6.

Trên bàn ăn, tôi đưa cho anh ta một thùng bia, cười tủm tỉm hỏi: "Anh còn thiếu em gái mưa không?"

"Sao cơ?" Hà Trị hoài nghi chính mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên hỏi lại: "Cô nói lại tôi nghe xem nào?"

Hà Trị kinh ngạc, giữa đôi lông mày ẩn chứa tia giận dữ, nếu không phải nhìn thấy bộ dáng hỏi đến nghiêm túc vô cùng của cậu ta, tôi đã hoài nghi rằng cậu ta đang mất hứng.

"Là thế này, tôi nghe nói cậu thích nhận "em gái", cho nên chúng tôi tự đề cử mình."

Hà Trị bật cười, nâng cằm hỏi Mạnh Đường: "Em nói xem?"

"Khụ khụ khụ..." Mạnh Đường ngay lập tức bị sặc, thiếu chút nữa là sặc ra nước mắt: "Cậu, cậu thế nào mà biết được?"

Nếu không phải Mạnh Đường trước đó còn mắng cậu ta một trận, tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ đến tên Hà Trị này đầu tiên.

"Đừng giả vờ nữa, lần trước tôi mới xem qua ảnh chụp trên vòng bạn bè của em." Cậu ta bật cười khẽ, thần sắc lười nhác.

"Xem ra hai người không muốn làm em gái, mà giống như tới tìm người hỗ trợ hơn?" Hà Trị khui lon bia, cười đầy ẩn ý.

Tên trăng hoa này thật ra nhận "em gái" làm lốp xe dự phòng cho mình.

Mọi người đều biết điều đó, trong lòng cũng tự hiểu rõ.

"Được thôi, tôi sẽ giúp hai người, nhưng mà..."

Hà Trị nhìn về phía Mạnh Đường, người bỗng dưng rụt rè hôm nay, nói: "Buổi tối em bồi tôi chơi game, nếu thua thì tôi liền không giúp."

7.

Tối hôm đấy, dù Mạnh Đường chơi thắng, nhưng lại thắng vô cùng thê thảm.

Cô ấy chơi hầu như không giúp được gì, cứ nằm không là thắng.

Vì thế Mạnh Đường tới xin lỗi tôi vào ngày hôm sau, và chúng tôi cười đùa với nhau nửa ngày cũng không thấy Hà Trị hồi đáp lại.

Một tháng sau, tôi phát điên.

Không sai, là nổi điên.

Mọi người trong trường đều biết đến cả.

Tôi muốn cho Lâm Úc An biết, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể tìm rất nhiều anh trai mưa, tôi cũng hiếm lạ người anh trai như anh ấy.

Mà tôi nhận anh trai cũng không phải đứng đắn gì, đều như là nuôi cá hải vương*.

* Nuôi cá hải vương: làm lốp xe dự phòng:))

Sau khi thành công, tôi liền nghênh ngang đi tới kí túc xá đợi Lâm Úc An.

Anh ấy mặc áo ngắn tay và quần dài, dáng người cao ráo cứng cỏi, khuôn mặt anh tuấn, toàn thân toát ra bộ dáng cấm dục của quý công tử.

Tôi trước đó có chọn mặc một chiếc váy dài có đai đeo, buông xõa mái tóc dài, và trang điểm thật nhẹ.

Khi thấy anh ấy tới trước cửa ký túc xá, tôi không kìm được mà cong môi cười.

"Tìm anh có việc gì sao?" Anh nhíu mày nhìn lớp trang điểm của tôi.

Ký túc xá có không ít người qua lại, bởi vì tôi đã nhận không ít anh trai mưa, loại hành vi ăn trông nồi ngồi trông hướng này thật sự tồi tệ, nên hầu hết mọi người đều nhớ đến tôi.

Có một vài người qua ký túc xá bước tới chào hỏi tôi, tôi đều mỉm cười đáp lại, sau đó mới bày ra dáng vẻ kệch cỡm nói: "Em chỉ muốn hỏi khi nào anh về nhà vậy ạ?"

Xung quanh đều bất ngờ cảm thán, mọi người đều một bộ dáng muốn ăn dưa ngó xem chúng tôi.

