Lúc Cố Cách Cách tỉnh lại liền nhìn thấy cô và Miêu Tư Lý đang ôm nhau vô cùng khắng khít và thân mật, không kiềm được lòng hôn lên đôi môi của người vẫn còn say ngủ trong lòng. Tối hôm qua, Miêu Tư Lý hệt như một chú mèo hoang phát tình, à không, phải là một chú sư tử đang phát tình mới đúng. Tuy đòi hỏi không chừng mực và bá đạo, nhưng lại không mất dịu dàng, cứ một lần rồi lại một lần chiếm hữu cô, cả hai cùng vượt qua một đêm gần như điên cuồng, do đó đến khi sóng êm gió lặng, khiến cô có loại cảm giác hạnh phúc trong cạn kiệt.
"Nghĩ gì vậy?" Miêu Tư Lý mở mắt ra, thấy Cố Cách Cách đang nhìn cô chằm chằm.
Lúc này Cố Cách Cách mới phát hiện cô đã tỉnh, nở nụ cười: "Tôi đang suy nghĩ không biết lát nữa mình còn đứng dậy được không?"
"Vậy thấy sao?"
"Hình như còn có thể."
Vẻ mặt Miêu Tư Lý hệt như chợt tỉnh ngộ: "A, hóa ra là chị đang trách em tối hôm qua chưa ra đủ sức đấy à?" Nói rồi liền xoay người, đè Cố Cách Cách dưới thân.
Cố Cách Cách vội vàng đầu hàng: "Miêu Tư Lý, stop ngay! Hôm nay không phải chủ nhật."
"Em biết, nhưng mà sao bây giờ?" Miêu Tư Lý có chút vô tội nhìn cô, "Thân thể của chị đang mời gọi em kìa."
Đầu tiên Cố Cách Cách sửng sốt, sau đó liền cảm thấy nơi sâu trong thân thể lại bị Miêu Tư Lý chiếm đoạt một lần nữa, còn vượt qua cả tưởng tượng của cô, sự mẫn cảm đem lại hơn hẳn tối qua, nháy mắt cả gương mặt đỏ ửng.
Vì thế, hậu quả của phóng túng quá độ là cả hai cùng nhau đi làm muộn, hơn nữa còn bị đau lưng gay gắt, như vừa trải qua một hồi vận động kịch liệt. Được rồi, vận động trên giường cũng coi như là một loại vận động kịch liệt.
Có điều cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn ấy chẳng kịp kéo dài được lâu. Khi kết thúc cuộc họp thường kỳ, Cố Cách Cách đã nhận được thông báo của Diệp Mạn Điệp, bảo cô bay ngay đến Hải Nam, phụ trách buổi quay chụp quảng cáo của Cao Ngôn.
"Vì sao phải gấp dữ vậy?" Cố Cách Cách khó hiểu hỏi Cố Vân.
Cố Vân đang thay mặt Diệp Mạn Điệp xuống dưới truyền lời: "Nghe nói Cao Ngôn đang đi quay ngoại cảnh cho bộ phim mấy bữa nay. Vừa rồi mới diễn xong vai, nên muốn đội ngũ bên mình bay thẳng qua đó lấy cảnh quay phim chụp hình luôn, để tiết kiệm chi phí cho công ty."
Cố Cách Cách cười khinh miệt: "Cô ta thật biết vì người quên mình."
Cố Vân hỏi: "Sao vậy? Nghe giọng điệu của em giống như từng có mâu thuẫn với cô ấy à?"
Cố Cách Cách gật đầu: "Ừm, có chút ma sát nhỏ."
Cố Vân cười: "Thật là hiếm thấy nha, em cũng có ngày kết oán với người khác."
Vẻ mặt Cố Cách Cách đầy bất đắc dĩ: "Em ước gì chẳng hề biết cô ta ấy chứ. Là cô ta cứ quấn lấy em không buông. Không biết chuyến đi này em sẽ bị cô ta sai khiến thế nào nữa?"
Cố Vân nhíu mày hỏi: "Đến thế luôn sao? Có cần hỗ trợ gì không?"
Cố Cách Cách kinh ngạc: "Chị cũng đi?"
