“Ngươi nói cái gì, họa sĩ Mai Hi vốn tên là Cầu Hi Mai, là con dâu tri huyện, trượng phu của nàng là Định Lập Hi không có công danh gì?”

Chợt nghe họa sĩ đã có chồng, lại còn là con dâu nhà quan, Quản Nguyên Thiện kinh ngạc còn có chút khó chịu, trong ngực giống như bị khuyết đi một góc, không thoải mái.

Chẳng qua là hắn không thể hiểu ra ngoài, giống như không có ảnh hưởng gì, không ai nhìn thấy sự mất mát nho nhỏ trong đáy mắt hắn, lúc đầu hắn nhìn trúng tài vẽ tranh của nàng, sau đó cách đối đáp một châm thấy máu của nàng khiến hắn nổi lên lòng hiếu kỳ, lúc này cho người lén điều tra tình hình của nàng.

Hắn từ đầu đã biết rõ nàng là nữ nhân, nữ giả trang nam ra ngoài bày tranh bán chữ chắc chắn có khó khăn, đơn giản thì là trong nhà có người bị bệnh nặng, thay thế người đó, hoặc là sinh kế trong nhà khó khăn, không thể không giấu đi thân phận nữ nhi để xuất đầu lộ diện, cầu ấm no nhất thời.

Không ngờ tới nàng năm nay tuổi không lớn mà đã lấy chồng, gả cho con cả của quan lục phẩm, địa vị chính thất không phải nữ nhi dân chúng bình thường so được.

Chỉ là đường đường là con dâu huyện thái gia tại sao lại phải bán tranh ở chợ, nàng thiếu tiền sao? Liều lĩnh để kiếm tiền, nàng không sợ danh dự bị tổn hại sao?

Thôi, mỗi nhà một cảnh, có lẽ nàng thật sự cần tiền nhưng lại không tiện nói với nhà chồng, nếu gặp hắn, hắn liền trả thù lao nhiều một chút, để cho kinh tế của nàng tốt hơn, việc nhà của người khác hắn không quản được, cũng không muốn quản.

Nhưng mà Quản Nguyên Thiện càng giả vờ không thèm để ý, trong đầu lại càng nghĩ nhiều hơn, nghĩ có phải là nàng bị bà bà khắt khe, tiền tiêu bị cắt giảm, lại có trượng phu phóng đãng không kiềm chế, không coi trọng chính thê, đem đồ cưới của nàng tiêu hết, lại có thêm tiểu thiếp phô trương, lấn đến đầu chính thất, vét sạch vốn riêng của nàng, bởi vậy nàng mới phải đặt xuống tôn nghiêm đi ra ngoài cầu một đường sống.

Hắn càng nghĩ càng xa, trong lòng giống như bị một tảng đá đè nặng, chuyển đi không được tâm trạng của hắn rất kém, rất lâu cũng không tiêu được.

”Nghe nói thành thân chưa tới nửa năm nàng liền bị bệnh, bệnh tình chuyển đi chuyển lại luôn không tốt, nghe nói vẫn còn đang phải dùng thuốc trị liệu.” Thuộc hạ tiếp tục bẩm báo.

”Ngươi thấy nàng chỗ nào giống như người đang bị bệnh?” Giọng nói của Quản Nguyện Thiện có chút trào phúng, càng khiến người khác nghe ra sự không đành lòng.

Một nữ tử chỉ mới 15, 16 vì sao lại phải giả trang nam tử ra ngoài kiếm ăn, nỗi khổ trong đó không thể cho người ngoài biết, hắn thương tiếc nàng phải cẩn thận dè dặt, càng bội phục nàng cả gan làm loạn, tự nhiên dám ở chợ nơi chỗ người qua kẻ lại kiếm sinh ý.

”Tôi thấy nàng có vẻ thiếu bạc, khi Nhị công tử cầm ngân phiếu trong tay, hai mắt nàng rất sáng, giống như nhìn thấy tổ tông vậy, nhìn mệnh giá không sai liền đút vội vào túi.” Động tác nhanh khiến người nhìn phải há hốc mồm.

”Nếu như ta trừ lương của ngươi không trả, ngươi có tìm ta liều mạng không? Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, không lợi không làm.

Mạc Hiểu Sinh gãi đầu, “Tôi khác, tôi cần bạc là vì muốn cưới lão bà, sinh vài đứa con trai để khai chi tán diệp.”

”Nếu như sinh không được?” Nữ nhân không phải là heo mẹ. Đây là câu cửa miệng của lão nương nhà hắn, bà là một trong những ít người tán thành con dâu không cần sinh nhiều.

Hàng thị không cho con dâu trưởng sinh nhiều, sau khi sinh tôn tử đầu tiên bà muốn hai người cách 2, 3 năm mới được sinh tiếp, hơn nữa một nam một nữ là đủ rồi, không cần cưỡng cầu con nối dõi mà phá hỏng người, tối đa là ba đứa rồi thì đừng sinh nữa.

Luận điệu này của bà khiến phủ Thinh Hầu một phen sóng gió, lão phu nhân luôn tin tưởng nhiều con nhiều cháu nhiều phúc bởi vì chuyện này mà tức điên lên, nhiều lần gọi con dâu tới hiếu đường mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lại còn bất chấp nhét chất nữ nhà biểu di mẫu, ngoại nữ nhà tam thái công gì đó, nữ nhân, nha hoàn nào đó vào phòng con của bà (lão phu nhân - Quản Tế Thế).

Không thèm để ý tới lão phu nhân, Hàng thị một người cũng không nhận, tiểu thiếp, di nương, thông phòng trong viện của bà còn nhiều, không phiền đến lão phu nhân.

