Editor: Dương Lam

"Tiểu Hàng à, con dâu mẹ đâu rồi?" Mấy ngày nay Trâu Viên Viên đã nhắc về Dương Từ không ít lần trước mặt Diệp Bộ Hàng, "Bên ông cố con đã có bà cố lo rồi, con bé Tiểu Từ này chỉ do lúc nhỏ không có ai chỉ bảo mới như thế thôi, bản tính nó không xấu."

"Diệp phu nhân, có người gửi tới tấm thiệp mời này." Người làm đưa tới một tấm thiệp nạm vàng trông rất sang trọng.

Trâu Viên Viên chỉ nghĩ là con trai hay con gái gia đình thượng lưu nào đó sắp kết hôn, nên để qua một bên định giao cho thư kí sắp xếp sau.

Còn Diệp Bộ Hàng sáng mắt trông thấy rõ những chữ trên ấy.

"Hôn lễ của Vân Nhược Yết và Tô Vãn Vãn, Tô Vãn Vãn không phải tên thật của Dương Từ à?" Trâu Viên Viên trợn to mắt, càng khóc dữ hơn, "Con trai à, con mau đoạt lại con dâu cho mẹ đi chứ."

Diệp Bộ Hàng gập tấm thiệp lại, đã tự có suy nghĩ riêng.

"Diệp Bộ Hàng, cậu nhận được thiệp mời chưa? Nói cho cậu biết, nếu Dương Từ nhà tôi mà có chuyện gì thì tiền cô ấy thiếu cậu phải trả hết đấy." Mễ Khả Nhi ôm con trai con gái đến nhà, không để ý Mạnh Quý Tư đang ngăn cản.

"Đúng vậy, nếu Vãn Vãn có chuyện gì xảy ra anh cũng phải chịu trách nhiệm với Tô gia chúng tôi." Lần này Chu Nghệ Vi bị Mễ Khả Nhi mạnh mẽ kéo tới để phô trương thanh thế, cô ấy còn bị Mễ Khả Nhi lấy khả năng hacker của mình ra để uy hiếp, nếu không cô nàng sẽ hack thêm không ít thủy quân tới gây phiền phức.

"Diệp phu nhân, có cô Tát Nghiên yêu cầu gặp mặt ngoài cửa."

Trên mặt Tát Nghiên còn mang khẩu trang, mặc dù đã làm phẫu thuật thẩm mỹ lại vết thương nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, trên tay cô ấy cũng có một tấm thiệp mời: "Tôi nghĩ chuyện tấm thiệp này không đơn giản như bề ngoài."

"Đúng vậy, sao Dương Từ có thể đồng ý làm hôn lễ được. Diệp Bộ Hàng, không phải Dương Từ đã gả cho cậu rồi à? Sao còn lấy Vân Nhược Yết được?" Mễ Khả Nhi tiếp tục vặn sâu thêm.

Gương mặt vốn điển trai xưa nay của Diệp Bộ Hàng giờ trông đã tiều tụy đi không ít, nào phải cậu không muốn đi cứu Dương Từ, mỗi ngày Đồng Chỉ đều gửi tới những đoạn video làm cậu vừa đau lòng lại yêu thương, nhưng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, bởi vì Đồng Chỉ có loại thuốc có thể giúp Dương Từ sống tiếp, thà rằng cứ như vậy mà cô ấy còn sống cũng được rồi.

--- ------ ---

Dương Từ ngồi trên giường khách sạn, từ đây nhìn ra chính là khoảng biển khơi xanh phía ngoài, có những lúc còn thấy được cá heo nhảy lên khỏi mặt nước, hẳn là một hòn đảo nhỏ với sinh hoạt khép kín.

Cô nhìn áo cưới trên giường, đây là thứ Vân Nhược Yết đã bảo người ta chuẩn bị khi cứu cô ra vào ba ngày trước, để đây cho cô thử xem có vừa người không?

Từ miệng Chu Hồng Phỉ, Dương Từ biết Vân Nhược Yết và Diệp Thúc đã đồng ý với nhau một giao dịch, Diệp Thúc để Vân Nhược Yết mang cô đi, còn Vân Nhược Yết đồng ý gọi tất cả người trong Diệp gia tới giúp Diệp Thúc, mục đích chính là tìm lão già họ Diệp kia để báo thù.

Về giao dịch này, Dương Từ thấy âu cũng là chuyện dễ hiểu, chuyện này cũng chỉ có hai anh em tâm lý biến thái không thể chữa này mới làm được.