Cố Vân cười thần bí: "Không chỉ mỗi chị, việc anh hùng cứu mỹ nhân như vậy phải để những anh chàng đẹp trai làm thì mới lãng mạn."
Cố Cách Cách lập tức nghĩ tới một người: "Đừng nói với em, Khâu Lộc Minh cũng đi đấy nha."
Cố Vân xua tay một chút: "Thật ra, khi chị gọi điện về nhà nói với Đa Đa, chị phải đi công tác vài ngày, bảo thằng bé ở nhà ngoan ngoãn nghe lời ông bà, không ngờ thằng bé làm ầm lên muốn đi theo. Chị nghĩ qua tuần Đa Đa bắt đầu chính thức đi học rồi, cũng nên cho thằng bé ra ngoài chơi. Vốn định để mẹ cùng đi để chăm sóc Đa Đa, nhưng mẹ nghe thấy chị nói là đi với em, nên chắc em cũng đoán được hành động kế tiếp rồi đấy. Mẹ tìm rất nhiều lý do không thể đi được, sau đó vô cùng nhiệt tình mời Lộc Minh đang "chơi bời lêu lổng" đến giúp đỡ chị trông Đa Đa."
Cố Cách Cách đỡ trán: "Em cũng đã nói thẳng với mẹ là em yêu Miêu Tư Lý. Mẹ còn làm vậy, thật khiến người ta không chịu nổi."
Cố Vân nói một câu hợp lý: "Công bằng thì chị thấy tội nghiệp cho Lộc Minh. Nếu em thực sự không thể yêu cậu ấy, chị khuyên em tốt nhất nên nói rõ để cậu ấy hoàn toàn mất hết hy vọng với em. Ngàn vạn lần đừng coi người ta như vật dự bị, vậy đối với cậu ấy không công bằng."
Tim Cố Cách Cách đập mạnh, quả nhiên chị hai vẫn là người hiểu rõ cô nhất. Nhớ lại những lời Khâu Lộc Minh nói đêm đó, cậu nói sẽ nguyện ý chờ, quả thật khiến cô cảm động, vì vậy cô đã không thể nói ra những lời tuyệt tình. Cô luôn tức giận với Miêu Tư Lý khi Miêu Tư Lý và Cao Ngôn cứ duy trì mãi mối quan hệ nhập nhằng bế tắc, thế mà giờ bản thân cô cũng như vậy. Quả thật không ai có thể tàn nhẫn từ chối một người luôn hết lòng yêu thương mình, dù chẳng thể đáp lại người ta một chút nhưng vẫn lưu luyến cảm giác được yêu thương kia.
Chị hai nói đúng, đó là không công bằng với Khâu Lộc Minh, cũng như không hề công bằng với Miêu Tư Lý. Cô không thể bởi vì bản thân đang thiếu cảm giác an toàn với khốn cảnh trước mặt, mà có lòng riêng muốn để lại cho mình một đường rút quân. Cô nở nụ cười với Cố Vân: "Em sẽ nói rõ ràng với cậu ấy."
"Về nhà thu dọn chút đồ đạc đi, rồi gặp lại ở sân bay."
Cố Vân chân trước mới đi, Miêu Tư Lý lập tức chân sau bước vào: "Hôm nay chị đi Hải Nam?"
"Ừ." Cố Cách Cách thu dọn đồ trên bàn, tắt máy tính.
"Tiếc thật! Em đang phải theo một dự án trong tạp chí lần này, nếu không cũng bay theo chị."
Cố Cách Cách nhìn vẻ mặt chán nản của cô, cười: "Tôi chỉ đi ba ngày, còn phải trở về sớm tham dự bữa tiệc tối thứ sáu cùng em mà."
Miêu Tư Lý thở dài: "Chỉ đành vậy thôi. Chờ đến khi chúng ta không còn bận rộn, em sẽ đặc biệt sắp xếp ra ngoài du lịch với chị một chuyến."
"Tôi ghi sổ đấy." Cố Cách Cách cười, quàng tay qua cổ Miêu Tư Lý, sau khi trao cho cô một nụ hôn say đắm, mới nói, "Tôi đi đây."
