Triệu Quốc Khánh không xử hai cỗ thi thể mà để chúng tại chỗ.

Làm như vậy là để người khác dễ dàng phát hiện.

Nếu tuyển thủ dự thi phát hiện thì ít ra họ còn có chút cảnh giác.

Nếu những người khác trong Tiểu đoàn phát hiện thì càng tốt, họ sẽ phái người đi điều tra và đảm bảo an toàn của tuyển thủ dự thi.

Còn về cuộc thi có bị hủy bỏ hay không thì anh cũng không khống chế được.

Được cop???? ????ại # ???? R U M ???? R U ???? Ệ ????.V???? #

Nhưng có một chuyện Triệu Quốc Khánh không đoán được, đó chính là vẫn luôn có một bộ đội đặc chủng đi theo phía sau anh.

Triệu Quốc Khánh vừa rời đi, bộ đội đặc chủng đó liền chạy đến, nhìn chằm chằm hai cỗ thi thể, lầm bẩm: “Tên nhóc này ra tay ngoan độc đấy.

Nếu tương lai có cơ hội tiến vào đội đặc chủng Phi Long thì nhất định sẽ là một nhân vật không tầm thường.” Nói xong anh ta dùng thông tấn khí gọi đồng đội khác đến xử ly hai cỗ thi thể này.

Cho dù là lính đánh thuê thì bộ đội đặc chủng cũng không muốn cso nhiều người biết, tránh dẫn đến khủng hoảng không cần thiết.

Triệu Quốc Khánh cầm khẩu súng trường tự động do Mỹ sản xuất lấy được từ lính đánh thuê, giấu hai khẩu súng lục kiểu Mỹ bên hông, phòng trường hợp đụng độ với hai tên lính đánh thuê khác, anh ta cũng có vũ khí để đối phó.

Khẩu súng trường ban đầu của anh và một khẩu súng trường hoàn toàn tự động khác được anh giấu trong balo.

Khoảng thời gian tiếp theo, Triệu Quốc Khánh tạm thời chú tâm vào cuộc thi.

Dù sao cũng không biết hai tên lính đánh thuê khác đang trốn ở đâu, hơn nữa bên kia nhất định sẽ chủ động tới tìm anh, do vậy nên không sợ bọn chúng chạy mất.

Đến giữa trưa, Triệu Quốc Khánh cũng không gặp phải những tuyển thủ khác hay là hai tên lính đánh thuê khác muốn ngăn cản mình.

Anh đến một nơi tương đối khuất để nghỉ ngơi một chút, nhân tiện uống miếng nước, ăn chút lương khô để bổ sung thể lực.

Đến bây giờ sương mù vẫn không tản đi mà còn ngày càng dày hơn.

“Soàn soạt.” Tiếng động bỗng nhiên truyền đến từ bãi cỏ, tiếp đó là tiếng bước chân khe khẽ.

Triệu Quốc Khánh tưởng là lính đánh thuê tìm mình, lập tức cầm súng lên, nấp vào sau tảng đá, sẵn sàng bắn.

Một bóng người rẽ sương bước đến, không phải lính đánh thuê mà là Tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long.

Sắc mặt Phùng Tiểu Long tái mét, trên trán toàn là mồ hôi, anh ta chống cành cây khổ, đi khập khiễng.

“Tiểu đội trưởng Phùng.” Triệu Quốc Khánh khẽ gọi một tiếng rồi nhảy ra.

Phùng Tiểu Long nghe thấy động tĩnh thì giật mình, nhìn rõ là Triệu Quốc Khánh thì mới thả lỏng, nói khẽ: “Hóa ra là cậu à, Văn Thư.”

Triệu Quốc Khánh đi qua đỡ Phùng Tiểu Long ngồi xuống một tảng đá.

Anh nhìn chân phải của anh ta hỏi: “Làm sao vậy?”

Phùng Tiểu Long cười khổ: “Tôi gặp phải Đàm Tinh Thần.”