Nhìn một chiếc thuyền lớn phía xa, Dương Từ lại mơ mộng vẩn vơ, liệu Diệp Bộ Hàng có đến tham gia hôn lễ không?

Hôm ấy cãi nhau đến mức ấy, hẳn cậu ấy đã từ bỏ cô rồi.

"Phu nhân, tân khách đều đã đến đông đủ, chỉ chờ cô ra thôi." Một cô hầu gái bước vào nói.

Dương Từ ho khan mấy tiếng, đưa tay ra che miệng, trên tay đã đầy máu tươi, sắp phải gả cho người khác rồi, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là cái chết.

Diệp Bộ Hàng, chỉ mong nếu có kiếp sau, từ khoảnh khắc anh tông xe vào em đó, em nhất định sẽ kiên quyết dựa vào bắt anh chịu trách nhiệm.

"Phu nhân không sao chứ?" Cô hầu gái hoảng hốt.

Dương Từ  gắng gượng mặc cái váy cưới trắng tinh lên người, không còn tâm trạng đâu để nhìn xem mình mặc có đẹp không, nếu người đứng bên cô không phải người ấy, thì có đẹp hơn cũng ích gì.

Có người đẩy xe lăn đưa cô tiến vào sảnh làm lễ, đây là một nhà thờ, hình như người bây giờ đều cho rằng kết hôn là đều phải công khai nói em yêu anh anh yêu em trên giáo đường rồi nhỉ, nhưng cô lại không phải người theo đạo Thiên chúa.

Ngay khi cô chưa thấy rõ mặt chú rể, đã bị một tấm sa mỏng màu đỏ trùm lên đầu, mọi thứ đều nhòe đi, mắt cô không còn thấy rõ những gì trước mắt nữa, không phải vì tấm sa che mặt.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, đến khi tiếng phu thê giao bái vang lên vẫn không nghe thấy bất cứ tiếng phản đối nào, việc này chắc chắn không thể là sự thật.

Khi người điều khiển chương trình nói phu thê giao bái rồi, Dương Từ còn chưa kịp cúi người xuống, từ ngoài cửa, một cô gái mặc đồ đen bó người, trên mặt đầy máu bước vào: "Diệp Bộ Hàng, rốt cuộc anh đã làm gì với Vân Nhược Yết?"

"Thuốc GB là chính anh ta đưa cho Tát Nghiên, nên tôi cũng muốn cho anh ta cảm nhận mùi vị của GB rốt cuộc là thế nào."

Dương Từ cảm thấy hình như tiếng nói này vang lên ngay cạnh cô, duỗi tay nắm tay bàn tay quen thuộc kia, cô nói: "Sao không nói trước với tôi?"

"Anh đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, anh không thể trơ mắt nhìn em lấy người khác được, còn hạng mục nghiên cứu thuốc bên Mỹ đã sắp thành công rồi, chỉ cần đợi thêm thời gian ngắn nữa." Diệp Bộ Hàng cũng nắm lại tay cô thật chặt.

"Từ khi cậu đóng vai tiểu quận vương, tôi đã phát hiện cậu mặc đồ cổ trang trông đẹp trai hơn bình thường nhiều lắm, còn nghĩ nếu khi cậu kết hôn mà mặc đồ của tân lang cổ đại thì hẳn cô dâu phải là người rất may mắn." Dương Từ dựa vào lồng ngực người ấy nói từ tốn.

Diệp Bộ Hàng không phản ứng lại, hôm nay cậu mặc đồ cổ trang, quơ quơ tay mấy cái trước mặt Dương Từ, nhưng cô đều không nhìn thấy.

"Tôi đang ở đâu vậy? Cảnh chỗ này đẹp quá." Dương Từ chợt nói.

"Không phải em vẫn luôn muốn ra nước ngoài à? Đây là một hòn đảo thuộc vùng biển quốc tế, giết người ở đây sẽ không phạm pháp, nên Diệp Thúc mới có gan đặt bẫy ở chỗ này." Diệp Bộ Hàng nhẹ giọng trả lời.

"Bộ Hàng, mấy đêm nay tôi đều mơ thấy con chúng ta, thằng bé đáng yêu lắm." Dương Từ nắm tay Diệp Bộ Hàng thật chặt, không để ý lượng lớn tân khách có mặt ở đó.

Trâu Viên Viên đã nhận ra Dương Từ có điểm nào đó không đúng, Tát Nghiên cũng nhận ra.

