, dù Lâm Tư vẫn luôn xúc xích hun khói dụ dỗ nó, nhưng nó vẫn nhìn mà như không thấy chỉ tập trung liếm châm, liếm hết chân bên trái lại liếm sang chân bên phải, thỉnh thoảng liếm liếm từ lỗ tai xuống dưới.

Đây nhất định là con mèo đen của Đinh Mùi, Quý Kiêu có ấn tượng sâu sắc với vật nhỏ này, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, hơn nữa anh cũng chưa thấy được một con mèo lại có thể không thèm ngó ngàng gì đến con người giống con mèo này, anh quay sang hỏi lâm Tử: “Tự nó tới đây? Đứa nhỏ kia đâu?”

“Đứa nhỏ nào?” Lâm Tử kiên nhẫn tiếp tục vung vẫy khúc xúc xích hun khói trong tay.

“Là cậu bé đem Tiểu Hoa về đây, Đinh Mùi, tôi đã nói với cậu rồi đó.” Quý Kiêu cướp lấy khúc xúc xích trong tay cậu ta, cắn một miếng, sau đó bước đến tàng cây, “Mèo nhỏ, chủ nhân mày đâu rồi?”

“Không phải anh đến trường cậu ta à? Không gặp sao?” Lâm Tử thấy kỳ lạ.

“Cậu ta không đến trường.”

“… Thằng bé trâu bò thiệt, dám để người lớn leo cây.”

Nó không thích ăn xúc xích xông khói, có thích ăn khô cá nhỏ, lại đã nướng giòn, vàng ươm, thơm nức mũi… Có điều hiện tại nó không đói bụng, nó chán chường nâng chân sau lên gãi gãi đầu, mất cả buổi sáng cũng không thể biến lại thành người, nó rất bực tức.

Nó đến đội PCCC, đứng ở ngoài tìm Quý Kiêu, tuy lúc này nó nên tìm Lục Khoan, hoặc chú hai, nhưng vì Quý Kiêu đến trường, không thấy mình hẳn sẽ lo lắng, nó muốn đến đây trước.

Nhưng bây giờ đối diện với Quý Kiêu vừa gặm xúc xích hun khói vừa đầy hứng thú nhìn nó chằm chằm, nó hơi hối hận rồi, nó lại không thể để Quý Kiêu biết nó chính là Đinh Mùi, không đến trường là bởi vì nó không thể trở về hình người…

“Anh chừa cho nó một chút đi,” Lâm Tử nhìn Quý Kiêu, một cây xúc xích ăn gần hết rồi, “Giành đồ ăn mới mèo, Quý đại gia ngài thật sự là tài hoa tỏa sáng!”

“Tạm được, đồ mù chữ,” Quý Kiêu sửa lại, “Cậu giỡn nửa ngày, người ta cũng không thèm ăn, đây là mèo Đinh Mùi nuôi, chắc chắn giống y chang cậu ấy, thích ăn cá khô nướng.”

Quý Kiêu nhìn chú mèo đen ngồi ở chạc cây hững hờ nhìn hai người họ, nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, do dự một chút, lắc lắc với chú mèo nhỏ: “Meo meo, nhìn nè, có cá nướng, xuống đây sẽ cho mày ăn.”

Ngu ngốc!

Tưởng mèo thì thiểu năng hết sao!

Quả thực nó không thèm liếc nhìn Quý Kiêu lần thứ hai, sao có con người lại ngu đến như vậy được!

Cá nướng? Anh tự làm anh ăn đi!

Nó khinh thường liếc nhìn chìa khóa liếc nhìn Quý Kiêu một cái, kẹp chết anh đi… Nó đứng lên, ngày thường thấy Quý Kiêu cũng không ngốc, vì sao đối diện với mèo lại ngốc thành như vậy, nó không muốn trễ nãi thời gian nữa, nó định đi tìm Lục Khoan.

Chạc cây rất nhỏ, nó chổng mông dựng thẳng đuôi muốn xoay người nhảy xuống.

Lâm Tử vừa thấy vậy, kêu một tiếng: “Tiểu Hắc mày đi chạy đi đâu a!”

Tiểu Hắc cái đầu anh! Anh đi tìm Tiểu Hoa nhà anh đi!

Nó đã xoay người đi, nhưng nhịn không được quay đầu lại muốn chụp một phát vào mặt Lâm Tử, nhưng vừa phân tâm, nó cảm thấy mình đã bị hổng chân trước, lúc đạp xuống đã xảy ra chuyện, đúng vậy, lại xảy ra chuyện ngay lúc này.

Vậy mà nó đạp chân vào khoảng không, nó không dẫm chân lên chạc cây, mà là khoảng không trước chạc cây một chút.

“Lâm đại gia…” Quý Kiêu nhìn chú mèo đen quơ quào bốn chân lao từ trên cây xuống đất, vỗ vỗ Lâm Tử bên cạnh, “Tôi không nhìn lầm chứ?”

“Không, nó… té từ trên cây xuống,” Lâm Tử cũng vỗ vai anh, cười đến mức gập cả người lại, “Ôi mẹ ơi, con mèo ngu ngốc buồn cười này!

~oOo~

Tiểu Mộc:

Wattpad muốn giãn cách xã hội luôn hay gì, mà lỗi quài.

Post đỡ bằng điện thoại, nếu có lỗi, mọi người báo nhé.

Vào được bằng lap, ta sửa lại ngay..