“Là cậu ta đánh.” Triệu Quốc Khánh kinh ngạc hỏi.

Phùng Tiểu Long gật đầu, thấy vẻ mặt tức giận của Triệu Quốc Khánh liền nói: “Thực ra cậu ta đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không chân tôi cũng tàn phế rồi.”

Triệu Quốc Khánh cởi giày Phùng Tiểu Long ra kiểm tra tình trạng chấn thương.

Qủa thật là không tổn thương đến xương, nhưng chân lại bị phù giống như cái bánh mỳ lên men.

Nếu Phùng Tiểu Long kiên trì đến cuối chũng e là cái chân này cũng tàn.

Ý của Đàm Tinh Thần chính là cậu ta không đáng Phùng Tiểu Long trọng thương mà dùng cách khác để khiến Phùng Tiểu Long rời khỏi cuộc thi.

“Tiểu đội trưởng Phùng, anh không thể cứ đi như vậy được.” Triệu Quốc Khánh nghiêm túc nói.

Phùng Tiểu Long không cam tâm, anh ta là vua cận chiến cấp Tiểu đoàn năm ngoái, thành tích đứng đầu, đại diện Tiểu đoàn tham gia thi đấu cấp Trung đoàn, chẳng lẽ năm nay thi đấu còn chưa kết thúc đã phải dời khỏi cuộc thi sao?

“Tôi…muốn kiên trì đến cuối cùng.” Phùng Tiểu Long thấp giọng nói.

Dù biết rõ là vì chấn thương mà không lấy được thứ tự lần này thì anh ta cũng không muốn rời khỏi trận đấu như vậy.

Một người lính kiên cường cho dù gặp phải khó khăn gì cũng sẽ kiên trì đến cùng.

Thái độ của Phùng Tiểu Long khiến Triệu Quốc Khánh có chút cảm động.

Sau khi suy nghĩ anh nói với anh ta: “Tiểu đội trưởng Phùng, tôi có thể giúp anh chữa trị vết thương ở chân, nhưng anh phải thay tôi giữ bí mật chuyện này.

“Thật ư?” Phùng Tiểu Long đầu tiên là kinh ngạc sau đó giơ tay lên thề: “Tôi thề với cậu, nhất định sẽ thay cậu giữ kín chuyện này.”

Triệu Quốc Khánh lúc này mới lấy kim châm ra chữa trị cho Phùng Tiểu Long.

Kim châm thứ huyệt pháp này tuy rằng không thể khiến chân Phùng Tiểu Mã hoàn toàn hồi phục trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại có thể giảm bớt đau đớn, không chuyển biến xấu đến khi trận đấu chấm dứt.

Kim châm đâm vào huyệt vị, Phùng Tiểu Long cảm thấy đau đơn lập tức biến mất.

Một phút sau phù nề trên chân cũng giảm hẳn.

“Văn Thư, cậu học kỹ năng này khi nào vậy? Thật thần kỳ!” Phùng Tiểu Long phấn khởi nói.

Triệu Quốc Khánh khẽ cười, cất kim châm: “Tiểu đội trưởng Phùng, hỏi câu này anh đừng tức giận nha.”

“Cậu muốn biết tôi kiên trì đỡ được mấy chiêu của Đàm Tinh Thần đúng không?” Phùng Tiểu Long hỏi.

Triệu Quốc Khánh gật đầu.

Phùng Tiểu Long cười khổ.

Loại chuyện không vinh quang này anh ta chưa chắc đã nói người khác, nhưng đối với Triệu Quốc Khánh thì không cần phải giấu, anh ta nói thẳng: “Năm mươi chiêu.

Tôi kiên chì đỡ được năm mươi chiêu của cậu ta rồi thất bại.”

Năm mươi chiêu.

Triệu Quốc Khánh có chút bất ngờ.

Anh nghĩ Phùng Tiểu Long không đánh lại được Đàm Tinh Thần nhưng cũng phải kiên trì được một trăm chiêu mới đúng.