"Người Tô gia đâu? Sao vẫn chưa tới?" Mễ Khả Nhi nhỏ giọng hỏi Chu Nghệ Vi và Tô Dật Thần.

Tô Dật Thần lắc đầu: "Thím không chịu tới."

Diệp Thúc đứng đầu kia lối vào, cười ngông cuồng: "Dương Từ, muộn rồi, cuối cùng chị cũng biết thế nào là yêu, còn tìm được một đống người thật lòng suy nghĩ cho mình, nhưng chị cũng đã sắp chết đến nơi, có thể kiên trì lâu như vậy, thời gian qua cũng thật là không dễ dàng."

"Mau mang đứa con gái nghiệt súc này xuống đi." Ông cụ Diệp thở gấp tức giận, tính ra vẫn là nghiệt do ông gây ra.

Dương Từ nghe được động tĩnh đang xảy ra, nói: "Diệp Thúc, hẳn là Diệp Thúc có bệnh gì đó, mau mang cô bé tới bệnh viện kiểm tra kĩ lại đi, phim tôi chụp con bé cũng không chịu xem kĩ, cứ để nó xem phim đó một lần, đời này việc tôi không hối hận nhất chính là coi con bé là bạn."

"Dương Từ, có lời gì đợi chúng ta bái đường xong rồi vào phòng nói, được không?" Giọng điệu Diệp Bộ Hàng vẫn dịu dàng như trước kia.

Dương Từ chớp chớp đôi mắt sắc sảo, dựa vào cảm giác để tìm tới môi Diệp Bộ Hàng, nhước lên hôn.

Đã lâu Diệp Bộ Hàng chưa được cảm nhận xúc cảm đôi môi cô, cũng nhiệt tình đáp lại.

Đột nhiên một mùi tanh nồng xộc lên mũi cậu.

"Dương Từ, chị không thể kết hôn với Diệp Bộ Hàng được, vì tôi đã có đứa con của anh ấy rồi." Bỗng nhiên Lưu Bối Mông hiện ra trước cửa.

Nhưng mọi người đều mặc kệ không thèm để ý tới.

Dương Từ nắm tay Diệp Bộ Hàng, tách môi ra, tia máu vẫn vương giữa hai người: "Tôi tin cậu sẽ không làm chuyện gì có lỗi với tôi, vụ tai nạn năm ấy là do tôi sai, tôi không nên làm vậy, Đồng Chỉ chính là Diệp Thúc, tất cả mọi chuyện ở Diệp gia đều do Diệp Thúc ngầm sắp đặt từ bên trong, con bé không có người đứng sau, chỉ có tôi âm thầm giúp bày mưu tính kế, xin lỗi cậu nhé, Diệp Bộ Hàng."

"Nếu thấy có lỗi, vậy sau này đừng nhắc lại chuyện ly hôn nữa, anh muốn em phải dùng cả đời để chuộc lỗi."

Nhưng bàn tay cô đang nắm tay Diệp Bộ Hàng vẫn lỏng ra.

"Dương Từ!" Một tiếng này, Diệp Bộ Hàng kêu vô cùng bi thương.

"Chị Từ." Dưới bục hôn lễ, Chu Nghệ Vi và Mễ Khả Nhi cũng vội vàng đứng dậy quan sát.

Lưu Bối Mông đứng một mình ngoài cửa trông lại có mấy phần hài hước, tưởng như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Bộ Hàng không thể phát sinh chuyện ấy với cô vậy.

Tề Đống bước tới bên cạnh Mễ Khả Nhi, nói: "Đứa bé trong bụng em không phải của Diệp thiếu, là của anh, lần này chắc chắn em không thể thoát được tội tử hình, anh sẽ chăm sóc con chúng ta thật tốt."

"Người đêm đó là anh? Làm sao có thể, rõ ràng là Diệp Bộ Hàng mà?"

"Là Diệp thiếu bảo anh chuốc thuốc mê cho em, những hình kia cũng đều là PS cả?" Rồi Tề Đống lấy ra một cái còng tay, đeo vào tay cô.

(*) PS: photoshop.

Một ngày tháng bảy, mưa to, chớp giật.

Trong nghĩa trang Diệp gia, người đứng chật cứng.

Hôm này là ngày hạ táng ông cố Diệp Bộ Hàng và Diệp Thúc, Diệp Hồng, Diệp gia một lần mất đi ba người, sẽ trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm của người dân thành Tam Tinh một thời gian dài.

