"Lại đây Miêu Tư Lý. Nhéo tôi một cái xem có thật tôi đang ở độ tuổi tiền mãn kinh không? Tại sao lại có ảo giác vậy?" Cố Cách Cách nói.

Miêu Tư Lý lập tức véo vào tay cô.

Cố Cách Cách ai oán liếc cô một cái: "Bảo nhéo là nhéo thật à?" sau đó chỉ vào hai người đang hôn môi cách đó không xa, hỏi: "Đó là chị hai tôi phải không?"

Miêu Tư Lý: "Phải."

Cố Cách Cách lại hỏi: "Đó là chị dâu em phải không?"

Miêu Tư Lý: "Phải."

Cố Cách Cách lại hỏi: "Cả hai đang hôn nhau à?"

Miêu Tư Lý: "Phải."

Cố Cách Cách: "..."

Miêu Tư Lý vỗ vai cô an ủi: "Quên đi, quên đi. Trời cần phải mưa, gái lớn phải gả chồng, ngăn không được đâu. Tùy cả hai đi."

Cố Cách Cách: "..."

Miêu Tư Lý nói: "Đi thôi. Đợi khi nào hai người ấy làm xong chính sự, chúng ta lại vào."

Cố Cách Cách: "..."

Khi cả hai chuẩn bị bước ra, thì nghe thấy phía sau có người gọi: "Cố Cách Cách, em đứng lại ngay đó cho chị."

Cố Cách Cách quay đầu, giơ một tay lên nói: "Em thề. Nếu không có sự đồng ý của chị, em sẽ không méc mẹ."

Cố Vân: "..." Bước ba bước đến trước mặt Cố Cách Cách, kéo tay cô: "Ra đây, chị có lời muốn nói với em." Cũng không thèm để ý Cố Cách Cách có đồng ý hay không, lập tức kéo cô ra ngoài. Trước khi đóng cửa còn nhìn thoáng Diệp Mạn Điệp, chị vẫn chưa quên hành động điên rồ mà Diệp Mạn Điệp định làm.

Văn phòng lớn chỉ còn Diệp Mạn Điệp và Miêu Tư Lý.

"Dù sao chị cũng biết em thích con gái, nên em thấy không có gì không ổn. Hơn nữa cũng đã nhiều năm rồi, chị cũng nên tìm cho mình một người yêu." Miêu Tư Lý đi tới, sau khi ngồi xuống còn nói thêm: "Chị Cố Vân là một người phụ nữ tốt."

Diệp Mạn Điệp không nói gì, chỉ dừng mắt mình lên đôi mắt Miêu Tư Lý — đôi mắt giống hệt Vũ Huân, tiêu chuẩn mắt đào hoa, vô cùng đẹp, cũng rất câu hồn, làm cô mê luyến không thôi. Nhưng giờ khắc này dường như không còn mê người như trước, bởi vì cô phát hiện một đôi mắt khác còn khiến cô rung động hơn.

Miêu Tư Lý bị Diệp Mạn Điệp nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên. Lúc trước Diệp Mạn Điệp cũng thường xuyên nhìn cô như vậy, nhưng cô không cảm thấy gì, bởi vì khi đó cô không biết Diệp Mạn Điệp cũng thích phụ nữ. Bây giờ Diệp Mạn Điệp nhìn cô như vậy, liền cảm thấy điều đó không đơn giản.

"Em đoán đúng, mấy năm qua tôi vẫn luôn thích em." Diệp Mạn Điệp có sự mẫn tuệ đặc hữu của một thương nhân, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu người khác.

Miêu Tư Lý không hề tỏ ra kinh ngạc dù bị nhìn thấu, bởi vì chỉ khi không còn điều gì giấu giếm mới có thể thoải mái nói ra. Trước kia Diệp Mạn Điệp không nói mà hôm nay lại nói, chứng tỏ cô đã buông xuống, nên không nói gì, chờ Diệp Mạn Điệp nói tiếp.

Diệp Mạn Điệp chậm rãi nói: "Lúc mới bắt đầu là bởi vì thấy em rất giống anh trai em, sau đó phát hiện ở cảm tình, em cũng đặc biệt cố chấp như vậy. Những điều đó đã hấp dẫn tôi."

Miêu Tư Lý nói tiếp lời cô: "Nói đến cùng, trong mắt chị, em cũng chỉ là người thay thế anh trai em, thực chất là chị thích anh trai em chứ không phải em."