Phùng Tiểu Long nhìn bầu trời bị sương mù che lấp, thấp giọng nói: “Quốc Khánh, chúng ta quá xem nhẹ Đàm Tinh Thần rồi.

Thằng nhóc đó, không chỉ giỏi khí công mà kỹ thuật cận chiến cũng vô cùng kinh người, hơn nữa kỹ thuật đánh bằng chân cũng rất lợi hại.” Anh ta nghiêm túc nhìn Triệu Quốc Khánh: “Nếu…tôi nói là nếu, cậu thực sự gặp phải tên nhóc đó, vậy thì trốn đi, nhất định không được đánh với cậu ta.

Thực lực của cậu ta trở thành tuyển thủ hạt giống cấp Trung đoàn cũng không thành vấn đề.

Giữa cậu và cậu ta vẫn có chênh lệch nhất định.”

Tuyển thủ hạt giống cấp Trung đoàn sao?

Triệu Quốc Khánh cười, nói Phùng Tiểu Long: “Tiểu đội trưởng Phùng, anh nghỉ ngơi nửa tiếng ở đây rồi hãng đi.

À, đúng rồi, cái này cho anh này.” Anh lấy một khẩu súng kiểu Mỹ bên hông đưa cho anh ta.

Phùng Tiểu Long đã chú ý đến khẩu súng tự động kiểu Mỹ trong tay Triệu Quốc Khánh từ lâu, thấy anh lấy ra một khẩu súng kiểu Mỹ đã lên đạn thì không kìm được hỏi: “Quốc Khánh, cậu lấy cái này ở đâu?”

Triệu Quốc Khánh kể lại qua qua chuyện mình gặp lính đánh thuê rồi nói: “Tiểu đội trưởng Phùng, gần đây vẫn còn hai tên lính đánh thuê, nếu gặp chúng thì anh nhất định không được thủ hạ lưu tình, lập tức nổ súng hạ gục đối thủ, hiểu chưa?”

Phùng Tiểu Mã gật đầu, cảm thấy chênh lệch giữa mình và Triệu Quốc Khánh lại tăng lên.

Sự chênh lệch này không chỉ ở kỹ thuật cận chiến mà tính chất quân sự tổng hợp.

Anh ta có dự cảm, tương lai Triệu Quốc Khánh nhất định sẽ trở thành một nhân vật không tầm thường.

Triệu Quốc Khánh để lại Phùng Tiểu Long rồi rời đi.

Lần này đi chưa đến một tiếng đã có người nhảy ra chặn đường.

“Tôi nhớ cậu tên là Triệu Quốc Khánh đúng không?” Đàm Tinh Thần lém lỉnh như đứa trẻ, nhưng đằng sau vẻ thật thà ấy lại là dáng vẻ vô cũng hung ác.

“Đàm Tinh Thần.” Triệu Quốc Khánh tỉnh bơ.

Lần gặp mặt này không có gì bất ngờ mà đã nằm trong dự liệu.

Đàm Tinh Thần cười hi hi, vừa nghiêng đầu đánh giá Triệu Quốc Khánh vừa nói: “Không lâu trước đó tôi đã gặp Tiểu đội trưởng Phùng của các cậu.

Tên kia còn xưng là cái gì mà vua cận chiến, kết quả lại bại dưới năm mươi chiêu của tôi.

Còn cậu…” Nói đến đây cậu ta cố ý dừng lại hừ nhẹ một cái, vẻ mặt khinh thường: “Hy vọng cậu đừng để cho tôi quá thất vọng.

Nhưng theo tôi quan sát thì năng lực cận chiến của cậu không bằng Phùng Tiểu Long, không biết cso kiên trì đỡ được mười chiêu của tôi không.”

Mười chiêu sao?

Triệu Quốc Khánh nghĩ thầm trong lòng, anh đặt ra một mục tiêu vì bản thân, đánh bại Đàm Tinh Thần trong vòng mười chiêu.