Vân Nhược Yết cầm hũ tro cốt của Diệp Thúc đi mất, khi đi ngang qua một ngôi mộ, anh ta thoáng dừng bước rồi lại bước tiếp.

Trâu Viên Viên tiễn ông cố xong cũng lui về sau mấy bước, rồi đi thẳng tới một ngôi mộ khác cũng mới dựng không lâu, đặt lên một bó hoa tươi.

"Dương Từ à, chấp niệm của Tiểu Hàng sâu quá, mẹ cũng không thể làm đồ tang cho con được, đã một năm rồi, Tiểu Hàng vẫn chưa từng về nhà, Tát Nghiên tự thú chuyện con bé hại con, vậy chức Tổng thống của nó hẳn sẽ không giữ được qua năm nay, nhưng ít ra mạng Tát Nghiên vẫn còn, mẹ tin là dù con không nói nhưng hẳn đã tha thứ cho con bé.

Kỳ Hồng và Tô Hinh tới thăm con mấy lần, mẹ biết con không muốn gặp nên đã đuổi họ đi, bà lão Tô Cẩn kia cũng đã chỉnh đốn mọi việc của Tô gia ổn định hết rồi, mấy ngày nữa Tô Dật Thần sẽ cử hành hôn lễ với Chu Nghệ Vi, chắc là sẽ long trọng lắm.

Đúng rồi, sau chuyện đó Diệp Thúc đã kết hôn với Vân Nhược Yết, mẹ vẫn chưa nói chuyện này với con nhỉ? Nhưng Diệp Thúc cũng không có phúc, một năm sau cũng không sống tiếp được, sau đó Vân Nhược Yết đã tự nghiên cứu ra được thuốc chữa GB, sau này cậu ta sẽ sống rất tốt.

Ông cố ôm nỗi áy náy với con gái và cháu gái cũng không gắng gượng được mấy ngày, Tiểu Hàng cũng có hơi không phải, mẹ gọi bao lần nó vẫn không chịu về, nếu con vẫn còn thì có thể giúp mẹ dạy dỗ nó rồi."

Trâu Viên Viên nói với tấm bia đá.

"Chị, là đang nói chuyện với Dương Từ đấy à?" Trâu Diễm hỏi.

"Em đấy, ông cố vừa qua đời là dám tới ngay, con em cũng theo à? Dù gì cũng là ông cố nhà mình mà." Trâu Viên Viên nói với em gái.

Trâu Diễm đáp: "Chuyện lớn vậy mà Tiểu Hàng cũng không chịu về sao? Thằng bé đâu phải đứa không hiếu thuậnnhư thế, lúc còn sống ông cụ thương nó nhất mà."

"Đừng nói nữa, bà cố cũng đang ở với Tiểu Hàng, đều chưa chịu về." Trâu Viên Viên nói.

"Có phải bên Mỹ xảy ra việc lớn gì không? Nếu không Tiểu Hàng cũng sẽ không hiểu chuyện như thế."

Suy đoán của Trâu Diễm có vẻ rất chính xác.

Trong một bệnh viện phụ sản tư nhân ở Mỹ, một tiếng hét lớn vang tận mây xanh, "Diệp Bộ Hàng, đi chết đi."

"Chúc mừng Diệp lão phu nhân, lại có thêm một đứa cháu bốn đời rồi." Y tá ôm đứa bé đi ra, nói một câu tiếng Trung không sõi lắm.

Bà cụ Diệp vừa rơi lệ vừa cười nói: "Ông nó, ông ở trên trời linh thiêng có thấy được không? Đợi đến khi đứa bé có thể ngồi máy bay được rồi, bọn tôi sẽ quay về tiễn ông."

Trong phòng giải phẫu, một bệnh nhân tên Dương Từ đang đau chảy nước mắt, sớm biết sinh con khổ như vậy thì có nói gì cô cũng không sinh đâu.

Tay Diệp Bộ Hàng bị cô nắm rất chặt, may là lúc ấy cậu đã không từ bỏ, mang cô tới phòng nghiên cứu ở đây, sau ba tháng, cuối cùng cũng trừ đi được chất độc trong người cô, còn về tại sao không quay về hay thông báo với đám Trâu Viên Viên, chính là vì ông cố vẫn còn bảo vệ Diệp Thúc dù cậu có làm gì.

