Mạt thế đã đến vào thời điểm mọi người hoàn toàn không ngờ tới.

Dường như trong vòng một đêm, hơn phân nửa nhân loại đều biến thành xác sống, khắp nơi trên phố đều là thân thể hư thối đi tới đi lui. Tốc độ của bọn chúng không nhanh, nhưng số lượng rất lớn, tương đối nhạy cảm đối ánh áng, âm thanh cùng mùi của nhân loại, phàm là có người nào đó lạc đàn, bọn chúng sẽ giống như những con bọ trương phềnh lúc nhúc, mang theo tanh hôi cùng dịch nhờn bao quanh, tới gần, phân chia người đáng thương đến tan tác rải rác, nội tạng cùng máu loãng bắn ra bốn phía.

Khác với những giả thiết đã từng xuất hiện trong phim truyện cùng trò chơi, những xác sống này không ăn thịt người.

Chúng chỉ là không biết mệt mỏi truy đuổi tất cả những thứ sống mà chúng thấy, đuổi không kịp liền tản ra, lang thang chẳng có mục đích; đuổi kịp liền một loạt cùng lên, phá tan thân thể nhân loại thành từng mảnh. Chúng cũng sẽ không biến nhân loại bình thường thành xác sống, trên thực tế, chúng căn bản sẽ không để cho bất kỳ nhân loại đã bắt được còn sống sót.

Nhược điểm của xác sống ngược lại đều giống như tưởng tượng của con người chính là phần đầu, chỉ cần đánh vào đầu bọn chúng, chặt bỏ đầu bọn chúng, chúng sẽ mất khả năng hành động.

Tất cả những kiến thức này, đều là Trịnh Triết tổng kết được trong mấy ngày chạy trốn này.

Thời điểm tận thế xảy ra bọn họ đang vui chơi trong một sơn trang cách xa thành thị, đêm trước một ngày tất cả bọn họ đều uống say, giang tay giang chân nằm ngủ trên sô fa cùng dưới thảm, Trịnh Triết là nhân sĩ tỉnh táo duy nhất trong đám người này, cho nhân viên phục vụ đưa đám người nhị đại vào từng phòng riêng.

Quyết định này vô cùng sáng suốt, rất nhiều phục vụ viên hóa xác sống không thể phá cửa phòng làm tổn thương đến bọn họ, trong phòng lại có điện thoại để bọn họ liên lạc với nhau. Đám người nhị đại lần lượt tỉnh lại, thông qua mắt mèo trên cửa nhận ra tình huống đã xảy ra, sau khi kêu cha gọi mẹ, mọi người thống kê nhân số, lập ra lộ tuyến, từ sự dẫn dắt của những người thân thủ tốt chạy đến bãi đổ xe, lấy ra hai chiếc chạy khỏi sơn trang.

Bọn họ quyết định đến nội thành —— đương nhiên phải đi nội thành, đi mới có thể tìm cha tìm mẹ tìm người. Vệ tinh hướng dẫn còn có thể dùng, bọn họ đi theo hướng dẫn lái một đường, kinh hồn bạt vía, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hiện trường kinh khủng.

Đi được ra ngoài chỉ có bảy, trên xe của Trịnh Triết ngồi ba người, anh, Lâm Tân Di, còn có một người là bảo tiêu, vận khí tốt không bị hóa xác sống, thời điểm giới thiệu mình chỉ nói hắn họ Triệu.

Trên xe khác ngồi bốn người đàn ông, trưởng bối của bọn họ không hợp với Trịnh Triết, cho nên quan hệ giữa Trịnh Triết với bọn họ chẳng qua là tình cảm xã giao, sinh tử trước mắt Trịnh Triết cũng không cam tâm tình nguyện ngồi cùng một xe với bọn họ, cho nên mọi người tạm thời an bài như vậy.

Bất đồng lần đầu xuất hiện rất nhanh, hệ thống hướng dẫn phải đi qua một con đường cao tốc, Trịnh Triết không muốn đi cao tốc, bởi vì đường cao tốc quá nhiều người, người càng nhiều, xác sống cũng càng nhiều, nói không chừng trên cao tốc đã bị chặn như nêm; bốn người đàn ông khác rồi lại cảm thấy cao tốc là con đường gần nhất, muốn đi đường vòng mà nói phải tiêu tốn thời gian quá dài, thời gian càng dài, càng dễ dàng xảy ra sự cố, so sánh với nhau còn không bằng đi cao tốc.

Kết quả thảo luận là mỗi người mỗi ngả, Trịnh Triết đi đường vòng, bọn họ đi đường cao tốc.

Trước khi đi Trịnh Triết hỏi ý kiến của Lâm Tân Di cùng Triệu bảo tiêu, Triệu bảo tiêu tích chữ như vàng: “Tôi đi với anh.”

Lâm Tân Di do dự trong chốc lát, nói: “Em cảm thấy cùng với anh an tâm hơn một chút.”

Sau khi nói xong mặc của cô đỏ lên, hiển nhiên là có chút ngượng ngùng. Lời này trong lúc bình thường thì không có gì, người của hai nhà bọn họ luôn thân cận, trưởng bối hai bên đều có ý kết thân, ngay tại lúc này, lời của cô giống như mang theo một loại trách nhiệm sinh tử nặng nề.

Trịnh Triết rồi lại không có tâm tư nghĩ những thứ này, anh sau khi nhận được đồng ý của bọn họ liền chọn một đường vòng đi nội thành.

