Editor: Tiểu Ốc
Đi vào là một cô gái mặt mũi thanh tú, da thịt trắng noãn mỹ lệ, buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản cùng với quần jean bó sát xinh đẹp, làm cho anh suýt chút nữa không nhịn được mà huýt sáo than thở một phen.
Chẳng lẽ bây giờ thời đại thay đổi, lưu hành mốt cô gái nhỏ xinh đẹp đứng đầu công trường sao.
Nhưng mà vị tiểu thư bảo an* Lại Bái Khiết xinh đẹp này, cũng không cho anh nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, sau khi cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, cố ý hạ thấp giọng nói: "Đợi thêm năm phút nữa, đến giờ thì lập tức khóa cửa!" Âm thanh trầm thấp nghe cũng khá uy nghiêm.
(*)bảo an: là bảo vệ an toàn, nhưng mà là an toàn công trường chứ không phải là bảo vệ kia đâu nha.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Lại Bái Khiết cầm micro lên, vừa đi vừa nói: "Đến giờ học rồi, tôi cũng đã khóa cửa lại, những người bị trễ có thể xin học lại lần sau, cho nên tất cả mọi người không ai được phép mở cánh cửa này."
Úc Trí Thăng bị bề ngoài xinh đẹp cùng với thái độ nghiêm nghị không phù hợp của cô làm cho sợ hết hồn. d.đ.l.q.đ
Sau khi khóa chặt cửa lại, Lại Bái Khiết đi về phía trước."Trước khi bắt đầu học, làm phiền mọi người phối hợp với tôi làm một chút chuyện, thứ nhất, xin mọi người trước tiên tắt điện thoại hoặc chuyển thành chế độ im lặng; thứ hai, xin mọi người chuyên tâm học tập, không được phép ngủ gà ngủ gật hoặc trực tiếp nằm ngủ trong lớp; thứ ba......
"Trong khi học nếu gặp bất kỳ vấn đề nào thì có thể đặt câu hỏi, nhưng mà làm ơn đừng có ‘ lén lút thảo luận ’, nếu không thì xin mời các người đi ra ngoài! Bây giờ có thể bắt đầu học được rồi." Thật vất vả mới nghe xong các nguyên tắc.
Úc Trí Thăng giơ tay phải lên.
Lại Bái Khiết sững sờ." Có chuyện gì?" Tới đây lâu như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người thật sự dám giơ tay đặt câu hỏi, nên cô có chút kinh ngạc, hơn nữa đối phương còn là vị "đàn ông ảo tưởng" mặc tây trang thẳng thớm, khí chất xuất chúng, làm cho cô không nhịn được mà liếc hai mắt về phía đối phương.
Ở trong từ điển của cô, "đàn ông ảo tưởng" chính là loại đàn ông ăn mặc chỉnh tề, bề ngoài trắng trẻo, lý tưởng lớn hơn thực tế, vĩnh viễn không biết gian nan khó khăn là gì, mỗi ngày chỉ biết ngồi ở trong phòng làm việc có máy lạnh.
Nội dung công việc hằng ngày của bọn họ chỉ có hai việc là —— gọi điện thoại và ký tên.
"Có thể xin ‘ lão sư ’ tự giới thiệu về mình trước không?" Lại Bái Khiết cay nghiệt mang tới hứng thú mãnh liệt cho anh, rất lâu rồi anh không có gặp được một người phụ nữ đặc sắc như vậy.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt toàn bộ trong nháy mắt như bị quỷ hù họa sợ hết hồn. d/đ/l/q/đ
Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem ai là người làm ra cái loại tình huống ngu ngốc này, thế nhưng lại không nghĩ tới đó là người đẹp nhất ở đây mà cũng "vừa vặn" là người hỏi vị tiểu thư bảo an kia.
Úc Trí Thăng không để ý tới sự chú ý của người khác, nhìn thẳng vào Lại Bái Khiết.
Đây là lần đầu tiên gặp phải một người đàn ông "lớn mật" dám nhìn thẳng vào cô như vậy, ngược lại khiến cho Lại Bái Khiết có chút hoảng hốt, muốn né tránh ánh mắt của anh.