Cho nên quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu chưa bao giờ hòa thuận, lão phu nhân mỗi khi rơi vào thế hạ phong chỉ có thể dùng đến chiêu khóc lóc, con trai không phục tùng, con dâu ngỗ nghịch bà, bà muốn nhét nhiều người nữa cũng vô dụng, hai vợ chồng liên thủ coi lời của bà giống như tiếng chó sủa góc tường.

”Không phải vậy chứ! Nhị công tử, bản thân người không muốn cưới lão bà làm ấm chăn, thì cũng nên chúc cấp dưới trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử chứ, chờ người làm xong ba năm nhiệm kỳ tuần phủ, tôi cần phải hồi kinh đón dâu.” Nương tử của hắn còn đang ở nhà nhạc phụ, chờ hắn về bái đường.

Quản Nguyện Thiện cười vô cùng thân thiết vỗ vai hắn, “Có lẽ ta sẽ không chuyển vị trí, làm vài cái ba nhiệm kỳ, năm nhiệm kỳ rồi mới cáo lão hồi hương.” Giang Nam sơn thanh thủy tú, cảnh sắc hợp lòng người, cô nương bên sông Tần Hoài quyến rũ rất nhiều, cảnh đẹp bất tận khiến người lưu luyến không về.

”Cái gì?! Không được, nhị công tử đừng nghĩ kéo dài thời gian ở Giang Nam, nhanh kết thúc đi, Giang Nam ẩm ướt mưa nhiều, ở lâu dễ sinh bệnh.” Mạc Hiểu Sinh kêu khổ thấu trời, ở kinh thành đã lâu, hắn chịu không được thời tiết Giang Nam, vừa vào xuân mưa dầm không dứt, đã mấy ngày rồi không thấy mặt trời, mưa nhiều khiến người cũng ủ rũ theo.

”Ít nhất là được thanh tĩnh.” Không có bà nội thúc giục tựa như niệm kinh bên tai, thoáng cái lại sang oán hận mẫu thân bất hiếu, lập tức trách mắng đại tẩu không chịu sinh tiếp, đề tài chuyển đi chuyển lại lại đến hắn không chịu thành hôn, kể lể biết bao tiểu thư các phủ có bao nhiêu hiền tuệ, người nào bao dung, không ngại thê thiếp thành đàn, người nào cam nguyện làm thiếp, chỉ cần một chút yêu thương, vừa nói trong tay bà liền mở ra danh sách một loạt các tiểu thư khuê các.

”Thanh tĩnh quá cũng không tốt, không có chút khí người.” Còn không bằng ở nghĩa địa, tuyệt đối không có tiếng người, bốn phía im ắng.

”Không phải là có ngươi thì không sợ không huyên náo nữa sao?” Hắn một người nói bằng mười người.

”Nhị công tử...” Mạc Hiểu Sinh bị oan, vẻ mặt cầu xin.

Trước khi gặp Quản Nguyên Thiện, hắn trầm mặc ít nói giống như câm điếc, một ngày hắn chỉ nói ba chữ “Vâng, đúng, có thể”, muốn để hắn nói nhiều thêm một câu là vô cùng khó khăn, có thể nói là khó như mở vỏ trai, hoàn toàn không có một khe hở.

Nhưng mà dưới sự chỉ bảo của Quản nhị công tử, mở được miệng ra thì khó ngậm lại được, giống như muốn đem nói bù cho trước kia, có một cơ hội liền nước miếng tung bay, cướp đoạt nói, chen vào nói, không được nói là không vui.

”Đừng bị người dắt vào ngõ cụt, tài ăn nói của Nhị công tử ngày càng cao rồi.” Quả thật là đến mức xuất thần, người thường khó theo kịp. Văn gia sư lắc đầu.

”Ngươi nói Nhị công tử lừa ta?” Mạc Hiểu Sinh kinh ngạc.

”Thứ tử dòng chính Cao Thịnh Hầu, sủng thần của đương kim Thánh thượng, lại kiếm thêm chức giám sát ngự sử, làm sao người có thể ở dài tại Giang Nam, dù người có hết sức thỉnh cầu hoàng thượng cũng sẽ không cho phép, tối đa một năm sẽ điều người về kinh.” Chức quan tuần phủ là người cứng rắn đòi tới, khiến hoàng thượng tức đến mức bật cười, giận mắng một câu cáo già.

Nếu không có lần tham ô liên lụy quá rộng này, nước sâu không người dám dò xét, hoàng thượng lúc này mới đồng ý để Quản Nguyên Thiện túc trí đa mưu xuôi nam, dựa vào tài xảo quyệt của hắn để bắt bàn tay đen ẩn nấp chỗ tối, yên ổn triều đình.

”Văn gia sư, không để ngươi tiến vào hình bộ thật sự là đáng tiếc, cẩn thận thăm dò điều tra rõ ràng, đem ngọn nguồn của ta đều vén hết lên.” Quản Nguyên Thiện giả vờ giận lườm hắn, người bị nhìn chợt lạnh sống lưng.

Khi hắn tính kế người khác luôn đặc biệt hiền lành, quái chiêu chồng chất.

”Nhị công tử quá khen, ăn lộc của vua, phải chia bớt ưu phiền cho vua, thân phận của Mai Hi họa sĩ có thể sáng tỏ, tiểu nhân liền thở dài nhẹ nhõm.” Văn gia sư ra vẻ an tâm, cầm lấy ly trà uống một ngụm, vẻ mặt thả lỏng uống trà.

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, ánh mắt Quản Nguyên Thiện lập tức lóe lên, “Văn gia sư chuyên tâm trên bàn, việc khác đừng lo lắng, án này chấm dứt liền báo cho ngươi công đầu. Lại bộ, hộ bộ, hình bộ tùy cho ngươi lựa chọn, ta vì ngươi tiến cử.”