Nhưng đường này so với anh tưởng tượng càng khó đi.

Trên đường xe chặn ngang dọc, lúc này cũng không phải lúc quan tâm đến phép tắc giao thông, lộ trình ít xe bọn họ liền cưỡng ép thông qua, nhưng số lượng xe hơi nhiều một chút, con đường liền bị lấp đến cực kỳ chặt chẽ, cũng như nhìn lại hơn mười chiếc xe kể cả xe buýt dài hơn trăm mét, bọn họ không thể không nhiều lần đường vòng, thậm chí vì tránh né xác sống, còn vòng đến một ngoại thành khác.

Con đường bình thường đi một hai tiếng, bọn họ rời đi hai ngày. Cũng may thời điểm từ sơn trang đi ra bọn họ đựng trong cốp xe không ít thức ăn cùng đồ uống, cẩn thận tính toán, ba người có thể ăn được hai ba tuần, cho nên ngược lại không có áp lực về đồ ăn.

Cùng với bọn họ tiếp cận nội thành, đường vòng có thể đi ngày càng ít. Thời gian một hai ngày còn chưa đủ để cơ quan quốc gia kịp phản ứng để thanh lý đường đi, đi đến cuối cùng, thật sự không còn biện pháp lái xe nữa, bọn họ đành phải mang theo số ít thức ăn cùng nước uống xuống xe đi bộ.

Xe nhiều mà nói cũng là trở ngại của xác sống, bọn họ hữu kinh vô hiểm* xuyên qua quảng trường, trốn trốn tránh tránh mà tìm được một chỗ ẩn nấp —- — —  một cửa cuốn để hở, thông từ ga ra vào phòng trong.

(* 有惊无险: Nhìn rất kinh tâm động phách, nhưng lại không nguy hiểm, hình dung tình hình, quá trình ác liệt, nghiêm trọng nhưng cuối cũng vẫn đạt tới kết quả như mong muốn.)

Căn cứ vào quan sát của Trịnh Triết, những xác sống này chỉ số thông minh rất thấp, thậm chí lúc đụng phải vật cản chỉ biết đi lên phía trước, mà không phải đường vòng, cho dù trước mặt chúng chỉ là cái lan can. Kéo cửa cuốn xuống, lại để lại một người gác đêm, những người còn lại có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Cân nhắc như vậy vốn không sai.

Nhưng Trịnh Triết không ngờ, tất cả mọi người cũng không ngờ, xác sống sẽ tiến hóa —— còn tiến hóa đến nhanh như vậy.

Lần nữa anh tỉnh lại là vào nửa đêm, cửa cuốn bị kéo lên, Triệu bảo tiêu cũng đã chết, thi thể của hắn hấp dẫn một bộ phận xác sống, một số xác sống khác đang thong thả vượt qua hắn, tiếp cận hai người bọn họ.

Lâm Tân Di ngủ ở trong cùng vị trí an toàn nhất, Trịnh Triết đánh thức cô, kéo cô liền chạy vào trong ga ra. Xác sống thông minh một chút, nhưng tốc độ còn chưa phải nhanh, bọn họ nắm tay chạy đến một khoảng đất trống, tùy tiện mở một chiếc xe trống, chui vào.

Trong bóng tối, trong tiếng tim đập kịch liệt, Lâm Tân Di vẫn luôn biểu hiện đến vô cùng kiên cường rốt cuộc nhịn không được khóc lên.

Cô khóc tương đối ẩn nhẫn, nhưng phản ứng đầu tiên của Trịnh Triết rồi lại là hy vọng cô khóc nhỏ tiếng một chút, tốt nhất căn bản đừng khóc, bởi vì anh không biết tính giác của những xác sống kia có đổi thành càng nhạy bén hay không. Thức ăn nước uống của bọn họ đều để trong ga ra rồi, con đường sau đó sẽ trở nên càng khó khăn, anh vốn nên an ủi Lâm Tân Di, giờ phút này rồi lại chỉ cảm thấy tiếng khóc của cô quá ồn ào, lại khiến cho anh phiền lòng.

Anh quay đầu qua chỗ khác, đưa ánh mắt nhìn về phương xa.

Sau đó anh nhìn thấy một luồng sáng.

Là nhiều cái đèn sạc, treo trên một cái đèn đường nào đó. Ánh sáng chiếu rọi xuống một vùng nhỏ bé, trên đường vô số xe con bị vứt bỏ, tại nơi chính giữa ánh sáng, trên mui của một chiếc xe, ngồi một người thanh niên không thấy rõ mặt.

Ánh sáng kia cùng người thanh niên hấp dẫn không ít xác sống tầng tần lớp lớp đi tới, lít nhít dày đặc, như là đám giòi trắng trên thi thể. Trịnh Triết bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, nhịp tim đập loạn của anh còn chưa bình phục, lại theo bản năng ngừng thở, nhìn người thanh niên kia đưa tay, từ bên cạnh nhặt lên một khẩu súng máy, bắn một hồi, trực tiếp quét sạch một vùng trước mặt, sau đó hắn khom người mở cửa xe, từ bên trong lấy ra một… tên lửa phòng không vác vai?  (*肩扛式导弹)

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

“Cái gì vậy? Vừa rồi là cái gì vậy?” Lâm Tân Di giật mình ngẩng đầu.

Trịnh Triết trầm mặc một chút.

Sau đó anh nói: “Khả năng ngày mai, chúng ta liền có thể về nhà.”