Ngay từ ngày hôm qua, khi nhìn thấy Đàm Tinh Thần đánh bại Đổng Anh Tài chỉ bằng một cú đấm, Triệu Quốc Khánh đã nghĩ phải làm thế nào mới có thể đánh bại Đàm Tinh Thần rồi.

Xét về sức lực, mình chắc chắn không bằng Đổng Anh Tài, trừ khi nhịp tim đạt đến giới hạn bạo phát ra thì dựa vào sức lực bây giờ chắc chắn không có khả năng đánh bại Đàm Tinh Thần.

Nhưng muốn đánh bại Đàmm Tinh Thần trước hết phải phá khí công của cậu ta mới được.

Mặt khác theo như lời Phùng Tiểu Long nói, kỹ thuật đánh bằng chân của Đàm Tinh Thần rất lời hại, cũng phải đề phòng điểm ấy mới được.

Triệu Quốc Khánh mới nghĩ ra một các ở trên đường nhưng không biết có hiệu quả không.

Ngoài kỹ thuật cận chiến ra Triệu Quốc Khánh còn có sở trường về y thuật, nhất là Kim châm thứ pháp.

Kim châm thứ pháp của nhà họ Tiêu vẫn luôn dùng để cứu người nhưng Triệu Quốc Khánh lại muốn tận dụng nó để đối phó kẻ địch.

Điều này giống như một con dao, nó có thể là vũ khí sắc bén giúp con người cải thiện điều kiện sống, cũng có thể là vũ khí giết người.

Đàm Tinh Thần thấy Triệu Quốc Khánh đứng im tại chỗ không động đậy thì cười nói: “Nếu cậu đợi tôi ra tay trước thì e rằng cậu không trụ nổi năm chiêu đâu.” Cậu ta nói xong lại cười: “Thế này đi, tôi nhường cậu một chiêu để biết khoảng cách chênh lệch giữ cậu và tôi.”

“Đây chính là lời cậu nói, đừng có hối hận.” Triệu Quốc Khánh đang không biết làm thế nào để ghim kim châm vào huyệt đạo của cậu ta thì cậu ta lại chủ động dâng lên đến cửa.

“Đúng, là tôi nói.” Đàm Tinh Thần nói rồi đứng im ở đó âm thầm vận khí công đợi Triệu Quốc Khánh tấn công.

“Đợi tôi bỏ balo xuống đã.” Triệu Quốc Khánh nói xong thì xoay người đặt balo xuống tảng đá, nhân lúc quay người với Đàm Tinh Thần gài một cây kim châm vào tay, sau đó anh nắm tay hét lên: “Tôi phải đánh!”

Đàm Tinh Thần khinh thường, cậu ta đủ tự tin rằng cú đấm của Triệu Quốc Khánh sẽ không làm cậu ta bị thương chút nào.

Kim châm vô cùng mảnh, vốn không dễ bị phát hiện, hơn nữa xung quanh là xương mù giày đặc, Đàm Tinh Thần lại kiêu căng nên đương nhiên sẽ không nhận ra kim châm trong tay Triệu Quốc Khánh.

Triệu Quốc Khánh cố ý vung tay trái để che kim châm trong nắm tay phải của mình, khi đến gần Đàm Tinh Thần mới vung tay phải đám vào ngực cậu ta.

Đàm Tinh Thần cười khẽ, khinh thường tấn công của Triệu Quốc Khánh.

Triệu Quốc Khánh lại âm thầm cười lạnh: “Rất nhanh thôi cậu sẽ hối hận vì sự kiêu ngạo của mình.”

“Bụp.” Nắm đấm của Triệu Quốc Khánh đánh vào Đàm Tinh Thần gần như không có chút sức lực nào, nhưng cây kim châm ẩn trong nắm đấm đã đâm thẳng vào điểm yếu trong phổi của Đàm Tinh Thần, khi rút ra không dính một giọt máu nào..