Edit: Dương Lam

"Chị, tối nay trăng sáng đẹp quá nhỉ." Lưu Bối Mông đột ngột xuất hiện ở cửa.

Dương Từ nhìn chằm chằm cô bé: "Sao em còn chưa ngủ?"

Lưu Bối Mong nhìn sang Diệp Bộ Hàng: "Em thấy anh Tề Hải ở trong phòng bếp, nên muốn xem anh ấy có cần em giúp gì không?"

Diệp Bộ Hàng rất cám ơn vì Lưu Bối Mông đúng lúc giải vây cho mình, cười lại: "Anh thấy đã trễ vậy rồi mà Dương Từ chưa ngủ nên pha cho cô ấy ly sữa bò."

"Anh Tề Hải thật tốt với chị." Trong mắt Lưu Bối Mông đầy hình ảnh Diệp Bộ Hàng, ý ái mộ trong đó dù thế nào cũng không che hết được.

Diệp Bộ Hàng sờ đầu Dương Từ một cái, nói: "Tuổi cô ấy lớn hơn em bảy tám tuổi, nhưng tuổi trong lòng còn có thể nhỏ hơn em đến chục tuổi đấy."

"Đừng động vào tóc tôi."

Lưu Bối Mông cười cười: "Chị thật lợi hại."

Dương Từ nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng, ngáp một cái rồi nói: "Tôi ngủ trước, hai người cứ tự nhiên."

Diệp Bộ Hàng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cô cũng không hỏi tên cậu đến cùng.

Cậu nhìn Dương Từ chìm vào giấc ngủ xong rồi mới đi ra bờ sông phía ngoài nhà may, bảy năm không về nhà, Diệp gia đối với cậu đã thành xa lạ, còn nhớ lúc mới rời nhà, chú vẫn đang theo đuổi dì Diễm, nhưng sau khi bị ông cố cứng rắn phản đối thì không dám vượt qua Lôi Trì(*) để tiến thêm, còn giờ đã có cả con rồi.

(*) Tên một con sông cổ ở Vọng Giang, An Huy, Trung Quốc, ý nói vượt qua khó khăn thử thách.

Chú cậu trước giờ nóng nảy, dì Diễm vẫn xinh đẹp như xưa, bảy năm này trông như không hề thay đổi gì, nhưng thực sự lại là đổi khác rất nhiều, Diệp khiến người hâm mộ năm đó không biết bây giờ thế nào?

Sau lưng cậu, Lưu Bối Mông vẫn luôn đi theo, tâm hồn thiếu nữ vì rung động mà sợ hãi, chỉ thấy liếc nhìn một cái đã là chuyện vui.

Diệp Bộ Hàng từng được huấn luyện về phản trinh sát, tất rõ ràng có người đi theo, nhưng vì không có chút cảm giác nào với Lưu Bối Mông nên cũng không muốn điều tra tìm hiểu làm gì.

Dương Từ đứng bên cửa sổ nhìn về phía này, khẽ thở dài: "Tề Hải, cậu, ngàn vạn lần đừng làm tôi thất  vọng."

--- ------ ---------

Đài truyền hình Tam Tinh, tổ phụ trách chương trình Tôi Là Võng Hồng bị tổn thương nghiêm trọng, đang muốn làm một chương trình lớn để tìm cơ hội xoay mình.

Từ Lý Tư, đạo diễn Kim Kiệt biết được chuyện Dương Từ lên kế hoạch tổ chức Học viện Giải trí Công xưởng, sau khi tìm hiểu kĩ lưỡng cảm thấy gameshow này nhất định sẽ nổi, vì có Trâu Diễm vào Mao Quan Hồng là hai bậc thầy âm nhạc cấp quốc gia liên kết hợp tác.

Anh ta quyết định phải tìm Dương Từ bàn chuyện cẩn thận, dẫu sao dựa vào mình Dương Từ cũng không kham hết được việc chế tác sản xuất chương trình này, còn bên anh ta đã có kinh nghiệm phong phú trong tổ chức gameshow.

Kim Kiệt nghĩ vậy trong lòng cũng có chút tự đại, chuẩn bị một bữa cơm trong một nhà hàng năm sao để nói chuyện hợp tác với Dương Từ, thức ăn gọi lên đều là đồ hợp khẩu vị anh ta, không chút mảy may lo lắng nào.

