Editor: Tiểu Ốc

Mặt Úc Trí Thăng xanh mét đi ra khỏi nhà hàng.

Ngay từ lúc Tưởng Chí Siêu tới tìm tới anh thì anh đã biết là có chuyện không tốt rồi! Anh và Bái Khiết cũng chỉ vừa mới được trải qua hai tháng ngày tốt đẹp, mà Thịnh Hâm lại bởi vì xảy ra sự cố nghiêm trọng về an toàn, khiến cho nhiều công nhân bị thương và có ba người bị tử vong tại chỗ, dẫn tới việc các nhân viên của bộ phận bảo an bị kiện cáo vì lý do phải gánh vác trách nhiệm, cú đánh đột ngột khổng lồ này khiến cho những nhân viên khác cảm thấy nản lòng và rối rít xin nghỉ việc.

Mà ngay cả Hứa Dung Hào không có khả năng rời khỏi Thịnh Hâm nhất cũng hạ quyết tâm từ chức bỏ việc, khó trách Tưởng Chí Siêu lại vội vã muốn tìm Bái Khiết trở lại để giúp một tay như vậy; lúc này thì mọi người mới ngộ ra rằng việc cô kiên trì thực hiện chính xác các quy định là đúng.

Thật ra thì trước đó Tưởng Chí Siêu đã đi tìm Bái Khiết, nhưng mà bởi vì cô không có đồng ý ngay lập tức, chỉ nói là sẽ suy nghĩ thêm mà thôi, cho nên ông mới phải tìm tới Úc Trí Thăng, hi vọng anh có thể nói tốt giúp bọn họ, khuyên Bái Khiết trở lại Thịnh Hâm để nhận chức vị quản lý bảo an.

Vốn Úc Trí Thăng đang ước gì Bái Khiết không bao giờ việc làm là tốt nhất, sao lại có thể hi vọng cô sẽ trở lại được?! Huống chi vừa mới xảy ra một tai nạn nghiêm trọng như vậy, anh càng không thể nào đồng ý việc cô trở lại.

Anh gọi điện thoại bảo Bái Khiết lái xe tới đón anh. Mới vừa rồi là Bái Khiết đưa anh tới nhà hàng, cô cho là anh đang ăn cơm cùng khách hàng, cho nên sau khi đưa anh tới đây liền tự mình lái xe đi lung tung, chờ đến khi nào anh kết thúc bữa ăn thì lại vòng về đón anh.

Bái Khiết đang ở một chỗ gần đó, cho nên không tới 10 phút đã đến, khi anh lên xe thì cô rõ ràng cảm thấy anh có gì đó không ổn.

"Sao vậy? Đàm phán không thuận lợi à?" Cô quan tâm hỏi.

"Không phải." Anh chưa bao giờ cau mày vì chuyện làm ăn.

Chậm rãi lái xe vào làn xe chạy."Vậy tại sao anh lại mặt ủ mày ê như vậy?"

Úc Trí Thăng nhìn cô thật sâu một cái, quyết định nói thật."Thật ra thì vừa mới ăn cơm cùng với bác của em."

"Bác của em?!" Bởi vì quá mức kinh ngạc mà quên luôn phải đạp phanh, suýt chút nữa thì đâm vào chiếc xe đã dừng đèn đỏ ở phía trước.

"Ừ."

"Bác ấy tìm anh để làm gì? Thảo luận dự án mới à?" Huyền Bang và Thịnh Hâm đã kí kết hợp đồng với nhau, cho nên nếu bác của cô có tìm anh để nói chuyện làm ăn cũng coi như là hợp lý.

Úc Trí Thăng lắc đầu."Là vì chuyện của em mà tới."

"Em?!"

"Ừ, bác ấy hi vọng em có thể trở lại Thịnh Hâm để nhận vị trí quản lý bảo an." Sớm muộn gì cũng phải nói rõ, bây giờ nói cũng coi như là một thời cơ tốt.

"Vì chuyện này mà chạy tới đây tìm anh sao?" Sao bác lại đích thân lên Đài Bắc để tìm anh? Anh cũng không phải là người đại diện của cô.

"Nghe nói là đề nghị của ông ngoại em." Ông cụ không an phận trải qua cuộc sống về hưu, cả ngày lẫn đêm đều nhúng tay vào chuyện của công ty thật sự là rất không thỏa đáng.

"Ừ, em có đồng ý với bọn họ là sẽ xem xét." Gần đây cô và ông ngoại tương đối thường xuyên liên lạc, không lạnh nhạt như trước nữa.