"Còn dám nói sinh ba đứa à, nếu còn sinh thêm đứa nữa thì bảo mẹ cậu chuẩn bị áo quan cho tôi luôn đi cũng được đấy." Dương Từ hung dữ nói.

Diệp Bộ Hàng chỉ cười cười: "Đợi đứa bé đủ ba tháng, chúng ta sẽ về nước."

"Nghe nói Diệp Thúc chết đúng lúc đứa bé ra đời?" Khóe mắt Dương Từ lặng lẽ rơi một giọt lệ.

"Tát Nghiên nói với em?"

"Không cần biết là ai nói, mà nhắc Tát Nghiên, cậu chỉnh cô ấy thế cũng đủ rồi, tôi đã không sao, vất vả lắm mới kiếm được người bạn tốt như thế đấy."

Diệp Bộ Hàng nắm chặt tay cô: "Diệp Thúc được chết trong lòng Vân Nhược Yết, cũng coi như là viên mãn."

Nửa năm sau.

Trâu Viên Viên hào hứng chuẩn bị tiệc chào đón Diệp Bộ Hàng và bà Diệp về nước.

Đã rất lâu Diệp gia không nhộn nhịp như vậy.

Diệp Bộ Hàng trở lại, Mễ Khả Nhi lại có thể ôm con trai con gái tới ăn chùa, còn nói hoa mỹ là do Dương Từ thiếu tiền cô ấy, Dương Từ qua đời thì tất nhiên phải tới đòi Diệp gia.

Còn Chu Nghệ Vi chỉ đơn thuần là bị cô ấy kéo theo, phải biết giờ cô nàng đang mang thai, đợi khi đứa bé sinh ra, còn cần phải nhờ Mễ Khả Nhi giúp làm quan hệ công chúng.

Dương Tư vừa nhận hình phạt của pháp luật, Lưu Bối Mông đã bị phán tử hình, không ít tài nguyên của hai ngôi sao cả lớn cả nhỏ đều chảy vào túi Chu Nghệ Vi, trong đó tất không thiếu sự giúp đỡ của Mễ Khả Nhi.

Chu Nghệ Vi vẫn nghĩ là Mễ Khả Nhi nhìn mặt mũi Dương Từ mới chịu giúp mình, nào ngờ đều do chồng cô ấy bỏ tiền mời Mễ Khả Nhi làm việc cả.

"Diệp phu nhân, xe chở Diệp thiếu và Diệp lão thái thái đã ra khỏi phi trường, đang về nhà rồi."

"À, vậy thì tốt."

"Nghe nói hôm nay Tát Nghiên cũng đến, cô ấy đau rồi? Cô ấy vừa ra tù đã có phóng viên tới phỏng vấn, cô ấy còn nói muốn tiến quân vào giới giải trí, chị Khả Nhi nói xem cô ấy có cơ hội không? Tuy Tát Nghiên có diễn kĩ không tệ, nhưng giờ mọi người đều biết chuyện cô ấy tiêm ma túy cho Dương Từ rồi, liệu có còn ngày tiến thân?" Chu Nghệ Vi hỏi.

Mễ Khả Nhi lắc lắc đầu: "Nghe nói cô ấy có một người quản lý rất quyền lực, nhưng hẳn ngoài Dương Từ sẽ không còn ai có bản lĩnh ấy nữa đâu."

Đang lúc nói chuyện, Diệp Bộ Hàng đã đỡ bà cụ Diệp vào cửa.

Trâu Viên Viên vui vẻ bước ra đón.

Sau lưng, Tát Nghiên ôm một đứa bé đáng yêu theo vào.

"Tát Nghiên, cô sinh con rồi?" Trước giờ Chu Nghệ Vi đều không giỏi giữ miệng.

Tát Nghiên hơi run tay, bà cụ Diệp vội vàng đỡ được, mặc dù bà đã lớn tuổi, nhưng là người xuất thân từ quân đội, thân thủ vẫn còn tốt.

"Đây là con của Tiểu Hàng nhà ta, cháu bốn đời của bà."

Trâu Viên Viên nghe vậy vội tiến lại quan sát: "Ôi đúng thật, giống y như Tiểu Hàng lúc bé, mẹ đứa bé là ai vậy?"

"Không phải tôi trách cậu, nhưng Dương Từ mới mất chưa tới một năm đã tìm được niềm vui mới rồi, coi thường nhà mẹ đẻ cô ấy không có người à? Tô Dật Thần, có người ức hiếp em gái anh kìa, rốt cuộc anh có quản không hả?" Mễ Khả Nhi quay ra nói với người đứng sau.