Dương Từ nhận được lời mời của Kim Kiệt, quyết định cùng đi ăn, có một đội ngũ kinh nghiệm đầy mình dù sao cũng tốt hơn không có ai, vì Mạnh Quý Tư nên rất nhiều đội ngũ không dám đắc tội anh ta, mà Kim Kiệt lại là cháu ngoại giám đốc đài truyền hình Tam Tinh, tự nhiên không sợ đắc tội Mạnh Quý Tư.

Lần này cô chỉ mang theo Lưu Bối Mông đi cùng.

Lưu Bối Mông vừa đến nơi đã nhìn dáo dác xung quanh, đối với cô bé, đây là lần đầu tiên bước vào quán ăn hạng sang thế này, tất nhiên sẽ thấy mới lạ.

Cửa xoay tròn ở lối vào cho cô bé thêm chút thời gian để bình tĩnh hơn.

Dương Từ cũng thích nhìn dáng vẻ cô bé vui cười, Lưu Bối Mông bây giờ rất giống Dương Tư Tư lúc bé, hồi ấy Dương Tư Tư cũng sẽ đi theo sau lưng cô gọi cô là chị, lần đầu tiên thấy cửa xoay cũng đi vòng theo cửa mấy vòng, đến khi tự làm mình choáng váng mới thôi.

Vào phòng bao, ngoài Kim Kiệt còn có hai nhà sản xuất truyền hình và một đám thương nhân đầu tư quảng cáo.

Dương Từ nhìn khuôn mặt những người này, thấy hơi quen, nói tới nói đi, nhà đầu tư đồ uống điện thoại còn có tận mấy người, không ngờ Kim Kiệt lại có tự tin như vậy, cô còn chưa quyết có giao phần chế tác chương trình cho anh ta hay không mà.

Kim Kiệt đeo cái kính gọng đen, thấy Dương Từ liền đứng dậy đón vào: "Cô Dương cuối cùng cũng đến rồi, ngoài đường kẹt xe lắm đúng không?"

"Thời gian hẹn là sáu giờ, hình như không trễ mà." Dương Từ lấy điện thoại ra nhìn, vừa đúng sáu giờ.

"Không phải quản lý Dương Từ lúc trước đây sao?"

"Trước kia Vương tổng muốn mời Dương Tư Tư quản lý Dương đây có thể thanh cao, sao giờ lại sa sút đến độ chịu ăn bữa cơm với nhà đầu tư rồi?"

Âm lượng xì xào bàn tán tuy không cao, nhưng vẫn truyền vào tai Dương Từ không thiếu một chữ.

Gương mặt đẹp trai của Kim Kiệt lộ vẻ lúng túng, vốn đẩy Dương Từ đến vị trí ghế giữa, giới thiệu: "Các vị lão tổng, đây là người lên kế hoạch cho chương tình mà tôi đã nhắc đến với các vị, Dương Từ, các vị đây là nhà đầu tư cảm thấy có  hứng thú với chương trình."

Dương Từ gật gật đầu với bọn họ, cô biết với sức mình bây giờ không thể đối đầu lại những người này.

"Dương Từ, cô bé lanh lợi sau lưng cô là vậy? Rất xinh đẹp." Một tên mập mặt mũi bóng dầu, tai to mũi tẹt hỏi.

Trong mắt Dương Từ thoáng qua tia sát ý, người đàn ông này là giám đốc truyền thông của một công ty ô tô, thích chơi phụ nữ, khá có tiếng trong giới, và nữ minh tinh bị hủy hoại trong tay ông ta cũng không ít.

"Nghệ sĩ tôi mới kí hợp đồng, Lưu Bối Mông." Dương Từ lạnh nhạt đáp.

Kim Kiệt vội vàng nháy mắt với thư kí, lập tức có một nữ minh tinh hạng tư lắc eo nhỏ chậm rãi đi tới, mùi nước hoa trên người rất nồng, chỉ thấy cô ta mềm mại như không xương dựa vào tên mũi tẹt, gắt giọng: "Dư tổng lâu lắm không tới tìm em, là do đã có người mới? Nghe nói Dư tổng mới đầu tư một chương trình truyền hình mới?"

Trong mắt tên mũi tẹt lộ vẻ chán ghét.

Lưu Bối Mông thật sự nhìn không nổi, liền nói: "Chị, em đi phòng vệ sinh một lát."