"Đó là nguyên nhân mà tôi không hề nói tâm ý của mình cho em biết. Không phải sợ em cự tuyệt, mà vì tôi không phân biệt rõ được thứ tình cảm này. Nhưng không thể phủ nhận tôi rất thích em."

Miêu Tư Lý nói: "Cái thích này không phải là yêu. Chị tuy là chị dâu nhưng trong lòng em chị giống như chị gái. Em nghĩ địa vị của em cũng thế trong lòng chị."

Diệp Mạn Điệp không phủ định quan điểm của cô, tiếp tục nói: "Tôi không phải một người dài dòng, nhưng trong chuyện này quả thật bó tay bó chân. Bởi vì tôi đã đánh mất anh trai em một lần, nên không muốn mất đi lần nữa, cho dù chỉ là giải khát trong mơ."

Miêu Tư Lý nhướn mày hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?" Từ những gì vừa thấy rõ ràng chính là Diệp Mạn Điệp đang cùng Cố Vân hôn môi. Cô không muốn bị kẹt giữa hai người này, hơn nữa còn ở thế bị động.

"Em nói Cố Vân?" Nhắc tới Cố Vân, Diệp Mạn Điệp lại nhớ tới nụ hôn dang dở, trong miệng vẫn còn lưu giữ hương vị ngọt lành của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Như em nói, cô ấy đúng là người phụ nữ tốt. Tuy chúng tôi quen biết không lâu, nhưng cô ấy đã hấp dẫn tôi. Tôi nguyện ý dùng thật nhiều thời gian để tìm hiểu cô ấy."

Miêu Tư Lý khẽ thở dài nhẹ nhõm, mặc kệ nói thế nào thì Cố Vân cũng là chị của Cố Cách Cách. Nếu Diệp Mạn Điệp chỉ vì chơi đùa mà làm tổn thương Cố Vân, quả thật cô không biết phải ăn nói thế nào với Cố Cách Cách.

Diệp Mạn Điệp thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, cũng đoán được đôi chút, nở nụ cười thản nhiên nói: "Em sợ tôi kết giao với Cố Vân chỉ vì muốn quên em?"

Miêu Tư Lý nói: "Em chỉ hy vọng chị là chân thật."

Diệp Mạn Điệp hỏi lại: "Em không tin tôi?"

Miêu Tư Lý nhìn cô thật sâu: "Không, em tin chị. Anh hai đã mất nhiều năm như vậy mà chị vẫn nhớ mãi không quên, thậm chí còn gửi gắm tình cảm lên em. Em biết chị là một người trọng tình cảm."

Diệp Mạn Điệp cười: "Tôi còn nghĩ em sẽ nói tôi là một người ba phải chứ, vừa nãy tôi còn nói thích em mà."

Miêu Tư Lý lại một lần nữa cường điệu: "Đó không phải tình yêu."

"Nếu trước đây tôi còn nghi ngờ, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn có thể khẳng định, tình cảm của tôi đối với em chỉ là tình cảm ký thác."

Diệp Mạn Điệp ngả người tựa vào lưng ghế, tìm tư thế ngồi thoải mái nhất rồi tiếp tục nói, "Tình cảm không phải là thứ buôn bán được, không phải có thể suy nghĩ cặn kẽ rồi thận trọng những bước tiếp theo, mà tình cảm chính là xúc động, không lý trí, thậm chí bất kể hậu quả gì. Tôi có thể lý trí nói chuyện với em như vậy, có nghĩa đã chứng minh được điều này. Nếu có thể sớm nói chuyện thẳng thẳn với em, có lẽ tôi đã không bị việc ấy quấy nhiễu lâu đến vậy, cũng đã sớm bắt đầu một đoạn tình cảm mới."

Miêu Tư Lý ngắt lời cô: "Không phải, chỉ là bây giờ chị mới tìm được đúng người thuộc về chị."

Diệp Mạn Điệp cười gật đầu: "Phải, đúng thời điểm gặp được đúng người mới là duyên phận. Nếu tôi gặp Cố Vân sớm hơn vài năm, khi đó anh em còn sống, và cô ấy còn chưa ly hôn, có lẽ giữa chúng tôi cũng không có khả năng bên nhau."

Lúc này, Miêu Tư Lý hoàn toàn buông tâm, nhưng lại lo lắng đến một việc khác, dùng giọng điệu từng trải nói với Diệp Mạn Điệp: "Hai người phụ nữ yêu nhau cũng không phải là việc dễ dàng, sẽ có liên quan đến rất nhiều việc. Đến khi cả hai chân chính yêu đối phương vô cùng, sẽ hiểu ngay. Về việc này em có kinh nghiệm hơn chị."