Qua một hồi trầm mặc, Lâm Úc An thâm sâu nhìn tôi:

"Là chiều thứ bảy này, em muốn về cùng anh sao?"

Cuộc trò chuyện này thật sự dễ khiến người khác hiểu lầm, mọi người nghe xong đều xì xào bàn tán.

Tôi gật đầu đồng ý.

Sau đó không đợi anh mở lời, một chàng trai đột nhiên vỗ vai anh, cười cười đến không có ý tốt, trêu chọc nói: "Ui, đây là ai vậy, bạn gái cậu hả?"

Lâm Úc An sửa lại: "Không phải, đó là em gái tôi."

"Ái chà~" Nam sinh bật cười hề hề, "Tôi biết nha, em gái không phải là bạn gái tương lai sao?"

"Anh bạn thật giỏi nha, Hạ Tranh khoa Tâm lý, nghe nói không giao lưu với ai, hóa ra là chờ cậu, diễm phúc không cạn chậc chậc..."

Càng nghe càng thấy sai sai, Lâm Úc An mặt tối sầm lại.

Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng thầm đắc ý, có loại cảm giác thật là sảng khoái.

"Cậu nói bậy bạ gì vậy?"

Nam sinh vẻ mặt không tin, lại thấy tôi đứng nghẹn cười càng thêm chắc chắn: "Lại còn không thừa nhận..."

Anh ta thấy Lâm Úc An dần mất kiên nhẫn cũng không nói nhiều nữa, xua tay xoay người về ký túc xá.

Tôi sau khi nghẹn cười liền ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Úc An mặt lạnh đứng nhìn, tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt thấy chết không sờn: "Anh trai~"

Giọng nói nũng nịu kia làm tôi sởn da gà, còn chỗ nào giống quan hệ anh em bình thường như kia nữa.

Lâm Úc An thành công bị chọc giận, nhưng lại không biết xử lý tôi như nào, chỉ có thể dùng miệng cảnh cáo: "Câm miệng."

"Vâng anh trai."

"Đừng gọi anh là anh trai."

"Không phải anh muốn làm anh trai em sao?"

Anh ấy lập tức tới gần, dùng sức bóp mặt tôi một cái làm tôi đau "Em học thứ vớ vẩn này ở đâu vậy."

Tôi bất mãn hừ một tiếng, rất có cốt khí bắt lấy tay anh: "Em mặc kệ, anh không muốn làm bạn trai em, em liền chạy theo người khác."

Thế nhưng, chưa kịp cùng người khác chạy đi, tôi đã nghe thấy anh ấy hẹn hò với hoa khôi khoa Tài chính.

8.

Ngày hôm đấy trời mưa to, sấm chớp đùng đùng, hạt mưa nặng trĩu rơi lộp bộp xuống mặt đất, lại như nện đau cả trái tim tôi.

Tôi không biết cảm xúc ấy là gì, có lẽ là lạnh.

Chúng tôi ban đầu hẹn cùng nhau về nhà, kết quả tôi vừa tới trường đã nghe thấy họ truyền tai nhau bạn gái của Lâm Úc An là hoa khôi Chu Mộng Viện, họ vừa mới cùng nhau ra ngoài.

Lâm Úc An tính luôn trầm tĩnh, sẽ bất ngờ yêu đương vậy sao?

Tôi theo đuổi anh 5 năm, ra sức câu dẫn anh ấy 5 năm, vậy mà anh vẫn không cắn câu.

Nếu anh ấy tùy tiện có bạn gái, heo đều biết leo cây hết.

Dù sao tôi cũng không tin.

Tôi đợi dưới tòa nhà một lúc, cho đến khi rùng mình vì lạnh, tôi mới gọi điện thoại cho anh: "Anh ở đâu rồi?"

"Anh đang bận chút việc, lát nữa mới về nhà, em về đến nhà chưa?" Lâm Úc An giọng nói nhu hòa, như đang thủ thỉ dặn dò.

Tôi không còn mặt mũi nói rằng đang chờ anh, vì thế hỏi: "Anh và Chu Mộng Viện ở cạnh nhau à?"

