Hàng thị đã sớm muốn thoát khỏi Hầu phủ, nói là làm, nàng hoàn toàn không để ý tới tiếng chửi mắng ở phía sau, bày ra phong thái của nhị phẩm phu nhân, mang theo hai nha hoàn thiếp thân, cùng với một xe ngựa, xe nhẹ hành lý ít rời khỏi kinh.

”Phu nhân, người cùng lão phu nhân hờn dỗi, chúng nô tỳ chưa kịp chuẩn bị hành lỹ, trang sức và y phục của người đều không mang...” Vẻ mặt Bạch Đồng ưu sầu. Không biết làm thế nào cho phải, hai tay trống trơn, phu nhân nói gió là có mưa khiến các nàng thật không biết phải làm sao.

”Mang theo bạc không?”

Bạch Chỉ lắc đầu cười hì hì, “Phu nhân, không mang theo bạc, nhưng nô tỳ đem ngân phiếu của người đặt trong hộp tử đàn khảm ngọc ôm lên đây.”

”Được, thông minh, chỗ đó ít nhất cũng phải đến mười vạn, chúng ta có bạc trong tay thì có gì không mua được, Bạch Đồng, ngươi cẩn thận thì cũng tốt, nhưng vẫn phải học Bạch Chỉ tùy cơ ứng biến, nhìn xem nàng ấy nhiều âm mưu nha, còn nhớ rõ ôm bạc tới.” Trên đường chỗ ăn uống, dừng chân không cần suy nghĩ nhiều nữa rồi.

”Phu nhân, tiền tài không để ra ngoài.” Bạch Đồng vô cùng bất đắc dĩ cười khổ.

Gặp được phu nhân tính tình kỳ quái, không để lễ giáo vào mắt, lại Bạch Chỉ luôn nhìn mọi việc một cách lạc quan, nhìn lên trước không để ý sau, đây đúng là khảo nghiệm lớn nhất của ông trời giao cho nàng.

”A, may có ngươi nhắc nhở, mỗi người cầm lấy một ít ngân phiếu giấu trong người, trong nội y, trong đai lưng, đáy giày cũng nhét một ít để ngừa vạn nhất.” Cái này gọi là phân tán nguy hiểm, gặp phải cướp còn có thể lưu lại tiền bạc giữ mạng, giựt tiền cướp sắc là ngoại lệ.

Một chiếc xe ngựa tùy ý chạy ra khỏi cửa thành, vừa lúc lướt Thịnh Hầu gia Quản Tế Thế vừa luyện binh xong, xe ngựa bình thường không treo bất kỳ dấu hiệu của phủ đệ thì rất khó phân biệt, Quản Tế Thế nhìn thoáng qua xe ngựa, nhưng vì vội vàng trở về gặp ái thê nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, roi ngựa quất vào mông ngựa, con ngựa cất vó hí một tràng, tất cả chỉ vì Hầu gia phu nhân dù cười hay giận đều động lòng người.

Lúc này hắn còn chưa biết thê tử bị lão nương chọc tức bỏ đi, xe ngựa càng lúc càng xa, biến mất qua cửa thành, không thấy bóng dáng.

Mấy ngày sau.

”Tỷ, bữa cơm tất niên hôm đó tỷ thật sự khóc sao?” Cầu Hi Lan tinh quái thích nhất là hỏi mấy vấn đề của người lớn, trong nháy mắt đôi mắt to ngập nước.

Cầu Hi Mai xấu hổ giả vờ tức giận gõ đầu muội muội, “Quân tử có cái nên làm, có cái không nên, tuy là tỷ tỷ không phải quân tử, nhưng bị người ta bức đến không có đường lui, đúng lúc yếu thế ngược lại có thể bảo toàn, cái này gọi là...”

”Lấy lùi làm tiến đúng không, tỷ tỷ đã dạy muội.” Giọng nói thanh thúy dễ nghe, vô cùng trong trẻo.

Nhìn thấy muội muội thông minh, nàng vô cùng vui mừng cười, “Gặp phải người không phân rõ đúng sai không đáng cùng người đó tranh chấp, chúng ta lùi một bước giả ngu, khiến cho đối phương giống như đánh vào bịch bông, uổng phí sức lực mà không được gì.”