Dù trong lòng Miêu Tư Lý rất không muốn, nhưng chẳng còn cách nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Cố Cách Cách rời đi. Tận đến khi Cố Cách Cách mở cửa bước ra, mới chợt nhớ, nói lớn: "Đừng thừa lúc em vắng mặt mà câu hoa dẫn điệp đấy."
Hiển nhiên toàn bộ người trong văn phòng đều nghe được câu nói đó của Miêu Tư Lý, liền sôi nổi liếc nhìn qua.
Trên đầu Cố Cách Cách hiện lên ba vạch đen dài, có điều vẫn trả lời lại, "Biết rồi."
Vì thế, nhóm yêu tinh lại có dịp bắt đầu nhộn nhạo ý xuân về chuyện hai cô là một cặp.
***
Cố Cách Cách là người tới sân bay đầu tiên, sau khi chờ một lúc mới thấy đám người Cố Vân bước xuống taxi.
Trên tay Cố Vân chỉ xách một túi nhỏ đựng vật dụng cá nhân cho chị, còn Khâu Lộc Minh thì một tay ôm Đa Đa, một tay khác kéo vali lớn.
Cố Cách Cách thấy hình ảnh đó, lại không nhịn được cảm thán.
Thật là một gia đình ba người ấm áp. Có điều đến khi Khâu Lộc Minh buông Đa Đa xuống, cùng bước song song bên Cố Cách Cách, hình ảnh ấy càng thu hút ánh mắt của nhiều người đi đường hơn.
Trên người Cố Cách Cách mặc một chiếc váy trắng liền áo lộ vai, tùy ý quấn một chiếc khăn lụa tím nhạt trên cổ. Váy được thiết kế uốn nếp kéo dài đến đầu gối, thêm giày cao gót màu bạc cao mười hai phân, càng làm đôi chân cô thêm thon dài mê người.
Còn Khâu Lộc Minh đứng bên lại ăn mặc như người mẫu với phong độ nhẹ nhàng, cùng chiếc cà vạt dài nhỏ màu bạc của cậu hệt như vì để phối với Cố Cách Cách mà đặc biệt đeo lên, dù trước khi gặp, cả hai hoàn toàn chẳng hề liên lạc điện thoại với nhau. Với khuôn mặt anh tuấn cùng dáng người cao thẳng đó, sẽ chẳng hề khoa trương khi nói Khâu Lộc Minh đáng cho vạn cô gái phải mê đắm.
Một đôi tuấn nam mỹ nữ đẹp mắt biết bao, ngay cả Cố Vân cũng không nhịn được lén nói với Cố Cách Cách.
Hai đứa em nhìn rất xứng đôi. Đáng tiếc hoa rơi có ý, nước chảy vô tình. Trên cả đoạn đường, Cố Cách Cách đều chỉ cân nhắc, không biết khuyên thế nào để Khâu Lộc Minh đánh mất ý nghĩ trong đầu.
Sau khi bước lên máy bay, Cố Cách Cách ngồi vào chỗ gần cửa sổ, hỏi Khâu Lộc Minh: "Đã về nhiều ngày như vậy, tại sao còn chưa đi làm?"
Khâu Lộc Minh điều chỉnh tư thế ngồi, đầu tiên là duỗi cánh tay ra, sau đó gối đầu tựa lên lưng ghế, tạo thành dáng vẻ như một người mẫu nam quyến rũ: "Nghiêm túc mà nói thì tôi vẫn luôn làm việc."
Cố Cách Cách lườm cậu: "Đừng nói với tôi chăm sóc Đa Đa chính là công việc của cậu đấy." Đương nhiên cô biết, bởi vì cô nên Khâu Lộc Minh mới làm vậy.
"Trước đây tôi làm CEO của một chi nhánh bên Nam Phi, sau đó tổng công ty điều tôi về đây, muốn phát triển thị trường trong nước. Hiện giờ chi nhánh bên Trung Quốc vẫn đang trong quá trình chuẩn bị. Tôi đã sớm làm xong bản kế hoạch, nên lúc này chính là thời điểm bận việc của cấp dưới, do đó thời gian của tôi mới dư dả thế này đây."
Cố Cách Cách khen: "Nhóc con vẫn tài giỏi như vậy."