"Tôi họ Lại, nếu như các người thường xuyên vào công trường thì sẽ gặp được tôi. Bây giờ bắt đầu học thôi, nếu mọi người càng phối hợp, thì tiến độ chương trình của khóa học lại càng thuận lợi hơn, nếu như phải kéo dài đến tận sáu hay bảy tiếng thì cũng chỉ có thể mong mọi người đừng trách tôi thôi." Ý tứ chính là muốn ngăn cản anh tiếp tục hỏi những vấn đề nhàm chán.
Úc Trí Thăng bĩu môi bày tỏ sự bất mãn đối với câu trả lời của cô, nhưng anh cũng không muốn làm ảnh hưởng đến những người khác, cho nên tạm thời buông tha.
Lại Bái Khiết bắt đầu mở máy chiếu ra để dạy học, chương trình khóa học là lúc thi công cần phải cẩn thận chú ý tới sự an toàn của hạng mục công việc, nhưng vì đó đều là những điều khoản an toàn lao động trong sản xuất, cho nên khi mọi người nghe đều ngáp ngắn ngáp dài, một chút tinh thần cũng không có, Úc Trí Thăng không thì bị ảnh hưởng vẫn tiếp tục dò mìn (minesweeper đó mấy bạn).
Vốn là khóa học đang tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng mà âm thanh của Lại Bái Khiết đột nhiên dừng lại, khiến cho Úc Trí Thăng phải rời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, ngẩng đầu lên xem xét tình hình.
Nhưng không ngờ, Lại Bái Khiết đã đứng trước mặt anh, mặt lạnh "trừng" anh.
"Lão sư Lại có chuyện gì sao?" Úc Trí Thăng duy trì vẻ mặt lưu manh trước sau như một.
"Nghiêm túc ghi chép đến vậy sao? Chia sẻ cho mọi người ở đây một chút nỗ lực của anh đi!" Lại Bái Khiết theo dõi hình ảnh cờ cắm chi chít trên màn hình của anh.
Úc Trí Thăng nghiêm túc nói với mọi người: “Khóa học an toàn lao động thật sự rất quan trọng, lão sư Lại cũng rất chuyên nghiệp, mong mọi người nghiêm túc học tập." Thái độ y hệt côn đồ của anh đã thành công chọc giận Lại Bái Khiết.
"Làm ơn tắt máy tính!" Cô lười phải so đo với con heo tự đại này. die nda nl equ ydo n
"Tại sao? Vừa rồi lão sư chỉ nói không được ngủ gà ngủ gật thôi mà, cũng không có nói không thể chơi máy tính nha!" Anh có nghiêm túc nghe giảng đấy!
Lời nói của Úc Trí Thăng làm cho những người khác cười ra tiếng. Đây là lần đầu tiên có người dám công khai khiêu chiến với nhân viên bảo an như vậy, xem ra người này về sau đừng hòng nghĩ tới việc lăn lộn ở Thịnh Hâm rồi, bởi vì nhất định sẽ bị nhân viên bảo an trừng chết.
Lại Bái Khiết nhìn chằm chằm vào Úc Trí Thăng, nhất thời không tìm được lời để phản kích, không thể làm gì khác hơn là lấy ưu thế chức cao để áp chế."Tôi khuyên anh, nếu như muốn được cầm thẻ chứng nhận công tác thì hãy ngay lập tức tắt máy tính đi."
Cô cũng biết làm như vậy là rất không có phong độ, nhưng mà người đàn ông này vừa mới bắt đầu đã muốn cô phải tự giới thiệu mà cái thái độ cũng rất chi là lỗ mãng, sau đó khi lên lớp lại còn không cho cô một chút mặt mũi nào mà công khai chơi điện tử, hơn nữa cái thể loại người khí chất "cao quý" suốt ngày ngồi ở trong phòng làm việc mà hô phong hoán vũ, còn có cái bộ dạng trông như bị băng bó từ khi còn "nhỏ"* này, tất cả đều làm cho cô thấy ngứa mắt, cho nên cô cần phải cho cái người tự cho mình là đúng này biết tay cô một chút.
(*)ý của chị ý là anh này là tiểu bạch kiểm, mặt trắng đó.
"Nghiêm khắc đến vậy sao?" Cảm xúc của Úc Trí Thăng hơi bị khơi lên một chút.
Nếu như không phải là bởi vì một câu "chỉ định" của vị chủ tịch kia, thì bây giờ anh đã đang lướt sóng ở Hawaii rồi, cần gì phải tới cái nơi này để chịu khổ chứ?