Trâu Viên Viên nghe vậy, nét vui mừng cũng nhạt bớt: "Đúng vậy, đã một năm nay con không về thăm Dương Từ, nếu về lại thì tới gặp con bé đi, cũng đi thăm ông cố con luôn, bên ngoài có cái gì hay ho chứ, đến cả tang lễ của ông cố cũng không chịu về."

Trâu Viên Viên nhanh nhẹn dẫn Diệp Bộ Hàng đi tới tận nơi xa nhất trong nghĩa trang.

Dương Từ không về Diệp gia theo Diệp Bộ Hàng, mà tới nghĩa trang thăm Diệp Thúc trước.

Ánh mắt Chu Nghệ Vi rất tốt, từ xa đã trông thấy một người ngồi trên xa lăn, xám mặt hỏi: "Mọi người nhìn kìa, bóng lưng kia có phải chị Từ không vậy?"

"Cô đừng nói bậy bạ, đang là ban đêm, làm mọi người sợ đấy, biết chưa hả?" Mễ Khả Nhi vội niệm câu A di đà Phật.

Đến gần hơn, Mễ Khả Nhi cũng khó nén được nỗi sợ hãi, bởi vì không nghi ngờ gì nữa, người cô nhìn thấy chính là Dương Từ.

Dương Từ nghe thấy tiếng bước chân, xoay xe lăn lại.

Chu Nghệ Vi và Mễ Khả Nhi vội ôm chặt nhau đồng thanh hét lớn: "Aaaaaaaaaaa!"

Trâu Viên Viên thấy con trai mình không kinh ngạc chút nào, lại nhìn sang cái áo lông kiểu mới nhất trong bộ sưu tập mùa đông của hãng Louis trên người Dương Từ, nào có con quỷ ăn mặc thời thượng như vậy;.

"Được lắm, hai đứa các con đúng là lừa gạt mẹ đau khổ quá mà, thiệt cho tôi còn mất nhiều nước mắt cho hai cô cậu như vậy." Trâu Viên Viên không vui.

Dương Từ chỉ sang Diệp Bộ Hàng, đáp lại: "Mẹ, là anh ấy không cho con nói với me, nói mẹ chưa được anh ấy đồng ý đã làm bia mộ cho con rồi."

"Lúc đó các bác sĩ đều nói không cứu được con, cũng là do mẹ nghĩ nếu con có đi cũng phải có một cái nhà để nằm lại, Tiểu Hàng đã không hiểu chuyện, chỉ có thể bắt người làm mẹ này để ý thôi." Trâu Viên Viên giải thích.

Dương Từ nhận lấy đứa bé từ tay bà cố, nói tiếp: "Mẹ, con biết mẹ lo nghĩ cho con, cảm ơn mẹ."

"Đứa bé này là của con?" Trâu Viên Viên đã có thể mơ hồ khẳng định.

"Được, được đấy, Dương Từ, thế mà không nói với bọn này?" Mễ Khả Nhi hung dữ trừng mắt nhìn Dương Từ.

Dương Từ vội nói: "Diệp Bộ Hàng, có người muốn bắt nạt vợ cậu kìa."

"Dương Từ, cô đủ rồi đấy." Mễ Khả Nhi cũng tự hiểu được rằng mình có mạnh hơn cũng không đấu lại được Diệp Bộ Hàng.

"Hôm nay người một nhà chúng ta coi như đều đã đoàn tụ." Bà cụ Diệp ôm đứa bé tới trước mộ chồng mình, "Ông nó, cuối cùng ông cũng có thể tha thứ cho những lỗi lầm trước kia của Tiểu Từ, đáng tiếc vẫn không thể nghe được con bé gọi ông là ông cố."

Dương Từ dựa vào người Diệp Bộ Hàng, trước kia vì Diệp Thúc mà cô không tiếc chống lại Diệp gia, bây giờ khi đã con và người chồng yêu thương mình, cảm giác này cứ như đã qua một đời vậy, cánh cửa lòng dưới lớp bụi phủ dày đã mềm mại hơn.

Bây giờ cô không còn lo sẽ có ai làm tổn thương đến mình nữa, vì ngay cạnh đây đã sẵn một người mạnh mẽ hơn rất nhiều sẵn lòng bảo vệ, nên không còn phải phủ lên mình lớp gai nhọn khó gần kia nữa.

TOÀN VĂN HOÀN.