Dương Từ đáp: "Chị đi với em."

Ra khỏi phòng bao, Lưu Bối Mông mới lên tiếng: "Người mới vào có phải một diễn viên từng đóng phim trên ti vi không? Trong phim rõ ràng trông rất thuần khiết, sao tới đây lại...?"

Dương Từ trầm giọng: "Quy tắc ngầm là việc thường thấy trong giới giải trí, Lưu Bối Mông, thật ra chỉ cần lát nữa em chọn đại một người trên bàn ăn là liền có thể lo sinh hoạt cả đời cho bà nội mà không cần lo lắng, tiền đồ cũng thuần buồm xuôi gió, có muốn không?"

"Chị, em không muốn đâu, nếu nhất định phải thế thì chờ bà nội khỏi bệnh em sẽ bán thận trả tiền cho chị." Lưu Bối Mông nóng nảy, trong đôi mắt xếch, nước mắt đã dâng phủ.

Dương Từ cười cười với cô bé: "Hy vọng em có thể nhớ mãi những lời này, yên tâm, chị sẽ để em trở thành ca sĩ bằng bản lĩnh thực của mình, chứ không phải thông qua con đường này. Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Vậy còn bữa cơm?" Lưu Bối Mông hỏi.

"Kim Kiệt cũng quá không để chúng ta vào mắt, chương trình còn chưa giao cho anh ta, anh ta đã vội đi tìm nhà đầu tư đặt quảng cáo. Đội ngũ thế này để tìm cái khác cũng được." Dương Từ đẩy xe lăn rời đi.

Chẳng qua là, khi hai người còn chưa đi tới thang máy, Kim Kiệt đã chạy ra ngăn lại: "Cô Dương, Du tổng đó nói muốn mời Lưu Bối Mông cùng uống rượu."

"Bối Mông còn là vị thành niên, không thể uống rượu." Dương Từ từ chối.

Kim Kiệt nói: "Cô Dương hẳn rất rõ ràng, bây giờ cô không có tiếng nói gì trong Cát Tư giải trí, nếu muốn thành công, chỉ cần để Lưu Bối Mông đi cùng Du tổng mấy ngày, rồi sau tài nguyên của Lưu Bối Mông sẽ tới tấp dồn dập không lo."

"Không cần, cám ơn." Dương Từ bấm nút thang máy.

Thang máy chưa tới, đã có mấy người áo đen vây quanh họ, mũi tẹt lần chuỗi phật châu bước tới: "Dương Từ, rượu vẫn chưa uống, sao đã vội đi rồi?" 

"Du tổng, trong nhà có việc gấp đột xuất." Dương Tư không nhìn ông ta, lớn lên xấu như vậy, cô chỉ sợ nhìn thêm mấy lần nữa sẽ bị đau mắt hột mất.

Du mũi tẹt đi lại gần phía Lưu Bối Mông, nói: "Lưu Bối Mông đúng không? Giờ Dương Từ có việc gấp thì cứ để cô ấy về trước là được, em uống cùng anh mấy ly rượu nhé? Lát nữa uống xong anh lấy siêu xe chở em ra ngoài hóng gió?"

Lưu Bối Mông sợ đến mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy nhìn Dương Từ.

Dương Từ trấn định nói: "Du tổng, dưa chín ép không ngọt."

"Dương Từ, giới giải trí này không còn chỗ đứng cho cô đâu, cô hẳn rõ ràng, chỉ cần uống xong mấy ly rượu này rồi thì cô Dương đây sẽ lại thành Dương đại quản lý như xưa." Du mũi tẹt nói.

Dương Từ nhìn bàn tay ông ta, nói: "Tôi làm rơi ví tiền trên xe, để Bối Mông đi lấy giúp, tôi uống cùng các vị trước được không?"

Mũi tẹt nhìn Dương Từ, gương mặt không bằng đám minh tinh trang điểm tỉ mỉ, nhưng so với người bình thường vẫn xinh đẹp hơn nhiều, không khỏi có chút động tâm, liền đồng ý.

"Bối Mông, xe ở chỗ Tề Hải, em không có số Tề Hải nhỉ, cầm cái điện thoại này đi, nếu lát không tìm được thì gọi điện hỏi cậu ta." Dương Từ nhấn mấy cái trên điện thoại, rồi đưa máy cho Lưu Bối Mông.