Lãng phí nửa ngày để đi học cái khóa này đã quá uất ức rồi, đã thế lại còn bị một giảng viên nhỏ hơn anh một tuổi uy hiếp nữa chứ, nếu chuyện bị truyền ra ngoài, thì anh tuyệt đối sẽ bị những người quen biết cười nhạo đến chết!
"Nếu như không muốn học nữa, vậy thì tôi có thể sắp xếp đặc biệt cho anh, bây giờ anh có thể đi rồi." Tính khí của Lại Bái Khiết cũng nổi lên. d;đ;l;q;đ
"Oa ~~ lão sư thật là nghiêm khắc nha! Tôi không nói chuyện phiếm cũng không ngủ gà ngủ gật, như vậy thì chỉ có thể lý giải là cô nhằm vào tôi thôi...tôi tuyệt đối có lý do để hoài nghi động cơ của cô." Úc Trí Thăng lui người về phía sau, đôi tay vòng trước ngực liếc nhìn cô.
Lời của anh làm toàn bộ nhân viên trong đó cười ầm lên, tất cả mọi người đều suy nghĩ theo lối mập mờ.
Lại Bái Khiết tức đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh."Anh ở công ty nào?"
Có một người ở bên cạnh đó không chịu được nữa liền vượt lên chen miệng vào."Lão sư, có thể chờ đến sau khi khóa học kết thúc rồi mới liếc mắt đưa tình được không! Cứ như bây giờ, thì chẳng lẽ định học tới tận tối sao?"
"Tốt nhất là anh nên phù hộ cho chính mình có thể vượt qua cuộc thi này đi." Lại Bái Khiết trừng mắt nhìn anh sau đó trở về bục giảng.
Úc Trí Thăng đáp lại cô bằng một nụ cười cực kỳ tự tin, sau đó —— tiếp tục dò mìn.
Lại Bái Khiết cố nhắc nhở mình phải chuyên tâm dạy học, không cần chú ý tới cái kẻ vừa cuồng vọng vừa tự đại kia, bị một con heo tự đại làm cho tức chết tuyệt đối không đáng giá.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, khóa học kết thúc trước thời gian quy định một tiếng, ngay sau đó bắt đầu cuộc thi.
Khi dạy học Lại Bái Khiết đã nhắc nhở cho mọi người phần trọng tâm, cho nên chỉ cần là người nghiêm túc nghe giảng, thì đều có thể vượt qua cuộc thi.
Lúc Úc Trí Thăng lấy được bài thi thì xem sơ lược các đề bài một lần, sau đó bắt đầu trả lời. Những loại đề khuôn mẫu mang tính chất bảo an này không làm khó được anh, hơn nữa toàn bộ đều là đề bài đúng sai, hoàn toàn có thể đạt được điểm tối đa.
Ngoài mặt thì Lại Bái Khiết là một vị giám sát nghiêm khắc, nhưng trong nội tâm lại không ngừng cầu nguyện, nguyền rủa Úc Trí Thăng tốt nhất là nên sai lầm liên tiếp đi, sau đó không có cách nào để lấy được thẻ chứng nhận công tác nữa.
Với cái loại người này thì nên cho anh ta học thêm vài khóa nữa để anh ta có thể học được cách để nghe lời. dienndannleequyydonn
Sau khi nộp bài thi, Úc Trí Thăng đi ra bên ngoài phòng học để hút thuốc lá, trong lòng không khỏi nói thầm, nếu để anh học thêm vài khóa nữa, thì anh nhất định sẽ phát điên lên, sau đó bỏ khóa.
Liếc một cái vào bên trong phòng học, bên trong còn có vài công nhân tương đối lớn tuổi đang vùi đầu cố gắng làm bài thi, đối với bọn họ mà nói, thì cuộc thi này khó khăn y như cuộc thi đại học vậy, cho nên phải thận trọng, đọc đề thật cẩn thận, cần phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới dám viết đáp án xuống.
"Chào quản lý." Một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo ba lỗ có con dấu Hoành Bang tiến lên chào hỏi anh.
Úc Trí Thăng nhìn một cái liền nhận ra anh ta là Tiêu Giới Thiên, người phụ trách quản lý dự án Thịnh Hâm lần này."Quản lý Tiêu."