"Cái này còn cần phải suy nghĩ sao? Vừa mới xảy ra tai nạn ngoài ý muốn khiến cho ba người tử vong, đây chính là lúc hỗn loạn nhất, thì bọn họ lại muốn em trở lại để tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này?! Rốt cuộc là có lương tâm hay không vậy?" Úc Trí Thăng vốn đang cố nén cơn tức nhưng trong nháy mắt đã hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

Anh đương nhiên không muốn cô trở lại để làm công việc vừa nguy hiểm vừa phiền phức như vậy, nếu lại xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn nghiêm trọng như thế, thì bị kiện là chuyện nhỏ, nhưng tổn thương tâm lý lại là một chuyện khó giải quyết, anh có nghĩa vụ dẹp những phiền toái như vậy giúp cô.

Cô liếc xéo anh một cái."Lúc này mới càng cần phải có nhân viên bảo an chứ, bọn họ nhất định đã thử qua rất nhiều các biện pháp khác nhau nhưng vẫn không có hiệu quả gì cho nên mới phải tìm tới em... sao em có thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn được?"

"Bọn họ có thể tìm người khác, cần gì phải bảo em trở lại?"

Bái Khiết yên lặng không nói.

Anh nói đúng, bọn họ có thể tìm người khác, cô cũng không có nghĩ mình quan trọng như vậy.

"Trí Thăng."

"Hả?"

"Có phải là anh không muốn em đi làm không?" Giọng nói có chút buồn bã.

"Làm sao có thể như vậy được?" Anh cũng không phải là người sống ở thời cổ đại, sao lại có thể hy vọng cô luôn cửa lớn không ra, cửa sau không gần được......

Cô im lặng, dùng ánh mắt buồn bã không có việc làm để nhìn anh.

Ánh mắt như thế làm cho anh không chống đỡ được."Được rồi được rồi, nếu như em thật sự muốn trở lại Thịnh Hâm như vậy, thì anh sẽ ủng hộ em, nhưng mà em nhất định phải nói rõ ràng với công ty là, tuyệt đối không thể để cho em gánh vác toàn bộ trách nhiệm của bảo an." Như vậy là đã nhượng bộ lắm rồi! die nda nle quy don

Thật ra thì trong lòng anh vẫn rất không muốn, nhưng mà lại không thể nào nhẫn tâm nhìn cô buồn bã như vậy được, cho nên không thể làm gì khác hơn là bày tỏ thái độ ủng hộ.

"Thật ra thì trong sự kiện lần này, công ty chẳng những đền bù và an ủi người nhà của nạn nhân, mà còn xin đoàn luật sư của Thịnh Hâm ra mặt để biện hộ cho nhân viên bảo an, bày tỏ rõ tất cả đều là do công ty phụ trách, cho nên mặc dù vụ kiện vẫn còn đang trong giai đoạn tiến hành, nhưng mà những nhân viên bảo an kia sẽ không sao cả." Những điều này đều là do Phương Oánh Tú gọi điện thoại nói cho cô biết, theo như cô ấy miêu tả, thì khi sự cố vừa mới xảy ra, cô ấy đã bị "đè" đến nỗi toàn thân run rẩy, cho rằng toàn bộ cửa đều đã bị đóng chặt rồi.

"Dù công ty có lớn hơn nữa, thì vẫn phải tuân theo pháp luật, không thể đi theo thể chế bên ngoài được." Anh đương nhiên tin tưởng Thịnh Hâm là một công ty có trách nhiệm, nhưng mà dù anh có nói Thịnh Hâm như thế nào thì cũng không quan trọng, vì vẫn còn phải xem phán quyết của quan toà nữa."Chẳng qua nếu như thật sự xảy ra tai nạn một lần nữa, thì chủ tịch nhất định sẽ dùng toàn lực để bảo vệ em chứ?"

Giờ phút này Úc Trí Thăng khiến cho Lại Bái Khiết cảm thấy rất uất ức."Em sẽ suy nghĩ thêm."

Cô biết anh vô cùng không muốn cô tiếp tục làm bảo an, nhưng mà lại bởi vì muốn cô được vui vẻ nên mới không kiên trì nữa; thật may là ban đầu anh không có buông tay cô, nếu không thì cô có lẽ đã bỏ qua cả đời hạnh phúc rồi.

"Được." Vẻ mặt của Úc Trí Thăng rất bình tĩnh, anh cũng định cho cô cơ hội để suy nghĩ!

Nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ nghĩ ra biện pháp để cho cô bởi vì "lý do không thể kháng cự được" mà không có cách nào để trở lại Thịnh Hâm làm việc nữa.

Tưởng Hợp Long một mình đi tới phòng làm việc của Úc Trí Thăng ở Đài Bắc để tìm anh.

Công trình của Huyền Bang ở Thịnh Hâm đã bước vào giai đoạn kết thúc, cho nên Úc Trí Thăng không muốn ở lại Đài Nam lâu thêm nữa, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì Bái Khiết đã chuyển đến Đài Bắc để sống chung với anh, nên Đài Nam đã không còn một chút lực hút nào đối với anh nữa.

"Chủ tịch đại giá quang lâm thật sự làm cho cháu có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng mà kinh sợ) a!" Úc Trí Thăng cười nghênh đón Tưởng Hợp Long.

Tưởng Hợp Long không chút khách khí nào mà bày ra bộ mặt thối.

Thư ký đi vào hỏi thăm có cần cà phê hoặc trà hay không thì bị Úc Trí Thăng từ chối, chỉ phân phó chuẩn bị một bình nước mang vào đây, bởi vì Tưởng Hợp Long không uống cà phê, chỉ thích uống trà cao sơn, hơn nữa còn phải dùng tới để pha ra thì mới được.

Bởi vì thỉnh thoảng sẽ có một vị khách cấp cao hạng nặng như Tưởng Hợp Long đến, cho nên bên trong phòng làm việc của anh luôn chuẩn bị sẵn một bộ pha trà hạng nhất, cùng với lá trá đắt tiền quý hiếm số một số hai.

Úc Trí Thăng bỏ bình nước vào trong lò vi sóng, nhân lúc chờ nước sôi thì chuẩn bị bộ pha trà cùng với lá trà, đương nhiên miệng cũng không nhàn rỗi.

"Không biết hôm nay chủ tịch tới đây là để chỉ giáo cái gì?" Thật ra không cần hỏi thì anh cũng biết là nhất định có liên quan tới chuyện Bái Khiết trở lại Thịnh Hâm.

"Lại còn hỏi?! Tiểu tử thúi, bình thường tôi đối xử cậu không tệ, mà cậu lại dám báo đáp tôi như thế à?" Lấy gậy gõ liên tục lên mặt đất, biểu đạt là ông vô cùng bất mãn.

Úc Trí Thăng đổ nước sôi vào lá trà."Chủ tịch, Trí Thăng vô cùng cảm ơn vì lúc bình thường được ông ưu ái, nhưng mà ông đột nhiên tới đây, lại tức giận như vậy, dù cháu có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào biến thành giun đũa để hiểu rõ ý tứ của chủ tịch được!" Mặc dù trong lòng rõ ràng nhưng vẫn có cơ sở để tiếp tục giả vờ vô tội.

Tưởng Hợp Long là một người không có tính nhẫn nại, cho nên chỉ cần mài nhiều hơn hai cái, là ông nhất định sẽ không chịu nổi mà rắc rắc bộc phát."Đừng giả ngu! Tôi đã không nói gì về việc cậu mang Bái Khiết về Đài Bắc rồi, lại còn lên giọng nói muốn ở chung?! Cháu gái ngoại của Tưởng Hợp Long tôi lại có thể để cho cậu đùa bỡn như vậy sao?"

Úc Trí Thăng thu lại nụ cười."Từ khi hẹn hò cho tới nay chúng cháu chưa từng lên giọng, và cháu cũng chưa từng đùa bỡn với Bái Khiết, chủ tịch nói như vậy chẳng những là sỉ nhục cháu, mà còn gây tổn thương tới Bái Khiết! Chuyện tình cảm là chuyện hai bên tình nguyện, ai cũng không đùa bỡn ai."

"Vậy cậu định làm gì?" Coi như ông nhất thời lỡ miệng, với tuổi của ông thì không thể nào cúi đầu nhận lỗi được.

"Đương nhiên là hy vọng có thể cưới Bái Khiết vào cửa rồi." Úc Trí Thăng nói thật.

Cũng đã ngồi hơn nửa ngày rồi, mà vòng đi vòng lại vẫn không nói tới trọng điểm, chẳng lẽ Tưởng Hợp Long bị anh mài ra tính nhẫn nại rồi sao?!"

Tưởng Hợp Long gật đầu một cái, coi như hài lòng đối với đáp án của anh."Chuyện Bái Khiết trở lại Thịnh Hâm này cậu thấy thế nào?"