Cầu Hi Lan quay mặt đi, cái hiểu cái không gật đầu, “Ừm, về sau muội không tranh cùng đệ đệ nữa, để cho hắn, sau đó vụng trộm giấu đi, ăn hết đường viên, muội có chết cũng không nhận là muội lấy bởi vì hắn không có bắt được nên không có tính toán gì hết.”

”Muội đúng là tiểu bại hoại, luôn nghĩ bắt nạt đệ đệ của mình, chờ hắn trưởng thành sẽ không nhận nhị tỷ hư hỏng là muội nữa đâu.” Nàng cười véo mũi muội muội, trêu nàng nhiều tính toán.

”Mới không phải! Đệ đệ vô cùng ngốc, chúng ta nói gì hắn cũng tin, hắn không nhận muội, muội sẽ đánh cái đầu ngốc của hắn.” Cầu Hi Lan cố ý giơ nắm đấm lên.

”Muội đó, cái đầu tinh quái của muội có thể chia một nửa cho đệ đệ thì tốt rồi, ta sẽ bớt phải lo đi nhiều.” Nếu có thể đổi tính tình của đệ muội cho nhau thì càng tốt, một người thì quá hoạt bát, cả người đều là chủ ý quỷ quái, một người thì quá yên tĩnh, thành thà trung hậu.

Thật thà trung hậu không có gì không tốt, nếu là sinh ra trong gia đình nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, an phận gieo trồng thì không có gì không tốt, càng giảm đi được tranh chấp cùng phiền toái.

Nhưng mà Hi Trúc tốt xấu gì cũng xuất thân là tiểu thiếu gia, tuy chỉ là trên danh nghĩa, nhưng huyết mạch trên người chạy không thoát, thế hệ này Cầu gia cũng chỉ có hai người là hắn và đường đệ, số người trong quá ít khiến người khác phải cảm thán.

Đại bá mẫu hơn ba mươi mới sinh được một con trai độc nhất, liền giống như bảo vật trân quý, một lòng vì tương lai của hắn, e sợ tiểu thúc nhi cướp mất gia sản, hoàn toàn xem nhẹ tình cảnh cô nhi quả mẫu, cho bọn họ không có gì ngoài một căn nhà, chẳng lẽ các bô lão trong tộc không có ý áp trụ bà ấy sao?

Cầu Hi Mai lờ mờ nhớ chuyện đường đệ lập tước trước khi nàng sống lại, hoàng thượng chậm chạp không nhắc tới, vị trí thế tử cứ treo ở đó, mà đại bá mẫu không biết tiết chế vẫn tiêu xài như cũ, gia tộc dù lớn cũng không chịu nổi, tình trạng trong phủ ngày càng lụi bại, trước cửa rất ít người tới, vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim.

Trước khi nàng chết mấy ngày, Cầu phủ bị đoạt tước, nguyên nhân là chủ mẫu không đức, tiểu thế tử lại yếu đuối vô năng, trên không có cha anh nâng đỡ, người trong tộc không có khả năng gánh vác, thu hồi đất đai cùng bổng lộc, rơi vào nhà dân thường, sinh kế lập tức rơi vào cảnh khó khăn.

Khi đó Cầu phủ hoàn toàn sụp đổ, đại bá mẫu không gánh nổi gánh nặng chấn hưng gia nghiệp, mà con trai con gái của chi thứ hai đều chết hết, vinh quang của tổ tông truyền xuống còn có ai để truyền thừa? Tất cả đều tan thành mây khói rồi.

May mà ông trời cho nàng cơ hội sống lại, để cho nàng quay lại năm mười lăm tuổi còn có thể xoay chuyển, người nàng để tâm vẫn bình an không có chuyện gì, vẫn có sống trên đời.

Bỗng dưng, tiếng cười vui vẻ vang lên, kéo suy nghĩ của Cầu Hi Mai trở lại, nàng nâng đôi mắt đẹp lên, nhìn về hướng cửa quán nhỏ thấy đệ đệ đang chơi đùa cùng một con khỉ con, một góc trong tim liền trở nên mềm mại, đôi môi đỏ sẫm không tự giác cong lên.