Khâu Lộc Minh nở một nụ cười nhạt: "Không phải chị luôn khen tôi là thiên tài sao? Chút việc ấy có là gì."
"Cậu đúng là không chút khiêm tốn." Cố Cách Cách khinh bỉ một phen, sau đó hỏi, "Vậy sau này có định ở lại nước luôn không?"
Khâu Lộc Minh nhìn Cố Cách Cách thật lâu, sau đó mới nói: "Chỉ có một lý do có thể khiến tôi ở lại."
Cố Cách Cách có chút không chịu được ánh mắt của cậu, quay đầu đi, nhẹ bảo: "Tôi đã từng nói với cậu rồi. Tôi đã có người thích, đừng lãng phí thời gian trên người tôi."
"Tôi biết, là Miêu Tư Lý." Khâu Lộc Minh hơi nhún vai, "Có điều, nhìn qua có vẻ cô ấy vẫn chưa trưởng thành."
Cố Cách Cách không phủ nhận: "Đã tốt hơn năm năm trước nhiều."
Khâu Lộc Minh khẽ thở dài: "Từ nhỏ chị đã nhạy cảm, lại thiếu cảm giác an toàn. Phải có một người trưởng thành hơn chăm sóc chị thì mới được."
Cố Cách Cách không khỏi liếc nhìn về phía Khâu Lộc Minh. Đôi lông mày dày sắc bén, chiếc mũi cao thẳng tắp, môi mỏng tựa như dao, người con trai có bộ dạng đẹp như ngôi sao điện ảnh này, lại có một trái tim tinh tế của phụ nữ, trong lòng không khỏi khẽ thở dài, phản bác cậu: "Nói giống như mình trưởng thành lắm ấy. Đừng quên cậu còn nhỏ hơn tôi ba tuổi."
Khâu Lộc Minh quay người, tựa vai vào ghế: "Nói thật tôi rất hối hận một việc, đó chính là đi du học. Chỉ trách tôi đã quá tự tin, nghĩ rằng mình chẳng có đối thủ cạnh tranh."
Cố Cách Cách cười khẽ: "Nếu nói về con trai, thì cậu đúng là người tôi thấy tốt nhất. Đáng tiếc tôi yêu con gái, cho nên không thể so sánh được."
"Chị cũng không phải trời sinh yêu con gái. Chị yêu Miêu Tư Lý, chẳng qua vừa đúng lúc cô ấy là con gái thôi. Trước khi mọi việc còn chưa ngã ngũ, chị có thể so sánh chút không?"
Cố Cách Cách thực sự không biết phải làm sao với anh chàng này, bất đắc dĩ hỏi: "Phải làm thế nào cậu mới bằng lòng buông tay đây?"
Khâu Lộc Minh cười rất tao nhã: "Chờ tôi cảm thấy là hoàn toàn không còn hy vọng."
"Lúc này không phải sao?"
"Không. Lúc này một nửa kia của chị để tôi rất lo lắng." Khâu Lộc Minh nói xong, nhét ống nghe nhạc vào tai, nhắm mắt lại không để Cố Cách Cách còn cơ hội phản bác.
Cố Cách Cách nhìn khuôn mặt cậu, chìm vào suy tư.
***
Khi máy bay đến Tam Á, đã là bốn giờ chiều. Người đón tiếp cũng chờ từ sớm, lái xe đưa bọn họ đến một khách sạn năm sao ven biển. Lúc ở trên xe, người nhân viên này nói cho họ biết, Cao Ngôn cũng ở tại khách sạn này.
Buông hành lý, chẳng quan tâm đến việc nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, sau khi nhờ Khâu Lộc Minh trông nom Đa Đa, Cố Cách Cách và Cố Vân liền vội vội vàng vàng chạy đến nơi quay quảng cáo ở không xa khách sạn.
Từ xa đã nhìn thấy trên bờ cát có một khoảng trống được ngăn cách. Ngoài nhân viên làm việc, còn có cả một vòng tròn người vây xem. Cao Ngôn đeo kính râm, mặc bikini ngồi thoải mái trên ghế dựa dưới ô che nắng, chẳng màng quan tâm xung quanh có biết bao máy chụp hình ống dài ống ngắn đang điên cuồng chụp cô ta như nã pháo.