"Cháu không muốn để cho cô ấy trở lại." Đây đích xác là suy nghĩ chân chính của anh, mà gần đây anh vẫn luôn dùng cái suy nghĩ này để "cố gắng" ở bên trong, cho nên cũng không có ý định giấu diếm.

"Tại sao? Chẳng lẽ cậu không tin tưởng vào năng lực của con bé?" die nda nl equ ydo n

"Không phải, mà là ngược lại, cũng bởi vì cô ấy quá tẫn trách và nghiêm túc, cho nên làm cho tôi càng muốn bảo vệ cô ấy hơn, không hy vọng cô ấy vì công việc mà bị bất kỳ thương tổn nào nữa." Lần nằm viện lúc trước cùng với tai nạn ngoài ý muốn lần này, làm sao anh có thể để cho Bái Khiết lại trở về cái hoàn cảnh nguy hiểm đó được chứ?

Cách nói của Úc Trí Thăng chẳng khác gì gián tiếp xem thường Thịnh Hâm, khiến cho Tưởng Hợp Long rất oán giận."Chuyện cười! Thịnh Hâm là một công ty lớn, sao lại có thể không bảo vệ được con bé chứ? Huống chi con bé lại là cháu ngoại duy nhất của tôi."

"Vậy chuyện Bái Khiết nằm viện lần trước phải nói như thế nào?" Chuyện này vĩnh viễn là một nỗi đau trong lòng anh, bởi vì anh không có hoàn thành tốt trách nhiệm bảo vệ cô.

Tưởng Hợp Long im lặng, dù sao sự kiện lần trước đúng là do sơ suất trong an ninh của Thịnh Hâm.

"Mặc dù cháu không tán thành, nhưng mà vẫn tôn trọng quyết định của Bái Khiết, nếu như cô ấy thật sự muốn trở lại, thì đương nhiên cháu sẽ ủng hộ cô ấy, trừ phi cô ấy phải buông tay công việc này vì một lý do không thể kháng cự được." Cho dù có phải cố gắng tới mức hai chân mềm nhũn, thì anh cũng sẽ làm cho cái lý do không thể kháng cự này xảy ra!

Lời của anh khiến cho thái độ của Tưởng Hợp Long bình tĩnh lại, lấy trầm mặc để đồng ý.

Dù sao chuyện ngoài ý muốn cũng không thể nào đề phòng 100%, cho nên ông cũng không thể đảm bảo an ninh trong tương lai sẽ không có vấn đề gì, hay là sự cố về an toàn sẽ không xảy ra nữa, cộng thêm việc Bái Khiết vốn là một người rất có chủ kiến, cho dù ông là ông ngoại của cô, thì cô cũng chưa chắc sẽ nhận sự an bài của ông.

Vẫn là Úc Trí Thăng nói đúng, tất cả đều tùy theo quyết định của Bái Khiết đi!

Lại Bái Khiết ở trong phòng tắm không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào que thử thai trong tay, sững sờ với hai cái gạch ngang trên đó, cũng đã trôi qua năm phút rồi.

Úc Trí Thăng ở bên ngoài không nhịn được mà tới gõ cửa, cố ý dùng giọng nói gấp gáp để hỏi: "Bái Khiết? Không đi được thì đừng có mà miễn cưỡng, trước tiên ra ngoài uống một cốc nước, cùng với ăn một chút trái cây để bổ sung dưỡng chất đi, như vậy thì có thể sẽ dễ dàng hơn."

"Ừ." Giọng nói của cô rõ ràng đang qua loa.

Bái Khiết cảm thấy mình sắp bất tỉnh, rõ ràng mỗi lần đều rất cẩn thận đề phòng, nhưng mà sao lại vẫn "trúng thưởng"?!

Bây giờ cô phải đối mặt với bạn bè người thân như thế nào? Mà cái tên đầu sỏ đang đứng ở bên ngoài kia sẽ nghĩ như thế nào? Có thể sẽ từ chối hay không? Hay là trực tiếp mang cô tới bệnh viện để "xử lý"?!

Rất loạn! Bây giờ tâm tình của cô rất loạn, vô cùng loạn!

"Bái Khiết? Nếu không đi ra thì anh đi vào đấy!" Úc Trí Thăng còn đang đứng chờ ở bên ngoài cửa phòng tắm!

"Được rồi!" Vứt que thử thai vào trong thùng rác, sau khi rửa tay xong thì mới đi ra ngoài.