Thật tốt, có thể nhìn thấy đệ đệ cười, nàng còn gì thêm nữa, Hi Trúc và Hi Lan là động lực để nàng tiếp tục, nàng không thể không có bọn họ.

”Tỷ tỷ, mua.” Cầu Hi Trúc chỉ vào chong chóng bảy màu bị gió thổi qua không ngừng chuyển động.

”Đệ lại muốn chơi cái này sao, tam tự kinh, bách gia tính, thiên tự văn có thuộc không?”

Giả bộ bị bệnh lâu cũng có khi chuyển biến tốt hơn, Cầu Hi Mai lợi dụng chuyện thông phòng của trượng phu hạ hàn dược trong thuốc, nói dối không sinh được con lừa Lỗ thị, Lỗ thị tức giận đến mức bệnh luôn.

Nàng lấy lý do cầu phúc cho bà bà, hy vọng bà sống được trăm tuổi, mang theo đệ muội ra ngoài, nhưng đến miếu cầu bình an là giả, thật ra là đáp ứng yêu cầu của đệ muội, qua năm mới phải dẫn bọn họ ra ngoài xem náo nhiệt, xem hoa đăng, xem xiếc, mua đường viên, người bột các thứ, hưởng thụ không khí ngày tết.

Cầu Hi Trúc vừa nghe thấy, gấp gáp, tính tình thành thật hoàn toàn không nhìn ra tỷ tỷ đang trêu hắn, “Quay về đệ sẽ học thuộc. Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên...”

Hắn một hơi đọc nhiều bản Tam tự kinh, gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên, nhìn hắn sắp khóc, Cầu Hi Mai mới bật cười vỗ đầu hắn.

”Được rồi, tỷ tỷ mua cho đệ, không được khóc nhè, đệ là nam tử, sau này là trụ cột của Cầu gia, đại tỷ, nhị tỷ hy vọng đệ vượt trên người khác, thay tỷ muội chúng ta giành công bằng.” Nếu phụ mẫu còn sống, hắn sẽ không cần vất vả như vậy, tuổi còn nhỏ đã phải đeo gánh nặng đảm đương hưng suy của một nhà.

”Muốn đọc sách, thi Trạng Nguyên.” Cầu Hi Lan ở một bên không giúp, học theo đại tỷ, sờ đầu đệ đệ, lời nói thấm thía thở dài.

Không có gia tộc hỗ trợ, hơn nữa, mất đi sự che chở của phụ mẫu, Hi Trúc chỉ có thể dựa vào chính mình tự lập, tỷ tỷ các nàng còn có thể lập gia đình, không cần lo lắng tương lai, nhưng hắn lại tứ cố vô thân, không tự lập thì chỉ có thể chờ chết.

Hắn ít nhất cũng phải thi được cử nhân, triều đình sẽ phân bổng lộc, hắn cũng có thể mở trường học làm tiên sinh dạy học, kiếm chút học phí, rồi cưới một lão bà, sinh vài đứa nhỏ.

Đấy là kỳ vọng của tỷ tỷ nàng đối với hắn, không cầu hắn quan to lộc nhiều, chỉ hy vọng hắn bình an, vui vẻ mà sống, lấy đầu óc thành thật của hắn, không thích ứng được với việc quan trường luôn ngươi lừa ta gạt, bị người khác bán đi vẫn còn vui vẻ thay hắn đếm tiền.

”Được, đệ nghe tỷ tỷ, từ mai đệ sẽ phấn đấu, đem toàn bộ sách phụ thân để lại đọc hết.” Hắn vô cùng có chí khí nói ra chí nguyện to lớn.

Cầu Hi Mai bật cười, “Vì sao lại là ngày mai? Quyết tâm phải làm sớm.”

Vẻ mặt Cầu Hi Trúc nhăn nhó, dựa vào lòng đại tỷ làm nũng, “Bởi vì hôm nay đệ muốn đi dạo thôi! Hi Trúc muốn xem, muốn chơi, muốn mua rất nhiều thứ, đệ sẽ rất mệt, không xem được sách.”