Đầu dây bên kia bỗng im lặng một lúc, rồi đồng ý một tiếng "Ừ."

"À, vậy anh tiếp tục bận đi."

Cúp điện thoại xong, tôi nhìn lên trời thấy mây đen giăng kín như đôi bàn tay nào đang che kín bầu trời, lại như đang đổ một chậu nước lạnh xuống, hơi lạnh thấm vào người khiến tôi run run.

Tôi bung dù tiến vào màn mưa, chợt nhớ tới quãng thời gian lớp 3 tiểu học.

Khi đó mưa cũng to như thế này, lại đến đột ngột khiến hai người không kịp trở tay.

Tôi tính đi vào cửa hàng tiện lợi mua dù thì Lâm Úc An đột nhiên hỏi: "Đã từng tắm mưa chưa?"

"Chưa từng."

"Vậy hôm nay thử xem." Nói xong anh liền khoác áo đồng phục của anh che lên đầu tôi, kéo tay tôi chạy vào màn mưa khi tôi còn chưa kịp phản ứng.

Một đoạn ký ức tiêu sái mà cũng tùy ý vô cùng.

Khi đó trường học rất coi trọng việc học, khó có lúc được tùy ý như này.

9.

Vừa về đến nhà, vì đi mưa mà đầu óc tôi lại vừa càng như sáng tỏ, lại càng ngày càng mơ hồ, nhưng may sao tôi không còn nhớ những chuyện không tốt kia nữa.

Tắm xong xong, tôi đem quần áo ướt bỏ vào máy giặt rồi ngã lên giường ngủ một giấc.

Tôi ngủ liền một mạch đến sáng ngày hôm sau.

Thật may, hôm đấy là cuối tuần nên không có tiết học.

Trong mơ màng, tôi bấm nghe điện thoại, mơ mơ hồ hồ biết bố mẹ mình tuần này không về nhà.

Sau đó tôi lại thiếp đi, không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy tôi rất không thoải mái, nhưng cũng chẳng mở mắt dậy nổi.

"Mấy giờ rồi mà còn ngủ?"

Hình như tôi nghe thấy tiếng của Lâm Úc An, anh đi đến mép giường chuẩn bị kéo tôi dậy.

Ngón tay mang theo hơi lạnh sờ vào cái trán đang nóng bừng của tôi, mặt anh biến sắc: "Lớn như vậy rồi, em sốt thế này mà vẫn không biết sao?" Giọng anh có vẻ hơi tức giận.

Tôi bám lấy cánh tay anh, cả người mềm mại vô lực dựa vào anh, ngữ khí ủy khuất như lên án: "Đèn phòng đối diện không bật, cả đêm hôm qua anh không về, anh có phải không cần em nữa không?"

"Không phải." Anh ấn tôi vào trong ổ chăn, đắp chăn đàng hoàng lại cho tôi "Em có ăn vào không, ăn chút gì rồi anh đi mua thuốc nhé."

"Em ăn không vô...!Khó chịu."

Lâm Úc An có chút đau lòng xoa đầu tôi "Được rồi, em đợi anh chút."

Thời điểm anh quay lại, trong tay đã cầm một túi thuốc.

Uống xong thuốc, tôi lấy tay quệt đi vệt nước còn đọng trên môi, ngữ khí mềm mại lại nhàn tản: "Mọi người đều nói anh có bạn gái." Ta không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Anh trông có vẻ bình tĩnh: "Bọn họ nói bậy."

"Gần đây anh và Chu Mộng Viện đang chuẩn bị đi thi đấu."

"Vậy anh sẽ có bạn gái sao?"

Anh dừng lại một chút, cứ như đang tự hỏi, rồi rũ mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt đen nhánh thâm thúy

"Sẽ."

Tôi phát ngốc, những cảm xúc tôi cố kìm nén giờ ào ào tuôn ra, tôi cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, tôi ôm cổ anh ngã xuống giường, gắt gao giữ chặt không buông tay.

Giờ phút này chúng tôi cách nhau rất gần, hô hấp giao hòa với nhau, trong mắt chỉ nhìn thấy đối phương

Tay anh chống lên giường, ánh mắt đen trầm lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi giật giật môi, theo bản năng nói ra suy nghĩ của mình: "Lâm Úc An, em thích anh nhiều năm vậy, anh một chút cũng không thích em sao?