Diệp Mạn Điệp nhìn bộ dạng lão làng của Miêu Tư Lý, không khỏi mỉm cười. Quả nhiên khi nói ra hết tất cả, trong lòng rất nhẹ nhõm. Dù nhìn thế nào cũng thấy người con gái nhỏ hơn mười tuổi ở trước mặt này, không phải khẩu vị của cô, mà người quyến rũ yêu kiều, tính cách dịu dàng, tâm tư tinh tế nhẹ nhàng như Cố Vân mới là loại cô thích, ít nhất giữa hai người cũng không có sự khác biệt quá xa. Cô cười nói: "Được, tôi nhớ kỹ. Nếu gặp vấn đề khó xử, tôi sẽ nhờ em cố vấn."

Miêu Tư Lý nhìn thấy nụ cười khẽ của cô, biết mình đã múa rìu qua mắt thợ. Cả hai đều là người trưởng thành trên ba mươi tuổi, tâm tính tương đồng với nhau, thế nào chẳng thích hợp hơn kiểu liếc mắt đưa tình như cô và Cố Cách Cách, nên cười đáp lại, nụ cười bao hàm chúc phúc.

***

Còn ở trong phòng trợ lý của Cố Vân, Cố Cách Cách đang nhàm chán với trò chơi bài, vì Cố Vân vừa mới nhận được một cú điện thoại công việc, nên phải đi xuống lầu xử lý. Trước khi đi còn lệnh cho Cố Cách Cách không được rời khỏi đây, chị sẽ sớm trở về. Đương nhiên Cố Cách Cách sẽ không đi, bởi vì chị hai cô vừa mới hôn môi với một người phụ nữ khác, thật giống như bắn một viên đạn chí mạng. Rốt cuộc cô cũng hiểu được cảm giác của mẹ khi biết cô và Miêu Tư Lý yêu nhau, vì sao hận không thể đút cô quay về bụng mẹ. Tuy cảm giác bây giờ chưa hẳn giống như vậy, tuy trước giờ cô cũng hay đùa giỡn với chị mình, nhưng lúc chân chính nhìn thấy lại cười không nổi. Nếu bà Cố biết được việc này, không chừng thực sự có thể treo cổ tự sát.

Không phải cô không đồng ý chị hai yêu phụ nữ, mà trong cảm nhận của cô, kiểu phụ nữ truyền thống dịu dàng hiền lành như chị hai, làm sao có thể yêu phụ nữ? Nhưng lúc này điều làm cô lo lắng hơn cả, chị hai vì cam chịu mới làm như vậy hay chỉ là chơi đùa? Nếu chỉ là chơi đùa thì nên sớm dứt ra. Tình cảm không phải thứ có thể đùa giỡn, một khi đã chơi với lửa, không bị thương lòng cũng thương thân. Lòng của chị hai đã chồng chất vết thương, không thể bị tổn thương thêm lần nữa. Nếu cả hai thực sự hẹn hò, cô muốn phân tích rõ ràng cho chị hai biết giữa lợi và hại, cô không thể tiếp tục nhìn chị mình bị tổn thương.

Nghe tiếng mở cửa, Cố Cách Cách ngẩng đầu, thấy Cố Vân vừa bước vào vừa nói: "Chị biết em đang có nghi vấn. Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, chị nhất định trả lời tường tận."

Đây là sự ăn ý giữa hai chị em, Cố Cách Cách cũng không vòng vo, lập tức vào đề: "Bắt đầu từ khi nào?"

Cố Vân tới chỗ ghế Cố Cách Cách đang ngồi, kéo cô đứng dậy, tự mình ngồi vào chỗ, cầm lấy chuột chơi tiếp ván bài chưa kết thúc: "Vừa mới."

Cố Cách Cách đen mặt, thực sự quá đúng dịp, chỉ mới bắt đầu đã bị cô bắt quả tang, lại hỏi: "Bắt đầu thế nào?"

Ánh mắt Cố Vân vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính: "Tình một đêm."

Quả nhiên ngày đó đã xảy ra chuyện. Cố Cách Cách có chút bất mãn với thái độ của Cố Vân, vấn đề nghiêm túc như vậy mà chị lại chỉ lo tập trung chơi bài, vươn tay tắt đi màn hình máy tính, chen vào giữa bàn làm việc và Cố Vân, không cho chị có cơ hội trốn tránh rồi nói: "Chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò tình một đêm? Được rồi, dù vậy cũng không cần phải biến đùa thành thật, nhìn dáng vẻ của chị giống như đang muốn tiếp tục hả?"

Cố Vân đẩy ghế dựa ra sau tạo một khoảng cách cho dễ nói chuyện: "Vì sao không thể?"

Cố Cách Cách nheo mắt nhìn chị: "Không phải là chị muốn nghiêm túc đó chứ?"

Cố Vân vỗ tay cô: "Em gái yêu quý của chị, vừa nãy em cũng thấy đó thôi."

Cố Cách Cách không tin được hét lên: "Quá nhanh!"

Cố Vân hiểu được ý của cô, nhưng lại cố ý xuyên tạc: "Giường cũng đã lên, hôn môi còn tính toán làm gì."

Cố Cách Cách: "..." Mặt hiện vẻ giận dữ, "Chị biết em muốn nói gì mà?"

Cố Vân thấy cô biến sắc, rốt cuộc thu lại ý vui đùa, nghiêm túc nói: "Chị cũng biết là quá nhanh, nhưng dù sao chị cũng đã quyết định."

Cố Cách Cách vội la lên: "Chị biết gì về Diệp Mạn Điệp mà đã quyết định? Chị biết gì về quá khứ của chị ta không? Làm sao chị biết chị ta không gạt chị? Chị ta là thương nhân đó. Có câu, "không gian không là thương nhân", người như vậy nếu muốn tàn nhẫn sẽ mất hết tính người, chị không thể là đối thủ của chị ta đâu. Nếu chị ta chơi chán muốn bội tình bạc nghĩa với chị thì sao?"

Cố Vân đứng dậy vuốt ve đôi mi thanh tú của Cố Cách Cách, vì sốt ruột mà đang dựng thẳng lên: "Chị biết một Lý Tư Phàm đã khiến em hoài nghi khả năng nhìn người của chị, nhưng chị tin trực giác của mình. Trực giác nói cho chị biết Diệp Mạn Điệp không phải người như thế. Nói đến cùng, dù chị ấy có là người như vậy, dù cho bọn chị thực sự ở bên nhau không kết quả, thì chị cũng không hối hận. Một mỹ nhân có mị lực như chị ấy đáng để chị làm vậy."

Cố Cách Cách có chút bất đắc dĩ nhắc nhở chị: "Chị, chị là đang đánh bạc."

Cố Vấn mười phần ý cười: "Cuộc đời không phải đều là đánh bạc sao? Chị không tin lần nào mình cũng thua."

Cố Cách Cách nhìn chị, không nói gì nữa. Tuy Cố Vân là chị cô, nhưng trong mắt cô, chị hai giống như một người phụ nữ yếu đuối đến nhu nhược, luôn cần phải yêu thương che chở, đồng thời cũng là một người rất cố chấp, giống như bảy năm trước gả cho Lý Tư Phàm. Dù biết lầm đường nhưng khi chị đã lựa chọn thì sẽ không quay đầu. Lần này cũng giống như vậy, là em gái thì cô chỉ còn cách ủng hộ. Cố Cách Cách cầm tay Cố Vân không nói gì, hết thảy đều chìm trong im lặng.

Làm chị em nhiều năm như vậy Cố Vân đương nhiên biết cô nghĩ gì, cũng nắm lấy tay cô nói: "Cám ơn em."

***

Hai người một lần nữa trở lại phòng Tổng giám đốc, Miêu Tư Lý đã không còn ở đó, Cố Cách Cách cũng không lưu lại lâu, trước khi đi còn nhịn không được nói với Diệp Mạn Điệp: "Tổng giám đốc Diệp, hy vọng chị có thể chân thành đối tốt với chị tôi."

Diệp Mạn Điệp liếc nhìn Cố Vân, rồi nói: "Tất nhiên là vậy."

Khi chỉ còn lại hai người với nhau, Diệp Mạn Điệp mới bảo: "Miêu Miêu hy vọng tôi phải nghiêm túc, em gái em thì muốn tôi phải chân thành. Vì sao tất cả đều chỉ tin em chứ không tin tôi?"

Cố Vân cất giọng dịu dàng như nước: "Bởi vì Diệp nữ vương rất tài giỏi. Có điều tôi tin tưởng chị." Nói xong ôm lấy cổ cô, đưa đôi môi đỏ mọng tiếp tục nụ hôn sâu triền miên khi nãy.

Nhưng lần này đã nhớ khóa cửa.