Giọng nói tôi khi đó nhẹ tựa lông hồng.

Lâm Úc An có chút hoảng hốt, đầu ngón tay anh quấn lấy đuôi tóc tôi, giọng nói thanh lãnh như đặt câu hỏi: "Hạ Tranh, có phải em hiểu nhầm gì rồi không?"

"Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có lẽ...!em không phân biệt được quan tâm với thích rồi."

"Em biết rất rõ cảm giác của em, còn anh thì sao?"

Nói xong, tôi tiến gần hơn, thiếu chút nữa là có thể hôn hắn, hoàn toàn không nghĩ đến anh có bị nhiễm cảm không.

Anh vẫn là đẩy tôi ra, nói rằng tôi sốt rồi, cần phải nghỉ ngơi.

Chóp mũi tôi như lên men, nhất thời trong lòng nảy sinh sự khó chịu.

"Lâm Úc An, anh phải nghĩ kĩ, anh về sau có bạn gái, em đây cũng sẽ có bạn trai, em sẽ không bao giờ đuổi theo anh nữa, anh cũng không còn có tư cách đối tốt với em như vậy nữa..."

"Anh trai hàng xóm...!Không có tư cách quản em cả đời."

10.

Từ đó về sau, tôi không bao giờ sang nhà cách vách nữa, cơ hội nói chuyện thiếu đi rất nhiều.

Trường học rất lớn, chỉ cần không cố tính tạo cơ hội, số lần gặp mặt cũng không nhiều.

Cũng chỉ có mỗi lần ăn Tết thì ngẫu nhiên gặp được, anh chỉ cần chào tôi, tôi đã lập tức chạy đi, tựa như người dưng nước lã.

Có lẽ tôi không thật sự thích anh thật, tựa như hết thảy là do tuổi trẻ không hiểu chuyện, không đáng nhắc tới, cũng như chưa từng xảy ra.

Tôi cứ như vậy đến khi 26 tuổi.

Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được việc làm bên thành phố lớn hơn, ở bên ngoài lăn lộn đến 4 năm.

Muốn nói giàu không phải, nghèo cũng không, chỉ đủ để nuôi sống bản thân thôi.

Bỗng dưng có một ngày, Lâm Úc An chủ động gọi điện thoại cho tôi, nói rằng anh muốn đính hôn nên gọi tôi về dự.

Anh ta đính hôn, mắc gì tôi phải có mặt thế?

Hay là anh sợ tôi còn lụy anh, muốn tận mắt để tôi thấy anh đính hôn, muốn tôi hoàn toàn dập tắt hy vọng sao?

Đúng vậy, tôi không quên được anh!

Tôi bất chấp tất cả nổi giận nói vào điện thoại: "Anh yên tâm, em sẽ không còn dây dưa với anh nữa, chúc hai người đính hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử, 5 năm tam thai, một thai chín em bé..."

"..."

Điện thoại bên kia yên tĩnh một hồi, không biết có bị tôi làm cho tức giận không.

Tôi mặc kệ anh như thế nào, nhất quyết tắt máy đi.

Sau đó tôi khóc rối tinh rối mù lên, gọi cho Mạnh Đường khóc lóc kể lể: "Lâm Úc An là đồ vô tâm, không phải, chỉ là tâm anh ấy không đặt lên mình mà thôi...!Ô ô ô."

Mạnh Đường nghe tôi khóc một hồi, lại mắng một tràng, muốn nói lại thôi: "Vậy cậu sẽ đi sao?"

"Đi chứ!"

Tôi muốn xem anh cưới người nào, so với tôi chỗ nào tốt hơn.

Lâm Úc An lợi hại thật, mấy năm nay im hơi lặng tiếng chuyện tình cảm, kết quả trực tiếp có tin đính hôn luôn.

Tốc độ này so với tôi yêu đương còn nhanh hơn, đúng là coi thường anh ta rồi.

Nếu đã như vậy, người làm em gái như tôi cũng không thể thua kém như vậy.

Hết phần 2..